Cưng Chiều Em Nhất
-
Chương 19
Edit: Thanh Hưng
Cho dù Hề Hi thật sự rất muốn đi xem một chút là ai có thù oán với mình, nhưng dù sao cô không phải là thanhhung người đặc biệt cố tình gây sự, cũng không phải là không biết phân biệt. Biết Hạng Việt là vì tốt cho cô, nên cho dù thất vọng, nhưng lại không quấn anh nữa, chỉ ấm ức mà nói: "Vậy anh nhớ chụp ảnh của người đó cho em, em phải biết rốt cuộc người nọ trông như thế nào."
Hạng Việt nói được, ánh mắt mềm mại nhìn cô: "Em ngoan ngoãn đi ngủ, đừng chờ anh, nếu đã bắt được người, sáng mai cũng có thể đi học rồi."
Đi học cái gì...... Ha ha......
Hề Hi cũng xin nghỉ rồi, dĩ nhiên không có ý định sáng ra sẽ đi học. Chỉ là vào lúc này cũng không muốn lqd nhiều lời, chỉ bĩu môi đẩy anh đi ra ngoài: "Đừng nói nhiều nữa, đi sớm về sớm!"
Kho hàng trên đường Văn Lao ở ngoại ô, là nơi dân cư thưa thớt ở Vũ Lăng.
Hạng Việt dùng GPS tìm được địa chỉ Thẩm Nam nói. Cửa chính khóa chặt, xe của anh mới vừa dừng ở bên ngoài, đã có người mở cửa nhỏ bên cạnh ra chạy đến, là một người đàn ông trẻ tuổi, kiểu tóc có chút không nhìn ra là xu thế gì, dáng vẻ lưu manh, anh ta đi tới gõ cửa sổ xe, chờ cửa kính thủy tinh của xe hạ xuống, lập tức hỏi: "Hạng tiên sinh?"
"Đúng, là tôi." Hạng Việt lạnh nhạt đáp.
Không theo xu thế cười cười: "Anh Nam giao cho em mở cửa cho anh, anh chờ một chút, em đi mở cửa lớn ra."
Hạng Việt gật đầu, người nọ lập tức xoay người chạy về, trong chốc lát cửa chính mở ra từ bên trong, Hạng Việt khởi động xe lái vào, rất dễ dàng đã tìm được chỗ kho hàng của Thẩm Nam. Chung quanh tối đen như mực, chỉ có một ít đèn ở nhà kho là sáng.
Hạng Việt dừng xe xong, cái người không theo xu thế đó khóa kỹ cửa chính, thở hổn hển chạy tới, dẫn anh đi vào kho hàng.
Ánh đèn trong kho hàng càng sáng, đèn pha trên mái ngói được bật lên, bên trong sáng như ban ngày. Thẩm Nam đang cùng ba, bốn người ngồi quanh một cái bàn vuông đánh bài địa chủ, còn có 2 - 3 người ở một cái bàn khác đang ăn cái gì đó. Tất cả những người for lle qquy donn này nhìn thấy anh đều làm như không thấy, nên làm sao thì làm như vậy, chỉ có Thẩm Nam lên tiếng chào anh, đồng thời văng bốn lá Q trong tay ra ngoài, hắc hắc cười to: "Đưa tiền, đưa tiền, hai nổ, chủ của tôi, lật lật, mỗi người 50!"
Nhận tiền xong, anh ta từ trên ghế đứng lên, không theo xu thế rất tự giác chạy tới nhận vị trí của anh ta, tiếp tục đấu địa chủ với mọi người. Thẩm Nam nhét tiền vào trong túi, bước tới nói với Hạng Việt: "Đến đây đi, người phụ nữ kia ở bên trong."
Sau đó Hạng Việt theo Thẩm Nam xuyên qua hàng hóa chất đống cao ngất, dọc theo khe hở đến tận cùng bên trong kho hàng, một người phụ nữ tuổi còn trẻ bị sợi dây cố định ở trên ghế, đầu tóc rối bời, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Trong miệng cô ta bị vải bố đút vào, thấy Hạng Việt, mắt sáng rực lên, thật giống như gặp được cứu tinh, bắt đầu ô ô giãy giụa.
Thẩm Nam chậc chậc: "Dáng dấp tốt chính là chiếm tiện nghi." Nhan sắc trị giá cao, làm chuyện xấu cũng không dễ dàng bị người ta hoài nghi. Nhìn cô gái này, cũng không biết nên nói cô ta ngu xuẩn hay là nên nói anh em mình quá dễ dàng bị dáng dấp lừa dối.
Hạng Việt mặc kệ anh ta, nhét tay vào túi, hỏi: "Sao lại bắt được?"
"Còn có thể làm sao bắt được? Lục lọi phỏng đoán một chút xíu chứ," Thẩm Nam lấy thuốc trên lỗ tai xuống dùng bật lửa đốt, hút một hơi, nói tiếp, "Vốn tôi cho rằng có thể khống chế camera theo dõi của chung cư, còn có thể phá giải mật mã thang máy, vậy người này nhất định là cao thủ hacker, tìm bộ đội ưu tú tới muốn phản truy tung, ai biết hoàn toàn không tra được dấu vết gì, người anh em kia của tôi nói có thể đối phương thật sự là cao thủ, hoặc là hệ thống theo dõi không bị công kích. Tôi nghiêng về loại thứ hai, dù sao nếu như thực sự là cao thủ, người thông minh sẽ không thấp hèn như vậy, làm loại đe dọa không có đẳng cấp này, một ít lợi ích cũng không có, trừ dọa người một chút, bứt dây động rừng, có tác dụng rắm gì!"
Anh ta châm chọc đôi câu, nói tiếp: "Sau đó tôi tìm đến Cương Tử, anh ta là hình cảnh, tự có biện pháp, kết hợp các loại tình huống, lại lần lượt cẩn thận thăm dò an ninh ở tiểu khu, cuối cùng trải qua điều tra, lập tức đặt mối hiềm nghi lớn nhất lên trên người cô gái này." Thẩm Nam nói hời hợt, nhưng trong đó mất bao nhiêu trắc trở không khó tưởng tượng, dù sao thời gian hai ngày muốn bắt được người ẩn núp sâu như vậy cũng không dễ dàng.
"Cô ta là người trông nom hậu cần, có thể dễ dàng tra được mật mã thang máy tầng lầu kia của em gái. Phụ trách an ninh phòng quan sát nói, buổi trưa ngày xảy ra chuyện đó, người phụ nữ này đã mang rượu và món ăn tới mời anh ta ăn, thừa dịp khi đó không có người tới, hai người khóa cửa ăn ăn uống uống, trong lúc đó tên an ninh này ngủ được một giấc, khi tỉnh lại cũng chỉ cho là uống rượu say, lo lắng bị trừ tiền lương, cũng lo lắng bị người ta nói linh tinh, cũng không dám nói chuyện này cho những người khác."
"Cậu biết vì sao cô ta lại có hiềm khích với em gái không?" Cũng không cần Hạng Việt đoán, anh ta đã nói ra: "Em gái làm từ thiện, mỗi tháng đều ra bên ngoài quyên tiền, đứa bé của cô gái này sinh ra vốn đã kém cỏi, có bệnh tim bẩm sinh, từ bạn bè làm việc ở viện phúc lợi biết được em gái làm chuyện tốt, thì muốn để em gái giúp cô ta cứu đứa bé. Em gái quả thật cho cô ta năm vạn, đứa bé được cứu trợ, bệnh tình từ từ ổn định lại, về sau chỉ cần cẩn thận chăm sóc, mỗi tháng cố định dùng chút thuốc là có thể duy trì hiện trạng."
"Dĩ nhiên, thuốc này cũng không rẻ, nhưng cũng không có đắt đến thái quá, mỗi tháng tiền lương của cô ta và chồng cô ta cộng lại có đến 6000 - 7000, trừ tiền thuê phòng và sinh hoạt phí, gian khổ một lqd chút cũng đủ nuôi sống đứa bé. Em gái cũng không cần phải tài trợ nữa. Nhưng lòng người không đủ rắn nuốt voi, chồng cô ta ghét bỏ con mình là một đứa con gái, lại có bệnh, cũng không thể nào vui lòng bỏ tiền, thỉnh thoảng còn náo loạn dữ dội, mà cũng không biết cô gái này nghĩ như thế nào, đoán chừng nghĩ em gái là tiêu tiền như rác rồi, lại muốn để cho em ấy tiếp tục giúp đỡ mình, chẳng khác gì là muốn em ấy giúp cô ta nuôi đứa bé." Nói tới chỗ này, Thẩm Nam châm chọc nhìn người phụ nữ bị trói chặt một cái: "Tháng trước, là tháng trước năm ngoái, cô ta lần nữa thông qua viện phúc lợi tìm được em gái nhờ giúp đỡ, em gái không để ý cô ta, vị này lập tức ghi hận trong lòng. Khéo chi lại khéo, năm sau đột nhiên em gái chuyển đến chung cư mà cô ta làm việc, trong lúc đó cô ta lại tìm em gái một lần nữa, vẫn bị cự tuyệt, giữa lúc thất vọng, lại cộng thêm trong nhà chồng bất mãn và chỉ trích, còn có lời đồn đại của thân thích, tóm lại đoán chừng áp lực rất lớn, nhất thời kích động bóp chết đứa bé, sau khi bóp chết lại đau lòng hối hận, cảm thấy đây đều là lỗi của em gái thấy chết mà không cứu, ném một bụng lửa giận đến trên người em gái, sau đó thì có việc kia xảy ra."
Cuối cùng tổng kết: "Đây là điển hình của làm ơn mắc oán mà."
Hạng Việt cũng không nghĩ tới chân tướng lại không thể tưởng tượng nổi như vậy, cực kỳ buồn cười. Ánh mắt thanhhung của anh thâm trầm quét qua người phụ nữ vẫn đang ô ô lắc đầu, mặt đầy sợ hãi, không có hứng thú nói chuyện với cô ta, xoay người rời đi, Thẩm Nam ai ai hai tiếng: "Xử lý người này như thế nào đây?"
Anh nghe vậy bước chân không ngừng: "Trước cứ giữ lại, chờ tôi trở về thương lượng một chút."
Hạng Việt lái xe rời đi, lúc đến nội thành thì dừng xe lại gọi điện thoại cho Hề Duy, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện, đoán chừng Hề Duy cũng không nghĩ tới chân tướng lại hoang đường như vậy. Trước đó bọn họ đã đưa ra rất nhiều giả thiết, hoài nghi rất nhiều người, lại duy chỉ không ngờ sẽ là một người không thể nào như thế, lý do còn tuyệt thế như vậy!
"Nói với Hề Hi thế nào?" Hạng Việt không muốn tìm tòi nghiên cứu lối suy nghĩ của cô gái kia, bởi vì theo ý anh chuyện cô ta làm người bình thường không lý giải được, trừ thỏa mãn ý nghĩ trả thù biến thái của cô ta, làm cái này thì có lợi ích gì? Thay vì đi quan tâm ý tưởng biến thái đó, không thành thật, chi bằng suy nghĩ một chút nếu gấu nhỏ biết chân tướng sự thật sẽ phải chịu loại đả kích gì.
Làm chuyện tốt còn làm ra thù, cho dù là ai cũng không tiếp nhận nổi chứ?
So với Hạng Việt, Hề Duy hiểu rõ em gái hơn, vào lúc này anh ta đã tiếp nhận sự thật vận khí em gái không tốt gặp được bệnh xà tinh rồi, đè xuống tức giận, nhàn nhạt nói: "Chuyện như vậy tôi sẽ nói với em ấy, em ấy không yếu ớt như vậy." Ngược lại nói đến xử lý người phụ nữ kia như thế nào: "A Việt, lúc Thẩm Nam bắt người, không bị ai nhìn thấy chứ?"
Hạng Việt nói không có: "Hôm nay cô ta trực đêm, cố ý gọi điện thoại dẫn cô ta ra ngoài mới ra tay. Thủ hạ của Thẩm Nam chính là người hành động lưu loát, sẽ không để lại nhược điểm."
Hề Duy không tin Thẩm Nam, nhưng lại vô cùng tin tưởng Hạng Việt, anh ta hỏi câu này cũng chỉ là cho có lệ một lqd chút, thật ra thì trong nội tâm đã hiểu rõ ràng, Hạng Việt làm việc sẽ không đầu voi đuôi chuột, anh ta (HV) là người có quy tắc.
Vì vậy nói ra tính toán của mình: "Ném tới ngục giam bên Tây Bắc kia, cô ta giết đứa bé của mình, chính là hung thủ giết người, không giết cô ta đã là rất tốt với cô ta rồi."
Như vậy quả thật bảo đảm bớt lo, Hạng Việt bày tỏ không có dị nghị, chỉ là......"Ở Tây Bắc tôi không quen ai."
"Cái này tôi sắp xếp," Hề Duy nói, "Ngày mai tôi bảo Phùng Tranh liên lạc với cậu."
Hạng Việt trầm ngâm chốc lát: "Phùng Tranh có thể tin 100%?" Dù sao chưa thông qua luật pháp đã nhốt người ta vào ngục giam, cuối cùng vẫn là không hợp quy củ.
Hề Duy ở đầu kia cười: "Yên tâm đi, văn bản tài liệu của tòa án tôi sẽ đồng thời làm, sẽ không để lại nhược điểm khiến cho tương lai bị người ta chỉ trích, chỉ là cái này phải chờ tôi trở về mới làm được, không thể giao cho người phía dưới. Hơn nữa coi như về sau Phùng Tranh muốn rời đi, cậu ta cũng không biết cụ thể người kia bị nhốt ở đâu thì cũng vô dụng, tôi sẽ tìm người theo dõi cậu ta, sẽ không cho cậu ta cơ hội làm động tác nhỏ gì."
Loại tác phong lão luyện này Hạng Việt xem thế là đủ rồi, không phục không được, anh cười nhạo báng: "Khó trách Thẩm Nam kiêng kỵ cậu như vậy, gây chuyện không tốt sẽ rơi vào cái hố của cậu ngay."
Hề Duy cũng cười: "Cậu nói với anh ta, lần này tôi thiếu anh ta một cái nhân tình, trở về sẽ mời anh ta ăn cơm."
"Ăn cơm chỉ là thứ yếu, cậu cứ lấy hai chai rượu ra cho cậu ta là được, tôi chính là dùng cái này mới có thể dụ cậu ta lee quyy doon chuyên tâm làm việc, nếu không cũng sẽ không nhanh chóng bắt được người như thế."
Hề Duy rất sảng khoái: "Đây coi là cái gì, bảo Hề Hi đưa cho cậu, em ấy biết tôi để ở đâu."
Chuyện giải quyết xong, trong lòng hai người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng có tâm tình nói giỡn.
Lúc về đến nhà trọ đã sắp năm giờ sáng, Hề Hi đang ngồi ở phòng khách xem ti vi chờ anh. Thấy anh trở lại, cô hỏi: "Người phụ nữ kia có phải tên là Trương Xảo hay không?" Hiển nhiên Hề Duy đã thông báo với em gái.
Hạng Việt nói quên hỏi, anh đổi dép, đi tới nói: "Từ lúc anh đi có phải em vẫn không ngủ hay không?"
Hề Hi vẫn còn rối rắm ở câu “quên hỏi”: "Chuyện quan trọng như vậy mà anh có thể quên!? (ー_ー)!!"
"Anh chỉ cần biết cô ta là hung thủ là được, về phần tên gì có cái gì khác nhau chứ?" Hạng Việt cởi nút áo tây trang, cởi áo ra treo đến lên giá áo trước cửa.
Hề Hi bĩu bĩu môi: "Em đoán nhất định là Trương Xảo, gần đây người bị bệnh tim lại không phải là cô nhi, ngoài cô ta ra em còn giúp một người khác, chỉ là người nhà kia đã về với ông bà rồi, chỉ có Trương Xảo lại đi tìm em." Nói xong có chút mất mác than thở: "Cần gì chứ? Nếu không muốn nuôi, ném con cho viện phúc lợi không phải là được rồi sao, tại sao phải giết chứ? Đó cũng là mạng người!"
Hạng Việt khuyên cô: "Khi nhân tính vặn vẹo, em không thể dùng lẽ thường suy đoán. Đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải là lỗi của em."
"Dĩ nhiên không phải lỗi của em!" Mắt to của Hề Hi trợn tròn, có chút giấu đầu hở đuôi: "Trước đây em lqd đã hết tình hết nghĩa! Tiền nhà em cũng không phải là gió lớn thổi tới!"
Hạng Việt vỗ vỗ đầu cô, dịu dàng nói: "Em có thể nghĩ như vậy là được rồi." Để ý thấy hốc mắt ửng đỏ và sắc mặt tái nhợt của cô, trong bụng lại không nhịn được thở dài, vẫn còn là một đứa bé kinh nghiệm sống chưa nhiều mà!
Cho dù Hề Hi thật sự rất muốn đi xem một chút là ai có thù oán với mình, nhưng dù sao cô không phải là thanhhung người đặc biệt cố tình gây sự, cũng không phải là không biết phân biệt. Biết Hạng Việt là vì tốt cho cô, nên cho dù thất vọng, nhưng lại không quấn anh nữa, chỉ ấm ức mà nói: "Vậy anh nhớ chụp ảnh của người đó cho em, em phải biết rốt cuộc người nọ trông như thế nào."
Hạng Việt nói được, ánh mắt mềm mại nhìn cô: "Em ngoan ngoãn đi ngủ, đừng chờ anh, nếu đã bắt được người, sáng mai cũng có thể đi học rồi."
Đi học cái gì...... Ha ha......
Hề Hi cũng xin nghỉ rồi, dĩ nhiên không có ý định sáng ra sẽ đi học. Chỉ là vào lúc này cũng không muốn lqd nhiều lời, chỉ bĩu môi đẩy anh đi ra ngoài: "Đừng nói nhiều nữa, đi sớm về sớm!"
Kho hàng trên đường Văn Lao ở ngoại ô, là nơi dân cư thưa thớt ở Vũ Lăng.
Hạng Việt dùng GPS tìm được địa chỉ Thẩm Nam nói. Cửa chính khóa chặt, xe của anh mới vừa dừng ở bên ngoài, đã có người mở cửa nhỏ bên cạnh ra chạy đến, là một người đàn ông trẻ tuổi, kiểu tóc có chút không nhìn ra là xu thế gì, dáng vẻ lưu manh, anh ta đi tới gõ cửa sổ xe, chờ cửa kính thủy tinh của xe hạ xuống, lập tức hỏi: "Hạng tiên sinh?"
"Đúng, là tôi." Hạng Việt lạnh nhạt đáp.
Không theo xu thế cười cười: "Anh Nam giao cho em mở cửa cho anh, anh chờ một chút, em đi mở cửa lớn ra."
Hạng Việt gật đầu, người nọ lập tức xoay người chạy về, trong chốc lát cửa chính mở ra từ bên trong, Hạng Việt khởi động xe lái vào, rất dễ dàng đã tìm được chỗ kho hàng của Thẩm Nam. Chung quanh tối đen như mực, chỉ có một ít đèn ở nhà kho là sáng.
Hạng Việt dừng xe xong, cái người không theo xu thế đó khóa kỹ cửa chính, thở hổn hển chạy tới, dẫn anh đi vào kho hàng.
Ánh đèn trong kho hàng càng sáng, đèn pha trên mái ngói được bật lên, bên trong sáng như ban ngày. Thẩm Nam đang cùng ba, bốn người ngồi quanh một cái bàn vuông đánh bài địa chủ, còn có 2 - 3 người ở một cái bàn khác đang ăn cái gì đó. Tất cả những người for lle qquy donn này nhìn thấy anh đều làm như không thấy, nên làm sao thì làm như vậy, chỉ có Thẩm Nam lên tiếng chào anh, đồng thời văng bốn lá Q trong tay ra ngoài, hắc hắc cười to: "Đưa tiền, đưa tiền, hai nổ, chủ của tôi, lật lật, mỗi người 50!"
Nhận tiền xong, anh ta từ trên ghế đứng lên, không theo xu thế rất tự giác chạy tới nhận vị trí của anh ta, tiếp tục đấu địa chủ với mọi người. Thẩm Nam nhét tiền vào trong túi, bước tới nói với Hạng Việt: "Đến đây đi, người phụ nữ kia ở bên trong."
Sau đó Hạng Việt theo Thẩm Nam xuyên qua hàng hóa chất đống cao ngất, dọc theo khe hở đến tận cùng bên trong kho hàng, một người phụ nữ tuổi còn trẻ bị sợi dây cố định ở trên ghế, đầu tóc rối bời, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Trong miệng cô ta bị vải bố đút vào, thấy Hạng Việt, mắt sáng rực lên, thật giống như gặp được cứu tinh, bắt đầu ô ô giãy giụa.
Thẩm Nam chậc chậc: "Dáng dấp tốt chính là chiếm tiện nghi." Nhan sắc trị giá cao, làm chuyện xấu cũng không dễ dàng bị người ta hoài nghi. Nhìn cô gái này, cũng không biết nên nói cô ta ngu xuẩn hay là nên nói anh em mình quá dễ dàng bị dáng dấp lừa dối.
Hạng Việt mặc kệ anh ta, nhét tay vào túi, hỏi: "Sao lại bắt được?"
"Còn có thể làm sao bắt được? Lục lọi phỏng đoán một chút xíu chứ," Thẩm Nam lấy thuốc trên lỗ tai xuống dùng bật lửa đốt, hút một hơi, nói tiếp, "Vốn tôi cho rằng có thể khống chế camera theo dõi của chung cư, còn có thể phá giải mật mã thang máy, vậy người này nhất định là cao thủ hacker, tìm bộ đội ưu tú tới muốn phản truy tung, ai biết hoàn toàn không tra được dấu vết gì, người anh em kia của tôi nói có thể đối phương thật sự là cao thủ, hoặc là hệ thống theo dõi không bị công kích. Tôi nghiêng về loại thứ hai, dù sao nếu như thực sự là cao thủ, người thông minh sẽ không thấp hèn như vậy, làm loại đe dọa không có đẳng cấp này, một ít lợi ích cũng không có, trừ dọa người một chút, bứt dây động rừng, có tác dụng rắm gì!"
Anh ta châm chọc đôi câu, nói tiếp: "Sau đó tôi tìm đến Cương Tử, anh ta là hình cảnh, tự có biện pháp, kết hợp các loại tình huống, lại lần lượt cẩn thận thăm dò an ninh ở tiểu khu, cuối cùng trải qua điều tra, lập tức đặt mối hiềm nghi lớn nhất lên trên người cô gái này." Thẩm Nam nói hời hợt, nhưng trong đó mất bao nhiêu trắc trở không khó tưởng tượng, dù sao thời gian hai ngày muốn bắt được người ẩn núp sâu như vậy cũng không dễ dàng.
"Cô ta là người trông nom hậu cần, có thể dễ dàng tra được mật mã thang máy tầng lầu kia của em gái. Phụ trách an ninh phòng quan sát nói, buổi trưa ngày xảy ra chuyện đó, người phụ nữ này đã mang rượu và món ăn tới mời anh ta ăn, thừa dịp khi đó không có người tới, hai người khóa cửa ăn ăn uống uống, trong lúc đó tên an ninh này ngủ được một giấc, khi tỉnh lại cũng chỉ cho là uống rượu say, lo lắng bị trừ tiền lương, cũng lo lắng bị người ta nói linh tinh, cũng không dám nói chuyện này cho những người khác."
"Cậu biết vì sao cô ta lại có hiềm khích với em gái không?" Cũng không cần Hạng Việt đoán, anh ta đã nói ra: "Em gái làm từ thiện, mỗi tháng đều ra bên ngoài quyên tiền, đứa bé của cô gái này sinh ra vốn đã kém cỏi, có bệnh tim bẩm sinh, từ bạn bè làm việc ở viện phúc lợi biết được em gái làm chuyện tốt, thì muốn để em gái giúp cô ta cứu đứa bé. Em gái quả thật cho cô ta năm vạn, đứa bé được cứu trợ, bệnh tình từ từ ổn định lại, về sau chỉ cần cẩn thận chăm sóc, mỗi tháng cố định dùng chút thuốc là có thể duy trì hiện trạng."
"Dĩ nhiên, thuốc này cũng không rẻ, nhưng cũng không có đắt đến thái quá, mỗi tháng tiền lương của cô ta và chồng cô ta cộng lại có đến 6000 - 7000, trừ tiền thuê phòng và sinh hoạt phí, gian khổ một lqd chút cũng đủ nuôi sống đứa bé. Em gái cũng không cần phải tài trợ nữa. Nhưng lòng người không đủ rắn nuốt voi, chồng cô ta ghét bỏ con mình là một đứa con gái, lại có bệnh, cũng không thể nào vui lòng bỏ tiền, thỉnh thoảng còn náo loạn dữ dội, mà cũng không biết cô gái này nghĩ như thế nào, đoán chừng nghĩ em gái là tiêu tiền như rác rồi, lại muốn để cho em ấy tiếp tục giúp đỡ mình, chẳng khác gì là muốn em ấy giúp cô ta nuôi đứa bé." Nói tới chỗ này, Thẩm Nam châm chọc nhìn người phụ nữ bị trói chặt một cái: "Tháng trước, là tháng trước năm ngoái, cô ta lần nữa thông qua viện phúc lợi tìm được em gái nhờ giúp đỡ, em gái không để ý cô ta, vị này lập tức ghi hận trong lòng. Khéo chi lại khéo, năm sau đột nhiên em gái chuyển đến chung cư mà cô ta làm việc, trong lúc đó cô ta lại tìm em gái một lần nữa, vẫn bị cự tuyệt, giữa lúc thất vọng, lại cộng thêm trong nhà chồng bất mãn và chỉ trích, còn có lời đồn đại của thân thích, tóm lại đoán chừng áp lực rất lớn, nhất thời kích động bóp chết đứa bé, sau khi bóp chết lại đau lòng hối hận, cảm thấy đây đều là lỗi của em gái thấy chết mà không cứu, ném một bụng lửa giận đến trên người em gái, sau đó thì có việc kia xảy ra."
Cuối cùng tổng kết: "Đây là điển hình của làm ơn mắc oán mà."
Hạng Việt cũng không nghĩ tới chân tướng lại không thể tưởng tượng nổi như vậy, cực kỳ buồn cười. Ánh mắt thanhhung của anh thâm trầm quét qua người phụ nữ vẫn đang ô ô lắc đầu, mặt đầy sợ hãi, không có hứng thú nói chuyện với cô ta, xoay người rời đi, Thẩm Nam ai ai hai tiếng: "Xử lý người này như thế nào đây?"
Anh nghe vậy bước chân không ngừng: "Trước cứ giữ lại, chờ tôi trở về thương lượng một chút."
Hạng Việt lái xe rời đi, lúc đến nội thành thì dừng xe lại gọi điện thoại cho Hề Duy, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện, đoán chừng Hề Duy cũng không nghĩ tới chân tướng lại hoang đường như vậy. Trước đó bọn họ đã đưa ra rất nhiều giả thiết, hoài nghi rất nhiều người, lại duy chỉ không ngờ sẽ là một người không thể nào như thế, lý do còn tuyệt thế như vậy!
"Nói với Hề Hi thế nào?" Hạng Việt không muốn tìm tòi nghiên cứu lối suy nghĩ của cô gái kia, bởi vì theo ý anh chuyện cô ta làm người bình thường không lý giải được, trừ thỏa mãn ý nghĩ trả thù biến thái của cô ta, làm cái này thì có lợi ích gì? Thay vì đi quan tâm ý tưởng biến thái đó, không thành thật, chi bằng suy nghĩ một chút nếu gấu nhỏ biết chân tướng sự thật sẽ phải chịu loại đả kích gì.
Làm chuyện tốt còn làm ra thù, cho dù là ai cũng không tiếp nhận nổi chứ?
So với Hạng Việt, Hề Duy hiểu rõ em gái hơn, vào lúc này anh ta đã tiếp nhận sự thật vận khí em gái không tốt gặp được bệnh xà tinh rồi, đè xuống tức giận, nhàn nhạt nói: "Chuyện như vậy tôi sẽ nói với em ấy, em ấy không yếu ớt như vậy." Ngược lại nói đến xử lý người phụ nữ kia như thế nào: "A Việt, lúc Thẩm Nam bắt người, không bị ai nhìn thấy chứ?"
Hạng Việt nói không có: "Hôm nay cô ta trực đêm, cố ý gọi điện thoại dẫn cô ta ra ngoài mới ra tay. Thủ hạ của Thẩm Nam chính là người hành động lưu loát, sẽ không để lại nhược điểm."
Hề Duy không tin Thẩm Nam, nhưng lại vô cùng tin tưởng Hạng Việt, anh ta hỏi câu này cũng chỉ là cho có lệ một lqd chút, thật ra thì trong nội tâm đã hiểu rõ ràng, Hạng Việt làm việc sẽ không đầu voi đuôi chuột, anh ta (HV) là người có quy tắc.
Vì vậy nói ra tính toán của mình: "Ném tới ngục giam bên Tây Bắc kia, cô ta giết đứa bé của mình, chính là hung thủ giết người, không giết cô ta đã là rất tốt với cô ta rồi."
Như vậy quả thật bảo đảm bớt lo, Hạng Việt bày tỏ không có dị nghị, chỉ là......"Ở Tây Bắc tôi không quen ai."
"Cái này tôi sắp xếp," Hề Duy nói, "Ngày mai tôi bảo Phùng Tranh liên lạc với cậu."
Hạng Việt trầm ngâm chốc lát: "Phùng Tranh có thể tin 100%?" Dù sao chưa thông qua luật pháp đã nhốt người ta vào ngục giam, cuối cùng vẫn là không hợp quy củ.
Hề Duy ở đầu kia cười: "Yên tâm đi, văn bản tài liệu của tòa án tôi sẽ đồng thời làm, sẽ không để lại nhược điểm khiến cho tương lai bị người ta chỉ trích, chỉ là cái này phải chờ tôi trở về mới làm được, không thể giao cho người phía dưới. Hơn nữa coi như về sau Phùng Tranh muốn rời đi, cậu ta cũng không biết cụ thể người kia bị nhốt ở đâu thì cũng vô dụng, tôi sẽ tìm người theo dõi cậu ta, sẽ không cho cậu ta cơ hội làm động tác nhỏ gì."
Loại tác phong lão luyện này Hạng Việt xem thế là đủ rồi, không phục không được, anh cười nhạo báng: "Khó trách Thẩm Nam kiêng kỵ cậu như vậy, gây chuyện không tốt sẽ rơi vào cái hố của cậu ngay."
Hề Duy cũng cười: "Cậu nói với anh ta, lần này tôi thiếu anh ta một cái nhân tình, trở về sẽ mời anh ta ăn cơm."
"Ăn cơm chỉ là thứ yếu, cậu cứ lấy hai chai rượu ra cho cậu ta là được, tôi chính là dùng cái này mới có thể dụ cậu ta lee quyy doon chuyên tâm làm việc, nếu không cũng sẽ không nhanh chóng bắt được người như thế."
Hề Duy rất sảng khoái: "Đây coi là cái gì, bảo Hề Hi đưa cho cậu, em ấy biết tôi để ở đâu."
Chuyện giải quyết xong, trong lòng hai người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng có tâm tình nói giỡn.
Lúc về đến nhà trọ đã sắp năm giờ sáng, Hề Hi đang ngồi ở phòng khách xem ti vi chờ anh. Thấy anh trở lại, cô hỏi: "Người phụ nữ kia có phải tên là Trương Xảo hay không?" Hiển nhiên Hề Duy đã thông báo với em gái.
Hạng Việt nói quên hỏi, anh đổi dép, đi tới nói: "Từ lúc anh đi có phải em vẫn không ngủ hay không?"
Hề Hi vẫn còn rối rắm ở câu “quên hỏi”: "Chuyện quan trọng như vậy mà anh có thể quên!? (ー_ー)!!"
"Anh chỉ cần biết cô ta là hung thủ là được, về phần tên gì có cái gì khác nhau chứ?" Hạng Việt cởi nút áo tây trang, cởi áo ra treo đến lên giá áo trước cửa.
Hề Hi bĩu bĩu môi: "Em đoán nhất định là Trương Xảo, gần đây người bị bệnh tim lại không phải là cô nhi, ngoài cô ta ra em còn giúp một người khác, chỉ là người nhà kia đã về với ông bà rồi, chỉ có Trương Xảo lại đi tìm em." Nói xong có chút mất mác than thở: "Cần gì chứ? Nếu không muốn nuôi, ném con cho viện phúc lợi không phải là được rồi sao, tại sao phải giết chứ? Đó cũng là mạng người!"
Hạng Việt khuyên cô: "Khi nhân tính vặn vẹo, em không thể dùng lẽ thường suy đoán. Đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải là lỗi của em."
"Dĩ nhiên không phải lỗi của em!" Mắt to của Hề Hi trợn tròn, có chút giấu đầu hở đuôi: "Trước đây em lqd đã hết tình hết nghĩa! Tiền nhà em cũng không phải là gió lớn thổi tới!"
Hạng Việt vỗ vỗ đầu cô, dịu dàng nói: "Em có thể nghĩ như vậy là được rồi." Để ý thấy hốc mắt ửng đỏ và sắc mặt tái nhợt của cô, trong bụng lại không nhịn được thở dài, vẫn còn là một đứa bé kinh nghiệm sống chưa nhiều mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook