Cưng Chiều Em Là Nghề Của Anh!!!
-
Chương 3: Mất trí nhớ
*****
– Ưm…
– Thiên Nhi, em tỉnh rồi!- Diệc Thần vui mừng nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ sau đó nhẹ nhàng nâng người Thiên Nhi ngồi dậy.
Thiên Nhi có chút mơ màng nhìn xung quanh rồi xác định mình đang ở bệnh viện. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện nha?
– Thiên Nhi, em sao rồi- Diệc Thần lo lắng nhìn Thiên Nhi trước mắt, thấy sắc mặt cô không tốt, phải chăng là vẫn còn đau sao. Lũ chó chết, dám làm cho cô đau, nhất định anh sẽ không tha. Ánh mắt Diệc Thần có chút lạnh lẽo.
Thiên Nhi theo bản năng quay người nhìn về phía anh. Ánh mắt này, Thiên Nhi nhìn có chút giật mình.
– Nha…- Cô nhẹ giọng lên tiếng lòng lo sợ làm người con trai trước mặt khó chịu.
– Sao, có chuyện gì vậy?- Nghe thấy tiếng cô, Diệc Thần lập tức thay đổi ánh mắt đầy sủng nịnh.
Thiên Nhi có chút choáng váng, sao thay đổi nhanh vậy trời.
– Anh… là ai vậy.
“Đùng ~ Đoàng”
Diệc Thần mở to mắt nhìn người con gái trước mặt mình mà đơ người. Cô… cô nói gì vậy?
Đúng lúc Thiên Nhi cất tiếng hỏi thì Văn Nguyên và Bùi Khoa đã xuất hiện ở trước cửa phòng. Nghe được câu hỏi của Thiên Nhi, Văn Nguyên nhanh chóng chạy đến bên cô hỏi.
– Thiên Nhi, cháu có biết chú là ai không?
– Văn Nguyên, sao chú lại ở đây nha, cháu tưởng chú đang đi huấn luyện, với lại tại sao cháu lại ở đây a. Cháu nhớ trước đây cháu đang ở trường mà.
Văn Nguyên có chút giật mình nhìn qua Diệc Thần đang hóa đá rồi lườm Bùi Khoa. Bùi Khoa hiểu ý liền anh chóng bước tới kiểm tra cho Thiên Nhi.
Sau một hồi kiểm tra, Bùi Khoa nhanh chóng báo cáo kết quả.
– Do va chạm về một phần não nên toàn bộ trí nhớ trong ba tháng trước đây của cô bé sẽ biến mất tạm thời. Thế nên Thiên Nhi sẽ không nhớ Diệc Thần là ai và tất cả các kí ức trong ba tháng vừa qua cũng thế.- Rồi kèm theo một động tác lắc đầu.
Diệc Thần nghe xong thì nhìn Thiên Nhi với ánh mắt man mác buồn.
– Thiên Nhi, em không nhớ anh là ai thật sao.
Thiên Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Diệc Thần buồn bã cúi đầu, cô… thật sự không nhớ. Hừ, cô dám không nhớ anh sao. Nhưng không sao, nếu cô không nhớ thì anh sẽ làm cho cô nhớ. Diệc Thần nở nụ cười có vẻ quỷ dị…
– Thiên Nhi em nghe rõ nhé, anh, chính, là, bạn, trai, của, em.
Văn Nguyên nhìn Diệc Thần mà cảm thán, xem ra anh đã giao trứng cho ác rồi. Không biết bà chị thân thương của anh biết cô con gái của mình bị dụ dỗ có nổi điên lên đánh anh không nữa. Haiz…~
– Ưm…
– Thiên Nhi, em tỉnh rồi!- Diệc Thần vui mừng nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ sau đó nhẹ nhàng nâng người Thiên Nhi ngồi dậy.
Thiên Nhi có chút mơ màng nhìn xung quanh rồi xác định mình đang ở bệnh viện. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện nha?
– Thiên Nhi, em sao rồi- Diệc Thần lo lắng nhìn Thiên Nhi trước mắt, thấy sắc mặt cô không tốt, phải chăng là vẫn còn đau sao. Lũ chó chết, dám làm cho cô đau, nhất định anh sẽ không tha. Ánh mắt Diệc Thần có chút lạnh lẽo.
Thiên Nhi theo bản năng quay người nhìn về phía anh. Ánh mắt này, Thiên Nhi nhìn có chút giật mình.
– Nha…- Cô nhẹ giọng lên tiếng lòng lo sợ làm người con trai trước mặt khó chịu.
– Sao, có chuyện gì vậy?- Nghe thấy tiếng cô, Diệc Thần lập tức thay đổi ánh mắt đầy sủng nịnh.
Thiên Nhi có chút choáng váng, sao thay đổi nhanh vậy trời.
– Anh… là ai vậy.
“Đùng ~ Đoàng”
Diệc Thần mở to mắt nhìn người con gái trước mặt mình mà đơ người. Cô… cô nói gì vậy?
Đúng lúc Thiên Nhi cất tiếng hỏi thì Văn Nguyên và Bùi Khoa đã xuất hiện ở trước cửa phòng. Nghe được câu hỏi của Thiên Nhi, Văn Nguyên nhanh chóng chạy đến bên cô hỏi.
– Thiên Nhi, cháu có biết chú là ai không?
– Văn Nguyên, sao chú lại ở đây nha, cháu tưởng chú đang đi huấn luyện, với lại tại sao cháu lại ở đây a. Cháu nhớ trước đây cháu đang ở trường mà.
Văn Nguyên có chút giật mình nhìn qua Diệc Thần đang hóa đá rồi lườm Bùi Khoa. Bùi Khoa hiểu ý liền anh chóng bước tới kiểm tra cho Thiên Nhi.
Sau một hồi kiểm tra, Bùi Khoa nhanh chóng báo cáo kết quả.
– Do va chạm về một phần não nên toàn bộ trí nhớ trong ba tháng trước đây của cô bé sẽ biến mất tạm thời. Thế nên Thiên Nhi sẽ không nhớ Diệc Thần là ai và tất cả các kí ức trong ba tháng vừa qua cũng thế.- Rồi kèm theo một động tác lắc đầu.
Diệc Thần nghe xong thì nhìn Thiên Nhi với ánh mắt man mác buồn.
– Thiên Nhi, em không nhớ anh là ai thật sao.
Thiên Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Diệc Thần buồn bã cúi đầu, cô… thật sự không nhớ. Hừ, cô dám không nhớ anh sao. Nhưng không sao, nếu cô không nhớ thì anh sẽ làm cho cô nhớ. Diệc Thần nở nụ cười có vẻ quỷ dị…
– Thiên Nhi em nghe rõ nhé, anh, chính, là, bạn, trai, của, em.
Văn Nguyên nhìn Diệc Thần mà cảm thán, xem ra anh đã giao trứng cho ác rồi. Không biết bà chị thân thương của anh biết cô con gái của mình bị dụ dỗ có nổi điên lên đánh anh không nữa. Haiz…~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook