Cưng Chiều Em Cả Đời
-
Chương 51: Ngoại Truyện 1. Mạnh Hoành Nghiệp
Mạnh Hoành Nghiệp gặp Hạ Huệ vào mùa hè năm đó khi anh vừa mới kết hôn.
Hôn nhân của anh và Mẹ của Mạnh Ảnh – Dịch Vân Hi được xây dựng trên cơ sở vì lợi ích của gia tộc, anh không yêu cô, ngay từ đầu anh đã biểu lộ thái độ của mình, nhưng cô nói cô không ngại, bởi vì cô cũng không yêu anh.
Anh bận rộn nhiều việc, cơ hội về nhà đương nhiên là không nhiều, nhưng chỉ cần anh về đến nhà, trong nhà lúc nào cũng có Dịch Vân Hi dịu dàng mỉm cười. Khi đó sự nghiệp của anh rất thành công, tướng mạo tốt, tâm cao khí ngạo, nhưng vẫn rung động vì cô. Anh dần dần có ý nghĩ muốn nhanh chóng trở về nhà, anh nghĩ rằng anh rất thích nụ cười nhẹ nhàng của người con gái này. Khi đó anh nghĩ chuyện này thật ra cũng không sao, gật đầu nhận tội cũng không có gì đáng ngại.
Thế nhưng, khi anh cho rằng họ đang yêu nhau, anh mới phát hiện cô không yêu anh. Cô không yêu anh! Dịu dàng của cô vốn đã có từ bé, không phải dành cho anh. Anh từ từ biết được thật ra cô đã có một mối tình trước khi cô kết hôn với anh, thậm chí cô vẫn còn lưu giữ lại ảnh chụp chung với người đàn ông kia. Sau khi biết được anh vô cùng tức giận, lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo đi. Về sau anh về nhà ít dần, mà cô cũng chẳng hề quan tâm, bỏ mặc anh ở bên ngoài. Thật ra anh là người rất có kỷ luật trong cuộc sống, anh không thích ăn chơi đàng điếm, nếu không cần thiết thì anh không bao giờ đến những chốn phong nguyệt. Anh có cái tôi của anh nên khăng khăng kiêu ngạo, và anh cũng có nguyên tắc riêng của mình.
Nhưng vợ của anh lại không yêu anh, đặc biệt là từ sau khi anh phát hiện anh yêu cô sâu đậm, lòng anh đau đớn như bị xé toạt ra.
Ngày đó anh và vợ ở nhà tranh cãi ầm ĩ một trận, tâm trạng đau khổ đến cực điểm nên đi tới vũ trường uống rượu. Dáng vẻ của Hạ Huệ có lẽ là vừa mới tốt nghiệp đại học, trông như một nhân viên mới thiếu kinh nghiệm, dường như cô có vẻ rất lúng túng ở nơi này, mà những đồng nghiệp kia lại vừa vặn nhìn trúng điểm này của cô, cười đùa rót rượu mời cô. Những đồng nghiệp nam kia có lẽ uống quá nhiều, dần dần lộ ra những hành vi xấu, Hạ Huệ ngồi trên sofa ở góc phòng với vẻ mặt luống cuống khó xử, cực kỳ giống cô vợ nhà anh, lúc anh và Dịch Vân Hi cãi nhau, vẻ mặt của Dịch Vân Hi cũng như thế.
Và tất cả mọi chuyện đều có tình tiết giống nhau, anh đi qua giúp cô giải vây, dẫn cô rời đi.
Cô có chút ngơ ngẩn, thật lâu sau mới ấp úng nói cám ơn.
Anh chưa bao giờ xen vào chuyện bao đồng, lần này xem như là ngoại lệ, nhưng anh cũng không tự nhiên mà đi giúp người ta, có lẽ là uống nhiều quá, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, xoay người đi về phía xe của mình. Nhưng lúc anh đang mở cửa xe, cô từ phía sau chạy tới ngăn cản anh lại, cô nói: “Say rượu lái xe rất nguy hiểm.”
Lúc đó quả thực Mạnh Hoành Nghiệp toàn là mùi rượu, đầu hỗn loạn, đưa tay hất cô ra, vẫn muốn kiên trì lái xe về nhà. Nhưng cô hết sức cố chấp, chống tay vào cửa xe, “Anh này bị làm sao vậy! Đừng lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn chứ?”
Lần đầu tiên trong đời có người dám lớn tiếng nói với anh như vậy, anh quay đầu nhìn cô, một cô gái nhỏ xinh như vậy lấy đâu ra chút dũng khí đó?
Cuối cùng anh cũng không tự mình lái xe về nhà. Bởi vì cô cố chấp đến phát sợ.
Sau này anh lại gặp cô một lần nữa trong một bữa tiệc thương mại, cô vẫn như vậy, nhìn thấy anh, từ xa mang giày cao gót chạy tới nói cảm ơn anh.
Khi đó anh thật sự không nhớ cô, nhưng cô nhắc lại thì anh nhớ ngay, lạnh lùng hướng cô gật đầu tỏ ý đã rõ. Bữa tiệc rượu thương mại đó, anh đã uống rất say, anh lại một lần nữa chiến tranh lạnh với Dịch Vân Hi, anh cũng cực kỳ tức giận, khách hàng trên thương trường hướng anh mời rượu, anh cũng không cự tuyệt bất kỳ ai.
Sau đó, lúc anh tỉnh dậy, Hạ Huệ nằm bên cạnh. Là một người đàn ông đã kết hôn, anh đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Ngoài cảm giác bực bội, anh vẫn cảm thấy mình nên làm gì đó, anh rút ra một xấp tiền từ trong ví để lại rồi rời đi, anh nghĩ rằng anh cũng không phải là thánh nhân, anh không thể không chịu trách nhiệm cho hành vi mất khống chế khi say của mình.
Nhưng cuộc sống luôn có những chuyện máu chó, vài ngày sau anh lại gặp cô một lần nữa, cô rất tức giận đem tiền ném vào mặt anh. Anh nghĩ cô và những người phụ nữ kia cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đối phó với anh, mặt anh không thay đổi từ bên người cô bỏ đi, một chữ cũng lười nói ra.
Sau này, anh cũng không về nhà, công việc chủ yếu cũng dần dần chuyển qua thành phố S, quyết định mua một căn nhà ở thành phố S để ở một mình.
Ở thành phố S anh lại gặp cô, chắc là công việc của cô là ở thành phố A, khi anh và một công ty thảo luận chuyện kinh doanh thì cô lại là đại diện kinh doanh cho công ty đó xuất hiện trước mặt anh. Anh cảm thấy hình như đã hiểu lầm cô, vì vậy đã nhẹ nhàng bày tỏ lời xin lỗi với cô. Cô cũng là một cô gái tự tin, cũng không luôn ghi hận quá khứ. Về sau họ dần dần tiếp cận nhau, cô tự nhiên trở thành người phụ nữ của anh, anh đã nói anh không yêu cô, nhưng cô vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh. [Ten: vâng, khốn nạn quá ~X( kẻ thứ 3 dù đúng dù sai, dù vô tình hay cố ý vẫn là kẻ phá hoại ~X( Thêm ông chồng khốn thế này lại k uất ức mà chết thì cũng cao siêu lắm ~X(]
Anh không bao giờ nói về gia đình của mình, cô cũng chưa bao giờ hỏi. Cho đến một ngày, Dịch Vân Hi đột nhiên đến thành phố S, cô không đến tìm anh, mà tìm đến Hạ Huệ trước.
Khi đó Hạ Huệ cũng không biết anh đã kết hôn, anh cho là cô đã biết, vậy nên chưa từng nói đến chuyện này, nhưng cô thật sự không biết. Anh nhớ lại khi anh về nhà, Hạ Huệ luôn vui vẻ lại cáu tiết với anh, trong ánh mắt của cô tràn đầy tuyệt vọng, lệ rơi đầy mặt. Sau đó, cô rời đi, anh cũng không giữ cô lại, bởi vì trong quan điểm của anh, giữa bọn họ bất quá chỉ là nhu cầu của đàn ông và phụ nữ trưởng thành mà thôi.
Còn Dịch Vân Hi ở nơi đó, anh vẫn không muốn đi giải thích, hoặc cầu xin cô tha thứ, anh biết rõ cô sẽ không tha thứ cho anh, cho nên cũng không tự ý đi nếm mùi thất bại.
Nhưng một tuần sau, từ đồng nghiệp của Hạ Huệ anh biết được cô đang mang thai, nhưng cô cũng đang mất tích. Anh tìm cô thật lâu, mặc dù anh không yêu cô, nhưng cô đang mang thai con của anh, anh không nên chấp nhận cô khi anh đang ở tình trạng tổn thương, nếu đã chấp nhận thì phải chịu trách nhiệm. Điều kiện gia đình của cô không tốt, cô mang thai rốt cuộc sẽ ở nơi nào đây? Tìm Hạ Huệ thật lâu cũng không ra, anh mới phát hiện mình hận Dịch Vân Hi đến cỡ nào, cô không yêu anh, không chịu sinh con cho anh, không chịu ly hôn, nhưng lại muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới đuổi người phụ nữ bên cạnh anh đi.
Về sau anh càng ngày càng ăn chơi đàng điếm rượu chè be bét, anh thừa nhận là anh vừa muốn trả thù Vân Hi vừa hy vọng cô chú ý đến mình. Thế nhưng, từ sau chuyện với Hạ Huệ, cô không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh nữa. [Ten: tâm đã chết, quan tâm nổi không???]
Nhiều năm về sau, anh lại gặp Hạ Huệ lần nữa, cô đã được gả cho người khác, hơn nữa cũng đã sinh được một đôi ngọc tuyết khả ái. Cô đã không còn hận anh, lạnh lùng cười với anh. Trong lòng anh cuối cùng cũng có thể buông xuống sự áy náy với cô, anh cũng không phải là kẻ mang tội ác tày trời, làm điều sai đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ biết tự trách mình.
Sau này có một lần cô khóc gọi điện thoại cho anh lúc nửa đêm, nói là Dương Kỳ Ngôn ngã bệnh, cần truyền máu, khi đó anh mới biết được, Dương Kỳ Ngôn lại là con trai của anh.
Anh tìm người điều tra toàn bộ tư liệu sau khi Hạ Huệ rời anh đi.
Cô một mình sinh hạ Dương Kỳ Ngôn, cuộc sống của cô và con rất khó khăn, cho đến khi Dương Kỳ Ngôn được ba tuổi, cô kết hôn với ông chủ của mình, người thừa kế tập đoàn Dương thị, Dương Vũ Huy.
Khi đó anh không phải là không đau lòng, nhưng anh cũng không thể đi quấy rầy cuộc sống của cô, nên trên thương trường dù vô tình hay cố ý cũng nhường cho Dương Vũ Huy một chút, mặc dù Dương Vũ Huy không nhất định cần.
Anh không biết làm thế nào mà Dịch Vân Hi biết được sự tồn tại của Dương Kỳ Ngôn, nhìn bộ dạng của cô lúc đó hết sức đau thương, cũng bắt đầu từ đó, anh dần dần cảm thấy mình thật sự có lỗi với cô. Anh bắt đầu thường xuyên về nhà, những chuyện cũ kia họ đều lựa chọn im lặng không nói đến nữa. Dịch Vân Hi đối với anh so với trước kia đã khá hơn rất nhiều, khi đó anh thật sự ôm một tia hy vọng muốn cùng cô trọn đời trọn kiếp. Nhưng tất cả chẳng qua đều do anh si tâm vọng tưởng, lúc cô mang thai, lạnh lùng nói với anh, “Cảm ơn sự hợp tác của anh, đã làm khó anh rồi. Sau này, anh có thể không cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”
Anh cố gắng muốn nói rõ nguyên nhân, muốn giải thích, muốn nói với cô rằng anh yêu em, muốn thừa nhận sai lầm năm đó với cô. Nhưng cô đã quay mặt, đưa anh ra khỏi tầm mắt một cách dễ dàng.
Giây phút đó, anh rốt cuộc cũng hiểu được, chẳng qua là cô muốn một đứa bé mà thôi, cô hoàn toàn không quan tâm đến anh. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản thu thập hành lý trở lại thành phố S.
Sau khi Mạnh Ảnh ra đời, anh luôn mong nhớ hai Mẹ con cô, luôn cố lấy dũng khí bước về nhà. Nhưng cô không quan tâm đến sự xuất hiện của anh, dù anh đến hay đi, nét mặt của cô luôn bình thản. Cuối cùng anh cũng mất hết hy vọng.
Điều anh không ngờ được là, ngay cả khi bệnh nặng cô cũng không báo cho anh biết, lúc anh biết được tin cô đang hấp hối, mọi thứ gần như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng, khi anh chạy đến bệnh viện, cô đã nhắm mắt, ngay cả lần cuối gặp mặt nhau họ cũng không có được. Phải chăng cô hận anh rất nhiều, mới có thể luôn lờ đi sự hiện hữu của anh trong hơn mười năm hôn nhân của họ? Những chuyện này đương nhiên anh không thể biết được.
Với cô con gái được người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này sinh hạ cho anh là Mạnh Ảnh, trong lòng anh tự nhiên xem trọng con bé, trong lòng tự nhiên yêu thương con bé. Nhưng anh không muốn nhìn thấy con bé, cô con gái cực kỳ giống Dịch Vân Hi, vừa thấy con bé, anh sẽ nghĩ tới câu nói kia của Dịch Vân Hi, “Cảm ơn sự hợp tác của anh, đã làm khó anh rồi. Sau này, anh có thể không cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”
Suốt đời này anh cũng không thể quên được câu nói đó.
Cô ra đi nhiều năm như vậy, nổi đau đớn trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn, mỗi một lần nhìn thấy Mạnh Ảnh, là mỗi một lần đau đớn.
Hôn nhân của anh và Mẹ của Mạnh Ảnh – Dịch Vân Hi được xây dựng trên cơ sở vì lợi ích của gia tộc, anh không yêu cô, ngay từ đầu anh đã biểu lộ thái độ của mình, nhưng cô nói cô không ngại, bởi vì cô cũng không yêu anh.
Anh bận rộn nhiều việc, cơ hội về nhà đương nhiên là không nhiều, nhưng chỉ cần anh về đến nhà, trong nhà lúc nào cũng có Dịch Vân Hi dịu dàng mỉm cười. Khi đó sự nghiệp của anh rất thành công, tướng mạo tốt, tâm cao khí ngạo, nhưng vẫn rung động vì cô. Anh dần dần có ý nghĩ muốn nhanh chóng trở về nhà, anh nghĩ rằng anh rất thích nụ cười nhẹ nhàng của người con gái này. Khi đó anh nghĩ chuyện này thật ra cũng không sao, gật đầu nhận tội cũng không có gì đáng ngại.
Thế nhưng, khi anh cho rằng họ đang yêu nhau, anh mới phát hiện cô không yêu anh. Cô không yêu anh! Dịu dàng của cô vốn đã có từ bé, không phải dành cho anh. Anh từ từ biết được thật ra cô đã có một mối tình trước khi cô kết hôn với anh, thậm chí cô vẫn còn lưu giữ lại ảnh chụp chung với người đàn ông kia. Sau khi biết được anh vô cùng tức giận, lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo đi. Về sau anh về nhà ít dần, mà cô cũng chẳng hề quan tâm, bỏ mặc anh ở bên ngoài. Thật ra anh là người rất có kỷ luật trong cuộc sống, anh không thích ăn chơi đàng điếm, nếu không cần thiết thì anh không bao giờ đến những chốn phong nguyệt. Anh có cái tôi của anh nên khăng khăng kiêu ngạo, và anh cũng có nguyên tắc riêng của mình.
Nhưng vợ của anh lại không yêu anh, đặc biệt là từ sau khi anh phát hiện anh yêu cô sâu đậm, lòng anh đau đớn như bị xé toạt ra.
Ngày đó anh và vợ ở nhà tranh cãi ầm ĩ một trận, tâm trạng đau khổ đến cực điểm nên đi tới vũ trường uống rượu. Dáng vẻ của Hạ Huệ có lẽ là vừa mới tốt nghiệp đại học, trông như một nhân viên mới thiếu kinh nghiệm, dường như cô có vẻ rất lúng túng ở nơi này, mà những đồng nghiệp kia lại vừa vặn nhìn trúng điểm này của cô, cười đùa rót rượu mời cô. Những đồng nghiệp nam kia có lẽ uống quá nhiều, dần dần lộ ra những hành vi xấu, Hạ Huệ ngồi trên sofa ở góc phòng với vẻ mặt luống cuống khó xử, cực kỳ giống cô vợ nhà anh, lúc anh và Dịch Vân Hi cãi nhau, vẻ mặt của Dịch Vân Hi cũng như thế.
Và tất cả mọi chuyện đều có tình tiết giống nhau, anh đi qua giúp cô giải vây, dẫn cô rời đi.
Cô có chút ngơ ngẩn, thật lâu sau mới ấp úng nói cám ơn.
Anh chưa bao giờ xen vào chuyện bao đồng, lần này xem như là ngoại lệ, nhưng anh cũng không tự nhiên mà đi giúp người ta, có lẽ là uống nhiều quá, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, xoay người đi về phía xe của mình. Nhưng lúc anh đang mở cửa xe, cô từ phía sau chạy tới ngăn cản anh lại, cô nói: “Say rượu lái xe rất nguy hiểm.”
Lúc đó quả thực Mạnh Hoành Nghiệp toàn là mùi rượu, đầu hỗn loạn, đưa tay hất cô ra, vẫn muốn kiên trì lái xe về nhà. Nhưng cô hết sức cố chấp, chống tay vào cửa xe, “Anh này bị làm sao vậy! Đừng lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn chứ?”
Lần đầu tiên trong đời có người dám lớn tiếng nói với anh như vậy, anh quay đầu nhìn cô, một cô gái nhỏ xinh như vậy lấy đâu ra chút dũng khí đó?
Cuối cùng anh cũng không tự mình lái xe về nhà. Bởi vì cô cố chấp đến phát sợ.
Sau này anh lại gặp cô một lần nữa trong một bữa tiệc thương mại, cô vẫn như vậy, nhìn thấy anh, từ xa mang giày cao gót chạy tới nói cảm ơn anh.
Khi đó anh thật sự không nhớ cô, nhưng cô nhắc lại thì anh nhớ ngay, lạnh lùng hướng cô gật đầu tỏ ý đã rõ. Bữa tiệc rượu thương mại đó, anh đã uống rất say, anh lại một lần nữa chiến tranh lạnh với Dịch Vân Hi, anh cũng cực kỳ tức giận, khách hàng trên thương trường hướng anh mời rượu, anh cũng không cự tuyệt bất kỳ ai.
Sau đó, lúc anh tỉnh dậy, Hạ Huệ nằm bên cạnh. Là một người đàn ông đã kết hôn, anh đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Ngoài cảm giác bực bội, anh vẫn cảm thấy mình nên làm gì đó, anh rút ra một xấp tiền từ trong ví để lại rồi rời đi, anh nghĩ rằng anh cũng không phải là thánh nhân, anh không thể không chịu trách nhiệm cho hành vi mất khống chế khi say của mình.
Nhưng cuộc sống luôn có những chuyện máu chó, vài ngày sau anh lại gặp cô một lần nữa, cô rất tức giận đem tiền ném vào mặt anh. Anh nghĩ cô và những người phụ nữ kia cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đối phó với anh, mặt anh không thay đổi từ bên người cô bỏ đi, một chữ cũng lười nói ra.
Sau này, anh cũng không về nhà, công việc chủ yếu cũng dần dần chuyển qua thành phố S, quyết định mua một căn nhà ở thành phố S để ở một mình.
Ở thành phố S anh lại gặp cô, chắc là công việc của cô là ở thành phố A, khi anh và một công ty thảo luận chuyện kinh doanh thì cô lại là đại diện kinh doanh cho công ty đó xuất hiện trước mặt anh. Anh cảm thấy hình như đã hiểu lầm cô, vì vậy đã nhẹ nhàng bày tỏ lời xin lỗi với cô. Cô cũng là một cô gái tự tin, cũng không luôn ghi hận quá khứ. Về sau họ dần dần tiếp cận nhau, cô tự nhiên trở thành người phụ nữ của anh, anh đã nói anh không yêu cô, nhưng cô vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh. [Ten: vâng, khốn nạn quá ~X( kẻ thứ 3 dù đúng dù sai, dù vô tình hay cố ý vẫn là kẻ phá hoại ~X( Thêm ông chồng khốn thế này lại k uất ức mà chết thì cũng cao siêu lắm ~X(]
Anh không bao giờ nói về gia đình của mình, cô cũng chưa bao giờ hỏi. Cho đến một ngày, Dịch Vân Hi đột nhiên đến thành phố S, cô không đến tìm anh, mà tìm đến Hạ Huệ trước.
Khi đó Hạ Huệ cũng không biết anh đã kết hôn, anh cho là cô đã biết, vậy nên chưa từng nói đến chuyện này, nhưng cô thật sự không biết. Anh nhớ lại khi anh về nhà, Hạ Huệ luôn vui vẻ lại cáu tiết với anh, trong ánh mắt của cô tràn đầy tuyệt vọng, lệ rơi đầy mặt. Sau đó, cô rời đi, anh cũng không giữ cô lại, bởi vì trong quan điểm của anh, giữa bọn họ bất quá chỉ là nhu cầu của đàn ông và phụ nữ trưởng thành mà thôi.
Còn Dịch Vân Hi ở nơi đó, anh vẫn không muốn đi giải thích, hoặc cầu xin cô tha thứ, anh biết rõ cô sẽ không tha thứ cho anh, cho nên cũng không tự ý đi nếm mùi thất bại.
Nhưng một tuần sau, từ đồng nghiệp của Hạ Huệ anh biết được cô đang mang thai, nhưng cô cũng đang mất tích. Anh tìm cô thật lâu, mặc dù anh không yêu cô, nhưng cô đang mang thai con của anh, anh không nên chấp nhận cô khi anh đang ở tình trạng tổn thương, nếu đã chấp nhận thì phải chịu trách nhiệm. Điều kiện gia đình của cô không tốt, cô mang thai rốt cuộc sẽ ở nơi nào đây? Tìm Hạ Huệ thật lâu cũng không ra, anh mới phát hiện mình hận Dịch Vân Hi đến cỡ nào, cô không yêu anh, không chịu sinh con cho anh, không chịu ly hôn, nhưng lại muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới đuổi người phụ nữ bên cạnh anh đi.
Về sau anh càng ngày càng ăn chơi đàng điếm rượu chè be bét, anh thừa nhận là anh vừa muốn trả thù Vân Hi vừa hy vọng cô chú ý đến mình. Thế nhưng, từ sau chuyện với Hạ Huệ, cô không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh nữa. [Ten: tâm đã chết, quan tâm nổi không???]
Nhiều năm về sau, anh lại gặp Hạ Huệ lần nữa, cô đã được gả cho người khác, hơn nữa cũng đã sinh được một đôi ngọc tuyết khả ái. Cô đã không còn hận anh, lạnh lùng cười với anh. Trong lòng anh cuối cùng cũng có thể buông xuống sự áy náy với cô, anh cũng không phải là kẻ mang tội ác tày trời, làm điều sai đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ biết tự trách mình.
Sau này có một lần cô khóc gọi điện thoại cho anh lúc nửa đêm, nói là Dương Kỳ Ngôn ngã bệnh, cần truyền máu, khi đó anh mới biết được, Dương Kỳ Ngôn lại là con trai của anh.
Anh tìm người điều tra toàn bộ tư liệu sau khi Hạ Huệ rời anh đi.
Cô một mình sinh hạ Dương Kỳ Ngôn, cuộc sống của cô và con rất khó khăn, cho đến khi Dương Kỳ Ngôn được ba tuổi, cô kết hôn với ông chủ của mình, người thừa kế tập đoàn Dương thị, Dương Vũ Huy.
Khi đó anh không phải là không đau lòng, nhưng anh cũng không thể đi quấy rầy cuộc sống của cô, nên trên thương trường dù vô tình hay cố ý cũng nhường cho Dương Vũ Huy một chút, mặc dù Dương Vũ Huy không nhất định cần.
Anh không biết làm thế nào mà Dịch Vân Hi biết được sự tồn tại của Dương Kỳ Ngôn, nhìn bộ dạng của cô lúc đó hết sức đau thương, cũng bắt đầu từ đó, anh dần dần cảm thấy mình thật sự có lỗi với cô. Anh bắt đầu thường xuyên về nhà, những chuyện cũ kia họ đều lựa chọn im lặng không nói đến nữa. Dịch Vân Hi đối với anh so với trước kia đã khá hơn rất nhiều, khi đó anh thật sự ôm một tia hy vọng muốn cùng cô trọn đời trọn kiếp. Nhưng tất cả chẳng qua đều do anh si tâm vọng tưởng, lúc cô mang thai, lạnh lùng nói với anh, “Cảm ơn sự hợp tác của anh, đã làm khó anh rồi. Sau này, anh có thể không cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”
Anh cố gắng muốn nói rõ nguyên nhân, muốn giải thích, muốn nói với cô rằng anh yêu em, muốn thừa nhận sai lầm năm đó với cô. Nhưng cô đã quay mặt, đưa anh ra khỏi tầm mắt một cách dễ dàng.
Giây phút đó, anh rốt cuộc cũng hiểu được, chẳng qua là cô muốn một đứa bé mà thôi, cô hoàn toàn không quan tâm đến anh. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản thu thập hành lý trở lại thành phố S.
Sau khi Mạnh Ảnh ra đời, anh luôn mong nhớ hai Mẹ con cô, luôn cố lấy dũng khí bước về nhà. Nhưng cô không quan tâm đến sự xuất hiện của anh, dù anh đến hay đi, nét mặt của cô luôn bình thản. Cuối cùng anh cũng mất hết hy vọng.
Điều anh không ngờ được là, ngay cả khi bệnh nặng cô cũng không báo cho anh biết, lúc anh biết được tin cô đang hấp hối, mọi thứ gần như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng, khi anh chạy đến bệnh viện, cô đã nhắm mắt, ngay cả lần cuối gặp mặt nhau họ cũng không có được. Phải chăng cô hận anh rất nhiều, mới có thể luôn lờ đi sự hiện hữu của anh trong hơn mười năm hôn nhân của họ? Những chuyện này đương nhiên anh không thể biết được.
Với cô con gái được người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này sinh hạ cho anh là Mạnh Ảnh, trong lòng anh tự nhiên xem trọng con bé, trong lòng tự nhiên yêu thương con bé. Nhưng anh không muốn nhìn thấy con bé, cô con gái cực kỳ giống Dịch Vân Hi, vừa thấy con bé, anh sẽ nghĩ tới câu nói kia của Dịch Vân Hi, “Cảm ơn sự hợp tác của anh, đã làm khó anh rồi. Sau này, anh có thể không cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”
Suốt đời này anh cũng không thể quên được câu nói đó.
Cô ra đi nhiều năm như vậy, nổi đau đớn trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn, mỗi một lần nhìn thấy Mạnh Ảnh, là mỗi một lần đau đớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook