Trước tiên Đường Đường đưa đồ ăn cho Tôn Nghị, thấy anh ta ăn cơm không có vấn đề gì, lúc này mới ôm hai đứa nhỏ lên giường, mời ông nội đến ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ, ông nội Quý không nói gì, chấp nhận sự sắp xếp này.

Đường Đường cười trộm, nghiêng người ngồi xuống cạnh anh Quý Yến, mọi người quây quần bên chiếc bàn nhỏ trên giường, tuy hơi đông nhưng cảm giác như người một nhà đang ăn cơm cùng nhau vậy.

Không có ai cảm thấy bất tiện, mọi người đều cảm thấy rất tốt.

Khóe miệng Đường Đường cong lên, cười tủm tỉm mở hộp cơm ra có ba cái màn thầu đến trước mặt ông nội Quý, “Ông nội, Quý Yến nói ông thích ăn màn thầu, nên con đã tự làm, ông nếm thử đi ạ.”

Ông nội Quý chớp mắt, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, cầm lấy màn thầu trắng trẻo mềm mại cắn một miếng, nhai vài cái trong miệng rồi nuốt xuống, ăn tiếp miếng thứ hai.

Ông ấy không nói gì, Đường Đường cũng không biết ông cụ hài lòng hay không, thấp thỏm nhìn Quý Yến, Quý Yến thấy thế mỉm cười bóp tay cô, khẽ gật đầu. Vì thế Đường Đường lập tức hiểu ông nội rất hài lòng.

Đường Đường vội vàng đẩy móng heo kho tàu đặc biệt chuẩn bị cho ông nội Quý, “Ông nội, Quý Yến cũng nói cho con biết ông thích ăn món này, cố ý dặn dò con nấu cho ông, ông mau nếm thử tay nghề của con đi ạ, chỗ nào chưa ngon ông giúp con sửa lại.”

Lần này ông nội Quý ngẩng đầu nhìn bọn họ, không đợi bọn họ thấy được cảm xúc trong mắt thì đã rời đi, dùng đũa gắp một miếng móng heo bỏ vào trong miệng. Lần này Đường Đường không hỏi Quý Yến cũng biết ông ấy rất hài lòng, bởi vì ông ăn một hơi ba cái móng heo, còn có một cái màn thầu.

Còn có thể không thích ăn sao?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Tiểu Trạc thấy ông cố một tay cầm màn thầu một tay cầm móng heo, nước miếng nhanh chóng ứa ra, dần dần dừng việc ăn cơm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm màn thầu va móng heo trong tay ông ấy, nhìn một hồi nhịn không được tiến đến hỏi ông: “Ông cố ơi, màn thầu và móng heo có ngon không ạ?”

“Ừ, ngon lắm.” Đã lâu lắm rồi ông không được ăn móng heo và màn thầu, cho nên ăn rất hăng say, khi Quý Tiểu Trạc hỏi ông gật đầu trong tiềm thức, chờ lúc phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, dừng lại một chút, không còn cách nào khác đành phải giải bộ tiếp tục ăn như không có chuyện gì.

Quý Tiểu Trạc lại nuốt nước miếng, ánh mắt dời về phía màn thầu và móng heo còn lại trên bàn, thử thăm dò hỏi: “Ông cố ơi, con có thể ăn một cái màn thầu và móng heo không ạ?”

Ông lão lập tức cầm lấy màn thầu đưa cho cậu nhóc, “Hỏi gì mà hỏi, mau ăn đi.”

Quý Tiểu Trạc vui vẻ nhận lấy, bẻ đôi màn thầu ra, đưa nửa còn lại cho Nặc Nặc đang ngoan ngoãn ăn cơm, “Nè, Nặc Nặc, cậu cũng ăn thử màn thầu đi, ngon lắm đó.”

Lúc này Nặc Nặc mới ngẩng đầu lên, buông chén nhỏ của mình xuống, sau đó cầm lấy bàn thầu bắt đầu ăn.

Quý Tiểu Trạc thấy cô bé đã ăn, lúc này “Ùm” một miếng cắn màn thầu, lại “Ùm” một miếng cắn móng heo, hai món kết hợp, phát hiện hương vị thật sự rất ngon, vì thế ăn càng hăng hái hơn, còn đưa cho Nặc Nặc móng heo để cô bé gặm.

Hiện trường biến thành một ông lão và hai đứa nhỏ điên cuồng cúi đầu ăn màn thầu và móng heo.

Đường Đường và Quý Yến liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy nụ cười sâu thẳm trong mắt nhau.

Ba ông cháu không cần lo lắng, Đường Đường bắt đầu phục vụ Quý Yến, bưng một bát canh cá đầy, cầm muỗng múc lên thổi cho anh, thấy không còn nóng nữa mới đút anh ăn.

Quý Yến biết cô sợ anh ăn sẽ động đến miệng vết thương, hơn nữa anh cũng bị cô đút thành thói quen, cho nên tự nhiên mở miệng ra uống, chờ đợi muỗng tiếp theo.

Những người khác đối với cảnh tượng này đã thành thói quen, chỉ có ông nội Quý lần đầu tiên thấy, cả kinh thiếu chút nữa nghẹn màn thầu.

Cháu trai của ông trong quân nổi tiếng với biệt danh đại Diêm Vương Quý – Quý Yến, giờ đây đang ngồi trên giường há miệng chờ vợ đút cơm?

Thiếu chút nữa ông cho rằng mình đã bị hoa mắt.

Nhưng hoa mắt đâu ra, ông cụ trơ mắt nhìn Đường Đường đút xong chén canh lại bắt đầu đút cháo, ông đây cho dù miệng vết thương có thối rữa cũng không kêu rên một tiếng, vẫn như người bình thường chấp hành làm nhiệm vụ, vậy mà đứa cháu của ông tay chân lành lặn đang há miệng chờ đút cháo.

Ông nội Quý không chắc chắn nhìn tay chân của Quý Yến, ừm, tay chân bình thường, không có bị thương, tốt tốt.

Da mặt của ông run run, cố gắng không chế biểu cảm của mình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng mà điều làm cho ông ngạc nhiên nhất vẫn là Đường Đường, trong ký ức của ông con bé chỉ là một người suốt ngày chỉ biết uống rượu không quan tâm đến chồng con lại đang đút cháo cho Quý Yến, thấy khóe miệng thằng nhóc đó không cẩn thận dính cháo, lập tức dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, biểu cảm trên mặt thực sự rất dịu dàng.

Cứ cho là Đường Đường đã thay đổi so với trước đây đi, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến ông nội Quý nghi ngờ người phụ nữ này có phải là người mà cháu mình đã cưới bốn năm trước đây không.

Con bé này đang suy nghĩ gì vậy?

Ông nội Quý ăn xong với một bụng đầy nghi ngờ, sau khi ăn xong, Đường Đường thu dọn chén đũa, cắt trái cây cho mọi người ăn, bây giờ Quý Yến cũng có thể ăn chút trái cây, cho nên Đường Đường gọt một quả táo, một nửa đưa cho Nặc Nặc, nửa kia cắt thành từng miếng nhỏ đút cho Quý Yến ăn.

Lúc này TV trên tường đang mở, mọi người đang xem bản tin thời sự, ngoài Đường Đường và Nặc Nặc không có hứng thú với thời sự ra, thì bốn người đàn ông trong phòng đều là fans trung thành của bản tin thời sự. Mọi người đều xem rất thích thú, Quý Yến cũng bị cuốn hút, anh vừa xem tin tức vừa há miệng ăn táo Đường Đường đút.

Khi ông nội Quý thấy cảnh này khóe mắt lại giật giật, thậm chí còn không thèm xem bản tin mình yêu thích nhất, trong đầu đang suy nghĩ không biết Đường Đường đang làm bộ làm tịch hay thật sự đã thay đổi.

Trước kia ông không tin Đường Đường trở nên tốt hơn, mà cho rằng cô đang giả bộ. Nhưng tối hôm nay nhìn thấy, trong lòng ông lại không chắc chắn, bởi vì tất cả những gì con bé làm đều rất chân thành, ngay cả ông cũng không nhìn ra chút dấu vết giả bộ nào. Huống chi, cháu trai ông cũng không phải đứa ngu xuẩn, sẽ không dễ dàng bị lừa, bây giờ ông đã tin tưởng cô, nếu nói là giả bộ cũng không có khả năng.

Trong lòng ông nội Quý hơi mông lung, sau khi xem xong thời sự, ông dẫn hai đứa nhỏ trở về nhưng trong lòng còn băn khoăn, cho nên mở miệng hỏi Quý Tiểu Trạc: “Tiểu Trạc, bình thường ba mẹ con ở nhà cũng như vậy sao?”

“Dạ?” Quý Tiểu Trạc không hiểu, “Cái gì như vậy ạ?”

“Chính là…. Là….” Ông nội Quý không muốn nói hai từ ‘ân ái’ trước mặt bọn nhỏ, cho nên đã đổi cách nói: “Chính là mẹ con ở nhà cũng đối xử tốt với ba như ở bệnh viện hả?”

“Đúng ạ.” Quý Tiểu Trạc không chút nghĩ ngợi trả lời, “Mẹ con tốt lắm đó, tốt nhất trên thế giới luôn!”

Đến Nặc Nặc không hay nói chuyện cũng mạnh mẽ gật đầu phụ họa, nhỏ giọng nói: “Dì là người mẹ tốt nhất!”

“Ông cố nội, ông đừng không thích mẹ con nha, bây giờ mẹ con tốt lắm.” Quý Tiểu Trạc nhớ đến trước kia ông cố không thích mẹ, bởi vì mẹ đối xử không tốt với cậu nhóc và ba, nhưng bây giờ mẹ rất tốt, chỉ là ông cố không biết thôi, vì thế cậu nhóc vừa đi vừa khen ngợi Đường Đường.

“Để con kể cho ông nghe nè, mỗi ngày mẹ đều ngủ chung với con, nấu đồ ăn ngon cho con ăn, rồi đưa đón con đi học, còn may rất nhiều quần áo shinh đẹp cho con nữa…. Ây da, dù sao cũng còn rất nhiều rất nhiều.”

Nói xong cho bản thân, Quý Tiểu Trạc cũng nói phụ luôn cho ba cậu, “Mẹ đối với ba tốt lắm, tối nào cũng ngâm chân cho ba hết, còn bóp chân cho ba nữa nè, mẹ bóp chân siêu thoải mái luôn, nhưng sau này mẹ lại không cho con ngâm chân nữa, cũng chỉ bóp chân cho mỗi ba, mẹ đúng là không công bằng gì hết.”

Quý Tiểu Trạc nói một hồi thì lạc đề, chuyển sang ghen tị và phàn nàn.

“Mẹ con ở nhà rửa chân cho ba con?” Ông nội Quý là một người tương đối truyền thống và hơi gia trưởng, lúc này cũng hơi sững sờ.

“Đúng ạ, mỗi ngày đều rửa, còn xoa bóp chân nữa, thoải mái lắm.”

“….” Nếu là ở thời cổ đại thì chuyện vợ rửa chân cho chồng là bình thường, bây giờ mà còn có một cô gái như vậy à? Trong giới trẻ ngày nay, đàn ông rửa chân cho phụ nữ ít lắm, hầu như là phụ nữa làm hết, ngay cả ở thời của ông cũng có rất ít người phụ nữ làm như vậy.

Nói ra thì hơi xấu hổ, ông còn rửa chân cho bà cố của Tiểu Trạc nhiều lần.

Chẳng lẽ tính cách của một người có thể thay đổi lớn đến như vậy? Nấu cơm hay canh chừng ngoài phòng bệnh còn có thể giả vờ, nhưng chắc chắn không cần rửa chân, bóp chân, giả bộ cần gì phải làm thế.

Lần này ông nội Quý đã tin tính cách của Đường Đường đã thay đổi.

*

“Em về nhà đi, không cần ở lại với anh đêm nay, anh nghĩ mình có thể ngủ một giấc đến bình minh.” Quý Yến không đồng ý cho Đường Đường ở lại bệnh viện, ở đây không có chỗ ngủ tốt, anh không nỡ để cô mệt mỏi.

“Không được, lỡ như anh có chuyện gấp không tìm được ai thì sao? Em ở đây canh chừng anh.” Đường Đường kiên quyết không đi.

“Có chuyện gì gấp chứ? Cho dù có cấp anh cũng có thể gọi y tá đến, bọn họ đều trực 24/24 mà.”

“Lỡ như y tá có chuyện khác không chạy đến kịp thì sao, bây giờ anh lại đứng lên không được.”

“Anh có thể nhờ Tôn Nghị giúp đỡ, Tôn Nghị có thể đứng dậy, cũng có thể xuống giường.”

Tôn Nghị thích thú lắng nghe cuộc tranh luận hiếm hoi của cặp đôi hay rải cẩu lương này, đang nghe say sưa nên vội vàng xua tay: “Tôi không giúp cậu được đâu, mấy nay tôi ngủ say như heo chết vậy, cho dù cậu gọi thế nào tôi cũng không thấy, lỡ như cậu có chuyện gì tôi cũng giúp không được, tôi thấy vẫn nên cho em dâu ở lại chăm cậu đi.”

Đường Đường lập tức chắp tay trước ngực chân thành cảm ơn Tôn Nghị.

Tôn Nghị ném cho cô ánh mắt “Không cần cảm ơn”. Tuy Đường Đường ở lại sẽ điên cuồng rắc cẩu lương cho anh ta, nhưng dù sao cô cũng đã nấu ăn cho anh ta nên cũng phải giúp đỡ. Hơn nữa, Quý Yến bị thương nặng như vậy tốt nhất nên có người chăm sóc.

Đường Đường đắc ý nhìn Quý Yến, “Anh thấy chưa, vẫn là em ở lại đây tốt hơn.”

Quý Yến không nói được gì, bất lực nhìn cô, đồng ý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường Đường được đồng ý, sợ Quý Yến hối hận, lập tức lấy hai bình nước trên bàn chạy ra ngoài lấy nước ấm, dáng vẻ tràn đầy niềm vui sướng khó tả.

Không nỡ buông những lời nói gay gắt với Đường Đường, Quý Yến quay đầu vẻ mặt vô cảm nhìn Tôn Nghị, không tiếng động phóng đầy sát khí.

Tôn Nghị không nhịn được ba giây, “Đừng nhìn nữa, tôi không để ý hai người rắc cẩu lương cho tôi thì thôi, cậu cho rằng nhìn các người ân ái tôi dễ dàng sao?”

Quý Yến quay đi mặc kệ anh ta, cái đồ cẩu độc thân không có vợ, làm sao biết đau lòng cho vợ chứ.

“Ôi ôi ôi, Quý Yến cậu quay lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi.” Mặt Tôn Nghị hơi hồng hỏi: “Trong nhà vợ cậu có chị em gì không? Giới thiệu cho tôi một người đi.” Nếu là chị em chắc cũng được hưởng sự giáo dục như nhau, tính cách chắc cũng na ná, chị em của Đường Đường chắc chắn cũng dịu dàng săn sóc như vậy.

Quý Yến nhìn một cái cũng biết anh ta suy nghĩ gì, dứt khoát cắt đứt hy vọng của Tôn Nghị: “Vợ tôi không có chị em, cô ấy là con một.”

“À, vậy là không có….” Tôn Nghị rất thất vọng, nếu có chị em, nói không chừng anh ta cũng có thể tìm một người vợ như Quý Yến.

“Không có cái gì vậy?” Đường Đường xách theo bình nước đi vào đúng lúc nghe được câu này.

Tôn Nghị không xấu hổ khi hỏi Quý Yến nhưng lại xấu hổ khi hỏi Đường Đường, lập tức nói dối: “Chỉ là… chỉ là đang nói không có nước rửa mặt, ha ha…”

“Ồ, đúng lúc em có lấy nước ấm cho anh luôn nè, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với em nha.” Đường Đường đưa bình thủy còn lại cho Tôn Nghị.

Tôn Nghị khôg nghĩ rằng Đường Đường còn lấy nước ấm giúp mình, cũng không biết nên cảm ơn như thế nào, trong lòng càng thêm nuối tiếc vì Đường Đường không có chị em.

Dùng nước ấm Đường Đường lấy giúp cho mình ra rửa mặt, sau đó Tôn Nghị chủ động kéo rèm ngăn giữa hai giường lại rồi đi ngủ, anh ta không muốn chịu tổn thương nữa.

Tạm thời miệng vết thương của Quý Yến không được đụng vào nước, tắm rửa cũng không được, sợ anh khó chịu nên Đường Đường bưng một chậu nước ấm, dùng khăn lông lau tay cho anh ngủ thoải mái một chút, rồi lại đổi khăn lông lau chân cho anh, thuận tiện xoa bóp cho anh luôn, lưu thông kinh mạch.

“Chồng à, bây giờ anh không thể ngâm chân, chờ anh có thể ngồi dậy em sẽ ngâm chân cho anh nha, đến lúc đó sẽ thoải mái hơn.”

“Ừ.” Được Đường Đường xoa bóp, chân cẳng quả thật thoải mái hơn rất nhiều, không còn đau nữa.

Đường Đường nâng chân anh lên, phát hiện hai chân anh cứng đờ, cô khẽ nhíu mày, anh nằm yên một chỗ thời gian dài cho nên không chỉ riêng máu không lưu thông mà cơ bắp cũng co lại, phải xoa bóp cho anh thường xuyên mới được, quan trọng là Quý Yến vẫn tham gia quân ngũ, cơ bắp không thể bị ảnh hưởng.

Nghĩ rồi, Đường Đường lấy nước ấm lau chân cho anh, sau đó ngồi xuống giường xoa bóp.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, Quý Yến rất đau lòng, trái tim anh ấm ấp, lần đầu tiên bị thương mà cảm thấy hạnh phúc như vậy. Trước kia bị thương rất sợ làm phiền người khác, nên anh toàn yên lặng nằm một chỗ trên giường chờ cho khỏi hẳn, chỉ cần khỏe hơn lập tức xuất viện. Nhưng giờ đây, bởi vì có cô, cho dù có nằm trên giường thôi cũng cảm thấy rất thư thái.

Trước kia không rõ vì sao lại kết hôn, giờ đây anh đã có đáp án: Không phải vì nối dõi tông đường mà kết hôn, cũng không vì mong đợi của cha mẹ, sở dĩ kết hôn, là vì anh đã gặp được người có thể nắm tay đồng hành với mình.

Anh rất hổ thẹn vì lúc trước không có tình cảm mà đã kết hôn, nhưng vì điều này mà anh mới gặp được cô. Thế giới này có hàng tỷ người, may mắn cô lại trở thành vợ của anh, đây có phải là ông trời cố ý sắp đặt cho anh không.

“Được rồi, chân anh đỡ hơn nhiều rồi, ngủ thôi.” Quý Yến kéo cô qua, xoa xoa bàn tay của cô.

“Anh ngủ trước đi, em sẽ canh chừng anh.” Đường Đường lấy ghế nhựa đến, chuẩn bị ngồi đây cả buổi tối.

Quý Yến đối với cô vợ ngốc của mình không có cách nào khác, trực tiếp túm tay cô kéo qua, “Đi lên ngủ bên cạnh anh.”

“Không sao đâu! Giường nhỏ như vậy, lỡ như hai người nằm đụng phải miệng vết thương của anh thì sao?” Đường Đường lắc đầu.

Quý Yến kéo tay cô, cắn một cái: “Nếu em không lên, tối mai anh sẽ không cho em ở lại nữa.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường Đường lập tức đuối lý, không dám cãi lời, ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh, chẳng qua không dám dựa gần, cố gắng nằm sát một bên.

“Lại đây với anh.” Quý Yến dùng sức kéo cô đến bên người mình, Đường Đường không dám đẩy anh, đành nhích đến gần.

“Em ngủ rất ngoan, sẽ không đụng đến anh.” Quý Yến nói xong nhẹ nhàng kéo tay cô xuống dưới chăn bông, nắm lấy tay cô.

Đường Đường cũng cảm thấy trước đây mình ngủ rất ngoan, chỉ là sau khi trải qua sự cố ngủ trong vòng tay anh không giải thích được, cô thậm chí còn nghi ngờ tư thế ngủ của bản thân có phải rất xấu không.

Bây giờ anh nói cô ngủ rất ngoan, điều đó chứng minh mấy buổi tối đó anh giở trò đúng không?

Nghĩ đến đây, Đường Đường lại thẹn thùng, cảm thấy người đàn ông này lúc trên giường rất xấu, ừ, rất rất xấu.

Quý Yến hình như đoán được suy nghĩ của cô, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên buông tay cô ra, bàn tay to chui vào vạt áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, Đường Đường bị anh chạm giật mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, may mắn cắn môi kịp thời mới không phát ra âm thanh.

Biết anh muốn chạm vào cô, Đường Đường đỏ mặt không dám nhúc nhích, cắn chặt môi.

Hết chương 66.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương