Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn
-
C30: Chín Năm Trước, Chúng Ta Từng Quen Biết.
Chương 29
Edit & Beta: Mina
Lục Cận Thanh hiển nhiên không biết điều này, ngay sau đó gửi đến một tin nhắn khác.
( Nhưng mà người mới này được một người đại diện khác dự định ký. )
Trì Yên nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, cảm thấy xuất hiện tầng tầng lớp lớp bóng mờ, cô nhắm hai mắt rồi lại mở ra, chỉ muốn nhìn rõ một câu nói mà cần dùng hơn nửa phút.
Tống Vũ ngồi bên cạnh có vẻ cũng phát hiện cô không thích hợp, duỗi tay sờ trán cô: "Yên Yên, không thoải mái sao?"
Giọng nói vang lên bên tai nhưng nghe vào trong lỗ tai Trì Yên lại có chút mờ mịt.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn cô ấy cười nói: "Tôi không sao."
Quay đầu về, nhìn hàng ký tự vừa mới xuất hiện.
( Buổi chiều có thể tới Công ty không? )
Có lẽ bởi vì liên quan đến Khương Dịch, Lục Cận Thanh nói chuyện với cô luôn rất khách khí: ( Nếu không, em tới đón chị? )
Cơ hội tốt không thể lãng phí, huống chi nếu Khương Dịch muốn cho cô đi cửa sau cũng không cần chờ đến tận bây giờ, Trì Yên không do dự, mặc dù trong lòng vẫn hơi phiền muộn nhưng rất nhanh đồng ý.
Tâm trạng của Trì Yên không được tốt, kể từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Cận Thanh càng không yên lòng.
Hơn 11 giờ, Lục Cận Thanh đăng thêm status, cũng giống lần trước, nhưng lần này @ một cái tên khác.
Đỗ Vũ Nhu.
Là một người mới khác có ý định ký hợp đồng.
Vốn trong lòng Trì Yên còn tồn tại một chút chờ mong nhưng bởi vì ba chữ này mà cháy sạch, ngay cả bụi cũng không còn.
Lục Cận Thanh đăng status cũng có lợi, đó là kéo hot search của Trì Yên xuống.
Đây coi như làm sáng tỏ, Trì Yên nhìn, số lượng fan của cô lại tăng thêm, có người qua đường trên mạng, xuống chút nữa, còn có thể nhìn thấy vài minh tinh hơi nổi tiếng.
Trì Yên không quen biết nên coi như không biết, kéo xuống xem tiếp.
Nhưng tăng lượng fan cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt hơn, kém đến nỗi buổi trưa không thể ăn được cơm.
Hộp đựng cơm của đoàn làm phim vốn không đủ dinh dưỡng, nhìn thanh thanh đạm đạm, Trì Yên gẩy đôi đũa, thật sự khó nuốt trôi, nhưng không thể lãng phí, dứt khoát bưng hộp cơm đi ra bên ngoài phim trường cho mèo hoang ăn.
Có vẻ nơi này là nơi mèo hoang tụ tập.
Trì Yên lơ đãng ngồi xổm ven đường, trên người chỉ mặc quần short ngắn và áo T-shirt đơn giản, bên tay trái là đám mèo hoang ăn hăng say, còn tay phải cầm nhánh cây ngắn viết vài nét trên mặt đất.
Đỗ Vũ Nhu, xóa đi, sau đó viết Khương Dịch.
Lại sau đó, Trì Yên còn chưa kịp xóa đi, sau lưng đã vang lên một giọng nam: "Em đang làm gì thế?"
Trì Yên vô thức dùng cơ thể ngăn cản tầm mắt của người kia, nhấc chân cọ mấy chữ kia, Lục Chi Nhiên nghiêng đầu: "Khương... Cái gì Khương?"
Vẫn bị anh ta nhìn thấy.
Trì Yên đứng thẳng người dậy, bởi vì thời gian ngồi xổm hơi lâu, hai chân hơi tê, bất giác ngã về phía trước, may mắn được anh ta đỡ mới không té ngã, cánh tay Trì Yên trực tiếp tiếp xúc với bàn tay anh ta, chưa được mấy giây đã thu tay lại.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, nhắm mắt rồi mở mắt, cách đó không xa liền có đèn flash lóe sáng một cái.
Trì Yên nheo mắt, ngẩng đầu nhìn chỉ có thể thấy cửa sổ xe nhanh chóng đóng kín.
Khoảng cách xa, ngay cả biển số xe cô cũng không thấy rõ.
Hiển nhiên Lục Chi Nhiên cũng không nghĩ tới nơi này sẽ có paparazzi, nhìn chằm chằm chiếc xe kia chỉ còn lại đuôi xe, nhìn mấy lần, rồi mới cúi đầu nhìn Trì Yên.
Trì Yên nhíu mi rủ mắt, mím môi, viền môi kéo căng, nhìn rất giống bị ủy khuất.
Anh ta cho rằng cô để ý loại ảnh bị chụp này, anh ta thấy hơi buồn cười, nâng tay muốn sờ sờ tóc cô.
Hoàn toàn là động tác vô thức.
Trước khi làm động tác này, chính Lục Chi Nhiên cũng không ngờ tới.
Nhưng Trì Yên tránh đi rất đúng lúc, tay Lục Chi Nhiên cách xa trán cô, rốt cuộc ý thức được không đúng, anh ta cuộn tròn tay đặt trên môi: "Xin lỗi."
Trì Yên nhăn mũi: "Không sao."
Cô cảm thấy, Lục Chi Nhiên là ảnh đế mà cô không thể nào sánh được.
Hết lần này tới lần khác, không biết nên nói như nào.
Trì Yên không thích mấy loại động tác dễ khiến người khác hiểu lầm, cô lấy điện thoại di động ra, mượn cơ hội nhìn đồng hồ bỏ qua ánh mắt người đàn ông đứng bên cạnh.
Trì Yên rất không thích, loại không thích này kéo dài đến khi cô diễn xong cảnh cuối cùng.
2 giờ 15 phút chiều, Trì Yên rời khỏi phim trường, một giây sau Tống Vũ chạy theo sau: "Buổi trưa Lục Chi Nhiên liên tục nhìn cô."
Tống Vũ luôn gọi tên Lục Chi Nhiên rất tùy tiện.
Trì Yên quay đầu mắt nhìn cách đó không xa Lục Chi Nhiên đang nói chuyện với đạo diễn: "Cô đừng nói bừa."
"Thật mà... Chắc là mười phút một lần đi."
"..."
"Dù sao mỗi lần tôi quay đầu, chỉ cần anh ta không phải đang quay phim thì chính là đang nhìn cô." Tống Vũ dừng một chút: "Có phải anh ta thích cô không?"
Trong giới này của bọn họ, nói "Thích" có vẻ quá thuần khiết lại tùy tiện.
Trì Yên nhìn cô ấy, ngoắc ngoắc tay, đợi cô ấy đến gần mới nhỏ giọng nói: "Tống Vũ, sau này đừng nói những lời như vậy."
Tống Vũ ngạc nhiên, vừa muốn hỏi "Tại sao", đã nghe thấy Trì Yên nói tiếp: "Vụng trộm nói cho cô biết, tôi có bạn trai rồi."
Tròng mắt cô xoay tròn một vòng: "Ừm... Chính là cái người trong buổi liên hoan chúc mừng đóng máy ngày đó kéo tay tôi."
·
3 giờ kém 10 phút chiều, Trì Yên lái xe tới Công ty của Lục Cận Thanh.
Nằm giữa trung tâm thành phố, tòa nhà cao tầng như chọc trời, Trì Yên đi thang máy lên đến tầng chót mất không biết bao nhiêu thời gian.
Lúc thư ký dẫn cô tiến vào phòng làm việc, bên trong đã có bốn người ngồi trên ghế sofa.
Lục Cận Thanh, cùng ba người phụ nữ.
Trì Yên nhìn lướt qua mấy người, mãi đến khi đến gần, cô gái kia đúng lúc nhìn sang.
Khoảnh khắc kia, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngơ ngác mấy giây.
Trì Yên không nghĩ tới Đỗ Vũ Nhu cũng ở đây.
Cô hơi siết chặt ngón tay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh vẻ mặt, đi đến bên cạnh Lục Cận Thanh ngồi xuống.
Hai người khác trong phòng, có một người là chị gái Khương Dịch.
Không khó để nhận ra.
Trì Yên nhìn cô ấy cười một cái, không khác nụ cười khi gặp Thẩm Văn Hinh là bao, sau đó tận lực tập trung sự chú ý nghe hai người đại diện nói qua trọng điểm.
Ai cũng không thừa thời gian nên bọn họ nói đơn giản, hơn nữa rất nhanh chóng.
Hợp đồng rất nhanh được ký kết.
Khương Vận dẫn dắt cô, mà Đỗ Vũ Nhu, người đại diện là một người khác.
Hai người đại diện gần như luôn trong trạng thái nước với lửa, gương mặt không biểu cảm, có lẽ hận này là có duyên cớ, ánh mắt người đại diện kia nhìn Trì Yên lạnh như gió đông.
Trì Yên không để trong lòng.
Việc ký hợp đồng sắp kết thúc, dạ dày Trì Yên hơi khó chịu, rời đi trước mọi người đi WC.
Nguyên nhân chắc là do không ăn cơm trưa, Trì Yên nôn khan vài phút trong WC, sau khi đẩy cửa ra ngoài rửa tay, bất ngờ nhìn thấy người đang đứng trước bồn rửa tay, soi gương trang điểm lại – Đỗ Vũ Nhu.
Đối phương thấy cô, động tác dừng lại một giây, rồi mím môi nhìn cô, cười: "Yên Yên."
"Không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp cô." Đỗ Vũ Nhu đóng nắp son môi, đếm từng ngón một trên đầu ngón tay: "Chúng ta... Hình như đã chín năm chưa gặp nhau."
Đúng là đã chín năm.
Trì Yên cũng nhớ rõ.
Năm 15 tuổi, Trì Yên vừa lên cấp 3, ngồi cùng bàn với Đỗ Vũ Nhu, khi đó tính cách của Trì Yên hoạt bát hơn hiện tại nhiều, quan hệ với cô ta không tệ lắm.
Trì Yên cũng cười, cúi đầu rửa tay: "Quả thực rất bất ngờ."
Cô cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp người này nữa.
Đỗ Vũ Nhu tồn tại, đối với Trì Yên mà nói, không phải là một ký ức tốt đẹp.
Cô rất nhanh rửa tay xong, lúc ngẩng đầu, phát hiện Đỗ Vũ Nhu vẫn đang nhìn cô.
Cô gái có khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần u ám không hợp với tướng mạo.
Khóe môi Trì Yên kéo dài thành đường thẳng, sau đó nghe thấy Đỗ Vũ Nhu mở miệng: "Yên Yên, hy vọng cô không nói ra chuyện chín năm trước."
Trì Yên không lên tiếng.
Đỗ Vũ Nhu: "Cô cũng ở trong giới này, nên biết không thể có vết nhơ, nói ra đối với cô cũng không tốt."
Đối với thanh danh Trì Yên là không tốt, nhưng càng không tốt với cô ta.
Dù sao bị ** chưa thực hiện được, bị chụp ảnh nude uy hiếp đều là cô ta.
Đỗ Vũ Nhu như cố ý liếc nhìn eo cô: "Vết sẹo trên người cô..."
"Trước kia cũng chưa kịp nói, cảm ơn cô."
A.
Trì Yên đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô cong môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Yên tâm, tôi không nhàn rỗi đến vậy."
Nói xong không nhìn cô ta thêm lần nào nữa, Trì Yên rút khăn giấy, lau tay qua loa rồi ném vào thùng rác.
Tiếp đó, nhấc chân, ra khỏi WC.
Lúc Trì Yên về đến nhà, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Chắc là do đói.
Cô đỗ xe trong ga - ra, lười phải xuống xe, dứt khoát gục đầu trên vô – lăng.
Cơn buồn ngủ rất nhanh kéo tới, Trì Yên ngủ không được yên giấc, sau đó có một bàn tay chạm vào khiến cô đột nhiên bừng tỉnh.
Khóe mắt đẫm lệ, trong suốt long lanh.
Trì Yên duỗi tay đẩy anh ra, vừa chạm vào anh liền từ trong mộng hồi phục thần trí, thở dốc.
Cô thả lỏng người dựa vào lưng ghế, giọng rất nhẹ, còn có chút thở gấp: "Mấy giờ rồi?"
Đảo mắt nhìn, bên ngoài đã rất tối.
"Hơn chín giờ." Khương Dịch nói xong muốn ôm cô: "Trở về phòng ngủ tiếp."
"Không cần." Trì Yên lầm bầm, dựa vào thành ghế cọ cọ: "Anh ở lại cùng em thêm một lát."
Khương Dịch liếc nhìn cô một cái thật sâu, thật sự không lay chuyển được cô, chỉ có thể kéo dãn khoảng cách, một tay chống cửa kính xe, hơi quay đầu nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: "Gặp ác mộng?"
"Vâng..." Trì Yên không phủ nhận, làm như thật mà gật đầu, bâng quơ nói: "Mơ thấy em suýt bị người ta cưỡng hiếp."
"Trì Yên."
Giọng Khương Dịch trở nên nặng nề.
"Hãy nghe em nói."
Im lặng vài giây ngắn ngủi, cô nghe thấy tiếng yết hầu Khương Dịch khẽ nuốt: "Vậy em nói đi."
Cô cắn nhẹ khóe môi, hơi vén vạt áo sau lên, ngón tay chạm vào vết sẹo kia: "Vết sẹo này, là chín năm trước em để lại."
"Năm ấy em mới mười lăm tuổi, còn chưa biết anh là ai."
Khương Dịch không nói một lời.
"Khi đó em chơi rất thân với một người bạn, cùng cố gắng học tập, cùng nhau làm bài tập... Sau này có một ngày, không biết vì sao cô ấy chọc vào một đám người trong trường học... đám người rất xấu."
Trì Yên không thể nghĩ ra được từ để hình dung tốt hơn.
"Ngày đó em phải giúp giáo viên sửa bài tập nên không thể cùng cô ấy về nhà, chờ đến buổi tối lúc em ra khỏi phòng học, phát hiện cô ấy còn chưa về, đang bị đám người vây quanh một chỗ, trai có gái có, khoảng bảy tám người đi."
Trì Yên nhớ không chính xác.
Việc đó cô luôn tình nguyện không nhớ.
"Khương Dịch, anh biết em nhìn thấy gì không?"
"Thấy gì?"
"Bọn họ cởi quần áo của cô ấy ra, lúc đó đã cởi gần hết, em rất sợ hãi, không có thời gian gọi điện thoại cho cậu, chỉ có thể gọi 110 báo cảnh sát."
Trì Yên thở nhẹ, giọng hơi run: "Sau đó không cẩn thận bị bọn họ phát hiện."
Đến bây giờ Trì Yên vẫn còn nhớ ánh mắt của Đỗ Vũ Nhu khi đó.
Bất lực, tuyệt vọng.
Cô bị hù dọa đến nỗi chân phát run, nhưng lại không cử động chân chạy đi được.
Khương Dịch hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó... Bọn họ phát hiện ra cô trước một giây, có một thiếu niên nằm đè trên người Đỗ Vũ Nhu, thấy cô cũng không kiêng dè.
Lúc đó Đỗ Vũ Nhu gọi một tiếng "Yên Yên", người kia dường như thay đổi chủ ý, hỏi cô ta: "Bạn của em?"
Là hỏi về Trì Yên.
Nghe giọng điệu của hắn ta, Trì Yên có lực hấp dẫn hơn Đỗ Vũ Nhu nhiều.
Hắn ta rất nhanh buông Đỗ Vũ Nhu ra, nâng tay châm điếu thuốc, hít sâu một hơi sau đó vẫy tay về phía cô: "Qua đây, thử độ nóng giúp anh mày, anh đây sẽ để bạn của cô em đi."
• 14/02/2018 - 04/07/2018 •
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook