Thấy Lục Phỉ nhắc tới Hạo Hạo, Nhan Hạ không nhịn được mà nghĩ tới cảnh con trai đứng nói chuyện trước mặt mình.

"Mẹ, sáng nay mẹ còn không tiễn con đi học đâu đấy, con đã gọi mẹ thật lâu, vậy mà mẹ còn ngủ được."

Vừa nhớ lại, mọi tâm tư trong lòng đều biến mất, đến lúc gặp mặt, cô chỉ mong có thể ứng phó cậu con trai nhỏ của mình.

Nhưng khi Nhan Hạ và Lục Phỉ đến nhà trẻ thì lại thấy một cảnh tượng khác biệt rất lớn so với quá khứ.

Lục Hạo mang theo vẻ mặt ủy khuất đứng ở sau lưng cô Lý, trông tinh thần cậu bé có chút uể oải, mà khi thấy bóng dáng ba mẹ đến đón mình thì lập tức chạy tới.

"Mẹ." Lục Hạo ôm chặt bắp đùi Nhan Hạ, vẻ mặt khóc lóc, cặp mắt sương mù mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào cô.

"Sao vậy?" Từ trước đến giờ, khi Nhan Hạ tới đón Lục Hạo, cậu vẫn luôn vui vẻ, hôm nay thấy một Lục Hạo như vậy, Nhan Hạ có chút ngoài ý muốn hỏi.

Lục Hạo chỉ  ôm Nhan Hạ không nói lời nào, nhưng cảm xúc rõ ràng còn đang đi xuống.

Thấy thế, Nhan Hạ đưa mắt nhìn về phía cô Lý.

Lúc này, người đối diện mới ngượng ngùng nói: "Không phải Hạo Hạo xuất hiện trên TV sao? Đúng lúc hôm nay có vài gia đình nhận ra cậu bé, thái độ quá nhiệt tình, có lẽ Hạo Hạo bị sợ hãi."

Ngày hôm qua cô còn hứa với nam thần là sẽ chăm nom Hạo Hạo thật tốt, không ngờ hôm nay lại để cho cậu nhỏ bị kinh sợ như vậy.

"Vậy bọn họ...... không nói gì chứ?" Nhan Hạ hỏi, nhịp tim lập tức gia tốc nhảy lên.

Như thể nhìn thấu sự lo lắng của cô, cô Lý vội vàng trả lời một cách bảo đảm: "Yên tâm, chẳng qua là người nhà bọn trẻ quá thích Hạo Hạo mà thôi, hơn nữa tôi đã nói rõ với bọn họ, nếu trường mầm non Hạo Hạo đang học bị tiết lộ ra bên ngoài, con họ cũng sẽ liên tục bị quấy rầy, mặt khác, bên chúng tôi có các biện pháp kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, cho dù có nhà báo, nhà trường cũng sẽ không để tiểu Hạo bị bọn họ quấy rầy."

"Vậy thì cám ơn cô." Nhan Hạ gật đầu một cái, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy Lục Hạo, sờ sờ đầu con, rồi lại quay ra nói câu cảm ơn với cô giáo Lý.

"Không sao, đây cũng là trách nhiệm tôi phải làm." Cô Lý vội vàng xua tay nói, ánh mắt chạm đến mặt cô gái đối diện, trong lòng lại có chút cảm thán.

Bộ dáng tiểu Hạo thật đẹp, năm phần giống ba, năm phần giống mẹ, chỉ khi họ đứng chung một chỗ, người ta mới có thể thấy rõ điều đó, nếu không, bình thường thì thật khó để phát hiện ra Lục Hạo là giống ai.

"Chúng ta nên đi thôi." Ánh mắt Lục Phỉ quét chung quanh một vòng, đã có người nhà đám trẻ biết, có lẽ rất nhanh thôi sẽ có paparazi nghe tin chạy tới đây.

"Ừ." Nghe hiểu hàm ý trong câu nói của anh, Nhan Hạ lập tức ôm Lục Hạo, chuẩn bị theo Lục Phỉ rời khỏi đây.

Đúng lúc này, giọng nói nghiêm túc của cô Lý từ phía sau cất lên: " Chị ơi, với tư cách là một fan trung thành của Lục nam thần, tôi thật sự thích chị là mẹ của Hạo Hạo, tôi tin rằng sớm muộn thì mọi người cũng sẽ tiếp nhận chị."

Bởi vì cô biết, trừ Nhan Hạ ra, sẽ không còn một ai thích hợp đứng ở bên người Lục Phỉ nữa.

Nghe được câu này, Nhan Hạ quay đầu lại, hướng về phía cô gái đứng đằng sau, cười rực rỡ: "Tôi cũng tin vào điều này."

Nói xong câu đó, một nhà ba người nghênh ngang rời đi.

Cô Lý đứng tại chỗ nhìn bóng dáng ba người bọn họ,cười ngốc nghếch, mẹ Hạo Hạo quả nhiên là mỹ nhân a!

Cả câu tuyên ngôn đầy khí phách kia nữa......

A a a......Cuối cùng cô cũng bị kinh sợ bởi sắc đẹp rồi!

Thật sự là không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn thấy cảnh mẹ Hạo Hạo xuất hiện trước mặt cánh truyền thông, đến lúc đó nhất định sẽ khiến mọi người bị chói sáng đến mù mắt.

*

Lên xe, Lục Phỉ vừa cầm lái, thỉnh thoảng lại vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn động tĩnh của hai mẹ con ở phía sau, nhưng anh lựa chọn trầm mặc, đem không gian riêng cho Nhan Hạ và Lục Hạo.

Lúc này, Nhan Hạ ôm con trai, nhẹ giọng hỏi: "Hạo Hạo, vừa nãy lúc mẹ hỏi con, sao không chịu trả lời mẹ vậy?"

"Mẹ, con không vui, không muốn nói xấu người khác trước mặt cô giáo." Lục Hạo nhỏ giọng đáp lời.

Nghe được câu này, Nhan Hạ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng: "Vậy bây giờ có thể nói với mẹ được không?"

"Con ghét việc bọn họ bóp mặt con, hơn nữa, con không thích ánh mắt khi bọn họ nhìn mình." Cậu nhỏ nằm trong ngực mẹ, buồn buồn bày tỏ, cậu cảm thấy, mấy cô chú đó cũng không phải bởi vì thích cậu mà bóp mặt nhỏ, mà đơn giản chỉ là vì họ đang thấy một thứ đồ mới lạ, loại cảm giác đó thật sự không tốt chút nào.

Nghe lời con trai nói, Nhan Hạ lập tức trầm mặc, cô thở dài, trẻ con quả nhiên rất nhạy cảm.

Nghĩ vậy, cô hôn Lục Hạo một cái rồi tiếp tục nói: "Vậy lúc ấy con có nói cho bọn họ biết không?"

"Không ạ, mẹ từng dạy trẻ con không nên hơi chút là cáu giận." Lục Hạo lắc lắc cái đầu nhỏ.

"Vậy thì bây giờ mẹ sẽ cho con biết thêm một điều nữa, nếu con cảm thấy hành động của người khác không thích hợp, con có thể nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con biết cách ứng phó, sau đó nếu gặp lại họ, con có thể nói rằng con không thích mọi người quấy rầy con." Nhan Hạ chậm rãi nói từng câu, từng câu một để Lục Hạo nghe rõ hơn.

"Cái gì là hành động không thích hợp ạ?" Lục Hạo mê mang nhìn Nhan Hạ, cậu nghe hiểu câu sau, nhưng hành động không thích hợp...... không biết nghĩa là gì nha.

Đột nhiên bị cậu chuyển đề tài, Nhan Hạ có chút dở khóc dở cười, cô cũng không kìm được mà nói: "Ví dụ như khi con không thích bọn họ bóp mặt mình, cảm thấy người ta làm vậy là không tốt đó."

"A, con hiểu rồi." Lục Hạo như có chút suy nghĩ mà gật đầu một cái, sau đó cậu nắm chặt quả đấm nhỏ, tràn đầy tinh thần chiến đấu nói: " Ngày mai, nhất định con sẽ cự tuyệt các cô chú ấy."

"Tốt." Nhìn bộ dáng này của thằng bé, Nhan Hạ có chút yêu thích, mặc dù tự nói với mình rằng không nên cười, nhưng có vẻ như cô vẫn không nhịn được mà bật ra thành tiếng.

Lục Hạo vừa ngẩng đầu, liền thấy nụ cười dịu dàng của mẹ, chẳng hiểu vì sao bỗng thấy có chút xấu hổ, cậu vùi đầu vào trong lồng ngực cô.

Cuộc nói chuyện đơn giản kết thúc, tâm trạng suy sụp của Lục Hạo hoàn toàn bay đi hết, sau khi hết ngượng, cậu nhỏ lại ríu ra ríu rít kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra trong trường.

Mặc dù bị phản ứng của người lớn dọa sợ, nhưng có vẻ bây giờ các bạn trong lớp thích chơi với cậu hơn trước.

Về đến nhà, Nhan Hạ rửa mặt cho Lục Hạo, Lục Phỉ ở trong phòng bếp làm bữa tối.

Trong lúc chờ đợi, nhớ lại cảm giác bắt được ống kính hướng về phía mình khi lên xe, giữa hai đầu lông mày lại tăng thêm một tia kiên định.

Lục Phỉ cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Hình Ảnh, hai người bàn bạc về chuyện hôm nay, chỉ đến khi nghe được giọng nói đầy hưng phấn của tiểu Hạo, anh mới cúp điện thoại, bê bữa tối ra ngoài.

"Oa! Có cánh gà nướng mà con yêu thích nè." Vừa lên bàn, Lục Hạo liền mở miệng, vui sướng nói, một đôi mắt to sáng trong, lấp lánh, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Lục Phỉ: "Ba, hôm nay Hạo Hạo có thể ăn nhiều hơn một chút được không?"

" Chỉ cho phép ăn thêm hai cái so với bình thường." Lục Phỉ liếc mắt nhìn Nhan Hạ, đưa hai ngón tay về phía Lục Hạo.

"Chỉ hai con a!" Lục Hạo dùng đôi mắt to chan chứa nhìn chằm chằm Lục Phỉ, cố gắng làm đối phương bị cảm động.

Ai ngờ, lúc này Lục Phỉ đang dời ghế cho vợ, hoàn toàn không chú ý đến con trai.

Miệng nhỏ lập tức bĩu một cái, Lục Hạo hừ nhẹ một tiếng, baba yêu mẹ hơn yêu cậu, nhưng coi như là xem người bị so sánh là mẹ đi, cậu sẽ không thèm so đo.

Nghe được tiếng hừ, Nhan Hạ và Lục Phỉ lập tức nhìn về phía Lục Hạo, chỉ thấy “đồ tham ăn” nhà mình đang vùi đầu dùng chiếc nĩa nhỏ hang hái chiến đấu với đĩa mì sợi trước mặt.

Nhìn hành động của con trai, hai người nhìn nhau một cái, nhịn không được cười thành tiếng.

Sau khi ăn xong mì trong đĩa, Lục Hạo mới bắt đầu hưởng thụ những chiếc cánh gà của mình.

Lúc này, trên mặt Lục Hạo lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, những chiếc cánh gà mềm non, thơm ngon mười phần đưa vào miệng nhỏ, chẳng mấy chốc, cái cánh gà trong tay chỉ còn xương.

Một cái lại một cái, Lục Hạo ăn ngon lành.

Cuối cùng,sau khi gặm xong tất cả cánh gà trong mâm, Lục Hạo xoa xoa tay nhỏ, sau đó vuốt chiếc bụng tròn xoe của mình, trong miệng tràn ra tiếng than khẽ: "Nếu ngày nào cũng được ăn cánh gà, mặt con có bị nhéo mấy cái cũng không sao cả."

Nhìn bộ dáng không tiền đồ của cậu nhỏ, hai người đang ngồi không biết nên tức hay nên cười nữa rồi.

Nhưng cả hai đều tin chắc một điều, thật ra Lục Hạo chỉ nói vậy chứ việc cậu nhỏ chán ghét bị người xa lạ đụng chạm vào mình ra sao, họ đều biết.

*

Chờ sau khi Lục Hạo đi ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ cùng nhau ngồi phòng khách xem ti vi.

Dĩ nhiên, mục đích của hai người không chỉ dừng ở việc xem truyền hình.

"Chị Hình nói, đúng là có phóng viên đã chụp được hình của em, nhưng anh đã mua lại với giá cao, chỉ để lại những hình không thấy rõ mặt." Lục Phỉ nói xong, vẻ mặt có chút ý vị không rõ, mặc dù chuyện hôm nay coi như đã được xử lý kịp thời, nhưng nó đã nói cho anh biết một điều, khi anh chưa chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thì rất có thể sẽ khiến Nhan Hạ lộ diện trước mặt công chúng.

"Thật ra thì em cũng không ngại gì nữa." Nhan Hạ trầm ngâm một chút rồi trịnh trọng nói: "Hạo Hạo là đứa trẻ, nếu sự hiện hữu của hắn không được mong đợi, thằng bé sẽ cảm thấy thương tâm khổ sở, mà em thì khác, em có thể thản nhiên đối mặt ống kính, em là vợ anh cũng là mẹ Hạo Hạo, đây là sự tồn tại không thể nghi ngờ, em sẽ không vì định kiến của người khác mà dao động."

"Nhưng nếu em tổn thương, không chỉ tiểu Hạo khó chịu, anh cũng sẽ khó chịu." Lục Phỉ nói thẳng yếu điểm, anh hiểu ý định của cô Nhan Hạ, nhưng chính bởi vì hiểu nên anh mới không muốn vợ mình phải chịu đựng, không muốn cho cô một mình gánh vác.

Anh, Lục Phỉ, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ yếu tố bên ngoài nào coi thường người bên gối của mình.

"Nhưng......" Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ, ánh mắt có cảm động,lại cũng có vài phần  do dự.

"Không có nhưng gì cả, bây giờ tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh." Giọng nói của Lục Phỉ mang theo một tia kiên định, ánh mắt nhìn Nhan Hạ dần trở nên mềm mại, anh tiếp tục nói:"Tiến hành theo chất lượng tốt hơn so với việc lập tức bộc phát thông tin, trước  chúng ta sẽ lộ hình ra ngoài, quan sát phản ứng của công chúng, sau đó,sẽ đưa thông tin về em ra ánh sáng nhiều hơn, so với việc lập tức xuất hiện trước mặt mọi người nói: "Xin chào, tôi là vợ Lục Phỉ." không phải tốt hơn sao?"

Nghe Lục Phỉ bắt chước giọng điệu của mình, Nhan Hạ phù một tiếng bật cười, tâm tình vốn dĩ có chút nặng nề lập tức bay biến đi hết không còn sót lại chút gì.

Cô không thể không thừa nhận, Lục Phỉ nói rất có lý, chỉ là đôi lúc, đôi diện chuyện liên quan đến hai người thân yêu nhất,  sự tỉnh táo của cô sẽ gần như biến mất.

Lục Phỉ nhìn nụ cười của Nhan Hạ, khóe môi cũng từ từ dâng lên.

Tâm trạng của cô tốt thì anh cũng vậy.

Ngay sau đó, Lục Phỉ nghĩ tới cuộc nói chuyện hôm nay của mình và Úc Tử phàm, tròng mắt dần dần thâm thúy, chuyện của Úc Tử phàm nên lên báo rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương