Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ
Chương 58: Chương Cuối

Nước Mỹ, New York.

Đại lộ Broadway.

Lá cây ngô đồng rụng đầy xuống đất, khiến toàn bộ quảng trường nhìn qua ánh vàng rực rỡ, nơi đất khách với những đôi mắt xanh thẳm như bầu trời trong trẻo, cô chưa từng gặp trước đây, hồi đó chàng thiếu niên kia, con ngươi đen sâu thẳm như hồ nước, có cảm giác chỉ cần liếc một cái đã đi vào lòng người.

Trong quán bán băng đĩa, đủ loại album rực rỡ muôn màu, Lý Huyền bâng quơ liếc một cái, ở vị trí bắt mắt nhất, chợt thấy được thứ xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô, thứ không biết bao nhiêu lần bị cô xóa đi, tên của anh.

Lâm Hi.

Cho dù ở nơi đất khách quê người, sức ảnh hưởng của anh, không hề giảm đi.

Nửa năm trước, trong một bộ phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, anh đóng vai phản diện đến từ quốc gia Đông Phương cổ bí ẩn, nhân vật anh đóng là một kẻ ngông cuồng ngang tàng, hình tượng tự do phóng khoáng đó, đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng người phương Tây, bọn họ thích anh, gần như đạt tới mức cuồng nhiệt, điều đó đã khiến không ít nghệ sĩ trong nước bất ngờ, mấy năm nay, cũng có không ít phim bom tấn Hollywood mời nghệ sĩ trong nước tham gia, nhưng người có thể khiến họ nhớ tên, lại không có mấy.

Sau lần đó, Lâm Hi lại tham gia một vở nhạc kịch có đề tài về tôn giáo, tên là 《□□》(1), chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của John Bunyan (2), trong vở nhạc, anh đóng vai một nhà khổ hạnh, tiến vào cánh cửa hẹp, tìm kiếm thiên đường và giải thoát cho tín đồ Kito. Trong vở nhạc kịch, anh đảm nhiệm vai trò hát chính, toàn bộ quá trình đều biểu diễn bằng tiếng Anh, vận dụng giọng hát ca kịch, anh vô cùng thành thạo, thể hiện quãng giọng rộng của mình, tài năng âm nhạc bẩm sinh của anh, đến tận bây giờ, bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau đó anh ra album 《□□》, xuất ra nước ngoài, thanh danh vang dội, hiện tại tên Lâm Hi, ở trong nước, không chỉ là người đi đầu trào lưu, thiên vương âm nhạc, mà còn là một nghệ thuật gia thực sự.

Lý Huyền cầm album của anh xuống, ra quầy thu ngân trả tiền, anh bạn trẻ tóc vàng mắt xanh trước quầy thu ngân lẩm bẩm một tiếng, ý nói đây đã là album cuối cùng, hết hàng rồi, cô rất may mắn.

Nhà Tạ Hạo Tư nằm ở cuối đại lộ Broadway, là một căn nhà kiểu tây màu trắng, mở cửa, tiếng nhạc tiếng kim loại đinh tai nhức óc bên trong khiến cô đau đầu.

Mẹ Tạ Hạo Tư lo lắng cũng đúng, tên này sống ở nước ngoài, quả thật có thể dùng mấy câu ngợp trong vàng son, hàng đêm thác loạn để hình dung, sa đọa đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Lý Huyền đi qua bên người một đôi nam nữ uống say, vào phòng khách, trong phòng khách, tốp ba tốp năm nam nữ ôm nhau, hút thuốc uống rượu ca hát nhảy múa, thậm chí có người trực tiếp ấy ấy ấy trên sô pha.

Lý Huyền là một người phụ nữ bảo thủ, nhưng đối với những hình ảnh cay mắt này, thuê chung nhà với Tạ Hạo Tư mấy năm nay, thật sự cũng đã quen.

Tạ Hạo Tư vừa mới gửi tin nhắn cho cô, nói có một món quà muốn tặng cho cô, Lý Huyền không để ý, đẩy cửa vào phòng, ngăn toàn bộ ồn ào ở bên ngoài, kéo rèm lên, nằm trên giường xốp rộng lớn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu lắng nghe album của Lâm Hi, kết quả không ngờ vừa mới nằm lên đó, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, giường hôm nay, cảm giác nằm trên đó so với trước đây… Rất không giống!

Ngay sau đó, Lý Huyền cảm giác có một đôi tay, đặt bên hông cô, cô giật mình một cái, từ trên giường nhảy phắt dậy, nhìn thấy bên dưới chăn, có một gã cơ bắp Mỹ, chỉ mặc một cái quần lót tam giác, từ trên giường cô đứng lên. Gã kia có cơ bắp rắn chắc khiến huyết mạch người ta phải phun trào, Lý Huyền lùi về phía sau vài bước, gã đàn ông kia có bộ dáng rất đẹp trai, có mũi có mắt, không ngừng nói với cô, bảo cô không phải sợ hãi, có người trả tiền mời gã đến đây phục vụ.

Lý Huyền đỡ trán, dùng tiếng Anh giải thích vài câu, đẩy gã cơ bắp kia ra khỏi phòng, sau đó liên tục khủng bố điện thoại Tạ Hạo Tư.

“Quà tớ tặng cậu, có vừa lòng không?” Trong điện thoại, giọng Tạ Hạo Tư vô cùng biếng nhác.

“Cậu muốn chết đúng không!”

“Đừng nói như vậy mà, không thích đàn ông cơ bắp, lần sau tớ tìm cho cậu một người thanh tú.”

“Bà đây không cần!”

“Không phải chứ, cậu tới chỗ tớ cũng gần hai năm rưỡi rồi, cả ngày không nghe nhạc thì tản bộ dạo phố, tớ đang nghi cậu có phải con người bình thường hay không.”

Lý Huyền cảm thấy thật sự không thể thông não cho Tạ Hạo Tư: “Nếu cậu còn như vậy, tớ sẽ kể những chuyện cậu làm ở Mỹ cho mẹ cậu.”

“Đừng mà, tiểu tổ tông của tớ, nếu cậu đi mách mẹ tớ, tớ xác định xong đời rồi!”

“Hừ!”

“Tớ nói này, cũng hai năm rồi, chẳng lẽ cậu định nửa đời sau, cứ sống ở chỗ tớ ư?”

“Tớ làm lá chắn cho cậu hai năm, để mẹ cậu không bắt cậu về đi xem mắt, sao nào… Còn không vui?”

“Thật ra cũng không phải, chỉ là… Bạn bè trong giới của tớ nói, thứ sáu tuần sau, Lâm Hi có buổi concert cá nhân, ở thủ đô thế giới… Cậu thật sự… Không định đi xem ư, dù sao cũng là thiên vương một tay cậu dẫn dắt, không tò mò bây giờ anh ấy trưởng thành ra sao ư?”

“Hôm nay, cậu nói vớ vẩn có vẻ nhiều đấy.”

“Thôi, cũng chỉ có cậu, không biết tấm lòng tốt của người ta, tớ sắp có buổi diễn rồi, cúp đây.”

———-

Sau khi cúp điện thoại, Lý Huyền mở máy tính ra, tìm Weibo của Lâm Hi, bây giờ Weibo của anh đã được giao cho công ty xử lý, ghim đầu trang, chính là poster tuyên truyền về buổi concert cá nhân vào thứ sau tuần sau.

Buổi concert này, tên là: Mối tình đầu.

《 Mối tình đầu 》 là ca khúc giúp anh nổi tiếng, là bài hát đầu tiên cô viết cho anh.

Vốn cho rằng, chỉ cần thời gian đủ dài, khoảng cách đủ xa, không có người nào là không thể quên được, cũng không có chuyện không thể tan đi, nhưng cho tới bây giờ, Lý Huyền phát hiện, bản thân mình đã thất bại thảm hại.

Cô không quên được Lâm Hi.

Mà chuyện về Lý Sơ, cũng không thể tan biến.

Thật là… Hỏng bét!

Ba ngày sau, Lý Huyền nhận được điện thoại của Lý Chính Cần, nội dung rất đơn giản, bảo cô mau về, chuyện em gái năm đó, bên cảnh sát, có tiến triển mới.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Lý Huyền có chút choáng váng…

Chẳng lẽ… Bị phát hiện?

Năm đó cô quyết định ra nước ngoài, hy vọng vùi lấp được chuyện này, cô không muốn truy cứu chuyện này, cũng không muốn anh vì chuyện này mà rơi vào vòng lao lý, coi như là ích kỷ đi, vậy thì thế nào, đó là người đàn ông cô yêu sâu đậm, cô có thể làm gì bây giờ?

Lý Huyền không thu thập gì cả, nửa đêm đã lên máy bay về nước.

Ở cục cảnh sát, Triệu Di ngồi trên ghế ngoài hành lang, dáng vẻ tiều tụy chật vật, Lý Chính Cần thấy Lý Huyền đến, đứng dậy đón.

“Bố, cảnh sát nói như thế nào?”

Trong tay Lý Chính Cần cầm một phần tư liệu, phía trên… Hình như là khẩu cung.

“Cảnh sát nói, trước đây em gái con chết, có nguyên nhân khác.”

Tay Lý Huyền không kìm được mà run rẩy, mở phần khẩu cung kia ra, đầu trang dán ảnh của một người đàn ông, đế đen trắng, bộ dáng hơi đen, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

“Tên này, khoảng thời gian trước giết người nên bị ngồi tù, trong lúc chịu tra tấn, còn khai ra mấy năm trước dính vào án cưỡng hiếp.” Khi Lý Chính Cần nói những lời này, cả người không nhịn được mà run rẩy: “Người đó… Chính là em gái con…”

Thời gian như yên lặng, đầu óc cô trống rỗng…

Người này…

Không phải anh…

Không phải anh!

Triệu Di ngồi bên cạnh, đột nhiên gào khóc, tiếng gào tê tâm liệt phế, làm Lý Huyền cũng đau thương theo, cô đi đến bên người Triệu Di, dùng sức ôm lấy bà, cho dù trước đây có oán giận hay căm hận thế nào, nhưng bà vẫn là mẹ của cô!

Triệu Di cũng ôm vòng lấy bả vai Lý Huyền, khóc nức nở, nói đứt quãng: “Huyền Huyền, em gái con… Chết không đáng!”

Cô biết… Cô đều biết…

Lý Huyền lau sạch nước mắt trên khóe mắt, an ủi Triệu Di hơn nửa buổi tối, sau đó đưa bố mẹ đến khách sạn, dặn dò bố, nhất định phải chăm sóc bà thật tốt.

———-

Ngoài hội trường, fan club đã sớm vây quanh gank cả sân khấu, các cô ấy hò hét, vây đầy trước cửa, chờ đợi thần tượng từ bên trong đi ra.

Tuyết đầu mùa năm nay tới sớm hơn mọi khi, tí tách tí tách bay lả tả đầu đường cuối ngõ, lặng lẽ tan vào trong sự nhiệt tình của các fans.

Rất nhanh, tiếng hò hét say mê vang lên càng to hơn.

“Lâm Hi!”

“Ra rồi ra rồi!”

“Lâm Hi chúng em mãi mãi yêu anh!”

“Lâm Hi!”

……

Lý Huyền đứng dưới đèn đường, nhìn sân khấu rực rỡ ánh sáng từ phía xa, anh vẫn mặc áo khoác lông chồn khoa trường như trước, đeo kính râm thời trang, được mười mấy người bảo vệ vây ở chính giữa, đi ra.

Hai năm không gặp… Anh vẫn đẹp trai tài giỏi, chỉ bớt đi vài phần ngông cuồng năm xưa, nhiều thêm vài phần điềm tĩnh.

Hiện tại Lâm Hi, coi như là siêu sao thực sự rồi.

Con đường này, anh đi không mấy nhẹ nhàng, lúc trước dứt khoát quyết định rời khỏi truyền thông Thịnh Ngu, một người đôi bàn tay trắng tự gây dựng giang sơn, con đường hào quang lộng lẫy, mỗi một bước thang, đều in lại dấu chân vô cùng kiên định và quyết đoán.

Khi lên xe, Lâm Hi gần như vô thức, nhìn thoáng qua đầu con phố phía đối diện, dưới cột đèn góc đường không có một bóng người, chỉ có bông tuyết bay xuống không tiếng động.

———-

Thứ sáu, thủ đô thế giới, một mình Lâm Hi vắt chân ngủ gà ngủ gật, mãi đến khi Lý Vi Long xách theo túi lớn túi bé, luống cuống xông vào, anh mới giật mình tỉnh lại, suýt nữa ngã ra khỏi ghế, hung tợn trừng cậu ấy một cái, tức giận mắng: “Nói bao nhiêu lần rồi, lúc ông đây ngủ, không được quấy rầy!”

“Không phải Hi Gia, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hiện tại bên ngoài rất bận rộn, tất cả mọi người đều đang tìm anh đấy, em không dám nói với họ anh ở đây, nhưng anh cứ ngủ như vậy, concert tối nay…”

Lâm Hi không kiên nhẫn nhìn đồng hồ: “Không phải còn tận hai giờ nữa ư?”

“Nhưng anh còn phải hoá trang, phải chuẩn bị mà!”

Hóa trang cái rắm…

Nghĩ tới vòng đấu loại 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 năm đó, cô trang điểm cho anh…

Trong lòng Lâm Hi, vô cùng bực bội, theo Lý Vi Long ra khỏi phòng, đi vào phòng hóa trang, trong phòng hóa trang có mấy cô gái, bật radio, thấy Lâm Hi tiến vào, vội vàng định tắt radio đi, Lâm Hi lại lạnh nhạt nói: “Bật kênh âm nhạc đi, ông đây muốn nghe một chút.” Vừa nói vừa ngồi xuống ghế, nhà tạo mẫu đi đến, tạo hình cho Lâm Hi.

Lâm Hi tiến vào, phòng hóa trang chợt yên tĩnh.

Radio phát ra tiếng nữ dẫn chương trình, chậm rãi nói: “Bài hát tiếp theo, là ca khúc nổi tiếng 《 Mối tình đầu 》của thiên vương âm nhạc Lâm Hi trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, nhưng người thể hiện của chúng ta hôm nay, lại là một cô dâu bí ẩn, cô ấy muốn dùng bài hát này, nói một tiếng thật sự xin lỗi với vị hôn phu của mình.”

Lâm Hi nhớ tới lần trước còn có người đứng trên đỉnh núi Himalaya, bật video của anh lên hát, cũng hát mối tình đầu, bài hát này, bây giờ đã trở thành tác phẩm kinh điển thịnh hành.

Giọng người dẫn chương trình nhỏ dần, giai điệu 《 Mối tình đầu 》 quen thuộc khẽ vang lên quanh quẩn trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm nghiêm túc hóa trang cho Lâm Hi, đầu ngón tay Lâm Hi gõ theo tiết tấu, nhắm mắt lại để mặc cho chuyên viên trang điểm tự do bôi trát lên mặt anh.

Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng hát của cô, đêm tối chìm vào yên lặng, vô biên vô ngần, cẩn thận, còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi dưới mái hiên, tâm trí anh dường như lại trở về rừng núi Tây Bắc mười mấy năm trước, buổi trưa hôm đó vô cùng tĩnh lặng, cô mời anh ăn một viên Ferrero, khiến anh ngọt ngào rất nhiều rất nhiều năm.

Lâm Hi bỗng nhiên mở mắt, mi mắt run rẩy không ngừng, chuyên viên trang điểm bị bất ngờ, kẻ lệch lông mày của anh.

Lâm Hi bất chấp tất cả, cầm lấy áo khoác của mình, trực tiếp chạy ra khỏi phòng hóa trang, để lại nhóm người trong phòng, không biết làm sao hai mặt nhìn nhau.

Radio, trong vòng chưa đến năm phút sau khi ca khúc 《 Mối tình đầu 》 kết thúc, đường dây điện thoại đến radio gần như bị gọi sập!

Vì thế đồng thời, lượt truy cập internet trong nháy mắt tăng vọt.

“Vừa rồi các bạn có nghe thấy không!”

“A a a a nghe thấy!”

“Giọng hát kia!!”

“Series Sinh thời!”

“Không nghĩ tới, cuối cùng cũng có một ngày, cô ấy lại mở miệng ca hát!”

“Lúc ấy nghe được câu đầu tiên, tôi đã khóc mất rồi?”

“Giống lầu trên, tôi khóc thảm như cún! Chị Huyền rời khỏi làng âm nhạc Hoa Ngữ nhiều năm như vậy… Thật sự không ngờ, còn có thể nghe thấy giọng hát của chị ấy lần nữa.”

“Âm thanh của tự nhiên…”

“Đợi chút! Vừa rồi không phải người dẫn chương trình nói cô dâu gì đó!”

“Bài hát này hát tặng vị hôn phu đấy!”

……

Tuyết, càng rơi càng lớn.

Trên mặt đất bao phủ một lớp tuyết mỏng.

Nhiều năm như vậy, chưa từng mở miệng hát, một giây trước khi vào phòng phòng ghi âm, thậm chí cô cũng không dám xác định, bản thân có thể hát được hay không, cũng may…

Thành công rồi nhỉ?

Lâm Hi chạy đến trước cửa radio, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng, đứng trên nền tuyết, dường như cả vùng đất trắng xóa, đều là váy cưới của cô.

Giây phút gặp lại cô, anh muốn cười, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước.

Sau mười ba tuổi, Lâm Hi đã quên mất nước mắt có vị gì.

Trái tim anh sớm đã cằn cỗi, không ngờ sau nhiều năm, lại tràn đầy lần nữa.

Lý Huyền nhấc làn váy cưới màu trắng, không màng tất cả chạy về phía anh, nhưng khi chỉ còn cách anh khoảng năm sáu mét, Lâm Hi đột nhiên quát một tiếng: “Em đứng lại cho anh!”

Đôi mắt anh rất đỏ, nước mắt căn bản không kiềm chế được, tí tách rơi xuống, nhưng anh lại rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn không trung, lại nhìn nàng: “Mẹ nó.”

Anh lấy ống tay áo lau nước mắt trên mặt, xoay người đi.

Lý Huyền ngơ ngác đứng yên dưới trời tuyết, từ phía xa, nhìn bóng dáng anh rời đi, không biết phải làm gì.

Đi… Đi rồi?

Lý Huyền nhấc làn váy cưới trắng tinh, không nói một lời đuổi theo.

Lâm Hi như đang giận dỗi, đi gần mười mét, Lý Huyền ở phía sau, đi giày cao gót, thất tha thất thểu đuổi theo gần mười mét.

Tuyết càng rơi càng lớn, trừ tiếng tuyết rơi, hai người đều không nói thêm một lời nào nữa.

Rốt cuộc anh vẫn dừng bước, chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Lại quay đầu lại, cô chật vật ôm áo cưới, lập tức dừng bước chân, vẫn đứng cách anh khoảng năm sáu mét.

Mắt Lâm Hi vẫn phiếm hồng, nước mắt không kìm nén được, tí tách rơi xuống, nhưng biểu cảm lại vô cùng kiên cường, không chịu thua nhìn cô.

Lý Huyền chưa bao giờ biết, cả cuộc đời của anh, có nhiều nước mắt như vậy, lại vì cô mà chảy.

“Lý Huyền…” Anh phục hồi lại tâm trạng, đầu lưỡi trăn trở, trầm giọng gọi tên cô.

“Lý Huyền, em lại… Lại hát vài câu, cho anh nghe đi.”

“Hát vài câu, dỗ dành anh, có lẽ anh sẽ tha thứ cho em.” Anh đỏ mắt, nhìn cô.

Tim Lý Huyền bị nước mắt của anh đâm vào, mỗi một lần hít thở, đều kèm theo trái tim co thắt đau đớn…

Sau đó… Cô chậm rãi mở miệng.

Từng bông tuyết trắng xóa, từ trên trời chậm rãi bay xuống, đáp lên bờ vai anh, ngọn tóc anh, ấn đường của anh, đôi mắt anh…

Anh nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, đó là âm thanh của cô, thế giới của cô…

“Lâm Hi…” Một tiếng cuối cùng cô gần như khóc nức nở, nhưng âm cuối run rẩy kia còn chưa phát ra, anh đã chạy như điên về phía cô, khảm cô dâu của anh vào thật sâu trong lòng ngực.

Anh rơi nước mắt, nâng mặt cô lên, nụ hôn ấy, đến chết, Lý Huyền cũng không thể quên.

Giống như nhìn thấy trên mặt đất, đỗ quyên hoang dã nở rộ, gió lớn hòa lẫn với mưa rào, thổi quét vùng đất hoang vu, cô độc, phản bội và yêu đến tuyệt vọng.

Đó là anh.

—————— Hoàn chính văn —————–

(1): Bản raw cũng để trắng trơn như vậy, không đề rõ tên vở nhạc kịch, nhưng theo như tớ đoán thì chắc tác giả đang viết đến The Pilgrim’s Progress của John Bunyan vì có liên quan đến đạo Kito.

(2): John Bunyan ( /ˈbʌnjən/; được rửa tội ngày 30 tháng 11 năm 1628 đến ngày 31 tháng 8 năm 1688) là một nhà văn Anh và nhà truyền giáo Thanh giáo được nhớ đến nhiều nhất với tư cách là tác giả của câu chuyện phúng dụ của Kito giáo The Pilgrim’s Progress. Ngoài The Pilgrim’s Progress, Bunyan đã viết gần sáu mươi tiêu đề, nhiều người trong số họ mở rộng các bài giảng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương