Trong kho tài liệu có một cái màn hình điện tử đang phát tin tức mới nhất của cục cảnh sát: [Người dân trong thành phố xin hãy chú ý, sáng nay một cháu bé mười tuổi bị lạc tại cổng trường tiểu học XX, trước khi đi lạc cháu bé mặc áo bông màu hồng…]
Trẻ con lạc đường? Nhìn thấy bốn chữ to này, Nhan Quốc Hoa lập tức nhào đến trước màn hình.

Nhan Lôi biết rằng ba mình lại nổi lên bệnh nghề nghiệp, nên cô giúp ông phân tích: “Những con buôn lừa bán bình thường đều sẽ chọn những đứa trẻ dưới năm tuổi, đứa bé mười tuổi đã hiểu chuyện, khả năng bị lừa bán không quá lớn, có lẽ là đứa bé tự chạy ra ngoài chơi.”
“Chơi cái đầu con.” Nhan Quốc Hoa trừng mắt nhìn cô: “Bảy giờ rưỡi sáng là thời gian đi học, nếu như đứa bé chạy ra ngoài chơi thì cũng phải chơi vào thời gian tan học.”
Nhan Lôi ngẩn người, đúng vậy, thời gian đi học thì không đi học, chẳng phải sẽ bị giáo viên phát hiện ngay sao? Vậy nên bình thường bọn nhỏ ham chơi đi lạc đều là sau khi tan học, mà không phải là trước khi đi học.

Trong tin tức còn có một tấm hình, là hình ảnh từ camera giám sát của cô bé trước khi đi lạc.

Bé gái đi đến cổng trường thì bỗng nhiên quay lại, dường như là đang nhìn xung quanh gì đó, trong camera lộ ra nửa gương mặt.

Nhan Quốc Hoa cảm thấy tức giận vì lời nói vừa rồi của cô, liền dạy dỗ: “Trẻ con đi lạc đều là dự án khởi động ở cấp bậc cao nhất, vì trẻ con không có năng lực phản kháng, giãy dụa rất dễ chọc giận kẻ bắt cóc.

Nếu như là bé gái thì còn phải cân nhắc đến tình huống gặp phải biến thái…”
So sánh với người lớn thì một khi trẻ con gặp phải nguy hiểm, thời gian tốt nhất để cứu viện lại càng ít hơn.

Có thể cảnh sát hơi chậm trễ một chút thì tính mạng của bọn trẻ sẽ không cách nào cứu vãn…
Trước đây Nhan Quốc Hoa đã gặp phải tình huống này: “Năm năm trước, ba phụ trách điều tra một vụ lừa gạt buôn bán có tổ chức.

Khi kẻ lừa đảo chạy trốn đã bỏ đứa bé khóa vào trong tủ quần áo kín mít, khi ba và mọi người mở tủ quần áo ra thì đã chậm một bước…”
Chỉ chậm có mười mấy phút, nếu như bọn họ nghĩ đến địa điểm ẩn náu kia sớm hơn một chút thì đứa bé sẽ không bị ngạt thở trong không gian bịt kín kia…
Đây là nỗi đau ở lại vĩnh viễn trong lòng Nhan Quốc Hoa.

Ông mãi mãi không quên được hình ảnh ba mẹ của đứa bé lao vào tấm vải trắng ngày đó.

Vậy nên ông đã từng thề rằng, sau này gặp phải vụ án bắt cóc trẻ con này tuyệt đối sẽ không chậm trễ nửa phút nửa giây.

“Ba, con biết lỗi rồi…”
Nhan Lôi trầm mặc, lời nói của cô vừa rồi quá sơ suất, hoàn toàn không trải qua phân tích khoa học một cách cẩn thận chặt chẽ.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng không còn tâm trạng để tức giận, nhanh chóng mở chuyên mục vụ án mất tích của cô bé này ra.

Sự thật chứng minh cơ sở dữ liệu trong nội bộ cục công an chính là khác biệt, tin tức được cập nhật rất nhanh.

Đứa trẻ mất tích ở cổng trường học, trường học này là ở vùng ngoại ô, ở xung quanh có rất ít camera giám sát.

Căn cứ vào camera giám sát ở cổng trường thì đứa bé đi đến cổng trường học, không biết vì sao bỗng nhiên lại quay lại, sau đó liền biến mất khỏi phạm vi của camera.


Căn cứ vào lời của giáo viên và bạn học, cô bé này là lớp trưởng của lớp, điều kiện gia đình rất tốt, không phải kiểu trẻ con hư hỏng gây thêm phiền phức cho người lớn.

Hôm xảy ra chuyện, trường học đang tiến hành thi cuối kỳ, thái độ học tập của cô bé rất tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ việc thi cử.

Người nhà cũng không hề nhận được bất kỳ tin tức dọa nạt tống tiền nào, là giáo viên phát hiện ra cô bé không tham gia thi cuối kỳ nên mới liên lạc với phụ huynh biết được là không thấy cô bé đâu nữa.

Nhan Quốc Hoa trầm tư một lúc rồi lên Baidu tra bản đồ, nhìn qua những kiến trúc xung quanh trường học.

Cách trường học một cây số có một khu ổ chuột, cách trường học hai cây số là khu vực mở rộng thành công viên của thành phố.

Hai địa điểm này đều không có camera giám sát, cũng là khu vực trọng điểm mà cảnh sát điều tra.

Nhan Lôi xem tin tức xong, phản ứng đầu tiên là người quen gây án.

Có thể là đứa bé nghe được giọng nói của người quen nên mới từ cổng trường đi ra.

Nhưng vừa rồi mới tiếp thu một đợt giáo huấn của ba, cô không dám tùy tiện kết luận, đành phải thỉnh giáo ba trước: “Ba, ba cảm thấy tại sao đứa bé lại từ cổng trường rời đi?”
“Có thể là người quen gây án.” Phán đoán của ba giống với cô, mặt khác: “Ba đã xem qua những khu vực gần đó, bốn con đường đều có camera, chắc chắn không phải là đứa bé tự đi lạc, trẻ con không có khả năng né tránh camera giám sát.”
“Nói như vậy thì phải điều tra từ những xe cộ trên đường sao?”
“Bảy giờ rưỡi là thời gian đi làm cao điểm, muốn tra từng chiếc xe một thì đã muộn rồi.”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa từ chối cho ý kiến.

Mấu chốt là, manh mối hiện giờ của bọn họ chỉ có vài hình ảnh từ camera.

Vậy thì, trong hình ảnh của camera có thể nhìn ra được điều gì đây?
Nhan Lôi nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh mơ hồ kia, bắt đầu suy nghĩ lý do mà đứa bé quay lại.

Cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lại chú ý quan sát những biểu cảm nhỏ.

Vẻ mặt của đứa nhỏ này quá bình tĩnh, không giống như đã nghe được tiếng gọi của người quen, đây là thông tin mà cô có thể đọc được từ vẻ mặt của cô bé.

Nếu phân tích như vậy thì, dường như là bản thân đứa nhỏ tự quyết định rời khỏi cổng trường, nếu như vô tình gặp phải người quen, vẻ mặt của đứa nhỏ có lẽ sẽ là hơi kinh ngạc.

“Nếu như có thể xem hoàn chỉnh video từ camera thì tốt rồi…”
Nhan Lôi nhíu mày, cô cũng dự cảm được trước mắt đứa nhỏ này đang đứng trong một nguy hiểm cực kỳ lớn.

“Đi tìm Trần Bạc Vũ, xin cậu ta cho chúng ta xem video hoàn chỉnh từ camera.” Nhan Quốc Hoa ra lệnh: “Cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không được chậm trễ.”

Cùng lúc đó.

Cả đại đội của cục hình sự trinh sát thành phố như gặp phải đại địch.

Trong tay Trần Bạc Vũ có một phần tư liệu, biểu lộ rõ ràng rằng vụ án bắt cóc lần này rất không tầm thường.

Ví dụ như, cô bé này tên là Đường Phi Duyệt, là cháu gái duy nhất của nhà họ Đường giàu có nhất ở vùng này.

Ba mẹ của Đường Phi Duyệt sớm đã đến cục cảnh sát báo án, hiện tại đã ba tiếng trôi qua kể từ khi con gái của bọn họ mất tích.

Ba Đường vẫn luôn nhấn mạnh với cảnh sát rằng con gái của mình ngoan ngoãn đến chừng nào, tuyệt đối sẽ không vắng mặt vào buổi thi cuối kỳ.

Mẹ Đường đã khóc ngất nhiều lần, cô ấy tuyên bố khẳng định rằng là kẻ thù đã bắt cóc con gái.

Việc làm ăn của nhà họ Đường ở bản địa rất lớn mạnh, thường nói thương trường như chiến trường, những năm qua dốc sức tận lực trên thương trường đương nhiên là khiến nhà họ Đường đắc tội không ít người.

Nghe nói con mình có thể bị bắt cóc, nhà họ Đường lập tức cung cấp một danh sách dài về những người có thể là kẻ tình nghi.

Nhìn qua thì đều là những nhà giàu có nổi tiếng ở bản địa.

Đoán bừa những người tình nghi, việc này không hề giúp ích cho việc phá án.

Cùng lúc đó, Trần Bạc Vũ cũng có suy nghĩ là do người quen gây án.

Bởi vì trong toàn bộ quá trình rời trường học, đứa nhỏ không hề có dấu vết phản kháng, phán đoán đầu tiên của anh có thể là do người quen thân thích bắt cóc, như vậy thì bé gái mới có thể ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng ba Đường lại nói rằng: “Tuyệt đối không thể là do họ hàng nhà tôi bắt cóc, nhà tôi là đời thứ ba đơn truyền, ông cụ chỉ có mình tôi là độc đinh, tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con là Phi Phi.

Những họ hàng xa còn lại đều ở những nơi khác, nếu như bọn họ đến thành phố này thì chắc chắn tôi sẽ biết.”
Như vậy thì lại rơi vào thế bí, không phải họ hàng gây án, vậy thì có thể là bạn bè bên cạnh ba Đường ra tay.

Nhưng loại bỏ từng người từng người một như vậy thì phạm vi lục soát phải lên đến trăm người.

Mà bọn họ thì không có nhiều thời gian như vậy, một khi đứa nhỏ bị bắt cóc, thời gian cứu viện tốt nhất chỉ có vài tiếng đồng hồ như vậy.

Hiện tại toàn thành phố đang có hơn 300 cảnh sát đang ở hai trọng điểm nghi ngờ, khu ổ chuột và công viên để lục soát tung tích của cô bé.


Nhưng sau hai giờ tìm kiếm vẫn không thu được gì.

Không bao lâu sau, Trần Bạc Vũ nhận được một tin tức, tuy rằng camera ở khu ổ chuột có nhiều góc chết nhưng những căn nhà của cư dân lại cách nhau rất gần.

Nếu nhà ai xảy ra chuyện thì mọi người đều sẽ nghe được đầu tiên.

Cho nên, khu ổ chuột có thể được loại bỏ.

Trần Bạc Vũ lập tức sắp xếp cho toàn bộ cảnh sát đến công viên.

Gần công viên có hai cái hồ nhân tạo, anh đồng thời thông báo với đơn vị phòng cháy chuẩn bị, sẵn sàng dùng nhân lực đi hút nước hồ bất cứ lúc nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mẹ Đường khóc đến ngất đi tỉnh lại nhiều lần.

Cô ấy kiên trì không chịu đi bệnh viện, muốn ở lại cục cảnh sát chờ đợi tin tức.

“Chỉ cần có thể cứu được con gái tôi thì việc gì tôi cũng tình nguyện làm.”
“Cho dù là đòi tiền hay đòi mạng của tôi, tôi đều đồng ý, chỉ cần con gái của tôi có thể bình an trở về.”
Cấp dưới Tiểu Mã của Trần Bạc Vũ vẫn luôn an ủi mẹ Đường: “Chị à, chị đừng sốt ruột.

Có thể là cô bé đến công viên nào đó ở gần đây chơi… đợi đến khi cô bé chơi chán sẽ quay về.”
Lời an ủi như vậy đều là nói nhảm, ai cũng biết rằng đứa nhỏ có thể là bị bắt cóc, không phải tham tài chính thì tham thứ gì đó khác…
Mắt thấy vẫn không có chút tin tức nào của con gái, hốc mắt của ba Đường cũng đỏ lên, tự nhủ: “Phi Phi nhà tôi tuyệt đối sẽ không đi chơi.

Con bé là lớp trưởng, con bé chắc chắn sẽ không đến muộn buổi thi… chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Chết tiệt!”
Anh ta chỉ hận không thể thay con gái nhận lấy sự sợ hãi vô cùng vô tận này.

Đã ba tiếng trôi qua, áp lực của toàn bộ cục công an rất lớn.

Cảnh sát nhân dân, cảnh sát giao thông, đặc công, cảnh sát hình sự, toàn bộ đều tham gia vào việc tìm người.

Thậm chí ba Đường còn gọi điện cho lãnh đạo tỉnh, hi vọng cục công an tỉnh có thể điều nhân lực từ nơi khác đến giúp đỡ bọn họ tìm con gái.

Mẹ Đường cũng lên tiếng, cô ấy đồng ý bỏ ra 500 vạn treo thưởng manh mối tung tích của con gái, chỉ cần con gái có thể bình an trở về là tốt rồi.

Đã sắp đến giữa trưa, trái tim Trần Bạc Vũ cũng có chút chìm xuống.

Anh không có cách nào buông lỏng thần kinh, cũng không thể di chuyển một chút lực chú ý nào.

Tất cả hình ảnh của camera uốn lượn thành vòng trong đầu anh, nhưng vẫn không tìm ra manh mối hữu hiệu.


Đây là một trận chiến tranh chân chính, mà bọn họ hiện giờ không có manh mối, chỉ có chiến thuật biển người…
Nhưng chiến thuật biển người sẽ kịp thời sao?

“Cốc cốc cốc!”
Vào đúng lúc này, văn phòng tổ trọng án truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiểu Mã lập tức đi mở cửa, nhìn thấy Nhan Lôi đang đứng bên ngoài: “Xin hỏi anh Trần có đây không?”
Tiểu Mã nhận ra cô, cô gái đánh nhau với lão đại mà còn đánh thua ở bến phà cổ.

Nhưng cô cũng không phải cảnh sát, đến đây để làm gì? Không thấy bọn họ đang rất bận rộn sao? Tiểu Mã lập tức nói: “Cô Nhan, hiện giờ chúng tôi đang phá án, mong cô hôm khác hẵng đến tìm lão đại.”
Nhan Lôi lập tức ngăn cản bàn tay đóng cửa của anh ta: “Tôi cũng muốn hỗ trợ điều tra, mong anh để tôi đi vào xem camera giám sát của trường học được không?”
“Cô?”
Tiểu Mã giật nảy mình, đầu óc của cô gái này không bị hỏng đấy chứ? Cô cũng đâu phải cảnh sát thì điều tra cái gì?
Ba mẹ Đường cũng nhìn thấy cô gái xung phong nhận việc này: “Cảnh sát Trần, cô ấy là ai?”
Nhan Lôi nhìn qua, thấy được Trần Bạc Vũ, lông mày của đối phương đang khóa chặt, ánh mắt lạnh lùng.

Xem ra vụ án đang tiến triển không thuận lợi.

Ba cô nói đúng, bây giờ không phải là lúc sĩ diện, chậm trễ thêm một giây, khả năng đứa nhỏ bị giết hại sẽ tăng thêm một phần.

Cô dứt khoát đánh cược một lần, lớn tiếng nói: “Cảnh sát Trần, vụ của Trần Lăng Huy là tôi tìm ra manh mối.

Nếu như anh tin tưởng tôi, tôi cũng có thể giúp anh tìm ra manh mối của cô bé này.”
“Để cô ấy vào!”
Mẹ Đường nghe nói rằng cô có thể tìm được Phi Phi, trong nháy mắt hai mắt đều sáng cả lên.

Trần Bạc Vũ nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy trên mặt Nhan Lôi lộ vẻ lo lắng.

Cô thật sự đang lo lắng cho cô bé bị mất tích này.

Giờ khắc này anh bỗng nhiên cảm nhận được, ánh mắt của cô gái này rất chuyên nghiệp, cô có lý trí và khả năng phán đoán, không phải loại phần tử xốc nổi tích cực kia, trong đó còn có một thứ gọi là hi vọng.

Hi vọng, không phải là thứ hiện tại đang thiếu nhất sao?
Trần Bạc Vũ bình tĩnh đáp: “Cho cô ấy vào.” Kết quả của việc trái quy tắc thì để một mình anh gánh chịu.

“Cảm ơn anh!”
Nhan Lôi bế bạn nhỏ ba ruột của mình đi vào, nói là không yên tâm để con trai ở bên ngoài nên để cậu bé cùng cô vào trong.

Một đứa bé năm tuổi, người lớn đều cho rằng cậu bé không hiểu chuyện, cũng không hề để ý.

Cứ như vậy, hai ba con họ Nhan cùng nhau xem hết toàn bộ camera giám sát.

Sau khi xem xong, Nhan Quốc Hoa đưa ánh mắt nhìn con gái, ông đã biết cô bé Đường Phi Duyệt đi đâu, chúng ta làm theo từng bước, liên hệ qua tai nghe không dây..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương