Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 2: Giúp đỡ

"Tiểu Niệm"_cánh cửa đi vào phòng cô được mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, gọi tên cô vô cùng cưng chiều và đầy yêu thương.

Thường Tiểu Niệm lăn người qua lại, sau đó mới cố gắng gượng mở mắt:"Ba".

Ba cô, Thường Bạch Song, ông trùm của hắc bạch lưỡng đạo, người được mệnh danh là mưu kế thâm sâu, tuy nhiên chưa ai có thể nhìn thấy gương mặt dịu dàng của ông, chỉ có khi bào ông ở cùng cô con gái yêu quý thì gương mặt đó mới được biểu lộ ra.

Thường Bạch Song ngồi lên giường, đưa cho cô một ly sữa nóng, quan tâm:"Con mau uống đi, ừm, có phải tối qua con giết Thượng Tiên Kim không?".

Cô uống hết ly sữa, nụ cười hiếm hoi để lộ ra:"Tại sao ba biết?".

Ông đứng dậy, tay chấp phía sau, nhìn ra phía cửa sổ:"Tất cả mọi hành động của con ta đều biết".

Cô cau mày:"Ba cho người theo dõi con?".

"Ta chỉ là muốn tốt cho con, ta biết thân thủ con tốt, nhưng vẫn có người thân thủ tốt hơn con, ta sợ họ sẽ làm hại con".

Cô suy xét một chút, chủ là vì ông muốn bảo vệ cô thôi. Cô biết, trên đời này ông ấy chỉ còn cô để bầu bạn, mẹ cô đã qua đời chỉ vì một lần bị hãm hại.

Mẹ cô cũng là một sát thủ, yêu ba cô, tình yêu của hai người từng bị cấm trái rất nhiều.

Nhưng mà họ vẫn luôn cùng nhau đối mặt, đến khi cô ra đời, thì hai người mới được gia đình đón nhận.

Nhưng vào năm cô 15 tuổi, mẹ cô vì làm nhiệm vụ, bị hãm hại mà chết. Đến bây giờ ba cô vẫn cho người tìm ra tên thủ phạm đó, ba cô một tay xoay chuyển cả thế giới ngầm.

Ở ngoài sáng ba cô là một người ba tốt, còn ở trong tối, ông ấy không từ thủ đoạn đối với người dám chống đối ông ấy.

Thường Tiểu Niệm bước chân xuống giường:"Con biết ba muốn tốt cho con, con không trách ba".

"Con gái, con cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, con cũng nên......".

Cô cắt ngang lời ông:"Hiện tại con chỉ muốn sống như vậy, còn việc đó thì để sau đi ba".

Ông nhìn cô, lắc đầu khổ.

Tính cách của cô rất giống người vợ quá cố của ông, vô cùng lạnh lùng cô cảm.

Đáng sợ nhất vẫn là lúc nó tức giận, nó cứ như một con sói hung hăng tàn bạo.

.........Tối......

Công việc của cô lại tiếp tục, sau khi hoàn thành, cô vô tình nghe thấy tiếng súng.

Hiện tại cô đang ở trên một đỉnh núi cao, phía dưới là con đường dài.

- đùng đùng đùng....

Tiếng súng ngày càng lớn hơn, cô nhanh nhẹn đi xuống phía con đuònhư, ẩn nấp vào một cái cây gần đó.

Cô thấy có một chiếc xe hơi hạng sang đang được bảo vệ bởi rất nhiều người mặc vest đen, tay cầm súng, còn phía đối nghịch với chiếc xe hơi đó là mấy tên sát thủ thì phải?

Trên tay cầm súng, nếu như hai bên đối chiến thì chắc chắn bên chiếc xe hơi thua chắc rồi.

Một tên cầm đầu giơ súng, hung hăng nói:"Mộ Cẩn Thiên, mày mau ra đây, đừng như con rùa rụt đầu chứ?".

Cô cả kinh, vậy là người trong xe là Mộ Cẩn Thiên một người đàn ông bạch kim, tài giỏi, đặc biệt anh ta cũng rất lạnh lùng.

Cô chỉ được thấy gương mặt anh ta qua một lần xem tivi, lần đó cô xem như cũng biết đến hắn.

Mộ Cẩn Thiên được vệ sĩ mở cửa, anh bước ra:"Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ai sai ngươi đến đây?".

Tên đó sau khi thấy được anh, bước chân lùi lại phía sau, giống như ở anh có một sự nham hiểm gì đó:"Khi nào mày chết tao sẽ nói mày nghe".

"Vậy sao? Nếu như ta chết rồi ngươi chắc chắn nói ta biết".

Tên đó càng nghe càng thấy thấp thỏm, tại sao sắp khí thế của anh vẫn có thể áp chết người như vậy.

"Đúng....á".

Tên đó vừa nói ra một từ duy nhất, đã bị anh bắn vào chân một cái, ngã ngụy xuống.

Cô đánh giá thấp anh rồi, dù cho ít người hơn nhưng anh vẫn xử lí rất tốt.

Nhưng mà hình như anh đang bị thương ở tay phải, cô thấy nãy giờ anh chỉ sử dụng tay trái.

Hai bên đối chiến được một lúc, dường như bên kia cũng đã chống cự không nỗi, bên anh cũng vậy.

Nhưng mà vài giây sau đó, lại một nhóm người đến, cô không thể trơ mắt nhìn nữa.

Phải cứu thôi.

Cô rút cây súng do cô tự chết tạo ra, tính sát thương cực mạnh, mỗi lần bắn được ba viên.

Cô đưa lên tầm mắt, nhắm vào nhóm người vừa mới xuất hiện.

- Đùng đùng.

Do đạn bay với vận tốc nhanh không tưởng đã khiến họ trở tay không kịp.

Cô từ từ đi ra, tay vẫn cầm chặt cây súng.

Một số người vẫn chưa chết kinh hoàng, hét lớn:"Là sát thủ ẩn danh".

Để họ nhận ra cô vì cô chỉ có sát thủ ẩn danh mới đeo mặt nạ hình bông hồng.

Cô hạ súng xuống, lạnh lẽo nói:"Ngươi nói đúng rồi, nhưng mà ta có một quy tắc, ai biết đến ta đều phải chết, ngươi cũng không ngoại lệ".

Dứt câu, cô bắn vào hắn một cái chết ngay tại chỗ.

Chỉ vài phút, cô đã tiêu diệt toàn bộ.

Mộ Cẩn Thiên quan sát cô từ đầu đến bây giờ, cô tại sao lại giúp anh?

Thường Tiểu Niệm cảm nhận có ánh mắt đang dán vào người, không hẹn mà nhìn, vô tình bốn mắt chạm nhau, đều vô cùng lạnh.

Cô chuẩn bị đi thì anh mới lên tiếng:"Tại sao cô lại giúp tôi".

"Không biết".

Mộ Cẩn Thiên chạy lại, nắm tay cô, chỉ là mặt bị che đi mà sao anh vẫn cảm thấy cô vẫn quyến rũ như vậy, ánh mắt này quá lạnh lùng đi.

"Buông tay, nếu không kẻ chết tiếp theo là anh".

Mộ Cẩn Thiên cười:"Cô không có khả năng".

Thường Tiểu Niệm nhăn mày:"Anh đang thách thức tôi sao?".

"Tôi không thách thức cô, tôi chỉ muốn cảm ơn cô mà thôi".

"Không cần, nhưng nếu như lần sau có gặp lại xem như không quen biết".

"Được".

Anh nhìn bóng lưng cô khuất dần.

Đây là lần đầu tiên anh gặp qua cô.

Với tên gọi sát thủ ẩn danh, anh đã nghe qua từ lâu.

Anh cũng rất muốn xem rõ gương mặt cô hơn. Chỉ là quá khó.

- ---Hết Chương 3.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương