Cưng Chiều Bà Xã Siêu Sao: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Cuồng Dã
-
Chương 12: Người mẹ kế dịu dàng
Xe đi rất nhanh, chưa đầy mười phút, Bạch Cẩm Vy và Bạch Cẩm Du đã đến Bạch gia.
Bạch Cẩm Vy nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt, tất cả ký ức đen tối bỗng ùa về. Bầu trời đột ngột chuyển sáng, những dải mây xám xịt cùng cơn mưa xối xả xuất hiện. Bạch Cẩm Vy thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương thấu tủy ngày đó. Cô đảo tầm mắt đến cảnh cổng sắt có hoa văn cầu kì phức tạp kia, phát hiện nơi đó từ khi nào đã tồn tại một “cô” khác. Bạch Cẩm Vy ấy quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, cả người trắng bệch như xác chết. Rồi “cô ta” bỗng dưng quay đầu, sau đó mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Vy. Nụ cười đó vô cùng rợn người, khóe miệng “cô ta” cong đến mức gần như sắp rách toạt, để lộ hàm răng trắng hếu. Không những thế, hai mắt “cô ta” còn hoàn toàn không có lòng trắng, tựa như một hố sâu hun hút, toát ra tử khí nhàn nhạt cùng huyết lệ kinh hồn.
Bạch Cẩm Vy lại không hề có một chút sợ hãi nào. Cô mỉm cười rực rỡ đáp lại “cô ta”, sau đó, chỉ trong phút chốc, khung cảnh xung quanh đã trở về như bình thường. Bầu trời tối đen, trăng sao lấp lánh, không khí khô nóng, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của một cơn mưa nào vừa đi qua.
“Chị?”
Bạch Cẩm Du nhìn thấy Bạch Cẩm Vy ngây ra thì cảm thấy khinh thường vô cùng. Cô ta nghĩ rằng Bạch Cẩm Vy sống ở thôn quê nghèo khó đã quen, nay thấy được ngôi biệt thự to lớn sang trọng như thế thì bị kinh ngạc, thậm chí là phát thèm. Bạch cẩm Du không khỏi cười lạnh, cái gì chứ, bà mẹ già kia thật sự đã nói quá lên rồi. Tiện chủng này làm gì có chút uy hiếp nào chứ. Chẳng qua, khuôn mặt kia, thật sự không thể giữ!
“Ưm, xin lỗi em, ban nãy chị nghĩ về lúc nhỏ nên hơi thất thần một chút. Aizz, đã lâu không trở về, thật là hoài niệm biết bao. Thôi, chúng ta vào đi.”
Bạch Cẩm Vy nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm khiến người khác không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, cô đang hoài niệm về cái gì, chỉ có mình cô biết mà thôi.
Bạch Cẩm Du nghe vậy liền hơi cứng người lại một chút. Tiện chủng này là đang nhắc nhở cô ta rằng ả ta cũng là người Bạch gia, là chị của cô ta sao? Hay nói chính xác hơn, là nhắc nhở cô ta rằng đây không phải là nơi cô ta có thể làm chủ?
Bạch Cẩm Du tuy tức muốn phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười xinh xắn đáng yêu, đáp:
“Tiếc là hai chị em chúng ta không thể lớn lên cùng nhau. Em thật sự rất muốn có được một người chị, bây giờ xem như đã thỏa nguyện rồi. Chị Cẩm Vy, sau này chúng ta hãy sống thật hòa thuận nhé, dù sao chúng ta cũng vốn là người thân mà, chị đừng giữ khoảng cách quá.”
Hai chữ “người thân” được Bạch Cẩm Du cố ý nhấn mạnh. Bạch Cẩm Vy đương nhiên biết cô ta đang châm chọc mình là “kẻ thứ tư” chen chân vào gia đình người khác, nhưng vẫn làm như không hề nhận ra. Nói thật, nếu không phải vì báo thù, cô cũng không muốn bước chân vào nơi ghê tởm này thêm một lần nào nữa. Dù sao, mỗi lần đến chỗ này, cô đều có cảm giác sự tồn tại của mình trở nên vô cùng mờ nhạt và yếu ớt, cứ giống như cô đã chết thật rồi vậy. Mà cảm giác bất lực cùng sợ hãi ấy, thật sự là không hề khiến cô dễ chịu chút nào. Xem ra, phải đẩy nhanh kế hoạch lên thôi.
Bạch Cẩm Vy và Bạch Cẩm Du vừa đi đến thềm cửa, một phụ nữ đã từ trong phòng khách bước ra. Bà ta khoảng ba sáu, ba bảy tuổi, thân hình thon dài thướt tha, trên người là một bộ váy màu vàng nhạt thêu họa tiết hoa hồng sống động. Tóc bà ta xỏa dài, uốn lượn như sóng nước, kết hợp với làn da trắng muốt như gốm sứ tạo cảm giác tươi mát thanh nhã đến không ngờ. Không chỉ thế, đường nét khuôn mặt bà ta còn rất xinh đẹp ôn nhu, tựa như gió xuân, khiến ai ai cũng không nhịn được muốn tới gần.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ ấy tràn đầy sự vui mừng cùng ôn nhu, giống hệt như người mẹ đón đứa con lâu năm xa cách trở về, giọng điệu cũng cực kì tha thiết dịu dàng, tràn ngập nhớ nhung:
“Tiểu Vy, cuối cùng thì mẹ cũng đã có thể gặp được con. Trời ạ, đã mười hai năm, không ngờ con đã lớn đến thế này rồi, suýt chút nữa khiến mẹ nhận không ra.”
Bạch Cẩm Vy nhìn Tạ Mân niểm nở tươi cười, không khỏi âm thầm trào phúng. Nếu không phải kiếp trước cô từng bị bà ta bày kế hãm hại thì nhất định không biết được đằng sau khuôn mặt dịu dàng ấy là trái tim bẩn thỉu đến mức nào. Chậc, diễn thật tốt, đến cô cũng phải khâm phụ bảy phần đấy. Mà cũng đúng thôi, nếu Tạ Mân diễn không tốt, kiếp trước cô còn có thể bị bà ta qua mặt suốt hai lăm năm trời hay sao? Có người trời sinh đã là con hát, lòng dạ hiểm độc như rắn rết, muốn đề phòng cũng khó.
“Mẹ là…mẹ Tạ sao?”
Bạch Cẩm Vy lộ ra gương mặt vô cùng kích động, hai mắt long lanh như sắp rơi nước mắt. Cô ôm chầm lấy Tạ Mân, dụi đầu vào hõm cổ bà ta, thì thào nói:
“Mẹ Tạ, con nhớ mẹ muốn chết mất. Sao mấy năm nay mẹ và ba không đến thăm con, cả Tiểu Du nữa, con thật sự rất nhớ mọi người.”
Tạ Mân bị Bạch Cẩm Vy ôm đến cứng đờ cả người, mặt nạ dịu dàng cũng suýt chút nữa bị vỡ vụn. Bà ta cố kiềm nén sự chán ghét và ghê tởm, áy náy đáp:
“Aizz, Tiểu Vy, mẹ xin lỗi con. Con cũng biết mà, thành phố T và thành phố A quá xa, mẹ còn phải giúp đỡ ba con quản lý công ty, lúc nào cũng bận rộn nên không thể đến thăm con được. Con đừng trách ba mẹ nhé. Sau này chúng ta sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Bạch Cẩm Vy cười lạnh trong lòng, nếu không đến được thì không thể gọi điện sao? Vậy mà cách hai, ba tháng bà ta mới gọi cho cô một lần, chỉ hỏi han vài câu đại loại như ông bà có khỏe không, có muốn đầu tư gì mới không,…rồi cúp máy. Bà ta thật sự coi cô là đồ ngốc sao?
“Mẹ không cần phải giải thích đâu, con hiểu mà. Vì thế nên con mới đến đây, không phải sao?”
Tạ Mân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt trìu mến, rồi đáp:
“Cực cho Tiểu Vy của mẹ rồi. Bay khuya chắc con mệt lắm đúng không? Mau vào ăn cơm đi, sau đó tắm rửa đi ngủ. Đồ đạc mẹ sẽ giúp con sắp xếp, phòng của con cũng đã chuẩn bị sẵng sàng cả rồi, nếu con thấy cách bài trí không hợp sở thích, cứ nói với mẹ, mai mẹ sẽ gọi người đến sửa lại ngay.”
Bạch Cẩm Vy lại ôm chặt Tạ Mân thêm một chút, gương mặt tràn đầy sự vui sướng:
“Con cảm ơn mẹ.”
Bạch Cẩm Vy nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt, tất cả ký ức đen tối bỗng ùa về. Bầu trời đột ngột chuyển sáng, những dải mây xám xịt cùng cơn mưa xối xả xuất hiện. Bạch Cẩm Vy thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương thấu tủy ngày đó. Cô đảo tầm mắt đến cảnh cổng sắt có hoa văn cầu kì phức tạp kia, phát hiện nơi đó từ khi nào đã tồn tại một “cô” khác. Bạch Cẩm Vy ấy quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, cả người trắng bệch như xác chết. Rồi “cô ta” bỗng dưng quay đầu, sau đó mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Vy. Nụ cười đó vô cùng rợn người, khóe miệng “cô ta” cong đến mức gần như sắp rách toạt, để lộ hàm răng trắng hếu. Không những thế, hai mắt “cô ta” còn hoàn toàn không có lòng trắng, tựa như một hố sâu hun hút, toát ra tử khí nhàn nhạt cùng huyết lệ kinh hồn.
Bạch Cẩm Vy lại không hề có một chút sợ hãi nào. Cô mỉm cười rực rỡ đáp lại “cô ta”, sau đó, chỉ trong phút chốc, khung cảnh xung quanh đã trở về như bình thường. Bầu trời tối đen, trăng sao lấp lánh, không khí khô nóng, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của một cơn mưa nào vừa đi qua.
“Chị?”
Bạch Cẩm Du nhìn thấy Bạch Cẩm Vy ngây ra thì cảm thấy khinh thường vô cùng. Cô ta nghĩ rằng Bạch Cẩm Vy sống ở thôn quê nghèo khó đã quen, nay thấy được ngôi biệt thự to lớn sang trọng như thế thì bị kinh ngạc, thậm chí là phát thèm. Bạch cẩm Du không khỏi cười lạnh, cái gì chứ, bà mẹ già kia thật sự đã nói quá lên rồi. Tiện chủng này làm gì có chút uy hiếp nào chứ. Chẳng qua, khuôn mặt kia, thật sự không thể giữ!
“Ưm, xin lỗi em, ban nãy chị nghĩ về lúc nhỏ nên hơi thất thần một chút. Aizz, đã lâu không trở về, thật là hoài niệm biết bao. Thôi, chúng ta vào đi.”
Bạch Cẩm Vy nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm khiến người khác không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, cô đang hoài niệm về cái gì, chỉ có mình cô biết mà thôi.
Bạch Cẩm Du nghe vậy liền hơi cứng người lại một chút. Tiện chủng này là đang nhắc nhở cô ta rằng ả ta cũng là người Bạch gia, là chị của cô ta sao? Hay nói chính xác hơn, là nhắc nhở cô ta rằng đây không phải là nơi cô ta có thể làm chủ?
Bạch Cẩm Du tuy tức muốn phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười xinh xắn đáng yêu, đáp:
“Tiếc là hai chị em chúng ta không thể lớn lên cùng nhau. Em thật sự rất muốn có được một người chị, bây giờ xem như đã thỏa nguyện rồi. Chị Cẩm Vy, sau này chúng ta hãy sống thật hòa thuận nhé, dù sao chúng ta cũng vốn là người thân mà, chị đừng giữ khoảng cách quá.”
Hai chữ “người thân” được Bạch Cẩm Du cố ý nhấn mạnh. Bạch Cẩm Vy đương nhiên biết cô ta đang châm chọc mình là “kẻ thứ tư” chen chân vào gia đình người khác, nhưng vẫn làm như không hề nhận ra. Nói thật, nếu không phải vì báo thù, cô cũng không muốn bước chân vào nơi ghê tởm này thêm một lần nào nữa. Dù sao, mỗi lần đến chỗ này, cô đều có cảm giác sự tồn tại của mình trở nên vô cùng mờ nhạt và yếu ớt, cứ giống như cô đã chết thật rồi vậy. Mà cảm giác bất lực cùng sợ hãi ấy, thật sự là không hề khiến cô dễ chịu chút nào. Xem ra, phải đẩy nhanh kế hoạch lên thôi.
Bạch Cẩm Vy và Bạch Cẩm Du vừa đi đến thềm cửa, một phụ nữ đã từ trong phòng khách bước ra. Bà ta khoảng ba sáu, ba bảy tuổi, thân hình thon dài thướt tha, trên người là một bộ váy màu vàng nhạt thêu họa tiết hoa hồng sống động. Tóc bà ta xỏa dài, uốn lượn như sóng nước, kết hợp với làn da trắng muốt như gốm sứ tạo cảm giác tươi mát thanh nhã đến không ngờ. Không chỉ thế, đường nét khuôn mặt bà ta còn rất xinh đẹp ôn nhu, tựa như gió xuân, khiến ai ai cũng không nhịn được muốn tới gần.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ ấy tràn đầy sự vui mừng cùng ôn nhu, giống hệt như người mẹ đón đứa con lâu năm xa cách trở về, giọng điệu cũng cực kì tha thiết dịu dàng, tràn ngập nhớ nhung:
“Tiểu Vy, cuối cùng thì mẹ cũng đã có thể gặp được con. Trời ạ, đã mười hai năm, không ngờ con đã lớn đến thế này rồi, suýt chút nữa khiến mẹ nhận không ra.”
Bạch Cẩm Vy nhìn Tạ Mân niểm nở tươi cười, không khỏi âm thầm trào phúng. Nếu không phải kiếp trước cô từng bị bà ta bày kế hãm hại thì nhất định không biết được đằng sau khuôn mặt dịu dàng ấy là trái tim bẩn thỉu đến mức nào. Chậc, diễn thật tốt, đến cô cũng phải khâm phụ bảy phần đấy. Mà cũng đúng thôi, nếu Tạ Mân diễn không tốt, kiếp trước cô còn có thể bị bà ta qua mặt suốt hai lăm năm trời hay sao? Có người trời sinh đã là con hát, lòng dạ hiểm độc như rắn rết, muốn đề phòng cũng khó.
“Mẹ là…mẹ Tạ sao?”
Bạch Cẩm Vy lộ ra gương mặt vô cùng kích động, hai mắt long lanh như sắp rơi nước mắt. Cô ôm chầm lấy Tạ Mân, dụi đầu vào hõm cổ bà ta, thì thào nói:
“Mẹ Tạ, con nhớ mẹ muốn chết mất. Sao mấy năm nay mẹ và ba không đến thăm con, cả Tiểu Du nữa, con thật sự rất nhớ mọi người.”
Tạ Mân bị Bạch Cẩm Vy ôm đến cứng đờ cả người, mặt nạ dịu dàng cũng suýt chút nữa bị vỡ vụn. Bà ta cố kiềm nén sự chán ghét và ghê tởm, áy náy đáp:
“Aizz, Tiểu Vy, mẹ xin lỗi con. Con cũng biết mà, thành phố T và thành phố A quá xa, mẹ còn phải giúp đỡ ba con quản lý công ty, lúc nào cũng bận rộn nên không thể đến thăm con được. Con đừng trách ba mẹ nhé. Sau này chúng ta sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Bạch Cẩm Vy cười lạnh trong lòng, nếu không đến được thì không thể gọi điện sao? Vậy mà cách hai, ba tháng bà ta mới gọi cho cô một lần, chỉ hỏi han vài câu đại loại như ông bà có khỏe không, có muốn đầu tư gì mới không,…rồi cúp máy. Bà ta thật sự coi cô là đồ ngốc sao?
“Mẹ không cần phải giải thích đâu, con hiểu mà. Vì thế nên con mới đến đây, không phải sao?”
Tạ Mân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt trìu mến, rồi đáp:
“Cực cho Tiểu Vy của mẹ rồi. Bay khuya chắc con mệt lắm đúng không? Mau vào ăn cơm đi, sau đó tắm rửa đi ngủ. Đồ đạc mẹ sẽ giúp con sắp xếp, phòng của con cũng đã chuẩn bị sẵng sàng cả rồi, nếu con thấy cách bài trí không hợp sở thích, cứ nói với mẹ, mai mẹ sẽ gọi người đến sửa lại ngay.”
Bạch Cẩm Vy lại ôm chặt Tạ Mân thêm một chút, gương mặt tràn đầy sự vui sướng:
“Con cảm ơn mẹ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook