*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù cho Nhan Vũ có vạn lần không muốn, thì vẫn không thể không khuất phục dưới quyền uy của nam thần, ôm chăn ủy ủy khuất khuất xuống giường.

Giường nệm của Nhan Vũ rất đơn giản, chia tấm chăn bông thành hai nửa, một nửa làm nệm, một nửa đắp lên người.

Giữa mùa đông, trong phòng lại không có lò sưởi, cho dù Nhan Vũ có bọc mình thành sâu lông thì vẫn lạnh đến mức run lẩy bẩy, ở trong chăn rên hừ hừ. Về phần Cố Cảnh Luật một người chiếm giường hai người, càng không ngừng lăn qua lộn lại, hình như cũng chưa ngủ.

Cố Cảnh Luật đột nhiên ngồi bật dậy, chỉ vào con “Sâu lông”, tức giận nói: “Anh có im đi không, đừng có phát ra mấy tiếng kỳ quái nữa đi!”

Nhan Vũ răng đánh nhau lập cập, “Tôi…Tôi nào có…Phát ra tiếng…Tiếng kỳ quái gì đâu…”

“Còn nói không có! Anh đang rên rỉ đấy có biết không?” Cố Cảnh Luật thẹn quá thành giận, “Tôi cảnh cáo anh, anh còn phát ra tiếng nữa, tôi sẽ…Tôi sẽ…” Cố Cảnh Luật dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên lấy gì ra uy hiếp Nhan Vũ.

“Nhưng tôi thật sự lạnh lắm…” Nhan Vũ oan ức gần phát khóc, “Đầu tôi đau quá, uhuhuhu…”

Cố Cảnh Luật lập tức xuống giường, đi đến bên người “Sâu lông”, “Ê, anh không sao chứ?”

Nhan Vũ mơ màng lẩm bẩm: “Đau đầu.”

Cố Cảnh Luật sờ sờ trán Nhan Vũ, đôi mày xinh đẹp mày lập tức nhíu lại, hắn ôm Nhan Vũ đặt lên giường, “Hình như anh phát sốt rồi.”

Nhan Vũ sinh bệnh vẫn không quên nhân cơ hội sàm sỡ nam thần, một phát chui tọt vào lòng Cố Cảnh Luật.

Có lẽ là bởi Nhan Vũ sinh bệnh làm cho Cố Cảnh Luật có vài phần áy náy, hắn chẳng những không đẩy Nhan Vũ ra, còn rất dịu dàng vỗ lưng anh, “Có muốn uống thuốc không?”

“Không cần đâu…Ngủ một giấc là được rồi.”

“Ừm, vậy cũng được, dù sao không chết người là được.” Cố Cảnh Luật miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn khoác áo ra ngoài hỏi Đỗ nãi nãi thuốc hạ sốt.

Uống thuốc xong, Nhan Vũ đáng thương ngẩng đầu, “Cậu sẽ không đuổi tôi xuống giường nữa chứ?”

“Câm miệng.” Cố Cảnh Luật vỗ vỗ mông Nhan Vũ, “Bớt nói nhảm, ngủ.”

Nhan Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vùi mặt trong ngực Cố Cảnh Luật mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc bị bệnh thường không thể ngủ yên, Nhan Vũ cảm thấy bản thân đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giống như có thể nghe thấy, nhìn thấy, lại không có cách nào khống chế thân thể.

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe được tiếng chuông di động của Cố Cảnh Luật vang lên, Cố Cảnh Luật tiếp điện thoại, nói gì đó, lập tức đẩy anh ra xuống giường, mặc quần áo tông cửa xông ra.

Nhan Vũ muốn níu Cố Cảnh Luật lại bảo hắn đừng đi, thân thể lại chẳng có chút khí lực nào, thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, điều đầu tiên Nhan Vũ cảm nhận được là cảm giác mát lạnh trên trán. Vừa định cảm thán nam thần rất biết chăm sóc người khác, Đỗ Vũ Ninh liền bưng một chén cháo đi vào phòng.

Nhan Vũ hoảng sợ, vội vàng đưa hai tay che ngực: “Con gái con đứa sao lại tự tiện vào phòng đàn ông thế hả!”

“Em đến xem anh đã chết chưa. Nào, há mồm.”

Nhan Vũ muốn nói sao đến cô cũng mồm miệng ác độc như thế, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị Đỗ Vũ Ninh nhét cho cái nhiệt kế vào họng.

“Chà, còn sốt nhẹ, phải uống thuốc mới được. Giờ uống cháo trước đi đã.”

Nhan Vũ vừa uống cháo vừa hỏi: “Cố Cảnh Luật đâu?”

“Hử? Anh không biết à? Cậu ta đêm qua suốt đêm về nhà, trước khi đi nhờ em chăm sóc anh.”

“Hả?” Nhan Vũ kinh hãi, “Cậu ta đi rồi? Tôi còn tưởng mình nằm mơ chứ. Xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Vũ Ninh nhún nhún vai, “Sao em biết. Chắc là việc gấp, nếu không thì dứt khoát bỏ lại anh còn đang phát sốt mà đi cũng thật quá đáng!”

“Kỳ quái, Cố Cảnh Luật vất vả lắm mới có ba ngày tự do, sao lại nói về nhà là về ngay được.”

“Ai, anh cũng đừng quản cậu ta! Cậu ta không ở đây anh vẫn có thể chơi vui được mà. Hmm, cho anh chọn, anh muốn em đưa anh đi chơi, hay là muốn chị em đưa anh đi?” Đỗ Vũ Ninh nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Nhan Vũ buồn bực, “Đừng có giễu cợt tôi! Cố Cảnh Luật về rồi, tôi còn ở lại đây làm gì, tôi cũng phải về.”

“Mất hứng.” Đỗ Vũ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vậy anh cũng phải chờ hết sốt hãy về chứ!”

“Không cần không cần. Sốt nhẹ thôi không cần lo.”

Cuối cùng, Nhan Vũ mặc cho người nhà Đỗ Vũ Ninh giữ lại, vẫn theo sát nam thần về thành phố.

Hai chị em Đỗ Vũ Ninh cùng Đỗ Vũ Nhu đưa anh đến nhà ga. Nhan Vũ trước khi đi, cùng Đỗ Vũ Nhu trao đổi số điện thoại.

Đỗ Vũ Ninh vỗ vỗ vai Nhan Vũ, “Anh về trước đi! Chờ hết Tết em cũng về trường! Gặp lại sau ha!”

Nhan Vũ không tới Cố gia, mà về nhà trước một chuyến. Trong khoảng thời gian làm việc tại Cố gia, anh nhờ Lục Khê trông coi hộ nhà cửa cùng cửa hàng. Cậu ta là bạn tốt của anh, đương nhiên không có ý kiến gì. Đừng nói cậu ta ở đây không cần trả tiền thuê nhà, những thứ bán ra còn được chia một phần.

“Hô, đã về rồi đấy à!” Lục Khê chạy tới cửa thay Nhan Vũ dỡ balo xuống, “Làm sao đấy? Sắc mặt khó coi như vậy, không phải nói nghỉ phép cùng nam thần sao?”

Nhan Vũ vẻ mặt “Cậu đừng nói nữa”, cười khổ nói: “Tôi tình nguyện ngày ngày ở nhà với nam thần.”

“Anh cũng có thể ngày ngày ở nhà với tôi!” Lục Khê cùng Nhan Vũ đi vào phòng khách, “Có đói bụng không? Tôi nấu mì cho anh.”

Nhan Vũ sửng sốt, chỉ cảm thấy những lời này nghe quen kinh khủng.

Lục Khê nấu mì, Nhan Vũ lôi quyển Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung giấu kỹ trong phòng ra.

Lần trước đọc đến đoạn nữ chủ vì duy trì cái cô gọi là tôn nghiêm của người đang yêu, từ chối chi phiếu 500 vạn của Trương Liễu Lan, đồng thời cũng bị sa thải, rời khỏi Cố gia.

Nam chủ sau khi biết chuyện này, nổi giận cãi nhau to với Trương Liễu Lan một trận xong, cũng hoàn toàn bị cấm túc.

Cứ như vậy, nam nữ chính đáng thương bị bổng đả uyên ương. May là lần này di động cùng máy tính của nam chủ đều không bị tịch thu, hai người chỉ có thể gọi điện thoại, trò chuyện qua wechat. Không được gặp nhau, lại cùng nhớ thương đối phương, tình cảm nồng nàn của nam nữ chủ ngọt ngào như đường mật.

Có điều nếu như chế cho là tác giả sẽ để đôi vợ chồng son tiếp tục thuận thuận lợi lợi, tình như kim kiên (1), cuối cùng cùng nhau chiến thắng tầng tầng lớp lớp trở ngại của gia đình vậy thì chế quá ngây thơ rồi, ngây thơ như vậy làm nữ nhị còn chưa lên sàn cũng thấy xấu hổ giùm chế đó.

Nữ xứng cũng chia thành rất nhiều loại, có nữ xứng Bạch Liên Hoa (2), nữ xứng ác độc, nữ xứng thấu hiểu lòng người…Còn nữ nhị trong câu chuyện này thì lại càng xưa như trái đất —— Bạch Nguyệt Quang (3) trong lòng nam chủ.

Cách xây dựng nữ nhị cũng rất phổ biến: lớn hơn nam chủ ba tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nam chủ. Hào môn thiên kim điển hình, dùng đồ xa xỉ, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, học tài chính chuyên nghiệp, cuối cùng lại bằng vào ngoại hình xuất sắc trở thành một model nổi tiếng.

Nam chủ thầm thích nữ nhị nhiều năm, lại bởi vì tính cách biệt nữu cùng tự tôn đàn ông vô vị mà ngượng ngùng không thổ lộ, chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn dấu trong lòng.

Đêm tiệc mừng lễ thành niên, nam chủ thừa dịp mời rượu tỏ tình với nữ nhị, nữ nhị sau khi kinh ngạc, mỉm cười: “Tôi là chị của cậu.”

Những gì không chiếm được sẽ mãi mãi thổn thức, cứ như vậy, nữ nhị thành Bạch Nguyệt Quang không có được cũng không quên được trong lòng nam chủ.

Nữ chủ làm nam chủ tạm thời quên đi nữ nhị, nhưng khi nữ nhị vinh quang về nước, nam chủ vẫn khó che dấu được tâm tình kích động, đích thân tới sân bay đón người. Nhà nam chủ cùng nữ nhị là thế giao, Trương Liễu Lan đương nhiên cũng không phản đối hai người qua lại, không cấm túc nam chủ nữa, thậm chí thầm hi vọng nữ nhị có thể khiến nam chủ chia tay nữ chủ.

Nữ chủ gọi cho nam chủ rất nhiều lần, nhưng vẫn không gọi được, nhắn tin cũng không có người trả lời, sốt ruột vô cùng, còn nam chủ lại phấn khích đến mức quên mang di động, ngồi xe Cố gia đến thẳng sân bay.

Ngay cả trong nguyên tác khi tình cảm với nữ chủ cùng nữ nhị đều đã đạt ngưỡng tối đa cả hai mới trở thành kình địch, nhưng còn anh thì sao? Nhan Vũ ngơ ngác nhìn con số 70 trên đồng hồ đeo tay, khóc không ra nước mắt.

Nam thần là straight đã rất khó thu phục rồi, nữ chủ thì không tính nữa đi, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra nữ nhị bạch phú mỹ (4) —— tác giả cô ra đây, tôi cam đoan không đánh chết cô!

Nam thần, cậu bỏ mặc diao ti (5) bệnh tật như vậy chạy đến chỗ nữ thần, t(r)ym diao ti vỡ thành mã QR (6) cmnr đấy biết không?!

Đang lúc Nhan Vũ đau buồn vô hạn, phòng ăn truyền đến một giọng nói vui vẻ: “Tiểu Nhan, ra ăn mì này!”

Chú thích

(1) Tình cảm vô cùng kiên định, còn bền lâu hơn vàng bạc, đến chết không đổi ↑

(2) Người ngây thơ trong sáng như hoa sen trắng, không bao giờ có ý định làm hại người khác aka thánh nam thánh nữ:v ↑

(3) Ánh Trăng Bạc – Một bài hát của Trương Tín Triết, nói về tình yêu không thể có được, chỉ có thể chôn giấu trong tim, cầm lên không được, bỏ xuống không đành. Mình thích bài này lắm ý, hay mà buồn ;__; ↑

(4) Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những cô gái mặt xinh dáng đẹp giàu có lại có khí chất ↑

(5) Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những người đàn ông trẻ có xuất thân cùng tướng mạo tầm thường ↑

(6) Chính là cái mã này nè ↑

chart

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương