*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng Quý Yến được phân ở lầu 3, là một căn hộ có hai phòng, tuy không lớn nhưng lại đầy đủ nội thất, được trang trí rất tốt, Đường Đường rất hài lòng.

Quý Tiểu Trạc lại càng hài lòng hơn, hào hứng đi tới đi lui.

Còn mấy người khác mang đồ của Đường Đường lên rồi rời đi, lát nữa bọn họ còn phải đi huấn luyện.

Bọn họ giúp dọn dẹp cả nửa ngày cũng chưa có ly trà nào vào miệng, Đường Đường băn khoăn, nhưng hiện tại cũng không có cách nào chiêu đãi bọn họ, cô đành lấy nước sốt mình tự làm ra đưa cho họ coi như cảm ơn: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, hiện tại trong nhà không có cái gì, không thể mời mọi người uống nước, chờ tôi dọn dẹp xong sẽ mời mọi người. Đây là nước sốt tôi tự tay làm, mọi người cầm đi không cần khách sáo.”

Trong đó một chiến sĩ mới hai mươi mấy tuổi xấu hổ xua tay: “Chị dâu đừng khách sáo, dọn từng này có là gì đâu, không cần phải cảm ơn, chị cất đi.”

Đổng Lực và Trương Thành liếc nhau, trong mắt hiện lên ánh sáng, không hẹn mà nhớ tới nước sốt Quý Yến ăn ở nhà ăn.

Trương Thành không khách sáo nhận lấy cái chai trong tay Đường Đường, “Vậy em cũng không khách sao, cái này ăn rất ngon, tay nghề của chị dâu thật tốt, chị biết không Quý Yến keo chết đi được, không cho tụi em ăn ké một miếng nào, nói là chị dâu làm riêng cho cậu ấy.”

Đường Đường nghe vậy mỉm cười nhìn Quý Yến, trong lòng rất ngọt ngào.

Quý Yến vô cảm đá Trương Thành một cái, khiến cho cậu ta kêu oai oái.

Tuy rằng Đồng Lực có ấn tượng xấu với Đường Đường, nhưng giờ đây cũng không từ chối nước sốt thơm ngon này, cái gì cũng có thể bỏ qua được nhưng mà ăn ngon thì không, lập tức nhận lấy nói cảm ơn.

Những người khác thấy hai người này coi lọ nước sốt này như bảo bối, cũng không khách sáo mà cầm lấy. Chỉ có chiến sĩ mới từ chối kia mặt đỏ bừng, không biết có nên nhận lấy hay không.

Đường Đường thấy cậu ta khó xử, trực tiếp nhét hũ nước sốt vào trong tay, “Được rồi, cậu cũng cầm đi, không cần khách sao.”

Chiến sĩ kia lắp bắp nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Trong mắt Quý Yến không tự chủ hiện lên ý cười, mở miệng nói: “Được rồi, đều đã cầm hết cũng đừng khách khí làm gì, trở về chuẩn bị huấn luyện.”

Lúc này mọi người mới rời đi.

Ngày mai Kỷ Nguyệt và Cố Trường An có cuộc họp thường kì, không thể ở lại, Kỷ Nguyệt lưu luyến ôm Đường Đường và Tiểu Trạc, nói nếu rảnh rỗi sẽ đến thăm hai người rồi đi về.

Người đã đi hết rồi, Quý Yến nhìn ngôi nhà trống không nói với Đường Đường: “Tối nay trong phòng không có chỗ để ngủ, tôi đưa hai mẹ con đi khách sạn ngủ một đêm, ngày mai sẽ sắp xếp cho người mang đồ dùng tới, chuẩn bị kỹ càng rồi lại vào ở.”

“Dạ.” Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đem số nước sốt còn dư đưa ra, “Vốn dĩ làm nước sốt tặng hàng xóm làm lễ gặp mặt, nhưng giờ chỉ có bốn hũ, có đủ không?”

Quý Yến không nghĩ tới Đường Đường cẩn thận chuẩn bị những món này, không thể không nói trong lòng rất vui vẻ, gật đầu nói: “Đủ rồi, nhà của Trương Thành ở đối diện chúng ta cô đã cho rồi, không cần cho nữa, hai hũ còn lại đưa cho gia đình đoàn trưởng đi, chính là người hôm nay nói chuyện với chúng ta, chị ấy là vợ của đoàn trưởng, còn lại hai hũ đưa cho Đổng Lực.”

Quý Yến nói xong một tay cầm lấy hai hũ nước sốt, tay còn lại bế Quý Tiểu Trạc lên, “Đi thôi, ba dẫn hai mẹ con đến nhà đoàn trưởng một chuyến, thuận tiện nhờ chị dâu mang hai người đi vào thành phố mua sắm đồ đạc, chị ấy có nhiều kinh nghiệm, có chị ấy đi theo cũng yên tâm.”

Nhà của đoàn trưởng ở ngay bên cạnh, vợ của đoàn trưởng thấy bọn họ đến, bèn đi lấy trái cây và đồ uống mang ra, con gái chị ấy còn mang cho Tiểu Trạc một ít đồ ăn vặt.

Quý Tiểu Trạc nhìn đống đồ ăn trong tay mình, nhịn đau lắc đầu từ chối: “Dì ơi, con không thể ăn nhiều như vậy, bây giờ con đã rất béo rồi, con cần phải giảm béo.”

Con gái của đoàn trưởng đang học cao trung tên là Văn Văn nghe vậy liền bật cười, nhịn không được chọc vào chiếc bụng nhỏ mập mạp của cậu nhóc nói: “Ừ, chị thấy nhóc nên giảm béo đi, nhìn em như chiếc phao bơi vậy! Điều kiện để đẹp trai là không được mập đấy nhóc ạ.”

Vợ của đoàn trưởng cầm lấy tay của Văn Văn, cười mắng: “Ra ngoài, sao con lại nói như vậy, trẻ con thì gọi là mũm mĩm, trưởng thành sẽ tự gầy thôi, Tiểu Trạc lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”

Quý Tiểu Trạc gật đầu đồng ý, nghiêm túc nói với mọi người: “Con chỉ béo tạm thời thôi, sau này con sẽ giống như ba rất đẹp trai, bởi vì mẹ con nói con lớn lên rất giống ba, mẹ nói ba đẹp trai nhất, cho nên con cũng sẽ đẹp nhất thôi ~”

“Thiệt không, mẹ con nói rất đúng, ba của con rất đẹp trai!” Vợ đoàn trưởng hùa theo Tiểu Trạc trêu chọc nhìn Đường Đường.

Đường Đường cắn môi, không dám nhìn Quý Yến, quả thật cô có nói những lời này với Tiểu Trạc nhưng đó cũng chỉ là lí do khiến cho cậu nhóc giảm béo, nào biết thằng bé lại bán đứng cô chứ, hu hu, không biết ba cậu nhóc có nghĩ cô không biết rụt rè không.

Quý Yến được khen không có biểu cảm gì, chẳng qua anh mím môi liếc mắt qua nhìn Đường Đường đang cúi đầu.

Vợ đoàn trưởng thấy Đường Đường gia mặt mỏng cũng không chọc ghẹo cô nữa, chuyển đề tài: “Hay hôm nay mọi người đến đây ăn đi, xem như chị và mọi người chào mừng nhà tụi em.”

Thấy Quý Yến muốn từ chối, chị ấy nói tiếp: “Không được từ chối, nếu không chị sẽ tức giận.”

Quý Yến đành gật đầu đồng ý.

Vợ đoàn trường lập tức chỉ đạo Quý Yến: “Vậy cậu cũng gọi đám Đổng Lực tới luôn đi, cả Trương Thành nữa, tối nay mọi người làm vài chén với nhau.”

Quý Yến đồng ý, anh là đàn ông cũng không thể nói chuyện phiếm với phụ nữ được, bèn đứng lên: “Em đi xử lý chút việc bên doanh trại, tiện thể gọi hai người kia luôn, Đường Đường và Tiểu Trạc làm phiền chị rồi.”

Chị ấy xua tay, “Không phiền, cậu đi đi.”

Quý Yến vừa đi, vợ đoàn trưởng thấy cũng sắp đến buổi tối rồi, lập tức đi chuẩn bị đồ ăn buổi tối, chị ấy đi đến tủ lạnh mở ra nói: “Hên là hôm qua chị mới đi mua một ít đồ ăn, tối nay có đủ cho mọi người.”

Vợ đoàn trường tính nhờ Văn Văn tiếp chuyện với Đường Đường và Tiểu Trạc, nào ngờ quay qua thấy con bé đang chơi điện thoại, âm thanh ồn ào, không khỏi tức giận trách móc: “Văn Văn, con không biết đến giúp mẹ một tay hả, đã 17 tuổi rồi, suốt ngày chỉ biết dí mặt vô điện thoại, con lười như vậy sau này có chó nó lấy!”

Văn Văn chu miệng nói: “Mẹ, con đâu có lười, mẹ còn chưa gặp đám bạn con tụi nó còn lười hơn í, ở ký túc xá bọn con có nhiều bạn học không biết giặt quần áo luôn ấy. Con còn biết giặt đó mẹ, làm sao mà không ai cưới được? Người muốn cưới con xếp hàng dài đến nước Pháp luôn đó!”

Vợ đoàn trưởng trợn mắt: “Cứ ảo đi, ai mà thèm cưới người như con.”

Văn Văn dậm chân, “Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy! Con có đúng là con mẹ sinh ra  không?”

Vợ đoàn trưởng nhàn hạ nói: “Thật ra con là mẹ nhặt được.”

Văn Văn tức giận miệng  có thể treo được chai dầu.

Tuy hai mẹ con nói vậy thôi, nhưng vẫn nhìn ra được tình cảm của họ rất tốt, Đường Đường bật cười, đi qua cầm lấy đồ ăn trong tay chị ấy nói: “Chị dâu, Văn Văn còn nhỏ, cứ để em ấy chơi đi, em giúp chị nấu.”

Chị ấy vội vàng xua tay, “Không được, em là khách sao lại bắt em làm được, chị sợ Văn Văn nó lười biếng, lớn lên sẽ không làm được chuyện gì, như vậy với nó sẽ không tốt.”

“Chị dâu, chị đừng lo lắng quá, với chị cũng không cần khách sáo với em, để em giúp chị, bình thường em rất thích nấu ăn, thật sự không nói dối chị đâu.”

“Này…” Vợ đoàn trưởng nghĩ lại cũng không nên khách sáo làm gì, gặt đầu nói: “Được rồi, vậy làm phiền em nhé.”

Đường Đường mang đồ ăn đi đến, vừa để đồ ăn lên bếp vừa nói: “Chị dâu, những nguyên liệu này chị định nấu những món gì? Em có thể nhặt rau để chị nấu.”

Chị ấy vội ‘hả’ một tiếng, cười nói: “Thật xấu hổ khi phải nói với em điều này, chị nấu ăn nhiều năm cũng chỉ biết vài món đơn giản thôi, hương vị cũng bình thường, những món phức tạp chị không biết nấu, tối nay định nấu thịt kho tàu với chút rau xào.” Nói xong chị ấy hỏi thêm: “Đường Đường, em có ý kiến gì không? Có thì nói với chị đừng giấu, chị thật sự không biết nấu ăn, không phải là đang khách sáo với em.”

Đường Đường mỉm cười, cảm thấy ở chung với chị ấy rất tốt, cũng không khách sáo nói: “Chị dâu, em nhìn nguyên liệu nấu ăn này, cảm thấy món mặn chúng ta nấu thịt kho tàu, tôm lăn bột, thịt viên tứ hỉ, cá chua ngọt được không?” (*)

Tôm lăn bột:

yuan_8a3c131f50520d19b4a1cd8f28a80c11

Thịt viên tứ hỉ:

8504-1P92GAI2

Cá chua ngọt:

0a7fe188cdd24f649eaf80ca1644a553_600w_467h

Thực ra Đường Đường có chút tâm tư, Quý Yến thích ăn cá chua ngọt nên cô muốn nấu món này, nhưng cô như vậy hình như không được tốt lắm nhỉ?

Vợ đoàn trưởng nghe xong biết mấy món này rất khó nấu, ánh mắt nhìn Đường Đường thay đổi, giọng không khỏi cao lên, “Đường Đường, em biết nấu mấy món này hả?”

Đường Đường gật đầu, có chuyện gì sao?

Chị ấy ‘à’ một tiếng, kinh ngạc rồi đến vui mừng, “Mấy món này chị chỉ ăn ở bên ngoài, trước nay chị toàn nấu thịt kho tàu, cá kho, tôm hấp này nọ thôi, không nghĩ tới em còn trẻ mà nấu được nhiêu món như thế, em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em đã 25 rồi.” Kiếp trước Đường Đường chết ở tuổi 18, hiện tại thân thể này đã 25 rồi.

Mới có 25 tuổi, vợ đoàn trưởng khâm phục, lập tức cởi tạp dề đưa cho Đường Đường, nói: “Đường Đường, hôm nay chị mặt dày nhờ em nấu ăn giúp chị vậy, để chị làm trợ thủ cho em tiện thể học trộm cách làm luôn.”

Đường Đường rất thích nấu ăn, cũng không thấy mệt mỏi tiếp nhận tạp dề, “Sau này chị muốn học nấu món gì em sẽ chỉ cho chị.”

Vợ đoàn trường đứng bên cạnh nhìn động tác lưu loát của cô không khỏi cảm thán: Quý Yến không phải mù quáng mà cưới người vợ như vậy, tuy vẻ ngoài không quá xinh đẹp nhưng cưới vợ không chỉ nhìn vẻ ngoài, còn phải nhìn xem tố chất bên trong nữa, nhìn xem có một người vợ nấu ăn giỏi như này về thật sự quá tốt, tính cách lại dịu dàng, cưới được người như vậy thật có phúc, bây giờ đám nhỏ nào biết nấu ăn, toàn tam làm rồi ăn ở bên ngoài, số lần vô bếp đếm trên đầu ngón tay.

Vợ đoàn trưởng càng nhìn càng thích Đường Đường.

Nấu xong đồ ăn bên ngoài đã vang lên tiếng nói, vợ đoàn trưởng cười nói: “Bọn họ về rồi, chúng ta dọn đồ ăn lên đi.”

Đường Đường đảo tay không ngừng, “Chị dâu, chị mang đồ ăn lên đi, để bọn họ ăn lúc nóng mới ngon, em xào lại món chay này đã.”

“Được rồi.” Chị ấy bưng món chính lên, tiếp đón đám đàn ông bên ngoài, “Nhanh rửa tay rồi ăn cơm.”

Đoàn trưởng dẫn đầu ngồi xuống, thấy đồ ăn trên bàn kinh ngạc không thôi, “Bà Lưu, đây không phải bà nấu đúng không? Nhà ta có đầu bếp hả?”

Vợ đoàn trưởng giải thích: “Không phải em làm, sao em có thể nấu ngon như vậy được, là vợ của Quý Yến nấu đó, tay nghề của Đường Đướng rất giỏi em cũng không so được.” Nói xong chị ấy trêu chọc Quý Yến: “Quý Yến, cậu thật có phúc khi cưới được Đường Đường.”

Trên mặt Quý Yến xẹt qua ý cười.

Đổng Lực cũng kinh ngạc nhìn đồ ăn trên bàn, quả thật không thể tin được những món ăn thơm ngon này là do người đàn bà điên kia làm, không lẽ cô ta đã hoàn toàn thay đổi như lời của Quý Yến nói?

Vợ đoàn trưởng nhìn mọi người, hỏi: “Trương Thành đâu? Không phải bảo gọi thằng ngóc đó tới luôn sao?”

Đổng Lực trả lời: “Cậu ta về nhà đón vợ qua luôn.” Trương Thành không biết nấu cơm, mà vợ cậu ta cũng vậy, chỉ còn cách là qua đây ăn thôi.

Lúc này vợ đoàn trưởng mới hiểu, “Vậy mọi người ăn trước đi, chị vô phụ Đường Đường.”

“Được rồi, đừng khách sáo, chúng ta hãy nếm thử tay nghề của vợ Quý Yến nào.” Đoàn trưởng mở đầu gắp một con tôm chấm một miếng tương bỏ vào miệng, nháy máy ‘A’ một tiếng, “Không tệ, hương vị rất ngon! Vợ Quý Yến thực sự nấu rất ngon đấy.”

“Đúng là ngon thật, chị Đường Đường thật lợi hại.” Văn Văn cũng gắp một miếng rồi khen lấy khen để.

Đổng Lực thấy thế cũng nhanh tay gắp một con tôm bỏ vào miệng, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Chu Thịnh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cũng có hâm mộ, thậm chí là một chút ghen tị.

Quý Yến không để ý cậu ta, gắp cho Quý Tiểu Trạc một ít thức ăn.

Lúc này Trương Thành và vợ anh ấy đến, thấy mọi người đã bắt đầu ăn, nhanh chóng kéo ghế cho vợ mình, “Ngồi đây nè vợ, chúng ta ăn thôi, đói bụng rồi đúng không?”

Vợ của Trương Thành tên là Phương Vũ Vi mỉm cười chào hỏi mọi người, rồi mới ngồi xuống cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Trương Thành nhìn đồ ăn trên bàn hô lên, “Hôm nay đồ ăn phong phú thế? Tay nghề của chị dâu đã tiến bộ rồi nha!”

Đoàn trưởng bật cười, “Làm gì có tiến bộ, đây là vợ của Quý Yến nấu đấy, chị dâu của em không làm được đồ ăn ngon như thế này.”

Trương Thành nghe vậy, lập tức giơ ngón cái cho Quý Yến, rồi vùi đầu vô ăn.

Đợi mọi người bắt đầu ăn hết, lúc này đoàn trưởng mới cầm ly rượu nói: “Nào, đừng ăn nữa, chúng ta uống một chén!”

Trương Thành cười nói: “Tôi cảm thấy hôm nay chúng ta phải uống với Quý Yến một bữa, hôm nay coi như là ngày vui của cậu ấy đi, từ nay có vợ con ở đây.”

“Đúng đúng, chúng ta kính Quý Yến một ly.”

Quý Yến biết mình đêm nay không thể chạy thoát, không nhiều lời nâng ly uống cạn.

Chờ Đường đường mang đồ ăn lên, mọi người đã uống được kha khá rồi, bình rượu thứ hai đã được mở ra.

Thấy Đường Đường đến, mọi người đều khen ngợi tay nghề của cô, kêu cô nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.

Quý Yến kéo ghế bên cạnh cho cô, nói: “Vất vả rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Trong lòng Đường Đường vui vẻ mỉm cười ngọt ngào với anh, ngồi xuống vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Quý Tiểu Trạc, thấy mọi người đều mời rượu Quý Yến, sợ anh uống nhiều sẽ đau bao tử cho nên múc cho anh một chén canh, khẽ kéo áo anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh uống chút canh rồi uống rượu tiếp được không?”

Quý Yến nhìn cô, buông chiếc đũa trong tay ra, cầm lấy muỗng uống canh.

Đường Đường lại quay qua hỏi Quý Tiểu Trạc, “Bảo bảo, con có muốn ăn canh không?”

Quý Tiểu Trạc lắc đầu, tay nhỏ mập mạp chỉ vào đĩa tôm chiên, “Mẹ con muốn ăn tôm, nhưng không biết lột vỏ.”

“Con còn nhỏ, để mẹ làm cho con.” Nói rồi Đường Đường gắp vài con tôm bỏ vào chén, bóc xong lại đút cho cậu nhóc, rồi tiếp tục bỏ vào chén Quý Yến, hai cha con mỗi người một cái không ai hơn ai.

Vợ đoàn trưởng thấy hành động của Đường Đường, trong lòng cảm thấy ánh mắt của đám đàn ông trong đây, chỉ có Quý Yến là biết chọn vợ nhất, cưới được người vợ như vậy cuộc sống sẽ thoải mái hơn.

Vợ đoàn trưởng lại liếc mắt qua Phương Vũ Vi, chỉ thấy Trương Thành vừa uống rượu vừa gắp đồ ăn cho cô ấy, trong lòng không khỏi nghĩ thật khác biệt.

Bởi vì tối nay để chúc mừng cho Đường Đường và Tiểu Trạc đến đây, cho nên nhà bọn họ là nhân vật chính, nhưng Đường Đường không thể uống rượu, hơn nữa trên người còn đang bị thương, cho nên mọi lửa đạn đều tập trung lên người Quý Yến, anh không thể từ chối chỉ có thể liều mình bồi quân tử, uống hết ly này lại đến ly khác.

Đường Đường ở bên cạnh lo lắng nhìn anh, nhưng lại không để mọi người mất hứng, chỉ có thể không ngừng rót nước cho anh, nhắc anh ăn nhiều đồ ăn, nhưng cuối cùng Quý Yến cũng uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, đi cũng không xong.

Quý Yến thực sự say rồi.

Hết chương 26.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương