[ Thành phố H, nằm ở trên một hòn đảo nhỏ.
Phong cảnh nơi đây tú lệ, khí hậu hợp lòng người, quan hệ giữa người với người rất thân thiện, là thành phố nhỏ thích hợp để cư trú.
Chẳng qua, ở một thành phố nhỏ không có chút tiếng tăm gì, lại có một câu chuyện lưu truyền tới nay làm người không rét mà run.
Vài thập niên trước, có một vị thương nhân nghèo túng chuyển đến thành phố H khi nơi đây còn đất cằn sỏi đá, trong nhà tổng cộng có hơn hai mươi người hầu.
Trong đó có một thiếu nữ, đặc biệt mỹ lệ, nhưng làm người ta giật mình chính là, màu tóc của thiếu nữ này, cư nhiên là màu đen.
Trên hòn đảo bị cách biệt với bên ngoài, cư dân chưa bao giờ gặp qua màu tóc như vậy, mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Quả nhiên, không bao lâu, mọi chuyện về thiếu nữ nhỏ này truyền trên khắp đảo nhỏ.
Tin tức thực nhanh truyền đến tai thương nhân nghèo túng, y tỏ vẻ khiếp sợ, nói rằng gia tộc của mình chưa bao giờ có thiếu nữ tóc đen!
Nhóm dân cư bị chấn kinh, nhưng bọn họ đích xác nhìn thấy thiếu nữ tóc đen kia thường xuyên ra vào nhà phú thương!
Lúc này, toàn bộ đảo H bởi vì một câu của thương nhân mà lâm vào bên trong mây mù.
Mà thân ảnh thiếu nữ vẫn hiện lên trên đảo H, trong miệng nàng thường xuyên ngâm nga một bài hát không thuộc về đất nước này.
"Người yêu của ta......Ngươi khi nào mới có thể xuất hiện....Người yêu của ta.....Ta vẫn luôn chờ ngươi...."
Dân cư đảo H nhân tâm hoảng sợ, không lâu sau đó, con gái nhỏ của thương nhân phát hiện một bức tranh ở gác mái.
Thiếu nữ trong bức tranh, mặc một bộ váy trắng, đang lẳng lặng ở trong bức tranh, khóe miệng tươi cười ôn nhu.

]
******
"Ai......Tháng này sống kiểu gì bây giờ a...."
Trong chung cư nhỏ, một nam sinh tóc đen hơi xoăn đang ngồi ở trước bàn, thân hình gầy ốm, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này trên bàn cậu chất đầy thùng mì gói, các loại giấy rác bị vò nát vứt ở bên chân, đồ vật quý giá duy nhất, khả năng chính là máy tính trên bàn.
Thiếu niên đang tính toán chi tiêu tháng này, nhìn vào giấy tờ, cậu bất đắc dĩ mà thở ra một ngụm.

Mắt thấy sắp tới ngày thu tiền thuê nhà, mà tiền nhuận bút của cậu bị trì hoãn hết lần này tới lần khác, số tiền tiết kiệm trên người cũng không đủ nộp tiền thuê nhà, càng đừng nói tiền cơm hằng ngày.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập, ở đất nước xa lạ, cậu chỉ có thể sống tạm qua ngày như con chuột.
Thiếu niên tên là Xuyên Bách, là người Long quốc, từ nhỏ cha mẹ song vong, gửi nuôi sang bên thân thích, thân thích cũng chỉ là thân thích, chỉ có một tầng quan hệ huyết thống xa lạ mà thôi, vì thế cậu ở nhà thân thích trong sự lo sợ ăn nhờ ở đậu.
Nhưng trời cao tựa hồ phá lệ chiếu cố cậu, từ nhỏ có thiên phú nghệ thuật khác hẳn với thường nhân, cậu cũng rất tranh đua, chủ động tham gia các loại thi đua, đoạt được quán quân, đoạt được tiền thưởng liền dùng một phần để chi trả phí sinh hoạt của mình, một bộ phận gửi tiết kiệm vào ngân hàng.
Rốt cuộc, 18 tuổi năm ấy, với số tiền dành dụm, cùng với tài sản cha mẹ quá cố để lại, cậu dứt khoát kiên quyết rời khỏi quê hương, một mình tới đất nước nghệ thuật trong lời đồn.
Vừa mới bắt đầu đi vào nơi này, cậu tự xưng là thiên phú cực cao, khả nhân ngoại có người, thiên ngoại hữu thiên, hơn nữa bởi vì cậu là người Long quốc, ngoại ngữ không tốt, bất luận là tìm công việc, hay là học tập, cơ hồ là vấp phải trắc trở khắp chốn.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, cậu ở trên mạng tìm được một công việc, tạm thời ở một phòng làm việc không có tiếng tăm gì làm họa sĩ, mà phòng làm việc này.....Là nơi vẽ truyện tranh 18+.
Tuy rằng cậu cũng không muốn vẽ như vậy, chỉ là cuộc sống ép buộc, cậu cũng không thể không vì cuộc sống mà cúi đầu.
Mà hiện tại, phòng làm việc đáp ứng tiền nhuận bút của cậu, lại chậm chạp không đưa tới tay cậu....
"Ring.....ring...."
Di động bỗng chốc rung lên, sợ tới mức là Xuyên Bách giật mình, cậu kinh hoảng thất thố cầm lấy di động, phát hiện người gọi điện cư nhiên là người phụ trách phòng làm việc.
Chẳng lẽ là cho cậu tiền nhuận bút sao?!
Cậu gấp không chờ nổi là bấm nhận, dùng sứt sẹo tiếng Anh nói: "Alo, xin chào, tôi là Xuyên Bách."
"Vâng, xin chào, Xuyên Bách tiên sinh, là như thế này, cậu biết mà, gần đây kinh tế phòng làm việc bị đình trệ, cho nên chúng tôi cần cắt bớt nhân viên, thực xin lỗi, Xuyên Bách tiên sinh, còn khoản nợ tiền nhuận bút trước đó chúng tôi đã chuyển vào tài khoản của ngài....."
"Từ từ, có ý gì? Ý của mấy người là tôi bị sa thải sao?"
"Thật sự xin lỗi, Xuyên Bách tiên sinh, ngượng ngùng rồi, bên phòng làm việc có một số việc cần tôi xử lý, hẹn gặp lại."
"Từ từ...!"
Lời còn chưa dứt, bên kia trực tiếp cúp điện thoại, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm "tít tít tít", Xuyên Bách hơi giật mình ngồi ở ghế trên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Không phải chứ...? Cậu cư nhiên....Bị sa thải?
Đột ngột như vậy??
Nhưng truyện tranh cậu vẫn còn đang vẽ tiếp thì sao? Tuy nói là 18+, nhưng cậu cũng có người đọc a! Phòng làm việc sao có thể sa thải cậu?

Cậu run rẩy xuống tay mở máy tính trên bàn, muốn tiến vào trang web cá nhân xem tình huống, lại phát hiện tài khoản và mật mã sớm đã sửa bị đổi, cậu vội vàng nhập tên truyện tranh, nhưng lại có một việc làm người ta vô pháp tiếp thu.
Truyện tranh của cậu up chap mỗi đầu tuần cư nhiên đã hiện là đổi mới.....Mà tuần này, bản thảo của cậu còn chưa hoàn thành.....Vậy truyện tranh là ai đổi mới?
Cậu cắn chặt môi dưới, trong cơn giận dữ, cậu click mở truyện tranh, lại phát hiện kỹ xảo vẽ hình, bút pháp, tô màu, quả thực giống như đúc của cậu...
Hiện tại cậu liền tính là kẻ ngốc cũng hiểu được, tuy cậu là người coi tiền như rác, cực cực khổ khổ nhiều ngày như vậy, chẳng phân biệt ngày đêm mà phác thảo tô màu, thế nhưng là làm áo cưới cho người khác!
Cậu nhắm mắt lại, nỗ lực bình phục tâm tình, cậu run rẩy đầu ngón tay, ở trên máy tính đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, quả nhiên, phòng làm việc đã chuyển cho cậu số tiền nhuận bút đã nợ lâu ngày.
Con số không nhỏ, cậu trả tiền thuê nhà mấy tháng cũng dư dả, xem ra phòng làm việc này đảo cũng không hoàn toàn không có lương tâm!
Nhưng sau đó......Sau đó cậu nên làm cái gì bây giờ?
Vốn dĩ có thể tìm được công việc lúc này đã rất khó, hiện tại mất đi công việc này.....Cậu nên sống như thế nào a....
Di động lại lần nữa vang lên, có tin nhắn mới, Xuyên Bách nheo mắt, trong lòng tức khắc cảm thấy có chút không ổn, trong lòng cậu kinh hoàng, đầu ngón tay chần chờ, vẫn lựa chọn mở tin nhắn ra xem.
【 Chủ nhà: Xuyên Bách tiên sinh, xin chào, tiền thuê nhà tháng này khi nào ngài mới trả? Nếu ngày mai tiền còn chưa tới tài khoản của tôi, thỉnh ngài trả phòng cho tôi.


Chủ nhà lại bắt đầu thúc giục, câu chữ lạnh như băng làm Xuyên Bách có chút không biết làm sao.
【 Xuyên Bách: Ngượng ngùng, tiên sinh, ngày mai tôi liền trả tiền thuê nhà tháng này! 】
【 Chủ nhà: Thứ cho tôi mạo muội, Xuyên tiên sinh, tôi cảm thấy cậu không thích hợp ở quốc gia chúng tôi, cậu tốt nhất vẫn nên về đất nước của cậu, rốt cuộc....Ở nơi đó chắc hẳn cậu cũng xem như là nhân tài thiên phú dị bẩm.


Từng câu nói của chủ nhà, hóa thành lưỡi dao sắc bén, cứa vào trong lòng ngực Xuyên Bách.
Lời của chủ nhà là có ý gì? Cậu chẳng qua là tạm thời nghèo túng mà thôi! Là vàng đến nơi nào cũng sẽ sáng lên!
Gã có tư cách gì mà trào phúng cậu và đất nước cậu?
Xuyên Bách cắn răng một cái, trong lòng nhất thời có chút tức giận, cậu hiếm lạ gì ở chung cư của gã?!

【 Xuyên Bách: Tiền thuê nhà tháng này tôi sẽ chuyển cho ngài vào ngày mai, ngại quá, tôi quyết định không thuê nữa.


【 Chủ nhà: Hahaha vừa hợp ý tôi, mời ngài trả phòng cho tôi vào ngày mai, chìa khóa để dưới thảm, tôi sẽ qua lấy, thuận tiện....Cút trở về đất nước của cậu đi.】
Bên kia trả lời rất nhanh, Xuyên Bách lúc này mới phản ứng lại, tức khắc giận đến đầy mặt đỏ bừng, chủ nhà căn bản chính là cố ý chọc giận cậu, mục đích là để cho cậu rời khỏi nhà gã!
Xuyên Bách nắm chặt tay, cơ hồ muốn chửi tục, nhưng nửa ngày rồi mà trong đầu cũng không có một từ gì.....Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một câu "fuck" xoay quanh trong đầu.
Cậu vô lực gục đầu xuống, cắn chặt môi dưới, tức giận trong lòng không chỗ phát tiết.
Cậu chưa bao giờ sẽ gặp tình cảnh như vậy, mất công việc, chỗ ở cũng không có, ngay cả muốn mắng một câu thô tục mà nửa ngày cũng không biết nói như thế nào.....Trong lòng Xuyên Bách sinh ra cảm giác thất bại, còn có người thảm hại hơn so với cậu sao?
Nhưng......Nhưng cậu thật sự không muốn về nước.
Tưởng tượng đến những thân thích ở trong nhà, trong lòng cậu càng sợ hãi, cậu thà bị đói chết ở chỗ này, cũng không muốn trở về đối mặt với biểu cảm cười nhạo của bọn họ!
Đêm nay hẳn là một đêm cuối cùng ở nơi này.....Qua ngày mai có khả năng cậu phải ngủ ngoài đường, vẫn nên lên mạng tìm xem có chỗ nào cho thuê tiện nghi không đi....
Cậu thở dài, mở trang web, bắt đầu tìm tin tức cho thuê nhà ở.
Cậu chống mặt, đầy mặt bất đắc dĩ, ở trang web đi dạo một vòng đều không tìm được cái gì hợp ý cậu, có đầy đủ nhưng hoàn cảnh quá kém, đường xung quanh không an toàn, có phòng hoàn cảnh rất được, nhưng giá tiền thuê nhà quá cao....
Trời cao dường như đã cố tình an bài hết thảy, thình lình xảy ra biến cố làm cậu vô thố, nếu không phải mấy năm nay lăn lộn ở nơi này, luyện ra tính cách gợn sóng bất kinh, phỏng chừng hiện tại cậu đã sớm hỏng mất đi.
Đột nhiên giao diện máy tính bắn ra một tin tức, hấp dẫn lực chú ý của Xuyên Bách.
【 Khu biệt thự đảo H cho thuê, không cần tiền thuê, xách giỏ vào ở, quang cảnh đẹp tuyệt vời (。•̀ᴗ-)! 】
Đảo H?
Xuyên Bách nghĩ tới, mấy năm trước cậu từng đi qua nơi đó sưu tầm phong cảnh, có chút xa thành phố, bất quá lại là nơi rất đẹp.
Hơn nữa cư nhiên không cần tiền thuê...?
Cậu có chút động tâm, đầu ngón tay di chuyển con chuột bấm vào trang web.
Trong trang web nhanh chóng hiện ra hình ảnh biệt thự, phong cách kiến trúc Âu cổ xưa, xung quanh bị rừng rậm vờn quanh, càng hiếm là, trước nhà cư nhiên có một vườn hoa hồng rộng lớn!
Đôi mắt nâu của Xuyên Bách hiện lên một tia vui sướng, vội vàng click mở giao diện trò chuyện với chủ nhà, ngoài dự đoán chính là, chủ nhà giờ phút này cư nhiên đang online!
Thật là ông trời chiếu cố! Trong lòng Xuyên Bách mừng như điên, ngón tay bùm bùm bấm bàn phím.
【 Người dùng 233: Chào ngài, ngài có ở đây không? Tôi muốn hỏi một chút, biệt thự này thật sự cho thuê không cần tiền sao? 】
Bên kia đáp lại nhanh chóng:【 Đúng vậy, tiên sinh.



【 Người dùng 233: Vậy xin hỏi cần điều kiện gì không? Khi nào có thể dọn vào? Tôi có cần phải ký hợp đồng gì không? 】
【 Không cần ký hợp đồng, ngày mai liền có thể vào ở, chìa khóa ở hộp thư trước cửa, chẳng qua tôi cần phải nói cho cậu, biệt thự này có chút đặc thù.


Đặc thù?
Xuyên Bách nhìn chằm chằm hai chữ "Đặc thù", đặc thù theo như lời chủ nhà, chỉ chính là cái gì?
【 Người dùng 233: Ngượng ngùng, tôi không quá rõ.....Đặc thù là có ý tứ gì? 】
【......Nơi này đã từng xảy ra án mạng.....Bất quá cậu không cần lo lắng, tôi đã từng ở chỗ này một đoạn thời gian, không xảy ra bất luận việc gì.

Trước mắt tôi đã định cư ra nước ngoài, không có ai ở biệt thự, không bằng cho người có duyên cư trú.


Xuyên Bách bị ngôn luận của chủ nhà làm chấn kinh một phen, đây là có tiền liền tùy hứng sao?
Cậu nhanh chóng cùng chủ nhà liên hệ, mãi cho đến khi đóng trang web, cậu vẫn có chút ngốc, khi phản ứng lại mới biết được, cư nhiên thật sự có bánh có nhân rơi từ trên trời!
Giờ phút này cậu đã vứt mấy từ mấu chốt "xảy ra án mạng" sau đầu, Xuyên Bách cực kỳ hưng phấn, hận không thể hiện tại lập tức có thể bay đến biệt thự đi.
Cậu lau mặt một phen, trên mặt mang theo ý cười rửa mặt, nhanh chóng bò lên giường, hy vọng chính mình có thể ngủ sớm, nhanh đến ngày mai, như vậy liền có thể dọn vào biệt thự!
Giờ khắc này, cậu cảm thấy tương lai rất tốt đẹp, không cần tiền thuê nhà có thể làm cậu tiết kiệm được một bút chi tiêu, tìm công việc cũng có thể tạm thời trì hoãn....
Cậu dần dần chìm vào mộng đẹp, giờ phút này máy tính trước bàn sớm đã tắt đột nhiên sáng lên.
Giao diện ngừng chỗ biệt thự cho thuê, nhưng lúc này, tin tức biệt thự cho thuê hoàn toàn không giống như vừa rồi....
【 Cho thuê biệt thự thành phố S, tiền thuê rẻ bèo, xách giỏi vào ở, quang cảnh đẹp tuyệt vời (。•̀ᴗ-)! 】
Giao diện đột nhiên lóe hai cái, tin tức biệt thự cho thuê hoàn toàn biến mất, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương