Cưng Chiều Lão Bà
-
31: Rung Động Sao
" Cậu trai trẻ lại gặp nhau nữa rồi " Ninh Phùng tay cầm cuốn album của con gái đi ra nhìn thấy người con trai khi nãy cùng xếp hàng có nói chuyện qua vài câu.
Ông đến chào hỏi.
- " Trùng hợp thật , chào bác " Lục Tử Ngạn cũng lễ phép chào lại.
Lúc này cả hai đều đã tháo khẩu trang nên đã nhìn mặt nhau.
- " Cậu nhìn có vẻ quen nhỉ , cậu là fans ruột của Ninh Hạ Vũ sao ? "
- " À không , là cháu thích cô ấy " Lục Tử Ngạn cũng chẳng đề phòng hay suy nghĩ gì mà mạnh miệng nói thẳng ra trong khi không biết mình đang nói chuyện với ai.
- " Ồ vậy à ? Cậu đang làm công việc gì đấy ? " Ninh Phùng thấy cậu con trai này tay chân trắng trẻo trong đầu nghĩ ngay là một tên công tử bột bám đuôi cha mẹ .
- " Cháu làm nhân viên bình thường thôi " Anh đáp .
- " Tôi thì làm chủ một khách trạm nhỏ thôi , kiếm sống qua ngày " Ông cũng khiêm tốn đáp lại.
Cuộc trò chuyện xảy ra trong vài phút thì cũng tàn , mọi người chắc cũng thắc mắc vì sao cả hai nhân vật này đều có tiếng trong giới thượng lưu nhưng lại không nhận ra nhau.
Đơn giản là vì Lục Tử Ngạn và Ninh Phùng đều chưa từng gặp nhau , Ninh Phùng suốt mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện trên báo chí , nếu có thì chỉ xuất hiện trong vài ngày rồi nó lại lặn đi.
Ông không thích việc mình bị người dòm ngó nên khá kín tiếng , lĩnh vực ông làm chủ yếu là khách sạn và nhà hàng nên vốn cũng không liên can gì đến ngành thiết kế của Lục Tử Ngạn .
Lục Tử Ngạn tập đoàn của anh chia ra làm nhiều ngành nghề khác nhau nhưng chủ yếu là thiết kế thời trang , trang sức quần áo phụ kiện.
Cùng với đó là chuyên đi đầu tư cho nhưng dự án lớn để lấy vốn.
Với xã hội phát triển thì nhu cầu làm đẹp và du lịch cũng tăng cao nên Lục Tử Ngạn đã nhằm vào đó mà phát triển công ty.
Ninh Phùng có thể đã nhìn thấy anh trên tivi một vài lần nhưng vì lớn tuổi nên chắc cũng không nhớ nổi bởi bây giờ Lục Tử Ngạn ăn mặc cũng khác hẳn.
Buổi kí tặng mãi đến 7 giờ tối mới xong , kí tên nhiều quá nên tay cô bây giờ đã thấm đau và nhứt mỏi.
Tắm xong thay đồ định đi vào phòng mở quà thì tiếng chuông cửa lại vang lên , cô nhăn mặt mang đôi dép lệt bệt đi ra mở cửa .
- " Lại chuyện gì ! " Cô nhìn Lục Tử Ngạn đứng trước cửa mà hỏi .
- " Đến đây giúp em bôi thuốc " Lục Tử Ngạn giơ thuốc lên rồi đi vào nhà một cách tự nhiên , Ninh Hạ Vũ cũng không phàn nàn gì gương mặt cô cũng dững dưng như việc này đã quá quen rồi.
Lục Tử Ngạn ngồi xuống ghế , Hạ Vũ đã cho người ta vào nhà ngồi rồi thì cô cũng phải lịch sự đi rót cốc nước đem ra đặt lên bàn cho anh .
Lục Tử Ngạn nhìn thấy tay cô đang đỏ ửng lên liền lo lắng hơn vội kéo tay cô xuống ngồi gần sát mình.
- " Anh...anh làm gì ? " Cô bất ngờ mặt lúc này cũng có chút biến sắc , hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tử Ngạn .
- " Bôi thuốc cho em " Lục Tử Ngạn lấy thuốc ra mà nói .
- " Không đần đâu , vài ngày nữa sẽ hết thôi.
Tôi quen rồi " Ninh Hạ Vũ tỏ ra không quan tâm ở vết thương này nên lạnh nhạt mà đáp lại .
- " Em không lo nhưng tôi lo , có thể yêu bản thân mình hơn được không ? Em là một ca sĩ đấy , cần phải dùng tay cầm mic rồi vẩy tay chào fan bắt tay với fan.
Còn kí bao nhiêu chữ kí cho chặn đường tiếp theo , em cứ để nó như thế này sẽ không ổn.
Đôi ray này đẹp vậy em phải biết trân trọng nó nghe chưa......" Lục Tử Ngạn liên tục nói chuyện , gương mặt nghiêm túc vừa thoa thuốc vừa luyên thuyên.
Cô hiện tại như bất động , ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Từng hành động từng lời nói cử chỉ khiến cô cảm thấy người đàn ông này không xấu xa lắm ngược lại có chút đang yêu ấm áp khiến người ta cảm thấy yên lòng khi ở cạnh.
Cô không thể kìm hãm được con tim của mình , phải chính là tim cô đang đập nhanh , đập liên tục trong người như có nguồn điện chạy ngang qua mỗi khi đôi tay ấm áp ấy chạm vào bàn tay cô.
- " Cảm...cảm ơn anh " Cô đỏ mặt ấp úng , thấy anh thoa thuốc xong liền vội thụt tay lại .
- " Tay em lạnh thật , ngốc đưa đây anh xoa cho ấm "
Xin nói luôn là ông này đang tung thính vừa học được trên mạng nha , khi nãy đọc xong vài bài đăng nhớ tới Ninh Hạ Vũ nên đã đi thực hành ngay.
Với khoản cách gần khi nãy anh đã nghe loáng thoáng được nhịp tim đang đập dồn dập kia của cô , trong lòng bổng lé lên tia hi vọng và vui sướng không thôi.
Ninh Hạ Vũ bây giờ chỉ im lặng mặc cho anh làm gì làm , ban đầu chỉ là xoa ấm tay rồi từ từ đến cánh tay.
Thấy cô không phản khán Lục Tử Ngạn liền nở nụ cười gian tà nhích gần hơn rồi ôm cô vào lòng , có thể nói thân thể này sinh ra dành cho anh ôm bởi nó quá khớp , ôm trọn trong lòng bàn tay cảm giác mịn màng mùi hưởng từ cơ thể và tóc toát ra khiến anh càng thích thú.
Ninh Hạ Vũ cũng im lặng ngầm chấp nhận cho hành động này của Lục Tử Ngạn .
Cả hai cứ im lặng ôm nhau như thế , hơi thở cũng dần hòa quyện vào nhau.
Lúc này bỗng dưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên , cả hai cùng giật mình rồi tách nhau ra.
Nhìn hai chiếc điện thoại trên bàn , là Ánh Tuyết và A Triết gọi.
Hai cặp đôi kia có phải đang chơi thâm Hạ Vũ và Lục Tử Ngạn không đây ! Gọi lúc nào không gọi là gọi ngay lúc người ta đang ân ái !
Ninh Hạ Vũ cầm điện thoại lên rồi chạy vào phòng mình nghe máy , còn Lục Tử Ngạn thì ngồi tại chỗ.
- " Sao vậy chị ? "
- " Không có gì , chị nhắc em bôi thuốc thôi "
___
- " Việc gì ? " .
- " À tôi muốn hỏi là thức ăn cho Nhị Cẩu đã hết chưa để tôi đi mua " A Triết hỏi
- " Tháng bày trừ lương "
Tút Tút tút
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook