Cưng Chiều Dựng Phu
-
Chương 41: Đồng sàng cộng chẩm
Diệp Tử Phàm vừa lau khô đầu vừa đi ra ngoài thì thấy Mạch Tử vẫn còn ngây người đứng giữa phòng khách. Biết cậu mất tự nhiên nên Diệp Tử Phàm cười khẽ đi qua nhắc nhở: “Sao chậm thế? Em không ngủ được à?”
Mạch Tử giật bắn người khẽ hô lên một tiếng rồi liên tục lui về phía sau, đến khi kéo giãn đủ một khoảng cách an toàn rồi mới lắp bắp đáp: “Anh… anh đi ngủ trước đi, tôi không mệt.”
“Em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì đâu? Em không định tắm rửa à?”
Mạch Tử thấy thái độ của Diệp Tử Phàm rất nghiêm túc, cũng hiểu là mình đã cư xử hơi thái quá nên đỏ mặt chui vào toilet. Hơi ấm trong toilet vẫn còn chưa tan đi, khắp nơi phảng phất mùi bạc hà thanh mát giống như mùi trên người của người nọ. Mặt của Mạch Tử lại vô thức đỏ bừng.
Sao mình lại vô dụng như vậy? Tự dưng lại nghĩ đến anh ta! Mạch Tử che đi hai má đỏ bừng, hung hăng kiểm điểm bản thân.
“Mạch Tử, em mở cửa ra, anh có chuẩn bị quần áo cho em này!”
Giọng của Diệp Tử Phàm từ ngoài cửa truyền vào, Mạch Tử vội vàng bình ổn lại tâm trạng rồi kéo cửa ra.
Diệp Tử Phàm đang cầm một bộ quần áo ngủ mới tinh, nửa dựa vào tường như cười như không nhìn Mạch Tử. Một tư thế đứng rất tùy ý nhưng lại được hắn làm cho đầy sức mê hoặc.
Trái tim của Mạch Tử đập thình thịch, người này tại sao chỉ đứng rất tùy ý nhưng lại có thể quyến rũ như vậy.
“Có muốn anh giúp em tắm không?”
Mạch Tử giật lấy quần áo trong tay Diệp Tử Phàm rồi sập cửa lại, nhốt người đàn ông tuấn dật lẫn thanh âm tà mị kia ở sau cánh cửa.
Đôi mắt tràn đầy dục vọng của Diệp Tử Phàm xuyên qua lớp kính mờ chăm chú quan sát bóng hình thon gầy mờ ảo, không biết nhìn bao lâu thì hắn mới tiếc nuối liếm đôi môi đã khô khốc, khe khẽ thì thào: “Mạch Tử, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ ăn em sạch sẽ!” Nói xong thì lắc đầu chậm rãi đi vào trong phòng ngủ.
Mạch Tử tắm rửa xong đi ra thì thấy Diệp Tử Phàm đang ngồi trên giường đọc báo, ánh đèn ngủ mờ nhạt hắt lên trên gương mặt tuấn tú, cả người như được bao bọc trong một quầng sáng ấm áp.
Mạch Tử do dự một chút nhưng vẫn đi qua, khi đến sát giường thì dừng bước. Nghĩ đến việc lại cùng Diệp Tử Phàm ngủ trên một cái giường, tâm trạng của Mạch Tử vô cùng phức tạp. Nhưng rồi thì Mạch Tử lại cay đắng nghĩ, không biết thời gian qua trên chiếc giường này đã có bao nhiêu người nằm lên rồi?
Hai hàng chân mày chán ghét mà cau lại, sắc mặt cũng không khỏi kém đi.
Từ khi Mạch Tử bước chân vào phòng thì Diệp Tử Phàm đã quan sát cậu, gương mặt đang tràn đầy xấu hổ ngại ngùng bỗng dưng biến thành vẻ chán ghét. Diệp Tử Phàm khó hiểu, trong cái đầu nhỏ của Mạch Tử chắc chắn là đang nghĩ bậy bạ cái gì rồi.
Thật ra Mạch Tử đã nghĩ oan cho Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm vốn sợ Mạch Tử nhớ đến cái quá khứ trước kia của hắn nên đã cố tình đổi phòng ở. Ngoại trừ Diệp Tử Phàm ra thì Mạch Tử là người đầu tiên bước chân vào trong căn nhà này.
Diệp Tử Phàm kéo Mạch Tử qua, ôm vào trong lòng, dịu dàng trấn an cậu: “Mạch Tử, anh thật sự rất thích em, chuyện trước kia hãy quên đi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại một lần nữa nhé?”
Mạch Tử giãy khỏi cái ôm của Diệp Tử Phàm, lạnh lùng đáp: “Diệp tổng tài không phải từng chính miệng bảo là không bao giờ dùng một chén trà cả đời sao? Vậy cũng vừa khớp, tôi cũng là loại người không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt mình, tôi không cần loại đàn ông đã bị kẻ khác dùng qua!”
Diệp Tử Phàm cười khổ, đúng là dục tốc bất đạt, nóng vội thì không thể ăn được đậu hũ nóng, huống hồ là một người chỉ chịu ăn mềm không ăn cứng như Tiểu Mạch Tử. Vết thương trong lòng của Mạch Tử chỉ có thể từng chút một mà chữa lành.
“Được rồi, việc đó sau này hãy nói, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”
Diệp Tử Phàm gấp tờ báo lại, mỉm cười nhìn Mạch Tử.
Mạch Tử bị Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm đến tâm hoảng ý loạn, nhưng không còn cách nào lui bước đành phải trèo lên giường của hắn. Sau khi trèo lên giường rồi thì Mạch Tử nghiêng người nằm quay lưng lại với Diệp Tử Phàm, hậm hực nhắm hai mắt lại.
Chợt Mạch Tử cảm nhận được thân thể nóng như lửa của người kia áp lại gần, Mạch Tử liền không dấu vết xê dịch ra xa. Người kia lại áp đến, Mạch Tử lại xích ra, người kia lại áp qua, Mạch Tử lại xích… cho đến tận mép giường, không còn đường để chạy trốn nữa. Mạch Tử tức giận xoay người đẩy cái người nào đó còn chưa chịu ngủ ra: “Anh có định để cho tôi ngủ không?”
Thế nhưng Mạch Tử xoay người không thể nghi ngờ là hành động chui đầu vào lưới, khi cậu ý thức được điểm này, còn chưa kịp phản ứng thì liền bị Diệp Tử Phàm ôm chặt lấy: “Được rồi, giờ có thể đi ngủ!”
Mạch Tử hận đến ngứa răng: “Diệp Tử Phàm, anh đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi cái ôm của Diệp Tử Phàm, trong lúc vô ý lại đụng phải một thứ cực nóng đứng sừng sững cùng với tiếng hít thở nặng nề hơn của người nọ, sau đó là âm thanh khàn khàn mang theo ẩn nhẫn truyền đến: “Đừng nhúc nhích, không thì em tự gánh lấy hậu quả.”
Mạch Tử biết lúc này Diệp Tử Phàm vô cùng nguy hiểm, nếu mình không cẩn thận thì anh ta sẽ ngay lập tức biến hình thành sói gặm mình đến một mẩu xương cũng không còn. Thế là Mạch Tử lập tức ngoan ngoãn nằm im trong lòng của Diệp Tử Phàm, không dám nhúc nhích.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm, Diệp Tử Phàm đã tắt luôn đèn ngủ. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người vang lên trong bóng đêm.
Chẳng biết qua bao lâu, Mạch Tử vẫn duy trì tư thế cũ, cánh tay đã tê rần, hơi thử nhúc nhích một chút thì lại bị người nọ ôm càng chặt hơn. Cánh tay của Mạch Tử đã hoàn toàn không còn cảm giác, bất đắc dĩ đành phải đẩy người bên cạnh, nhỏ giọng oán giận: “Diệp Tử Phàm, anh đè tôi.”
Đợi một lúc nhưng không thấy người nọ đáp lại, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thì lại phát hiện ra người kia đã nhắm hai mắt lại ngủ say.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung cửa sổ dài sát đất chiếu vào trong phòng, Mạch Tử nương theo ánh trăng mà quan sát người đàn ông bên cạnh. Người nọ nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi dày như hai chiếc quạt nhỏ hơi rung rung. Không còn bị ánh mắt sắc bén mà đầy mị hoặc dưới hàng mi kia nhìn chăm chú nữa giúp cho Mạch Tử bình tĩnh hơn. Đôi môi mỏng của Diệp Tử Phàm hơi mím lại, cho dù đang ngủ cũng vô thức để lộ ra vẻ gợi cảm mê người.
Đôi môi của Mạch Tử vô thức mất khống chế mà áp lên bờ môi mỏng kia, trong nháy mắt khi tiếp xúc với hơi ấm đó, Mạch Tử hoàn hồn tránh ra. Mạch Tử không thể tin được mà mở to hai mắt, ngón tay vô thố mà sờ lên môi mình. Mạch Tử khẽ cười khổ, dù cho bản thân có trốn tránh đến thế nào, có kháng cự đến thế nào thì cuối cùng mình vẫn không thể quên được người đàn ông trước mắt này.
Cho dù trái tim đã nguội lạnh, thế nhưng chỉ cần nó vẫn còn đập thì tình yêu dành cho anh ta vĩnh viễn không bao giờ tắt.
Chỉ là, người đàn ông này đến tột cùng còn bao nhiêu thật lòng với mình, Mạch Tử không dám vọng tưởng, cứ như vậy mà si ngốc nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Tử Phàm cho đến hừng đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook