Không lâu sau, Đỗ Vũ Ninh nhận được tin nhắn của ngân hàng, 40 vạn đã được chuyển vào tài khoản. Đỗ Vũ Ninh lập tức trả tiền cho bọn vay nặng lãi, lại dùng 10 vạn đuổi cha mẹ Đỗ Vũ Long đi.

“Bác trai, bác gái, chỗ tiền này hai người cầm hết đi. Cháu không cần hai người cần, về sau bất kể nhà hai người xảy ra chuyện gì, cũng phiền đừng lại đến quấy rầy cháu và bà nội nữa.”

Cha mẹ Đỗ Vũ Long nghe hiểu ý Đỗ Vũ Ninh là muốn hoàn toàn tách ra. Chẳng ảnh hưởng gì đến họ, dù sao cũng đã có tiền, người già đối với họ mà nói cũng là một gánh nặng, có thể giao cho Đỗ Vũ Ninh hiển nhiên là không thể tốt hơn.

Hai người nhìn Đỗ Vũ Nhu: “Còn không đi?”

Đỗ Vũ Nhu nhìn Đỗ Vũ Ninh, lại nhìn bà nội nằm trên giường bệnh, cắn răng nói: “Mẹ, con không đi đâu, mình Vũ Ninh ở lại chăm sóc bà, con không yên tâm…”

“Tùy mày, ở lại thì đừng có về nữa!”

Đỗ Vũ Nhu nhìn cha mẹ không chút lưu tình, nước mắt rơi lã chã. Đỗ Vũ Ninh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Vất vả nhiều ngày khiến Đỗ Vũ Nhu gầy đi rất nhiều, cô bây giờ đã có thể mặc được quần áo size M, chỉ còn gương mặt trời sinh mũm mĩm như trẻ con. Đỗ Vũ Ninh nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, nói: “Chị, chị đừng khó chịu, về sau chị ở với em đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc bà.”

Đỗ Vũ Nhu nghẹn ngào gật đầu.

Nhan Vũ biết được chuyện Đỗ gia đã giải quyết gần xong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh nhắn một tin cho Lý Thu Nghi: Đã nhận được tiền, cảm ơn.

Lý Thu Nghi lập tức nhắn lại: Đừng quên lời hứa của anh, rời khỏi Cảnh Luật.

Nhan Vũ ở nhà một ngày, tự hỏi cuộc sống sau này sẽ ra sao. Anh trong khoảng thời gian này không có thu nhập, đã vậy còn phải chi tiêu, giờ chính xác là nghèo rớt mồng tơi. Nếu không tính kế sinh nhai, thì tiền ăn cơm cũng không có.

Nhan Vũ thở dài, cầm điện thoại ấn một dãy số: “Alo, xin chào. Xin hỏi có phải môi giới bất động sản XXX không?”

Hôm sau, Nhan Vũ mua thật nhiều hoa quả tới bệnh viện thăm Đỗ nãi nãi. Đỗ nãi nãi phẫu thuật rất thành công, thân thể cũng khôi phục rất nhanh, nhìn thấy Nhan Vũ thì vô cùng vui vẻ, cầm lấy tay anh nói: “Bà nghe Vũ Ninh nói mấy ngày này cháu giúp chúng ta rất nhiều, làm phiền cháu rồi…”

Nhan Vũ cười cười: “Đây là chuyện cháu nên làm.”

Vì anh, Đỗ Vũ Ninh mất đi rất nhiều thứ vốn dĩ phải thuộc về cô, có thể vì Đỗ Vũ Ninh giải quyết vấn đề nan giải hiện tại sẽ làm lòng anh bớt áy náy.

Mấy người lại hàn huyên trong chốc lát. Đỗ nãi nãi có chút mệt mỏi, để không quấy rầy bà nghỉ ngơi, ba người ra khỏi phòng bệnh, nhỏ giọng bàn bạc chuyện tương lai sau này.

Đỗ Vũ Ninh nói: “Em vẫn quyết định sẽ thôi học, học phí quá tốn kém, cho dù vay thì sau khi tốt nghiệp cũng phải trả, em…”

Đỗ Vũ Nhu vội ngắt lời cô: “Không được! Nhà chúng ta vất vả lắm mới có người học đại học, sao em có thể thôi học chứ! Để bà biết cũng sẽ tuyệt đối không cho phép! Nếu vào thành phố sống, chị đi tìm việc là được rồi, nuôi em với bà chắc cũng không khó.”

Đỗ Vũ Ninh cười khổ nói: “Chị, chị ngây thơ quá! Ở loại thành phố nhất tuyến (1)này có thể ăn no đã là quá tốt rồi, huống chi chúng ta trên lưng còn cõng nợ nần.”

“Được rồi, hai em đừng nói nữa.” Nhan Vũ chỉ cảm thấy đau đầu, “Chuyện đó…Cố Cảnh Luật nói, tiền này các em vài năm nữa hãy trả lại cũng không sao, cậu ta có tiền, các em không cần phải nôn nóng trả ngay. Cậu ta còn nói, sau này mỗi tháng sẽ giúp đỡ các em một ít.”

Đỗ Vũ Ninh trừng to mắt: “Không phải chứ! Cậu ta tốt như vậy?”

Nhan Vũ nhún nhún vai, “Em không biết à, những kẻ có tiền thì thích làm từ thiện thôi. Cho nên em cứ yên tâm đi học đi. Vũ Nhu, có thể tìm được công việc là tốt nhất, hơn nữa có Cố Cảnh Luật giúp, các em sẽ ổn thôi.”

Từ bệnh viện trở về, Nhan Vũ nhận được điện thoại của người môi giới bất động sản. Nhà trọ là di sản lớn nhất cha mẹ lưu lại cho anh ở thế giới này. Vị trí nhà trọ rất đẹp, giao thông thuận tiện, diện tích cũng lớn, cho dù là phòng secondhand cũng rất được yêu thích. Quan trọng nhất là bởi vì Nhan Vũ bán gấp nên giá cả so với thị trường hơi thấp hơn một chút, muốn bán nhanh trong thời gian ngắn không khó. Quả nhiên, mới đăng ký một ngày đã có người tỏ ý muốn mua.

Nhan Vũ tính toán, nhà trọ của anh có thể bán trên dưới 200 vạn, trả tiền Lý Thu Nghi, chừa lại một ít giúp đỡ hai chị em họ Đỗ, anh còn một khoản không nhỏ. Nhan Vũ gọi điện thoại cho Lục Khê, mời cậu ta ăn cơm, thuận tiện cáo biệt.

Hai người đã lâu không gặp, ăn ăn uống uống, hưng trí bừng bừng.

Lục Khê gặm móng heo, còn không quên oán giận Nhan Vũ: “Anh lâu như vậy cũng không tới tìm tôi, bận gì bận khiếp thế, ngay đến tôi cũng quên, anh vô tình quá đấy.”

Nhan Vũ từ từ thở dài, “Việc này nói ra thì dài lắm, mà không nói thì cũng thế.”

Lục Khê cười một tiếng, “Sao cách nói chuyện lại thay đổi rồi.”

Nhan Vũ ngửa đầu nhìn lên trời tạo thành góc 45 độ, “Từ giờ trở đi, tôi muốn làm một mỹ nam tử trầm lặng.”

“Ờ.” Lục Khê gắp cái móng heo còn lại vào bát mình, “Mỹ nam tử gặm móng heo không hợp đâu, này để tôi.”

“Ừm, ăn nhiều vào. Trong thời gian ngắn chúng ta cũng không có cơ hội ăn cơm cùng nhau.”

Lục Khê sửng sốt, “Có ý gì?”

“Tôi bán nhà rồi.”

“Cái gì?” Lục Khê đứng lên, “Anh, anh muốn làm gì…”

“Làm thanh niên * lâu như vậy, tôi cũng muốn văn nhã một lần. Tôi…Đại khái sẽ đi du lịch, tiền của tôi cũng đủ để tôi du lịch vòng quanh thế giới.”

Lục Khê cau mày, “Thế sau này thì sao? Sau này anh làm sao bây giờ! Đến nhà cũng không còn nữa!”

Mặt Nhan Vũ thế nhưng lại rất thoải mái, “Chuyện sau này thì để sau này nói đi.”

Kể từ khi quen biết Nhan Vũ tới nay, đây là lần lâu nhất hai người không liên lạc với nhau. Mười ngày ba giờ —— Nhan Vũ, xem như anh lợi hại! Cơ mà, còn lâu tôi mới sợ anh.

Nhưng hắn sắp nhịn không nổi nữa rồi…Làm sao giờ? Chẳng lẽ thật sự đi tìm anh ta? Cứ cho là đi tìm đi, cũng phải có lý do chính đáng chứ! Cứ như vậy đột nhiên đi tìm, anh ta sẽ cho là mình nhớ anh ta thì sao!

Cố Cảnh Luật rối rắm gần chết, Thái Vấn nằm bên cạnh rên ư ử, hắn cũng không để ý tới nó.

“Cảnh Luật, ” Lý Thu Nghi đi đến, trong tay cầm một chiếc áo khoác nam, “Áo của Nhan Vũ còn ở chỗ tôi…”

Cố Cảnh Luật lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái áo, lộ ra nụ cười vừa lòng: “Đưa tôi đi.”

Lý Thu Nghi do dự trong chốc lát, ngồi xuống cạnh Cố Cảnh Luật, nhẹ giọng nói: “Cảnh Luật, tôi có việc này muốn nói với cậu.”

Cố Cảnh Luật lại đứng lên, vừa mặc áo khoác vừa nói: “Giờ tôi có việc phải ra ngoài, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói sau.”

“Cảnh Luật, có phải cậu muốn đi tìm Nhan Vũ?”

Cố Cảnh Luật sửng sốt, xoay người lẩm bẩm: “Sao chị biết.”

“Cảnh Luật, cậu đừng đi, anh ta sẽ không gặp cậu đâu.” Lý Thu Nghi bình tĩnh nói.

Cố Cảnh Luật bất mãn: “Chị nói gì.”

“Anh ta đồng ý với tôi rồi.” Lý Thu Nghi nhìn vào mắt Cố Cảnh Luật, nhẹ giọng đáp: “Anh ta cầm tiền của tôi, đồng ý với tôi không tiếp cận cậu nữa. Thật đấy, tôi không lừa cậu.”

Trong mắt Cố Cảnh Luật lộ ra một chút mờ mịt cùng tủi thân, giống như đứa trẻ đột nhiên bị vứt bỏ, “Nhưng, tại sao?”

“Tại sao?” Lý Thu Nghi châm chọc cười, “Bởi vì trong mắt anh ta, cậu ngay cả 40 vạn cũng không bằng.”

Rõ ràng là ban ngày, Cố Cảnh Luật lại giống như mơ ngủ mà ngây ngẩn, bị Lý Thu Nghi vỗ vai mới hồi phục tinh thần.

“Cảnh Luật?”

“Vậy thì sao.” Cố Cảnh Luật tận lực tỏ vẻ không thèm quan tâm, “Tên đó nghèo như vậy, thích tiền chẳng có gì lạ. Cùng lắm thì tôi cho anh ấy càng nhiều tiền, khiến anh ấy trở về.”

“Cảnh Luật!” Lý Thu Nghi vội vàng nói, “Sao cậu không chịu hiểu! Vấn đề ở đây không phải là tiền! Anh ta căn bản không đáng để cậu thích.”

Cố Cảnh Luật lắc đầu, đẩy Lý Thu Nghi ra: “Tôi phải đi mắng anh ta, cả tôi mà cũng dám bỏ…”

Lý Thu Nghi hiểu rõ Cố Cảnh Luật, sợ hắn làm ra chuyện khác người, vội vàng đuổi theo.

Cố Cảnh Luật không kêu tài xế mà tự mình lái xe tới nhà trọ của Nhan Vũ. Hắn một đường chạy như điên đến cửa nhà, lại chỉ đứng ngây ra đó, cái gì cũng không làm.

Lý Thu Nghi theo sát sau đó thở hồng hộc nói: “Sao không gõ cửa?”

Cố Cảnh Luật nghĩ nghĩ, “Bỏ đi, tôi hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, coi như anh ta may mắn, để lần sau mắng là được rồi.”

“Cậu đang sợ sao?” Lý Thu Nghi một lời nói trúng trọng tâm, “Cảnh Luật, cậu trước sau gì cũng phải đối mặt.” Lý Thu Nghi ấn vang chuông cửa.

Cố Cảnh Luật mờ mịt nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt giống như hồ sâu nhìn không thấy đáy.

Phía bên kia truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra để lộ gương mặt Cố Cảnh Luật chưa từng gặp qua.

Cố Cảnh Luật đột nhiên nói không ra lời.

Lý Thu Nghi hỏi: “Xin hỏi…Nhan Vũ có ở đây không?”

Người kia không kiên nhẫn đáp: “Nhà trọ này đã đổi chủ rồi.”

Lý Thu Nghi cũng thoáng kinh ngạc, “Chủ nhân trước kia đâu?”

“Sao tôi biết được!” Người kia nói xong, không hề khách khí đóng cửa.

Lúc về, Lý Thu Nghi không dám để cho Cố Cảnh Luật lái xe, Cố Cảnh Luật an vị ở ghế phó điều khiển, trầm mặc.

Lý Thu Nghi cũng không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ có thể nói: “Cảnh Luật, anh ta đi rồi cũng rất tốt, dù sao hai người đều là đàn ông, anh ta lại…”

“Tại sao anh ấy có thể như vậy.” Giọng Cố Cảnh Luật khàn khàn, “Nhà trọ đó là nơi chúng tôi đã ở cùng nhau.”

“Cảnh Luật…”

“Thật không công bằng. Rõ ràng là anh ta trêu chọc tôi trước, tại sao trêu đến một nửa lại không cần tôi nữa, anh ta thật sự…Rất quá đáng.”

Lý Thu Nghi dừng xe ven đường, dịu dàng cầm tay Cố Cảnh Luật, “Người quá đáng như vậy chúng ta không cần nữa, được không?”

Cố Cảnh Luật gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Đến đưa Nhan Vũ lên máy bay chỉ có mình Lục Khê.

“Emma, hồi hộp quá, đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay đấy!” Nhan Vũ hưng phấn cầm vé máy bay nhìn trái nhìn phải, “Không biết tiếp viên hàng không có phải đúng là rất xinh đẹp không ta.”

“Nhìn bộ dạng không tiền đồ của anh kìa.” Lục Khê cười cười, “Anh đi một mình, phải cẩn thận một chút. Đừng để bị lừa.”

“Emma! Tôi sắp 30 tuổi đến nơi rồi, có phải trẻ con nữa đâu.” Nhan Vũ nhìn nhìn thời gian, “Được rồi, tôi đi đây!”

“Ừ. Tạm biệt.”

Nhan Vũ vui rạo rực tạm biệt Lục Khê, vừa định qua cửa an ninh, không biết từ nơi nào nhảy ra hai người đàn ông mặc âu phục, đi đến trước mặt anh, mặt không chút thay đổi nói: “Nhan tiên sinh, xin theo tôi một chuyến.”

Nhan Vũ hoảng sợ, “Các anh là ai? Tôi không quen các anh!”

“Xin ngài yên tâm, chúng tôi đối với ngài không có ác ý.” Một người tháo kính đen, mỉm cười với Nhan Vũ, “Xin hãy đi theo chúng tôi.”

“Anh là…Mr.L?”

Người đàn ông kia nháy mắt mấy cái, ôm vai anh, “Đi thôi.”

Nhan Vũ mơ mơ hồ hồ, “Đi đâu? Anh rốt cuộc có ý gì!”

“Bệnh viện.”

“Đi bệnh viện làm gì?!”

Người kia bâng quơ: “Giám định thân nhân.”

“Cái gì!”

Mr.L nói nhỏ bên tai Nhan Vũ: “Nhìn cậu bần cùng đến độ phải bán phòng ở, đưa cậu một phần đại lễ.”

Lý Thu Nghi bảo tiếp viên hàng không mang đến một tấm chăm mỏng, đắp lên người Cố Cảnh Luật. “Còn vài giờ nữa, ngủ một giấc đi.”

“Ừm.” Cố Cảnh Luật phờ phạc nói.

Mấy ngày nay hắn vẫn không ngủ ngon, không phải không muốn ngủ, mà là ngủ không được. Trong đầu một mớ bòng bong, làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần.

Trương Liễu Lan lo lắng do hắn ở nhà buồn lâu mới như vậy, liền để Lý Thu Nghi đưa Cố Cảnh Luật ra ngoài giải sầu. Lý Thu Nghi đặt hai vé máy bay đi Mỹ, dù sao Cố Cảnh Luật sau này cũng học đại học ở đó, đi trước làm quen với môi trường cũng tốt.

Ở nhà ngủ không được, trên máy bay ngược lại có vài phần buồn ngủ, Cố Cảnh Luật nhắm mắt lại, chậm rãi thiếp đi.

Trong mơ, hắn gặp được cái tên làm hắn hận chết kia. Tên kia trông vẫn ngốc ngốc như vậy, hai mắt lấp lánh nhìn hắn.

Cố Cảnh Luật bị Nhan Vũ làm cho tức muốn chết, chỉ muốn hung hăng cho anh ta một bạt tai, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của anh, lại đột nhiên không đành lòng xuống tay.

Tên kia cười hì hì, “Cậu thích tôi sao?”

Cố Cảnh Luật sửng sốt, gật gật đầu.

“Thích không?” Tên kia truy vấn.

“Anh phiền vừa thôi! Thích thích! Nói là thích đấy! Mắt anh mù đấy à!”

Nhan Vũ tiếp tục hỏi: “Là thích nhất, chỉ thích sao?”

Cố Cảnh Luật không nói.

Trong đôi mắt to của Nhan Vũ dâng lên hơi nước, anh hít hít mũi, nức nở nói: “Không phải thích nhất, tôi không cần…”

Cố Cảnh Luật tức giận nói: “Là thích nhất! Thích nhất anh! Anh mẹ nó lại khóc thử xem!!!”

Không ngờ, tên kia chẳng ngoan ngoãn tí nào, vừa bị hắn nói như vậy, lại khóc càng thương tâm.

Cố Cảnh Luật do dự trong chốc lát, vỗ vỗ đầu Nhan Vũ: “Đừng khóc.”

“…”

Cố Cảnh Luật không tự chủ được kề sát vào Nhan Vũ đang khóc như mèo.

Ở trong mơ, hắn lần đầu tiên chủ động hôn Nhan Vũ, tuy rằng chỉ dừng lại ở trên má.

Chú thích

(1) Chỉ những thành phố có vai trò quan trọng trong các hoạt động chính trị xã hội, kinh tế cũng như có khả năng trở thành đại đô thị như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thẩm Quyến. ↑

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương