Cùng hắn sa vào đêm dài
5.

Ta gật đầu, phóng hắn ra cửa
Tác giả: Toại Uyên
Vương Nhiên nhìn Tần Thương, trong lòng đột nhiên bàng hoàng, cô buồn bã nói,
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Cô gái nhỏ, không cần lo lắng, tôi hiện tại khá tốt
Cuối cùng Tần Thương cũng gỡ miếng dán nhiệt ra, chiếc thảm trượt xuống, nửa nằm trên đùi anh.

Anh cảm thấy trong phòng thực ngột ngạt, mùi thuốc khử trùng trong không khí không thể tản đi
"Sau đó anh với Anh Dương vẫn ở bên nhau sao?
Tần Thương khẽ gật đầu, "Ừm, tôi cùng hắn sống cùng nhau ở tỉnh nhỏ hai năm, sau đó bà nội qua đời, chúng tôi lo tang lễ xong thì về lại nơi này.

Hắn rất thông minh, có đầu óc buôn bán, cho dù không dựa vào gia đình thì công việc kinh doanh của hắn cũng làm ra dáng ra hình, còn tôi thì làm việc trong một công ty internet, sau khi chúng tôi có một khoảng tiết kiệm liền cùng nhau mua một căn phòng để sống ổn định
Vương Nhiên nhìn Tần Thương, môi khẽ nhích, ngập ngừng vài cái, thật lâu sai mới sắp xếp lại lời nói để hỏi ra một câu có vẻ mạo muội
"Vậy tại sao anh lại bị…bị nhiễm loại bệnh này?"
Tần Thương nghiêng đầu, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, con ngươi màu nâu theo ánh mắt trời chiếu rọi nhạt nhòa đi xuống, Tần Thương nói
Mọi thứ đều có vết nứt, tình cảm giữa tôi và hắn cũng vậy."

Nói xong câu này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Dương Dật Thiên đi vào, trong tay còn cầm theo hộp cơm, hắn lập tức đi đến cạnh Tần Thương, cúi người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm tình trạng của anh
Tần Thương cuời nói: "Không có việc gì."
Dương Dật Thiên dọn chiếc bàn đến trước mặt Tần Thương, sau đó hắn nhìn về phía Vương Nhiên, nói "Em ấy giữa trưa phải nghỉ ngơi trong chốc lát, các cô hơn hai giờ chiều rồi lại đến đi."
Vương Nhiên vội vàng gật đầu không ngừng, dắt theo nhiếp ảnh gia, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dương Dật Thiên quả nhiên làm sườn heo om, ngoài ra còn có canh gà hầm, còn xào một ít rau xanh, hắn dọn tất cả đồ ăn lên bàn, đặt trước mặt Tần Thương.

Sau đó thì đứng dậy rót cho anh một ly nước
Đầu tiên Tần Thương gắp một miếng sườn, hương vị cũng không tệ lắm
Trước kia Dương Dật Thiên sẽ không nấu ăn, đều là do Tần Thương phụ trách, sau đó có một lần Tần Thương bị dầu bắn lên mặt, Dương Dật Thiên đau lòng đến mức sẽ không bao giờ cho anh bước vào phòng bếp thêm lần nào nữa.
Dương Dật Thiên đặc biệt tìm một đầu bếp để học hỏi, Tần Thương thích ăn cái gì, hắn liền làm cái đó, lúc bắt đầu làm cháy rất nhiều đồ ăn, còn làm hỏng hết hai cái nồi
"Ăn ngon lắm." Tần Thương khen ngợi, Dương Dật Thiên mỉm cười tiến tới, dựa gần Tần Thương, xếp bằng ngồi trên mặt đất
"Em thích thì tốt."
Thích."
Sức ăn của Tần Thương nguyên bản không lớn, hiện tại còn bị bệnh, cho nên ăn một chút thì đã no, Dương Dật Thiên còn đút cho anh vài muỗng canh gà, rồi dọn dẹp lại chén đũa
Tần Thương trước gắp một chiếc đũa xương sườn, nếm hương vị cũng không tệ lắm.
" Buổi tối em sẽ về nhà"
Dương Dật Thiên nói " Để anh đi hỏi bác sĩ một chút..
Tần Thương nắm tay Dương Dật Thiên, dịu dàng lên tiếng, "Lượng virut đã giảm đi rất nhiều, không có việc gì đâu, em muốn về nhà, ở đây buồn quá."
Dương Dật Thiên hôn lên trán của anh, thương tiếc nói " Được.

Giữa trưa, anh mặt trời dần dần di chuyển, lười biếng lui về phía sau.

Dương Dật Thiên kéo bức màn lên, ôm Tần Thương đến trên giường, Tần Thương tựa vào cánh tay hắn, thân thể đều cuộn tròn trong lồng ngực của hắn, vùi đầu vào lòng hắn.
Dương Dật Thiên ôm anh, dỗ anh đi ngủ, Tần Thương hít hít mũi, buồn bực bội "Dật Thiên, anh đi tắm đi."
Thân thể của Dương Dật Thiên đột nhiên cứng đờ, không nói lời nào.

Tần Thương cảm giác buồn nôn, những món vừa mới ăn nhộn nhạo ở trong bụng, trào lên cổ họng, rốt cuộc thì anh không thể chịu đựng nổi, đẩy Dương Dật Thiên ra, nôn khan một trận
"Tiểu Thương." Dương Dật Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của anh, Tần Thương có chút tránh né, anh cúi đầu, cũng không nhìn vào Dương Dật Thiên, nói "Anh lại đi gặp cậu ta, có đúng không?"
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Tần Thương rất chắc chắn, Dương Dật Thiên vội vàng bước qua, mạnh mẽ ôm chặc lấy anh "Anh không đi gặp cậu ấy, là cậu ấy tự tới."
"Cho nên anh để cho cậu ta bước vào nhà."
Dương Dật Thiên không thể phản bác "Tiểu Thương, xin lỗi, anh đã nói rất rõ ràng với cậu ấy
Tần Thương mỉm cười chua xót "Dật Thiên, anh có phải là đang thương hại em không?"
"Không phải, không phải, Tiểu Thương, em tin anh, anh yêu em, anh vẫn luôn rất yêu em, anh yêu em mười mấy năm rồi.
Nói xong thì Dương Dật Thiên liền muốn hôn anh, Tần Thương nghiêng đầu tránh né, lông mi run rẩy cụp xuống, giọng nói có chút đứt quãng
"Em muốn… muốn nghỉ ngơi một lát."
Dương Dật Thiên cố chấp hôn anh, hôn lên giọt nước mắt ở khóe mi Tần Thương.

"Đừng nghĩ nhiều, Tiểu Thương."

"Tiểu Thương, ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà, được không,?
Tần Thiên quay lưng về phía hắn, nằm xuống, bả vai khống chế không được mà run nhẹ.
Tần Thương không phải người có mũi nhạy cảm, chẳng qua mùi hương trên người của Dương Dật Thiên quá quen thuộc, bao gồm cả mùi nước hoa mà nam sinh ấy sử dụng, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta liền nung cháy lồng ngực của Tần Thương, trái tim đang đập, lại bị tàn bạo khoét đi một miếng, để lại vết sẹo không thể xóa nhòa
Tần Thương cùng Dương Dật đã cùng nhau đi qua bảy năm ngứa ngáy, nhưng đến năm thứ chín, cơn ngứa này đột nhiên không kịp phòng bị mà xuất hiện, càng cào càng ngứa, chảy máu thôi còn chưa đủ, một hai phải cắt đi da thịt, máu chảy đầm đìa lộ ra xương trắng.
Dương Dật Thiên quen biết với nam sinh ấy ở trong một quán rượu, trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài xoăn ngang vai, lúc cười lên thật sự rất giống yêu tinh, mà thật ra chính là một tên yêu tinh đi.
Cậu ta giống như một con trăn màu trắng xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, xuất sắc sinh động.

Trong giây phút Tần Thương mở cửa, còn cảm thấy bản thân đang lạc vào cảnh quay phim nào đó
Mà một vai chính khác chính là Dương Dật Thiên.

Bộ phim này nếu có thể bán đi thì chắc chắn sẽ hot, còn bán được giá rất cao
"Làm sao anh lại phát hiện ra?"
2 giờ 30 phút, Dương Dật Thiên đã rời đi, Vương Nhiên cùng Tần Thương tiếp tục buổi nói chuyện khi sáng.

Đôi mắt của Tần Thương có chút đỏ lên, đại khái là buổi trưa không có ngủ ngon, anh vô lực thở dài
"Chúng tôi ở bên nhau đã lâu lắm rồi, ngày đêm ở chung, một ánh mắt một cử chỉ tôi đều biết hắn đang nghĩ gì."
Hôm đó chúng tôi ăn xong cơm tối, hắn đi rửa chén, động tác không được tự nhiên, còn lén nhìn vào đồng hồ, tôi hỏi hắn là có chuyện gì sao? Hắn nói, có một bữa xã giao cần phải đi ra ngoài một chuyến
Tôi gật đầu, từ trong ánh mắt của hắn, tôi biết, hắn đang nói dối
Tôi không có vạch trần hắn, nhớ tới khoảng thời gian trước, chúng tôi nằm ở trên sô pha nói chuyện phiếm, hắn có nhắc đến một người với tôi, hắn nói trẻ con bây giờ quá khôn lanh, quá sành sỏi.

Tôi hỏi "Anh thích sao?"
Hắn cười ôm lấy eo của tôi, không nặng không nhẹ xoa mặt tôi: Quá ồn ào, nào có tốt như Tiểu Thương."

Nói thật, tôi cũng không có tin, tôi biết bản thân mình không thú vị, nhàm chán, nhạt nhẽo, cứng nhắc, không biết lãng mạn….

Tôi tự ti từ trong xương
Ngần ấy năm, không phải không có ai theo đuổi hắn, cho dù chúng tôi mang nhẫn cặp, ở trên mạng xã hội biểu lộ thân phận của đối phương nhưng những người theo đuổi hắn vẫn nối liền không dứt
Tôi cũng từng sợ hãi, nhưng Dương Dật Thiên cho tôi một cảm giác rất an toàn, ở trên vòng bạn bè đều là tôi, sẽ đưa tôi đi tới một vài bữa tiệc quan trọng, luôn đối tốt với tôi
Chỉ là, người đó lại khác, Dương Dật Thiên chỉ thuận tiện nói một câu, tôi liền khắc sâu vào ký ức
Cho nên nhân lúc hắn đang rửa chén, tôi liền mở ra di động của hắn, tôi biết hết mật khẩu của hắn, nhưng rất hiếm khi xem điện thoại của hắn, không ngờ lần đầu tiên kiểm tra lại trúng giải thưởng lớn
Avatar là một nhân vật hoạt hình đáng yêu, Dương Dật Thiên không lưu tên của cậu ta, cậu ta nhắn rất nhiều tin cho Dương Dật Thiên, tôi từ từ lướt lên trên, trái tim cũng chậm rãi chìm vào hồ nước lạnh
Lịch sử trò chuyện của bọn họ rất ái muội, không chỉ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, mà còn có rất nhiều lời nói có ý tứ không rõ ràng
[ Anh ơi, anh cũng tốt quá đi, tại sao anh ấy lại có thể quản anh quản đến nghiêm như vậy?]
[ Anh ơi, anh hôm nay đi ra ngoài sao?]
[ Anh ơi, anh cũng thật lợi hại]
[ Anh ơi, em nhớ anh, em có thể gặp anh không?]
Mà câu trả lời của Dương Dật Thiên, từ ban đầu thờ ơ bỏ mặc, sau đó thì biến thành như có như không đáp lại
Tôi như rơi vào động băng, cái lạnh thấu xương che trời lấp đất thổi vào xương cốt, tin tức mới nhất hiện ra, là một địa chỉ, chữ màu đen rơi vào trong mắt của tôi, như dao cắt kiếm đâm xé rách tôi
Tôi giả vờ trấn tĩnh, đặt điện thoại về chỗ cũ, trên mặt bình tĩnh, hỏi hắn
"Anh còn muốn đi ra ngoài sao?"
Bước chân của Dương Dật Thiên khựng lại một chút, lau nước trên tay, nói "Ừ, khách hàng này đã hẹn với anh rất lâu rồi, vẫn là nên đi gặp một chút, anh sẽ cố gắng về sớm, được không?"
Thanh âm của hắn rất từ tính, rất êm tai, luôn có một sự mê hoặc nào đó khiến tôi bất giác chìm đắm.

Tôi gật đầu, để hắn ra khỏi cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương