Cưng Chiều Anh Nhất
-
Chương 87
Editor: _14thfebruary
Lăn qua lăn lại hai tiếng cũng không ngủ được, Quý Tiểu Trạc chấp nhận từ bỏ, ngồi dậy chạy đến mở cửa phòng Nặc Nặc, chuẩn bị hỏi rốt cuộc người cô ấy thích là ai, nhưng tay vừa nâng lên lại do dự, dù sao cũng không nỡ đánh thức cô, vì thế đành thả tay xuống, bực bội gãi đầu, xoay người trở về phòng.
Mở điện thoại ra, tìm Hầu Tử rồi gọi đi, bên kia lập tức nghe mấy: “Ngủ không được, nói chuyện với tớ một lúc.”
Hầu Tử đang ngủ ngon lành bị đánh thức: “… Anh Trạc, anh không ngủ được à?”
“…. Ừ.”
Trong lòng Hầu Tử thầm chửi một tiếng, đợi tỉnh táo hơn rồi, kích động ngồi dậy, “Anh Trạc, anh là đang bất mãn cái kia sao? He he…”
Mặt Quý Tiểu Tạc đen lại, “Cút cút cút, vậy mà giờ mới nhận thức được cậu đáng khinh như vậy, đúng là mù mà.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Hầu Tử cầm điện thoại cười khà khà, “Chắc chắn là ngại ngùng không dám thừa nhận, đều là đàn ông cả, hiểu hết, có gì mà ngại trời, he he…”
Hai phút sau, Quý Tiểu Trạc vẫn không ngủ được được Hầu Tử gửi một file video đến, tên là: Thần Khí trị chứng mất ngủ.
Quý Tiểu Trạc cho rằng mình không ngủ được, thấy tiêu đề như vậy nghĩ rằng Hầu Tử gửi cho mình vài cái video thôi miên linh tinh, tìm tai nghe rồi mở video lên.
Mười phút sau, hình ảnh nam nữ chính ‘vật lộn’ khiến Quý Tiểu Trạc sinh ra ảo giác, mặt không khỏi đỏ lên, lần đầu tiên trong cuộc đời bị lừa tiếp xúc với phim cấm.
Quý Tiểu Trạc nghiến răng, “Hầu Tử chết tiệt, ngày mai tớ sẽ đánh chết cậu.”
Tuy tuổi bọn họ bây giờ tương đối tò mò, đặc biệt là nhận thức của con trai trưởng thành hơn con gái, rất nhiều nam sinh đã sớm xem loại phim này, Quý Tiểu Trạc cũng biết nhưng mà không có hứng thú, người khác rủ xem cậu đều từ chối, cậu cảm thấy thời gian xem loại phim không lành mạnh này thà đi chơi bóng còn hơn.
Cho nên khi xem thấy cái này, cậu đỏ mặt đóng video, giấu mặt ở trong chăn, nhắm mắt lại tự thôi miên mình ngủ.
*
Nặc Nặc ngồi trên bàn làm bài tập, lưng thẳng, bút trong tay đang cắn ở trong miệng, mày hơi nhăn, tựa như là thấy đề khó.
Chắc chắn là không biết làm.
Quý Tiểu Trạc thấy vậy, mỉm cười, đi đến rút bút từ trong miệng của cô ra, “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn bút, dơ muốn chết.”
Nặc Nặc nhấp miệng cười, đôi mắt ngập nước nhìn cậu, ngoan ngoãn hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.
Cô như vậy khiến cậu không chịu nổi, chỉ cần cô cười thôi cậu đã chống đỡ không nổi.
Bất lực thở dài, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, “Chỗ nào không hiểu? Anh giảng cho em.”
Nặc Nặc vội vàng lấy tay chỉ vào đề mục cho cậu xem.
Tầm mắt cậu dừng lại trên những ngón tay tinh tế trắng nõn, cưỡng chế mình dời tầm mắt, chậm rãi giảng bài cho cô.
Được anh giảng cuối cùng Nặc Nặc cũng đã hiểu, mỉm cười ngọt ngào với cậu, “Anh Tiểu Trạc giỏi quá.”
Trong lòng lập tức thấy thoải mái, cậu quay đầu qua, “Vậy em phải cảm ơn anh như thế nào đây?”
Nặc Nặc xấu hổ mỉm cười, giống như hồi còn học mẫu giáo chậm rãi hôn lên má cậu một cái, sau đó nhanh chóng lui về, gương mặt ửng hồng, rất xinh đẹp.
Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần như gang tấc của cô, đột nhiên phát hiện Nặc Nặc trong trí nhớ của cậu bây giờ đã trưởng thành đến vậy, không còn là cô gái nhỏ trong quá khứ nữa, mà biến thành một thiếu nữ inh đẹp, rất rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn mỗi khi nhìn người khác khiến cậu phải nín thở.
Cậu cảm giác được trái tim không kìm chế được đang nhảy nhót không ngừng, trên người cô như có một lực hấp dẫn, lôi kéo cậu tiến lại gần hơn.
“Anh Tiểu Trạc làm gì vậy ạ?” Nặc Nặc không hiểu hỏi cậu.
Cậu không nghe cô đang nói gì, chỉ nhìn đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của cô, tự nhiên cảm thấy rất khát nước, muốn nếm thử hương vị môi cô.
Như có gì đó lôi kéo, cậu tiến gần đến cô, hé miệng ngậm lấy đôi môi đỏ kia, liều mạng mà m út lấy.
Ngọt, thật sự rất ngọt, ngọt đến mức khiến cậu không muốn buông ra, ngọt đến mức khiến cậu muốn nhiều hơn, không chỉ muốn hôn, còn muốn… Chạm vào cô. Đầu nghĩ tay làm, bàn tay cậu tiến vào quần áo cô, ngón tay chạm vào làn da mịn màn, chỉ cảm thấy cả người đều sôi trào.
“Tiểu Trạc ——”
Thời khắc mấu chốt, một tiếng gọi Quý Tiểu Trạc khiến cậu mở mắt, nơi nhìn thấy là trần nhà màu trắng, còn cậu đang nằm trên giường của mình.
Sờ vào ngực trái, nơi trái tim lúc nãy còn đang nhảy kịch liệt, trong phòng cũng chỉ có mình cậu….
Khẽ động đậy, phía dưới dính nhớp khiến cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nháy mắt sắc mặt Quý Tiểu Trạc trở nên khó coi, không thể tin nổi chính mình đang nằm mơ, đáng xấu hổ hơn lại là mộng xuân, hơn nữa đối tượng còn là… Nặc Nặc.
Nặc Nặc là em gái của cậu, là em gái từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao cậu lại có thể nằm mơ như vậy!
Chưa bao giờ Quý Tiểu Trạc lại muốn mắng bản thân đến như vậy, thậm chí cậu còn hoài nghi có phải đầu óc mình bị hỏng rồi không, nếu không thì tại sao lại nằm mơ như vậy!
Đầu óc Quý Tiểu Trạc ngày càng mơ hồ, Đường Đường ở ngoài gõ cửa lần nữa, “Tiểu Trạc mau dậy đi, không dậy sẽ bị muộn đó.”
Quý Tiểu Trạc đành phải áp suy nghĩ hỗn loạn này xuống, xốc chăn bước xuống giường, “Con biết rồi, ra ngay đây ạ.”
Đường Đường nghe thấy câu trả lời, yên tâm xoay người đi chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ.
Quý Tiểu Trạc đi vào phòng vệ sinh thay qu@n lót, lúc ra ngoài không nhìn ra được điểm gì bất thường, nhưng chỉ có cậu biết trong lòng phức tạp như thế nào, đặc biệt là lúc nhìn thấy Nặc Nặc, hai mắt không kìm được nhìn cô, điều này khiến cậu cảm thấy bản thân chính là thằng cầm thú.
Cả ngày hôm đó Quý Tiểu Trạc như lạc vào cõi thần tiên, trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, rõ ràng biết không nên, nhưng lại không không chế được bản thân, cậu thật sự không biết tại sao bản thân lại như vậy, nhưng những chuyện này lại không biết hỏi ai, rơi vào đường cùng bèn lấy điện thoại ra, đặt câu hỏi trên diễn đàn.
Tại sao lại nằm mơ thấy bản thân mình thân mật với một người con gái? Tôi vẫn luôn coi em ấy là em gái ruột, có phải tôi bị điên rồi không?
Rất nhanh có rất nhiều người bình luận.
“Chủ top, không phải ông bị điên đâu, chỉ là ông có ý với con gái nhà người ta thôi.”
“Chủ top bao tuổi rồi, sao lại ngây thơ như vậy trời, mấy chuyện này mà còn phải hỏi sao, chắc chắn là thích rồi, đàn ông đều hiểu cả.”
“Chủ top đừng tự lừa gạt mình nữa, em gái gì đó đều là giả thôi, trong lòng ông chắc chắn không coi người ta là em gái, trừ phi ông là biến thái.”
“Đồng ý với lầu trên, căn bản là ông thích người ta rồi, đừng lấy chuyện em gái tự lừa dối chính mình.”
“Nếu chủ top muốn biết rõ suy nghĩ của mình thì chỉ cần nhìn chằm chằm cô gái ấy, rồi tưởng tượng ra cảnh hai người hôn nhau, nếu không cảm thấy bài xích ngược lại thấy rất chờ mong, thì chắc chắn ông thích người ta rồi.”
Đọc đến bình luận cuối cùng, Quý Tiểu Trạc nắm chặt tay, một lúc sau quay đầu nhìn Nặc Nặc đang nghiêm túc nghe giảng.
Nếu bây giờ cậu muốn hôn cô… Cậu hoảng sợ phát hiện, vậy mà cậu lại không bài xích, không chỉ không bài xích, mà còn rất muốn hôn lên khuôn mặt trắng mịn như trong mơ của cô.
Chẳng lẽ cậu thật sự thích Nặc Nặc?
Quý Tiểu Trạc là một người có đầu óc rất bình tĩnh, chỉ không bình tĩnh khi thấy Nặc Nặc mà thôi, hiện tại cậu cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại, dùng góc độ của người thứ ba suy nghĩ về thái độ của mình đối với Nặc Nặc, đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
Cậu không thích Nặc Nặc tiếp xúc nhiều với người con trái khác, không thích Nặc Nặc lạnh lùng với mình, thậm chí cậu càng không muốn Nặc Nặc có bạn trai, trước kia cậu còn nghĩ là do yêu sớm không tốt, nhưng hiện tại mới phát hiện được thì ra không phải là vì nguyên nhân này, chỉ là cậu không chấp nhận được việc Nặc Nặc thích người con trai khác.
Bỗng nhiên Quý Tiểu Trạc mở to hai mắt, tìm được đáp án khiến cậu thấy rất phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, hoảng loạn, còn có chút vui sướng không giấu được.
Thì ra anh không coi Nặc Nặc là em gái mình, tình cảm cậu đối với cô không phải là tình thân, mà là tình yêu.
Quý Tiểu Trạc lẳng lặng ngồi yên tiêu hóa sự thật này, nhịn không được gõ đầu mình mấy cái, rồi bật cười.
Nặc Nặc nghe được tiếng cười của cậu, nghi ngờ quay đầu nhìn, ánh mắt không tiếng động hỏi anh làm sao vậy.
Quý Tiểu Trạc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô không nói lời nào, khóe miệng càng cong lên, cười đến mức khiến tim Nặc Nặc đập thình thịch, quay đầu không nhìn cậu nữa.
*
Tan học, Hầu Từ và mọi người trong đội bóng đến tìm Quý Tiểu Trạc chơi bóng, “Anh Trạc, hôm nay tụi mình đi chơi bóng đi, trường bên cạnh muốn so tài với chúng ta, không có cậu không được đâu.”
Quý Tiểu Trạc nhìn bóng dáng của Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu càng ngày càng xa, hất tay cậu ta ra, vừa đi vừa xua tay với bọn họ, “Hôm nay không rảnh, tớ phải chở Nặc Nặc về nhà.”
Mọi người lần nữa bị cho leo cây: “….”
“Mọi người có thấy dạo này anh Trạc suốt ngày chạy theo em gái Nặc Nặc không? Chẳng lẽ chúng ta bỏ lỡ chuyện gì rồi à?”
“Đúng vậy, tự nhiên anh Trạc lại muốn đưa em gái Nặc về nhà? Không phải đã có Chu Tử Kiêu rồi sao, hai người bọn họ cũng tiện đường mà.”
Hầu Tử vuốt cằm, nhìn Nặc Nặc ở xa xa: “Hình như tớ biết rồi, em gái Nặc Nặc của chúng ta xinh đẹp vậy mà, cấp hai không giống như tiểu học nữa, sói nhiều nhu vậy, anh Trạc chắc là phải bảo vệ cậu ấy, nếu như tớ có một người em gái xinh đẹp lại còn học giỏi như vậy, ngày nào tớ cũng đi cùng.”
Mấy người khác cảm thấy cậu ta nói đúng, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Quý Tiểu Trạc lại chọn đưa em gái về nhà mà không đi chơi bóng với bọn cậu.
Anh Trạc đúng là một người anh tốt.
*
Mà người anh tốt trong miệng mọi người Quý Tiểu Trạc bây giờ đang dừng xe bên cạnh Nặc Nặc: “Nặc Nặc, lên xe, anh đưa em về nhà.”
Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu nhìn nhau, đang định từ chối, thì Chu Tử Kiêu lui ra sau xua tay nói: “Nặc Nặc cậu về đi, đúng lúc tớ không muốn đi nữa.”
Lúc này Nặc Nặc mới gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau của Quý Tiểu Trạc.
Quý Tiểu Trạc tặng Chu Tử Kiêu một ánh mắt hài lòng, đạp xe chạy nhanh như gió.
Chu Tử Kiêu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, lỡ như cậu không biết điều thì anh Trạc sẽ đánh cậu mất. Cũng không biết tại sao, mấy nay ánh mắt anh Trạc nhìn cậu ta hơi đáng sợ, giống như nói cậu có ý gì với Nặc Nặc vậy, nhưng rõ ràng cậu ta cũng chỉ xem Nặc Nặc là em gái thôi, cậu nào dám đánh chủ ý lên Nặc Nặc.
Quý Tiểu Trạc nhanh chóng chở Nặc Nặc đi, nhưng lại không chở cô về nhà, mà chở cô ra bờ sông.
Nặc Nặc không hiểu gì, “Sao anh lại chở em đến đây làm gì? Chúng ta không về nhà ạ? Dì còn đang đợi tụi mình đó.”
Quý Tiểu Trạc nhìn xa, “Anh đã nói với mẹ rồi, về nhà muộn chút cũng không sao.”
“À.” Nặc Nặc cũng không hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Quý Tiểu Trạc hít một hơi sâu, sự hỗn độn trong đầu đã biến mất, bây giờ cậu vô cùng tỉnh táo, thích chính là thích, không có gì phải giấu, cậu là một người rất dứt khoát, thích người ta thì phải tranh thủ, dù sao Nặc Nặc cũng không phải là em gái ruột của cậu, nghiêm túc mà nói bọn họ là thanh mai trúc mã, quá thích hợp.
Nhưng mà tuổi bọn cậu còn nhỏ, cậu nghĩ Nặc Nặc sẽ không thông suốt như mình đâu, bây giờ xuống tay thì có hơi vội vã, nhưng nghĩ đến trong lòng Nặc Nặc có người mình thích cậu không yên lòng, lỡ như cậu không ra tay trước bị người khác hớt tay trên thì sao đây? Cậu sẽ không được nhìn Nặc Nặc mỗi ngày nữa.
Nặc Nặc là của cậu, người khác đừng hòng mà chạm vào, cho nên tránh bị hớt tay trên thì cậu nên ra tay trước.
Cho nên, cậu mang cô đến đây.
Quý Tiểu Trạc mở miệng nói: “Nặc Nặc, hôm nay anh chở em đến đây là có chuyện muốn nói.”
Nặc Nặc nhìn cậu, “Vâng” một tiếng, lẳng lặng chờ cậu nói chuyện.
Quý Tiểu Trạc nắm chặt tay, bàn tay đặt lên miệng, “Nặc Nặc, em thật sự đã có người thích rồi hả?”
Nặc Nặc gật đầu.
Trong mắt Quý Tiểu Trạc xuất hiện tia ảm đảm, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy nếu có một người con trai thích em, là người lớn lên cùng em, đối xử với em cũng rất tốt, vậy em có suy nghĩ đến người đấy không?”
Lông mi Nặc Nặc run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “… Ai ạ?”
Quý Tiểu Trạc cắn răng, “Em cảm thấy còn có thể là ai?”
Nặc Nặc chớp mắt, khóe miệng nhếch lên cười ngây ngốc.
Quý Tiểu Trạc nhịn không được bưng khuôn mặt của cô lên, hỏi: “Nói, em có đồng ý hay không?”
Mặt Nặc Nặc bị cậu bóp như bánh bao, nhưng cô lại không để ý, nhìn chằm chằm Quý Tiểu Trạc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Cái gật đầu nầy khiến Quý Tiểu Trạc trợn tròn mắt.
Dễ như vậy á? Cậu còn chuẩn bị tâm lý bị từ chối, thậm chí trong lòng còn nghĩ ra vô vàn phương án khác, bây giờ lại không cần dùng cái nào?
“Nặc Nặc, em biết gật đầu là ý gì không?”
Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu cái nữa.
Quý Tiểu Trạc một chút cũng không xấu hổ về hành động đe dọa vừa rồi của mình, hài lòng chạy ra phía sông hét lớn, rồi bế ngang Nặc Nặc lên, Nặc Nặc sợ đến mức ôm chặt cỏo cậu không buông, cho đến khi chóng mặt mới buông xuống.
Quý Tiểu Trạc nâng cằm Nặc Nặc lên, giống như kẻ xấu đe dọa cô, “Bạn học Ôn Nặc, từ nay về sau em là bạn gái của anh, có biết không?”
Nặc Nặc gật đầu.
“Về sau chỉ được thích mỗi anh thôi biết chưa?”
Nặc Nặc lại gật đầu.
“Tốt quá.” Tuy rằng là bị cậu đe dọa, nhưng Quý Tiểu Trạc vẫn rất vui, kìm không được khom lưng hôn lên trán cô một cái, “Nặc Nặc ngoan quá.”
Nặc Nặc cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, cậu nghĩ là cô bị dọa nên mới đồng ý, không nghĩ đến việc cậu là người mà cô chờ bấy lâu nay.
Từ trước đến nay Nặc Nặc không muốn làm em gái của Út Trạc, cô muốn l@m tình yêu cả đời của cậu.
Từ khoảnh khắc cậu dẫn cô từ nhà trẻ về nhà, trái tim đã nói cho cô biết, đời này cô muốn mình và cậu không bao giờ chia lìa.
May mắn, kết quả không làm cô thất vọng.
May mắn… anh đã đến.
Hết chương 87.
Lăn qua lăn lại hai tiếng cũng không ngủ được, Quý Tiểu Trạc chấp nhận từ bỏ, ngồi dậy chạy đến mở cửa phòng Nặc Nặc, chuẩn bị hỏi rốt cuộc người cô ấy thích là ai, nhưng tay vừa nâng lên lại do dự, dù sao cũng không nỡ đánh thức cô, vì thế đành thả tay xuống, bực bội gãi đầu, xoay người trở về phòng.
Mở điện thoại ra, tìm Hầu Tử rồi gọi đi, bên kia lập tức nghe mấy: “Ngủ không được, nói chuyện với tớ một lúc.”
Hầu Tử đang ngủ ngon lành bị đánh thức: “… Anh Trạc, anh không ngủ được à?”
“…. Ừ.”
Trong lòng Hầu Tử thầm chửi một tiếng, đợi tỉnh táo hơn rồi, kích động ngồi dậy, “Anh Trạc, anh là đang bất mãn cái kia sao? He he…”
Mặt Quý Tiểu Tạc đen lại, “Cút cút cút, vậy mà giờ mới nhận thức được cậu đáng khinh như vậy, đúng là mù mà.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Hầu Tử cầm điện thoại cười khà khà, “Chắc chắn là ngại ngùng không dám thừa nhận, đều là đàn ông cả, hiểu hết, có gì mà ngại trời, he he…”
Hai phút sau, Quý Tiểu Trạc vẫn không ngủ được được Hầu Tử gửi một file video đến, tên là: Thần Khí trị chứng mất ngủ.
Quý Tiểu Trạc cho rằng mình không ngủ được, thấy tiêu đề như vậy nghĩ rằng Hầu Tử gửi cho mình vài cái video thôi miên linh tinh, tìm tai nghe rồi mở video lên.
Mười phút sau, hình ảnh nam nữ chính ‘vật lộn’ khiến Quý Tiểu Trạc sinh ra ảo giác, mặt không khỏi đỏ lên, lần đầu tiên trong cuộc đời bị lừa tiếp xúc với phim cấm.
Quý Tiểu Trạc nghiến răng, “Hầu Tử chết tiệt, ngày mai tớ sẽ đánh chết cậu.”
Tuy tuổi bọn họ bây giờ tương đối tò mò, đặc biệt là nhận thức của con trai trưởng thành hơn con gái, rất nhiều nam sinh đã sớm xem loại phim này, Quý Tiểu Trạc cũng biết nhưng mà không có hứng thú, người khác rủ xem cậu đều từ chối, cậu cảm thấy thời gian xem loại phim không lành mạnh này thà đi chơi bóng còn hơn.
Cho nên khi xem thấy cái này, cậu đỏ mặt đóng video, giấu mặt ở trong chăn, nhắm mắt lại tự thôi miên mình ngủ.
*
Nặc Nặc ngồi trên bàn làm bài tập, lưng thẳng, bút trong tay đang cắn ở trong miệng, mày hơi nhăn, tựa như là thấy đề khó.
Chắc chắn là không biết làm.
Quý Tiểu Trạc thấy vậy, mỉm cười, đi đến rút bút từ trong miệng của cô ra, “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn bút, dơ muốn chết.”
Nặc Nặc nhấp miệng cười, đôi mắt ngập nước nhìn cậu, ngoan ngoãn hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.
Cô như vậy khiến cậu không chịu nổi, chỉ cần cô cười thôi cậu đã chống đỡ không nổi.
Bất lực thở dài, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, “Chỗ nào không hiểu? Anh giảng cho em.”
Nặc Nặc vội vàng lấy tay chỉ vào đề mục cho cậu xem.
Tầm mắt cậu dừng lại trên những ngón tay tinh tế trắng nõn, cưỡng chế mình dời tầm mắt, chậm rãi giảng bài cho cô.
Được anh giảng cuối cùng Nặc Nặc cũng đã hiểu, mỉm cười ngọt ngào với cậu, “Anh Tiểu Trạc giỏi quá.”
Trong lòng lập tức thấy thoải mái, cậu quay đầu qua, “Vậy em phải cảm ơn anh như thế nào đây?”
Nặc Nặc xấu hổ mỉm cười, giống như hồi còn học mẫu giáo chậm rãi hôn lên má cậu một cái, sau đó nhanh chóng lui về, gương mặt ửng hồng, rất xinh đẹp.
Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần như gang tấc của cô, đột nhiên phát hiện Nặc Nặc trong trí nhớ của cậu bây giờ đã trưởng thành đến vậy, không còn là cô gái nhỏ trong quá khứ nữa, mà biến thành một thiếu nữ inh đẹp, rất rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn mỗi khi nhìn người khác khiến cậu phải nín thở.
Cậu cảm giác được trái tim không kìm chế được đang nhảy nhót không ngừng, trên người cô như có một lực hấp dẫn, lôi kéo cậu tiến lại gần hơn.
“Anh Tiểu Trạc làm gì vậy ạ?” Nặc Nặc không hiểu hỏi cậu.
Cậu không nghe cô đang nói gì, chỉ nhìn đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của cô, tự nhiên cảm thấy rất khát nước, muốn nếm thử hương vị môi cô.
Như có gì đó lôi kéo, cậu tiến gần đến cô, hé miệng ngậm lấy đôi môi đỏ kia, liều mạng mà m út lấy.
Ngọt, thật sự rất ngọt, ngọt đến mức khiến cậu không muốn buông ra, ngọt đến mức khiến cậu muốn nhiều hơn, không chỉ muốn hôn, còn muốn… Chạm vào cô. Đầu nghĩ tay làm, bàn tay cậu tiến vào quần áo cô, ngón tay chạm vào làn da mịn màn, chỉ cảm thấy cả người đều sôi trào.
“Tiểu Trạc ——”
Thời khắc mấu chốt, một tiếng gọi Quý Tiểu Trạc khiến cậu mở mắt, nơi nhìn thấy là trần nhà màu trắng, còn cậu đang nằm trên giường của mình.
Sờ vào ngực trái, nơi trái tim lúc nãy còn đang nhảy kịch liệt, trong phòng cũng chỉ có mình cậu….
Khẽ động đậy, phía dưới dính nhớp khiến cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nháy mắt sắc mặt Quý Tiểu Trạc trở nên khó coi, không thể tin nổi chính mình đang nằm mơ, đáng xấu hổ hơn lại là mộng xuân, hơn nữa đối tượng còn là… Nặc Nặc.
Nặc Nặc là em gái của cậu, là em gái từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao cậu lại có thể nằm mơ như vậy!
Chưa bao giờ Quý Tiểu Trạc lại muốn mắng bản thân đến như vậy, thậm chí cậu còn hoài nghi có phải đầu óc mình bị hỏng rồi không, nếu không thì tại sao lại nằm mơ như vậy!
Đầu óc Quý Tiểu Trạc ngày càng mơ hồ, Đường Đường ở ngoài gõ cửa lần nữa, “Tiểu Trạc mau dậy đi, không dậy sẽ bị muộn đó.”
Quý Tiểu Trạc đành phải áp suy nghĩ hỗn loạn này xuống, xốc chăn bước xuống giường, “Con biết rồi, ra ngay đây ạ.”
Đường Đường nghe thấy câu trả lời, yên tâm xoay người đi chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ.
Quý Tiểu Trạc đi vào phòng vệ sinh thay qu@n lót, lúc ra ngoài không nhìn ra được điểm gì bất thường, nhưng chỉ có cậu biết trong lòng phức tạp như thế nào, đặc biệt là lúc nhìn thấy Nặc Nặc, hai mắt không kìm được nhìn cô, điều này khiến cậu cảm thấy bản thân chính là thằng cầm thú.
Cả ngày hôm đó Quý Tiểu Trạc như lạc vào cõi thần tiên, trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, rõ ràng biết không nên, nhưng lại không không chế được bản thân, cậu thật sự không biết tại sao bản thân lại như vậy, nhưng những chuyện này lại không biết hỏi ai, rơi vào đường cùng bèn lấy điện thoại ra, đặt câu hỏi trên diễn đàn.
Tại sao lại nằm mơ thấy bản thân mình thân mật với một người con gái? Tôi vẫn luôn coi em ấy là em gái ruột, có phải tôi bị điên rồi không?
Rất nhanh có rất nhiều người bình luận.
“Chủ top, không phải ông bị điên đâu, chỉ là ông có ý với con gái nhà người ta thôi.”
“Chủ top bao tuổi rồi, sao lại ngây thơ như vậy trời, mấy chuyện này mà còn phải hỏi sao, chắc chắn là thích rồi, đàn ông đều hiểu cả.”
“Chủ top đừng tự lừa gạt mình nữa, em gái gì đó đều là giả thôi, trong lòng ông chắc chắn không coi người ta là em gái, trừ phi ông là biến thái.”
“Đồng ý với lầu trên, căn bản là ông thích người ta rồi, đừng lấy chuyện em gái tự lừa dối chính mình.”
“Nếu chủ top muốn biết rõ suy nghĩ của mình thì chỉ cần nhìn chằm chằm cô gái ấy, rồi tưởng tượng ra cảnh hai người hôn nhau, nếu không cảm thấy bài xích ngược lại thấy rất chờ mong, thì chắc chắn ông thích người ta rồi.”
Đọc đến bình luận cuối cùng, Quý Tiểu Trạc nắm chặt tay, một lúc sau quay đầu nhìn Nặc Nặc đang nghiêm túc nghe giảng.
Nếu bây giờ cậu muốn hôn cô… Cậu hoảng sợ phát hiện, vậy mà cậu lại không bài xích, không chỉ không bài xích, mà còn rất muốn hôn lên khuôn mặt trắng mịn như trong mơ của cô.
Chẳng lẽ cậu thật sự thích Nặc Nặc?
Quý Tiểu Trạc là một người có đầu óc rất bình tĩnh, chỉ không bình tĩnh khi thấy Nặc Nặc mà thôi, hiện tại cậu cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại, dùng góc độ của người thứ ba suy nghĩ về thái độ của mình đối với Nặc Nặc, đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
Cậu không thích Nặc Nặc tiếp xúc nhiều với người con trái khác, không thích Nặc Nặc lạnh lùng với mình, thậm chí cậu càng không muốn Nặc Nặc có bạn trai, trước kia cậu còn nghĩ là do yêu sớm không tốt, nhưng hiện tại mới phát hiện được thì ra không phải là vì nguyên nhân này, chỉ là cậu không chấp nhận được việc Nặc Nặc thích người con trai khác.
Bỗng nhiên Quý Tiểu Trạc mở to hai mắt, tìm được đáp án khiến cậu thấy rất phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, hoảng loạn, còn có chút vui sướng không giấu được.
Thì ra anh không coi Nặc Nặc là em gái mình, tình cảm cậu đối với cô không phải là tình thân, mà là tình yêu.
Quý Tiểu Trạc lẳng lặng ngồi yên tiêu hóa sự thật này, nhịn không được gõ đầu mình mấy cái, rồi bật cười.
Nặc Nặc nghe được tiếng cười của cậu, nghi ngờ quay đầu nhìn, ánh mắt không tiếng động hỏi anh làm sao vậy.
Quý Tiểu Trạc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô không nói lời nào, khóe miệng càng cong lên, cười đến mức khiến tim Nặc Nặc đập thình thịch, quay đầu không nhìn cậu nữa.
*
Tan học, Hầu Từ và mọi người trong đội bóng đến tìm Quý Tiểu Trạc chơi bóng, “Anh Trạc, hôm nay tụi mình đi chơi bóng đi, trường bên cạnh muốn so tài với chúng ta, không có cậu không được đâu.”
Quý Tiểu Trạc nhìn bóng dáng của Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu càng ngày càng xa, hất tay cậu ta ra, vừa đi vừa xua tay với bọn họ, “Hôm nay không rảnh, tớ phải chở Nặc Nặc về nhà.”
Mọi người lần nữa bị cho leo cây: “….”
“Mọi người có thấy dạo này anh Trạc suốt ngày chạy theo em gái Nặc Nặc không? Chẳng lẽ chúng ta bỏ lỡ chuyện gì rồi à?”
“Đúng vậy, tự nhiên anh Trạc lại muốn đưa em gái Nặc về nhà? Không phải đã có Chu Tử Kiêu rồi sao, hai người bọn họ cũng tiện đường mà.”
Hầu Tử vuốt cằm, nhìn Nặc Nặc ở xa xa: “Hình như tớ biết rồi, em gái Nặc Nặc của chúng ta xinh đẹp vậy mà, cấp hai không giống như tiểu học nữa, sói nhiều nhu vậy, anh Trạc chắc là phải bảo vệ cậu ấy, nếu như tớ có một người em gái xinh đẹp lại còn học giỏi như vậy, ngày nào tớ cũng đi cùng.”
Mấy người khác cảm thấy cậu ta nói đúng, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Quý Tiểu Trạc lại chọn đưa em gái về nhà mà không đi chơi bóng với bọn cậu.
Anh Trạc đúng là một người anh tốt.
*
Mà người anh tốt trong miệng mọi người Quý Tiểu Trạc bây giờ đang dừng xe bên cạnh Nặc Nặc: “Nặc Nặc, lên xe, anh đưa em về nhà.”
Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu nhìn nhau, đang định từ chối, thì Chu Tử Kiêu lui ra sau xua tay nói: “Nặc Nặc cậu về đi, đúng lúc tớ không muốn đi nữa.”
Lúc này Nặc Nặc mới gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau của Quý Tiểu Trạc.
Quý Tiểu Trạc tặng Chu Tử Kiêu một ánh mắt hài lòng, đạp xe chạy nhanh như gió.
Chu Tử Kiêu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, lỡ như cậu không biết điều thì anh Trạc sẽ đánh cậu mất. Cũng không biết tại sao, mấy nay ánh mắt anh Trạc nhìn cậu ta hơi đáng sợ, giống như nói cậu có ý gì với Nặc Nặc vậy, nhưng rõ ràng cậu ta cũng chỉ xem Nặc Nặc là em gái thôi, cậu nào dám đánh chủ ý lên Nặc Nặc.
Quý Tiểu Trạc nhanh chóng chở Nặc Nặc đi, nhưng lại không chở cô về nhà, mà chở cô ra bờ sông.
Nặc Nặc không hiểu gì, “Sao anh lại chở em đến đây làm gì? Chúng ta không về nhà ạ? Dì còn đang đợi tụi mình đó.”
Quý Tiểu Trạc nhìn xa, “Anh đã nói với mẹ rồi, về nhà muộn chút cũng không sao.”
“À.” Nặc Nặc cũng không hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Quý Tiểu Trạc hít một hơi sâu, sự hỗn độn trong đầu đã biến mất, bây giờ cậu vô cùng tỉnh táo, thích chính là thích, không có gì phải giấu, cậu là một người rất dứt khoát, thích người ta thì phải tranh thủ, dù sao Nặc Nặc cũng không phải là em gái ruột của cậu, nghiêm túc mà nói bọn họ là thanh mai trúc mã, quá thích hợp.
Nhưng mà tuổi bọn cậu còn nhỏ, cậu nghĩ Nặc Nặc sẽ không thông suốt như mình đâu, bây giờ xuống tay thì có hơi vội vã, nhưng nghĩ đến trong lòng Nặc Nặc có người mình thích cậu không yên lòng, lỡ như cậu không ra tay trước bị người khác hớt tay trên thì sao đây? Cậu sẽ không được nhìn Nặc Nặc mỗi ngày nữa.
Nặc Nặc là của cậu, người khác đừng hòng mà chạm vào, cho nên tránh bị hớt tay trên thì cậu nên ra tay trước.
Cho nên, cậu mang cô đến đây.
Quý Tiểu Trạc mở miệng nói: “Nặc Nặc, hôm nay anh chở em đến đây là có chuyện muốn nói.”
Nặc Nặc nhìn cậu, “Vâng” một tiếng, lẳng lặng chờ cậu nói chuyện.
Quý Tiểu Trạc nắm chặt tay, bàn tay đặt lên miệng, “Nặc Nặc, em thật sự đã có người thích rồi hả?”
Nặc Nặc gật đầu.
Trong mắt Quý Tiểu Trạc xuất hiện tia ảm đảm, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy nếu có một người con trai thích em, là người lớn lên cùng em, đối xử với em cũng rất tốt, vậy em có suy nghĩ đến người đấy không?”
Lông mi Nặc Nặc run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “… Ai ạ?”
Quý Tiểu Trạc cắn răng, “Em cảm thấy còn có thể là ai?”
Nặc Nặc chớp mắt, khóe miệng nhếch lên cười ngây ngốc.
Quý Tiểu Trạc nhịn không được bưng khuôn mặt của cô lên, hỏi: “Nói, em có đồng ý hay không?”
Mặt Nặc Nặc bị cậu bóp như bánh bao, nhưng cô lại không để ý, nhìn chằm chằm Quý Tiểu Trạc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Cái gật đầu nầy khiến Quý Tiểu Trạc trợn tròn mắt.
Dễ như vậy á? Cậu còn chuẩn bị tâm lý bị từ chối, thậm chí trong lòng còn nghĩ ra vô vàn phương án khác, bây giờ lại không cần dùng cái nào?
“Nặc Nặc, em biết gật đầu là ý gì không?”
Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu cái nữa.
Quý Tiểu Trạc một chút cũng không xấu hổ về hành động đe dọa vừa rồi của mình, hài lòng chạy ra phía sông hét lớn, rồi bế ngang Nặc Nặc lên, Nặc Nặc sợ đến mức ôm chặt cỏo cậu không buông, cho đến khi chóng mặt mới buông xuống.
Quý Tiểu Trạc nâng cằm Nặc Nặc lên, giống như kẻ xấu đe dọa cô, “Bạn học Ôn Nặc, từ nay về sau em là bạn gái của anh, có biết không?”
Nặc Nặc gật đầu.
“Về sau chỉ được thích mỗi anh thôi biết chưa?”
Nặc Nặc lại gật đầu.
“Tốt quá.” Tuy rằng là bị cậu đe dọa, nhưng Quý Tiểu Trạc vẫn rất vui, kìm không được khom lưng hôn lên trán cô một cái, “Nặc Nặc ngoan quá.”
Nặc Nặc cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, cậu nghĩ là cô bị dọa nên mới đồng ý, không nghĩ đến việc cậu là người mà cô chờ bấy lâu nay.
Từ trước đến nay Nặc Nặc không muốn làm em gái của Út Trạc, cô muốn l@m tình yêu cả đời của cậu.
Từ khoảnh khắc cậu dẫn cô từ nhà trẻ về nhà, trái tim đã nói cho cô biết, đời này cô muốn mình và cậu không bao giờ chia lìa.
May mắn, kết quả không làm cô thất vọng.
May mắn… anh đã đến.
Hết chương 87.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook