Buổi chiều diễn ra một cách hoàn hảo nếu không có mặt của bạn Lưu Hoàng Yến. Đùa chứ nó luôn là đứa phá hoại bầu không khí trong lành của cô. Đã thế nó còn sách theo con chó trung thành của nó là Ngọc Tú Cẩm đi phá hoại bầu không khí của cô nữa chứ. Đúng là tức éo chịu được, như kiểu một ngày nó không nói xoáy cô thì không chịu được hay sao ấy. Lúc chẳng may nó quay xuống chạm vào ánh mắt của cô thì nó sủa một câu “Nhìn cái đầu l**”. Đùa, nó là cái thá gì mà cô phải nhìn nó mà rõ ràng là nó nhìn cô chứ không phải là cô nhìn nó à nha. Xong lại còn cái kiểu cô vừa đọc bài xong thì nó cùng BẠN Cẩm lên tiếng “Êu ơi cái giọng nghe éo ưa nổi, nghe mà đến là khó chịu “. Đùa chứ cô đã chửi gì nó chưa mà nó bảo nghe không nổi. Thôi được rồi, vì cô là một cái đứa hiền dịu và bao dung nên sẵn sàng tha thứ cho nó. Cô làm ngơ coi nó không bằng một bãi rác, mà một cái đứa không bằng một bãi rác thì cô mắc mớ gì phải nói chuyện cùng.

Thiên Nhi đi trên đường mà cứ nghĩ vu vơ khiến cô đâm vào một người khác.

– Xin lỗi…. A chị Bảo, chị đi đâu vậy – Đúng đó, người mà Thiên Nhi đâm phải chính là chị gái Nguyễn Ly Bảo của cô

– Đương nhiên là đi gặp cái thằng nhóc con chứ đi đâu

Thiên Nhi nhếch nhếch một bên khóe miệng. “Cái thằng nhóc con” chị nói ra mà không biết ngượng mồm à. Chẳng phải trưa nay chị vẫn còn sợ một thằng nhóc con hay sao.

– Chị có run không đấy

– Đâu có chị còn tự tin là đằng khác – Xạo hoài à, ngón tay chị vẫn còn đang run kia kìa

– Chị em phải thế chứ, cố lên nha!!! – Nói xong cô còn tặng chị một nụ cười cùng động tác chiến thắng. Có vẻ như gặp cô chị bớt căng thẳng nên nhìn không còn gượng gạo nữa.

– Ừ, vậy chị đi đây. Bye

– Bye – Thiên Nhi chào chị rồi trở lại hành trình về nhà của mình. Về nhà là lúc 5h30, cô nhanh ôm ngay cái máy tính và làm công việc của mình đó là… chơi game.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương