Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung
-
Chương 36
Nhan Vũ đi theo thư ký tiểu thư vào văn phòng. Không hổ là phòng làm việc của tổng tài, bài trí phải nói là thuộc đẳng cấp 3L (1). Đứng trước cửa sổ sát đất, có thể thu hết toàn cảnh trung tâm thương mại vào đáy mắt. Bàn làm việc, sofa, bàn trà, bất kể là thứ gì cũng nói lên sự giàu có của Cố tổng tài cao phú soái.
Điều duy nhất có phần không phù hợp chính là trên bàn làm việc đặt một bể cá, bên trong không phải cá vàng xinh đẹp, mà lại là hai con rùa xấu muốn mù mắt.
Thư ký không biết tìm đâu một cái bình nhỏ, lấy ra một con rùa bỏ vào trong bình, sau đó mặt không chút thay đổi đưa bình cho Nhan Vũ, “Anh đem đi đi.”
Nhan Vũ miễn cưỡng cười cười, “Thư ký tỷ tỷ, không phải cô đang trêu tôi đấy chứ?”
“Đây là Cố tổng căn dặn. Anh ấy cho anh mang một con về nuôi.”
“…Là có ý gì?”
“Sao tôi biết. Anh ấy nói, anh phải nuôi nó thật tốt, cho tới khi nó trắng trẻo mập mạp —— à, đây là nguyên văn lời Cố tổng. Tuy rằng tôi cũng không hiểu rùa phải nuôi thế nào mới ra được dạng đó.” Thư ký nhịn cười nói.
Nhan Vũ khóe miệng run rẩy —— Cố Cảnh Luật rốt cuộc muốn làm gì?! Con rùa này cất giấu bí mật kinh người gì chăng?!
“Đúng rồi, Cố tổng bảo tôi nói với anh, con rùa này tên là Cố Tiểu Nhan.”
“Hơ? Chờ chút, ” Nhan Vũ đột nhiên có dự cảm xấu, “Thế con kia thì sao?”
“Cố Tiểu Vũ.”
“…”
Nhan Vũ chảy lệ ôm bình đi rồi. Tổng tài nhà người ta có nuôi thú cưng cũng là chó lớn hoặc động vật họ mèo sang quý, tại sao Cố Cảnh Luật cứ phải nuôi rùa đen cơ chứ? Cậu không phải còn có Thái Vấn cư tê đó sao? Ở văn phòng nuôi rùa * lắm đấy tổng tài đại nhân!
Tuy rằng không biết Cố Cảnh Luật muốn làm cái vẹo gì, Nhan Vũ vẫn là không thể không mang con rùa kia về nhà.
Biệt thự Nhan gia cách khu thương mại khá xa, Nhan Tiêu từ khi trưởng thành đã chuyển ra ngoài. Nhan Vũ cũng không muốn ở đó, Nhan Tiêu thay anh mua một căn hộ trong nội thành, từ đó lái xe tới công ty chỉ cần 20 phút.
Trong nhà không có bể cá, Nhan Vũ đành vì con rùa cống một cái bát. Anh thả nó vào bát nước, tựa vào bàn mắt nhìn nó ở trong bát bơi đến bơi đi, trong lòng lại suy nghĩ khác —— bịp bợm.
Thứ thần kì kia ở trong tay Cố Cảnh Luật, điều này sao khiến anh vui vẻ mà sống được! Giờ anh nhất định phải coi việc lấy lại nó làm nhiệm vụ, dù sao nếu để Cố Cảnh Luật phát hiện ra bí mật trong đó, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nhưng Cố Cảnh Luật thân là tổng tài, cơ hội Nhan Vũ có thể tiếp xúc với hắn đã ít lại càng ít, đừng nói Nhan Vũ lại là người mới, công việc nhiều gần chết, không chỉ phải hoàn thành việc của mình, mà còn phải thay các tiền bối “chia sẻ” một ít. Anh đợi vài ngày, đều không tìm được cơ hội đòi Cố Cảnh Luật quyển sách.
Nhan Vũ gấp gần chết, ngoại trừ mỗi ngày trở về oán giận rủa xả Cố Tiểu Vũ cũng không làm được gì khác.
Cuối tuần, Nhan Vũ cũng không thể nằm dài ở nhà ngủ, anh dậy từ sáng sớm, ra cửa hàng mua một ít quà đến nhà Đỗ Vũ Ninh.
Gia đình Đỗ Vũ Ninh tuy rằng sinh hoạt sung túc hơn rất nhiều, nhưng để mua được nhà thì vẫn rất khó. Họ thuê một gian nhà trọ có hai phòng ngủ một phòng khách. Nhà trọ tuy nhỏ, nhưng bên trong không thiếu thứ gì, chỉ là hai cô gái không có phòng riêng, đành ở chung.
Nhan Vũ được Đỗ gia hoan nghênh nhiệt liệt. Đỗ nãi nãi vừa thấy Nhan Vũ liền lão lệ tung hoành, ôm lấy anh khóc hô: “Thằng bé ngốc nghếch này! Bán nhà cái gì! Chúng ta đâu đáng để cháu làm vậy!”
“Ai nha, Đỗ nãi nãi, bà siết chết cháu mất ——” Nhan Vũ cười nói.
Đỗ Vũ Nhu cũng đỏ mắt biểu đạt cảm kích với Nhan Vũ. Vài năm không thấy, Đỗ Vũ Nhu giờ đã gầy, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jeans, so với Đỗ Vũ Ninh làm việc nhiều năm ở công ty lớn đến luyện thành ngự tỷ (2), trông cô hoạt bát đáng yêu hơn.
Cơm trưa là ba người phụ nữ cùng nhau chuẩn bị, đồ ăn tuy rằng đơn giản, nhưng hương vị không tồi. Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Đỗ Vũ Ninh ở trong bếp rửa chén, Nhan Vũ, Đỗ Vũ Nhu cùng Đỗ nãi nãi ngồi trên sofa xem TV.
Đỗ nãi nãi đột nhiên nói với Đỗ Vũ Nhu: “Ngày mai đi cùng Vũ Ninh, mua vài bộ quần áo mới đi.”
“Không cần đâu bà nội, quần áo của cháu vẫn đủ mặc mà.” Đỗ Vũ Nhu cười nói.
“Không phải ngày mốt cháu đi xem mắt sao! Mặc đẹp một chút!”
Vừa dứt lời, trong phòng bếp truyền đến tiếng vật gì đó vỡ, Đỗ nãi nãi hoảng sợ, vội hỏi: “Vũ Ninh, có sao không?”
“Không sao ạ, vừa không cẩn thận đánh vỡ một cái bát thôi…”
“Ừ, không sao là tốt rồi.” Đỗ nãi nãi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói với Đỗ Vũ Nhu: “Đối tượng xem mắt là cháu ngoại bạn nhảy ở quảng trường của bà, mặc dù tốt nghiệp trung học, nhưng giờ làm ăn cũng tốt lắm!”
Đỗ Vũ Nhu miễn cưỡng cười cười, “Bà nội, cháu không vội.”
Đỗ nãi nãi có hơi giận, “Nói linh tinh! Cháu sắp 30 tuổi tới nơi rồi, nếu không lập gia đình sau này sẽ không gả đi được đâu! Ngày mốt nhất định phải đi, có nghe thấy không?”
Đỗ Vũ Nhu nhìn về phía phòng bếp, nhỏ giọng đáp: “Biết ạ.”
Đỗ nãi nãi thở dài, “Chị em chúng mày giờ là vướng bận duy nhất của bà, hai đứa có thể gả cho một gia đình tốt, bà chết cũng không có gì tiếc nuối…”
Đỗ Vũ Nhu vội nói: “Bà nội, bà đừng nói vậy.”
“Tiểu Nhan à, cháu không biết đâu, chị em chúng nó làm bà phiền lòng lắm, đều sắp 30 cả rồi, bạn trai cũng không có, cháu bảo bà làm sao không vội được đây?”
Nhan Vũ cười cười. Anh nhớ lại cốt truyện mình đọc được trong toilet công ty. Sau khi nam chủ cùng nữ chủ gặp nhau ở công ty, đều tự bối rối, còn chưa bối rối xong, Đỗ nãi nãi liền muốn nữ chủ đi xem mắt.
Nữ chủ không lay chuyển được bà nội, đi gặp đối tượng xem mắt. Ai biết tên đàn ông kia mở miệng câu đầu tiên chính là: “Tôi có xe có nhà, cô còn là xử nữ không?”
Nữ chủ sửng sốt, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của nam chủ, không biết nên trả lời thế nào. Trùng hợp nam chủ đi qua vô tình nghe được hai người đối thoại, hắn đối với chuyện nữ chủ đi xem mắt phẫn nộ không thôi, bắt lấy cổ tay nữ chủ kéo đi ngay tại trận, lại dùng ánh mắt lạnh lùng, cao quý giết chết người nọ, diễn một màn bá đạo tổng tài cứu mỹ nhân.
Nhưng ở ngoài sách, Đỗ nãi nãi không ép Đỗ Vũ Ninh xem mắt, mà là ép Đỗ Vũ Nhu. Ngẫm lại cũng đúng, Đỗ Vũ Nhu dù sao so với Đỗ Vũ Ninh cũng lớn hơn một chút.
Nhan Vũ không ở lại Đỗ gia ăn tối. Lục Khê gọi điện đến mấy lần dặn dò Nhan Vũ buổi tối nhất định phải đi ăn cùng cậu ta.
Nhan Vũ đi vào nhà hàng đã hẹn, Lục Khê đã đến.
Nhan Vũ ngồi xuống đối diện Lục Khê, nói: “Nhà hàng này không tồi nha, mời tôi đến chỗ thế này ăn cơm cơ đấy, cậu hào phóng như vậy từ lúc nào thế?”
Lục Khê cười sáng lạn: “Tôi mời khách, anh tính tiền.”
Nhan Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Lục Khê, “Cậu như thế mà được đấy à?”
Lục Khê le lưỡi, “Dù sao anh cũng có tiền còn gì! Mời tôi một bữa thì sao chứ?”
Nhan Vũ bị Lục Khê da mặt dày làm cho không còn cách nào khác, “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi.”
“Chờ đã! Tôi còn hẹn một người.”
“…Ai?”
“Đồng loại của anh,” Lục Khê chớp chớp mắt với Nhan Vũ.
Nhan Vũ trầm mặc trong chốc lát, “Cậu là đang…Giúp tôi xem mắt?”
Lục Khê cười, “Không có đâu! Tôi gần đây quen một người bạn mới, thấy hai người khá hợp, làm quen một chút cũng tốt. Dù sao anh không phải đang sốt ruột tìm bạn trai sao?”
Nhan Vũ ngượng ngùng đáp: “Cũng không sốt ruột lắm…”
“Anh ta đến kìa!” Lục Khê vẫy tay về phía cửa, “Ở đây!”
Lục Khê biết rõ Nhan Vũ niệu tính, đưa đến một người đàn ông mặt mũi không tệ. Nhìn thấy mặt người ta, Nhan Vũ mới lên tinh thần bắt đầu trò chuyện. Lục Khê thấy không khí giữa hai người cũng không tồi, không làm bóng đèn nữa, tìm lý do trốn mất.
Lục Khê ra khỏi nhà hàng, còn ở cửa quan sát chốc lát, thấy bọn họ nói chuyện với nhau thật vui, mới hoàn toàn yên tâm.
Cậu tính ngồi xe chạy lấy người, nhưng vừa mới xoay người, lập tức kêu lên sợ hãi: “Cố…Cảnh Luật?”
Cũng không biết Cố Cảnh Luật đứng sau lưng cậu từ lúc nào, sắc mặt đen đến dọa người, híp mắt xuyên qua cửa kính nhìn người nào đó trong chốc lát, lại lạnh lùng liếc Lục Khê một cái, nghênh ngang đi mất.
Nhan Vũ cùng đối tượng “xem mắt” càng tán gẫu càng vui vẻ, tuy rằng phần lớn thời gian toàn nhìn chằm chằm vào mặt người ta. Cuối cùng, Nhan Vũ lại lái xe đưa đối tượng về nhà. Nhan Vũ nhìn ra được, sau khi trông thấy xe anh, đối tượng “xem mắt” lại càng vừa lòng hơn nữa. Trước khi chia tay, bọn họ còn cho nhau phương thức liên lạc.
Kết quả, Nhan Vũ vừa về nhà liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, anh tưởng là đối tượng “xem mắt”, vui rạo rực tiếp điện thoại, ngọt ngào alo một tiếng.
Nhưng đầu kia điện thoại lại trầm mặc.
Nhan Vũ nghi hoặc lặp lại lần nữa: “Alo?”
“Là tôi.”
“Tôi là ai?”
“Anh cảm thấy là ai!” Giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên lớn lên, Nhan Vũ nghe được tiếng gầm gừ quen thuộc, đã hiểu.
“Cố Cảnh Luật?” Nhan Vũ trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Cố Cảnh Luật đã phát hiện ra điều gì? “Đã trễ thế này, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Trễ?” Cố Cảnh Luật cười lạnh, “Đối với loại cao thủ tình trường như anh mà nói, cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu chứ hả!”
“…”
“Cho anh nửa giờ, đến nhà tôi.”
“A?” Nhan Vũ sửng sốt, “Cậu tìm tôi?”
“Không phải.” Cố Cảnh Luật dừng một chút, “Cố Tiểu Vũ nhớ Cố Tiểu Nhan, anh đưa Cố Tiểu Nhan tới đây, để chúng nó đoàn tụ.”
“Cái gì?” Cái của nợ gì vậy!
Cố Cảnh Luật thanh thanh cổ họng, “Cố Tiểu Vũ hình như bệnh rồi, thức ăn cho rùa cũng không buồn ăn, tôi đoán là do cô đơn, anh đưa Tiểu Nhan tới làm bạn với nó, khẳng định bệnh của nó sẽ lập tức thuyên giảm.”
“…” Nhan Vũ nhìn nhìn thời gian, bất đắc dĩ đáp: “Nếu không ngày mai đi? Giờ khuya rồi.”
“Ngày mai?! Vạn nhất Cố Tiểu Vũ không qua khỏi tối nay thì làm sao!”
Nhan Vũ cười gượng đáp: “Rùa nào có dễ chết thế…”
“Sao lại không?! Hơn nữa, anh có biết con rùa này cứ suốt ngày làm phiền tôi không?”
“Rùa thì làm phiền cậu kiểu gì? Cùng cậu nói chuyện chắc?!”
“Đúng rồi đấy! Lúc nào nó cũng nói với tôi nó muốn gặp bà xã, làm tôi ngủ không yên! Tối nay mà anh không đến thì mai cũng đừng tới công ty nữa!”
“Nhưng…”
“Tút —— tút —— ”
Nhan Vũ yên lặng buông di động, sững sờ 3 phút. Cuối cùng bất đắc dĩ ôm rùa, cầm lấy chìa khóa xe, đến nhà Cố Cảnh Luật.
Chú thích
(1) Ngôn ngữ mạng TQ, viết tắt của “Luxury, Large, Level up”, dùng để miêu tả thứ có đẳng cấp, đôi khi cũng dùng để châm biếm ↑
(2) Tương tự đại tỷ ↑
Điều duy nhất có phần không phù hợp chính là trên bàn làm việc đặt một bể cá, bên trong không phải cá vàng xinh đẹp, mà lại là hai con rùa xấu muốn mù mắt.
Thư ký không biết tìm đâu một cái bình nhỏ, lấy ra một con rùa bỏ vào trong bình, sau đó mặt không chút thay đổi đưa bình cho Nhan Vũ, “Anh đem đi đi.”
Nhan Vũ miễn cưỡng cười cười, “Thư ký tỷ tỷ, không phải cô đang trêu tôi đấy chứ?”
“Đây là Cố tổng căn dặn. Anh ấy cho anh mang một con về nuôi.”
“…Là có ý gì?”
“Sao tôi biết. Anh ấy nói, anh phải nuôi nó thật tốt, cho tới khi nó trắng trẻo mập mạp —— à, đây là nguyên văn lời Cố tổng. Tuy rằng tôi cũng không hiểu rùa phải nuôi thế nào mới ra được dạng đó.” Thư ký nhịn cười nói.
Nhan Vũ khóe miệng run rẩy —— Cố Cảnh Luật rốt cuộc muốn làm gì?! Con rùa này cất giấu bí mật kinh người gì chăng?!
“Đúng rồi, Cố tổng bảo tôi nói với anh, con rùa này tên là Cố Tiểu Nhan.”
“Hơ? Chờ chút, ” Nhan Vũ đột nhiên có dự cảm xấu, “Thế con kia thì sao?”
“Cố Tiểu Vũ.”
“…”
Nhan Vũ chảy lệ ôm bình đi rồi. Tổng tài nhà người ta có nuôi thú cưng cũng là chó lớn hoặc động vật họ mèo sang quý, tại sao Cố Cảnh Luật cứ phải nuôi rùa đen cơ chứ? Cậu không phải còn có Thái Vấn cư tê đó sao? Ở văn phòng nuôi rùa * lắm đấy tổng tài đại nhân!
Tuy rằng không biết Cố Cảnh Luật muốn làm cái vẹo gì, Nhan Vũ vẫn là không thể không mang con rùa kia về nhà.
Biệt thự Nhan gia cách khu thương mại khá xa, Nhan Tiêu từ khi trưởng thành đã chuyển ra ngoài. Nhan Vũ cũng không muốn ở đó, Nhan Tiêu thay anh mua một căn hộ trong nội thành, từ đó lái xe tới công ty chỉ cần 20 phút.
Trong nhà không có bể cá, Nhan Vũ đành vì con rùa cống một cái bát. Anh thả nó vào bát nước, tựa vào bàn mắt nhìn nó ở trong bát bơi đến bơi đi, trong lòng lại suy nghĩ khác —— bịp bợm.
Thứ thần kì kia ở trong tay Cố Cảnh Luật, điều này sao khiến anh vui vẻ mà sống được! Giờ anh nhất định phải coi việc lấy lại nó làm nhiệm vụ, dù sao nếu để Cố Cảnh Luật phát hiện ra bí mật trong đó, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nhưng Cố Cảnh Luật thân là tổng tài, cơ hội Nhan Vũ có thể tiếp xúc với hắn đã ít lại càng ít, đừng nói Nhan Vũ lại là người mới, công việc nhiều gần chết, không chỉ phải hoàn thành việc của mình, mà còn phải thay các tiền bối “chia sẻ” một ít. Anh đợi vài ngày, đều không tìm được cơ hội đòi Cố Cảnh Luật quyển sách.
Nhan Vũ gấp gần chết, ngoại trừ mỗi ngày trở về oán giận rủa xả Cố Tiểu Vũ cũng không làm được gì khác.
Cuối tuần, Nhan Vũ cũng không thể nằm dài ở nhà ngủ, anh dậy từ sáng sớm, ra cửa hàng mua một ít quà đến nhà Đỗ Vũ Ninh.
Gia đình Đỗ Vũ Ninh tuy rằng sinh hoạt sung túc hơn rất nhiều, nhưng để mua được nhà thì vẫn rất khó. Họ thuê một gian nhà trọ có hai phòng ngủ một phòng khách. Nhà trọ tuy nhỏ, nhưng bên trong không thiếu thứ gì, chỉ là hai cô gái không có phòng riêng, đành ở chung.
Nhan Vũ được Đỗ gia hoan nghênh nhiệt liệt. Đỗ nãi nãi vừa thấy Nhan Vũ liền lão lệ tung hoành, ôm lấy anh khóc hô: “Thằng bé ngốc nghếch này! Bán nhà cái gì! Chúng ta đâu đáng để cháu làm vậy!”
“Ai nha, Đỗ nãi nãi, bà siết chết cháu mất ——” Nhan Vũ cười nói.
Đỗ Vũ Nhu cũng đỏ mắt biểu đạt cảm kích với Nhan Vũ. Vài năm không thấy, Đỗ Vũ Nhu giờ đã gầy, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jeans, so với Đỗ Vũ Ninh làm việc nhiều năm ở công ty lớn đến luyện thành ngự tỷ (2), trông cô hoạt bát đáng yêu hơn.
Cơm trưa là ba người phụ nữ cùng nhau chuẩn bị, đồ ăn tuy rằng đơn giản, nhưng hương vị không tồi. Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Đỗ Vũ Ninh ở trong bếp rửa chén, Nhan Vũ, Đỗ Vũ Nhu cùng Đỗ nãi nãi ngồi trên sofa xem TV.
Đỗ nãi nãi đột nhiên nói với Đỗ Vũ Nhu: “Ngày mai đi cùng Vũ Ninh, mua vài bộ quần áo mới đi.”
“Không cần đâu bà nội, quần áo của cháu vẫn đủ mặc mà.” Đỗ Vũ Nhu cười nói.
“Không phải ngày mốt cháu đi xem mắt sao! Mặc đẹp một chút!”
Vừa dứt lời, trong phòng bếp truyền đến tiếng vật gì đó vỡ, Đỗ nãi nãi hoảng sợ, vội hỏi: “Vũ Ninh, có sao không?”
“Không sao ạ, vừa không cẩn thận đánh vỡ một cái bát thôi…”
“Ừ, không sao là tốt rồi.” Đỗ nãi nãi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói với Đỗ Vũ Nhu: “Đối tượng xem mắt là cháu ngoại bạn nhảy ở quảng trường của bà, mặc dù tốt nghiệp trung học, nhưng giờ làm ăn cũng tốt lắm!”
Đỗ Vũ Nhu miễn cưỡng cười cười, “Bà nội, cháu không vội.”
Đỗ nãi nãi có hơi giận, “Nói linh tinh! Cháu sắp 30 tuổi tới nơi rồi, nếu không lập gia đình sau này sẽ không gả đi được đâu! Ngày mốt nhất định phải đi, có nghe thấy không?”
Đỗ Vũ Nhu nhìn về phía phòng bếp, nhỏ giọng đáp: “Biết ạ.”
Đỗ nãi nãi thở dài, “Chị em chúng mày giờ là vướng bận duy nhất của bà, hai đứa có thể gả cho một gia đình tốt, bà chết cũng không có gì tiếc nuối…”
Đỗ Vũ Nhu vội nói: “Bà nội, bà đừng nói vậy.”
“Tiểu Nhan à, cháu không biết đâu, chị em chúng nó làm bà phiền lòng lắm, đều sắp 30 cả rồi, bạn trai cũng không có, cháu bảo bà làm sao không vội được đây?”
Nhan Vũ cười cười. Anh nhớ lại cốt truyện mình đọc được trong toilet công ty. Sau khi nam chủ cùng nữ chủ gặp nhau ở công ty, đều tự bối rối, còn chưa bối rối xong, Đỗ nãi nãi liền muốn nữ chủ đi xem mắt.
Nữ chủ không lay chuyển được bà nội, đi gặp đối tượng xem mắt. Ai biết tên đàn ông kia mở miệng câu đầu tiên chính là: “Tôi có xe có nhà, cô còn là xử nữ không?”
Nữ chủ sửng sốt, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của nam chủ, không biết nên trả lời thế nào. Trùng hợp nam chủ đi qua vô tình nghe được hai người đối thoại, hắn đối với chuyện nữ chủ đi xem mắt phẫn nộ không thôi, bắt lấy cổ tay nữ chủ kéo đi ngay tại trận, lại dùng ánh mắt lạnh lùng, cao quý giết chết người nọ, diễn một màn bá đạo tổng tài cứu mỹ nhân.
Nhưng ở ngoài sách, Đỗ nãi nãi không ép Đỗ Vũ Ninh xem mắt, mà là ép Đỗ Vũ Nhu. Ngẫm lại cũng đúng, Đỗ Vũ Nhu dù sao so với Đỗ Vũ Ninh cũng lớn hơn một chút.
Nhan Vũ không ở lại Đỗ gia ăn tối. Lục Khê gọi điện đến mấy lần dặn dò Nhan Vũ buổi tối nhất định phải đi ăn cùng cậu ta.
Nhan Vũ đi vào nhà hàng đã hẹn, Lục Khê đã đến.
Nhan Vũ ngồi xuống đối diện Lục Khê, nói: “Nhà hàng này không tồi nha, mời tôi đến chỗ thế này ăn cơm cơ đấy, cậu hào phóng như vậy từ lúc nào thế?”
Lục Khê cười sáng lạn: “Tôi mời khách, anh tính tiền.”
Nhan Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Lục Khê, “Cậu như thế mà được đấy à?”
Lục Khê le lưỡi, “Dù sao anh cũng có tiền còn gì! Mời tôi một bữa thì sao chứ?”
Nhan Vũ bị Lục Khê da mặt dày làm cho không còn cách nào khác, “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi.”
“Chờ đã! Tôi còn hẹn một người.”
“…Ai?”
“Đồng loại của anh,” Lục Khê chớp chớp mắt với Nhan Vũ.
Nhan Vũ trầm mặc trong chốc lát, “Cậu là đang…Giúp tôi xem mắt?”
Lục Khê cười, “Không có đâu! Tôi gần đây quen một người bạn mới, thấy hai người khá hợp, làm quen một chút cũng tốt. Dù sao anh không phải đang sốt ruột tìm bạn trai sao?”
Nhan Vũ ngượng ngùng đáp: “Cũng không sốt ruột lắm…”
“Anh ta đến kìa!” Lục Khê vẫy tay về phía cửa, “Ở đây!”
Lục Khê biết rõ Nhan Vũ niệu tính, đưa đến một người đàn ông mặt mũi không tệ. Nhìn thấy mặt người ta, Nhan Vũ mới lên tinh thần bắt đầu trò chuyện. Lục Khê thấy không khí giữa hai người cũng không tồi, không làm bóng đèn nữa, tìm lý do trốn mất.
Lục Khê ra khỏi nhà hàng, còn ở cửa quan sát chốc lát, thấy bọn họ nói chuyện với nhau thật vui, mới hoàn toàn yên tâm.
Cậu tính ngồi xe chạy lấy người, nhưng vừa mới xoay người, lập tức kêu lên sợ hãi: “Cố…Cảnh Luật?”
Cũng không biết Cố Cảnh Luật đứng sau lưng cậu từ lúc nào, sắc mặt đen đến dọa người, híp mắt xuyên qua cửa kính nhìn người nào đó trong chốc lát, lại lạnh lùng liếc Lục Khê một cái, nghênh ngang đi mất.
Nhan Vũ cùng đối tượng “xem mắt” càng tán gẫu càng vui vẻ, tuy rằng phần lớn thời gian toàn nhìn chằm chằm vào mặt người ta. Cuối cùng, Nhan Vũ lại lái xe đưa đối tượng về nhà. Nhan Vũ nhìn ra được, sau khi trông thấy xe anh, đối tượng “xem mắt” lại càng vừa lòng hơn nữa. Trước khi chia tay, bọn họ còn cho nhau phương thức liên lạc.
Kết quả, Nhan Vũ vừa về nhà liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, anh tưởng là đối tượng “xem mắt”, vui rạo rực tiếp điện thoại, ngọt ngào alo một tiếng.
Nhưng đầu kia điện thoại lại trầm mặc.
Nhan Vũ nghi hoặc lặp lại lần nữa: “Alo?”
“Là tôi.”
“Tôi là ai?”
“Anh cảm thấy là ai!” Giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên lớn lên, Nhan Vũ nghe được tiếng gầm gừ quen thuộc, đã hiểu.
“Cố Cảnh Luật?” Nhan Vũ trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Cố Cảnh Luật đã phát hiện ra điều gì? “Đã trễ thế này, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Trễ?” Cố Cảnh Luật cười lạnh, “Đối với loại cao thủ tình trường như anh mà nói, cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu chứ hả!”
“…”
“Cho anh nửa giờ, đến nhà tôi.”
“A?” Nhan Vũ sửng sốt, “Cậu tìm tôi?”
“Không phải.” Cố Cảnh Luật dừng một chút, “Cố Tiểu Vũ nhớ Cố Tiểu Nhan, anh đưa Cố Tiểu Nhan tới đây, để chúng nó đoàn tụ.”
“Cái gì?” Cái của nợ gì vậy!
Cố Cảnh Luật thanh thanh cổ họng, “Cố Tiểu Vũ hình như bệnh rồi, thức ăn cho rùa cũng không buồn ăn, tôi đoán là do cô đơn, anh đưa Tiểu Nhan tới làm bạn với nó, khẳng định bệnh của nó sẽ lập tức thuyên giảm.”
“…” Nhan Vũ nhìn nhìn thời gian, bất đắc dĩ đáp: “Nếu không ngày mai đi? Giờ khuya rồi.”
“Ngày mai?! Vạn nhất Cố Tiểu Vũ không qua khỏi tối nay thì làm sao!”
Nhan Vũ cười gượng đáp: “Rùa nào có dễ chết thế…”
“Sao lại không?! Hơn nữa, anh có biết con rùa này cứ suốt ngày làm phiền tôi không?”
“Rùa thì làm phiền cậu kiểu gì? Cùng cậu nói chuyện chắc?!”
“Đúng rồi đấy! Lúc nào nó cũng nói với tôi nó muốn gặp bà xã, làm tôi ngủ không yên! Tối nay mà anh không đến thì mai cũng đừng tới công ty nữa!”
“Nhưng…”
“Tút —— tút —— ”
Nhan Vũ yên lặng buông di động, sững sờ 3 phút. Cuối cùng bất đắc dĩ ôm rùa, cầm lấy chìa khóa xe, đến nhà Cố Cảnh Luật.
Chú thích
(1) Ngôn ngữ mạng TQ, viết tắt của “Luxury, Large, Level up”, dùng để miêu tả thứ có đẳng cấp, đôi khi cũng dùng để châm biếm ↑
(2) Tương tự đại tỷ ↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook