Nói đi cũng phải nói lại, trên đường Trần Bạc Vũ đưa Nhan Lôi trở về khách sạn, anh thấy đôi mắt buồn bã của một đứa bé nào đó.

Hiện tại bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đối xử với Trần Bạc Vũ như đang ở giai đoạn ba vợ thử lòng con rể, cây bắp cải xinh đẹp và tươi tốt mà gia đình tôi đã nuôi 20 năm không thể dễ dàng giao cho người khác.

Bạn nói có lạ không? Khi Lôi Lôi chưa biết yêu, tôi ngày ngày lo lắng về chuyện chung thân đại sự của con gái mình.

Tôi ước gì nó lấy chồng sớm một chút, mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng bây giờ con gái tôi đã bắt cóc được một chàng rể tốt đáng quý, vậy mà tôi lại cho rằng nghề nghiệp của bên kia là cảnh sát hình sự, cho rằng cậu ta quá bận rộn với công việc để chăm sóc đứa con gái của mình, đây là những suy nghĩ sâu xa của người ba già phải không?
Nói tóm lại, ý thù địch của Nhan Quốc Hoa khá cao, cao đến mức Trần Bạc Vũ bắt đầu suy nghĩ, có phải người ba dượng này đã làm sai điều gì rồi không?
Nhan Lôi đưa đứa trẻ trở về phòng của mình trước, anh lại hỏi: “Có phải Lỗi Lỗi ghét anh không?”
“Không, chỉ là tính khí của nó kiêu ngạo thôi.” Nhan Lôi hiểu rất rõ tính cách của người ba già: “Cách nó thể hiện tình cảm với anh chính là tức giận, nóng nảy.

Bằng cách này, nó sẽ coi anh như người một nhà.”
“…”
Trần Bạc Vũ… Thằng nhóc này tính tình nóng như lửa vậy.

Được rồi, không còn người ba kiêu ngạo nữa, Nhan Lôi nép vào vòng tay của anh, Trần Bạc Vũ cũng vòng một tay ôm eo cô.

Cả hai đã tận hưởng khoảng thời gian thân mật riêng tư, nhân tiện trò chuyện về tiến trình của vụ án.

Trần Bạc Vũ nói với cô: “Bây giờ, đàn anh đang tiếp quản hoàn toàn vụ án mười hai con giáp.

Nhưng không có manh mối, rất khó điều tra.”
Cho đến nay, trong mười hai con giáp chỉ truy ra được năm người.

Bảy con giáp còn lại đều đã biến mất, mọi người vẫn chưa tìm ra manh mối.

Về vấn đề này, ba cô suy đoán rằng: “Anh Xà không muốn các con giáp khác xuất hiện trở lại để tránh cảnh sát truy tìm, vì vậy anh ta đã chọn để cho các thành viên khác ẩn nấp đi.”
“Anh đừng lo, cả anh Xà và các con giáp còn lại, bọn họ chỉ có thể may mắn tạm thời trốn được, không thể trốn cả đời!” Mặt trời nhỏ Nhan lại vô cùng tin tưởng vào việc điều tra.

Trần Bạc Vũ mỉm cười, chỉ cần anh nghe cô nói điều này, anh liền cảm thấy vụ án này có hy vọng, thắng lợi không còn xa nữa.

Anh hỏi cô về quá trình rơi từ vách đá xuống, Nhan Lôi nói: “Em đã suy nghĩ về những gì anh nói hôm qua, John thực sự có thể là một tên tội phạm bị truy nã trên dark web.

Chỉ có một điểm em nghĩ mãi cũng không rõ.”
“Điểm gì?”
Nhan Lôi nghiêm túc phân tích: “Long Chương Quyền đã nói khi gã ta thả Tiểu Nam xuống, cô bé đã nói “Thầy ơi, đừng giết em!”.

Gã ta sẽ bị kết án tội tử hình, không cần phải nói dối cảnh sát về chuyện này, anh nói đúng không?”
Trần Bạc Vũ đồng ý với quan điểm của cô: “Dù gã ta có nói gì đi chăng nữa, điều đó cũng không thể thay đổi kết quả là án tử hình.” Sau khi dừng lại, Nhan Lôi nghi ngờ nói:
“Nhưng lúc đó, nếu một kẻ không phải người trong trường đẩy cô bé xuống, Tiểu Nam nhất định sẽ kêu là đừng giết tôi và sẽ không gọi người đó là thầy.”
“…”
Trần Bạc Vũ không nói nên lời, anh thực sự đã sơ suất ở điểm này.

Bị bản năng sinh tồn thúc đẩy, đứa trẻ buột miệng nói: “Thầy ơi, đừng giết em!” Năm chữ ngắn ngủi này thực sự ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa, người ra tay đẩy cô bé là thầy giáo mà Tiểu Nam biết.

Trong trường hợp đó, đứa trẻ tuyệt đối sẽ không nói dối và vu khống người khác.

Vậy nên, vụ án rơi từ vách núi xuống trở lại điểm ban đầu, vẫn phải truy tìm kẻ tình nghi từ thầy của Tiểu Nam.

Nhan Lôi nói: “Em muốn đến trường cấp hai lần nữa và hỏi các giáo viên khác.” Cô cảm thấy kẻ chủ chốt chắc chắn ẩn nấp sâu hơn ở trong trường, Hàn Vận Dao và John có thể có đồng bọn khác.

“Vất vả cho em rồi.”
Trần Bạc Vũ thở dài, ôm cô vào lòng.

Hai tiếng hít thở trong phòng dần hòa vào nhau.

“Không vất vả, anh mới là người làm việc khổ cực.

Điều tra hai vụ án cùng lúc hẳn là rất mệt phải không?”
Nhan Lôi vô thức dựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim của anh, đập mạnh theo từng đợt.

Cô rất muốn tiến thêm một bước, nên dứt khoát kiễng chân lên…
Đồng thời, Trần Bạc Vũ cũng chạm vào mặt cô, ngón tay anh khẽ run lên, như xác nhận cảm xúc của cô, môi lướt qua mặt cô…
Là hôn ư?
Không, không, còn quá sớm.

“Ting Ting!” Tiếng chuông không đúng lúc làm náo động bầu không khí tươi đẹp.

Đột nhiên bị đánh thức, Nhan Lôi nhanh chóng rời khỏi anh, Trần Bạc Vũ cũng trả lời điện thoại với vẻ mặt tối sầm.

Đó là cuộc gọi từ cục trưởng Ngô, nói rằng ông ấy muốn hợp nhất đội cảnh sát hình sự của hai thành phố để thành lập [Đội điều tra đặc biệt về vụ án rơi vách đá ngày 7/3], ông ấy làm trưởng nhóm.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Bạc Vũ đã lấy lại được sự tỉnh táo thường ngày, áy náy nói: “Lôi Lôi, anh có việc mất rồi.”
Nhan Lôi cũng nhẹ nhàng gật đầu, “Anh đi đi, hôm nay em đến trường điều tra, nên sẽ không đến cục cảnh sát.”
Trước khi rời đi, Trần Bạc Vũ chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Lôi Lôi, tối nay anh phải tăng ca nên không thể trở về đi cùng em.

Trưa mai anh sẽ trở về và ăn cơm với em.”
“Được.”
Nhan Lôi cũng không hỏi gì, cô cho rằng anh nói tăng ca là làm việc ở cục cảnh sát.

Nhưng mãi cho đến khi vô tình gặp nhau lúc nửa đêm, Nhan Lôi mới biết rằng hai người cùng đến một nơi.

Định mệnh thật kì diệu.

Cục cảnh sát thành phố.


Mười giờ sáng, đội điều tra đặc biệt về [vụ án đứa trẻ rơi vách đá ngày 7/3] được thành lập.

Trần Bạc Vũ là tổng chỉ huy của nhóm này.

Hôm nay là ngày 1 tháng 4, ngày cá tháng tư, và đã hai tư ngày trôi qua kể từ khi Tiểu Nam bị hại.

Sau nhiều lần khó khăn trắc trở, cuối cùng cảnh sát cũng thành lập được đội đặc nhiệm này, sở cũng đã phát lệnh giải quyết vụ việc trong vòng nửa tháng.

Trên thực tế, bản thân vụ án này không phức tạp, tình tiết của vụ án tương đối đơn giản, chỉ là liên quan đến người nước ngoài và không rõ danh tính của đối phương nên mới khó giải quyết vụ án.

Bây giờ, Trần Bạc Vũ đã tóm tắt tất cả các manh mối của vụ án và đưa ra các hướng điều tra sau: Phòng học tin học của Phương Tiểu Nam, Phương Tiểu Nam đã cầm thẻ nhớ của John vào ngày 1/3.

Sau đó, bị thúc đẩy bởi sự tò mò mạnh mẽ, Tiểu Nam đã sử dụng máy tính của trường để xem nội dung trong thẻ nhớ.

Hiện tại cuộc hoả hoạn tại nhà họ Phương đã đốt cháy thẻ nhớ, nhưng theo nguyên tắc để lại dấu vết, trong máy vi tính ở phòng máy của trường trung học có lẽ sẽ còn dấu vết của thẻ nhớ bí ẩn này.

Trần Bạc Vũ giao việc: “Tiểu Lâm, cậu dẫn bộ phận kỹ thuật đi kiểm tra máy tính trong phòng máy, xem xem có thể khôi phục lại văn bản tài liệu mà đứa trẻ đã xem vào ngày 1/3 không.”
Đây là hướng điều tra đầu tiên.

Học sinh lớp tám đã trao đổi bài tập về nhà với Phương Tiểu Nam.

Học sinh này có thể trực tiếp chứng minh, thầy John và Phương Tiểu Nam đã tiếp xúc với sách bài tập về nhà.

Nếu về sau có đơn kháng cáo, đứa trẻ này cũng sẽ là một manh mối quan trọng.

Anh tiếp tục ra lệnh: “Tiểu Đàm, cậu tới trường trung học số 3 điều tra xem đứa trẻ đó tên là gì, ghi chép thông tin về nó.

Nhớ rõ, cậu nhất định phải làm thật bí mật, không để ai phát hiện.”
Đây là manh mối thứ hai của vụ án, nhân chứng mấu chốt.

Nguồn thu nhập xám của John xuất phát từ việc làm nhân viên pha chế trong hộp đêm, vì vậy hộp đêm này chắc chắn có vấn đề.

Lúc trước anh đã điều tra, hộp đêm này tên là Nymph.

Theo điều tra và thăm hỏi của người cung cấp thông tin, xác nhận rằng có rất nhiều người đàn ông ngoại quốc làm nghề “vịt”, đó là một hộp đêm trai bao rất kì lạ.

Người cung cấp thông tin cũng đưa tin, John được coi là trai bao cao cấp trong đó.

Vì vậy, anh có lý do để nghi ngờ rằng có những cộng sự của John trong nhóm trai bao ở hộp đêm đó.

Vì vậy, anh muốn cử một cảnh sát lẻn vào hộp đêm này để xem có những tên trai bao khả nghi nào sẽ là đồng bọn của John.

Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể nắm bắt được tin tức mọi mặt của hộp đêm.

Nhưng kết quả là… không đạt yêu cầu.

Bởi vì những cảnh sát mà anh cử đi nằm vùng đều thất bại…
Nguyên nhân là ngoại hình không đẹp, dù gì đây cũng là quán trai bao xa hoa và có danh tiếng lớn nhất thành phố, chỉ tuyển những trai đẹp 9 điểm trở lên đi làm bồi bàn.

Những vị cảnh sát thô bạo trong cục cảnh sát kia, ai trong hộp đêm cũng không để bọn họ vào mắt.

Thậm chí cấp dưới Tiểu Đàm còn nói: “Bọn họ còn có yêu cầu về số lượng cơ bắp trên cơ thể, đàn ông có cơ bụng dưới bốn múi thì không được.

Lão đại à, không phải chúng tôi không chăm chỉ, mà là điều kiện cá nhân của chúng tôi không đủ!” “Lão đại, năm đó anh là người đẹp trai nhất trường Đại học cảnh sát, và cũng là người phát ngôn được công nhận bởi Cục công an thành phố chúng ta, vậy nên anh hãy đi làm đi!”
Mặc dù lời nói gây khó chịu, nhưng lại là sự thật.

Vì vậy… anh không còn cách nào khác ngoài cắn răng tự mình trở thành trai bao nằm vùng trong hộp đêm.

Kết quả là ngay sau khi anh gửi ảnh của mình, hộp đêm đã đồng ý cho anh tới thực tập có lương…
Vì vậy, đêm nay anh không thể quay về với Lôi Lôi, cũng không thể nói cho Lôi Lôi biết anh sẽ làm gì.

Nếu Lôi Lôi biết anh sẽ trở thành trai bao nằm vùng trong hộp đêm… Thì tình cảnh thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Anh quan tâm cô, trân trọng cô, nên anh càng hy vọng mình là một người đàn ông hoàn hảo trong tâm trí cô.

Đây cũng là biểu hiện của lòng tự trọng của một người đàn ông.

Anh muốn làm anh hùng của cô, mà anh hùng sẽ không đi tới chỗ như này…
***
Cùng lúc đó.

Ở phía bên kia, Nhan Lôi đã đến thăm các giáo viên khác trong lớp của Phương Tiểu Nam.

Lâm Học Nguy đã đưa cho cô một danh sách gồm năm giáo viên, đây là năm giáo viên cấp hai ở thời điểm vụ án Tiểu Nam xảy ra.

Ngũ Hạo Nhiên, Điền Kinh Lập, Hàn Vận Dao, La Văn Tĩnh và John.

Vậy nên năm người bọn họ là những người có nhiều khả năng phạm tội nhất.

Nhan Lôi đã kiểm tra cẩn thận, ngoài Hàn Vận Dao, còn có người phụ nữ tên La Văn Tĩnh, cô ta cũng là giáo viên của Tiểu Nam và từng dạy môn địa lý cho Tiểu Nam trong nửa đầu học kỳ.

Tài liệu cho thấy gia cảnh của La Văn Tĩnh rất bình thường, bố mẹ cô ta là công nhân bị sa thải, cuộc sống hàng ngày của cô ta rất khó khăn.

Nhưng khi Nhan Lôi nhìn thấy cô ta, cô mới nhận ra La Văn Tĩnh chỉ có vẻ ngoài đơn giản, còn cuộc sống của cô ta lại không hề đơn giản, chưa kể những thứ còn lại, chỉ cần nhìn thoáng qua cô ta cũng có thể nhận ra.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay của La Văn Tĩnh trông có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra đây là chiếc hồng “Lange Sesame Chain” siêu hiếm.

(Sesame Chain: một loại quy trình chế tạo đồng hồ, hoạt động dựa trên nguyên lý đòn bẩy của Archimedes.


Dưới mặt số là hơn 600 bộ phận nhỏ liên kết với nhau, tạo thành một chương trình chuyển động rất phức tạp.)
Bởi vì quá trình chế tạo của Sesame Chain quá phức tạp, giá trong nước của loại đồng hồ này lên tới hơn một triệu tệ.

Có chiếc đồng hồ xa xỉ như vậy trên tay, chắc chắn Nhan Lôi sẽ không bị vẻ ngoài trầm lặng và giản dị của La Văn Tĩnh đánh lừa, cô chắc chắn rằng phía sau cô La có một số tiền rất lớn.

Đồng thời đôi mắt của La Văn Tĩnh trống rỗng, cô ta luôn cúi đầu khi nói chuyện, trông rất chán nản.

Nhan Lôi nhận ra rằng tinh thần của cô ta không được tốt nên hỏi cô ta có chuyện gì thì La Văn Tĩnh ho và nói: “Tiểu Nam đã gặp chuyện như vậy, nên tôi, với tư cách là giáo viên của con bé, cảm thấy rất có lỗi với nó.” Khi nói, mắt La Văn Tĩnh nhìn loạn xạ khắp nơi, giọng điệu cũng mơ hồ, Nhan Lôi lập tức biết rằng có một bóng ma trong lòng cô ta.

Sức khoẻ tinh thần của người này còn không tốt bằng Bạch Vi Vi.

Nhưng hiện tại không nên đánh rắn động cỏ, Nhan Lôi liên tục hỏi: “Cô La, cô đã làm gì ở núi Nam Sơn vào lúc mười giờ sáng ngày 7 tháng 3?”
La Văn Tĩnh quay mặt đi: “Thật không dám giấu, ngày đi du xuân, bạn trai cũ của tôi gọi điện tới, anh ta cứ gọi điện quấy rối tôi, mới đi đến lưng chừng núi, tôi đã vào nhà vệ sinh gọi điện và cãi nhau với anh ta…” Sau đó, La Văn Tĩnh chủ động mở máy.

Cho cô xem nhật ký trò chuyện, đúng là vào lúc mười giờ sáng ngày 7 tháng 3, cô ta đã có một cuộc điện thoại kéo dài hai mươi phút với một số nước ngoài.

Nhưng lịch sử cuộc gọi không đại diện cho bất cứ thứ gì, không thể được sử dụng làm chứng cứ ngoại phạm.

Nhan Lôi suy nghĩ một chút, giả vờ tin cô ta, trước hết kiên định nói: “Cô La, tôi chỉ hỏi những câu thông thường thôi.

Không phải tôi nghi ngờ cô là đối tượng tình nghi, sau đây tôi còn muốn đến nhà thầy Hà để hỏi thăm tình hình.”
“Lần này thầy Hà rất buồn, anh ấy muốn từ chức.” La Văn Tĩnh thở dài: “Anh ấy là một người tốt, không nên bị bọn trẻ kỳ thị như vậy.


Nhan Lôi cũng biết rằng thầy Hà là một người tốt.

Theo những gì cô được nghe thì thầy Hà là người đầu tiên leo đến ngôi chùa trên đỉnh núi ngày hôm đó.

Sau đó, thầy Hà vẫn luôn ở trong chùa.

Do đó, tín hiệu điện thoại di động của anh ấy luôn ở độ cao 500 mét cả ngày.

Trên thực tế, ngày hôm đó, thầy Hà đã viết vải cầu phúc cho những đứa trẻ trong chùa.

Anh ấy đã viết hơn trăm điều ước và treo chúng lên trên cây ước, trên mặt sau của mỗi tấm vải được viết những lời chúc phúc đến các em nhỏ.

Một giáo viên âm thầm làm việc tốt như vậy chắc chắn là một người thật lòng yêu quý học sinh, sẽ không bao giờ tấn công Phương Tiểu Nam.

Sau khi tạm biệt La Văn Tĩnh, Nhan Lôi bắt taxi đến nhà thầy Hà.

Vì chán nản nên mấy ngày nay thầy Hà đều không tiếp khách, nhưng khi nghe tin cô đang điều tra việc Tiểu Nam rơi từ vách đá xuống, anh ấy liền cho cô vào nhà.

Nhan Lôi giải thích ý định của mình và nói với anh ấy: “Tiểu Nam đã hét lên rằng “Thầy ơi, đừng giết em!” trước khi rơi xuống vách đá.

Từ những lời này, có thể suy ra rằng thầy giáo mà cô bé quen biết đã đẩy cô bé xuống.”
“Cô Nhan, cô cũng nghi ngờ tôi là kẻ giết người phải không?! Ha ha.”
Thầy Hà chế nhạo, tính tình của anh ấy thực sự không tốt cho lắm, nói chuyện cũng rất dữ dằn, vì vậy bọn trẻ đều không thích anh ấy.

“Tôi không nghi ngờ anh.

Ngược lại, tôi tin rằng anh là giáo viên vô tội nhất.” Hơi dừng lại, Nhan Lôi hỏi: “Anh cảm thấy mối quan hệ giữa Hàn Vận Dao và La Văn Tĩnh như thế nào?”
“Hai người họ?” Thầy giáo sửng sốt: ”Hai người bọn họ bị tình nghi?”
“Thầy Hà, để tôi nói cho anh biết, cảnh sát đã điều tra hết tín hiệu điện thoại di động trên núi vào ngày 7.

Được biết, lúc xảy ra sự việc vào lúc mười giờ sáng, khi Tiểu Nam rơi xuống, có năm giáo viên của trường ở đó.

Trong số năm giáo viên bọn họ có La Văn Tĩnh và Hàn Vận Dao.” Nhan Lôi biết khi đối diện với những người như thầy Hà, phải thẳng thắn và nói: “Hai người họ hiện tại đều là những nghi phạm trọng điểm.”
“…”
Thầy Hà sửng sốt, hóa ra Nhan Lôi nghi ngờ hai người này.

Nhan Lôi hỏi anh ấy: “Thầy Hà, Tiểu Nam vẫn còn trong tình trạng hôn mê, anh không muốn đòi lại công bằng cho cô bé ư? Anh có thể cho tôi biết tin tức về hai nữ giáo viên đó không?”
Thầy Hà gật đầu, anh ấy nhớ lại, trả lời: “Lúc trước La Văn Tĩnh rất ngưỡng mộ Hàn Vận Dao.”
“Tại sao lại ngưỡng mộ Hàn Vận Dao?”
Thầy Hà thẳng thắn nói: “Một năm trước Hàn Vận Dao kết hôn với một người nước ngoài, đó là giáo viên nước ngoài John.

Kể từ đó, tất cả mọi thứ Hàn Vận Dao mặc đều là hàng hiệu xa xỉ.

Vào ngày sinh nhật của cô ấy, John đã tặng cô ấy một chiếc xe hơi sang trọng như một món quà.

Hàn Vận Dao đã đăng những bức ảnh về những món hàng xa xỉ và xe hơi sang trọng đó trong vòng bạn bè của cô ấy.

Tất nhiên La Văn Tĩnh đã ghen tị với cô ấy.”
Thực ra, không chỉ La Văn Tĩnh, bất kì đồng nghiệp nữ nào cũng sẽ ghen tị với một người phụ nữ có địa vị cao như Hàn Vận Dao.

Nhan Lôi gật đầu, sau đó hỏi: “Gần đây La Văn Tĩnh có bị bạn trai cũ níu kéo không?”
Thầy Hà nói: “Tôi không biết chuyện này, tôi chỉ biết rằng La Văn Tĩnh đã chia tay bạn trai cũ từ rất lâu, gần nửa năm rồi.”
“Nửa năm?”
“Ừ.

Bạn trai cũ của La Văn Tĩnh là giáo viên thể dục của trường chúng tôi.” Thầy Hà thở dài: “Cả hai đã đi đến bước bàn chuyện kết hôn, nhưng La Văn Tĩnh đã hối hận, chê gia đình anh ấy không có tiền nên chia tay, sau đó thầy thể dục cũng bỏ việc.

Dù sao cũng là quan hệ của hai người họ, người ngoài không thể nói gì cả.”
Nhan Lôi nghĩ đến chiếc đồng hồ Sesame Chain trên cổ tay của cô La, chắc chắn không phải do bạn trai cũ tặng.


Hơn nữa thứ đồ xa xỉ này không phải giá cả phù hợp với những người bình thường.

Vì vậy, câu hỏi được đặt ra: “Gần đây cô La có bạn trai mới phải không?”
Thầy Hà suy nghĩ một chút: “Có lẽ vậy, khoảng thời gian này cô ấy tiêu tiền nhiều hơn.

Cô ấy cũng đã đi du lịch nhiều nơi, còn về tình hình cụ thể, tôi cũng không rõ lắm.”
Cô lại hỏi: “Liệu gần đây La Văn Tĩnh có đăng ảnh đồ đắt tiền lên vòng bạn bè không? Ví dụ như quần áo và túi xách?”
“Không, điều này thật kỳ lạ.

Gần đây La Văn Tĩnh đã giới hạn vòng bạn bè, bất kỳ ai cũng không nhìn thấy nữa.” Sau một lúc dừng lại, thầy Hà lặng lẽ nói: “Tôi nghĩ… dường như La Văn Tĩnh không muốn mọi người biết cô ấy đang kết bạn với ai.”
Tư duy logic của giáo viên dạy Toán có khác, đã sớm nhận ra rằng có một bóng ma trong lòng của cô La.

Nhan Lôi cũng nghĩ đến ánh mắt né tránh của La Văn Tĩnh.

Trực giác nói với cô rằng còn có một câu chuyện rất phức tạp đằng sau La Văn Tĩnh!
Với những nghi ngờ như vậy, Nhan Lôi đã kết thúc buổi tra hỏi ngày hôm nay.

Trở về khách sạn, Nhan Lôi đã kể cho ba cô tất cả những manh mối mà cô đã hỏi được ngày hôm nay.

Trước hết, chắc chắn rằng tiền của La Văn Tĩnh không rõ nguồn gốc, xuất xứ và chiếc đồng hồ nổi tiếng Sesame Chain là bằng chứng.

Bởi vậy, La Văn Tĩnh trở thành một trong những kẻ tình nghi.

Nhan Lôi không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ La Văn Tĩnh được một người giàu có bao nuôi?”
Nhan Quốc Hoa nghe manh mối cô kể, sau khi phân tích một chút, người cảnh sát hình sự già đã có cách giải mã mới: “Ba nghĩ còn có một khả năng khác, bạn trai mới của La Văn Tĩnh là một người không thể “bước ra ngoài ánh sáng”.

Chỉ cần La Văn Tĩnh biết một chút pháp luật, cô ta sẽ không công khai bạn trai, vì vậy cô ta đã chặn vòng bạn bè bên ngoài.”
“Không thể bước ra ngoài ánh sáng?”
“Ví dụ như ai đó đến từ Mexico.” Ba cô nhắc nhở cô.

Giờ Nhan Lôi mới hiểu: “Ý ba là bạn trai mới của La Văn Tĩnh cũng có thể là một thành viên trong băng nhóm của John?!”
Mở rộng suy nghĩ của mình ra, Hàn Vận Dao có thể tìm thấy một người chồng nước ngoài là John để tiêu tiền hào phóng, vì vậy La Văn Tĩnh có lẽ đã bắt chước Hàn Vận Dao và tìm một người nước ngoài giàu bà Lâm chồng của mình.

Cách dễ nhất để vượt qua sự ghen tị không phải là trở thành loại người giống như thế sao!
Có một lý do khác khiến Nhan Quốc Hoa suy đoán như vậy: “Nếu thực sự có một nhóm buôn lậu đến từ Mexico.

Vậy thì tất cả những người đàn ông nước ngoài trong nhóm này chắc cũng giống như John, họ rất nóng lòng được kết hôn với một phụ nữ Trung Quốc theo cách này.

Bởi nhờ hôn nhân, bọn họ mới có thể có quốc tịch Trung Quốc.”
Luật pháp nước ta quy định rằng nếu mối quan hệ hôn nhân giữa người nước ngoài và công dân nước sở tại kéo dài hơn năm năm, họ có thể xin nhập tịch của nước sở tại, đây cũng là nguyên nhân John không thể chần chừ việc kết hôn với Hàn Vận Dao.

Sau khi dừng lại một chút, Nhan Quốc Hoa suy đoán: “La Văn Tĩnh muốn một cuộc sống xa hoa, còn người nhập cư bất hợp pháp lại muốn có một cô vợ Trung Quốc, hai người đến bên nhau rồi cùng bước vào cung điện hôn nhân.

Lợi dụng nhau và ký sinh vào nhau cũng là một kiểu của sự ổn định quan hệ giữa vợ và chồng.

Nhưng La Văn Tĩnh biết rằng danh tính của đối phương không thể bị lộ, vì vậy cô ta không bao giờ công khai người chồng này.”
!!! Ý ba là La Văn Tĩnh đã kết hôn!
Nhan Lôi lập tức hiểu ra, hôn nhân Trung Quốc bằng quốc tịch Trung Quốc, quyền ở lại Trung Quốc mãi mãi!
Đây là điều mà đám người John mong muốn nhất, chỉ sau khi nhập quốc tịch Trung Quốc, chúng mới có thể thoát khỏi những rắc rối vốn có của mình và rửa sạch hoàn toàn thân phận tội phạm của mình.

Hàn Vận Dao tự mình dẫn sói vào nhà, mang tai hoạ tên John này tới đất nước.

Rồi những người bạn khác của John… có thể dụ La Văn Tĩnh làm người vợ Trung Quốc của anh ta, biến La Văn Tĩnh trở thành Hàn Vận Dao tiếp theo, làm bàn đạp cho chúng nhập tịch Trung Quốc.

Nhan Lôi im lặng một lúc, mạch suy luận phá án cũng rất rõ ràng.

Tiểu Nam nói: “Có rất nhiều ma quỷ!” Bằng có rất nhiều người trong nhóm của thầy John.

Tiểu Nam nói: “Ma quỷ ở trong trường!” Bằng Thầy John, Hàn Vận Dao và cô La Văn Tĩnh là đồng phạm bị tình nghi, những kẻ này đều là quỷ, những người này đều ở xung quanh Tiểu Nam.

Nếu như chồng của La Văn Tĩnh, giống như John, là một tay buôn lậu người Mexico.

Vậy thì để giữ kín bí mật của nhóm John, duy trì mối quan hệ hôn nhân và mua bán xuyên biên giới đáng xấu hổ này, cũng như duy trì cuộc sống xa hoa của chính mình, La Văn Tĩnh có lý do để đẩy Tiểu Nam xuống vực…
Miễn là Tiểu Nam im lặng, không để mọi người biết sự tồn tại của đám người John.

Thật là một sự thật khủng khiếp…
Một số người phụ nữ bán thân xác của họ để kiếm tiền, bên cạnh đó một số người thậm chí còn bán cả linh hồn và lương tâm của họ.

Lúc này trong quá trình phân tích, Nhan Lôi hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ.

La Văn Tĩnh và Hàn Vận Dao đều có liên quan đến nhóm người bí mật của John, vì vậy việc cấp thiết nhất là phải nhanh chóng tìm ra nơi ẩn náu của đồng bọn của John.

Chúng đã dám giao thiết bị phát nổ tới nhà họ Phương ngày hôm qua, thì không biết được chúng có thể làm những điều khủng khiếp gì vào ngày mai!
Nhan Quốc Hoa cũng nghĩ đến điều này, vì vậy câu hỏi đặt ra là.

Đồng bọn của John có khả năng trốn ở đâu nhất? Chúng luôn có một nơi để nghỉ ngơi ở Trung Quốc.

Nhan Lôi nghĩ đến hộp đêm nơi John làm việc: “Ba, phần lớn thu nhập của John đến từ hộp đêm đó.

Hộp đêm đó sử dụng những người đàn ông Âu Mỹ làm nhân viên phục vụ giả vờ bán hàng, nhưng thực ra lại là nơi giới thiệu đàn ông nước ngoài làm dịch vụ trai bao, có lẽ chồng của La Văn Tĩnh cũng làm trai bao ở đó.

Nhờ vậy, anh ta mới có đủ tài chính để mua cho La Văn Tĩnh một chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô làm quà.”
“Cũng có lý.” Nhan Quốc Hoa đồng tình với con gái: “Quán trai bao có thu nhập cao, không cần rành tiếng Trung.

Những tên rác rưởi ngoại quốc này có thể dễ dàng nằm xuống và kiếm tiền từ các phú bà giàu có.”
Cụm từ “nằm xuống và kiếm tiền” thực sự là một sự mỉa mai rất lớn.

Nhan Lôi suy nghĩ một lát rồi quyết định: “Ba, con sẽ đến hộp đêm đó để tìm hiểu tin tức.”
Cô tin tưởng vào phán đoán của mình, chỉ cần biết chắc đồng bọn của John đang trốn ở đây, cô có thể khống chế được hành tung của nhóm người này, để chúng không còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa.

***
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, những ngọn đèn bắt đầu sáng lên.

Nhan Lôi mặc một chiếc váy đen, đeo tai nghe bí mật, đến hộp đêm tên là “Nymphs” này.

Nymphs là tinh linh và tiên nữ trong thần thoại Hy Lạp.

Đại sảnh của hộp đêm Nymph giống như một con đường quanh co, cô phải đi qua ba cánh cửa kính mới đến quầy hộp đêm.

Sau khi trả 2.000 nhân dân tệ cho một phòng cơ bản, người phục vụ đến phục vụ cô là một người đàn ông tóc vàng đẹp trai – từ cơ thể đến khuôn mặt của anh ta đều đẹp vô cùng, anh ta chỉ cần khẽ cười thôi cũng đủ để khiến gần như mọi cô gái ngây thơ không biết gì trên thế giới này hét lên “Oppa”.

Chỉ cần nhìn người phục vụ, Nhan Lôi đã biết chất lượng của hộp đêm này cao như thế nào.


Trong phòng, người phục vụ hỏi cô muốn rượu gì và đưa cho cô một danh sách rực rỡ.

Phía sau mỗi chai rượu đều có khuôn mặt của một tên trai bao, chiều cao và số đo cũng được đánh dấu.

Tất nhiên, trai bao càng cao, càng đẹp trai thì phí dịch vụ đồ uống tương ứng càng cao.

Nhan Lôi thực sự có chút lo lắng.

E hèm, tất cả đều là để điều tra vụ án… vì lợi ích của việc điều tra vụ án.

Có lẽ thấy cô rất lạ, người phục vụ nhiệt tình nói: “Cô Nhan, để tôi hướng dẫn cho cô… Cô thích đàn ông châu Á hay đàn ông Âu Mỹ?”
Nhan Lôi hoa cả mắt, thực ra là… hiện tại cô không thể đánh rắn động cỏ, không thể để những tên trai bao nước ngoài phát hiện ra sự tồn tại của mình, vì vậy cô nói: “Tôi thích đàn ông châu Á.”
Người phục vụ gật đầu và hiểu ngay yêu cầu của nữ khách hàng, vì vậy anh ta đã thay đổi một “danh sách” khác.

Lần này họ đều là hàng châu Á, đều là những chàng trai châu Á đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt đen.

Nhan Lôi xem lướt qua danh sách, bĩu môi, suýt thì bật cười.

Bởi vì cô nhìn thấy tên những anh chàng đẹp trai trong anime.

Thật ra, những tên trai bao này đều phải đặt cho mình một cái tên lạ mắt, tương tự như nghệ danh.

Và những tên trai bao châu Á này tự đặt cho mình những cái hoa danh, thường là họ học theo phong tục của các quán Nhật Bản, lấy hoa danh của chính họ theo tên của những anh chàng đẹp trai trong anime.

Thật bất ngờ khi các trai bao trong nước lại theo sát xu hướng quốc tế đến vậy.

Cô lật giở danh sách, gì mà Kurosaki Ichigo, Yagamitsu, còn cả Nobita, Tiểu Trí… đúng là hủy hoại bộ truyện tuổi thơ mà!
Nhưng danh sách châu Á này cũng có một khuyết điểm, những người mới đến chỉ có biệt danh và không có ảnh, vì vậy sau khi lật lại, những trai bao mới vào nghề rẻ tiền đó chỉ có biệt danh, cô không biết họ trông như thế nào.

Cuối cùng, ánh mắt của Nhan Lôi rơi vào bốn chữ “Kudo Shinichi”, cô thường nói rằng cô là Ran Kogoro, và ba cô là thám tử nhí Conan ở sau lưng cô, vì vậy anh chàng trai bao tên Shinichi Kudo thậm chí còn được coi là người một nhà với họ.

Nhan Lôi không chút do dự nói: “Tôi muốn Kudo Shinichi này.”
Người phục vụ sửng sốt, không ngờ cô lại gọi trai bao mới vào làm chưa lâu.

Vì vậy, anh ta nói: “Cô Nhan, Kudo Shinichi này là thực tập sinh, còn chưa được đào tạo bài bản, e rằng không thể phục vụ tốt cho cô được.

Tôi có thể giới thiệu …”
“Không, tôi nghĩ rằng tôi có duyên với Kudo Shinichi, cứ chọn anh ấy đi!” Thực ra, nam thần thời thơ ấu của cô chính là Shinichi.

Nhân viên phục vụ miễn cưỡng đồng ý, rồi gọi điện đến quầy lễ tân, đưa Kudo Shinichi đến, cô Nhan muốn trải qua đêm xuân cùng cậu ấy.

Khi anh ta cúp điện thoại, người phục vụ nói với cô ấy, vì lo rằng những người mới đến không thể cung cấp dịch vụ tốt, hộp đêm đã sắp xếp một phúc lợi hạng nhất.

Sẽ có hơn một chục trai bao cao cấp đến đây, cô có thể chọn một người khác để được phục vụ miễn phí.

??? Đãi ngộ lớn như vậy sao?
Nhan Lôi rất ngạc nhiên, hiểu ra rằng hộp đêm muốn quảng cáo “bộ môn thể thao nhiều người chơi” nên cho cô lợi ích lớn như vậy ư?!
Tất nhiên, điều mà Nhan Lôi không biết là sở dĩ cô có thể được hưởng dịch vụ tốt như vậy hoàn toàn là vì… cô cũng rất xinh đẹp.

Ngay từ khi cô bước vào, nhiều trai bao đã nhận ra rằng có một cô gái xinh đẹp đến hộp đêm.

Thực ra, hầu hết những phụ nữ đến hộp đêm giải trí đều là những phụ nữ giàu có ở độ tuổi 40.

Cơ thể của họ mập mạp, mất dáng và héo tàn, và họ cần những chàng trai bao trẻ tuổi này để thắp lửa.

Mà một người trẻ tuổi, có thân hình và khuôn mặt xinh đẹp như Nhan Lôi thì đã không cần đến hộp đêm trai bao.

Vì vậy, cô là một người hiếm có, khi cô bước vào, cô trở thành một miếng mỡ trong mắt những tên trai bao đó.

Không phải khách hàng phải trả tiền cho trai bao, mà là trai bao trong cửa hàng muốn tiếp cận vị mỹ nhân hiếm có khí chất tuyệt vời này, bọn họ đều muốn trải qua đêm xuân với cô.

Vì vậy, khi người phục vụ gọi, các trai bao trong hộp đêm đều háo hức muốn thử…
Thế là tình cảnh sau xuất hiện, trai bao kiểu châu Á lần lượt xuất hiện, tất cả đều có nhiều dáng vẻ, thể hiện đủ kiểu quyến rũ theo phong cách nam tính.

Còn Nhan Lôi nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mắt… Cơ bắp đầy thịt, ăn chay, quyến rũ, nữ tính… Rất đa dạng, trái tim nhỏ bé đập thình thịch thình thịch.

Má ơi, tối nay cô đến đây chỉ để tìm hiểu tin tức về hộp đêm này.

Nhưng không ngờ cách phục vụ của hộp đêm lại chu đáo đến vậy!
Có rất nhiều người đàn ông đẹp.

Còn có thể so sánh với Ngô Ngạn Tổ.

Không được… Chảy nước miếng.

Đều do thường ngày ba cô dạy dỗ quá quy củ, bản tính quá hà khắc…
Cô trừng mắt cho đến khi “Kudo Shinichi” do chính tay cô chọn xuất hiện…
Chờ đã!
Đó…
Tại sao…
Trai bao mới đó… Kudo Shinichi.

Nhìn…
Hơi giống…
Cảnh sát Trần…
Mình có bị hoa mắt không?
Không đúng, không đúng…
Tại sao mặt anh ấy lại trắng bệch…
Tại sao từ trắng lại thành đen…
Làm thế nào mà đen lại trở thành đỏ…
Không đúng, không đúng… chắc chắn là có gì đó sai sai rồi.

Sao cô lại nhìn ra đó là Trần Bạc Vũ chứ?
Không phải anh đang tăng ca ở sở cảnh sát để bắt nghi phạm sao?
Cảnh sát Trần, đến quán trai bao, làm trai bao… Anh ấy muốn làm gì…
Còn tệ hơn nữa là… cô chọn trúng anh làm phục vụ.

Vụ lật xe này đúng là vượt ra khỏi hệ mặt trời mà.

Trong đầu cô chợt hiện lên một dòng chữ: “Nhất định là do duyên phận đặc biệt mới có thể trở thành người một nhà!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương