Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
-
Chương 154: Điên rồi
Edit: Phạmnhi
Bạch Du An cười cười, bất luận Cảnh Vân Chiêu nói thật hay giả, không thể không nói mình trở lại mấy ngày nay, chỉ có hôm nay tâm tình coi như không tệ, không có nhiều cảm giác bị đè nén như vậy.
"Công việc là dễ tìm, nhưng tôi hiện tại không muốn lại bị người sai khiến, không nói gạt cháu, lúc trước tôi phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị cấp trên của mình ở sau lưng đâm một dao, cảm giác này không dễ chịu chút nào." Bạch Du An đơn giản trả lời.
"Vậy nếu như để cho chú làm ông chủ?" Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói.
Bạch Du An nhân phẩm tuyệt đối có thể tin tưởng được, hắn có đầy đủ kinh nghiệm làm việc, nếu như không phải trước kia bị người phía trên đè ép, đoán chừng đã sớm thành công rồi, hơn nữa cho dù chỉ có hai bàn tay trắng vẫn còn có thể gây dựng lại sự nghiệp, có thể thấy được bản thân hắn cũng có kiên quyết, tính tình quả quyết.
Dưới mắt cô tuổi còn nhỏ, muốn tự mình mở công ty làm tất cả mọi chuyện căn bản là không thể, sống lại một đời, cô càng không thể nào chỉ ôm ba nghìn vạn gặm nhấm đến già, cô có không gian có thời gian, nếu như không tận dụng tốt, như vậy tái sinh đối với cô mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lời nói của Cảnh Vân Chiêu khiến Bạch Du An suýt nữa sặc, ho khan vài tiếng sau, nghi ngờ nhìn cô: "Tiểu Cảnh, cháu đùa giỡn hay sao?"
Ban đầu ở thủ đô có người thuê hắn làm phó chủ tịch với lương cao, nhưng công ty của hắn cũng không nhỏ, những công ty kia dụ hắn cũng không thể đắc tội với những người không dây nổi, mà ở những thành phố khác hắn không có liên hệ, mặc dù không cần phải bắt đầu lại lần nữa, nhưng muốn chức vị cao căn bản không thể nào.
Cho nên hắn mới về quê để giải sầu.
"Chú Bạch, thật ra là tôi muốn mở một công ty, nhưng chú cũng thấy được, tuổi tôi còn nhỏ, có thể làm được rất ít chuyện, cho nên cần một người giúp tôi, mà tôi tin tưởng chú." Cảnh Vân Chiêu mặt nghiêm túc, lại nói: "Vốn khởi nghiệp ba chục triệu."
Cảnh Vân Chiêu nói xong, Bạch Du An lộ vẻ mặt cổ quái.
Lâu rồi không gặp, Cảnh Vân Chiêu đây là. . . . . . Điên rồi?
Nhưng không hề giống, lời cô nói rất trôi chảy, trừ giọng nói hơi lớn, mọi mặt cũng thật bình thường.
Vậy lời nói, có thể là thật không? Ba chục triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, nhất là ở huyện Hoa Ninh địa phương nhỏ như vậy, gần như cao ngất trời, muốn mở một công ty nhỏ hoàn toàn dư dả, hơn nữa đừng nói là ba chục triệu rồi, chính là cho hắn 50 vạn, hắn đều có thể làm mọi thứ theo nhiều cách khác nhau, chỉ là tốc độ phát triển tự nhiên sẽ không giống nhau.
Bạch Du An không nói được tâm tình lúc này, suy nghĩ một chút: "Tiểu Cảnh, trước không nói cháu có ba chục triệu hay không, ngay cả có, tùy tiện giao phó cho một người rất nhiều năm không gặp, hình như cũng không quá thích hợp. . . . . ."
"Chú sẽ chạy trốn sao?" Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười một tiếng.
Bạch Du An trong lòng đột nhiên nghẹn ngào, tiền là không ít, nhưng hắn cũng không phải là người có thể vì tiền mà bội bạc kia... Người, nếu như là, mình cũng như vợ mình chạy đi vậy thì khác gì nhau.
"Nếu lỡ như?" Bạch Du An mặt tìm tòi nghiên cứu.
"Tôi nói tôi tin tưởng chú, dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì đừng nên dùng người, tuổi tôi không lớn, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, hơn nữa coi như nhất thời nhìn lầm, đối với tôi mà nói cũng chỉ là tổn thất ba chục triệu, nhưng đối với chú đến nói là tổn thất một cái cơ hội, huống chi tôi có thể nghĩ biện pháp kiếm được ba chục triệu, vậy liền có bản lãnh kiếm lại ba chục triệu." Cảnh Vân Chiêu khí phách nói.
Lời nói này, khiến Bạch Du An cảm thấy cô thật sự có rất nhiều tiền.
Chỉ là không giải thích trong lòng cũng thoải thái hơn nhiều, một nữ sinh nhỏ như Cảnh Vân Chiêu cũng có thể nói cởi mở như vậy, hắn một người đàn ông trưởng thành còn có thể có cầm không nổi không bỏ được hay sao?
"Nhìn dáng vẻ của cháu chắc là biết chuyện của tôi, mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi an ủi tôi. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Cảnh Vân Chiêu trực tiếp gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng của ngân hàng, số dư trong thẻ nghe rất rõ ràng, sau đó, nói thẳng: "Chú Bạch, không phải tôi an ủi chú, tiền tôi có, chỉ thiếu người, chỉ cần chú nguyện ý, hai chúng ta tùy thời có thể hợp tác."
Bạch Du An cười cười, bất luận Cảnh Vân Chiêu nói thật hay giả, không thể không nói mình trở lại mấy ngày nay, chỉ có hôm nay tâm tình coi như không tệ, không có nhiều cảm giác bị đè nén như vậy.
"Công việc là dễ tìm, nhưng tôi hiện tại không muốn lại bị người sai khiến, không nói gạt cháu, lúc trước tôi phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị cấp trên của mình ở sau lưng đâm một dao, cảm giác này không dễ chịu chút nào." Bạch Du An đơn giản trả lời.
"Vậy nếu như để cho chú làm ông chủ?" Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói.
Bạch Du An nhân phẩm tuyệt đối có thể tin tưởng được, hắn có đầy đủ kinh nghiệm làm việc, nếu như không phải trước kia bị người phía trên đè ép, đoán chừng đã sớm thành công rồi, hơn nữa cho dù chỉ có hai bàn tay trắng vẫn còn có thể gây dựng lại sự nghiệp, có thể thấy được bản thân hắn cũng có kiên quyết, tính tình quả quyết.
Dưới mắt cô tuổi còn nhỏ, muốn tự mình mở công ty làm tất cả mọi chuyện căn bản là không thể, sống lại một đời, cô càng không thể nào chỉ ôm ba nghìn vạn gặm nhấm đến già, cô có không gian có thời gian, nếu như không tận dụng tốt, như vậy tái sinh đối với cô mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lời nói của Cảnh Vân Chiêu khiến Bạch Du An suýt nữa sặc, ho khan vài tiếng sau, nghi ngờ nhìn cô: "Tiểu Cảnh, cháu đùa giỡn hay sao?"
Ban đầu ở thủ đô có người thuê hắn làm phó chủ tịch với lương cao, nhưng công ty của hắn cũng không nhỏ, những công ty kia dụ hắn cũng không thể đắc tội với những người không dây nổi, mà ở những thành phố khác hắn không có liên hệ, mặc dù không cần phải bắt đầu lại lần nữa, nhưng muốn chức vị cao căn bản không thể nào.
Cho nên hắn mới về quê để giải sầu.
"Chú Bạch, thật ra là tôi muốn mở một công ty, nhưng chú cũng thấy được, tuổi tôi còn nhỏ, có thể làm được rất ít chuyện, cho nên cần một người giúp tôi, mà tôi tin tưởng chú." Cảnh Vân Chiêu mặt nghiêm túc, lại nói: "Vốn khởi nghiệp ba chục triệu."
Cảnh Vân Chiêu nói xong, Bạch Du An lộ vẻ mặt cổ quái.
Lâu rồi không gặp, Cảnh Vân Chiêu đây là. . . . . . Điên rồi?
Nhưng không hề giống, lời cô nói rất trôi chảy, trừ giọng nói hơi lớn, mọi mặt cũng thật bình thường.
Vậy lời nói, có thể là thật không? Ba chục triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, nhất là ở huyện Hoa Ninh địa phương nhỏ như vậy, gần như cao ngất trời, muốn mở một công ty nhỏ hoàn toàn dư dả, hơn nữa đừng nói là ba chục triệu rồi, chính là cho hắn 50 vạn, hắn đều có thể làm mọi thứ theo nhiều cách khác nhau, chỉ là tốc độ phát triển tự nhiên sẽ không giống nhau.
Bạch Du An không nói được tâm tình lúc này, suy nghĩ một chút: "Tiểu Cảnh, trước không nói cháu có ba chục triệu hay không, ngay cả có, tùy tiện giao phó cho một người rất nhiều năm không gặp, hình như cũng không quá thích hợp. . . . . ."
"Chú sẽ chạy trốn sao?" Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười một tiếng.
Bạch Du An trong lòng đột nhiên nghẹn ngào, tiền là không ít, nhưng hắn cũng không phải là người có thể vì tiền mà bội bạc kia... Người, nếu như là, mình cũng như vợ mình chạy đi vậy thì khác gì nhau.
"Nếu lỡ như?" Bạch Du An mặt tìm tòi nghiên cứu.
"Tôi nói tôi tin tưởng chú, dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì đừng nên dùng người, tuổi tôi không lớn, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, hơn nữa coi như nhất thời nhìn lầm, đối với tôi mà nói cũng chỉ là tổn thất ba chục triệu, nhưng đối với chú đến nói là tổn thất một cái cơ hội, huống chi tôi có thể nghĩ biện pháp kiếm được ba chục triệu, vậy liền có bản lãnh kiếm lại ba chục triệu." Cảnh Vân Chiêu khí phách nói.
Lời nói này, khiến Bạch Du An cảm thấy cô thật sự có rất nhiều tiền.
Chỉ là không giải thích trong lòng cũng thoải thái hơn nhiều, một nữ sinh nhỏ như Cảnh Vân Chiêu cũng có thể nói cởi mở như vậy, hắn một người đàn ông trưởng thành còn có thể có cầm không nổi không bỏ được hay sao?
"Nhìn dáng vẻ của cháu chắc là biết chuyện của tôi, mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi an ủi tôi. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Cảnh Vân Chiêu trực tiếp gọi cho dịch vụ phục vụ khách hàng của ngân hàng, số dư trong thẻ nghe rất rõ ràng, sau đó, nói thẳng: "Chú Bạch, không phải tôi an ủi chú, tiền tôi có, chỉ thiếu người, chỉ cần chú nguyện ý, hai chúng ta tùy thời có thể hợp tác."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook