Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)
-
Chương 41
Tuyen83 ~
Nhan Hạ rất thản nhiên, trực tiếp đưa điện thoại di động hơi nghiêng về Lục Phỉ, "Lúc chiều bức ảnh bị chụp đã được đăng rồi."
Nghe vậy, Lục Phỉ liếc nhìn lên màn hình điện thoại di động, nhìn cái tiêu đề đó, nhíu mày, "Rất tốt."
"Nhưng...... anh không cảm thấy tiêu đề của người phóng viên này rõ ràng là thiên vị em không?" Nhan Hạ lại hỏi tiếp.
Lục Phỉ cười không nói, trong chớp mắt, đưa tay lướt lên màn hình điện thoại của Nhan Hạ, lập tức xuất hiện những lời bình luận liên quan.
Thấy thế, Nhan Hạ cũng chỉ xem những lời bình luận nổi lên ở bên dưới.
"Lục nam thần thật thân thiết, làm vợ anh ấy thật hạnh phúc."
"Kể từ khi vợ và con của Lục nam thần được công bố, xuất hiện ở trước công chúng ngày càng nhiều, ha ha, đối với fan chúng tôi mà nói thật là món quà hạnh phúc."
"Gần đây, vợ Lục Phỉ luôn luôn đánh dấu sự tồn tại."
"Cho dù Lục nam thần kết hôn hay là những việc khác, tôi vẫn chú ý đến tác phẩm của anh ấy, thích anh ấy chỉ hy vọng mọi điều tốt đẹp với anh ấy."
"Lục nam thần cũng rất khiêm tốn, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với bên ngoài mình còn độc thân."
"Càng ngày càng không thích anh ấy, kết hôn thì kết hôn, sao lại lén lén lút lút không công bố, tôi cũng không có cảm giác gì với vợ con anh ấy."
"Tôi thật không hiểu, minh tinh người ta kết hôn hay không kết hôn có liên quan gì đến các người, chẳng lẽ chưa kết hôn các người vẫn mơ tưởng có cơ hội, kết hôn thì không thích nữa hả?"
"Thần tượng thì không thể có gia đình bình thường sao? Dù sao tôi rất ủng hộ."
"Không thích, không thích nhìn thấy vợ Lục Phỉ thường xuyên xuất hiện."
"..."
Như mọi khi bình luận không có xuất hiện tình huống nghiêng về một bên, đối với tình huống như thế, Nhan Hạ cũng đã hơi choáng rồi.
Bây giờ cô cảm thấy quan hệ của mình và Lục Phỉ ở trước công chúng, giống như là giằng co.
Có fan điên cuồng tẩy chay, cũng sẽ có một số fan ủng hộ.
Không phải cô muốn nhận được sự ủng hộ của tất cả fan, thế nhưng một số fan điên cuồng tẩy chay, đều sẽ lưu lại một chút xa cách trong lòng mọi người.
Với sự hiểu biết của cô về Làng Giải Trí, có lẽ, không lâu sau, có thể xuất hiện một số lời bình luận rất không hay về Lục Phỉ, cô sợ nhất là một số công ty lợi dụng những tin tức này để công kích ở sau lưng Lục Phỉ và giải trí Chí Tôn.
Cô không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Nghĩ tới, lông mày xinh đẹp nhăn lại một cái.
Lục Phỉ nhìn lên thì thấy Nhan Hạ đang nhíu mày, sau đó nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng như vậy, hoạt động tiếp theo của chúng ta vẫn chưa có xuất hiện, hiện tại chẳng qua là để cho truyền thông hiểu rõ hơn về sự tồn tại của em, chờ khi mọi người đều biết, sau này không thể coi thường sự tồn tại này, bọn họ sẽ đón nhận."
Cho dù đó là cuộc tranh luận của truyền thông trong nước sau khi thông tin của tuần lễ thời trang NY được phát ra, truyền thông thỉnh thoảng đưa tin ảnh chụp của anh và Nhan Hạ, những thứ này đều có bóng dáng của tập thể quan hệ công chúng ở sau lưng anh.
Dĩ nhiên, cũng có bóng dáng những người khác sửa đổi ở bên trong, chẳng hạn như ký giả so sánh hành động của anh với Úc Tử Phàm, anh không tin, chuyện như vậy chỉ là tình cờ, chẳng qua bọn họ chỉ lợi dụng các phương tiện truyền thông săn đuổi để nhìn một chút, rốt cuộc là ai ở sau lưng muốn anh gặp xui xẻo.
Mà chuyện như vậy, trước mắt anh vẫn không muốn để cho Nhan Hạ biết, bởi vì anh hiểu rõ, việc này sẽ thêm gánh nặng lên người Nhan Hạ.
Cô có thể đứng ra, đối với anh mà nói đã là vui mừng lớn nhất, làm sao anh chịu, để cho cô gánh chịu lên người quá nhiều đây?
Nhan Hạ của anh, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc qua ngày là tốt rồi.
"Ừ." Nhan Hạ gật đầu một cái, cười nói, cô chỉ là lo lắng sự tồn tại của cô mang đến phiền phức cho Lục Phỉ mà thôi, về những cái khác, như Lục Phỉ từng nói, những thứ kia không quan trọng.
Hai người tâm sự xong, lúc này lại đưa ánh mắt lên người Lục Hạo.
Nhìn con nhét thức ăn đầy miệng mình, nhìn lại cái bụng căng tròn kia một chút, ngay lập tức bị chọc cười!
Hạo Hạo của bọn họ, thật sự đúng là vui vẻ!
*
Ngày hôm sau, Lục Phỉ đã sớm chuẩn bị bữa ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người đưa Lục Hạo đi vườn trẻ trước.
Chỉ là ba người đến cửa chính của trường mẫu giáo, nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, không ít người nhìn chằm chằm một nhà ba người, trong mắt một số bà mẹ còn mang theo loáng thoáng kích động.
Đa số họ đều vì khuôn mặt đẹp trai của Lục Phỉ.
Họ cũng lớn lên với Lục Phỉ, chỉ là, trên thực tế, họ từng người một cũng đều kết hôn sinh con
Bởi vì họ ở trong tình trạng kết hôn sinh con, cho nên với việc ẩn con hợp pháp của Lục Phỉ, họ tiếp nhận nhanh hơn người khác.
"Lục nam thần, chúc anh hạnh phúc!"
Dọc theo đường đi, liên tục có người nhìn về phía ba người Lục Phỉ nói.
Mà chồng của họ nhìn vợ của mình bị Lục Phỉ mê hoặc, nhìn bụng nhỏ ngấn thịt của mình một chút, hoặc là sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình......
"Cám ơn." Đối với những lời chúc phúc này, trước sự thay đổi này Lục Phỉ lạnh lùng đáp lại.
Chính là âm thanh trầm thấp khêu gợi như vậy, khiến cho không ít bà mẹ bên cạnh cảm động sắp khóc.
Lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã mang theo Lục Hạo đi tới trước mặt của cô Lý.
Mấy ngày qua, lại được thấy một nhà ba người Lục Phỉ, vẻ mặt mơ hồ của cô Lý lộ ra một chút kích động, chỉ là, nhưng thái độ vẫn còn bình tĩnh, cười híp mắt nhìn Lục Phỉ và Nhan Hạ, nói: "Cha Hạo Hạo, mẹ Hạo Hạo, thấy các người xuất hiện ở tuần lễ thời trang NY, rất tuyệt, rất cảm động."
Đang lúc này, Lục Hạo ở giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ, thoát khỏi tay Lục Phỉ,~ diien daan lee quyy doon giơ lên bàn tay mập ú của mình, nói: "Cô giáo, Hạo Hạo cũng ở đây!"
Những thứ khác Lục Hạo nghe không hiểu, nhưng lại nghe hiểu cô Lý nói đến tuần lễ thời trang NY, nói xong, ánh mắt của cô Lý nhìn lên người bé thì lại hả hê, nói: "Những bộ quần áo đẹp kia của mẹ con đều là màu sắc mà con yêu thích!"
Nghe Lục Hạo này trắng trợn khoe khoang, cô giáo Lý lập tức cũng cười cong mắt, sờ sờ đầu Lục Hạo, nói: "Hạo Hạo thật giỏi."
Được cô giáo Lý khen như vậy, nụ cười trên mặt Lục Hạo càng thêm vui vẻ.
Dĩ nhiên bé rất giỏi, bé có thể cho mẹ linh cảm!
Nếu không có bé, màu sắc quần áo của mẹ sao có thể đẹp mắt như vậy chứ?
"Cùng cô giáo đi vào lớp học, ba và mẹ đi trước." Nhìn nụ cười hưng phấn trên mặt Lục Hạo, ngược lại anh nhàn nhạt nói một câu, sau đó kéo cơ thể Nhan Hạ qua rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Phỉ và Nhan Hạ rời đi, Lục Hạo không nhịn được sờ sờ đầu của mình, sau đó mơ mơ màng màng nhìn cô giáo Lý bên cạnh: "Cô giáo Lý, sao ba con lại giận rồi?"
Nghe vậy, Cô giáo Lý dắt tay nhỏ của Lục Hạo, chậm rãi nói: "Ba con, là ghen với con đó!"
"Ghen? Ăn dấm chua sao? Con không cho ba ăn dấm mà." Lục Hạo lập tức càng thêm mơ hồ.
Cô giáo Lý nghe lời nói của Lục Hạo, vẻ mặt lập tức 囧 một cái.
Được rồi, cô quên, Lục Hạo vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Hạo Hạo lớn lên con sẽ hiểu lời của cô nói."
"Mẹ nói Hạo Hạo đã trưởng thành, nhưng bây giờ Hạo Hạo vẫn không hiểu." Lục Hạo lập tức phản bác.
"......" Lần này, Cô giáo Lý thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Thôi, tối về con sẽ hỏi ba mẹ một chút." Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cô giáo Lý, Lục Hạo thân thiết nói.
Mà nghe câu này của Lục Hạo, Cô giáo Lý lập tức muốn khóc, cô lại để cho một đứa bé năm tuổi xem thường?
Chỉ là, giữa Lục nam thần và vợ nam thần vẫn còn rất thú vị.
Ghen, ha ha ha......
*
Lúc này, trên xe Lục Phỉ, Lục Phỉ tiếp tục lái xe chuẩn bị đưa Nhan Hạ tới công ty.
Nhan Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế, từ từ lấy ra điện thoại di động của mình, mở ra một thư mục, bên trong xuất hiện một loạt đồng phục.
Thiết kế màu trắng và đen, làm cho sắc thái có phần đơn điệu, thế nhưng những bộ quần áo này thoạt nhìn có hơi thở hết sức trầm ổn, sau đó cảm thấy một loại.
Đây chính là Lục Phỉ cho Nhan Hạ cảm giác.
Mấy bộ quần áo này, thiết kế của cô mấy tháng nay, cuối cùng mới có thành phẩm như vậy.
Cô hi vọng, anh có thể thích.
Cất điện thoại di động, Nhan Hạ đưa mắt nhìn Lục Phỉ đang chuyên chú lái xe, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong thật lớn.
Mỗi lần thấy Lục Phỉ ăn dấm của Hạo Hạo, ngoài bất đắc dĩ, thật ra thì, lòng của cô giống như mang theo mật ngọt.
Cho tới bây giờ anh cũng không thích cô đặt quá nhiều sự chú ý lên những chuyện khác, trừ khi anh không có ở đây.
Đã từng, anh cũng vô số lần lấy đi quyển sách cô đang ở trong tay.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi, vẫn như cũ đứng ở trước mặt mình, nói với bản thân:"Cả đời sẽ đối tốt với em" "Đứa trẻ to xác".
"Đến." Trong thời gian Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ, bất tri bất giác, xe đã dừng ở cửa công ty Nhan Hạ.
"Ừ." Lúc này Nhan Hạ mới nhìn cửa chính công ty mình một chút, mới phát hiện, khi mình nhìn Lục Phỉ thời gian trôi qua nhanh cỡ nào.
Nhìn lại gương mặt đẹp trai này của Lục Phỉ một chút, Nhan Hạ vừa cười một tiếng, "Anh có muốn đi xem phòng làm việc của em một chút hay không?"
"Đi lên trên?" Nghe vậy, Lục Phỉ nhíu mày, bảy năm qua, chưa bao giờ Nhan Hạ để cho anh đặt chân vào công ty của cô.
"Ừ, có người không phải hâm mộ Hạo Hạo có ba bộ sưu tập y phục lấy cảm hứng từ bé sao? Trước mắt vừa đúng em có thêm một bộ sưu tập, được lấy cảm hứng từ người nào đó, hơn nữa, còn là đặc biệt thiết kế cho anh ấy." Nói xong, Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lục Phỉ, chuẩn bị nhìn phản ứng của anh.
Nghe Nhan Hạ nói, ánh mắt của Lục Phỉ nhất thời sáng lên, đột nhiên làm anh đẹp trai sinh động và quyến rũ hơn.
Giờ khắc này, Nhan Hạ mới biết, con mắt của con trai mình khi sáng lên bộ dáng đáng yêu rốt cuộc là giống với người nào.
"Vậy anh đi xem một chút." Ánh mắt của Lục Phỉ cười như không cười nhìn Nhan Hạ, ánh sáng trong mắt lập tức trở nên yên lặng, sau đó lạnh nhạt nói.
Nhan Hạ không chế nhạo Lục Phỉ nữa, mở cửa xe đi xuống trước, sau đó đi vòng qua bên kia chờ Lục Phỉ đi ra.
Sau khi Lục Phỉ xuống xe, trực tiếp vỗ vào tay Nhan Hạ, cùng cô đi vào Offices.
Thang máy đi lên từng tầng một.
Trong chốc lát, đã đến tầng lầu nơi làm việc của Nhan Hạ.
Hai người vừa đi vào, mọi người ở trong phòng làm việc lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Nhan Hạ rất thản nhiên, trực tiếp đưa điện thoại di động hơi nghiêng về Lục Phỉ, "Lúc chiều bức ảnh bị chụp đã được đăng rồi."
Nghe vậy, Lục Phỉ liếc nhìn lên màn hình điện thoại di động, nhìn cái tiêu đề đó, nhíu mày, "Rất tốt."
"Nhưng...... anh không cảm thấy tiêu đề của người phóng viên này rõ ràng là thiên vị em không?" Nhan Hạ lại hỏi tiếp.
Lục Phỉ cười không nói, trong chớp mắt, đưa tay lướt lên màn hình điện thoại của Nhan Hạ, lập tức xuất hiện những lời bình luận liên quan.
Thấy thế, Nhan Hạ cũng chỉ xem những lời bình luận nổi lên ở bên dưới.
"Lục nam thần thật thân thiết, làm vợ anh ấy thật hạnh phúc."
"Kể từ khi vợ và con của Lục nam thần được công bố, xuất hiện ở trước công chúng ngày càng nhiều, ha ha, đối với fan chúng tôi mà nói thật là món quà hạnh phúc."
"Gần đây, vợ Lục Phỉ luôn luôn đánh dấu sự tồn tại."
"Cho dù Lục nam thần kết hôn hay là những việc khác, tôi vẫn chú ý đến tác phẩm của anh ấy, thích anh ấy chỉ hy vọng mọi điều tốt đẹp với anh ấy."
"Lục nam thần cũng rất khiêm tốn, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với bên ngoài mình còn độc thân."
"Càng ngày càng không thích anh ấy, kết hôn thì kết hôn, sao lại lén lén lút lút không công bố, tôi cũng không có cảm giác gì với vợ con anh ấy."
"Tôi thật không hiểu, minh tinh người ta kết hôn hay không kết hôn có liên quan gì đến các người, chẳng lẽ chưa kết hôn các người vẫn mơ tưởng có cơ hội, kết hôn thì không thích nữa hả?"
"Thần tượng thì không thể có gia đình bình thường sao? Dù sao tôi rất ủng hộ."
"Không thích, không thích nhìn thấy vợ Lục Phỉ thường xuyên xuất hiện."
"..."
Như mọi khi bình luận không có xuất hiện tình huống nghiêng về một bên, đối với tình huống như thế, Nhan Hạ cũng đã hơi choáng rồi.
Bây giờ cô cảm thấy quan hệ của mình và Lục Phỉ ở trước công chúng, giống như là giằng co.
Có fan điên cuồng tẩy chay, cũng sẽ có một số fan ủng hộ.
Không phải cô muốn nhận được sự ủng hộ của tất cả fan, thế nhưng một số fan điên cuồng tẩy chay, đều sẽ lưu lại một chút xa cách trong lòng mọi người.
Với sự hiểu biết của cô về Làng Giải Trí, có lẽ, không lâu sau, có thể xuất hiện một số lời bình luận rất không hay về Lục Phỉ, cô sợ nhất là một số công ty lợi dụng những tin tức này để công kích ở sau lưng Lục Phỉ và giải trí Chí Tôn.
Cô không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Nghĩ tới, lông mày xinh đẹp nhăn lại một cái.
Lục Phỉ nhìn lên thì thấy Nhan Hạ đang nhíu mày, sau đó nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng như vậy, hoạt động tiếp theo của chúng ta vẫn chưa có xuất hiện, hiện tại chẳng qua là để cho truyền thông hiểu rõ hơn về sự tồn tại của em, chờ khi mọi người đều biết, sau này không thể coi thường sự tồn tại này, bọn họ sẽ đón nhận."
Cho dù đó là cuộc tranh luận của truyền thông trong nước sau khi thông tin của tuần lễ thời trang NY được phát ra, truyền thông thỉnh thoảng đưa tin ảnh chụp của anh và Nhan Hạ, những thứ này đều có bóng dáng của tập thể quan hệ công chúng ở sau lưng anh.
Dĩ nhiên, cũng có bóng dáng những người khác sửa đổi ở bên trong, chẳng hạn như ký giả so sánh hành động của anh với Úc Tử Phàm, anh không tin, chuyện như vậy chỉ là tình cờ, chẳng qua bọn họ chỉ lợi dụng các phương tiện truyền thông săn đuổi để nhìn một chút, rốt cuộc là ai ở sau lưng muốn anh gặp xui xẻo.
Mà chuyện như vậy, trước mắt anh vẫn không muốn để cho Nhan Hạ biết, bởi vì anh hiểu rõ, việc này sẽ thêm gánh nặng lên người Nhan Hạ.
Cô có thể đứng ra, đối với anh mà nói đã là vui mừng lớn nhất, làm sao anh chịu, để cho cô gánh chịu lên người quá nhiều đây?
Nhan Hạ của anh, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc qua ngày là tốt rồi.
"Ừ." Nhan Hạ gật đầu một cái, cười nói, cô chỉ là lo lắng sự tồn tại của cô mang đến phiền phức cho Lục Phỉ mà thôi, về những cái khác, như Lục Phỉ từng nói, những thứ kia không quan trọng.
Hai người tâm sự xong, lúc này lại đưa ánh mắt lên người Lục Hạo.
Nhìn con nhét thức ăn đầy miệng mình, nhìn lại cái bụng căng tròn kia một chút, ngay lập tức bị chọc cười!
Hạo Hạo của bọn họ, thật sự đúng là vui vẻ!
*
Ngày hôm sau, Lục Phỉ đã sớm chuẩn bị bữa ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người đưa Lục Hạo đi vườn trẻ trước.
Chỉ là ba người đến cửa chính của trường mẫu giáo, nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, không ít người nhìn chằm chằm một nhà ba người, trong mắt một số bà mẹ còn mang theo loáng thoáng kích động.
Đa số họ đều vì khuôn mặt đẹp trai của Lục Phỉ.
Họ cũng lớn lên với Lục Phỉ, chỉ là, trên thực tế, họ từng người một cũng đều kết hôn sinh con
Bởi vì họ ở trong tình trạng kết hôn sinh con, cho nên với việc ẩn con hợp pháp của Lục Phỉ, họ tiếp nhận nhanh hơn người khác.
"Lục nam thần, chúc anh hạnh phúc!"
Dọc theo đường đi, liên tục có người nhìn về phía ba người Lục Phỉ nói.
Mà chồng của họ nhìn vợ của mình bị Lục Phỉ mê hoặc, nhìn bụng nhỏ ngấn thịt của mình một chút, hoặc là sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của mình......
"Cám ơn." Đối với những lời chúc phúc này, trước sự thay đổi này Lục Phỉ lạnh lùng đáp lại.
Chính là âm thanh trầm thấp khêu gợi như vậy, khiến cho không ít bà mẹ bên cạnh cảm động sắp khóc.
Lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã mang theo Lục Hạo đi tới trước mặt của cô Lý.
Mấy ngày qua, lại được thấy một nhà ba người Lục Phỉ, vẻ mặt mơ hồ của cô Lý lộ ra một chút kích động, chỉ là, nhưng thái độ vẫn còn bình tĩnh, cười híp mắt nhìn Lục Phỉ và Nhan Hạ, nói: "Cha Hạo Hạo, mẹ Hạo Hạo, thấy các người xuất hiện ở tuần lễ thời trang NY, rất tuyệt, rất cảm động."
Đang lúc này, Lục Hạo ở giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ, thoát khỏi tay Lục Phỉ,~ diien daan lee quyy doon giơ lên bàn tay mập ú của mình, nói: "Cô giáo, Hạo Hạo cũng ở đây!"
Những thứ khác Lục Hạo nghe không hiểu, nhưng lại nghe hiểu cô Lý nói đến tuần lễ thời trang NY, nói xong, ánh mắt của cô Lý nhìn lên người bé thì lại hả hê, nói: "Những bộ quần áo đẹp kia của mẹ con đều là màu sắc mà con yêu thích!"
Nghe Lục Hạo này trắng trợn khoe khoang, cô giáo Lý lập tức cũng cười cong mắt, sờ sờ đầu Lục Hạo, nói: "Hạo Hạo thật giỏi."
Được cô giáo Lý khen như vậy, nụ cười trên mặt Lục Hạo càng thêm vui vẻ.
Dĩ nhiên bé rất giỏi, bé có thể cho mẹ linh cảm!
Nếu không có bé, màu sắc quần áo của mẹ sao có thể đẹp mắt như vậy chứ?
"Cùng cô giáo đi vào lớp học, ba và mẹ đi trước." Nhìn nụ cười hưng phấn trên mặt Lục Hạo, ngược lại anh nhàn nhạt nói một câu, sau đó kéo cơ thể Nhan Hạ qua rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Phỉ và Nhan Hạ rời đi, Lục Hạo không nhịn được sờ sờ đầu của mình, sau đó mơ mơ màng màng nhìn cô giáo Lý bên cạnh: "Cô giáo Lý, sao ba con lại giận rồi?"
Nghe vậy, Cô giáo Lý dắt tay nhỏ của Lục Hạo, chậm rãi nói: "Ba con, là ghen với con đó!"
"Ghen? Ăn dấm chua sao? Con không cho ba ăn dấm mà." Lục Hạo lập tức càng thêm mơ hồ.
Cô giáo Lý nghe lời nói của Lục Hạo, vẻ mặt lập tức 囧 một cái.
Được rồi, cô quên, Lục Hạo vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Hạo Hạo lớn lên con sẽ hiểu lời của cô nói."
"Mẹ nói Hạo Hạo đã trưởng thành, nhưng bây giờ Hạo Hạo vẫn không hiểu." Lục Hạo lập tức phản bác.
"......" Lần này, Cô giáo Lý thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Thôi, tối về con sẽ hỏi ba mẹ một chút." Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cô giáo Lý, Lục Hạo thân thiết nói.
Mà nghe câu này của Lục Hạo, Cô giáo Lý lập tức muốn khóc, cô lại để cho một đứa bé năm tuổi xem thường?
Chỉ là, giữa Lục nam thần và vợ nam thần vẫn còn rất thú vị.
Ghen, ha ha ha......
*
Lúc này, trên xe Lục Phỉ, Lục Phỉ tiếp tục lái xe chuẩn bị đưa Nhan Hạ tới công ty.
Nhan Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế, từ từ lấy ra điện thoại di động của mình, mở ra một thư mục, bên trong xuất hiện một loạt đồng phục.
Thiết kế màu trắng và đen, làm cho sắc thái có phần đơn điệu, thế nhưng những bộ quần áo này thoạt nhìn có hơi thở hết sức trầm ổn, sau đó cảm thấy một loại.
Đây chính là Lục Phỉ cho Nhan Hạ cảm giác.
Mấy bộ quần áo này, thiết kế của cô mấy tháng nay, cuối cùng mới có thành phẩm như vậy.
Cô hi vọng, anh có thể thích.
Cất điện thoại di động, Nhan Hạ đưa mắt nhìn Lục Phỉ đang chuyên chú lái xe, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong thật lớn.
Mỗi lần thấy Lục Phỉ ăn dấm của Hạo Hạo, ngoài bất đắc dĩ, thật ra thì, lòng của cô giống như mang theo mật ngọt.
Cho tới bây giờ anh cũng không thích cô đặt quá nhiều sự chú ý lên những chuyện khác, trừ khi anh không có ở đây.
Đã từng, anh cũng vô số lần lấy đi quyển sách cô đang ở trong tay.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi, vẫn như cũ đứng ở trước mặt mình, nói với bản thân:"Cả đời sẽ đối tốt với em" "Đứa trẻ to xác".
"Đến." Trong thời gian Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ, bất tri bất giác, xe đã dừng ở cửa công ty Nhan Hạ.
"Ừ." Lúc này Nhan Hạ mới nhìn cửa chính công ty mình một chút, mới phát hiện, khi mình nhìn Lục Phỉ thời gian trôi qua nhanh cỡ nào.
Nhìn lại gương mặt đẹp trai này của Lục Phỉ một chút, Nhan Hạ vừa cười một tiếng, "Anh có muốn đi xem phòng làm việc của em một chút hay không?"
"Đi lên trên?" Nghe vậy, Lục Phỉ nhíu mày, bảy năm qua, chưa bao giờ Nhan Hạ để cho anh đặt chân vào công ty của cô.
"Ừ, có người không phải hâm mộ Hạo Hạo có ba bộ sưu tập y phục lấy cảm hứng từ bé sao? Trước mắt vừa đúng em có thêm một bộ sưu tập, được lấy cảm hứng từ người nào đó, hơn nữa, còn là đặc biệt thiết kế cho anh ấy." Nói xong, Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lục Phỉ, chuẩn bị nhìn phản ứng của anh.
Nghe Nhan Hạ nói, ánh mắt của Lục Phỉ nhất thời sáng lên, đột nhiên làm anh đẹp trai sinh động và quyến rũ hơn.
Giờ khắc này, Nhan Hạ mới biết, con mắt của con trai mình khi sáng lên bộ dáng đáng yêu rốt cuộc là giống với người nào.
"Vậy anh đi xem một chút." Ánh mắt của Lục Phỉ cười như không cười nhìn Nhan Hạ, ánh sáng trong mắt lập tức trở nên yên lặng, sau đó lạnh nhạt nói.
Nhan Hạ không chế nhạo Lục Phỉ nữa, mở cửa xe đi xuống trước, sau đó đi vòng qua bên kia chờ Lục Phỉ đi ra.
Sau khi Lục Phỉ xuống xe, trực tiếp vỗ vào tay Nhan Hạ, cùng cô đi vào Offices.
Thang máy đi lên từng tầng một.
Trong chốc lát, đã đến tầng lầu nơi làm việc của Nhan Hạ.
Hai người vừa đi vào, mọi người ở trong phòng làm việc lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook