Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu
-
Chương 14: Muốn giống anh (3)
Editor: Nhã Y Đình
Cậu nhóc nhìn cô bé đã cười vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên có thể thấy bên phải có má lúm đồng tiên nhạt nhạt.
Ăn cơm trưa xong, cô nhóc chiếm lấy chỗ ngồi của Ninh Chấp Mặc rồi ríu rít nói chuyện về Tôn Ngộ Không với Tiểu Bá Vương.
Tiểu Chấp Mặc im lặng ngồi cạnh đọc sách, thỉnh thoảng nhìn sang bên một cái.
Suốt cả buổi trưa, cậu chỉ lật được hai trang sách. Tiểu Đạm Đạm nói chuyện với Tiểu Bá Vương cực kỳ vui vẻ. Đến lúc tan học, vẫn là Tiểu Chấp Mặc giúp cô bé thu dọn ba lô. Sau đó, khi thấy cậu lầm lì đi ra ngoài, cô bé cũng vội vàng đuổi theo.
Phần lớn, các bạn nhỏ đều được ba mẹ đón, cho nên ở trước cửa nhà trẻ có không ít xe đạp. Đầu năm 2000, số lượng xe hơi riêng cũng khá ít cho nên hai đứa bé chỉ liếc mắt một cái đã thấy bảo mẫu đứng bên đường đối diện.
Lúc chuẩn bị sang đường, Tiểu Chấp Mặc hơi mím môi, đột nhiên dừng bước.
Tiểu Đạm Đạm vẫn cúi đầu nhìn bước chân, như đang lạc vào cõi thần tiên cứ bước đi như vậy...... không hề để ý nên đụng vào bức tường thịt.
"Đông!"
"Ai ui!"
Cô bị đau, trừng mắt tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Chấp Mặc. Tiểu Đạm Đạm nhe răng, trợn mắt xoa xoa cái múi đỏ vì đau mà đỏ hồng lên.
Xin lỗi đi!
Tiểu Chấp Mặc hiểu được nhưng cũng không nói xin lỗi.
Cậu cực kỳ thản nhiên, kéo tay cô bé, để cô đi song song với mình. Sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Đi sang đường, phải cẩn thận một chút!"
Ánh mắt Tiểu Đạm Đạm vẫn nhìn chằm chằm cậu, xin lỗi đi!
Tiểu Chấp Mặc vẫn mặc kệ, nói thêm: "Sau này đi học hạn chế nói chuyện với Tiểu Bá Vương thôi!"
"Tại sao?" Tiểu Đạm Đạm không phục.
Ninh Chấp Mặc nhíu mày, trịnh trọng nói hai chữ: "Trẻ con!"
"A...... "
Vì đã nói muốn giống như Tiểu Chấp Mặc nên Tiểu Đạm Đạm không phản bác chỉ chu mỏ, rầu rĩ đáp một tiếng.
Nhưng không nghĩ lại, tuổi này của cô nhóc chẳng lẽ không phải là trẻ con sao?
Cô lén lút nhìn khuôn mặt cậu nhóc, vẫn lạnh nhạt như cũ. Người này sao lại chẳng thú vị tẹo này nhỉ?
Tiểu Đạm Đạm cũng không chú ý tới, lúc cô không nhìn thì cậu nhóc kia hơi nhếch miệng lên.
Tiểu Chấp Mặc nắm tay Tiểu Đạm Đạm qua đường xong nhưng cũng không thả. Cứ như vậy, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt nhau.
Buổi chiều, hai bóng dáng nho nhỏ, một cao, một thấp keo thật dài. Có vài người đi ngang qua, thấy cảnh như vậy thì giơ máy ảnh lên chụp.
——
Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng đặc sản món Thiểm Bắc cách đại viện không xa.
Ninh Thành Trì và Tần Họa làm chủ trì, tổ chức tiệc ‘đón gió tẩy trần’ cho Tiểu Đạm Đạm.
Lúc nghe thấy từ này, Tiểu Đạm Đạm đang chăm chú gặm bánh hamburger gà của KFC. Lúc ở nhà, cô nhóc làm nũng ba Hứa đòi mua, nói là chúc mừng cô nhóc ngày đầu tiên đến trường.
Đương nhiên, nếu đi nhà trẻ cũng được coi là đi học.
Cô nhóc ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ có dính tương cà chua giống như râu mèo.
Cô bé giật tay áo của Ninh Chấp Mặc đang ngồi cạnh, nhồm nhoàm hỏi: "Tại sao rửa chanh không dùng nước...... Tại sao lại dùng gió chứ?"
Cậu nhóc nhìn cô bé đã cười vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên có thể thấy bên phải có má lúm đồng tiên nhạt nhạt.
Ăn cơm trưa xong, cô nhóc chiếm lấy chỗ ngồi của Ninh Chấp Mặc rồi ríu rít nói chuyện về Tôn Ngộ Không với Tiểu Bá Vương.
Tiểu Chấp Mặc im lặng ngồi cạnh đọc sách, thỉnh thoảng nhìn sang bên một cái.
Suốt cả buổi trưa, cậu chỉ lật được hai trang sách. Tiểu Đạm Đạm nói chuyện với Tiểu Bá Vương cực kỳ vui vẻ. Đến lúc tan học, vẫn là Tiểu Chấp Mặc giúp cô bé thu dọn ba lô. Sau đó, khi thấy cậu lầm lì đi ra ngoài, cô bé cũng vội vàng đuổi theo.
Phần lớn, các bạn nhỏ đều được ba mẹ đón, cho nên ở trước cửa nhà trẻ có không ít xe đạp. Đầu năm 2000, số lượng xe hơi riêng cũng khá ít cho nên hai đứa bé chỉ liếc mắt một cái đã thấy bảo mẫu đứng bên đường đối diện.
Lúc chuẩn bị sang đường, Tiểu Chấp Mặc hơi mím môi, đột nhiên dừng bước.
Tiểu Đạm Đạm vẫn cúi đầu nhìn bước chân, như đang lạc vào cõi thần tiên cứ bước đi như vậy...... không hề để ý nên đụng vào bức tường thịt.
"Đông!"
"Ai ui!"
Cô bị đau, trừng mắt tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Chấp Mặc. Tiểu Đạm Đạm nhe răng, trợn mắt xoa xoa cái múi đỏ vì đau mà đỏ hồng lên.
Xin lỗi đi!
Tiểu Chấp Mặc hiểu được nhưng cũng không nói xin lỗi.
Cậu cực kỳ thản nhiên, kéo tay cô bé, để cô đi song song với mình. Sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Đi sang đường, phải cẩn thận một chút!"
Ánh mắt Tiểu Đạm Đạm vẫn nhìn chằm chằm cậu, xin lỗi đi!
Tiểu Chấp Mặc vẫn mặc kệ, nói thêm: "Sau này đi học hạn chế nói chuyện với Tiểu Bá Vương thôi!"
"Tại sao?" Tiểu Đạm Đạm không phục.
Ninh Chấp Mặc nhíu mày, trịnh trọng nói hai chữ: "Trẻ con!"
"A...... "
Vì đã nói muốn giống như Tiểu Chấp Mặc nên Tiểu Đạm Đạm không phản bác chỉ chu mỏ, rầu rĩ đáp một tiếng.
Nhưng không nghĩ lại, tuổi này của cô nhóc chẳng lẽ không phải là trẻ con sao?
Cô lén lút nhìn khuôn mặt cậu nhóc, vẫn lạnh nhạt như cũ. Người này sao lại chẳng thú vị tẹo này nhỉ?
Tiểu Đạm Đạm cũng không chú ý tới, lúc cô không nhìn thì cậu nhóc kia hơi nhếch miệng lên.
Tiểu Chấp Mặc nắm tay Tiểu Đạm Đạm qua đường xong nhưng cũng không thả. Cứ như vậy, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt nhau.
Buổi chiều, hai bóng dáng nho nhỏ, một cao, một thấp keo thật dài. Có vài người đi ngang qua, thấy cảnh như vậy thì giơ máy ảnh lên chụp.
——
Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng đặc sản món Thiểm Bắc cách đại viện không xa.
Ninh Thành Trì và Tần Họa làm chủ trì, tổ chức tiệc ‘đón gió tẩy trần’ cho Tiểu Đạm Đạm.
Lúc nghe thấy từ này, Tiểu Đạm Đạm đang chăm chú gặm bánh hamburger gà của KFC. Lúc ở nhà, cô nhóc làm nũng ba Hứa đòi mua, nói là chúc mừng cô nhóc ngày đầu tiên đến trường.
Đương nhiên, nếu đi nhà trẻ cũng được coi là đi học.
Cô nhóc ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ có dính tương cà chua giống như râu mèo.
Cô bé giật tay áo của Ninh Chấp Mặc đang ngồi cạnh, nhồm nhoàm hỏi: "Tại sao rửa chanh không dùng nước...... Tại sao lại dùng gió chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook