Lúc Cố Cảnh Luật định ra quy tắc yêu đương, đã quy định Nhan Vũ nhất định phải để hắn mọi nơi mọi lúc có được quyền lợi, cho nên Nhan Vũ đã ngoan ngoãn giao chìa khóa nhà trọ ra.

Nhan Vũ mơ mơ màng màng, ngủ đến độ thành mắt một mí. Anh đần người nhìn Cố Cảnh Luật ba giây, lại ngã trở về.

Cố Cảnh Luật không nói gì, tay không chút khách khí vỗ vỗ mặt Nhan Vũ, “Tôi bảo anh rời giường, có nghe thấy không?”

“Đừng mà…” Nhan Vũ nhắm mắt lẩm bẩm, “Vất vả lắm mới đến cuối tuần, cậu còn không cho tôi ngủ. Lương tâm cậu bị chó ăn rồi à?”

“Thế tôi thì sao hả?!”

Nhan Vũ trở mình, “Lên ngủ cùng luôn đi.”

Cố Cảnh Luật miệng thì mắng “Dâm tặc” lại vẫn lập tức cởi quần áo lên giường.

Nhan Vũ ngủ không có thói quen kéo rèm, mặt trời ngày càng lên cao, ánh mặt trời không quá gắt theo cửa sổ tiến vào, loang lổ chiếu vào hai người trên giường.

Cố Cảnh Luật nằm nghiêng, một tay chống đầu, tay còn lại nghịch nghịch tóc Nhan Vũ.

Cho dù là đang ngủ, trông tên kia vẫn cứ đần độn như vậy. Cố Cảnh Luật cảm thấy anh giống như con chó nhỏ chỉ số thông minh có hạn, một khi rời khỏi chủ nhân, bản thân vẫn có thể vui vẻ như thường, chủ nhân lại sẽ vừa tức vừa cuống, lo lắng gần chết, sống chết đi tìm anh ta, muốn mang anh ta về nhà. Thật không biết mấy năm vừa rồi anh ta trải qua thế nào, Cố Cảnh Luật tìm anh nhiều lần như vậy, lần nào cũng không bệnh mà chết. Sau khi gặp lại Nhan Vũ, Cố Cảnh Luật chỉ muốn bắt lấy người trước mắt này, bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

—— đúng vậy, chỉ cần người này hiện tại, sau này đều thuộc về mình, chuyện quá khứ hãy cứ để nó là quá khứ đi.

Nhan Vũ ở trong chăn trở mình, đối mặt Cố Cảnh Luật. Cố Cảnh Luật nhìn anh ngo ngoe, hô hấp dần trở nên dồn dập, bên trong cơ thể nóng lên, phát triển theo hướng không thể khống chế.

Cố Cảnh Luật cũng không khắc chế dục vọng, không chút do dự hôn lên.

Môi bị dùng sức hôn, Nhan Vũ cảm thấy có hơi khó thở, mở to mắt, giãy dụa đẩy Cố Cảnh Luật ra, “Làm gì đấy làm gì đấy?”

Cố Cảnh Luật ánh mắt lấp lánh, “Chúng ta làm đi.”

“…” Nhan Vũ phản ứng ba giây, nuốt nuốt nước miếng, “Cậu biết sao?”

Cố Cảnh Luật hôn hôn trán Nhan Vũ, “Yên tâm đi, tôi thử rồi.”



Hai người đắp chăn, Cố Cảnh Luật quy củ đắp chăn, mặt không chút thay đổi nhìn trần nhà. Nhan Vũ nằm sấp một bên, không phải anh thích tư thế này, mà sự thật là chỉ cần nằm xuống thôi mông sẽ đau lắm…

Hai người nửa ngày cũng không nói gì, trong lòng đều có tâm sự. Cố Cảnh Luật ho khan, “Vừa rồi cảm giác thế nào?”

Nhan Vũ xoa thắt lưng, buồn bực đáp: “Cậu muốn nghe nói thật, hay là nói dối?”

Cố Cảnh Luật nghĩ nghĩ, “Nói dối.”

Nhan Vũ suy yếu cười cười, rút tay từ trong chăn ra, dựng thẳng ngón cái với Cố Cảnh Luật, “Quá tuyệt vời Cố tổng tài! Kỹ thuật trên giường của cậu quả thực là tiền cổ vô nhân, hậu vô lai giả (1) ! Tôi muốn tặng hoa cho cậu luôn đó!”

Cố Cảnh Luật sầm mặt, “Giả vờ cái gì! Anh vừa mới kêu như cháy nhà đấy!”

Nhan Vũ không nói gì rớt nước mắt, mợ nó, anh đau đó có được không! Suốt hơn nửa giờ, anh đây chẳng thấy thích thú cái qué gì cả! Mỗi lần đều muốn đá mợ nó cái thằng bên trên xuống, nhưng là vừa thấy khuôn mặt tiêu chuẩn nam thần đang vô cùng hưởng thụ kia của Cố Cảnh Luật, lại vẫn nhịn xuống. Cho nên giờ mới chỉ có thể ôm cúc rơi lệ.

Anh đoán được mở đầu, lại không nghĩ tới kết cục —— Cố Cảnh Luật trông thế mà kỹ thuật lại tra như vậy! Anh đột nhiên cảm thấy yêu kiểu tinh thần như Platon (2)cũng không tệ đâu.

Cố Cảnh Luật tiến đến cạnh Nhan Vũ, “Này, thật sự rất đau sao?”

Hỏi thừa! Cậu thử xem có đau không! Nhan Vũ quả thực muốn mắng chửi người, nhưng nhìn Cố Cảnh Luật cố sức che dấu vẻ căng thẳng cùng thấp thỏm, lại đem lời nuốt trở về, “Không sao, rất thoải mái.”

“Tôi đã nói mà.” Cố Cảnh Luật vừa lòng nhắm mắt, ôm lấy Nhan Vũ nói: “Ngủ.”

“Giờ là ban ngày ban mặt.”

“Nhưng tôi mệt.”

Cố Cảnh Luật có lẽ là mệt thật, không lâu sau liền ngủ. Còn Nhan Vũ nửa giờ sau vẫn khổ sở gần chết, sau khi bị như vậy như vậy một hồi thì tỉnh luôn cả ngủ. Anh bị Cố Cảnh Luật ôm vào trong ngực cũng không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà. Cố Cảnh Luật đang ngủ, bản thân lại chỉ có thể ngẩn người, điều này làm anh thấy mình bị đối xử chẳng ra sao. Anh quyết định sau này nhất định phải nói với anh bạn kia, làm xong đừng có ngủ ngay, tốt xấu cũng phải cùng người bên cạnh tâm sự chút chứ tên không có lương tâm kia!

Cố Cảnh Luật vì đói mà tỉnh, nhìn thời gian, đã là giờ cơm trưa. Nhan Vũ bên cạnh đang nửa mê nửa tỉnh, Cố Cảnh Luật cảm thấy mình làm người ta còn để người ta đi nấu cơm cũng quá không tiết tháo, mà đương nhiên Cố tổng tài cũng sẽ không tự mình nấu cơm rồi, cho nên liền gọi điện thoại kêu hai phần cơm ngoài.

Nhan Vũ nằm thêm một lúc, cuối cùng vẫn phải đứng lên, đóng vai cung nữ phủ phục vật lộn bò về phía tủ quần áo lấy đồ, tính đi tắm rửa. Cố Cảnh Luật nhìn anh như vậy, lông mày giật giật, “Tôi giúp anh tắm nhé?”

“Không cần!” Nhan Vũ bên ngoài nhìn thì có vẻ dâm tặc, trong lại vẫn là người đàn ông thuần khiết vừa bị người ta bóc tem, bằng không cũng sẽ không hơn 30 tuổi mới có lần đầu tiên. Để người ta giúp tắm rửa á, nhục chết được ấy!

Cố Cảnh Luật lại lười nói nhảm với anh, trực tiếp vác anh lên vai. Nhưng điều Cố Cảnh Luật không ngờ tới là hắn đã đoán sai thể trọng của Nhan Vũ. Nhan Vũ trông không mập, nhưng ít nhiều cũng là một người đàn ông trưởng thành, Cố Cảnh Luật lập tức thấy quá sức, nhưng lại cũng cảm thấy bản thân giờ mà lùi bước thì quả thực rất dọa người! Cố cắn răng vác người ta vào phòng tắm, chỉ là không đi thẳng được, Nhan Vũ khi vào bởi vì động tác của Cố Cảnh Luật mà đập đánh bốp một phát vào cửa, trên trán nhất thời nổi một cục to.

Nhan Vũ quả thực muốn bật khóc, anh hiện tại không chỉ phía dưới đau, mà trên cũng đau, còn tiếp tục như vậy nữa anh cảm thấy mình sẽ bị Cố Cảnh Luật giết chết mất. Nhan Vũ ngồi trong bồn tắm, nén khóc nói, “Cố tổng tài, tôi biết cậu rất đàn ông, cậu không cần thể hiện trước mặt tôi đâu, phiền cậu ra ngoài đi được không?”

Cố Cảnh Luật do dự, “Tự anh làm được chứ?”

Hai mươi phút sau, Nhan Vũ mình đầy thương tích nằm trên sofa, đầu gối lên đùi Cố Cảnh Luật. Cố Cảnh Luật xem TV, tay không tự giác vuốt tóc Nhan Vũ. Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy, yêu như hai người họ muốn còn không phải thế này —— nhìn đi, bọn họ hiện tại không phải giống một đôi tiểu tình nhân ân ân ái ái, ngọt ngào mật mật sao?

Anh nhịn không được nói suy nghĩ này cho Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật khinh thường đáp: “Giống cái gì, vốn chính là như vậy.”

Bị Cố Cảnh Luật nói thế, Nhan Vũ thật sự có loại ảo giác hai người vô cùng ân ái.

Không bao lâu sau, đồ ăn được giao đến, Nhan Vũ lăn lộn lâu như vậy đương nhiên đói bụng, vừa chuẩn bị ăn một bữa no nê, chuông cửa liền vang lên.

Nhan Vũ có dự cảm xấu, giờ cơm trưa mà đến nhà anh thì chỉ có…

Nhan Vũ nhìn mặt Nhan Tiêu, một vạn con thảo nê mã chạy rầm rập trong lòng.

Cố Cảnh Luật cũng đi tới, nhìn người đàn ông xa lạ trên bảng điện tử, “Đây là ai?”

Nhan Vũ chậm rãi xoay người, mặt đầy nghiêm túc nhìn Cố Cảnh Luật, “Nói cho cậu một tin xấu.”

“Cái gì?”

“Chúng ta bị bắt gian!”

Sắc mặt Cố Cảnh Luật trầm xuống, “Anh có ý gì?”

Nhan Vũ đẩy Cố Cảnh Luật vào phòng, “Thiệt thòi cho cậu, cậu trốn đi đã!”

“Chờ đã, rốt cuộc anh ta là gì của anh!”

“Là anh trai tôi.”

“Cái gì —— anh lúc nào thì có anh trai?!”

“Giờ không có thời gian giải thích!” Nhan Vũ mở tủ quần áo, nhét người vào trong, “Tôi không tới cậu ngàn vạn lần đừng đi ra, cũng đừng phát ra tiếng động!”

“Không chịu!” Tuy rằng chưa làm rõ ràng tình huống, Cố Cảnh Luật vẫn cứ hùng hổ, “Tôi cũng không phải gian phu, tại sao —— ”

Nhan Vũ sáp đến hôn Cố Cảnh Luật một cái, “Nhờ cậu đó!”

“…”

Nhan Vũ trấn an Cố Cảnh Luật xong, vội vàng chạy tới mở cửa, Nhan Tiêu ngoài cửa đã sớm chờ tới mất kiên nhẫn, “Xảy ra chuyện gì? Gọi điện thoại không tiếp, tin nhắn cũng không trả lời.”

Nhan Vũ cười khổ, “Tắt máy.” Lúc đang làm, di động anh cứ reo không ngừng, Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn liền trực tiếp thay anh tắt máy.

Nhan Tiêu đi vào nhà trọ, “Sao hôm nay không về nhà?”

Nhan Vũ lúc đó mới nhớ ra còn có chuyện này. Mỗi cuối tuần anh đều về nhà ăn trưa cùng Nhan Tiêu. Nhan Tiêu không phải bá đạo tổng tài, rất thích xuống bếp, lúc nhàn rỗi thường làm cả đống đồ ăn vô cùng đa dạng, mỗi lần về nhà đều là y tự mình xuống bếp.

“Anh chờ cả sáng không thấy em tới, cũng không liên lạc được, vậy nên anh đích thân đến tìm.”

“A, em ngủ quên.” Nhan Vũ chột dạ liếc mắt về phía phòng ngủ.

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

Nhan Tiêu nhìn thoáng qua đồ ăn đặt trên bàn, “Kêu hai phần?”

“Vâng…Đói bụng.”

“Vậy em ăn đi, anh nhìn em.”

Nhan Vũ không biết mình thì có gì đẹp mà nhìn, nhưng với ông anh trai bị brother complex này mà nói, anh chính là đứa em trai đáng yêu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Nhan Vũ nhắm mắt nhắm mũi định ăn hết hai phần đồ ăn, nhưng ăn được một phần đã thấy no, vừa buông đũa, Nhan Tiêu lại đẩy phần còn lại đến trước mặt anh, “Không phải đói bụng sao?”

no zuodie, why still try!

“Công việc thế nào?”

“Rất nhiều việc…”

Hai anh em nói chuyện một lúc. Nhan Tiêu đột nhiên hỏi một câu: “Dạo này có phải đang yêu không?”

Nhan Vũ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, lập tức chỉ lên trời thề: “Không có!” Chuyện anh thích người đồng giới còn chưa nói cho Nhan Tiêu biết, tuy rằng anh cảm thấy Nhan Tiêu còn trẻ, tư tưởng cũng thoáng, đối với chuyện này không chừng sẽ không bài xích, nhưng bởi vì vẫn không có bạn trai nên Nhan Vũ cũng chưa come out. Giờ có bạn trai rồi, lại vừa mới lên giường, bảo thủ một chút mà nói thì tương đương với ký kết khế ước, anh chưa kịp suy nghĩ ổn thỏa chuyện come out.

Nhan Tiêu nhìn anh nghi ngờ, “Anh chỉ hỏi vậy thôi, em kích động thế làm gì? Như vậy càng khiến người ta hoài nghi đấy biết không?”

Nhan Vũ lúng túng nói: “Em có kích động gì đâu…Đúng rồi, sao anh lại nghĩ vậy?”

“Gần đây em rất ít liên lạc với anh, trước kia chúng ta ngày nào cũng nói chuyện.”

“Chuyện đó…Không phải em nói công việc rất bận sao? Anh còn không biết xấu hổ nói nữa, chính anh giúp em có được công việc đứng bét bảng ở công ty kia chứ ai.” Nhan Vũ cơ trí chuyển đề tài.

“Trước mắt cho anh thấy thực lực của em đi đã, lúc đó anh tự biết giao chuyện công ty nhà mình cho em xử lý.”

Nhan Vũ vẫn không yên lòng, nhưng Nhan Tiêu cố tình không có ý rời đi, an vị trên sofa xem TV nhìn Nhan Vũ ăn xong hai phần đồ ăn.

Nhan Vũ như ngồi đống lửa, lại không thể đuổi Nhan Tiêu đi, chỉ có thể lo lắng suông.

Chẳng mấy chốc, hậu quả của bội thực đã tới, Nhan Vũ không để ý Nhan Tiêu nổi nữa, ôm bụng chạy vào WC. Nhan Tiêu còn có chút lo lắng, “Em không sao chứ? Tiêu chảy sao?”

“Không có, no quá thôi!”

Nhan Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu —— đứa em trai này của y cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm anh trai bớt lo, nhìn xem, nhà trọ bừa bãi như cái chuồng heo. Nhan Tiêu nhặt quần áo Nhan Vũ quăng trên sofa, đi vào phòng ngủ tính treo lên.

Nhan Tiêu vừa đi vào phòng ngủ, chỉ cảm thấy mùi vị bên trong có gì đó không đúng. Hương vị nào đó tuy rằng rất nhạt, nhưng y vẫn cảm giác được. Nhan Tiêu theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở thùng rác bên giường.

Bên trong nằm một thứ.

Lại còn là một thứ đã dùng rồi.

Nhan Tiêu nghĩ đến biểu tình mất tự nhiên của Nhan Vũ ngay từ lúc gặp mình, trên bàn hai phần đồ ăn, như đã hiểu ra.

Cho nên, là bạn gái hay bạn giường?

Nhan Tiêu trong lòng nổi lên cảm giác khó tả, có phần tức giận: đứa em mình sủng lâu như vậy quả nhiên là trọng sắc khinh huynh; lại cũng cảm thấy có chút vui mừng, con heo mình nuôi lâu như vậy rốt cuộc cũng biết đào cải trắng (3) rồi.

Nhan Tiêu ôm tâm trạng phức tạp đi đến tủ quần áo.

Hơn mười giây sau, y mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi! Nhan Tiêu nhìn người đàn ông soái khí mặt đầy lúng túng trong tủ quần áo, trong đầu hiện lên một suy nghĩ —— con heo mình nuôi lâu như vậy lại bị con heo khác đào mất!

Chú thích

(1) Ý chỉ kẻ trước, người sau không ai bằng ↑

(2) Một nhà triết học cổ đại Hy Lạp ↑

(3) Heo thường dùng mũi đào bới đồ ăn => làm hư hại. Ý Nhan Tiêu ở đây là cứ tưởng nuôi Nhan Vũ lâu như thế cuối cùng cũng biết đi hại đời con gái nhà người ta rồi, nào ngờ lại bị người khác hại đời =)))))))) ↑

À thì song xử, à thì thanh thủy văn =)))))))))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương