Ném lại câu hăm dọa, người áo đen xoay lưng đi ra ngoài, cửa kính chầm chậm đóng lại, Hạ Lam lúc này mới tháo bỏ màn bảo vệ màu tím, thơ thẩn ngồi xuống sofa, đầu óc cô là một mảng mông lung, mù mịt.

Hắn nói không có lý do và mục đích gì với cô, vậy thì giam giữ cô ở đây làm gì? Chẳng lẽ hắn quá rảnh rỗi muốn đem cô nuôi cho mập thây ra rồi thả về nhà!? Cha mẹ ơi tại sao mọi chuyện lại không có lý lẽ gì vậy?
1

Cửa kính một lần nữa mở ra, người áo đen mang một khay lớn với nhiều loại thức ăn, nước uống khác nhau đặt xuống bàn sofa.

-"Nếu cô muốn ăn uống bất cứ gì thì cứ lên tiếng, tôi sẽ gọi người mang đến. Tốt nhất là cô nên ăn đi đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh."
2


Hạ Lam vẫn lặng thinh ngồi đó vì ngoài việc ngồi đây chờ cô còn có thể làm được gì khác sao?

Nhìn đến bóng đen lảng vảng bên ngoài, bây giờ cô mới để ý phía ngoài hình như cũng là một phòng ngủ nhưng rất tối, tất cả đều là màu tối, nhìn kỹ lắm mới thấy được một bộ ghế sofa đen, bàn làm việc dài có đến 3 màn hình vi tính, xung quanh đều là tường đen hay màn đen gì đó không thể nhìn rõ, trong góc còn có một cái bàn gỗ lớn, nhìn có vẻ rất bền chắc nhưng trên đó không có bất kỳ đồ vật gì.

Khoan đã... phòng của cô và hắn chỉ cách nhau bằng tấm kính trong suốt này sao? Con mẹ nó, tên này không những tâm thần mà còn biến thái nữa, có khi nào hắn nuôi cô cho ục ịch rồi... ăn thịt cô không? Hay là... cưỡng bức rồi thủ tiêu luôn xác?

Chạy vài vòng trong suy diễn vẩn vơ, cuối cùng cô cũng chán nản cầm muỗng chầm chậm ăn uống, nếu trước sau gì cũng chết thì tại sao phải hành hạ bản thân? Biết đâu sẽ có cơ hội đánh lén được tên điên kia thì sao! Đúng, phải bảo toàn sức khỏe trước đã!

Waoo... những món này thật là ngon! Có thể nói đây là những món ăn ngon nhất mà cô đã được ăn trong suốt 24 năm cuộc đời!

Xoa xoa cái bụng căng tròn, Hạ Lam thỏa mãn đi đến tủ quần áo kiểm tra một lượt. Những thứ trong đây đều là quần áo và vật dụng của cô, hắn... tên biến thái đó hình như đã mang gần hết đến đây rồi, còn... có cả đồ lót! Thật sự là quá chu đáo! Không chê vào đâu được! Đang hăng hái chửi thầm tên điên ngoài kia thì sau lưng đột ngột vang lên âm điệu trầm thấp khiến Hạ Lam giật bắn cả người.

-"Tôi chưa biết size của cô nên mới đem những thứ đó đến đây, tôi sẽ mua đồ mới sau, nếu cô thích bất cứ gì thì cứ lên tiếng, dưới bàn sofa có rất nhiều tạp chí thời trang để cô tham khảo. Nếu cô muốn xem phim, nghe nhạc, hay chơi game gì đó để giải trí đều được và chắc chắn là không có internet."

Hạ Lam ngây ngốc đứng nhìn cái tên đen thui từ đầu đến chân, trong lòng ngổn ngang nghi vấn. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô chỉ có thể rút ra một kết luận là hắn bị tâm thần, có lẽ là hắn lầm tưởng cô với một nhân vật nào đó trong tưởng tượng của hắn, hoặc là một người hắn đã gặp qua hay quen biết qua trong quá khứ.


Thôi mặc kệ, có suy nghĩ hay buồn bực bao nhiêu cũng không thay đổi được gì, chỉ cần hắn không chạm đến cô thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, bảo dưỡng sức khỏe thật tốt, chờ thời cơ may mắn để tẩu thoát khỏi cái lồng kính này.

Người áo đen bê khay thức ăn lớn ra ngoài không quên để lại một lời dặn dò : "Cô cần gì thì cứ lên tiếng."

Hạ Lam vẫn không có phản ứng gì, nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng cao lớn một chút rồi lười nhác chọn nhanh một bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước lớn thật lâu, thật sự là quá thoải mái! Với tiền lương tàm tạm lúc trước thì thuê được căn chung cư kia đã đủ làm cho cô toại nguyện rồi, chưa bao giờ mơ ước đến sẽ có ngày được sử dụng một phòng tắm hiện đại cao cấp, lớn bằng phòng ngủ của mình khi trước, lại còn có cả bồn nước massage cực kỳ thư giãn nữa chứ!

Đang nhắm mắt tận hưởng thì cửa gỗ đột nhiên bị một lực lớn đập vào khiến Hạ Lam giật mình mở to hai mắt, tắt nhanh chế độ massage.


-"Cô có sao không? Nếu cô không trả lời tôi sẽ vào đó!"

Hạ Lam hoảng hốt la lên : "Tôi không sao, tôi đang tắm! Anh... anh không được vào!"

-"Tôi chỉ đến kiểm tra vì thấy cô đã ở trong đó hơn 45 phút."

-"Tôi không sao hết! Tôi thường tắm rất lâu, anh không cần quan tâm đâu!"

Vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân đạp trên sàn gỗ nhỏ dần cho đến lúc tắt ngấm cô mới khẩn trương bước ra, đi nhanh vào phòng tắm đứng bằng kính dày với hoa văn mờ đục, gội rửa thật nhanh rồi mau chóng mặc quần áo đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương