Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)
-
Chương 27
Nhìn dáng vẻ không chút khách khí của Lục Hạo, Lục Phỉ lặng lẽ xoay đầu sang bên rửa mặt, trong lòng con trai, có lẽ địa vị của mình còn kém hơn so với Nhan Hạ, anh chấp nhận rồi.
Một lát sau, Lục Phỉ rửa mặt xong, còn chưa kịp làm bữa sáng thì đã thấy Lục Hạo kéo rương hành lý của mình đến phòng khách, vẻ mặt khao khát nhìn Lục Phỉ: "Ba, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Con không ăn điểm tâm sao?" Lục Phỉ nhíu mày hỏi, đây là lần đầu tiên đứa con tham ăn nhà mình không chủ động yêu cầu ăn sáng.
"Có thể ăn trên máy bay a!" Lục Hạo tỏ vẻ đương nhiên nói.
"......" Lục Phỉ nhìn một chút phòng bếp đã chuẩn bị sẵn sang lại quay ra nhìn chằm chằm Lục Hạo 1 hồi lâu, lặng lẽ trở về phòng đem hành lý của mình lôi ra ngoài.
Chuyến đi lần này khiến Lục Hạo vô cùng kích động.
Nửa giờ sau, hai người đi tới sân bay quốc tế tại thủ đô.
Sau đó họ lại phát hiện, sân bay có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
"Ba, baba xem kìa, những người bạn nhỏ khác." Lục Hạo chỉ vào đám người cũng có đoàn quay phim đi theo bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.
Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn về phía mấy người, ánh mắt lóe lên một cái.
Sau một khắc, đoàn người đã tụ lại một khối.
"Lục ảnh đế, chào anh." Người lên tiếng chính người có lai lịch tương đối sâu, là baba của cậu bé Hòa Hòa lớn tuổi nhất trong năm đứa trẻ tham gia chương trình này, cũng là tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Luân, Uông Gia Luân, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn chỉ như đàn ông ở tuổi ba mươi.
"Uông tổng, chào anh." Lục Phỉ đưa tay bắt tay người đối diện, hai người cũng không thiếu lần tiếp xúc với nhau trên lĩnh vực điện ảnh, không tính là xa lạ.
Sau Uông Gia Luân, còn dư ba người còn lại cũng đến bắt tay Lục Phỉ một cái, nhìn anh, có chút kích động.
Lần này bọn họ cũng chỉ là đột nhiên nhận được yêu cầu tụ hội tại NY, trước đó, kế hoạch của mọi người cũng là tiến đến tuần lễ thời trang nên ai cũng vui vẻ đồng ý, không ngờ, lần này tổ chuyên mục gom tất cả các gia đình, đây cũng là điều khiến bọn họ rất vui mừng.
Có lẽ là bởi đang quay tiết mục, vậy nên bọn họ bỗng cảm thấy Lục Phỉ ngoài đời bình dị, gần gũi hơn so với Lục Phỉ của màn ảnh không ít.
Mấy vị người lớn đứng chung một chỗ bắt đầu tán gẫu với nhau, để mấy đứa nhỏ nhìn nhau trợn tròn mắt.
Trầm mặc chốc lát, cậu bé lớn tuổi nhất nhóm chủ động đứng dậy, "Mình tên làUông Hòa, nhũ danh Hòa Hòa, năm nay tám tuổi, mọi người có thể gọi mình là Hòa Hòa ca ca."
"Hòa Hòa ca ca, em là Lục Hạo, nhũ danh hạo hạo." Lục Hạo nhìn người trước mắt cao hơn mình không ít, gương mặt hâm mộ, đến lúc nào thì cậu cũng có thể cao lớn được như vậy a!
"Em tên là Ôn Noãn, năm nay ba tuổi." Cô bé đầu tiên chủ động lên tiếng chào hỏi, chỉ là âm giọng còn mang đặc trưng của khẩu âm nước ngoài.
Người thứ ba giới thiệu xong, còn dư lại hai cô gái nhỏ lại đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn ba người đám Lục Hạo.
Thấy tình huống như thế, Hòa Hòa vuốt cằm của mình, do dự hồi lâu mới nói: "Có lẽ là Tâm Tâm cùng An An quá nhỏ."
"Vậy chúng ta chỉ có thể đứng ra chăm sóc hai em ấy." Khi Lục Hạo nói đến hai chữ này, lập tức bắt đầu kích động, nhìn An An và Tâm Tâm một chút rồi dắt tay hai cô bé, vỗ ngực một cái nói:”Em gái nhỏ, anh sẽ chăm sóc cho hai em.”
An An nhìnHạo Hạo một cái, sau đó nhanh chóng rút tay mình về, vội vàng chạy đến bên người ba mình.
Nhìn một màn này, trái tim nhỏ bé của tiểu Hạo Hạo"vỡ nát" rồi, An An không thích cậu?
Lúc này, baba An An - Dương tấn chú ý tới bộ dáng con gái nhà mình núp sau bản thân, cười ôn hòa nhìn vế phía Lục Hạo:”Em ấy chỉ đang xấu hổ thôi.”
Nói xong, lại nhẹ giọng nói với công chúa nhỏ:”Đây là anh Lục Hạo, anh ấy rất thích An An nha!”
Nghe vậy, cô bé mới ngẩng đầu liếc nhìn người bên kia một cái, nói hàm hồ không rõ: "Anh...... Anh."
Nghe được câu này, đôi mắt nhỏ lóe lóe, Hạo Hạo nghĩ thầm, em gái nhỏ thật đáng yêu a!
Lập tức nhìn về phía người đang đứng một bên nói chuyện trên trời dưới đất: "Ba, nhanh lên một chút cùng mẹ sinh cho con em gái đi."
Tiếng nói vừa dứt, cả đội ngũ lập tức an tĩnh trong giây lát.
Bốn người đàn ông quét mắt về phía Lục Phỉ, thật không biết khi đối mặt với những lời này, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào? Chứng kiến Lục nam thần bị khó xử trước mặt công chúng cũng là một chuyện may mắn nha.
Ít nhất điều này giúp họ biết được rằng, cho dù là nam thần quốc dân, cũng giống bọn họ, trong nhà cũng có một cái"Hùng hài tử".
Lúc này, đối mặt tầm mắt của mọi người, đôi môi mỏng mím nhẹ, Lục Phỉ nhìn chằm chằm đứa con trai chuyên “Bẫy” baba nhà mình, bình tĩnh tự nhiên nói:”Chuyện này con phải đi hỏi mẹ thôi.”
Hay cho một chiêu “Họa Thủy Đông Dẫn” (1), mọi người yên lặng nói ở trong lòng.
Sau một khắc, đám người mới nhớ ra nhân vật xuất hiện trong lời nói của anh là ai.
Nói đến người vợ bí ẩn này, ai ai cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, càng thêm hứng thú với thân phận người phụ nữ có thể bắt lấy trái tim Lục Phỉ.
*
Một lát sau, đoàn người lên máy bay.
Chỗ ngồi của Lục Phỉ và Lục Hạo ở ngay gần nhau, máy bay mới vừa bay ổn định, Lục Hạo liền xoa bụng mình nói: "Ba, con đói rồi."
Lục Hạo mới đầu chỉ muốn đi tìm mẹ, sau đó lại chơi đùa cùng mấy bạn nhỏ kia, đã hoàn toàn quên cơn đói, bây giờ xong xuôi tất cả rồi, cậu mới phát hiện bụng mình cồn cào vô cùng.
Liếc mắt nhìn đứa con trai đang tỏ vẻ tội nghiệp của mình, Lục Phỉ gọi một nữ tiếp viên hàng không cầm bánh mì và sữa tươi tới đây.
"Cảm ơn chị ạ." Lục Hạo ngọt ngào kêu.
"Không cần cám ơn." Nữ tiếp viên hàng không cậu bé đáng yêu trước mắt, trái tim cũng bị mềm hết cả ra rồi, thật hận không thể đem Lục Hạo ôm vào lồng ngực xoa xoa, thật là đáng yêu quá mà, so với khi cô nhìn thấy trên ti vi còn dễ thương hơn nhiều.
Sau đó lại liếc một chút về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, trái tim nhỏ nhảy bình bịch bình bịch, nam thần chính là nam thần, đến gần sẽ thấy, làn da thật tốt, đến cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra.
Đúng lúc này, như đã nhận tầm mắt vị nữ tiếp viên hàng không này, Lục Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái, tròng mắt thâm thúy mang theo xa cách:”Còn có việc gì sao?”
"Không có ạ." Nữ tiếp viên hàng không đỏ mặt nói một câu, sau đó chạy trối chết, trở lại khoang nhỏ mới bắt đầu vỗ vỗ lồng ngực, nam thần thật có lực áp bức, quả nhiên là vị nam thần nổi danh cao lãnh.
Mấy tiếng sau, khi đoàn ngườivừa bước chân đến NY, tất cả đám trẻ đều bị đánh thức, rồi bắt buộc quấn thêm một đống quần áo bông lên người, xong xuôi tất cả, mọi người mới cùng nhau rời khỏi sân bay.
Ngoài phi trường, khách sạn mà tổ đạo diễn đăng kí đã điều động một chiếc xe buýt đứng chờ ngoài cửa, mở ra hành trình mới nơi đất khách quê người của bọn họ.
Bởi vì tuần lễ thời trang NY sắp diễn ra, dọc theo đường có thể thấy không ít nhãn hiệu, bang rôn và chương trình quảng cáo cho sự kiện này.
Lúc này, trong lòng mỗi người mới có cảm giác thân về chốn thành thị phồn hoa.
"Ba, baba gọi điện cho mẹ, bảo mẹ tới đón Hạo Hạo đi." Mọi người đang đắm chìm trong cảnh đêm đô thị thì giọng nói Lục Hạo lập tức phá vỡ sự yên tĩnh đang bao quanh mấy người.
Mấy người đàn ông chung quanh lại đưa ánh mắt tập trung lên người Lục Phỉ.
Vợ Lục Phỉ cũng ở NY? Vẻ mặt ai ai cũng nhuốm vẻ mong đợi.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ, căn bản là bởi vợ anh ấy quá chi là thần bí rồi.
Đối mặt ánh mắt sáng ngời của đám người còn lại trên xe, Lục Phỉ lấy điện thoại ra bấm số điện thoại Nhan Hạ, sau đó đưa nó cho con trai mình.
Lục Hạo vừa nhận lấy di động lập tức trông mong ngóng chờ.
Khi nghe giọng nói của mẹ truyền đến từ đầu dây bên kia, cậu lập tức kêu một tiếng:”Mẹ.”
"Hạo Hạo?"
"Vâng ạ, là Hạo Hạo, mẹ, con theo ba đikhách sạn, mẹ đến đón con đi thôi, Hạo Hạo nhớ mẹ." Lục Hạo nũng nịu nói, thành công khiến mấy vị người lớn tại hiện trường thấy được một mặt bất đồng khác của cậu nhỏ so với trên TV, mặc dù ở đó, cậu cũng có lúc làm nũng, nhưng tuyệt đối chưa từng cười vui vẻ ngọt ngào như vậy nha..
"Được, mẹ ở sảnh chính khách sạn chờ con." đầu bên kia, Nhan Hạ đầu tiên là sững sờ, sau đó lên tiếng.
"Vâng ạ." Lục Hạo gật đầu, sau đó nói vài câu với mẹ yêu rồi đưa tay tắt cuộc trò chuyện, cậu đưa trả di động cho baba, chân nhỏ bắt đầu đung đưa, vui vẻ.
Lại một lần nữa nhận lấy điện thoại đã bị cắt tín hiệu, Lục Phỉ cũng không gọi lại mà trực tiếp cất nó đi.
Sau một hồi, rốt cuộc xe cũng dừng lại nơi cửa chính khách sạn Văn Hoa, rất nhanh liền có nhân viên phục vụ vận chuyển hành lý của họ đi vào, mấy người còn lại đi vào dưới sự dẫn dắt của vị quản lí đạ sảnh.
Vừa vào cửa, Lục Hạo lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng yên lặng nhìn một về một bên, kêu lên:"Mẹ", liền nhanh chóng chạy nhanh tới.
Một tiếng này, lập tức hấp dẫn tất cả chú ý của đám người.
Vừa nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo hưng phấn nhảy lồng ngực một người phụ nữ.
Nhan Hạ bị lực đẩy của con trai nhà mình đẩy cho lui về phía sau một bước, sau khi đứng vững, cô mới ôm lấy cậu nhỏ, hôn hôn khuôn mặt trứng đáng yêu kia:”Nhớ mẹ sao.”
"Nhớ." Đầu nhỏ gật rồi lại gật.
Thấy thế, Nhan Hạ cười nhẹ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về mấy người phía bên kia đang nhìn bản thân mà ngẩn ra, gật đầu nói: "Chào mọi người."
Họ là ai, cô đều có biết sơ qua.
Mà lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều hơi hơi rung lên.
Trước mắt họ chính là vợ hợp pháp của Lục Phỉ.
Thân hình lả lướt, mặt mũi tinh xảo thanh lệ, một bộ quần áo phối hợp đem lại cảm giác hết sức thời thượng, người phụ nữ ôm Hạo Hạo trong lòng, khóe môi treo lên tia tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp với má lúm đồng tiền khiến cô thêm mấy phần ôn hòa, hiền dịu.
Lòng họ bất tri bất giác nhiều thêm một tia than thở, thật không hổ là vợ nam thần, chỉ xem bộ dáng này cũng đã rất khó gặp trong Làng Giải trí rồi, trên người còn mang theo phong thái đĩnh đạc anh nhiên, là hơi thở mà sao nữ bình thường trong showbiz không có.
Dáng vẻ max, phong cách max!
Đang lúc mấy người đàn ông tỏ vẻ xúc động vì vẻ ngoài và khí chất của Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng đã đi tới bên cạnh vợ mình, ôm lấy tiểu Hạo trong ngực cô, ánh mắt nhìn Nhan Hạ như có như không chất chứa ý cười, khi xoay người nói chuyện với bốn người kia thì đã khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Muộn rồi, chúng ta cũng nên đi về nghỉ trước, ngày mai lại tụ tập, mọi người cảm thấy thế nào."
"Được." Bốn người nhìn mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh không ngừng díu mắt, đồng ý đề nghị của anh, hơn nữa, người một nhà người ta gặp nhau, họ ở lại đây làm bóng đèn cũng không tiện nha!
Sau đó, bọn họ liền thấy Lục Phỉ một tay ôm con, một tay ôm vợ, chỉ để lại bóng lưng mà rời đi rồi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng họ sinh ra một niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Thế nhưng, ngay sau đó một khắc, trong đầu không hẹn mà cùng nhớ đến tổ chuyên mục vẫn đứng bên cạnh!
Thấy nhà nhiếp ảnh đang đi theo phía sau quay chụp gia đình Lục Phỉ, mỗi người đều hiểu rõ trong lòng, đây là lúc Lục Phỉ muốn công khai về sự tồn tại của vợ anh ấy.
Chỉ là dựa theo phản ứng gần đây khi Úc Tử Phàm bị phát hiện ẩn hôn, họ cũng rất tò mò, tin tức vợ Lục Phỉ vừa bước ra ánh sáng, giới showbiz có phải đón trận bão gió lớn hơn nữa hay không?
Một lát sau, Lục Phỉ rửa mặt xong, còn chưa kịp làm bữa sáng thì đã thấy Lục Hạo kéo rương hành lý của mình đến phòng khách, vẻ mặt khao khát nhìn Lục Phỉ: "Ba, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Con không ăn điểm tâm sao?" Lục Phỉ nhíu mày hỏi, đây là lần đầu tiên đứa con tham ăn nhà mình không chủ động yêu cầu ăn sáng.
"Có thể ăn trên máy bay a!" Lục Hạo tỏ vẻ đương nhiên nói.
"......" Lục Phỉ nhìn một chút phòng bếp đã chuẩn bị sẵn sang lại quay ra nhìn chằm chằm Lục Hạo 1 hồi lâu, lặng lẽ trở về phòng đem hành lý của mình lôi ra ngoài.
Chuyến đi lần này khiến Lục Hạo vô cùng kích động.
Nửa giờ sau, hai người đi tới sân bay quốc tế tại thủ đô.
Sau đó họ lại phát hiện, sân bay có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
"Ba, baba xem kìa, những người bạn nhỏ khác." Lục Hạo chỉ vào đám người cũng có đoàn quay phim đi theo bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.
Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn về phía mấy người, ánh mắt lóe lên một cái.
Sau một khắc, đoàn người đã tụ lại một khối.
"Lục ảnh đế, chào anh." Người lên tiếng chính người có lai lịch tương đối sâu, là baba của cậu bé Hòa Hòa lớn tuổi nhất trong năm đứa trẻ tham gia chương trình này, cũng là tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Luân, Uông Gia Luân, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn chỉ như đàn ông ở tuổi ba mươi.
"Uông tổng, chào anh." Lục Phỉ đưa tay bắt tay người đối diện, hai người cũng không thiếu lần tiếp xúc với nhau trên lĩnh vực điện ảnh, không tính là xa lạ.
Sau Uông Gia Luân, còn dư ba người còn lại cũng đến bắt tay Lục Phỉ một cái, nhìn anh, có chút kích động.
Lần này bọn họ cũng chỉ là đột nhiên nhận được yêu cầu tụ hội tại NY, trước đó, kế hoạch của mọi người cũng là tiến đến tuần lễ thời trang nên ai cũng vui vẻ đồng ý, không ngờ, lần này tổ chuyên mục gom tất cả các gia đình, đây cũng là điều khiến bọn họ rất vui mừng.
Có lẽ là bởi đang quay tiết mục, vậy nên bọn họ bỗng cảm thấy Lục Phỉ ngoài đời bình dị, gần gũi hơn so với Lục Phỉ của màn ảnh không ít.
Mấy vị người lớn đứng chung một chỗ bắt đầu tán gẫu với nhau, để mấy đứa nhỏ nhìn nhau trợn tròn mắt.
Trầm mặc chốc lát, cậu bé lớn tuổi nhất nhóm chủ động đứng dậy, "Mình tên làUông Hòa, nhũ danh Hòa Hòa, năm nay tám tuổi, mọi người có thể gọi mình là Hòa Hòa ca ca."
"Hòa Hòa ca ca, em là Lục Hạo, nhũ danh hạo hạo." Lục Hạo nhìn người trước mắt cao hơn mình không ít, gương mặt hâm mộ, đến lúc nào thì cậu cũng có thể cao lớn được như vậy a!
"Em tên là Ôn Noãn, năm nay ba tuổi." Cô bé đầu tiên chủ động lên tiếng chào hỏi, chỉ là âm giọng còn mang đặc trưng của khẩu âm nước ngoài.
Người thứ ba giới thiệu xong, còn dư lại hai cô gái nhỏ lại đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn ba người đám Lục Hạo.
Thấy tình huống như thế, Hòa Hòa vuốt cằm của mình, do dự hồi lâu mới nói: "Có lẽ là Tâm Tâm cùng An An quá nhỏ."
"Vậy chúng ta chỉ có thể đứng ra chăm sóc hai em ấy." Khi Lục Hạo nói đến hai chữ này, lập tức bắt đầu kích động, nhìn An An và Tâm Tâm một chút rồi dắt tay hai cô bé, vỗ ngực một cái nói:”Em gái nhỏ, anh sẽ chăm sóc cho hai em.”
An An nhìnHạo Hạo một cái, sau đó nhanh chóng rút tay mình về, vội vàng chạy đến bên người ba mình.
Nhìn một màn này, trái tim nhỏ bé của tiểu Hạo Hạo"vỡ nát" rồi, An An không thích cậu?
Lúc này, baba An An - Dương tấn chú ý tới bộ dáng con gái nhà mình núp sau bản thân, cười ôn hòa nhìn vế phía Lục Hạo:”Em ấy chỉ đang xấu hổ thôi.”
Nói xong, lại nhẹ giọng nói với công chúa nhỏ:”Đây là anh Lục Hạo, anh ấy rất thích An An nha!”
Nghe vậy, cô bé mới ngẩng đầu liếc nhìn người bên kia một cái, nói hàm hồ không rõ: "Anh...... Anh."
Nghe được câu này, đôi mắt nhỏ lóe lóe, Hạo Hạo nghĩ thầm, em gái nhỏ thật đáng yêu a!
Lập tức nhìn về phía người đang đứng một bên nói chuyện trên trời dưới đất: "Ba, nhanh lên một chút cùng mẹ sinh cho con em gái đi."
Tiếng nói vừa dứt, cả đội ngũ lập tức an tĩnh trong giây lát.
Bốn người đàn ông quét mắt về phía Lục Phỉ, thật không biết khi đối mặt với những lời này, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào? Chứng kiến Lục nam thần bị khó xử trước mặt công chúng cũng là một chuyện may mắn nha.
Ít nhất điều này giúp họ biết được rằng, cho dù là nam thần quốc dân, cũng giống bọn họ, trong nhà cũng có một cái"Hùng hài tử".
Lúc này, đối mặt tầm mắt của mọi người, đôi môi mỏng mím nhẹ, Lục Phỉ nhìn chằm chằm đứa con trai chuyên “Bẫy” baba nhà mình, bình tĩnh tự nhiên nói:”Chuyện này con phải đi hỏi mẹ thôi.”
Hay cho một chiêu “Họa Thủy Đông Dẫn” (1), mọi người yên lặng nói ở trong lòng.
Sau một khắc, đám người mới nhớ ra nhân vật xuất hiện trong lời nói của anh là ai.
Nói đến người vợ bí ẩn này, ai ai cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, càng thêm hứng thú với thân phận người phụ nữ có thể bắt lấy trái tim Lục Phỉ.
*
Một lát sau, đoàn người lên máy bay.
Chỗ ngồi của Lục Phỉ và Lục Hạo ở ngay gần nhau, máy bay mới vừa bay ổn định, Lục Hạo liền xoa bụng mình nói: "Ba, con đói rồi."
Lục Hạo mới đầu chỉ muốn đi tìm mẹ, sau đó lại chơi đùa cùng mấy bạn nhỏ kia, đã hoàn toàn quên cơn đói, bây giờ xong xuôi tất cả rồi, cậu mới phát hiện bụng mình cồn cào vô cùng.
Liếc mắt nhìn đứa con trai đang tỏ vẻ tội nghiệp của mình, Lục Phỉ gọi một nữ tiếp viên hàng không cầm bánh mì và sữa tươi tới đây.
"Cảm ơn chị ạ." Lục Hạo ngọt ngào kêu.
"Không cần cám ơn." Nữ tiếp viên hàng không cậu bé đáng yêu trước mắt, trái tim cũng bị mềm hết cả ra rồi, thật hận không thể đem Lục Hạo ôm vào lồng ngực xoa xoa, thật là đáng yêu quá mà, so với khi cô nhìn thấy trên ti vi còn dễ thương hơn nhiều.
Sau đó lại liếc một chút về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, trái tim nhỏ nhảy bình bịch bình bịch, nam thần chính là nam thần, đến gần sẽ thấy, làn da thật tốt, đến cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra.
Đúng lúc này, như đã nhận tầm mắt vị nữ tiếp viên hàng không này, Lục Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái, tròng mắt thâm thúy mang theo xa cách:”Còn có việc gì sao?”
"Không có ạ." Nữ tiếp viên hàng không đỏ mặt nói một câu, sau đó chạy trối chết, trở lại khoang nhỏ mới bắt đầu vỗ vỗ lồng ngực, nam thần thật có lực áp bức, quả nhiên là vị nam thần nổi danh cao lãnh.
Mấy tiếng sau, khi đoàn ngườivừa bước chân đến NY, tất cả đám trẻ đều bị đánh thức, rồi bắt buộc quấn thêm một đống quần áo bông lên người, xong xuôi tất cả, mọi người mới cùng nhau rời khỏi sân bay.
Ngoài phi trường, khách sạn mà tổ đạo diễn đăng kí đã điều động một chiếc xe buýt đứng chờ ngoài cửa, mở ra hành trình mới nơi đất khách quê người của bọn họ.
Bởi vì tuần lễ thời trang NY sắp diễn ra, dọc theo đường có thể thấy không ít nhãn hiệu, bang rôn và chương trình quảng cáo cho sự kiện này.
Lúc này, trong lòng mỗi người mới có cảm giác thân về chốn thành thị phồn hoa.
"Ba, baba gọi điện cho mẹ, bảo mẹ tới đón Hạo Hạo đi." Mọi người đang đắm chìm trong cảnh đêm đô thị thì giọng nói Lục Hạo lập tức phá vỡ sự yên tĩnh đang bao quanh mấy người.
Mấy người đàn ông chung quanh lại đưa ánh mắt tập trung lên người Lục Phỉ.
Vợ Lục Phỉ cũng ở NY? Vẻ mặt ai ai cũng nhuốm vẻ mong đợi.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ, căn bản là bởi vợ anh ấy quá chi là thần bí rồi.
Đối mặt ánh mắt sáng ngời của đám người còn lại trên xe, Lục Phỉ lấy điện thoại ra bấm số điện thoại Nhan Hạ, sau đó đưa nó cho con trai mình.
Lục Hạo vừa nhận lấy di động lập tức trông mong ngóng chờ.
Khi nghe giọng nói của mẹ truyền đến từ đầu dây bên kia, cậu lập tức kêu một tiếng:”Mẹ.”
"Hạo Hạo?"
"Vâng ạ, là Hạo Hạo, mẹ, con theo ba đikhách sạn, mẹ đến đón con đi thôi, Hạo Hạo nhớ mẹ." Lục Hạo nũng nịu nói, thành công khiến mấy vị người lớn tại hiện trường thấy được một mặt bất đồng khác của cậu nhỏ so với trên TV, mặc dù ở đó, cậu cũng có lúc làm nũng, nhưng tuyệt đối chưa từng cười vui vẻ ngọt ngào như vậy nha..
"Được, mẹ ở sảnh chính khách sạn chờ con." đầu bên kia, Nhan Hạ đầu tiên là sững sờ, sau đó lên tiếng.
"Vâng ạ." Lục Hạo gật đầu, sau đó nói vài câu với mẹ yêu rồi đưa tay tắt cuộc trò chuyện, cậu đưa trả di động cho baba, chân nhỏ bắt đầu đung đưa, vui vẻ.
Lại một lần nữa nhận lấy điện thoại đã bị cắt tín hiệu, Lục Phỉ cũng không gọi lại mà trực tiếp cất nó đi.
Sau một hồi, rốt cuộc xe cũng dừng lại nơi cửa chính khách sạn Văn Hoa, rất nhanh liền có nhân viên phục vụ vận chuyển hành lý của họ đi vào, mấy người còn lại đi vào dưới sự dẫn dắt của vị quản lí đạ sảnh.
Vừa vào cửa, Lục Hạo lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng yên lặng nhìn một về một bên, kêu lên:"Mẹ", liền nhanh chóng chạy nhanh tới.
Một tiếng này, lập tức hấp dẫn tất cả chú ý của đám người.
Vừa nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo hưng phấn nhảy lồng ngực một người phụ nữ.
Nhan Hạ bị lực đẩy của con trai nhà mình đẩy cho lui về phía sau một bước, sau khi đứng vững, cô mới ôm lấy cậu nhỏ, hôn hôn khuôn mặt trứng đáng yêu kia:”Nhớ mẹ sao.”
"Nhớ." Đầu nhỏ gật rồi lại gật.
Thấy thế, Nhan Hạ cười nhẹ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về mấy người phía bên kia đang nhìn bản thân mà ngẩn ra, gật đầu nói: "Chào mọi người."
Họ là ai, cô đều có biết sơ qua.
Mà lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều hơi hơi rung lên.
Trước mắt họ chính là vợ hợp pháp của Lục Phỉ.
Thân hình lả lướt, mặt mũi tinh xảo thanh lệ, một bộ quần áo phối hợp đem lại cảm giác hết sức thời thượng, người phụ nữ ôm Hạo Hạo trong lòng, khóe môi treo lên tia tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp với má lúm đồng tiền khiến cô thêm mấy phần ôn hòa, hiền dịu.
Lòng họ bất tri bất giác nhiều thêm một tia than thở, thật không hổ là vợ nam thần, chỉ xem bộ dáng này cũng đã rất khó gặp trong Làng Giải trí rồi, trên người còn mang theo phong thái đĩnh đạc anh nhiên, là hơi thở mà sao nữ bình thường trong showbiz không có.
Dáng vẻ max, phong cách max!
Đang lúc mấy người đàn ông tỏ vẻ xúc động vì vẻ ngoài và khí chất của Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng đã đi tới bên cạnh vợ mình, ôm lấy tiểu Hạo trong ngực cô, ánh mắt nhìn Nhan Hạ như có như không chất chứa ý cười, khi xoay người nói chuyện với bốn người kia thì đã khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Muộn rồi, chúng ta cũng nên đi về nghỉ trước, ngày mai lại tụ tập, mọi người cảm thấy thế nào."
"Được." Bốn người nhìn mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh không ngừng díu mắt, đồng ý đề nghị của anh, hơn nữa, người một nhà người ta gặp nhau, họ ở lại đây làm bóng đèn cũng không tiện nha!
Sau đó, bọn họ liền thấy Lục Phỉ một tay ôm con, một tay ôm vợ, chỉ để lại bóng lưng mà rời đi rồi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng họ sinh ra một niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Thế nhưng, ngay sau đó một khắc, trong đầu không hẹn mà cùng nhớ đến tổ chuyên mục vẫn đứng bên cạnh!
Thấy nhà nhiếp ảnh đang đi theo phía sau quay chụp gia đình Lục Phỉ, mỗi người đều hiểu rõ trong lòng, đây là lúc Lục Phỉ muốn công khai về sự tồn tại của vợ anh ấy.
Chỉ là dựa theo phản ứng gần đây khi Úc Tử Phàm bị phát hiện ẩn hôn, họ cũng rất tò mò, tin tức vợ Lục Phỉ vừa bước ra ánh sáng, giới showbiz có phải đón trận bão gió lớn hơn nữa hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook