Hạ Hiểu ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, đợi đến lượt mình.

Cô không muốn vào đây, nhưng người kia nằng nặc đòi đưa cô vào, những người xung quanh cũng khuyên cô nên đi, vì vậy chỉ có thể theo người kia đi đến đây.

Người phụ nữ kia ngồi bên cạnh cô, cả hai đều im lặng không nói câu nào, có lẽ là vì không biết nên đối mặt với nhau thế nào.

Y tá ra gọi đến số của cô, Hạ Hiểu lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Vết thương cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ là bị trầy xước, khử trùng xong là được.

Bác sĩ kê cho cô một ít thuốc giảm đau và thuốc thoa.

Tất cả tiền khám, tiền thuốc đều do người kia trả.

Hạ Hiểu bước ra ngoài, cúi đầu nói:
"Cảm ơn, nếu không có gì tôi xin phép đi trước."
"Hiểu Hiểu, con không muốn nói chuyện với mẹ sao?"
Không sai, người phụ nữ đó, chính là mẹ cô, là người đã bỏ cô đi vào năm 10 tuổi.

Hạ Hiểu khó khăn lắm mới có thể đối mặt với Hạ Tĩnh Thiên, bây giờ lại bắt cô một lần nữa đối mặt với Lâm Tương.


Ông trời thật đúng là biết trêu đùa con người mà.

Lâm Tương bước đến trước mặt cô, rưng rưng nhìn con gái, xúc động nói:
"Con gái của mẹ, đã trưởng thành rồi, rất xinh đẹp.

Hơn 7 năm qua, lúc nào mẹ cũng nhớ đến con, mẹ luôn nghĩ Hiểu Hiểu lớn lên trông như thế nào, bây giờ mẹ đã nhìn thấy rồi."
Hạ Hiểu nắm chặt bịch thuốc trong tay, cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân lại chất vấn bà:
"Tại sao năm đó lại bỏ đi không nói câu nào? Tại sao năm đó lại rời bỏ con? Mẹ nói mẹ nhớ con, vậy mẹ có biết thời gian qua con sống như thế nào, phải trải qua những gì không?"
Lâm Tương bị con gái chất vấn, nhất thời không nói được thành lời.

Chuyện năm đó vẫn là sự canh cánh trong lòng bà.

Lâm Tương cũng là có nỗi khổ riêng, nhưng lại không thể nói với ai.

Nếu bây giờ bà lựa chọn nói ra, liệu con gái có tha thứ cho bà hay không?
Hạ Hiểu đứng thật lâu cũng không nhận được phản hồi.

Cô không có đủ kiên nhẫn, liền nói một lời từ biệt rồi rời đi.

Lâm Tương muốn đuổi theo nhưng không dám, bà sợ sẽ kích động đến cô.
Cố Duệ đứng nhìn đồng hồ, hơn 1 tiếng rồi mà Hạ Hiểu vẫn chưa đến, không biết cô xảy ra chuyện gì, thật khiến anh lo lắng.

Khúc Tịnh Dao lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hiểu, nhưng chỉ nghe được câu nói thuê bao quen thuộc.

Từ Khả đứng lên ngồi xuống mấy lần, dần dần cũng mất kiên nhẫn nói:
"Sao còn chưa đến? Cậu ấy trước nay luôn đúng hẹn mà, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Khúc Tịnh Dao vừa nghe đã đánh nhẹ vào vai cậu "Phỉ phui, cái miệng đừng có nói xui, cậu ấy nhất định không sao đâu.

Chắc là kẹt xe hay gì đó thôi, chúng ta đợi thêm chút nữa."
Cố Duệ làm gì còn kiên nhẫn mà đợi nữa, quay lại nói với mọi người:
"Các cậu tìm chỗ ngồi trước đi, xong rồi nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đi tìm Hiểu Hiểu."
"Này, hay là chúng ta cùng đi đi." La Minh Viễn kéo anh lại nói
"Không cần đâu, như vậy càng dễ bị lạc hơn, để tớ tự đi là được."
Nói xong Cố Duệ lập tức chạy đi, không để cho ai nói thêm câu nào.

Mọi người đành nghe theo lời anh, tìm một chỗ nghỉ chân trước, đợi hai người đến rồi tính tiếp.
Cố Duệ bật định vị lên tìm, nhưng lại không nhận được tín hiệu từ điện thoại của Hạ Hiểu, chỉ có thể men theo con đường từ trường về nhà cô mà tìm.


Cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng anh cũng thấy Hạ Hiểu ở đối diện mình.

Chiếc váy trắng bị bẩn, trên cánh tay và đầu gối còn đang dán băng gạc.

Cố Duệ lập tức chạy đến bên cô, chưa kịp hỏi Hạ Hiểu đã khai hết, còn kèm theo một câu xin lỗi:
"Xin lỗi, tớ không cố ý trễ hẹn đâu.

Do tớ không bắt được xe buýt, sau đó xảy ra vài chuyện, cho nên tớ mới đến muộn, còn làm phiền cậu phải đi tìm tớ."
"Tại sao lại không gọi điện cho tớ?"
"Điện thoại, hỏng rồi."
Hạ Hiểu giơ chiếc điện thoại trong tay lên cho anh xem.

Lúc nãy khi cô ôm đứa trẻ kia, điện thoại bị văng ra một bên, bị vỡ màn hình.

Lúc đó chỉ lo cho đứa bé mà không để ý, đến khi ra khỏi bệnh viện rồi cô mới phát hiện ra.

Cố Duệ nhìn cô bị thương như vậy, miệng liền trách mắng:
"Sao không lúc nào biết nghĩ cho bản thân vậy? Cậu như vậy, muốn tớ phải lo cho cậu cả đời sao?"
"Có thể lo cả đời không?" Tuy chỉ là câu nói đùa, nhưng Hạ Hiểu vẫn có chút mong chờ câu trả lời từ anh
"Có thể, chỉ cần cậu cho phép là được."
Có được câu trả lời như ý muốn, Hạ Hiểu đương nhiên rất vui.

Nhưng vì ngượng ngùng mà cô đổi sang chuyện khác:
"Chúng ta đi thôi, mọi người chắc là đợi lâu rồi."
Cố Duệ xoay người đưa lưng về phía cô "Lên đi, tớ cõng cậu, chân đau đi không tiện đâu."

Hạ Hiểu leo lên lưng anh, yên phận ở trên đó.

Tấm lưng của Cố Duệ rất vững chắc, có thể để cô dựa vào.

Những người xung quanh khi nhìn vào hai người, có chút tò mò, cũng có chút ngưỡng mộ.

"Cố Duệ, tớ có một bí mật, vẫn chưa nói cho cậu biết."
"Bí mật gì?"
"Chính là, tớ, tớ rất, thích cậu."
Cố Duệ nghe được liền phì cười.

Hạ Hiểu cuối cùng cũng chịu nói thật lòng mình rồi.
"Vậy tớ cũng nói cho cậu nghe một bí mật."
"Cậu nói đi!"
"Tớ cũng thích cậu, hướng dương nhỏ à!"
Tớ chính là hoa hướng dương, còn cậu là mặt trời nhỏ của tớ.

Cuộc sống của tớ chẳng có gì đặc biệt, nhưng từ khi gặp được cậu, nó lại ngập tràn ánh sáng.

Mà trong mắt của hoa hướng dương chỉ có mặt trời, cũng giống như tớ chỉ có cậu, ai cũng không cần..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương