Lúc nửa đêm.

Hai nghi phạm trong “mười hai con giáp” sa lưới, tổ chuyên án của cảnh sát tỉnh tiến hành triệu gặp trị an đối với Thạch Man Linh.

Đối với ngành công an mà nói, cảnh sát triệu gặp chia làm hai loại là trị an và hình sự.

Mặc dù ý trên mặt chữ không có gì khác biệt lớn, nhưng ý nghĩa thực tế lại khác nhau rất nhiều.

Triệu gặp trị an thường thì chỉ nhằm vào đối tượng nghi phạm phạm tội đã được xác thực, còn đối tượng triệu gặp hình sự thì là những nghi phạm chưa được định tội.

Trước mắt, tội thực mà Thạch Man Linh đã phạm phải chỉ có âm mưu giết người, ném Chu Hoằng Nghiên vào sông Trường Giang.

Chỉ riêng điều này, cô ta đã phạm vào , bị tiến hành triệu gặp và bắt giữ theo quy định.

Nhưng tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều hiểu rằng, những vụ án mạng giết người mà cô ta liên lụy đến cũng không chỉ có một vụ án.

Đêm nay không ai ngủ được.

Trong phòng thẩm vấn, mái tóc dài rối bời của Thạch Man Linh che đi nửa gò má của cô ta.

Vì trên chân có vết thương, đáy mắt của cô ta xuất hiện màu xanh đen.

Lúc này, trông cô ta có chút suy sụp và vô cùng mệt mỏi.

Hai tay và hai chân của cô ta đều bị cố định vững chắc trên ghế thẩm vấn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rực và để lộ sự bướng bỉnh quật cường.

Trong phòng thẩm vấn tổng cộng có ba người cảnh sát, hai người thư ký, bên trái có đặt một chiếc camera dùng để ghi lại toàn bộ quá trình thẩm vấn.

Phụ trách thẩm vấn chính cho Thạch Man Linh là cố vấn đặc biệt của tổ chuyên án, lão đồng chí Trần Trung Lương.

Hai giờ rưỡi sáng, thẩm vấn chính thức bắt đầu.

“Họ tên?”
“Thạch Man Linh.”
“Tuổi tác.”
“25.”
“25 tuổi.” Lão cục trưởng Trần Trung Lương thở dài: “Cô còn rất trẻ, tại sao phải làm những việc này.”
Thạch Man Linh ngẩng đầu lên, cô ta vẫn duy trì sự kiêu ngạo đặc biệt của mình: “Vì tôi không có lựa chọn nào khác.

Nếu ông là tôi, ông cũng sẽ làm như vậy.”
“Mỗi một tội phạm giết người đều có phương pháp logic của riêng mình, muốn chứng minh những điều mình làm là đúng, còn muốn thuyết phục người khác chấp nhận logic này của mình.” Còn kiểu tội phạm nào mà lão cục trưởng Trần Trung Lương chưa từng gặp qua? Ông ấy dùng ngôn từ chính nghĩa mà nói: “Nhưng cho dù là lí do gì thì cũng chỉ là cái cớ mà cô bịa ra để bào chữa cho tội lỗi mình gây ra, dùng để thách thức giới hạn cuối cùng của pháp luật và nhân tính.”
“Ông nói thế nào cũng được.” Thạch Man Linh có chút chán nản: “Dù sao tôi cũng mệt rồi.”
Năm cô ta 11 tuổi thì ba ruột không còn nữa, nửa năm sau mẹ cô ta vì uất ức mà qua đời.

Cô ta và chị gái được hai gia đình khác nhau nhận nuôi.

Nghe nói là có hai nhà giàu nghe được câu chuyện của hai chị em họ, cảm thấy thân thế hai người họ đáng thương nên nhận về làm con gái nuôi.

Thực ra cuộc sống của cô ta rất giàu có đầy đủ, mặc dù ba mẹ nuôi không thân thiết bằng ba mẹ ruột nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi cô ta dù chỉ một chút.

Đáng lẽ cô ta nên buông bỏ thù hận, dũng cảm bước về phía trước.

Cho đến năm 15 tuổi, cô ta lên học cấp ba tại trường Trung học Danh Hồ, những thù hận cất dưới đáy lòng kia bất tri bất giác lại bị khơi ra.

Đến tận bây giờ cô ta cũng không biết nên hình dung trường học đó như thế nào.

“Các ông có biết cuộc sống trong trường học quý tộc không? Trong đó toàn là một đám trẻ con nhà giàu đời thứ hai, đời thứ ba.

Những nhân vật có tiếng tăm ở bản địa đều đưa con cháu nhà mình vào đó, các bạn học luôn luôn ganh đua so sánh và khoe khoang.

Những thứ bọn họ ăn, bọn họ dùng đều là hàng hiệu của nước ngoài.

Câu chuyện của bọn họ đều là về kỳ nghỉ hè ở Maldives, nghỉ đông ở Bali.”
Cho dù là trong trường học, những đứa trẻ vị thành niên này cũng sẽ chủ động phân chia giai cấp và cấp độ.

Vậy nên, trường học từ lâu đã không phải mảnh đất trong sạch gì, mà là nơi để bọn trẻ khoe khoang và ganh đua so sánh.

Nhất là trong ngôi trường toàn là giới quý tộc này, sự so sánh lại càng gay gắt hơn, bọn trẻ đều học được dáng vẻ của con buôn từ người lớn trong nhà của chúng.

So sánh vật chất chỉ là thứ yếu, điều khiến cô ta khó chịu đến tận xương tủy chính là bọn trẻ không ngừng so sánh và khoe khoang ba mẹ.


Bọn họ nói: “Ba của tôi là ông chủ của công ti nào đó, mẹ của tôi là hoa khôi nổi tiếng của nơi nào đó.

Mà ba của tôi, mẹ của tôi… ba mẹ của tôi… ha ha ha ha…”
Thạch Man Linh bật cười, một nụ cười vô cùng lạnh giá.

Trong tiếng cười không hề có chút vui vẻ, chỉ có sự phẫn nộ vô cùng vô tận: “Dựa vào cái gì mà ba mẹ của mọi người đều sống tốt, còn ba mẹ của tôi đều đã qua đời chứ?”
Vào tình cảnh đó, lửa hận vì mối thù mất đi ba mẹ của cô ta lại bùng cháy trở lại, hơn nữa còn bị người của nhà họ Chu thêm dầu vào lửa: “Còn cả Chu Hoằng Nghiên, cô ta học ở lớp bên cạnh lớp tôi.

Cô ta cũng đã từng khoe khoang trước mặt tôi rằng ba của cô ta là Chu Phong Lăng, chủ tịch tập đoàn Tam Lăng, là con trai của nhà giàu nhất vùng.

Nhưng khi tôi nghe được tiếng “ba” phát ra từ trong miệng cô ta, tôi luôn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn nôn.”
Khi đó cô ta vừa lên lớp 11, phải đại diện trường học tham gia một trận thi đấu bơi lội.

Chu Hoằng Nghiên bỗng chạy đến khoe khoang với cô ta, trận thi đấu này là do ba của cô ấy ủng hộ, tiền thưởng của quán quân cũng là ba của cô ấy bỏ ra.

Vẻ mặt đắc ý ngày hôm đó của Chu Hoằng Nghiên, cho đến nay cô ta vẫn không thể quên được.

Thế là sau khi cuộc thi đấu kết thúc, cô ta đưa tiền thưởng cho anh Xà, để anh Xà dùng số tiền đó hủy diệt nhà họ Chu.

Thạch Man Linh lạnh lùng nói: “Chu Hoằng Nghiên gọi “ba” thêm một tiếng, thì tôi càng hận nhà họ Chu nhiều hơn một phần.”
Hoàn cảnh học tập áp lực, sự ganh đua so sánh của bạn học, nội tâm mẫn cảm tự ti của thiếu nữ, còn cả cô con gái Chu Hoằng Nghiên xinh đẹp vẻ vang của kẻ thù.

Đó chính là khoảng thời gian cấp ba của cô ta.

Cô ta cũng không hối hận vì những việc mình đã làm: “Tôi và chị tôi, đều sống vì một tín ngưỡng, chính là đòi công lý thay ba mẹ ruột của mình.”
Trần Trung Lương nhìn cô ta chằm chằm, chỉ cảm thấy cô ta vừa đáng hận lại vừa đáng buồn: “Ban đầu cô có thể giảo biện, nói rằng mình chưa từng làm tất cả những điều đó, đến chết cũng không nhận.

Có lẽ còn có một con đường sống?”
Nghi phạm có thể nói ra sự thật về những tội ác mà mình đã làm một cách thản nhiên như vậy, nhìn từ góc độ của ông ấy thì cô ta đã từ bỏ hi vọng sống sót.

“Không cần phải làm vậy.” Thạch Man Linh chầm chậm lắc đầu: “Chị gái Giang Nguyệt Sơ của tôi luôn trung thành tuyệt đối với anh Xà, nhưng tôi thì không thích anh Xà.

Thực ra anh Xà không khác gì loại người như Chu Phong Lăng, đều là một bộ dạng cao cao tại thượng, quyết định sống chết của người khác, đó là loại người mà tôi hận nhất.

Vậy nên, tôi không muốn đi theo anh Xà nữa.”
Tuy rằng hai chị em họ đều là thành viên của mười hai con giáp nhưng chỉ có chị cô ta là người trung thành với tổ chức.

Còn cô ta, từ ban đầu đã ghét anh Xà ca.

Cho nên, cô ta có thể phản bội anh Xà bất cứ lúc nào, cũng không hề có gánh nặng trong lòng.

Nói ra thì, hai chị em họ và anh Xà cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Khi đôi bên không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa thì có thể đường ai nấy đi.

Trần Trung Lương suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi: “Đối với anh Xà, cô hiểu được bao nhiêu?”
Cô ta lắc đầu: “Không hiểu rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy anh ta là một người rất giống với Chu Phong Lăng.”
“Là thế nào?”
“Giọng điệu cao cao tại thượng, ngay cả cách nói chuyện cũng khiến tôi nghĩ đến Chu Phong Lăng.”
“Cô rất thân với Chu Phong Lăng sao?”
Thạch Man Linh vẫn lắc đầu: “Ba mẹ tôi là bạn của Chu Phong Lăng, có vài lần ông ta từng đến nhà tôi, tôi đã nhìn ông ta từ xa vài lần.

Cái bản mặt đó thực sự rất khiến người ta chán ghét.”
Trần Trung Lương hỏi ngược lại: “Cô có biết chuyện Chu Phong Lăng và vợ của ông ấy đã nhờ ba mẹ nuôi của cô nhận nuôi không?”
“…”
Thạch Man Linh ngẩn người, cô ta im lặng kinh hoàng trong chốc lát, không nói nên bất kỳ lời nào.

Trần Trung Lương thở dài: “Không chỉ có cô, ngay cả việc chị gái của cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Giang cũng là do Chu Phong Lăng cố ý sắp xếp.

Mười lăm năm trước, ông ta cũng không hề thấy chết mà không cứu ba ruột của cô, sau khi ông ta biết mình đã tạo nên sai lầm lớn còn bảo vợ mình sắp xếp cho các cô được người giàu nhận nuôi, muốn cho các cô một tương lai tốt.

Ai ngờ các cô đều trở thành người có nhân cách vặn vẹo.”
Thạch Man Linh lại càng im lặng, khóe môi cô ta khẽ giật, cuối cùng vẫn không nói được câu gì.

Những năm nay, cô ta và chị gái đều sống trong thù hận và sự mẫn cảm tự ti, sao có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian.

Trần Trung Lương tiếp tục nói: “Tổ chuyên án chúng tôi còn điều tra ra thân thế của nạn nhân tử vong thứ hai là Bành Mậu Khánh.

Phát hiện ra trước đây ông ta có quan hệ rất thân thiết với ba ruột cô, hai người họ là bạn lớn lên với nhau từ nhỏ, sau này lại cùng làm việc trên một con thuyền.


Nhưng chị gái cô lại tự tay giết chết Bành Mậu Khánh, đúng không?”
“Mười lăm năm trước, Bành Mậu Khánh cũng có mặt tại hiện trường ba tôi bị nhốt dưới nước.

Ông ta có dụng cụ lặn nhưng không hề xuống cứu ba tôi.” Nghĩ đến đây, Thạch Man Linh liền nghiến răng nghiến lợi.

Thực ra không chỉ có Bành Mậu Khánh, mà cả những người nghe tin chạy đến xem náo nhiệt, cả những người chụp ảnh kia, trên tay mỗi người bọn họ đều có một chiếc bánh bao, trên đó dính đầy máu của ba cô ta.

Trần Trung Lương thở dài: “Bởi vì một năm trước, con trai nhỏ của Bành Mậu Khánh cũng vừa mới ra đời.

Ông ta có thể vứt bỏ vợ con của mình đi cứu ba của cô? Chắc chắn ông ta cũng không hi vọng ba của cô sẽ chết, nhưng ông ta cũng không còn cách nào.”
“Hừ, nói trắng ra là một đám sợ chết, coi mạng của mình là quan trọng hơn mạng của người khác mấy trăm lần.” Thạch Man Linh cười lạnh.

Trần Trung Lương lắc đầu, bỗng nói ra một câu nói khiến người ta kinh ngạc: “Chúng tôi còn điều tra tin tức khi Bành Mậu Khánh ra đời, phát hiện ra rằng khi ông ta còn nhỏ đã được một người họ Bành nhận nuôi, sau này đổi thành họ Bành.

Tên thật của ông ta là Chung Mậu Khánh, sinh năm 1975.” Dừng lại một chút, lão cục trưởng thông báo cho cô ta một sự thật: “Ông ta, chính là em trai ruột của ba cô.”
!!!
Gương mặt Thạch Man Linh đã không còn màu máu, cô ta mấp máy môi, thốt ra ba chữ: “Không thể nào.”
Trần Trung Lương lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt cô ta: “Đây là ảnh chụp chung lúc còn nhỏ của ba cô và Bành Mậu Khánh, năm đó ông bà nội của cô gặp phải thiên tai nên mới bất đắc dĩ đưa con trai nhỏ là Bành Mậu Khánh cho người khác nuôi.”
Tên thật của ba ruột bọn họ là Chung Mậu Trúc, mà Bành Mậu Khánh vốn tên là Chung Mậu Khánh, hai người họ là anh em ruột.

Thạch Man Linh không dám nhìn bức ảnh này.

Thực ra trong nội tâm cô ta cũng hiểu rằng, trước đây chú Bành Mậu Khánh đối xử với ba rất tốt.

Ba cô ta muốn ra nước ngoài đi học để thi lấy giấy phép lặn nước, tiền vốn là mười vạn đều là lộ phí mà Bành Mậu Khánh chu cấp.

Đây đâu phải là giao tình giữa bạn bè bình thường.

Trần Trung Lương tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không sai, tám năm trước cô và chị gái cô đã liên hệ với Bành Mậu Khánh, muốn mượn thuyền mành vận chuyển của ông ta để đâm vỡ đập nước, giết chết cả nhà Chu Phong Lăng trong khu biệt thự dưới chân đập nước Danh Hồ để báo thù cho ba mẹ ruột của mình, đúng không?”
“…”
Thạch Man Linh cúi đầu, đây đúng là tác phẩm của cô ta và Giang Nguyệt Sơ, không ngờ rằng lại tiến hành thuận lợi như vậy.

Trần Trung Lương biết rõ lúc đó bọn họ đang làm gì: “Bành Mậu Khánh đã đồng ý với các cô.

Ông ta biết rõ nếu làm vỡ đập như vậy thì bản thân sẽ thân bại danh liệt, ông ta sẽ phải đền tiền đến táng gia bại sản, ông ta cũng sẽ phải trốn chui trốn lủi không chốn nương thân.

Nhưng ông ta vẫn đồng ý với các cô, cô cho rằng ông ta làm vậy là vì một trăm vạn thù lao kia sao?”
“…”
Thạch Man Linh nhắm chặt hai mắt, đến tận hôm nay cô ta mới hiểu rằng thực ra chú Bành trông có vẻ ngờ nghệch kia vô cùng yêu thương ba của cô ta.

Mùa hè tám năm trước, Bành Mậu Khánh không hề do dự mà đồng ý giúp hai chị em họ, nên mới tạo thành vụ án vỡ đập nước Danh Hồ 26/7 chấn động cả nước.

Cho dù sau này điều mà Bành Mậu Khánh phải đối mặt chính là địa ngục, ông ta cũng không hề chùn bước mà đánh cược tuổi già chỉ vì báo thù cho người anh ruột khác họ Chung Mậu Trúc.

Nhưng hai chị em họ chỉ nghĩ rằng ông ta làm vậy là vì tiền.

Trần Trung Lương tổng kết: “Hai chị em nhà họ Chung luôn nhìn thế giới qua một chiếc gương vặn vẹo, cảm thấy nhân loại luôn phải giống như cầm thú, ý mạnh hiếp yếu, chém giết lẫn nhau.

Các cô không nhìn thấy chân thành và sự tốt đẹp của tình người, cũng không nhìn thấy ánh sáng và ấm áp đang ở ngay bên cạnh.

Năm đó, Bành Mậu Khánh tuyệt đối không có ý không muốn cứu ba của các cô.”
“…”
Nhưng hai chị em họ đã lập mưu giết ông ta, giết chết người chú yêu thương ba mình nhất.

Nước mắt Thạch Man Linh rơi như mưa, cô ta bỗng nhiên hiểu được câu nói mà chị mình đã nói vào một tháng trước: “Bành Mậu Khánh đó rất dễ giết, chị giả vờ như đang tế lễ cho ba, ông ta ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn theo.

Khi chị đâm cây châm gây mê vào người ông ta, ngay cả giãy giụa ông ta cũng không hề làm.

Chị đẩy ông ta vào trong lòng sông, ông ta cũng không phản kháng… Có phải người này bị ngốc rồi không?”
Không, bây giờ cô ta mới hiểu rằng hóa ra chú ấy không muốn làm tổn thương con gái của anh trai, thậm chí cũng không phản kháng sự mưu sát của cháu gái.

Nhưng giờ đã muộn rồi.

Hóa ra bọn họ đã giết một người thân đáng ngưỡng mộ như vậy.

Trần Trung Lương nhìn thấy nước mắt của cô ta, thở dài: “Còn có Trần Chính Thao mà cô tự tay giết chết, ông ta là bạn của ba cô.


Ba người họ đều là những đứa trẻ cùng nhau lớn lên trên bến tàu Danh Hồ, từ nhỏ cùng chung hoạn nạn, nhưng lại bị các cô làm hại.

Tôi nghĩ, cô xuống dưới đó cũng khó có thể đối mặt với ba ruột Chung Mậu Trúc của cô.”
“…” Thạch Man Linh khóc đến không thở nổi.

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, cô ta không còn chỗ để hối hận.

Trần Trung Lương lại thở dài: “Tình hình cụ thể khi giết hai người họ, còn cả quá trình năm đó mười hai con giáp đã phá hủy đập nước ra sao, cô đều thành thật khai báo ra đi.

Đây chính là việc cuối cùng để bù đắp thể diện cho ba ruột cô và hai nạn nhân tử vong sau này đấy.”
Đây cũng là lời khuyên cuối cùng của ông ấy dành cho Thạch Man Linh.

Cả đời này của cô ta đã làm sai vô số chuyện, giờ đã đến lúc cô ta phải đối mặt với kết quả mà những sai lầm kia mang đến.

***
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Trần Bạc Vũ đến nhà khách thăm Nhan Lôi, nhân tiện mang theo khẩu cung của Thạch Man Linh.

Tối hôm qua, sau khi Nhan Lôi ngất đi Trần Bạc Vũ liền đưa cô quay về.

Từ sáng đến tối ngày hôm nay, anh đã đến cả thảy ba lần.

Hai lần trước cô đều đang ngủ rất ngon, anh bèn ngồi trông nom bạn nhỏ Lỗi Lỗi.

Anh không yên tâm để đứa bé ở một mình trong phòng nên mời một chị nhân viên vệ sinh đến giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con họ.

Chiều tối khi Trần Bạc Vũ lại đến lần thứ ba, chị nhân viên vệ sinh bình luận: “Tôi thấy đứa nhỏ Lỗi Lỗi này vô cùng hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn cả đứa cháu trai mười tuổi của tôi.

Hoàn toàn không cần người khác chăm sóc, thằng bé có thể tự chăm sóc cho mình.”
Đứa bé năm tuổi sao có thể tự chăm sóc cho mình chứ?
Trần Bạc Vũ cho rằng chị ấy đang nói đùa.

Ngay lúc này, tại một nơi khác.

Nhan Lôi đã ngủ cả một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bạn nhỏ ba ruột đang ngồi ở bên giường cô đọc báo, thấy cô tỉnh lại liền nhảy xuống băng ghế: “Tỉnh rồi?”
“Vâng.

Ba à, con ngủ bao lâu rồi?”
Trong đầu cô lúc này mơ mơ màng màng, có một cảm giác hoảng hốt như được trở lại làm người một lần nữa.

.

truyện tiên hiệp hay
“Một ngày rồi, Trần Bạc Vũ không yên tâm về con.

Sáng và trưa nay đều đến một lần, còn đưa chút đồ ăn cho con.” Nói rồi, ba cô liền đưa một túi đồ ăn đến.

Nhan Lôi nhìn qua, trong đó không chỉ có cơm hộp mà còn có rất nhiều đồ ăn vặt.

Cô nhìn xong liền cười: “Ba, Trần Bạc Vũ cũng quan tâm đến ba thật đó.”
“Con người Trần Bạc Vũ không tệ, hôm qua người ta không yên tâm về con, nửa đường còn đưa con đến bệnh viện kiểm tra một lần.

Xác nhận con mạnh khỏe xong mới đưa con trở về.” Nhan Quốc Hoa đặt hết mọi hành động của chàng trai này vào trong mắt.

Đương nhiên, ứng cử viên cho chức con rể không chỉ có một: “Còn cả Chu Diên kia nữa, lúc trưa cậu ta có đến một lần, mang cho con một bó hoa.”
“Anh Chu đến thăm con? Sao ba không gọi con dậy?” Nhan Lôi ngáp một cái.

Nhan Quốc Hoa hừ một tiếng, dùng giọng mũi phát âm: “Gọi con thế nào? Đêm qua con liều mạng như vậy, bọn họ đều thương con phải đối kháng với hai tên hung thủ, đều không muốn làm phiền con nghỉ ngơi.”
“Con không cảm thấy hai tên hung thủ kia quá khó để đối phó, chỉ là trên đường đi phải leo tường tốn chút sức lực mà thôi.”
Nói xong, Nhan Lôi lấy trong túi ra một cái bánh bao gặm một miếng, là bánh bao nhân thịt bò thơm ngào ngạt.

Nhan Quốc Hoa ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ nhắn đánh một cái vào sau gáy cô, gương mặt non nớt tức giận nói: “Sau này không được bốc đồng như vậy nữa biết chưa? Lần này coi như con may mắn, hai tên hung thủ đều không mang theo vũ khí trí mạng gì.

Nếu như trên người bọn họ cũng mang theo súng như Dư Triệu Phi thì con nghĩ con là siêu nhân à?”
“Con biết rồi mà ba, lần sau con sẽ không hành động một mình nữa.” Dừng một chút, cô cười tủm tỉm: “Kiểu gì cũng sẽ kéo Trần Bạc Vũ hoặc Chu Diên cùng nhau hành động.”
Đây chính là vấn đề thứ hai mà Nhan Quốc Hoa suy nghĩ: “Con gái, con cảm thấy trong hai người này thì ai tốt hơn?”
“Cái gì tốt hơn ạ?”
“Con muốn ai làm bạn trai của con?”
Nhan Lôi đỏ mặt, tiếp tục gặm bánh bao: “Con không yêu cầu quá cao… con cảm thấy cảnh sát cũng rất không tệ.”
Nhan Quốc Hoa bình luận: “Thằng nhóc Trần Bạc Vũ này không tệ, có lẽ con sẽ có nhiều tiếng nói chung với cậu ta.

Nhưng ba nghe nói nhà Chu Diên có rất nhiều tiền, người ta còn là tiến sĩ ngành tâm lý học tội phạm, nếu con và cậu ta ở bên nhau cũng sẽ không bị thiệt.”
Móa, ba cô thật sự nghĩ rằng cô đang tuyển phi tần cho hậu cung, có nhiều đàn ông làm ứng cử viên như vậy à?
Nhan Lôi vừa gặm bánh bao vừa đáp: “Con là người mẹ đơn thân, theo con thấy, cảnh sát Trần có thể coi trọng con cũng không tệ rồi.”
“Nói vậy thì con thích Trần Bạc Vũ?”
“Ài.” Cô nhớ lại hình ảnh anh cõng mình dưới sông lần trước, không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào: “Ở bên cạnh Trần Bạc Vũ, con cũng có cảm giác an toàn.”
“Nhưng ba nghe nói cậu ta là một người cuồng công việc, cũng giống như ba trước đây, một lòng một dạ lao đầu vào vụ án.

Lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ yêu đương…” Dừng một chút, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa thở dài: “Ba chỉ sợ cậu ta giống như ba trước đây, chỉ lo công việc không chú ý đến gia đình.


Năm đó ba cũng để mẹ con sống cô đơn trong một thời gian rất dài.”
Tóm lại, Nhan Quốc Hoa chỉ muốn cho con gái có một chốn đi về tốt mà thôi.

Ông để mắt đến Trần Bạc Vũ, cũng cảm thấy Chu Diên không tệ.

Nhưng mang hai người ra so sánh ông cảm thấy Chu Diên mới là người thích hợp với con gái nhất.

Nhan Lôi lại không cho là vậy: “Đó là vì ba và mẹ không có cùng bước tiến, mẹ làm giáo viên, ba làm lãnh đạo cảnh sát hình sự.

Nghề nghiệp và lý tưởng của ba mẹ đều khác biệt, đương nhiên sẽ có rất nhiều lúc không thể ở chung với nhau.

Nhưng con thì khác, con là người muốn trở thành nữ cục trưởng cảnh sát, sau này con gả cho con trai của cục trưởng cũng là môn đăng hộ đối…”
Cạch.

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Cửa phòng ngủ không hề đóng, Trần Bạc Vũ thậm chí chỉ gõ cửa một cái cửa liền mở ra.

Đúng lúc Nhan Lôi đang nói đến câu “gả cho con trai của cục trưởng cũng là môn đăng hộ đối…”, trong nháy mắt ánh mắt của hai người liền tiếp xúc với nhau.

“…” Nhan Lôi lập tức ngừng nói chuyện, gò má dần dần đỏ lên.

Chết tiệt, vừa rồi cô đang nói cái gì vậy?
Trần Bạc Vũ ho nhẹ, ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh.

Đầu tiên là đặt một đống đồ thăm hỏi lên bàn trước, sau đó anh nhìn xung quanh một lần rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiếp đó, anh thuận tay bế bạn nhỏ Lỗi Lỗi vào lòng, ánh mắt nhìn về phía cô, dường như cô mới là sự quan tâm thật sự trong mắt anh.

Mặt Nhan Lôi lại càng đỏ hơn, chết tiệt, Trần Bạc Vũ ngồi càng gần thì cô lại càng căng thẳng.

Dù sao cô cũng là người độc thân từ trong bụng mẹ, không hề có kinh nghiệm.

Thực ra… người họ Trần cuồng công việc nào đó cũng không hề có kinh nghiệm yêu đương, anh ho nhẹ, nói đến việc chính trước: “Thạch Man Linh đã khai hết rồi, bao gồm cả vụ án Trần Chính Thao tử vong năm ngoái cũng là do cô ta làm.”
“Cô ta tuyệt vọng đến vậy sao?”
Nhan Lôi thở dài, thực ra hôm qua khi cô và Thạch Man Linh giằng co, cô đã cảm thấy đối phương thẳng thắn quá mức, dường như cô ta đã sớm dự đoán được mình sẽ có một ngày này.

“Thạch Man Linh không muốn làm việc cho anh Xà nữa.” Trần Bạc Vũ giải thích: “Thực ra cô ta cũng không muốn giết Trần Chính Thao, dù sao Trần Chính Thao và cô ta không thù không oán.

Nhưng dưới sự bức ép của anh Xà, Thạch Man Linh cuối cùng vẫn giết chết ông ta.

Từ đó về sau, cô ta muốn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh Xà.”
Thạch Man Linh thẳng thắn nói, sau khi cô ta giết Trần Chính Thao liền muốn trốn ra nước ngoài, hoàn toàn buông tay mặc kệ cục diện rối rắm trong nước.

Nhưng chị gái Giang Nguyệt Sơ của cô ta là tín đồ trung thành của anh Xà, anh Xà ca nói gì thì nghe đó.

Cô ta thực sự không yên tâm về chị gái nên mới ở lại để giúp đỡ.

Thậm chí Giang Nguyệt Sơ còn lạnh lùng vô tình hơn cả Thạch Man Linh, vì cô ta luôn coi lời của anh Xà như một tín ngưỡng nên mới không do dự mà giết chết Bành Mậu Khánh.

Bởi vậy, có thể thấy được bản lĩnh khống chế của anh Xà rất mạnh.

“Giang Nguyệt Sơ đã tỉnh lại rồi, cô ta không giống Thạch Man Linh, từ đầu đến cuối không chịu hé răng một câu nào.” Trần Bạc Vũ nói.

Nhan Lôi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, một người là Giang Nguyệt Sơ, một người là Dư Triệu Phi.

Hai người họ đều là tín đồ trung thành tuyệt đối với anh Xà.

Cho đến bây giờ Dư Triệu Phi vẫn chưa chịu nhận tội của vụ án năm đó, đều là khẩu cung mà anh họ Dư Triệu Cảnh của cậu ta khai ra.”
“Tuy rằng bọn họ là anh chị em, nhưng cách nghĩ và tư duy đều không giống nhau.”
Trần Bạc Vũ hiểu rằng trên đời có rất nhiều loại người, cho dù là anh chị em ruột cũng có thể biến thành ngàn vạn dáng vẻ khác nhau.

Nhan Lôi cảm thấy có chút đau đầu: “Nhưng trước mắt cảnh sát chỉ có khẩu cung của nghi phạm, vẫn còn thiếu chứng cứ phạm tội hoàn chỉnh.

Muốn định tội cho năm con giáp này, chỉ e rằng còn phải tìm ra những sát thủ còn lại.”
“Rồi sẽ tìm được tất cả bọn chúng.” Trần Bạc Vũ có lòng tin với vụ án này: “Mười hai con giáp, một người cũng không thể chạy thoát.”
“Ừm, rồi chúng ta cũng sẽ thắng lợi, tóm lại là tà không thể thắng chính.” Nhan Lôi mỉm cười nhìn anh.

Nụ cười này, khiến Trần Bạc Vũ không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn.

Anh cảm thấy đã đến lúc thẳng thắn điều gì đó, dù sao anh cũng không thèm quan tâm đến môn đăng hộ đối.

Hiện tại, Nhan Lôi vừa phải nuôi con vừa phải trợ giúp phá án, anh thực sự không đành lòng để cô mệt đến ngã quỵ.

Cũng giống như đêm qua, nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ trong lòng mình, hàng lông mày nhíu chặt lại, anh không chỉ cảm thấy đau lòng mà còn cảm thấy áy náy.

Áy náy vì mình không đuổi đến sớm hơn, để cô một mình đối mặt với hai tên hung thủ giết người nguy hiểm.

Hiện giờ, anh quyết định: “Nhan Lôi, nếu cô không ngại thì chuyển đến nhà tôi, để tôi chăm sóc cô và Lỗi Lỗi.”
Anh quyết định sẽ làm như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương