Cưng Chiều Anh Đào
Chương 3: Chương 3:

Trong phòng vip vang lên mấy tràng tiếng cười, Giang Thành, Hứa Châu và thậm chí cả những cô gái bên cạnh họ cũng che miệng.

“Này, tôi chưa hề chọc bất kỳ ai trong các cậu nha.” Bị đám anh em giễu cợt, Yến Hàng bất mãn ném bài xuống, đứng dậy vuốt thẳng lại áo sơ mi rồi nói: “Chóng mắt chờ đi, sớm muộn gì tôi cũng cưa được cô ấy cho xem.”

Ngón tay thon dài của Phó Cảnh Thâm rút khăn tay lại, mím đôi môi mỏng, chẳng ừ hử gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối với Yến Hàng mà nói, không có được mới chính là tốt nhất, Quý Anh xa vời như hoa trong gương, như trăng dưới nước, đây là lúc cảm xúc mới lạ dâng trào, cũng là lúc đả kích quá lớn đã khơi dậy ham m.uốn nổi loạn trong anh ta.

Phó Cảnh Thâm gõ ngón tay lên mặt bàn, hời hợt thay đổi chủ đề: “Tôi đang lên kế hoạch xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở Huy Châu.”

“Có ai hứng thú không?”

Lời vừa dứt, mấy người vừa rồi còn đang cười híp mắt lập tức nghiêm túc lại.

Trong thương trường không có anh em, mảnh đất này đã có vài công ty nhòm ngó từ lâu, nhưng cuối cùng Phó Thị đã thắng thầu.

Bây giờ Phó Cảnh Thâm đã chủ động lên tiếng chia sẻ miếng bánh, không có lý do gì mà không đồng ý. Vì vậy, chủ đề vừa rồi ngay lập tức bị dẹp đi, ngay cả Yến Hàng cũng trở nên tập trung.

...

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm khuya, sau khi tàn cuộc, Phó Cảnh Thâm bước vào màn đêm và cúi đầu đi vào trong xe. Tài xế khởi động xe, yên lặng chờ lệnh của Phó Cảnh Thâm.

Phó Cảnh Thâm dựa lưng vào ghế xe, nhẹ nhàng nói: “Về vịnh Ngự Tuyền.”

“Vâng.” Tài xế tuân theo. Đây là căn hộ cao cấp nằm gần tập đoàn Phó Thị của Phó Cảnh Thâm, cũng là địa điểm anh thường xuyên đến nhất.

Chuyến xe cứ thế băng băng trên đường.

Phó Cảnh Thâm nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút.

Suy nghĩ của anh dần dần trống rỗng, dường như ngay lúc anh nhắm mắt lại, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu hiện ra trong đầu, khiến người ta mê mẩn.

Phó Cảnh Thâm đột nhiên mở mắt ra, yết hầu của anh chuyển động, đôi mắt anh tối sầm.

Cô bé gầy gò, ốm yếu năm nào không biết đã trưởng thành đến thế từ bao giờ, nhưng anh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra.

Thấp giọng lẩm bẩm, hai chữ “Quý Anh” đã vương vấn giữa môi và răng, ngay cả trái tim anh cũng đang hơi nóng lên.

Đầu ngón tay lại vô thức đặt lên chiếc khăn tay đã cất giấu suốt một ngày, dưới ánh đèn mờ ảo trong xe anh ngắm nhìn đóa hoa anh đào.

Trong vô thức, anh lại thất thần rồi đột nhiên tỉnh lại.

Phó Cảnh Thâm chau mày, nghĩ về phản ứng bất thường của mình ngày hôm nay. Anh xoa xoa giữa lông mày, rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu và mỉm cười.

Thật sự là vì một cô gái nhỏ mà mê man mất rồi.


-

Tối hôm qua ngủ không ngon, Quý Anh ăn trưa xong về nhà, dụi dụi đôi mắt có chút cay xè rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này dường như dài hơn cả, đầu vừa choáng váng vừa nặng nề, nửa mê nửa tỉnh, Quý Anh vô thức nhíu mày lại.

Quý Anh đã có một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình lúc năm tuổi, lần đầu tiên tham dự yến tiệc cùng bố mẹ và anh hai, vượt qua hơn nửa Bắc Kinh để đến nhà họ Phó ở Kinh Nam.

Hôm đó là tiệc mừng thọ lần thứ 60 của ông cụ Phó. Nhà họ Phó là dòng dõi quyền quý cả trăm năm, bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Phó rất đông người ra vào, gần như tất cả những người có máu mặt ở Bắc Kinh đều tập trung tại đây.

Quý Thiên Trạch và Vu Uyển Thanh đang bận tiếp khách xã giao, Quý Thâm không có ở đây, vì vậy trên đường đến đây bọn họ đành phải nhắc đi nhắc lại, dặn dò Quý Hoài lúc đấy mới tám tuổi là nhất định phải chăm sóc Quý Anh thật tốt.

Quý Hoài vỗ ngực, trông khá cà lơ phất phơ trả lời: “Yên tâm đi, chẳng lẽ con lại không chăm sóc được bé em?”

Trẻ con thích chạy nhảy lung tung, Quý Anh mặc chiếc váy bằng vải sa tanh màu trắng mà Vu Uyển Thanh chuẩn bị cho cô, được Quý Hoài dẫn đi, chạy lon ton theo sau anh trai. Khi đi ngang qua đình dừng chân ở sân sau, cô đã bị ông cụ Phó gọi lại.

Ông cụ Phó dường như rất thích cô, khi đang uống trà với ông nội của cô, ông ấy cứ nhìn cô tươi cười: “Hoa anh đào nhỏ của chúng ta thật là xinh đẹp.”

Quý Anh bị nhìn đến ngại đỏ cả mặt, cô cúi đầu.

Vừa nói, ông cụ Phó chỉ vào cậu bé vẻ mặt bình thản bên cạnh và giới thiệu: “Đây là anh trai Cảnh Thâm của cháu.”

Quý Anh ngẩng đầu lên, rồi vội cúi đầu xuống. Anh cao như vậy, cao hơn anh hai và hình như cao bằng anh cả.

Ông cụ Phó lại liếc nhìn về phía cháu trai: “Đây là em Hoa Anh Đào của con.” Ông ấy nhấn mạnh với giọng điệu trêu chọc: “Chính là em gái mà ông hay nhắc với cháu ấy.”

Khuôn mặt của Phó Cảnh Thâm không chút biểu cảm: “Xin chào.”

Quý Anh: “Xin chào.”

Ông nội và ông cụ Phó đưa mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Quý Anh không biết bọn họ đang cười cái gì, cô ngơ ngác đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, thấy anh khẽ cau mày, trông có chút mất kiên nhẫn.

Lúc này, cách đó không xa có mấy thiếu niên chạy tới, gọi to về phía Phó Cảnh Thâm: “Anh ba! Anh ở đây à.”

Đây là lần đầu tiên Quý Anh ra ngoài gặp nhiều người như vậy, cô vô thức trốn sau lưng Quý Hoài, chỉ hé mắt ra nhìn.

Các thiếu niên đến tìm Phó Cảnh Thâm chơi, thấy bọn họ sắp rời đi, Quý Hoài không thể nhịn được nữa, dắt Quý Anh đi: “Anh dẫn em đi chơi nha, thế nào?”

Thật ra Quý Anh không muốn đi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh hai, cô vẫn gật đầu.

Dọc theo sân sau rộng lớn, đám nhóc mới lớn bước qua những người lớn ăn mặc sang trọng, đi đến bên hồ, ở đó còn có một hòn non bộ được chế tác tinh xảo, nước suối chảy róc rách.


Phó Cảnh Thâm giới thiệu ngắn gọn về hai người bạn đi cùng, một người tên Giang Thành và người kia tên Hứa Châu.

“Đây là Quý Hoài.” Phó Cảnh Thâm lại quay đầu, giới thiệu: “Đây là em gái của cậu ấy, Quý Anh.”

Trên thực tế, Quý Hoài và Phó Cảnh Thâm không quen biết nhau. Hai nhà một nhà ở phía Nam, một nhà ở phía Bắc, bình thường ai cũng có mối quan hệ riêng của mình. Nhưng nếu như đã gặp nhau thì chơi cùng vậy.

Quý Hoài nhỏ hơn bọn họ ba bốn tuổi, cậu ấy chưa từng tiếp xúc với ván trượt, vì vậy khi nhìn thấy Hứa Châu bay từ con dốc cạnh bên hòn non bộ xuống trên chiếc ván trượt của mình đầy hào nhoáng, mắt Quý Hoài mở to, trong mắt cậu ấy ánh lên sự háo hức muốn được thử.

Còn Quý Anh thì nắm lấy gấu váy, lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ.

Quay người lại, cô thấy Phó Cảnh Thâm đang bước lên tấm ván dài, trượt xuống dốc, thậm chí còn thực hiện một cú lật đẹp mắt trên không trung cùng với biểu cảm thờ ơ trên khuôn mặt, cực kỳ tuyệt vời.

Quý Anh xem đến nín thở, còn Quý Hoài hưng phấn vỗ tay, dẫn cô đi lên phía trước: “Tuyệt quá, tôi cũng muốn thử!”

“Không được, cậu đã chơi bao giờ đâu.” Giang Thành giữ vai Phó Cảnh Thâm: “Cậu phải để anh ba dạy cho cậu trước, anh ấy chơi trượt ván giỏi lắm.”

Quý Hoài không chút do dự nhìn về phía Phó Cảnh Thâm: “Anh ba!”

Phó Cảnh Thâm đặt ván trượt xuống, liếc nhìn về phía Giang Thành, không hề chấp nhận: “Ai nói thì người đó dạy.”

“Được thôi.” Giang Thành nhún vai, khoác vai Quý Hoài: “Tôi dạy thì tôi dạy.” Cậu ta bỗng nhìn thấy cô bé xinh đẹp đáng yêu bên cạnh Quý Hoài: “Nhưng vẫn không được, cậu đi chơi rồi, thì ai ở đây chăm sóc em gái?”

Quý Anh mở to mắt nhìn anh hai vừa rồi còn nắm tay mình, cậu ta cau mày suy nghĩ một chút, sau đó chỉ về phía hòn non bộ bên cạnh hồ nước, nịnh nọt cười với cô bé: “Anh Anh ngoan ngoãn ngồi ở đó xem anh trượt ván nhé, được không nào?”

“… Được.”

Suốt một buổi sáng buồn tẻ dài đằng đẵng, Quý Anh chống tay lên đầu ngồi bên bờ hồ đếm xem trong đó có bao nhiêu con cá chép đỏ, nhân tiện đếm xem anh hai đã ngã bao nhiêu lần.

Cuối cùng, Quý Hoài vẫn còn muốn chơi nữa.

Còn Phó Cảnh Thâm thì đã hết hứng thú, trượt ván với vẻ mặt chán chường, ổn định dừng lại bên hồ.

Khi đó, Quý Anh đang nhìn chằm chằm vào hai con cá chép đang phun bọt ra nước trong hồ.

Không hề nhận thấy…

Quý Hoài đang tăng tốc lao xuống dốc, vì thể hiện những kỹ năng mới học được của mình, không thể thắng lại mà lao thẳng về phía Quý Anh.

Sắc mặt Quý Hoài thay đổi, lớn tiếng kêu lên: “Anh Anh! Tránh ra!”

Quý Anh: “Hả?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Quý Hoài đang lao về phía mình với tốc độ rất cao, sững người ngay tại chỗ.


Bên tai vang lên tiếng gió rít gào, một giây trước khi Quý Hoài sắp tông vào người cô, bên cạnh đã có người ôm lấy cô rồi lăn ra phía sau, trực tiếp ngã xuống hồ. Cá chép trong ao nhốn nháo, nước lạnh lập tức tràn ngập toàn thân, lan đến má, mũi, thậm chí là cả tai.

Như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Quý Anh ôm chặt lấy cánh tay cậu bé, khó chịu không ngừng ho khan. Cho đến khi cậu bé ôm lấy cô, trồi lên khỏi mặt nước, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao rồi.”

Quý Anh không thở được, tầm nhìn mơ hồ, nghe thấy giọng nói đều đều của cậu bé, không hiểu sao nỗi sợ hãi của cô dịu đi.

Cô ôm chặt lấy Phó Cảnh Thâm, giọng run run khẽ gọi: “Anh ba…”

“Ừm.” Phó Cảnh Thâm ôm cô đi ra khỏi hồ nước: “Anh đây.”

Hai người ướt sũng, Quý Hoài bị xung lực của hồ nước bật lại nên nặng nề ngã xuống đất. Với tác động như vậy, nếu Phó Cảnh Thâm không kịp thời kéo Quý Anh xuống ao, hậu quả sẽ khủng khiếp đến không thể tưởng tượng.

Quý Hoài không để ý đến vết thương ở đầu gối và khuỷu tay của mình, vội vàng chống người đứng lên, nhìn cơ thể nhỏ bé Phó Cảnh Thâm ôm trong lòng.

“Quý Anh Anh.” Quý Hoài sắp phát điên lên rồi, vươn tay muốn ôm em gái, nhưng lại bị Phó Cảnh Thâm né tránh.

Vẻ mặt anh lạnh lùng: “Tôi sẽ dẫn em cậu đi tìm cô chú.”

Quý Hoài xoa xoa mũi, biết mình sắp xong đời rồi nên im lặng đi theo Phó Cảnh Thâm.

Từ khi mới sinh, Quý Anh đã có thể chất yếu ớt, chăm dưỡng đến mãi năm tuổi nhưng vẫn cứ bệnh tật liên miên. Cả nhà nâng cô như nâng trứng, để cô lớn đến bây giờ mới chịu dẫn cô ra ngoài.

Lần này sau khi rơi xuống nước, khi quay về Quý Anh đã bị ốm hơn nửa tháng, đứa trẻ khó khăn lắm mới nuôi được cho có da có thịt, bây giờ lại gầy hẳn đi. Cũng vì thế mà những năm tiếp theo, cô không được đi dự tiệc thêm một lần nào nữa.

Về phần Quý Hoài, anh ấy suýt chút đã bị Quý Thiên Trạch và Quý Thâm đánh chết.

...

Thật ra Quý Anh đã lâu không bị bệnh, cho đến khi cảm giác đầu óc nặng nề, cả người lâng lâng quen thuộc ập đến đầu, từng cơn đau ập tới như búa bổ.

“Cục cưng.” Giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai, sau đó trên trán truyền đến một cảm giác mát lạnh, bàn tay mảnh khảnh của người phụ đặt lên trên: “Sao lại nóng như vậy?”

Vu Uyển Thanh cao giọng, đau lòng thở dài: “Mẹ sẽ gọi cho Trần Ngọc.”

Trần Ngọc là bác sĩ riêng của Quý Anh, đã luôn chăm sóc cô kể từ khi cô còn nhỏ.

Quý Anh mở to đôi mắt ngái ngủ, không biết từ lúc nào, trong phòng đã hoàn toàn tối om, chắc trời đã tối.

“Mẹ, con không sao.” Khi lên tiếng, Quý Anh phát hiện ra giọng nói của mình đã khàn đặc lại.

Vu Uyển Thanh nhéo nhẹ má con gái: “Nóng thế này mà còn bảo không sao? Con muốn mẹ lo chết hả.”

Không lâu sau, Trần Ngọc đến, kiểm tra cơ thể của Quý Anh, rồi lại kê đơn thuốc và truyền nước cho cô.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ mà thôi.” Trần Ngọc đứng ở ngoài cửa, thấp giọng nói với Vu Uyển Thanh và Quý Thiên Trạch vừa mới vội vã trở về: “Gần đây trời mưa nên cô Quý bị cảm lạnh, lại không nghỉ ngơi tốt, cơ thể chịu không nổi nữa nên ngã bệnh. Khoảng thời gian này cứ nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Nghe vậy, Quý Thiên Trạch và Vu Uyển Thanh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi truyền nước xong, Trần Ngọc thu dọn đồ đạc và rời đi. Quý Anh ngồi bên giường, nhìn thuốc hạ sốt đã ngâm sẵn bên giường, chán nản nhìn trần nhà.

Vu Uyển Thanh khoanh tay, chăm chú nhìn cô uống thuốc không chớp mắt, trong miệng còn cằn nhằn không ngừng.

Quý Thiên Trạch đã vội vã chạy về nhà sau khi biết tin, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn vẻ ấm ức trên khuôn mặt của con gái mình, người bố già dễ mềm lòng hiếm khi không nói lời nào.


Chủ tịch Quý lúc ở bên ngoài mạnh mẽ, quyết đoán, nói một là một, lực bất tòng tâm lắc đầu với con gái mình.

Quý Anh cụp đôi mi thanh mảnh xuống, nhíu mày, cố gắng nuốt xuống ngụm thuốc đắng giống như gặp phải đại địch. Dù đã uống hàng ngàn loại thuốc nhưng cô vẫn không chịu được vị đắng.

Thấy Quý Anh đã uống thuốc rồi, vẻ mặt Vu Uyển Thanh mới thả lỏng, đáng tiếc đạn pháo đều đã tập trung hết về phía Vũ Lâm Linh, chỉ mong sao có thể đóng cửa hàng ngay bây giờ.

Quý Anh thầm thở dài trong lòng.

Có vẻ như chuyến đi đến Huy Châu này... toang rồi.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được vẻ mặt đáng thương của con gái mình, Quý Thiên Trạch đứng ngoài cửa lên tiếng khuyên nhủ bà Quý dường như vẫn chưa chịu dừng lại: “Được rồi, con gái cần phải nghỉ ngơi, em nói ít lại đi.”

Đáng tiếc là khi đôi mắt xinh đẹp của Vu Uyển Thanh đảo qua, Quý Thiên Trạch lập tức im lặng.

Cũng may là bà ấy không nói thêm gì nữa, đắp chăn cho Quý Anh: “Nghỉ ngơi cho khỏe nha con, mẹ đã xin trường cho con nghỉ ba ngày rồi.”

Quý Anh: “Dạ.”

Cô nhìn người bố già đầy cảm kích, Quý Thiên Trạch cách một khoảng không an ủi con gái mình, sau đó quay người kéo Vu Uyển Thanh đi.

Bên ngoài căn phòng nơi Quý Anh không thấy, Vu Uyển Thanh khẽ “hứ” một tiếng, quay người bỏ Quý Thiên Trạch lại phía sau.

Quý Thiên Trạch sờ sờ mũi, cất bước đi theo. Còn chưa kịp đụng vợ đã bị né tránh, Vu Uyển Thanh trừng mắt lườm ông ấy: “Em thấy anh cứ nên sống với công việc, với tiệc xã giao của anh đi.”

“Ở nhà có một mình em trông chừng, cục cưng bị bệnh rồi anh cũng chẳng hay biết.”

Quý Thiên Trạch cũng nhắm mắt thuận theo, thành thật nhận sai.

Chờ cho đến dỗ bà ấy xong, mới giải thích toàn bộ câu chuyện.

“Tối nay phải đi ăn tối với ông cụ Phó, một hậu bối như anh cũng không thể không nể mặt ông ấy được.”

Nói đến nhà họ Phó, Vu Uyển Thanh dừng lại một chút: “Ông cụ Phó?” Cũng khó trách bà ấy nhạy cảm như vậy, đối với gia đình mà cục cưng của bà ấy đã phải đính hôn từ nhỏ Vu Uyển Thanh hận không thể có ba đầu sáu tai, nghe ngóng được mọi thứ.

Quý Thiên Trạch: “Ừ.”

Vu Uyển Thanh trầm ngâm hỏi: “Ông ấy nói gì?”

Nghĩ đến lời nói đầy ẩn ý của ông cụ đêm nay, sắc mặt của Quý Thiên Trạch cũng có chút khó coi.

“Ông cụ hỏi sắp đến sinh nhật lần thứ hai mươi của con gái chúng ta rồi phải không.”

Lông mày Vu Uyển Thanh nhướng lên: “Cho nên…?”

Khi nghĩ đến đứa con gái sắp bước sang tuổi hai mươi của mình đã bị nhà họ Phó nhìn chằm chằm như hổ đói, Quý Thiên Trạch vừa nói vừa nghiến răng.

“Cho nên nhà họ Phó muốn bàn đến chuyện kết hôn.”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương