Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng)
Chương 2: Có cơ hội công khai đi

Editor: Ka Ka Ngốc

Ban đêm, dỗ con trai ngủ xong, Lục Phỉ trở về phòng ngủ chính.

Nhìn thấy Nhan Hạ đang ngồi trước bàn đọc sách vẽ bản thiết kế, môi mỏng khẽ nhếch, thân hình thon dài chậm rãi đến gần, hơi hơi cúi xuống thân mình, trực tiếp vòng tay ôm cô từ phía sau, trong âm thanh lạnh lẽo mang theo sự trầm thấp nói, “Không dễ gì mới được trở về, không phải nên ở cùng anh nhiều hơn sao?”

Nghe Lục Phỉ nói, động tác trong tay Nhan Hạ dừng lại, vỗ vỗ bàn tay đang đặt ở hông mình, “Đừng giỡn nữa, mấy ngày nữa là em phải nộp bản thiết kế rồi.”

“Bản thiết kế quan trọng bằng chồng em sao?” Mày kiếm của Lục Phỉ khẽ nhướng, trực tiếp đem cằm đặt lên vai Nhan Hạ, hơi thở nóng rực phả bên tai Nhan Hạ, khiến Nhan Hạ cảm thấy có chút tê dại, mấy ngày không được gặp cô rồi, anh cực kỳ nhớ cô, hận không thể giờ giờ phút phút mang cô theo bên cạnh.

“……” Cô phải trả lời như thế nào đây?

“Khó quyết định như vậy sao?” Lục Phỉ đè thấp âm thanh tiếp tục nói, âm thanh trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Nhan Hạ, mang theo sự dụ hoặc khó cưỡng, ý đồ của anh đã rõ như ban ngày.

Hô hấp nóng rực dán bên vành tai mẫn cảm của Nhan Hạ, Nhan Hạ chỉ cảm thấy thân mình lập tức mềm nhũn ra, nhìn bản thiết kế chưa hoàn thành của mình, cô biết, hôm nay đừng nghĩ tới việc có thể hoàn thành nó.

Thu tay lại, hơi xoay người, hôn nhẹ khóe môi của Lục Phỉ, “Em ở bên anh là được chứ gì.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục Phỉ không nói hai lời, trực tiếp đem Nhan Hạ bế lên, rất nhanh, hai người đã ngã xuống giường.

Âm thanh khóa cửa vang lên ở phòng lớn, quần áo một cái một cái rơi xuống đất, chỉ còn lại một căn phòng kích tình.

*

Không biết qua bao lâu, Nhan Hạ đã mệt mỏi nặng nề ngủ mất, Lục Phỉ ngồi dậy, đắp lại chăn cho vợ mình, lấy điện thoại ra đăng nhập vào Weibo.

Tin mới nhất trên Weibo là mấy tấm ảnh trở về ở sân bay hôm nay do nhân viên công tác đăng giúp anh.

Mà phía dưới, đều là lời của fan.

“Ngao ngao ngao, Lục nam thần quá ngầu, quá đẹp trai, quá mê người.”

“Thật không hổ là đệ nhất nam thần giới giải trí.”

“Ai, để ta thu phục yêu nghiệt này đi! Lục nam thần bây giờ cái gì cũng có, chỉ còn thiếu một người vợ nữa thôi! Tôi nguyện ý.”

“Lầu trên, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Chẳng qua, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc ai có thể bắt được Lục nam thần của chúng ta”

“......”

Ai có thể bắt được?

Ha ha, anh đã sớm bị cái người bên cạnh này bắt gắt gao rồi.

Buông di động, Lục Phỉ đưa tay chậm rãi lưu luyến trên mặt cô, chính là cái người trong lòng anh lúc này, đã đánh cắp cả trái tim của anh rồi!

Đồng dạng, anh cũng rất muốn nói với toàn thế giới: Đây là vợ của anh, Nhan Hạ.

Nhưng mà......

Trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, chung quy vẫn là không nỡ!

Ngón tay chậm rãi di động đến cánh môi của Nhan Hạ.

Đúng vào lúc này, Nhan Hạ đột nhiên khẽ động, vốn dĩ cái chăn đã được đắp cẩn thận nay bị tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.

Nhìn thấy, Lục Phỉ đều cảm thấy là tra tấn, đắp lại chăn lần nữa, chậm rãi đem Nhan Hạ ôm vào trong lòng, không ngừng thôi miên chính mình, tuy rằng ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, nhưng anh là một người chồng tốt yêu thương vợ.

*

Ngày thứ hai, lúc Nhan Hạ tỉnh lại, trên người đã mặc xong áo ngủ, sờ sờ chỗ bên cạnh, phát hiện một bên giường đã lạnh.

Đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, thay quần áo xong sau đó từ trong phòng đi ra, thấy trên bàn ăn đã chuẩn bị tốt bữa sáng, chuyển hướng đi về phòng của Lục Hạo.

Lúc này cửa phòng Lục Hạo đang mở ra, trên giường không có người, nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng tắm, Nhan Hạ tiến lên trước.

Đứng trước cửa phòng tắm, Nhan Hạ nhìn thấy Lục Phỉ đang giúp Lục Hạo lau mặt một màn này.

Cẩn thận mà tinh tế!

Lẳng lặng đứng nhìn như vậy, Nhan Hạ có một loại cảm giác ngày tháng trôi qua bình yên thật tốt, một người chồng yêu cô thương cô đến cực điểm, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đây là ước mơ của biết bao người phụ nữ?

Chỉ là đến bây giờ, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không thể cùng Lục Phỉ đứng trước mặt mọi người.

Nghĩ tới Lục Phỉ đã từng mấy lần muốn công bố quan hệ của hai người, mi mắt Nhan Hạ buông xuống, cô có phải nên thử một chút hay không?

“Mẹ.” Trong lúc Nhan Hạ đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói non nớt vang lên bên tai.

Ngay sau đó, một cái bóng bé nhỏ trực tiếp vọt đi lên, “Mẹ, ba vừa về mẹ liền lười biếng, ba lau mặt con thật đau.”

Chỉ là còn chưa kịp tiến về trước, cậu đã bị Lục Phỉ từ đằng sau bế lên, cười híp mắt nói, “Bởi vì mẹ con phải chăm sóc cho ba con.”

“Ba lớn như vậy rồi còn cần người chăm sóc.” Lục Hạo lẩm bẩm nói.

“Mẹ con chăm sóc ba, ba chăm sóc con, còn nữa, con đã lớn rồi, đừng cứ đòi mẹ ôm như vậy.”

“Con thích mẹ ôm.” Lục Hạo lẩm bẩm, vì sao ba vừa về đến nhà liền không cho mình ôm mẹ, cậu mới không nghe đâu! Tuy rằng có lúc mẹ hơi bá đạo, nhưng cậu thích nhất vẫn là mẹ thơm tho mềm mại.

“Thích cũng không được, con muốn ôm thì đi tìm vợ tương lai của con đi.” Lục Phỉ nói, tiến lên liền hôn trộm lên mặt Nhan Hạ.

“Con cũng muốn hôn hôn, con cũng muốn.” Thấy thế, thân thể Lục Hạo từ trong lòng Lục Phỉ nghiêng về phía trước, mắt thấy sắp hôn trúng mặt Nhan Hạ, ngay sau đó, vẫn là bị một bàn tay to bịt kín miệng, ”Ba cũng không thể để con ăn đậu hủ của vợ ba được.”

“Ngô ngô ~~” miệng bị bịt lại, Lục Hạo kịch liệt giãy giụa.

Lục Phỉ cười cười, dẫn đầu ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn, đem Lục Hạo đặt lên chiếc ghế nhỏ chuyên dụng của cậu.

“Phê bình!” Miệng khôi phục tự do, đôi mắt to tròn xoe của Lục Hạo tràn ngập phẫn nộ.

Nghe vậy, Lục Phỉ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lục Hạo, “Sau này đừng xem mấy cái ti vi lung tung đó nữa.” Hôm qua nói cái gì mà ba là chủ của một gia đình, bây giờ lại nói cái gì mà phê bình, tuổi còn nhỏ, học những thứ lung tung không, tuy rằng những lời này nói ra từ miệng non nớt của một đứa trẻ 5 tuổi, quả thật có chút đáng yêu.

Môi Lục Hạo khẽ động, đang muốn nói gì đó, thì bánh mì sốt mayonnaise mà cậu thích nhất xuất hiện trước mặt cậu.

Trong tức khắc, không còn suy nghĩ gì cả, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, sau đó nhanh chóng cầm lấy bánh mì chậm rãi gặm.

Nhìn Lục Hạo đang đắm chìm trong thế giới của mình, Nhan Hạ thong thả nói, “Cho nó ăn là được rồi!”

Lục Phỉ nhìn “con trai tham ăn” nhà mình, khẽ cười một tiếng, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn sáng, nếu con trai nhà mình là Tôn Ngộ Không, thì mẹ nó chính là Phật Như Lai rồi, vô luận như thế nào, cũng không thể bay ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của cô!

*

Một lát sau, chờ Lục Hạo ăn xong bữa sáng, Nhan Hạ đã dọn cặp cho cậu xong.

Mà lúc này, Lục Phỉ đã thay thế vị trí tài xế trong nhà.

“Hôm nay anh không cần đến công ty?” Lúc mang theo Lục Hạo bước ra, Nhan Hạ có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Phỉ.

“Tin tức gần đây quá hot, công ty cho anh kỳ nghỉ ngơi, cho nên anh muốn ở cùng hai mẹ con em nhiều hơn.” Lục Phỉ câu môi cười, lúc anh ở nhà, anh chỉ biết nắm chặt thời gian, ở cùng với hai mẹ con.

Nhan Hạ gật gật đầu, không hỏi nữa, ngược lại là Lục Hạo, nghe được lời của Lục Phỉ, đôi mắt to tròn của cậu sáng lên, dọc đường đi không ngừng ríu rít, lải nhải, tâm trạng vô cùng tốt.

Đến trước cổng trường mầm non, Lục Hạo ngược lại không muốn đi vào lắm, rầu rĩ ôm lấy người Nhan Hạ.

“Mẹ, hôm nay đừng để con đi học có được không?” Lục Hạo chớp chớp đôi mắt to tròn thuần khiết nhìn Nhan Hạ, ngũ quan tinh xảo dưới ánh mặt trời lúc này càng làm cho người thương tiếc, lộ ra thần thái dễ thương như vậy quả thực là làm người khác khó có thể chống đỡ được.

Chỉ tiếc, Nhan Hạ không phải người bình thường, nhìn Lục Hạo một mắt là nhìn ra nguyên nhân thực sự dưới khuôn mặt dễ thương này, “Đợi lúc chiều tan học, ba mẹ sẽ cùng đến đón con.”

“Thật ạ?” Hai mắt Lục Hạo sáng rực lên, hai ngón tay nhỏ ngoáy ngoáy vào nhau, thật ra, cậu cũng có chút không nỡ mấy bạn nhỏ trong trường mầm non.

“Ân.” Nhan Hạ gật đầu, đưa ngón tay của mình đến trước mặt Lục Hạo.

Lục Hạo hiểu ý cười, chậm rãi móc ngón tay nhỏ của mình lên, sau đó từng câu từng chữ nghiêm túc nói, “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi!”

Nhìn một màn này, trong một khắc đó Lục Phỉ chợt cảm thấy áy náy, thời gian anh ở cùng con trai quá ít, bây giờ, anh đã thực hiện được lý tưởng của mình, tiếp theo đây anh nền dời trọng điểm của mình từ công việc sang gia đình.

Nhìn hai ngón cái một lớn một nhỏ đang đóng dấu với nhau, đáy mắt đầy sủng nịch.

Mà theo sau, Nhan Hạ cùng Lục Hạo hứa hẹn xong liền xuống xe, Nhan Hạ trực tiếp đem Lục Hạo giao cho giáo viên lớp cậu.

“Tạm biệt mẹ, một lát nữa nhớ cùng ba đến đón con!” Lục Hạo vẫy tay, nở nụ cười ngọt ngào với Nhan Hạ, sau đó nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía xa, cậu nhìn thấy ba mình đang hạ cửa kính xe xuống, đeo kính râm vẫy tay với cậu, lần này, tươi cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.

“Ân.” Nhan Hạ ôn nhu gật gật đầu, theo sau nhìn về phía cô giáo, nhờ vả nói, “Vậy nhờ cô trông chừng nó giúp ạ.”

“Không có việc gì ạ.” Nhìn thấy nụ cười của Nhan Hạ, đáy mắt cô giáo hiện lên sự kinh diễm, a, sao lại thế này, mỗi lần nhìn thấy mẹ của tiểu Hạo Hạo cũng đều bị mê hoặc hết.

Có gen tốt như vậy, trách sao có thể sinh ra đứa trẻ dễ thương như tiểu Hạo Hạo vậy!

A a a, cô cũng muốn kết hôn sinh bánh bao dễ thương rồi!

Theo sau, Lục Hạo nhảy nhót đi theo cô giáo vào trường, lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Hạo nữa, Nhan Hạ mới trở về xe.

Lúc lên xe, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ đang nhìn chằm chằm một đôi vợ chồng, đáy mắt mang theo một tia sáng không tên.

“Làm sao vậy? Hâm mộ?” Nhan Hạ không chút để ý hỏi.

“Không có gì, chỉ là xem xem mà thôi.” Lục Phỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, bâng quơ nói.

Nhan Hạ nghe vậy, mi mắt khẽ nâng, nhưng lại nghiêm túc nói: “Thật ra, con trai cũng rất muốn anh có thể tham gia hội thi thể thao gia đình với nó!”

Nghe vậy, Lục Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hạ.

Trong ánh nhìn của Lục Phỉ, Nhan Hạ tiếp tục nói: “Lục Phỉ, có cơ hội, chúng ta hãy công khai đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương