Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án FULL
-
98: Đánh Cờ
Lúc rạng sáng, sau khi túc trực bên máy tính suốt mấy tiếng đồng hồ, chuyên gia của ngành an ninh mạng cuối cùng cũng đã ngăn chặn được virus Minh Vương, cũng đã sửa xong hệ thống.
Trong ba tiếng đồng hồ này, vì ảnh hưởng của virus mà máy tính của cục thành phố và những đồn cảnh sát đơn vị cấp dưới không thể làm việc bình thường, hệ thống camera giám sát ở bên đường cũng xuất hiện trục trặc.
Ba giờ đồng hồ, camera giám sát có nhiều điểm mù trong thời gian dài như vậy đủ để anh Xà chạy ra khỏi thành phố này.
Tất cả những điều này đều cho thấy, Lâm Học Nguy cài virus vào hệ thống máy tính của cảnh sát từ trước là để yểm hộ đường lui cho chính anh ta.
Vậy nên Nhan Lôi suy đoán, anh Xà, không, nên gọi anh ta là Lâm Học Nguy đã chuẩn bị đường lui từ lâu rồi.
Phải biết rằng, chạng vạng tối hôm qua, cô và Trần Bạc Vũ làm theo lời căn dặn của cựu cục trưởng Trần đi tìm công nhân của xưởng đóng tàu đã nghỉ việc để nghe ngóng tin tức.
Lúc đó tín hiệu điện thoại của hai người họ đều tiến vào khu vực khu dân cư Hằng Phong.
Cô phỏng đoán, từ lúc đó trở đi, anh Xà đã phát giác thân phận của mình đã bị cảnh sát biết được.
Bởi vì chỉ cần bọn họ thăm dò được câu chuyện về đứa con nhà họ Lâm và Lâm Vãn Mai thì thân phận thật sự của anh ta bị bại lộ là chuyện sớm hay muộn.
Do đó Lâm Học Nguy dứt khoát khởi động virus Minh Vương đến phá hoại hệ thống máy tính của cảnh sát, đồng thời phóng hỏa đốt cháy mọi manh mối của mình.
Nghe qua thì dường như anh Xà luôn có thể vượt lên trước cảnh sát một bước, toàn trí toàn năng.
Nhưng phân tích thực tế thì cô cảm thấy: anh Xà Lâm Học Nguy chẳng qua chỉ là lợi dụng chức vụ mà thôi.
Đào con rắn này từ công ti di động ra cũng đã là một bước tiến rất dài rồi.
Nếu không, anh Xà luôn có thể giám sát và định vị tín hiệu điện thoại của bọn họ, cùng với mọi hành động của cảnh sát.
Tương đương với việc toàn bộ hành trình đều lộ ra trước mắt anh ta.
Hiện tại, bí danh của anh Xà là Lâm Học Nguy đã bại lộ.
Chí ít anh ta sẽ không còn giám sát định vị điện thoại của cảnh sát được nữa.
Những việc cần làm còn lại chính là tìm ra xem anh ta đang ở đâu…
Đây chính là một việc khó, anh Xà có được sự ủng hộ của thế lực ở nước ngoài, đồng thời anh Xà còn có những đồng bọn chưa biết số lượng yểm hộ.
Mà nhà họ Lục len lén giúp đỡ anh ta trước mắt không hề có chứng cứ có liên quan đến vụ án.
Người duy nhất mắt thấy tai nghe Lục Hoa Đào nói chuyện với anh Xà là Nhan Quốc Hoa, trước mắt vẫn đang bị bắt cóc.
Nhan Lôi có một dự cảm, nếu con rắn này đã như ve sầu thoát xác, vậy có thể anh ta sắp từ bỏ thân phận Lâm Học Nguy này.
Sau đó, anh ta sẽ tiếp tục đổi một thân phận khác ẩn núp trong bóng tối, lén lút đứng đằng sau thao túng tất cả mọi tội ác.
Bây giờ nên làm gì?
Làm thế nào mới có thể cứu được ba và Giang Thu Trì?
Bày ra trước mặt cô và tất cả đồng nghiệp trong tổ chuyên án là một vấn đề nan giải trước nay chưa từng có, làm sao để dụ rắn ra khỏi hang?
***
Bận rộn suốt cả đêm, hai địa điểm hỏa hoạn ở khu Tây Thành cuối cùng cũng bị tắt.
Tiểu đội kiểm tra dấu vết của cục thành phố tiến vào hiện trường, muốn tìm ra chứng cứ phạm tội có liên quan đến Lâm Học Nguy.
Tiếc là kết quả đều không như mong muốn, tổ chuyên án chỉ nhận được năm phản hồi: Căn cứ vào chứng minh của khu công nghiệp, Lâm Học Nguy sống tại một căn biệt thự cao cấp hơn năm năm, nhưng lại chỉ là một căn nhà sơ sài chưa được tu sửa xong.
Hiện trường hỏa hoạn ngoại trừ một vài đồ dùng trong nhà bị thiêu hủy ra thì không tìm thấy vật gì còn sót lại nữa.
Mà những gia cụ này đều là làm bằng gỗ, sau khi bị cháy thì biến thành than vô cùng nghiêm trọng, khoa kiểm nghiệm không lấy ra được manh mối hữu hiệu.
Đêm hôm qua, điểm bắt lửa của tòa nhà công ti di động chính là văn phòng của Lâm Học Nguy.
Anh ta làm tổng kỹ sư của công ti di động, có quyền đi vào hệ thống phòng cháy của tòa nhà.
Căn cứ vào ghi chép của máy chủ dự phòng sau khi được hồi phục có thể thấy, trước khi tan làm anh ta đã đóng hệ thống phun nước chữa cháy tự động của tòa nhà, đồng thời hack đi trung tâm kiểm soát máy tính.
Lúc này mới dẫn đến hỏa hoạn từ tầng 42 bắt đầu lan tràn mất khống chế.
Thời gian gần đây Lâm Học Nguy không còn đến các nhà ăn của công ti ăn cơm nữa, anh ta chỉ ăn đồ ăn gọi từ bên ngoài trong văn phòng của mình.
Hơn nữa, đêm hôm qua trước khi tan làm anh ta đã mang đi một vài văn kiện quan trọng của công ti, trên đó có chữ ký riêng của anh ta.
Trước mắt khoa kiểm tra dấu vết đang không ngừng điều tra vết tích trong các khu vực như nhà vệ sinh, thang máy, lan can mà Lâm Học Nguy để lại.
Mong muốn tìm ra tin tức DNA, vân tay của Lâm Học Nguy.
Trước khi tan làm Lâm Học Nguy còn hack hệ thống của công ti di động và cục thành phố, anh ta lợi dụng thủ đoạn hacker để xóa bỏ lịch sử lên mạng và hồ sơ tin tức an toàn của anh ta.
Từ những điều trên tổng hợp lại: trong việc xóa bỏ dấu vết, cho dù là tại không gian ba chiều hay là trên mạng thì Lâm Học Nguy đều đã biến mất.
“Chúng ta đã quá bất cẩn với con người Lâm Học Nguy này…”
Toàn thể nhân viên trong khoa kiểm tra dấu vết đều đã ra quân nhưng tin tức truyền đến vẫn không có một tin nào tốt.
Năng lực phản trinh sát của anh Xà vượt xa dự liệu của mọi người.
Kết hợp với lý lịch huy hoàng của Lâm Học Nguy, lúc này mọi người mới nhận thức được, nghi phạm này đã không thể dùng IQ cao để hình dung nữa, anh ta hoàn toàn là một thiên tài phạm tội.
Nghĩ lại thì cũng đúng, anh Xà là thiếu niên thiên tài mà Lục Hoa Đào đặc biệt chọn lựa trong mấy ngàn trẻ mồ côi.
Cộng thêm hai mươi năm dốc lòng bồi dưỡng của nhà họ Lục mới có Lâm Học Nguy của ngày hôm nay.
Từ điều này có thể thấy, mắt nhìn người của Lục Hoa Đào quả thực rất chuẩn.
Sau khi anh Xà lớn lên, trí thông minh vô địch, giết người không chớp mắt, trợ giúp nhà họ Lục từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.
Chỉ có điều trước mắt Nhan Lỗi bị bắt cóc cũng thực sự vượt qua dự kiến của nhà họ Lục.
Lục Hoa Đào lựa chọn con rắn này, bồi dưỡng con rắn này.
Mà bây giờ, cuối cùng ông ta lại nuôi rắn mà bị rắn cắn.
Hiện tại anh Xà biến mất không hề có tung tích.
Tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều đang lẩm bẩm: “Chúng ta, còn có thể bắt được con rắn giảo hoạt này không?”
Đội trưởng Lý thở dài: “Đối phó với những tội phạm khác thì chúng ta còn có thể dùng tình người để thuyết phục hắn ta dừng hành vi phạm tội lại.
Nhưng anh Xà thì khác, cậu ta quả thực không phải con người.
Bây giờ cậu ta đã trốn mất, còn có đồng bọn giúp yểm trợ.
Khi không còn trụ vững được nữa, muốn chạy trốn thì cậu ta sẽ giết con tin để giảm bớt gánh nặng.”
Mọi người im lặng, phải biết rằng trong mười hai con giáp vẫn còn “Thân” và “Ngọ” vẫn chưa lộ diện.
Hai người này thật giống như hai thanh kiếm sắc đang lơ lửng giữa không trung.
Không bắt được bọn họ, nói không chừng sau này sẽ còn xuất hiện vụ án lớn hơn so với vụ nổ bom của Tiêu Văn Đông.
“Tôi có một ý này.”
Im lặng một hồi lâu, Nhan Lôi bỗng nhiên giơ tay phát biểu.
Lời của đội trưởng Lý vừa rồi đã khiến cô nhớ ra ân tình.
Thực ra nếu thực sự xem xét thì anh Xà… anh ta vẫn còn có một chút nhân tính.
Chỉ có điều, chút ân huệ này lại ở chỗ Bạch Tường Tường đã mất đi.
Ý kiến của cô là: “Hay là, chúng ta lợi dụng nhật ký của Bạch Tường Tường để dụ rắn ra khỏi hang.”
Đây cũng là con bài duy nhất mà trước mắt bọn họ có thể dùng để đánh với anh Xà, Lâm Học Nguy cũng không biết rằng Bạch Tường Tường đã từng viết nhật ký cho mình.
***
Cùng lúc đó.
Trong một bệnh viện thẩm mỹ ở ngoại ô thành phố, đèn điện bật sáng suốt cả đêm.
Trong tất cả các loại tổ chức chữa bệnh, loạn nhất, kiếm lợi kếch xù nhất, bên trên quản lý không được nhất chính là bệnh viện thẩm mỹ.
Những bệnh viện thẩm mỹ có quy mô nhỏ này có tính bảo mật rất mạnh, cho dù là dưới tình hình giám sát phát triển như hiện tại thì chính phủ cũng không có cách nào xóa bỏ những bệnh viện thẩm mỹ mọc lên như nấm sau mưa này.
Nhưng vị khách đến tìm hôm nay, mũi của anh ta thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, mặt như tượng tạc, vài lọn tóc đen phủ xuống trước trán.
Không cần làm bất kỳ chỉnh sửa tân trang nào, ngũ quan của anh ta phối hợp lại thì có thể nói là hoàn mỹ.
Viện trưởng bệnh viện thẩm mỹ họ Kiều, anh ta đã từng là một trong những đứa trẻ mồ côi mà Lục Hoa Đào từng giúp đỡ, xuất thân cùng một cô nhi viện với Lâm Học Nguy.
Vài năm trước, dưới sự giúp đỡ đầu tư nghìn vạn của Lâm Học Nguy mở ra bệnh viện thẩm mỹ này.
Hiện giờ đã năm năm trôi qua, anh ta đã kiếm được số tài sản lên đến cả trăm tỉ.
Tài phú và mỹ mạo, có đôi lúc chính là sự tồn tại song song với nhau.
Đêm nay, cảnh sát toàn thành phố đều đang truy bắt Lâm Học Nguy.
Nhưng không ai ngờ rằng anh ta đang ở ngay trong bệnh viện thẩm mỹ này, đến làm khách quý một cách tự nhiên thoải mái.
Lâm Học Nguy đích thân đến thăm, viện trưởng Kiều ra tiếp đón anh ta: “Anh Lâm, tiếp theo anh định ra nước ngoài sao?”
Dù sao thì hiện giờ cảnh sát đang truy bắt Lâm Học Nguy khắp cả thành phố, anh ta cho rằng anh Xà nên ra nước ngoài từ sớm để đề phòng rủi ro.
Lâm Học Nguy lắc đầu, ánh mắt của anh ta rơi vào bảng giá của bệnh viện thẩm mỹ, cười nhẹ: “Nâng một cái mũi mà tiền phẫu thuật lên đến năm vạn.
Kiều lão đệ, khó trách bây giờ cậu lại có nhiều tiền như vậy.”
“Ài.
Sao em có thể so với anh được chứ?” Viện trưởng Kiều bội phục anh ta từ tận đáy lòng: “Khi còn ở cô nhi viện, anh chính là lão đại của bọn em.
Từ nhỏ anh gặp qua thứ gì thì sẽ nhớ ngay, vừa học liền biết, khó trách Lục Hoa Đào lại tuyển chọn lấy anh.”
Khi Lâm Học Nguy mới chỉ tám tuổi thì đã biểu hiện ra trí thông minh và trí nhớ vô cùng cao.
Lục Hoa Đào chọn đi chọn lại nhiều cô nhi như vậy, cuối cùng chỉ tuyển chọn anh ta để bồi dưỡng tỉ mỉ.
Cũng chỉ vì anh ta được lan truyền trong mấy ngàn trẻ mồ côi là thần đồng siêu cấp thiên tài.
Khi Lâm Học Nguy mười một tuổi, anh ta đã trở thành lãnh đạo của bọn trẻ trong cô nhi viện, tất cả mọi người đều nghe lệnh của anh ta.
Dần dần, vì để bồi dưỡng nhóm chó săn cho con trai mình, tất thảy Lục Hoa Đào đều nghe theo lời anh ta, ngược lại trở thành người của Lâm Học Nguy.
“Hai mươi năm qua, nhà họ Lục đầu tư vào tôi không dưới nghìn vạn, còn để tôi đi học máy tính ở đại học Harvard.” Lâm Học Nguy cười lạnh: “Lục Hoa Đào bồi dưỡng tôi là vì muốn tôi diệt trừ Hàn Nhận và hộ tống hộ giá cho hai đứa con trai của ông ta cả đời.
Nhưng hai tên ngu xuẩn của nhà họ Lục đó thực sự không đáng để tôi dốc sức phục vụ.”
Nói đến đây, khóe miệng của anh ta nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Trí thông minh của hai đứa con trai nhà họ Lục còn không sánh bằng Nhan Lôi.”
Nhắc đến Nhan Lôi, ánh mắt của anh ta khó có được một tia nhu hòa.
Đương nhiên, nguyên nhân là vì cô thực sự rất giống Bạch Tường Tường.
Viện trưởng Kiều nói: “Con của cô cảnh sát đó là con cháu nhà họ Lục, còn có Giang Thu Trì đã phản bội anh hiện giờ đều đang ở dưới tầng ngầm của bệnh viện nhà em.
Theo anh thì trực tiếp giết chết bọn họ tốt hơn hay là tiếp tục giam giữ tốt hơn?”
Lâm Học Nguy nói: “Để bọn họ tiếp tục sống.” Dừng một chút, anh ta ác ý mà nói: “Đợi đến ngày cảnh sát muốn chơi trò giải đố với tôi thì tôi mới giết bọn họ cũng không muộn.”
Anh ta có một dự cảm: “Cảnh sát sẽ không khoanh tay chịu chết như vậy.
Nhưng trước mắt anh ta đã biến mất không còn tung tích, cảnh sát muốn cứu viện con tin như thế nào? Anh ta thật sự rất hiếu kỳ, muốn xem xem đám cảnh sát thành phố có thể chơi trò chơi mới gì.
Anh ta không chỉ thích chế tạo tác phẩm phạm tội kiệt xuất nhất mà còn thích khiêu chiến trí thông minh của cảnh sát.
Dù sao trong đám cảnh sát đó cũng có nhân tài vô cùng xuất sắc.
Ví dụ như lão già Trần Trung Lương kia, lần này xem như là ra oai phủ đầu cho ông ta.
Trần Trung Lương lại có thể liên tưởng đến anh ta là đứa trẻ ở xưởng đóng tàu Hằng Phong, phái Nhan Lôi đi tra xét thân thế của anh ta.
Lão tướng cảnh sát này thật sự có chút khó đối phó.
Anh ta thích những cảnh sát tài trí như Trần Trung Lương, Trần Bạc Vũ, Nhan Lôi… Nhưng anh ta lại càng thích cảm giác đè ép bọn họ, cảm giác đó tuyệt vời đến không gì sánh được.
Cho nên anh ta quyết định ở lại, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát.
“Reng reng reng.”
Bỗng nhiên điện thoại của phòng làm viện viện trưởng vang lên.
Viện trưởng Kiều nghe điện thoại, là A Hoa gọi đến, nói muốn tìm anh Xà báo tin tức.
A Hoa chính là bảo vệ của nhà họ Lục, Nghê Gia Hoa.
Bề ngoài A Hoa là thuộc hạ thân thiết nhất của Lục Gia Nhiên, nhưng thực ra A Hoa là thuộc hạ của anh Xà, anh ta đã phản bội lão già Lục Hoa Đào kia từ lâu.
“Alo?” Lâm Học Nguy nghe máy.
Nghê Gia Hoa cũng là “tai mắt” mà anh ta xếp vào trong nhà họ Lục, đồng thời cũng là “Ngọ” trong mười hai con giáp.
“Anh Xà.” Thân là một trong mười hai con giáp trực tiếp phụ thuộc anh Xà, Nghê A Hoa vô cùng tôn kính anh ta: “Anh mở ti vi lên xem xem, cô cảnh sát Nhan Lôi kia hình như đang phát trực tiếp đọc nhật ký gì đó.
Trong đó còn nhắc đến biệt hiệu của anh.”
Nhật ký?
Lâm Học Nguy tắt điện thoại rồi bật ti vi lên.
Hiện tại tất cả đài truyền hình trong thành phố đều đang phát sóng phát trực tiếp này.
“Đớ hoá anh hùng” Nhan Lôi trước đó đã hi sinh lại xuất hiện trước ống kính của phóng viên.
Hôm nay cô không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ váy màu trắng, trên váy có từng hoa văn hồ điệp được đính lên.
Dung mạo như nước, mỗi một động tác đều có khí chất của tài nữ am hiểu thi từ.
Chỉ nhìn qua, Lâm Học Nguy đã bị cô hấp dẫn, nhìn không chớp mắt.
Anh ta nhớ có một lần đi theo Nhan Lôi lên núi Nam Sơn truy tìm tín hiệu điện thoại của Tiêu Văn Đông, lúc ấy Nhan Lôi cũng mặc chiếc váy trắng này, khiến anh ta kinh ngạc rất lâu.
Không ngờ rằng, khi cô xuất hiện trước công chúng một lần nữa thì lại mặc chiếc váy này.
Điều càng khiến anh ta chú ý là, Nhan Lôi như vậy quả thực là thiếu nữ váy trắng trong lòng của anh ta.
Nhưng mà, Nhan Lôi thông minh dũng cảm hơn Bạch Tường Tường rất nhiều, cô không phải là hoa tơ hồng vàng yếu ớt.
Cô bắt đầu đọc một quyển nhật ký, Lâm Học Nguy nghe xong trong nháy mắt liền ngẩn cả người.
“Cậu nói tớ mặc váy trắng là đẹp nhất, cho nên mỗi mùa hè tớ đều mặc váy trắng, đứng trên bờ đê đó chờ cậu đến gặp tớ…”
Nhan Lôi đọc nhật ký của Bạch Tường Tường, thể hiện ra ý vị của một cô gái.
Cô cố ý bắt chước sự ngượng ngùng trong nội hàm của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, khiến cho người ta nghe mà đáy lòng tê dại, lập tức cảm nhận được sự đẹp đẽ của mối tình đầu.
“Ngày đó cậu nói với tớ rằng có thể cậu sẽ không còn khả năng đi lại được nữa, cho nên cậu muốn làm một con rắn không có chân, cậu muốn làm một con rắn ẩn náu trong mùa đông khắc nghiệt, khiến người ta sợ hãi.”
“Cậu nói muốn tặng Trường Giang sóng nước mênh mang này cho tớ, tớ thật sự rất vui.”
“Khi cậu suy nghĩ đề toán thường hay rũ mi mắt.
Khi cậu làm bài tập tiếng Anh thường thích tự lẩm bẩm, khi cậu viết bài làm văn, trong ánh mắt luôn có tình cảm ôm ấp tràn ngập của người xưa.”
Đây là mỗi một chi tiết mà Bạch Tường Tường và anh Xà đã từng ở bên nhau.
Nhan Lôi đọc từng chi tiết trong câu chuyện của bọn họ, nhưng lại không đọc phần mà Bạch Tường Tường thổ lộ “yêu thương” với anh ta.
Cô làm như vậy là để anh Xà tin rằng, quyển nhật ký này thực sự tồn tại.
Bởi vì chỉ có bản thân Bạch Tường Tường mới biết được những hứa hẹn mà năm đó bọn họ ở bên nhau.
Đọc xong nội dung có liên quan đến Lâm Học Nguy trong “Nhật ký Tường Tường”, Nhan Lôi ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Anh Lâm, tôi biết anh đang xem.”
Lâm Học Nguy: “…”
Không sai, đúng là anh ta đang xem.
Hơn nữa khi nghe cô đọc nhật ký, anh ta nghe một cách vô cùng chăm chú.
Người mà Bạch Tường Tường nhắc đến chính là anh ta, những điều đã qua năm đó anh ta cứ ngỡ là mình đã quên mất.
Lại không ngờ rằng Tường Tường ghi chép lại toàn bộ những lúc mà hai người họ ở bên nhau vào trong nhật ký.
Năm Bạch Tường Tường qua đời, cô ấy mới 21 tuổi.
Nhưng bọn họ từ 8 tuổi đã quen nhau, suốt 13 năm, Tường Tường đã từng chiếm cứ toàn bộ thanh xuân của anh ta, tình yêu cũng là mê mê tỉnh tỉnh.
Anh ta tưởng rằng mình sớm đã đem Bạch Tường Tường ra khỏi trái tim.
Dù sao thì anh ta là một con rắn độc, không nên có thứ vướng víu gọi là tình cảm này.
Mà tình yêu lại càng là một thứ hư vô mờ mịt lừa dối người khác.
Cho đến khi nghe Nhan Lôi đọc quyển nhật ký này anh ta mới phát hiện, chí ít tình yêu của những năm đó không phải là hư vô mờ mịt.
Những lời trong tuổi trẻ thanh xuân của bọn họ Bạch Tường Tường vẫn luôn nhớ kỹ.
Hiện giờ đã tám năm trôi qua, anh ta cuối cùng cũng nghe được tiếng lòng của cô ấy, cũng vì đó mà xúc động.
Hóa ra Bạch Tường Tường đồng ý chuyển đến khu dân cư Danh Hồ có một phần nguyên nhân là vì muốn gặp mặt anh ta trên bờ đê.
Cho nên, mỗi năm khi đến mùa hè cô ấy sẽ mặc váy trắng ở đó đợi anh ta…
Hóa ra Bạch Tường Tường đã từng tỉ mỉ quan sát dáng vẻ khi học tập của anh ta, khó trách cô ấy luôn nhìn anh ta mà mỉm cười.
Chuyện này, trước kia anh ta chưa từng biết đến.
Tâm sự tinh tế tỉ mỉ của thiếu nữ là thứ mà anh ta cho dù thế nào cũng không tính toán được.
“Anh có muốn biết thiếu nữ váy trắng của anh rốt cuộc có yêu anh không, cô ấy nhìn nhận anh như thế nào không?”
Trong ti vi, Nhan Lôi lộ ra một nụ cười mỉm.
Không cần bất cứ trang điểm sửa soạn gì, nụ cười này của cô đều khiến lòng anh ta say đắm.
Nói thật, anh ta thực sự rất muốn biết, rốt cuộc Bạch Tường Tường có yêu anh ta hay không? Dù sao anh ta đã từng thật lòng yêu cô ấy.
Cho dù tình cảm này của hai người họ vô cùng vặn vẹo, vô cùng thô kệch, từ đầu đến cuối cũng không hề có kết quả.
Nhưng dáng vẻ mặc váy trắng của cô ấy đã khắc sâu vào trong lòng anh ta.
Từ nay về sau, cô ấy không chỉ là bạch nguyệt quang của Lục Gia Nhiên và Giang Thu Trì, mà cô ấy càng là nốt chu sa trong lòng anh ta.
Cuối cùng, Nhan Lôi đưa ra điều kiện trao đổi của mình: “Anh Lâm, chỉ cần anh chủ động thả hai con tin đó ra, tôi sẽ đăng nội dung nhật ký của cô ấy lên mạng.
Cô ấy nhìn nhận anh như thế nào, rốt cuộc cô ấy có yêu anh không, bên trong nhật ký sẽ có đáp án.”
Đây là nước cờ mà cô đánh với anh Xà qua một lớp màn hình.
Cô đang đánh cược rằng con rắn độc này chưa bao giờ quên đi thiếu nữ váy trắng trên bờ đê năm đó.
“Thú vị đấy.”
Phát trực tiếp kết thúc, Lâm Học Nguy lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Anh ta chợt phát hiện, hóa ra thiên tài biết thao túng lòng người không chỉ có mình anh ta, Nhan Lôi cũng là chuyên gia ở phương diện này.
Cô cố ý dùng nhật ký của Bạch Tường Tường để làm rung động nơi yếu mềm nhất trong lòng anh ta, còn nói ra điều kiện để trao đổi con tin.
Anh ta, cuối cùng đã tìm được đối thủ đáng để khen ngợi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook