Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
-
Chương 147: Bóng ma
Edit: Phạmnhi
Âm thanh lười biếng có chút từ tính khàn khàn, kết hợp hoàn hảo với gương mặt đẹp trai lại cực kì bị thảm cố tình lại nhíu mày kiêu ngạo, sự hấp dẫn không nói nên lời.
Cảnh Vân Chiêu sống qua hai đời cũng chưa từng thấy qua người có giọng nói thậm chí có dáng người xuất chúng trong mọi mặt như Lê Thiếu Vân, dĩ nhiên, vòng sinh hoạt kiếp trước của cô rất nhỏ, thời điểm nhìn thấy người khác không ở trường học thì cũng là trong tù.
Nhưng giờ phút này Lê Thiếu Vân cũng không thể làm gì được, Cảnh Vân Chiêu dứt khoát ngồi xuống, cầm một quả táo: "Ăn không?"
"Thật không có gì muốn nói sao?" Lê Thiếu Vân lại hỏi lần nữa.
Cảnh Vân Chiêu làm bộ như không nghe thấy: "Vậy tôi tự ăn."
Lê Thiếu Vân khóe miệng rụt rụt, nhìn tiểu nha đầu trước mắt, nghĩ thầm dù sao Cảnh Vân Chiêu vẫn còn nhỏ, anh ta một người trưởng thành ít nhiều cũng muốn nhượng cô mấy phần, lúc này mới nặn ra một nụ cười không mấy vui vẻ nói: "Phải nói chuyện anh bị tai nạn xe như vậy, cùng có chút liên quan đến em. . . . . ."
Động tác trong tay Cảnh Vân Chiêu dừng lại: "Người lái xe tải kia của cũng không phải là tôi."
"Anh biết rõ." Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên: "Nhưng kể từ khi bị em đá một cú kia, trạng thái tinh thần của anh cũng không quá tốt, mới bảo tài xế chở anh đi dạo khắp nơi, mặc dù em chưa thành niên, nhưng em là một bác sĩ, nên biết đàn ông coi trọng nhất cái gì."
"Vốn là trong lòng anh có chút trở ngại, kết quả lại đụng phải tai nạn xe cộ, anh xem chừng nhà họ Lê có thể bị tuyệt hậu. . . . . ."
Lê Thiếu Vân thần xui quỷ khiến, cũng không biết mình tại sao mở miệng nói ra những lời không đàng hoàng như vậy.
Nhưng mà từ trước đến giờ anh luôn tin vào trực giác của mình, anh ta đối với Cảnh Vân Chiêu rất tò mò, cảm thấy hứng thú thậm chí khi nhìn thấy cô tâm tình sẽ rất tốt, cho nên rất nguyện ý để xuống tư thái tới chung sống quen thuộc một chút với cô.
Cô đơn giản lại có kiên nhẫn, anh ta cảm thấy Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn có thể là một người khác với Đỗ Lâm, là một trong số ít những người bạn của anh ta trong huyện Hoa Ninh.
Nhưng mà hình như lại có chỗ bất đồng, có lẽ là do tuổi tác của cô.
Tóm lại, mình ở thời gian xảy ra tai nạn xe cộ kia còn nhớ mãi không quên không giải thích được đối với nha đầu mới gặp mấy lần, vậy mà lại khẳng định đem nàng liệt vào người một nhà, nếu là người một nhà, tiến công, thu hẹp, bồi dưỡng tình cảm, đây là cần phải làm.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, tuổi còn nhỏ một chút, nói ra lời này trong lòng anh nhưng cũng có cảm giác tội lỗi.
Cảnh Vân chiêu duy trì ánh mắt nhìn chằm chằm, đối với lời nói của Lê Thiếu Vân cô hoàn toàn không tin.
"Lê Thiếu, anh nên nhớ đến lúc ấy tôi động thủ có nguyên nhân, tôi không thích người ngoài tới quá gần mình, nếu như lúc ấy không phải anh đụng tới tôi, tôi không nghĩ tôi sẽ nhanh chóng làm ra hành động như vậy." Cảnh Vân Chiêu tự biện hộ một tiếng.
Là đủ nhanh chóng, nhớ tới tình cảnh ngày đó, Lê Thiếu Vân cũng có chút sợ hãi.
May mà hắn học võ từ nhỏ, sức phản ứng khác hẳn với người thường, bằng không lúc này thật sự bị phế.
"Đó là lễ tiết." Lê Thiếu Vân ánh mắt u ám, qua hai giây, lại nói: "Nói đến chuyện như vậy, anh hi vọng em có thể giải thích với anh, tại sao khi đó lại nôn vậy?"
Sống hơn hai mươi năm đầu, bị người khen hai mươi năm, bị Cảnh Vân chiêu nôn mửa một chút, gần như đem chút kiêu ngạo nhỏ bé của anh ta nôn sạch sẽ.
Tình cảnh lúc ấy rõ ràng trước mắt, anh ta có thể xác định Cảnh Vân Chiêu tuyệt đối không phải là giả bộ, thật sự chính mình bị cô chán ghét, ngày đó anh trở về cho Đỗ Lâm ngửi một cái, trên người hoàn toàn không có mùi gì kì lạ, làm hắn cảm thấy có bóng ma phải ngâm mình trong bồn tắm mấy giờ liền.
"Lúc ấy chỉ nghĩ đến một chút kí ức không vui cho lắm, lúc ấy phản ứng của tôi xác thực quá kịch liệt, điểm này tôi thật sự xin lỗi anh." Cảnh Vân Chiêu rất dứt khoát.
Lê Thiếu Vân người này nhìn một cái cũng biết là một người cực kì tự luyến, phản ứng lúc ấy của cô quả thật sẽ mang lại đả kích không nhỏ cho anh ta.
Chỉ là không nhịn được cũng cảm thấy người này là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Âm thanh lười biếng có chút từ tính khàn khàn, kết hợp hoàn hảo với gương mặt đẹp trai lại cực kì bị thảm cố tình lại nhíu mày kiêu ngạo, sự hấp dẫn không nói nên lời.
Cảnh Vân Chiêu sống qua hai đời cũng chưa từng thấy qua người có giọng nói thậm chí có dáng người xuất chúng trong mọi mặt như Lê Thiếu Vân, dĩ nhiên, vòng sinh hoạt kiếp trước của cô rất nhỏ, thời điểm nhìn thấy người khác không ở trường học thì cũng là trong tù.
Nhưng giờ phút này Lê Thiếu Vân cũng không thể làm gì được, Cảnh Vân Chiêu dứt khoát ngồi xuống, cầm một quả táo: "Ăn không?"
"Thật không có gì muốn nói sao?" Lê Thiếu Vân lại hỏi lần nữa.
Cảnh Vân Chiêu làm bộ như không nghe thấy: "Vậy tôi tự ăn."
Lê Thiếu Vân khóe miệng rụt rụt, nhìn tiểu nha đầu trước mắt, nghĩ thầm dù sao Cảnh Vân Chiêu vẫn còn nhỏ, anh ta một người trưởng thành ít nhiều cũng muốn nhượng cô mấy phần, lúc này mới nặn ra một nụ cười không mấy vui vẻ nói: "Phải nói chuyện anh bị tai nạn xe như vậy, cùng có chút liên quan đến em. . . . . ."
Động tác trong tay Cảnh Vân Chiêu dừng lại: "Người lái xe tải kia của cũng không phải là tôi."
"Anh biết rõ." Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên: "Nhưng kể từ khi bị em đá một cú kia, trạng thái tinh thần của anh cũng không quá tốt, mới bảo tài xế chở anh đi dạo khắp nơi, mặc dù em chưa thành niên, nhưng em là một bác sĩ, nên biết đàn ông coi trọng nhất cái gì."
"Vốn là trong lòng anh có chút trở ngại, kết quả lại đụng phải tai nạn xe cộ, anh xem chừng nhà họ Lê có thể bị tuyệt hậu. . . . . ."
Lê Thiếu Vân thần xui quỷ khiến, cũng không biết mình tại sao mở miệng nói ra những lời không đàng hoàng như vậy.
Nhưng mà từ trước đến giờ anh luôn tin vào trực giác của mình, anh ta đối với Cảnh Vân Chiêu rất tò mò, cảm thấy hứng thú thậm chí khi nhìn thấy cô tâm tình sẽ rất tốt, cho nên rất nguyện ý để xuống tư thái tới chung sống quen thuộc một chút với cô.
Cô đơn giản lại có kiên nhẫn, anh ta cảm thấy Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn có thể là một người khác với Đỗ Lâm, là một trong số ít những người bạn của anh ta trong huyện Hoa Ninh.
Nhưng mà hình như lại có chỗ bất đồng, có lẽ là do tuổi tác của cô.
Tóm lại, mình ở thời gian xảy ra tai nạn xe cộ kia còn nhớ mãi không quên không giải thích được đối với nha đầu mới gặp mấy lần, vậy mà lại khẳng định đem nàng liệt vào người một nhà, nếu là người một nhà, tiến công, thu hẹp, bồi dưỡng tình cảm, đây là cần phải làm.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, tuổi còn nhỏ một chút, nói ra lời này trong lòng anh nhưng cũng có cảm giác tội lỗi.
Cảnh Vân chiêu duy trì ánh mắt nhìn chằm chằm, đối với lời nói của Lê Thiếu Vân cô hoàn toàn không tin.
"Lê Thiếu, anh nên nhớ đến lúc ấy tôi động thủ có nguyên nhân, tôi không thích người ngoài tới quá gần mình, nếu như lúc ấy không phải anh đụng tới tôi, tôi không nghĩ tôi sẽ nhanh chóng làm ra hành động như vậy." Cảnh Vân Chiêu tự biện hộ một tiếng.
Là đủ nhanh chóng, nhớ tới tình cảnh ngày đó, Lê Thiếu Vân cũng có chút sợ hãi.
May mà hắn học võ từ nhỏ, sức phản ứng khác hẳn với người thường, bằng không lúc này thật sự bị phế.
"Đó là lễ tiết." Lê Thiếu Vân ánh mắt u ám, qua hai giây, lại nói: "Nói đến chuyện như vậy, anh hi vọng em có thể giải thích với anh, tại sao khi đó lại nôn vậy?"
Sống hơn hai mươi năm đầu, bị người khen hai mươi năm, bị Cảnh Vân chiêu nôn mửa một chút, gần như đem chút kiêu ngạo nhỏ bé của anh ta nôn sạch sẽ.
Tình cảnh lúc ấy rõ ràng trước mắt, anh ta có thể xác định Cảnh Vân Chiêu tuyệt đối không phải là giả bộ, thật sự chính mình bị cô chán ghét, ngày đó anh trở về cho Đỗ Lâm ngửi một cái, trên người hoàn toàn không có mùi gì kì lạ, làm hắn cảm thấy có bóng ma phải ngâm mình trong bồn tắm mấy giờ liền.
"Lúc ấy chỉ nghĩ đến một chút kí ức không vui cho lắm, lúc ấy phản ứng của tôi xác thực quá kịch liệt, điểm này tôi thật sự xin lỗi anh." Cảnh Vân Chiêu rất dứt khoát.
Lê Thiếu Vân người này nhìn một cái cũng biết là một người cực kì tự luyến, phản ứng lúc ấy của cô quả thật sẽ mang lại đả kích không nhỏ cho anh ta.
Chỉ là không nhịn được cũng cảm thấy người này là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook