Cưng Chiều Em Nhất
-
Chương 12
Edit: Thanh Hưng
Hề Hi không ngờ nhà họ Du làm việc sẽ tuyệt tình như vậy: "Chuyện đám hỏi bát tự cũng chưa xem đâu làm sao lại có thể truyền ra ngoài?!" Này vạn nhất nếu là không được, danh tiếng của Du Khả Dương sẽ càng thối.
Cô không thể lý giải suy nghĩ của người nhà họ Du, chỉ cảm thấy hoang đường. Hạng Việt pha trà xong bưng cái ly tới để trước mặt cô, dịu dàng nói: "Vậy em có biết tin tức này thả ra ngoài có thể giúp lqd nhà họ Du lấy được bao nhiêu chỗ tốt hay không?" Anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Em không phải người làm ăn, không hiểu quy tắc bên trong, đối với chuyện này nhà họ Du là một vốn bốn lời, coi như tương lai không kết thân với Triệu gia, nhiều lắm cũng chỉ là danh dự bị hỏng, thực tế chỗ tốt cũng đã tới tay, không thua thiệt."
"Sao lại không thua thiệt a! Dương Dương sẽ bị người khác chế giễu!"
Bởi vì hồi cấp ba Du Khả Dương tương đối phản nghịch, từng dính vào xã hội đen, vốn danh tiếng đã không tốt, lần này nếu như gây chuyện cười nữa, thật sự là mất hết mặt mũi, về sau ở trong hội còn đặt chân thế nào?!
Hạng Việt kéo ngăn kéo, cầm túi kẹo ra: "Toffee, có ăn không?" Hề Hi vừa chế giễu anh, cho cô là đứa bé mà dụ dỗ à! Vừa không nhịn được hấp dẫn, gật đầu nói ăn, anh đưa túi kẹo tới, sau đó nói: "Em cũng không cần nghĩ quá phức tạp, nếu nhà họ Du dám thả tin tức ra, chuyện đám hỏi này cũng đã tám chín phần là ván đã đóng thuyền rồi."
"Không phải a." Hề Hi lột giấy ny lon ra, nhét kẹo vào miệng, nói với anh: "Dương Dương không muốn bị cha mẹ chủ trương tiệc cưới, cô ấy muốn phá bỏ gông xiềng phong kiến trói buộc, theo đuổi tự do của mình, tìm kiếm tình yêu đích thực!"
Lời này cũng quá lớn rồi, còn gông xiềng, còn trói buộc, Hạng Việt buồn cười: "Vậy là em không hy vọng chuyện này có thể thành?"
"Không phải là em không hy vọng, là bản thân Dương Dương không vui."
Hạng Việt nhắc nhở nói: "Chuyện này nếu không thành, danh tiếng bạn bè của em bị ảnh hưởng rồi."
"Em biết a, chính là không thể vì mặt mũi lại góp cả đời mình vào đi," Hề Hi bĩu bĩu môi, "Ba mẹ Du Khả Dương quá máu lạnh rồi, hiện tại cũng thời đại gì rồi, còn tự chủ tiệc cưới, Dương Dương năm nay mới 20! Tương lai nếu là có người dám để cho em kết thân cái gì, nhất định em phải khiến người nọ trả giá thật lớn!"
Hạng Việt cảm thấy hứng thú hỏi: "Em muốn người ta trả giá thật lớn thế nào?"
Cô nhe răng trợn mắt: "Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!"
Cô nhóc này hình dáng hung tàn làm cho người ta buồn cười, Hạng Việt dịu dàng nói: "Yên tâm đi, anh em có thể bảo vệ em, chúng ta cũng sẽ không đối với em không quản không hỏi." Gấu nhỏ rất có duyên với trưởng bối, không nói ba mẹ anh chị trong nhà anh, cũng không thiếu các chú các bác nhà trưởng bối khác thật lòng thương yêu cô. Cho nên Hề Hi chắc chắn sẽ không đi tới bước đường của Du Khả Dương này, giống người không giống mạng, đây chính là ví dụ thực tế.
Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi, làm mặt quỷ, vui mừng trở lại: "Dĩ nhiên anh em có thể bảo vệ em! Anh cũng không tồi á.... Mẹ Cát, bác Hạng, Hạng Trác còn có chị Hạng Dĩnh đều thương em!" Cô liệt kê tật cả người trong nhà bọn họ có thể làm chủ cho cô, một người cũng không sót. Cho dù biết gấu nhỏ có vẻ nịnh hót, chỉ là Hạng Việt vẫn bị chọc vui, cười nói: "Vậy thì thật tốt, hôm nay em theo anh trở về ăn cơm, mẹ anh nhắc em mấy ngày rồi."
Hề Hi nói được: "Em cũng vậy rất nhớ mẹ Cát." Cô nhìn đồng hồ: "Năm giờ, anh tan việc chưa?"
"Không đi thăm Hạ Y một chút?" Hạng Việt hỏi.
"Không đi, chị của anh ta, còn có cô cô, em gái đều ở đó, còn lâu em mới đi!"
Nhà lớn của nhà họ Hạng ở thành Nam, bất đồng với căn nhà tự xây của nhà họ Hề, nơi này là khu dân cư hạng sang, người ở nơi này không giàu cũng quý. So với tự mình rào đất xây nhà, Hề Hi rất ưa thích hình thức khu dân cư này của nhà họ Hạng, cô cảm thấy ở nơi này còn có hương duy nhất tại lê quý đôn vị tình người, cho dù nhà lớn của nhà họ Hề kia xinh đẹp, hào hoa, diện tích lại rộng hơn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy vô vị, không có cảm giác an toàn. Cho nên sau khi chuyển ra, cô và anh trai đều ở nhà trọ, nhà cửa nhỏ, rất thực tế.
Trước đó Cát Phương Hoa đã nhận được điện thoại của con trai, biết Hề Hi muốn tới nhà ăn cơm, cao hứng không thôi. Hạng Việt vừa lái xe vào trong sân, Cát Phương Hoa đã ra đón, Hề Hi cởi dây nịt an toàn ra, không kịp chờ đợi xuống xe, ba bước thành hai nhảy qua ôm cánh tay Cát Phương Hoa: "Mẹ Cát, mẹ nhớ con không?"
"Con nhóc không có lương tâm này, đã bao lâu không có tới thăm mẹ rồi!" Cát Phương Hoa cố làm vẻ tức giận nghiêm mặt. Hề Hi cũng không sợ, cười ha hả bắt đầu lời ngon tiếng ngọt: "Cho dù con không tới, nhưng lòng của con luôn ở chung một chỗ với mẹ nha! Nhìn đi, mấy ngày con không có tới thăm mẹ, nhớ mẹ đến nỗi người cũng gầy!" Cô phồng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng để cho người ta nhìn, độ dày da mặt có thể thấy rất rõ ràng. Hạng Việt khóa cửa xe lại đi tới, giơ tay lên kí cô một cái: "Mặt em tròn như vậy còn để cho người ta nhìn?"
"Em rõ ràng là mặt trái xoan!" Hề Hi hung ác trừng anh, chẳng qua là gương mặt con nít, mắt sáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên, thật sự không có khí thế gì. Vui vẻ ở trên mặt Hạng Việt càng đậm, túm tóc đuôi ngựa thắt thật cao của cô, nói với mẹ anh: "Mẹ đừng để ý tới cô ấy, con thấy còn mập hơn mấy ngày trước một chút."
"Anh có lầm hay không! Sáu bảy ngày mà anh có thể nhìn ra em ăn mập?!"
"Anh là bác sĩ." Bày tỏ rất nhạy cảm với cấu tạo thân thể con người.
"Bác sĩ rất giỏi a!" Hề Hi quệt mồm mất hứng, ôm Cát Phương Hoa làm nũng: "Mẹ Cát, mẹ xem anh ấy ức hiếp con!"
Cát Phương Hoa như có điều suy nghĩ nhìn con trai một cái, cười cười, che chở Hề Hi trách mắng Hạng Việt mấy câu, làm cho Hề Hi đắc ý, cằm giơ thật cao nhìn Hạng Việt, hả hê không thôi, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, tay Hạng Việt cũng không tự giác nhéo mặt cô một cái, mang theo ý vị thân mật nhiệt tình.
Cơm tối bởi vì có gấu nhỏ Hề Hi ở đây mà trên bàn ăn nhà họ Hạng tương đối náo nhiệt. Tuy chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, nhưng mà một chút cũng không lạnh lẽo. Hề Hi dụ dỗ người rất có bài bản, chọc cho Cát Phương Hoa vui vẻ, nhiệt tình gắp thức ăn vào trong chén đĩa của cô, còn giúp bóc tôm, ân cần hơn so với con trai nhiều, thấy gấu nhỏ thỉnh thoảng hả hê nhìn tới đây một cái, tựa như diễu võ dương oai, Hạng Việt cười một tiếng, ngay cả con sứa không thích ăn nhất đều không khó ăn như vậy nữa.
Chín giờ sáng hôm sau, bảy người Hề Hi tập trung ở bãi đậu xe bệnh viện, chờ tiểu Ba lái xe đưa đứa bé tới.
Tần Lạc Lạc dựa vào xe của mình cùng mấy người bạn nhỏ đứng thành một vòng, cô ấy nhìn đồng hồ, sâu kín nói: "Cũng không biết hôm nay Dương Dương có thuận lợi hay không."
"Không cần biết thuận hay không thuận, đến lúc đó chúng ta chặn thằng nhóc họ Triệu kia lại đánh cho một trận, bảo đảm cha mẹ hắn ta cũng không nhận ra, xem hắn có nghe lời hay không!"Từ Trạch vén tay áo lên lộ ra cánh tay nhỏ tựa như con gái, gương mặt anh dũng.
Hề Hi liếc mắt: "Chỉ dựa vào vóc người này của anh còn dám chặn người? Đừng có đùa, đến lúc đó còn không biết người nào đánh người nào đâu."
Bị coi thường, Từ Trạch giận: "Hắc, con nhóc này, cô là phe đó sao?"
Hề Hi cảm thấy người bạn nhỏ này tương đối ngây thơ, không để ý tới cậu ta, nhìn những người khác nói: "Đối với chuyện đám hỏi, tôi nghe nói nhà họ Du và nhà họ Triệu muốn thả ra tiếng gió, nói có mắt có mũi, nếu như chuyện của Dương Dương cứ như vậy không thành, chắc phải ồn ào thành chuyện cười lớn."
"Không phải chứ? Thật là quá tàn nhẫn!" Mấy người Đào Bân bày tỏ khiếp sợ, Đồng Dao còn ngây ngốc hỏi: "Là ai thả tiếng gió?"
Tần Lạc Lạc cười lạnh: "Còn có thể là ai! Nhất định là người nhà họ Du!"
"Nhưng này ngộ nhỡ...... Thua thiệt không phải đàng gái sao?" Đồng Dao lúng túng, cảm giác không thể tin được. Trình Hạo nói: "Đoạn thời gian trước tôi nghe cha và anh trai nói, năm nay nhà họ Du giống lqd như sẽ có động tác lớn, kết thân với nhà họ Triệu..... Có thể liên quan tới chuyện như vậy hay không? Địa vị của nhà họ Triệu ở trong tập đoàn Nam Sơn hết sức quan trọng, đến lúc đó coi như hôn sự của Du Khả Dương và Triệu Giang không thành, mặt ngoài nhìn là đàng gái tương đối mất thể diện, nhưng nếu như nhìn từ phương diện khác, người thua thiệt không nhất định thật thua thiệt. Chúng ta ở trong cái vòng này, mặt mũi tất nhiên quan trọng, nhưng người nào cũng không ngu xuẩn, tôi không tin nhà họ Du sẽ bất cẩn dễ dàng công bố chuyện hôn sự khi chưa nắm chắc ra ngoài như vậy, ở đây nhất định là có nguyên nhân khác."
Cậu ta phân tích đạo lý rõ ràng, Hề Hi cảm thấy không sai biệt lắm so với ngày hôm qua Hạng Việt nói, gật đầu phụ họa: "Tóm lại lần này mặc kệ có được hay không, Dương Dương đều phải gánh chịu hậu quả, cô ấy bị cha mẹ lừa thảm rồi."
Tâm tình mấy người Tần Lạc Lạc có chút nặng nề, cho dù ở trong nhà bọn họ đều không phải là được yêu thương nhất, nhưng trưởng bối là thật tâm thương yêu, cuộc sống ưu việt, nói toạc ra là bừa bãi, không có bất kỳ áp lực gì. Giống như Du Khả Dương như vậy, thật rất ít thấy. Tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình thật ra thì trong hiện thực cũng không nhiều, đa số cha mẹ và cha mẹ của gia đình bình thường không khác nhau gì cả, đều là sáng suốt thương yêu đứa bé, coi như hôn nhân của cha mẹ bất hòa, có gia đình là mâu thuẫn, cũng sẽ không đi hãm hại đứa bé. Chuyện như của Du Khả Dương chỉ có thể quy tội vận khí không tốt, gặp phải gia đình có cha mẹ như vậy.
Người là ở chung giống như động vật, rồi lại phân vòng bất đồng, trong mỗi vòng đều có nguyên tắc khác nhau. Giống như Hề Hi bọn họ là vòng thượng lưu, danh tiếng cũng rất quan trọng, người có tiền cũng sĩ diện, không phải nói người có tiền thì đặc biệt hư vinh, mà là anh ở trong vòng tròn này sẽ phải tuân thủ trong quy tắc này, danh tiếng tốt và danh tiếng không tốt sẽ bị đối xử không giống nhau. Cùng là cạnh tranh buôn bán, khách hàng sẽ chọn đồng bạn danh tiếng tốt mà hợp tác chứ không làm ăn với người có tiếng xấu, dù là người bình thường kết giao bạn bè, ai nguyện ý làm bạn với người có tiếng xấu đầy mình?
Danh tiếng xấu sẽ ảnh hưởng tới mọi phương diện trong cuộc sống, Du Khả Dương đối với chuyện này, hoặc là cô ấy thỏa hiệp nghe theo cha mẹ sắp xếp ngoan ngoãn kết thân làm con rối, hoặc là phản kháng, kết quả sau phản kháng cũng không phải thật tốt, vốn thanh danh của by Thanh Hưng cô ấy cũng không quá tốt, một lần nữa, đương nhiên có thể hoạ vô đơn chí. Trừ phi tương lai không gia nhập vào trong vòng tròn ở nơi này, nếu không thật sự là gánh nặng nặng nề.
"Ai nha, mất thể diện thì mất thể diện, các người cũng đừng cảm thấy chuyện như vậy là quá tệ!" Từ Trạch xua tay, gương mặt không nhịn được: "Đại Bạch Dương cũng không phải là bông cải, để cho người ta cười nhạo mấy câu thì sao, dù sao cũng tốt hơn một tên ranh con tựa như cọc gỗ cha mẹ nói cái gì chính là cái đó chứ? Dù là cha mẹ cũng không có quyền lợi tước đoạt tự do của cô ấy a! Cùng lắm thì về sau tôi nuôi cô ấy, có cái gì mà không được! Những người đó thích cười nhạo thì cười nhạo, không quan trọng, lại cũng không có người để ý! Chỉ cần chúng ta không xa không rời cô ấy là được không phải sao?"
Thẩm Gia vỗ vỗ vai cậu ta: "Chuyện không đơn giản như cậu suy nghĩ đâu, miệng đời đáng sợ, không phải vài ba lời của chúng ta là có thể giải quyết."
"Chính là a, cứ coi như cậu nuôi cô ấy, quan hệ của cậu và cô ấy thế nào?" Tần Lạc Lạc liếc mắt: "Chính cậu vẫn còn là sâu gạo dựa chào ba mẹ nuôi!"
Từ Trạch có chút xấu hổ, gương mặt thanh tú sung huyết đỏ bừng, Hề Hi sợ bọn họ cãi vã, vội vàng nói: "Chuyện này chúng ta ở đây nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, vẫn là xem Dương Dương lựa chọn thế nào đi! Dù sao mặc kệ như thế nào, tôi đều đứng về phía cô ấy!"
Hạng Việt kết thúc moi việc đi tới, thì gọi điện thoại cho Hề Hi, biết được cô đã đến, đang ở bãi đậu xe, lại nói: "Em dẫn các bạn đến phòng làm việc của anh chờ đi, hôm nay bên ngoài gió cũng không nhỏ."
Thời điểm mùa xuân, Vũ Lăng cát bụi tung bay, sức gió rất lớn, thật ra thì Hề Hi thích mùa hè và mùa đông hơn. Cô cúp điện thoại, hỏi mấy người bạn nhỏ có đi vào bên trong bệnh viện chờ hay không, Thẩm Gia nói đi, những người khác cũng đi theo tán thành.
Phòng làm việc Hạng Việt ở lầu ba, trong phòng không đủ ghế sa lon, nhiều nhất có thể ngồi sáu người, cái này còn tính cả tay vịn hai bên. Hề Hi ngồi vào ghế Hạng Việt đưa tới, trợ thủ Tiểu Giang giúp bọn họ pha trà uống..., cũng nhắc nhở Hạng Việt: "Bác sĩ Hạng, bệnh nhân giường số bảy đã tỉnh rồi." Hạng Việt nhìn đồng hồ, giao phó với Hề Hi: "Trước tiên các em cứ chờ ở nơi này, anh đi thăm bệnh nhân, lập tức trở lại, nếu đứa bé đến trước tiên có thể đưa đến đây."
Đứa bé ở viện mồ côi là hơn mười giờ gần mười một giờ sẽ đến, lúc trước viện trưởng Triệu đã gọi điện thoại giải thích nói trong viện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, buổi sáng ở trước cửa nhặt mấy đứa bé, giày vò một phen, chậm trễ việc lên đường. Hơn nữa đường lại xa, cũng không đến sớm được.
Chờ Thẩm Gia và Tần Lạc Lạc dẫn mấy đứa bé và viện trưởng viện mồ côi tới phòng làm việc của Hạng Việt, Hạng Việt cũng đã trở lại. Mấy đứa bé Đông Đông đều rất quen thuộc với mấy lqd người Đào Bân, biết tới bệnh viện là chữa bệnh cho bọn họ, đều rất cao hứng tích cực, khi anh đi vào, Hề Hi đang ôm Nha Nha nói chuyện trêu chọc cô bé, ở trên mặt tràn ngập vui vui vẻ vẻ, rất có sức cuốn hút, ít nhất là Hạng Việt không nhịn được cười.
Tổng cộng bảy đứa bé, Nha Nha là bệnh tim, mấy bé khác đều là sứt môi. Một viện phúc lợi, hơn sáu mươi đứa bé, trong đó lại có sáu bé sứt môi, tương đương với chiếm một phần mười tổng số người, mấy chữ này rất khó làm cho người ta vui vẻ.
Trước đó Hạng Việt đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, vào lúc này cứ từng bước mà làm. Gọi tới hai phụ tá, để cho bọn họ đi trước thương lượng sau đó mới dẫn theo mấy đứa bé đi làm kiểm tra, viện trưởng viện mồ côi cũng đi theo, mỗi người Hề Hi cũng chia ra chăm sóc một đứa bé.
Hề Hi không ngờ nhà họ Du làm việc sẽ tuyệt tình như vậy: "Chuyện đám hỏi bát tự cũng chưa xem đâu làm sao lại có thể truyền ra ngoài?!" Này vạn nhất nếu là không được, danh tiếng của Du Khả Dương sẽ càng thối.
Cô không thể lý giải suy nghĩ của người nhà họ Du, chỉ cảm thấy hoang đường. Hạng Việt pha trà xong bưng cái ly tới để trước mặt cô, dịu dàng nói: "Vậy em có biết tin tức này thả ra ngoài có thể giúp lqd nhà họ Du lấy được bao nhiêu chỗ tốt hay không?" Anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Em không phải người làm ăn, không hiểu quy tắc bên trong, đối với chuyện này nhà họ Du là một vốn bốn lời, coi như tương lai không kết thân với Triệu gia, nhiều lắm cũng chỉ là danh dự bị hỏng, thực tế chỗ tốt cũng đã tới tay, không thua thiệt."
"Sao lại không thua thiệt a! Dương Dương sẽ bị người khác chế giễu!"
Bởi vì hồi cấp ba Du Khả Dương tương đối phản nghịch, từng dính vào xã hội đen, vốn danh tiếng đã không tốt, lần này nếu như gây chuyện cười nữa, thật sự là mất hết mặt mũi, về sau ở trong hội còn đặt chân thế nào?!
Hạng Việt kéo ngăn kéo, cầm túi kẹo ra: "Toffee, có ăn không?" Hề Hi vừa chế giễu anh, cho cô là đứa bé mà dụ dỗ à! Vừa không nhịn được hấp dẫn, gật đầu nói ăn, anh đưa túi kẹo tới, sau đó nói: "Em cũng không cần nghĩ quá phức tạp, nếu nhà họ Du dám thả tin tức ra, chuyện đám hỏi này cũng đã tám chín phần là ván đã đóng thuyền rồi."
"Không phải a." Hề Hi lột giấy ny lon ra, nhét kẹo vào miệng, nói với anh: "Dương Dương không muốn bị cha mẹ chủ trương tiệc cưới, cô ấy muốn phá bỏ gông xiềng phong kiến trói buộc, theo đuổi tự do của mình, tìm kiếm tình yêu đích thực!"
Lời này cũng quá lớn rồi, còn gông xiềng, còn trói buộc, Hạng Việt buồn cười: "Vậy là em không hy vọng chuyện này có thể thành?"
"Không phải là em không hy vọng, là bản thân Dương Dương không vui."
Hạng Việt nhắc nhở nói: "Chuyện này nếu không thành, danh tiếng bạn bè của em bị ảnh hưởng rồi."
"Em biết a, chính là không thể vì mặt mũi lại góp cả đời mình vào đi," Hề Hi bĩu bĩu môi, "Ba mẹ Du Khả Dương quá máu lạnh rồi, hiện tại cũng thời đại gì rồi, còn tự chủ tiệc cưới, Dương Dương năm nay mới 20! Tương lai nếu là có người dám để cho em kết thân cái gì, nhất định em phải khiến người nọ trả giá thật lớn!"
Hạng Việt cảm thấy hứng thú hỏi: "Em muốn người ta trả giá thật lớn thế nào?"
Cô nhe răng trợn mắt: "Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!"
Cô nhóc này hình dáng hung tàn làm cho người ta buồn cười, Hạng Việt dịu dàng nói: "Yên tâm đi, anh em có thể bảo vệ em, chúng ta cũng sẽ không đối với em không quản không hỏi." Gấu nhỏ rất có duyên với trưởng bối, không nói ba mẹ anh chị trong nhà anh, cũng không thiếu các chú các bác nhà trưởng bối khác thật lòng thương yêu cô. Cho nên Hề Hi chắc chắn sẽ không đi tới bước đường của Du Khả Dương này, giống người không giống mạng, đây chính là ví dụ thực tế.
Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi, làm mặt quỷ, vui mừng trở lại: "Dĩ nhiên anh em có thể bảo vệ em! Anh cũng không tồi á.... Mẹ Cát, bác Hạng, Hạng Trác còn có chị Hạng Dĩnh đều thương em!" Cô liệt kê tật cả người trong nhà bọn họ có thể làm chủ cho cô, một người cũng không sót. Cho dù biết gấu nhỏ có vẻ nịnh hót, chỉ là Hạng Việt vẫn bị chọc vui, cười nói: "Vậy thì thật tốt, hôm nay em theo anh trở về ăn cơm, mẹ anh nhắc em mấy ngày rồi."
Hề Hi nói được: "Em cũng vậy rất nhớ mẹ Cát." Cô nhìn đồng hồ: "Năm giờ, anh tan việc chưa?"
"Không đi thăm Hạ Y một chút?" Hạng Việt hỏi.
"Không đi, chị của anh ta, còn có cô cô, em gái đều ở đó, còn lâu em mới đi!"
Nhà lớn của nhà họ Hạng ở thành Nam, bất đồng với căn nhà tự xây của nhà họ Hề, nơi này là khu dân cư hạng sang, người ở nơi này không giàu cũng quý. So với tự mình rào đất xây nhà, Hề Hi rất ưa thích hình thức khu dân cư này của nhà họ Hạng, cô cảm thấy ở nơi này còn có hương duy nhất tại lê quý đôn vị tình người, cho dù nhà lớn của nhà họ Hề kia xinh đẹp, hào hoa, diện tích lại rộng hơn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy vô vị, không có cảm giác an toàn. Cho nên sau khi chuyển ra, cô và anh trai đều ở nhà trọ, nhà cửa nhỏ, rất thực tế.
Trước đó Cát Phương Hoa đã nhận được điện thoại của con trai, biết Hề Hi muốn tới nhà ăn cơm, cao hứng không thôi. Hạng Việt vừa lái xe vào trong sân, Cát Phương Hoa đã ra đón, Hề Hi cởi dây nịt an toàn ra, không kịp chờ đợi xuống xe, ba bước thành hai nhảy qua ôm cánh tay Cát Phương Hoa: "Mẹ Cát, mẹ nhớ con không?"
"Con nhóc không có lương tâm này, đã bao lâu không có tới thăm mẹ rồi!" Cát Phương Hoa cố làm vẻ tức giận nghiêm mặt. Hề Hi cũng không sợ, cười ha hả bắt đầu lời ngon tiếng ngọt: "Cho dù con không tới, nhưng lòng của con luôn ở chung một chỗ với mẹ nha! Nhìn đi, mấy ngày con không có tới thăm mẹ, nhớ mẹ đến nỗi người cũng gầy!" Cô phồng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng để cho người ta nhìn, độ dày da mặt có thể thấy rất rõ ràng. Hạng Việt khóa cửa xe lại đi tới, giơ tay lên kí cô một cái: "Mặt em tròn như vậy còn để cho người ta nhìn?"
"Em rõ ràng là mặt trái xoan!" Hề Hi hung ác trừng anh, chẳng qua là gương mặt con nít, mắt sáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên, thật sự không có khí thế gì. Vui vẻ ở trên mặt Hạng Việt càng đậm, túm tóc đuôi ngựa thắt thật cao của cô, nói với mẹ anh: "Mẹ đừng để ý tới cô ấy, con thấy còn mập hơn mấy ngày trước một chút."
"Anh có lầm hay không! Sáu bảy ngày mà anh có thể nhìn ra em ăn mập?!"
"Anh là bác sĩ." Bày tỏ rất nhạy cảm với cấu tạo thân thể con người.
"Bác sĩ rất giỏi a!" Hề Hi quệt mồm mất hứng, ôm Cát Phương Hoa làm nũng: "Mẹ Cát, mẹ xem anh ấy ức hiếp con!"
Cát Phương Hoa như có điều suy nghĩ nhìn con trai một cái, cười cười, che chở Hề Hi trách mắng Hạng Việt mấy câu, làm cho Hề Hi đắc ý, cằm giơ thật cao nhìn Hạng Việt, hả hê không thôi, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, tay Hạng Việt cũng không tự giác nhéo mặt cô một cái, mang theo ý vị thân mật nhiệt tình.
Cơm tối bởi vì có gấu nhỏ Hề Hi ở đây mà trên bàn ăn nhà họ Hạng tương đối náo nhiệt. Tuy chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, nhưng mà một chút cũng không lạnh lẽo. Hề Hi dụ dỗ người rất có bài bản, chọc cho Cát Phương Hoa vui vẻ, nhiệt tình gắp thức ăn vào trong chén đĩa của cô, còn giúp bóc tôm, ân cần hơn so với con trai nhiều, thấy gấu nhỏ thỉnh thoảng hả hê nhìn tới đây một cái, tựa như diễu võ dương oai, Hạng Việt cười một tiếng, ngay cả con sứa không thích ăn nhất đều không khó ăn như vậy nữa.
Chín giờ sáng hôm sau, bảy người Hề Hi tập trung ở bãi đậu xe bệnh viện, chờ tiểu Ba lái xe đưa đứa bé tới.
Tần Lạc Lạc dựa vào xe của mình cùng mấy người bạn nhỏ đứng thành một vòng, cô ấy nhìn đồng hồ, sâu kín nói: "Cũng không biết hôm nay Dương Dương có thuận lợi hay không."
"Không cần biết thuận hay không thuận, đến lúc đó chúng ta chặn thằng nhóc họ Triệu kia lại đánh cho một trận, bảo đảm cha mẹ hắn ta cũng không nhận ra, xem hắn có nghe lời hay không!"Từ Trạch vén tay áo lên lộ ra cánh tay nhỏ tựa như con gái, gương mặt anh dũng.
Hề Hi liếc mắt: "Chỉ dựa vào vóc người này của anh còn dám chặn người? Đừng có đùa, đến lúc đó còn không biết người nào đánh người nào đâu."
Bị coi thường, Từ Trạch giận: "Hắc, con nhóc này, cô là phe đó sao?"
Hề Hi cảm thấy người bạn nhỏ này tương đối ngây thơ, không để ý tới cậu ta, nhìn những người khác nói: "Đối với chuyện đám hỏi, tôi nghe nói nhà họ Du và nhà họ Triệu muốn thả ra tiếng gió, nói có mắt có mũi, nếu như chuyện của Dương Dương cứ như vậy không thành, chắc phải ồn ào thành chuyện cười lớn."
"Không phải chứ? Thật là quá tàn nhẫn!" Mấy người Đào Bân bày tỏ khiếp sợ, Đồng Dao còn ngây ngốc hỏi: "Là ai thả tiếng gió?"
Tần Lạc Lạc cười lạnh: "Còn có thể là ai! Nhất định là người nhà họ Du!"
"Nhưng này ngộ nhỡ...... Thua thiệt không phải đàng gái sao?" Đồng Dao lúng túng, cảm giác không thể tin được. Trình Hạo nói: "Đoạn thời gian trước tôi nghe cha và anh trai nói, năm nay nhà họ Du giống lqd như sẽ có động tác lớn, kết thân với nhà họ Triệu..... Có thể liên quan tới chuyện như vậy hay không? Địa vị của nhà họ Triệu ở trong tập đoàn Nam Sơn hết sức quan trọng, đến lúc đó coi như hôn sự của Du Khả Dương và Triệu Giang không thành, mặt ngoài nhìn là đàng gái tương đối mất thể diện, nhưng nếu như nhìn từ phương diện khác, người thua thiệt không nhất định thật thua thiệt. Chúng ta ở trong cái vòng này, mặt mũi tất nhiên quan trọng, nhưng người nào cũng không ngu xuẩn, tôi không tin nhà họ Du sẽ bất cẩn dễ dàng công bố chuyện hôn sự khi chưa nắm chắc ra ngoài như vậy, ở đây nhất định là có nguyên nhân khác."
Cậu ta phân tích đạo lý rõ ràng, Hề Hi cảm thấy không sai biệt lắm so với ngày hôm qua Hạng Việt nói, gật đầu phụ họa: "Tóm lại lần này mặc kệ có được hay không, Dương Dương đều phải gánh chịu hậu quả, cô ấy bị cha mẹ lừa thảm rồi."
Tâm tình mấy người Tần Lạc Lạc có chút nặng nề, cho dù ở trong nhà bọn họ đều không phải là được yêu thương nhất, nhưng trưởng bối là thật tâm thương yêu, cuộc sống ưu việt, nói toạc ra là bừa bãi, không có bất kỳ áp lực gì. Giống như Du Khả Dương như vậy, thật rất ít thấy. Tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình thật ra thì trong hiện thực cũng không nhiều, đa số cha mẹ và cha mẹ của gia đình bình thường không khác nhau gì cả, đều là sáng suốt thương yêu đứa bé, coi như hôn nhân của cha mẹ bất hòa, có gia đình là mâu thuẫn, cũng sẽ không đi hãm hại đứa bé. Chuyện như của Du Khả Dương chỉ có thể quy tội vận khí không tốt, gặp phải gia đình có cha mẹ như vậy.
Người là ở chung giống như động vật, rồi lại phân vòng bất đồng, trong mỗi vòng đều có nguyên tắc khác nhau. Giống như Hề Hi bọn họ là vòng thượng lưu, danh tiếng cũng rất quan trọng, người có tiền cũng sĩ diện, không phải nói người có tiền thì đặc biệt hư vinh, mà là anh ở trong vòng tròn này sẽ phải tuân thủ trong quy tắc này, danh tiếng tốt và danh tiếng không tốt sẽ bị đối xử không giống nhau. Cùng là cạnh tranh buôn bán, khách hàng sẽ chọn đồng bạn danh tiếng tốt mà hợp tác chứ không làm ăn với người có tiếng xấu, dù là người bình thường kết giao bạn bè, ai nguyện ý làm bạn với người có tiếng xấu đầy mình?
Danh tiếng xấu sẽ ảnh hưởng tới mọi phương diện trong cuộc sống, Du Khả Dương đối với chuyện này, hoặc là cô ấy thỏa hiệp nghe theo cha mẹ sắp xếp ngoan ngoãn kết thân làm con rối, hoặc là phản kháng, kết quả sau phản kháng cũng không phải thật tốt, vốn thanh danh của by Thanh Hưng cô ấy cũng không quá tốt, một lần nữa, đương nhiên có thể hoạ vô đơn chí. Trừ phi tương lai không gia nhập vào trong vòng tròn ở nơi này, nếu không thật sự là gánh nặng nặng nề.
"Ai nha, mất thể diện thì mất thể diện, các người cũng đừng cảm thấy chuyện như vậy là quá tệ!" Từ Trạch xua tay, gương mặt không nhịn được: "Đại Bạch Dương cũng không phải là bông cải, để cho người ta cười nhạo mấy câu thì sao, dù sao cũng tốt hơn một tên ranh con tựa như cọc gỗ cha mẹ nói cái gì chính là cái đó chứ? Dù là cha mẹ cũng không có quyền lợi tước đoạt tự do của cô ấy a! Cùng lắm thì về sau tôi nuôi cô ấy, có cái gì mà không được! Những người đó thích cười nhạo thì cười nhạo, không quan trọng, lại cũng không có người để ý! Chỉ cần chúng ta không xa không rời cô ấy là được không phải sao?"
Thẩm Gia vỗ vỗ vai cậu ta: "Chuyện không đơn giản như cậu suy nghĩ đâu, miệng đời đáng sợ, không phải vài ba lời của chúng ta là có thể giải quyết."
"Chính là a, cứ coi như cậu nuôi cô ấy, quan hệ của cậu và cô ấy thế nào?" Tần Lạc Lạc liếc mắt: "Chính cậu vẫn còn là sâu gạo dựa chào ba mẹ nuôi!"
Từ Trạch có chút xấu hổ, gương mặt thanh tú sung huyết đỏ bừng, Hề Hi sợ bọn họ cãi vã, vội vàng nói: "Chuyện này chúng ta ở đây nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, vẫn là xem Dương Dương lựa chọn thế nào đi! Dù sao mặc kệ như thế nào, tôi đều đứng về phía cô ấy!"
Hạng Việt kết thúc moi việc đi tới, thì gọi điện thoại cho Hề Hi, biết được cô đã đến, đang ở bãi đậu xe, lại nói: "Em dẫn các bạn đến phòng làm việc của anh chờ đi, hôm nay bên ngoài gió cũng không nhỏ."
Thời điểm mùa xuân, Vũ Lăng cát bụi tung bay, sức gió rất lớn, thật ra thì Hề Hi thích mùa hè và mùa đông hơn. Cô cúp điện thoại, hỏi mấy người bạn nhỏ có đi vào bên trong bệnh viện chờ hay không, Thẩm Gia nói đi, những người khác cũng đi theo tán thành.
Phòng làm việc Hạng Việt ở lầu ba, trong phòng không đủ ghế sa lon, nhiều nhất có thể ngồi sáu người, cái này còn tính cả tay vịn hai bên. Hề Hi ngồi vào ghế Hạng Việt đưa tới, trợ thủ Tiểu Giang giúp bọn họ pha trà uống..., cũng nhắc nhở Hạng Việt: "Bác sĩ Hạng, bệnh nhân giường số bảy đã tỉnh rồi." Hạng Việt nhìn đồng hồ, giao phó với Hề Hi: "Trước tiên các em cứ chờ ở nơi này, anh đi thăm bệnh nhân, lập tức trở lại, nếu đứa bé đến trước tiên có thể đưa đến đây."
Đứa bé ở viện mồ côi là hơn mười giờ gần mười một giờ sẽ đến, lúc trước viện trưởng Triệu đã gọi điện thoại giải thích nói trong viện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, buổi sáng ở trước cửa nhặt mấy đứa bé, giày vò một phen, chậm trễ việc lên đường. Hơn nữa đường lại xa, cũng không đến sớm được.
Chờ Thẩm Gia và Tần Lạc Lạc dẫn mấy đứa bé và viện trưởng viện mồ côi tới phòng làm việc của Hạng Việt, Hạng Việt cũng đã trở lại. Mấy đứa bé Đông Đông đều rất quen thuộc với mấy lqd người Đào Bân, biết tới bệnh viện là chữa bệnh cho bọn họ, đều rất cao hứng tích cực, khi anh đi vào, Hề Hi đang ôm Nha Nha nói chuyện trêu chọc cô bé, ở trên mặt tràn ngập vui vui vẻ vẻ, rất có sức cuốn hút, ít nhất là Hạng Việt không nhịn được cười.
Tổng cộng bảy đứa bé, Nha Nha là bệnh tim, mấy bé khác đều là sứt môi. Một viện phúc lợi, hơn sáu mươi đứa bé, trong đó lại có sáu bé sứt môi, tương đương với chiếm một phần mười tổng số người, mấy chữ này rất khó làm cho người ta vui vẻ.
Trước đó Hạng Việt đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, vào lúc này cứ từng bước mà làm. Gọi tới hai phụ tá, để cho bọn họ đi trước thương lượng sau đó mới dẫn theo mấy đứa bé đi làm kiểm tra, viện trưởng viện mồ côi cũng đi theo, mỗi người Hề Hi cũng chia ra chăm sóc một đứa bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook