Không đành lòng thấy thằng bé như vậy, Đường Đường sờ đầu cậu nói: “Bảo bảo lúc nãy con tìm mẹ có chuyện gì vậy?”

“A!” Quý Tiểu Trạc hưng phấn nói: “Mẹ ơi, để con nói cho mẹ một tin tốt, ba sẽ dẫn hai mẹ con mình đến sống chung với ba.”

“Cái gì?” Đường Đường khó tin nhìn Quý Yến, “Anh sẽ mang em và con vào quân đội sống sao?”

Quý Yến gật đầu, “Thím Lý không đến nữa, để hai mẹ con ở nhà tôi không yên tâm, quân hàm của tôi đã có thể xin theo quân. Trong đó cũng có nhà trẻ, Tiểu Trạc có thể đi học ở đó, có điều…”

“Có chuyện gì sao?”

Quý Yến nhìn Đường Đường không chắc chắn, “Cô có đồng ý đi với tôi không? Ban ngày tôi phải huấn luyện, Tiểu Trạc không thể ở nhà một mình, cần sự chăm sóc của cô ——”

Quý Yến chưa nói hết Đường Đường đã cắt ngang, “Em đồng ý!”

Quý Yến bị tiếng nói làm khựng lại, không nghĩ cô dễ dàng đáp ứng như vậy, lúc đầu anh còn nghĩ sẽ phải khó khăn lắm, đều đã chuẩn bị đủ thứ lý do, ai biết không cần phải dùng đến.

Đường Đường nói xong thấy mình biểu hiện hơi thái quá, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nghịch tóc sau tai: “Bảo bảo muốn sống chung với anh, em… em đi theo chăm sóc con, anh có thể yên tâm làm việc.”

Quý Yến ừ một tiếng.

“Vậy ba ơi, khi nào thì chúng ta đi ạ?” Quý Tiểu Trạc vui vẻ hỏi, lúc đầu không muốn xa ba, thế nhưng bây giờ lại biết có thể ở cùng ba mỗi ngày, cậu nhóc rất mong chờ, nghe nói chỗ làm việc của ba còn có xe tăng và súng, đến đó sẽ được thấy nha, he he.

“Lần này chưa được, để ba trở về viết giấy xin phép sau đó mới đón con và mẹ được, cho nên con ở nhà chờ ba được không?”

Chưa thể đi cùng ba được nên cậu nhóc hơi thất vọng, nhưng Quý Tiểu Trạc vẫn hiểu chuyện gật đầu, “Vâng ạ, vậy ba nhớ đón con và mẹ sớm nha.”

“Ừ.”

Khóe miệng Đường Đường lặng lẽ nhếch lên.

**

Chắc là do sẽ được sống cùng nhau, Đường Đường và Tiểu Trạc không có buồn bã khi phải chia ly, hôm sau đi đến công viên giải trí chơi thật vui, tuy Đường Đường bị thương nhưng chơi không ít trò, mặc dù thỉnh thoảng có người lén nhìn, nhưng hai mẹ con đều rất vui vẻ.

Đến tối, ngày nghỉ của Quý Yến đã hết, phải quay về bộ đội, có điều không thấy cảnh nước mắt rưng rưng mà anh nghĩ, Quý Tiểu Trạc còn vui vẻ nắm lấy tay anh, “Ba mau trở về đi, nhớ đến đón con và mẹ sớm nha.”

Quý Yến bật cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, suy nghĩ rồi dặn dò Đường Đường: “Hai người ở nhà một mình nếu có chuyện gì không thể tìm tôi, thì có thể tìm Trác Kế hoặc Trường An, không cần sợ là làm phiền bọn họ.”

Đường Đường gật đầu.

“Hai mẹ con ra ngoài nhớ chú ý an toàn, không được ngồi trên xe, hay đến những chỗ đông người, một mình cô không thể trông chừng Tiểu Trạc.”

“Ừm!” Đường Đường gật đầu lần nữa.

“Phải kiểm soát chế độ ăn uống của Tiểu Trạc, ban đêm đừng cho nó ăn quá nhiều, những thứ như kem ly cũng không cho nó ăn, nếu không lại béo lên, béo phì không tốt cho sức khỏe.” Đây là chuyện Quý Yến muốn dặn dò nhất.

Đường Đường xấu hổ, kiên trì gật đầu, “Em biết rồi.”

Quý Tiểu Trạc bất mãn, mặt mũi không vui giữ ống quần anh lên án: “Ba ba, con đâu có mập! Con rất đẹp trai!”

Quý Yến không chút lưu tình đả kích cậu nhóc: “Vậy ai là người tông một người lớn như mẹ ngã xuống?”

Nháy mắt Quý Tiểu Trạc cúi đầu, hai tay nhỏ chột dạ chỉ vào nhau.

Đường Đường muốn giúp thằng bé cũng không được.

Thành công giải quyết Tiểu Trạc, Quý Yến lấy một cái hộp đưa cho Đường Đường, “Cái này cô cầm đi, sau này có gì thì liên lạc với tôi, bên trong có số điện thoại của tôi.”

Đường Đường không hiểu lắm nhìn một chút, thì ra là điện thoại!

“Anh…. Anh mua cho em sao?”

“Không có điện thoại không thuận tiện, có chuyện gì có thể gọi cho tôi, trong đó cũng đã có số điện thoại của bọn Cố Trường An.”

“Em.. Em..” Đường Đường vui mừng, cũng không biết nói gì, sao anh lại tốt như vậy, cô không biết làm cách nào để báo đáp anh.

Quý Yến cũng không cho Đường Đường nói tiếp, chuẩn bị cầm hành lý ra cổng.

Đường Đường lập tức giữ tay anh lại, “Khoan đã, em có món này cho anh.” Nói xong vội vàng chạy vào phòng bếp đem hai hũ tương và một bịch thịt khô đưa ra cho Quý Yến, “Cho anh, em làm cho anh một chút thịt khô, bò sốt vang và nước sốt để anh ăn cùng với cơm, bình thường anh ăn cơm sẽ ngon hơn, chẳng qua bình này quá lớn, nên em chia ra hũ nhỏ cho anh tiện mang theo bên người. Còn có, thịt khô để chống đói, nếu anh đói thì lấy ra ăn một chút, nào anh ăn hết em sẽ làm thêm cho anh.”

“Cô…” Quý Yến không nghĩ đến cô làm nước sốt này cho anh, sợ anh ăn không ngon, sợ anh đói bụng. Trước kia chưa có ai nói những lời này với anh, không nghĩ bây giờ….

Trong lòng Quý Yến khó tả, trầm mặc nhận lấy, “Cảm ơn.”

Đường Đường ngây ngô cười, “Không cần cảm ơn, việc em nên làm mà. Ăn hết nhớ nói em nha, không cần tiết kiệm.”

“Được.”Quý Yến cầm những món này, nào về quân đội nhất định sẽ ăn.

Nhưng Đường Đường hoàn toàn không nghĩ đến, những món ăn này lại làm chấn động cả doanh trại.

Hôm sau lúc ăn trưa Quý Yến có mang một bình nhỏ nước sốt đến phòng ăn, thực ra cơm ở căn tin rất ngon, nhưng do mấy ngày nay ăn đồ ăn Đường Đường nấu, cho nên anh cảm thấy đồ ăn ở đây không ngon bằng, cũng may là Đường Đường có làm nước sốt cho anh.

Mặc dù biết Đường Đường làm nước sốt rất ngon, nhưng khi ăn miếng đầu tiên, Quý Yến vẫn kinh ngạc, vị giác bắt đầu chuyển động, hương vị này không phải nước sốt nào trong siêu thị cũng có thể so sánh được. Quý Yến cảm thấy anh có thể ăn hết ba bát cơm lớn không cần đồ ăn.

Đổng Lực bưng cơm đến, thấy trên bàn Quý Yến có một hũ nhỏ không biết là nước sốt gì, tò mò cầm lên nhìn, “Tôi nói này lão Quý, cậu tìm đâu ra nước sốt này vậy? Đây là hãng gì, sao lại không có được đóng gói?”

Nói rồi, Đổng Lực lấy đũa múc một miếng nhỏ vào chén cơm của mình, ăn xong một miếng….

“Cmn  —— sao cái này ngon quá vậy! Lão quý cậu lấy cái này ở đâu?” Đổng Lực kích động, tranh thủ thời gian múc mấy miếng nước sốt, không dừng được.

Mắt thấy nước sốt của mình sắp bị ăn hết, Quý Yến vội vàng đem bình lấy về, “Cậu đừng ăn hết của tôi.”

Đổng Lực trừng mắt, “Lão Quý, sao cậu hẹp hòi như vậy, từng ấy nước sốt cũng không cho tôi ăn sao? Nhanh lấy ra đây, cái này ăn ngon quá.”

Quý Yến không để ý bị nói hẹp hòi, anh chính là không muốn cho, anh còn ăn không đủ nói chi cho người khác.

Động tĩnh bên này làm tam đại đội trưởng Trương Thành chú ý, cũng bưng mâm cơm tới ngồi xuống, “Mấy cậu đang làm gì vậy?”

Đổng Lực chỉ vào Quý Yến, “Không biết lão Quý lấy được hũ nước sốt ở đâu rất ngon, nhưng mà cậu ta keo kiệt không cho tôi ăn.”

Trương Thành thấy hũ nước sốt trên tay Quý Yến, cũng muốn nếm thử, “Lão Quý, cho tôi thử một chút, tôi cũng muốn xem nước sốt gì mà ngon đến vậy.”

Quý Yến bị hai con sói này nhìn chằm chằm không chịu được nữa, đành bất lực đưa ra, được rồi, dù sao anh vẫn còn nhiều.

Trương Thành dùng đũa nếm thử một miếng, sau khi ăn xong hai mắt sáng lên, “Tôi bảo, sao cái này ngon vậy, chắc không phải đi mua chứ!”

Đổng Lực cũng giành theo, vừa giành vừa hỏi: “Lão Quý, cậu nói thật đi, cái này từ đâu ra?”

Quý Yến bình tĩnh ăn cơm, “Mẹ Tiểu Trạc làm.”

“Phốc  —— Khụ Khụ —— ” Đổng Lực lập tức phum cơm ra, cả người đều bị sặc, không thể tin nổi hỏi: “Cậu nói cái gì? Mẹ Tiểu Trạc làm? Cậu không đùa tôi chứ?”

Quý Yến không để ý đến cậu ta.

“Thật sao?” Đổng Lực cả kinh cơm cũng không ăn, “Tôi nói này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao mẹ Tiểu Trạc lại làm cái này?  Không phải cô ta chỉ biết —— ” hai chữ uống rượu chưa nói ra đã bị Quý Yến nhìn chằm chằm.

Trương Thành không hiểu rõ gia đình Quý Yến lắm, cười ha hả nói: “Thì ra là chị dâu lại đảm đang như thế, tay ghề quá giỏi rồi, lão Quý cậu thật sự có phúc, nào giống bà nhà tôi, không  muốn đi vào phòng bếp.”

Quý Yến không đáp lời, Đổng Lực cũng không biết nên nói cái gì, chịu đựng sự tò mò ăn xong bữa cơm này, đi theo Quý Yến về ký túc xá.

Vừa vào Đổng Lực đóng cửa lại, không chờ đợi mở miệng, “Lão Quý, cuối cùng là có chuyện gì? Sao tôi cảm thấy có chuyện lớn xảy ra?”

Quý Yến uống một ngụm nước, cũng không giấu diếm nói: “Lúc trước mẹ Tiểu Trạc bị tai nạn, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, tính tình thay đổi, bây giờ đối xử với Tiểu Trạc rất tốt, với tôi…” Rất tốt.

“Thật? Còn bị mất trí nhớ? Như phim truyền hình vậy, có phải là chiêu trò gì không?” Người phụ nữ đó làm sao lại tốt với Tiểu Trạc được?

Quý Yến lắc đầu, “Không phải giả vờ, là thật.”

Quý Yến đã nói như vậy, thì chính là bị mất trí nhớ, chỉ là Đổng Lực vẫn cảm thấy như mơ vậy, “Chuyện này như trên phim vậy, không nghĩ đến lại có thể xảy ra, vậy như cậu nói bây giờ cô ấy rất tốt?”

Quý Yến gật đầu.

Đổng Lực cũng không nghĩ được chuyện gì xảy ra, có điều, mẹ Tiểu Trạc thay đổi như vậy là tốt, đối với Tiểu Trạc và Quý Yến đây là chuyện tốt, đứa nhỏ cần được mẹ yêu thương.

Đổng Lực vỗ vai Quý Yến, “Đây là chuyện tốt, vậy về sau cậu không cần lo lắng cho Tiểu Trạc nữa, Tiểu Trạc cũng sẽ vui vẻ.”

Quý Yến nhớ đến dáng vẻ hoạt bát của thằng bé, không khỏi thừa nhận, Đường Đường thay đổi là chuyện rất tốt với Tiểu Trạc.

“Tôi định viết giấy theo quân, mang Tiểu Trạc và cô ấy đến đây.”

“Hả?” Đổng Lực ngạc nhiên, trước kia anh ta nói nhiều lần nhưng mà Quý Yến cũng không chịu, sao bây giờ lại đổi ý rồi?

Quý Yến chủ động giải thích: “Nhà thím lý có chuyện, sau này không thể chăm sóc Tiểu Trạc được, ở nhà chỉ có hai mẹ con tôi không yên lòng, cũng vì Tiểu Trạc mà suy nghĩ.”

Đổng Lực nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Vậy cô ấy có thể chăm sóc Tiểu Trạc được không? Mặc dù ở chung, nhưng cậu không có thời gian chăm sóc thằng bé.”

Quý Yến trầm mặc, mở miệng: “Có thể.”

Quý Yến đã nói như vậy, Đổng Lực chỉ có thể chúc phúc cho bạn mình.

Lúc này, Đổng Lực phát hiện trên bàn Quý Yến có hai cái bình lớn, còn một cái túi không biết là cái gì, suy nghĩ đến buổi trưa, mắt Đổng Lực sáng lên, vội vàng bổ nhào qua mở những đồ kia, một mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Quý Yến muốn ngăn cản đã không kịp.

“Chết tiệt! Nhiều nước sốt như vậy, còn có hai loại! Má, có thịt khô nữa này!” Đổng Lực lấy một miếng cho vào miệng, lập tức bị chinh phục: “Thịt khô này sao cũng ngon quá vậy? Không phải là mẹ Tiểu Trạc làm đó chứ?”

Quý Yến gật đầu, hai mắt đề phòng, đoán chừng cậu ta còn muốn làm gì đó.

Quả nhiên, ngoài miệng Đổng Lực nói: “Thì ra mẹ Tiểu Trạc còn có khả năng này, trước kia là tôi xem thường cô ấy.” Tay nhanh chóng ôm một bình chạy ra ngoài.

Quý Yến một bước đi lên bắt lấy, một tay đẩy Đổng Lực, tay khác lưu loát đem bình nước sốt cầm về.

Đổng Lực ngã chổng vó, cảm giác xương cốt sắp gãy, “Lão Quý, sao cậu ác thế, chỉ là một hũ nước sốt thôi mà, cậu cần phải như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Quý Yến nhanh chóng đem đồ ăn cất vào tủ, còn đề phòng khóa lại.

Đổng Lực trợn mắt nhìn, “Cmn Lão Quý, không nghĩ đến cậu là người như vậy! Chỉ vì một chút đồ ăn mà ra tay đâm bạn mình, cậu có tình người không?”

Quý Yến làm như không nghe thấy, đây là đồ ăn sống qua ngày, nếu như bị lấy đi, không chừng ăn nuốt không có trôi cơm.

Cuối cùng không thể cướp được, Đổng Lực ngồi trên ghế hận thù nói: “Xem như cậu lợi hại, được, không cho tôi ăn đúng không? Tôi chờ, chờ đến lúc Tiểu Trạc và vợ cậu đến phải mời khách, lúc đó nhất định tôi sẽ được ăn.”

Quý Yến im lặng, trong lòng bắt đầu cân nhắc, lúc đó có nên gọi một số người đến nhà dùng cơm không? Trong quân đội có quy định, có người nhà vào phải mời cơm, không biết cô có thấy phiền không.

Hết chương 20.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương