Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
-
Chương 149: Không biết xấu hổ
Edit: Phạmnhi
Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai dáng người quen thuộc, bất đắc dĩ rút tay về, dùng khăn giấy ướt xoa xoa, cũng không có vẻ mặt kinh hoảng như hai người này tưởng tượng.
Thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, Hà Gia Tư quyệt miệng đi tới trước mặt Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa, người ở địa phương nhỏ này đều không biết cái gì gọi là xấu hổ sao? Sáng sớm lôi lôi kéo kéo không phải cố tình làm ảnh hưởng tâm trạng học tập của anh sao? Quay đầu lại nếu như bị bác trai biết được, nhất định sẽ lập tức mang anh trở về!"
Đi theo Hà Gia Tư chính là Kiều Hồng Diệp.
Kiều Hồng Diệp rõ ràng là học sinh nội trú, Cảnh Vân Chiêu thật sự không hiểu nổi tại sao hai người kia lại xuất hiện cùng lúc.
Cảnh Vân Chiêu nơi nào biết, Hà Gia Tư nhìn như có vẻ dễ chung đụng, nhưng trên thực tế là người bá đạo, cho nên đặc biệt yêu cầu Kiều Hồng Diệp mỗi ngày ở cửa trường học chờ cô ta, để đi cùng cô ta vào lớp học, thể hiện bộ dạng quan hệ tốt đẹp.
Lúc này Kiều Hồng Diệp chán ghét nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt, thật giống như cô ta là chính thất bắt được tiểu tam.
"Chị, chị làm như vậy là không đúng. . . . . ." Kiều Hồng Diệp sâu kín mở miệng.
Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu tối sầm lại, khóe miệng chậm rãi kéo lên một đường cong lạnh lùng, mở miệng nói: "Câm miệng của cô lại. Tôi đúng hay sai không cần cô dạy bảo."
Kiều Hồng Diệp sắc mặt khó chịu: "Em chỉ muốn tốt cho chị!"
"Nói tôi như vậy còn phải cám ơn cô?" Cảnh Vân Chiêu bật cười một tiếng, liếc nhìn cô ta một cái, không chút lưu tình nói: "Kiều Hồng Diệp, quá khứ tôi còn cảm thấy cô mặc dù nhân phẩm chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất vẫn còn chút cốt khí, mà tôi thật đúng là quá xem trọng cô , một bộ dạng nha hoàn tay sai, mấy ngày nay bản tính nô tài càng ngày càng mạnh, tôi không lau mắt mà nhìn cũng không nổi!"
Kiều Hồng Diệp trong nháy mắt ghẹn đỏ mặt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta không thể vượt qua Cảnh Vân Chiêu, cũng không đấu lại Cảnh Vân Chiêu.
"Chị cứ cậy mạnh đi! Quyến rũ Đường Tử Hoa, sau này chị sẽ biết nhà họ Đường và nhà họ Hà sẽ đối phó chị như thế nào!" Kiều Hồng Diệp nhỏ giọng hung hăng nói một câu.
So sánh với Hà Gia Tư như vậy, kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô ta cơ hồ đều thành bọt nước, cô ta còn có biện pháp gì!?
Kiều Hồng Diệp thốt ra lời này, khuôn mặt có phần ốm yếu của Đường Tử Hoa xuất hiện nhiều hơn mấy phần tức giận, mắt lạnh lùng nhìn Hà Gia Tư: "Lời này là cậu nói cho Kiều Hồng Diệp đúng không! Hà Gia Tư!"
Hà Gia Tư vẻ mặt bị uất ức, lôi kéo cánh tay Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa , ta nói cho kiều Hồng Diệp cái gì? Hai người như vậy người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, anh Tử Hoa, rõ ràng em mới là bạn gái của anh, cô ấy sau lưng em cùng anh lôi lôi kéo kéo, là cô ấy không đúng!"
"Bạn gái?" Đường Tử Hoa sắc mặt trầm xuống: "Hà Gia Tư, tôi còn chưa bao giờ biết rằng cậu đã đặt mình vào vị trí này! Những năm này là nhà họ Đường quá tốt với nhà họ Hà sao?!"
Ở thế hệ sau nhà họ Đường, nhà họ Hà tài lực phong phú, xem như chạy song song với nhà họ Đường, nhưng sau khi ông cụ Hà bị bệnh qua đời, mà nhà họ Đường càng phát triển càng ngày càng có thế lực, hai gia tộc vì vậy khác xa nhau một trời một vực, sản nghiệp nhà họ Hà trong huyện Hoa Ninh so với những thương gia được coi là một xí nghiệp lớn, nhưng so sánh với nhà họ Đường thì chưa đủ để nói chuyện.
Ông Đường nhớ lại tình bạn cũ, mặc dù lúc nhà họ Hà suy tàn, vẫn như cũ cho nhà họ Hà thể diện, hai nhà con cháu rất thân với nhau, bình thường cũng không thiếu giúp đỡ nhà họ Hà, cả Ninh thị cũng biết nhà họ Đường là kẻ chống lưng cho nhà họ Hà.
Hà Gia Tư trong lòng "lộp bộp" hạ xuống, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù cô ta lớn lên cũng với Đường Tử Hoa, nhưng trên thực tế Đường Tử Hoa dù sao cũng là con trai, thời gian hai người chung sống vẫn còn có chút khoảng cách, hơn nữa xác thực chưa từng xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái.
Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai dáng người quen thuộc, bất đắc dĩ rút tay về, dùng khăn giấy ướt xoa xoa, cũng không có vẻ mặt kinh hoảng như hai người này tưởng tượng.
Thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, Hà Gia Tư quyệt miệng đi tới trước mặt Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa, người ở địa phương nhỏ này đều không biết cái gì gọi là xấu hổ sao? Sáng sớm lôi lôi kéo kéo không phải cố tình làm ảnh hưởng tâm trạng học tập của anh sao? Quay đầu lại nếu như bị bác trai biết được, nhất định sẽ lập tức mang anh trở về!"
Đi theo Hà Gia Tư chính là Kiều Hồng Diệp.
Kiều Hồng Diệp rõ ràng là học sinh nội trú, Cảnh Vân Chiêu thật sự không hiểu nổi tại sao hai người kia lại xuất hiện cùng lúc.
Cảnh Vân Chiêu nơi nào biết, Hà Gia Tư nhìn như có vẻ dễ chung đụng, nhưng trên thực tế là người bá đạo, cho nên đặc biệt yêu cầu Kiều Hồng Diệp mỗi ngày ở cửa trường học chờ cô ta, để đi cùng cô ta vào lớp học, thể hiện bộ dạng quan hệ tốt đẹp.
Lúc này Kiều Hồng Diệp chán ghét nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt, thật giống như cô ta là chính thất bắt được tiểu tam.
"Chị, chị làm như vậy là không đúng. . . . . ." Kiều Hồng Diệp sâu kín mở miệng.
Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu tối sầm lại, khóe miệng chậm rãi kéo lên một đường cong lạnh lùng, mở miệng nói: "Câm miệng của cô lại. Tôi đúng hay sai không cần cô dạy bảo."
Kiều Hồng Diệp sắc mặt khó chịu: "Em chỉ muốn tốt cho chị!"
"Nói tôi như vậy còn phải cám ơn cô?" Cảnh Vân Chiêu bật cười một tiếng, liếc nhìn cô ta một cái, không chút lưu tình nói: "Kiều Hồng Diệp, quá khứ tôi còn cảm thấy cô mặc dù nhân phẩm chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất vẫn còn chút cốt khí, mà tôi thật đúng là quá xem trọng cô , một bộ dạng nha hoàn tay sai, mấy ngày nay bản tính nô tài càng ngày càng mạnh, tôi không lau mắt mà nhìn cũng không nổi!"
Kiều Hồng Diệp trong nháy mắt ghẹn đỏ mặt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta không thể vượt qua Cảnh Vân Chiêu, cũng không đấu lại Cảnh Vân Chiêu.
"Chị cứ cậy mạnh đi! Quyến rũ Đường Tử Hoa, sau này chị sẽ biết nhà họ Đường và nhà họ Hà sẽ đối phó chị như thế nào!" Kiều Hồng Diệp nhỏ giọng hung hăng nói một câu.
So sánh với Hà Gia Tư như vậy, kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô ta cơ hồ đều thành bọt nước, cô ta còn có biện pháp gì!?
Kiều Hồng Diệp thốt ra lời này, khuôn mặt có phần ốm yếu của Đường Tử Hoa xuất hiện nhiều hơn mấy phần tức giận, mắt lạnh lùng nhìn Hà Gia Tư: "Lời này là cậu nói cho Kiều Hồng Diệp đúng không! Hà Gia Tư!"
Hà Gia Tư vẻ mặt bị uất ức, lôi kéo cánh tay Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa , ta nói cho kiều Hồng Diệp cái gì? Hai người như vậy người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, anh Tử Hoa, rõ ràng em mới là bạn gái của anh, cô ấy sau lưng em cùng anh lôi lôi kéo kéo, là cô ấy không đúng!"
"Bạn gái?" Đường Tử Hoa sắc mặt trầm xuống: "Hà Gia Tư, tôi còn chưa bao giờ biết rằng cậu đã đặt mình vào vị trí này! Những năm này là nhà họ Đường quá tốt với nhà họ Hà sao?!"
Ở thế hệ sau nhà họ Đường, nhà họ Hà tài lực phong phú, xem như chạy song song với nhà họ Đường, nhưng sau khi ông cụ Hà bị bệnh qua đời, mà nhà họ Đường càng phát triển càng ngày càng có thế lực, hai gia tộc vì vậy khác xa nhau một trời một vực, sản nghiệp nhà họ Hà trong huyện Hoa Ninh so với những thương gia được coi là một xí nghiệp lớn, nhưng so sánh với nhà họ Đường thì chưa đủ để nói chuyện.
Ông Đường nhớ lại tình bạn cũ, mặc dù lúc nhà họ Hà suy tàn, vẫn như cũ cho nhà họ Hà thể diện, hai nhà con cháu rất thân với nhau, bình thường cũng không thiếu giúp đỡ nhà họ Hà, cả Ninh thị cũng biết nhà họ Đường là kẻ chống lưng cho nhà họ Hà.
Hà Gia Tư trong lòng "lộp bộp" hạ xuống, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù cô ta lớn lên cũng với Đường Tử Hoa, nhưng trên thực tế Đường Tử Hoa dù sao cũng là con trai, thời gian hai người chung sống vẫn còn có chút khoảng cách, hơn nữa xác thực chưa từng xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook