Tác giả: Toại Uyên
Mặt trời dần lặng xuống, những sợi tóc ngắn phủ trước trán Tần Thương, tạo nên một mảnh ánh sáng đen tối ở nơi mí mắt, Vương Nhiên nhìn không rõ cảm xúc trong ánh mắt của Tần Thương, nhưng lại có thể cảm nhận được bị thương mãnh liệt trên người của anh
Đĩa táo đã bị thâm hết rồi, một miếng nhỏ đều biến thành màu nâu thẫm, Tần Thương nhìn, không có ăn, cũng không vứt bỏ
"Sau đó, cha mẹ của hắn cũng tới tìm tôi, đầu tiên là tức giận đánh chửi, tiếp theo là khóc lóc van nài tôi, mong tôi buông tha Dương Dật Thiên, tôi không nói một lời nào, mặc họ vừa đánh vừa mắng, hờ hững nhìn bọn đau khổ cầu xin
Tôi trơ mắt nhìn bọn họ đau khổ, lại không làm được gì.

Tôi như một con thú bị mắc kẹt, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát mọi thứ
Nhưng mà tôi luyến tiếc, luyến tiếc Dương Dật Thiên đối tốt với tôi
Hắn biết được cha mẹ của hắn tới, ngay lập tức liền trở về nhà, chạy đến bảo vệ tôi, nặng lời với cha mẹ của mình, cha mẹ của hắn cũng đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này, đóng sầm cửa rời đi
Hắn tìm ra được hòm thuốc, giúp ta xử lý vết đỏ trên gương mặt.

Thật ra tôi một chút cũng không đau, nhưng tôi vẫn muốn khóc, trốn ở trong lòng ngực của hắn, cái gì cũng không muốn đối mặt
Tôi nói "Dương Dật Thiên, anh đừng vứt bỏ em"
Hắn ôm chặt lấy tôi, nói "Sẽ không, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.
Tôi vẫn còn rất sợ hãi, đôi mắt bị những giọt nước mắt che đi khiến tôi chẳng thể mở ra, tôi lặp lại xác nhận với hắn "Dương Dật Thiên, anh nói, anh sẽ ở bên em cả đời."
Dương Dật Thiên trả lời "Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi mã bên nhau"
Mỗi ngày đều từ từ trôi qua, như thể tất cả mọi thứ đều sẽ tốt lên, chính là tôi vẫn luôn rất đau khổ, loại cảm xúc này cứ quấn lấy tôi, cũng ảnh hưởng đến Dương Dật Thiên
Mối nguy hiểm HIV như một con dao treo ở trên đầu của tôi, từng giây từng phút đều lo lắng con dao sẽ rơi xuống, rất nhiều lần tôi phát sốt phải nhập viện, chúng tôi đều cực kỳ căng thẳng, mỗi ngày trôi qua thật sự quá khó khăn, may mắn là có Dương Dật Thiên, tôi mới có thể sống sót từ lần này đến lần khác
Có một buổi tối, công ty của hắn rất bận, vẫn chưa có tan làm, hắn gọi điện về nhà dặn dò tôi ăn cơm, tôi ừ vài tiếng, sau khi cúp điện thoại, sửng sốt trong chốc lát, tôi không biết phải làm gì, nhìn nhìn tủ lạnh, không có đồ gì để ăn, đơn giản đeo khẩu trang rồi bước ra ngoài

Đã lâu rồi tôi chưa ra khỏi cửa, trên đường xe đông đốc, người đến người đi ồn ào ầm ĩ, khiến tôi nhất thời bị hoảng sợ, đây mới thật sự là cuộc sống
Tôi chọn một nhà hàng yên tĩnh, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ở chỗ này có thể nhìn bao quát quang cảnh bên ngoài đường phố, tôi rất thích.
Thế gian hỗn loạn phồn hoa, nằm ở trong mắt tôi,
như thể tôi mới là thượng đế nắm giữ vận mình trong tay
Tôi ăn xong, người phục vụ không có hối thúc tôi rời đi, vậy nên tôi liền ngồi ở đây thêm một lúc, rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
Thực trùng hợp, tôi nhìn thấy Dương Dật Thiên, bên cạnh hắn còn có một cô gái, cô gái kia mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ, mái tóc xoăn, trong lòng ngực ôm một cuốn sổ, mỉm cười mong đợi nói chuyện với Dương Dật Thiên
Dương Dật Thiên cũng đang trò chuyện với cô ấy, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cổ, bọn họ đi ở trên đường, thoạt nhìn rất xứng đôi, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ bọn họ là một cặp.

Đột nhiên, rất nhiều thứ xẹt qua trong đầu tôi, điên cuồng chuyển động
Bọn họ dừng lại ở quán trà sữa ở trên đường, có lẽ là Dương Dật Thiên được cô ấy nhờ vả cầm lấy cuốn sổ, cô gái nhỏ lập tức đi xếp hàng, mua hai ly trà sữa
Một ly trong đó, là đưa cho Dương Dật Thiên, ắt hẳn Dương Dật Thiên không thích loại đồ ngọt này, chẳng qua tôi vẫn thấy hắn nhấp lên vài ngụm
Tôi có lẽ là nên bước xuống, hoặc gọi điện thoại cho Dương Dật Thiên, nói cho hắn biết tôi đang ở đây, nhưng mà tôi cái gì cũng không làm.

Tôi nhìn bóng dáng của bọn họ, càng lúc càng xa, dần dần biến mất khỏi đường phố nhộn nhịp
Giọng nói của Tần Thương ngày một nhẹ hơn, Vương Nhiên càng nghe càng trầm trọng, cô nhịn không được lên tiếng
"Anh Tần, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, anh hẳn là nên buông bỏ những suy nghĩ trói buộc kia, tin tưởng anh Dương, cùng anh Dương ở bên nhau, cố gắng điều trị, sống thật là tốt
Ánh mắt của Tần Nhiên mờ mịt, mỉm cười một chút
"Tôi buổi tối thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mẹ của tôi, bà ấy ngồi dưới gốc đa ở đầu làng, nhìn còn đường bê tông thông xe, chờ cha trở về, hết lần này đến lần khác gọi tên ông ấy
Tôi kéo bà về nhà ăn cơm, bà ấy không chịu còn khóc với tôi, những giọt nước mắt như màn mưa rơi xuống, muốn dìm chết tôi.


Xin hãy đọc truyện tại == ТгumTru уen.

м E ==
Tôi khóc lóc tỉnh dậy, Dương Dật Thiên hỏi tôi bị làm sao cây, tôi nức nở, không thở được.

Hắn vỗ nhẹ sau lưng của tôi, an ủi tôi
Tôi cảm thấy giữa chúng tôi như có một tầng băng trôi, hai trái tim chân thành nổi ở trên mặt nước, còn phần khuất dưới đáy là một khoảng trống không thể vượt qua.
Chàng trai đó nói không sai, chênh lệch giữa tôi và Dương Dật Thiên thật sự quá lớn, tôi lúc nào cũng có thể phát bệnh mà chết, mà hắn lúc nào cũng có thể tìm thấy người mới
Quan hệ của chúng tôi, cho dù có cố gắng hàn gắn như thế nào chăng nữa thì vẫn sẽ có một vết nứt, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng Dương Dật Thiên, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ, là cảnh làm tình của hắn cùng người khác
Tôi như một miếng thịt thối nát, tình yêu của Dương Dật Thiên đã không thể chữa khỏi tôi.

Tôi nhịn không được lo âu, ghen ghét, oán hận, uể oải….

Những cảm xúc tiêu cực ấy cứ đan xen lấy nhau, bắt lấy tôi một bước khó đi
Bên ngoài trời đang mưa, lúc đầu rơi vài hạt tí tách, sau đó thì lớn dần lên, trời mưa tầm tã như đang gột rửa hết tất cả mọi thứ ở trên đời này
Vương Nhiên khuyên giải an ủi Tần Thương, đôi mắt của Tần Thương khép hờ, cũng không biết có nghe được hay không.

Một lát sau, anh đưa tay ôm đầu, nói với Vương Nhiên
"Tôi dạo này vẫn luôn mất ngủ, thật xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.

Vương Nhiên lo lắng nhìn anh, bầu không khí yên ắng trong phòng khiến Vương Nhiên không thể ở lại, cô nhìn đồng hồ, ước chừng Dương Thiên hẳn là sắp về nhà, cho nên cô cũng liền rời đi
Kỳ Thực Tập của Vương Nhiên đã trôi qua, công việc cũng bận rộn hơn, bài báo phỏng vấn Tần Thương, Vương Nhiên không muốn cho người khác viết, bản thân cũng không chậm chạp chưa gõ được chữ nào, cho nên liền gác lại
Sau khi rời khỏi nhà Tần Thương ngày hôm đó, cô vẫn luôn lo lắng cho tình trạng của Tần Thương, muốn rủ Tần Thương đi chơi, nhưng lại không có thời không có thời gian.

Tin nhắn gửi cho Tần Thương có mấy ngày đều không được hồi âm, dần dần, bọn họ liền cắt đứt liên lạc
Xuân đi thu đến, vài tháng sau, Vương Nhiên tan làm trở về nhà, gửi cho Tần Thương một tin, hỏi tình trạng của anh thế nào rồi, Tần Thương trả lời rằng bản thân đang điều trị ở bệnh viện.

Vương Nhiên nhận ra có gì đó không ổn, gặng hỏi là sao lại như thế?
Tần Thương trả lời, bị viêm màn phổi
Vương Nhiên đột ngột sững người, thật lâu sau, bàn tay gõ phím của cô đều đang run rẩy [Bước vào giai đoạn phát tác AIDS sao?]
[Ừm]
Trong đầu của Vương Nhiên giống như có một sợi dây bị cắt đứt, đôi mắt bất giác đỏ bừng, cô nhắn tin
[Anh đang ở bệnh viện nào?]
[Anh Tần, em đến gặp anh ngay đây]
[Em không sợ, em muốn gặp anh, em nhất định phải gặp được anh]
Ở đầu dây bên kia Tần Thương dừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhắn địa chỉ qua.

Vương Nhiên lập tức ra ngoài bắt xe đến bệnh viện
Ban đêm, bệnh viện vẫn luôn rất bận rộn, bóng người hỗn loạn, mùi vị sát trùng trong không khí dính lên toàn thân Vương Nhiên, cô đỏ hốc mắt đi đến phòng bệnh của Tần Thương, Dương Dật Thiên mở cửa cho cô, lúc cô đi vào, Dương Dật Thiên liền bước ra ngoài
Vương Nhiên không có chú ý đến sắc mặt của Dương Dật Thiên, ánh mắt của cô dừng ở trên người Tần Thương.

Tần Thương lại gầy rồi, dáng hình mảnh dẻ, giống như có một bộ xương chống đỡ ở bên ngoài, hốc mắt cũng lõm vào sâu bên trong, con ngươi màu nâu ấy đã không còn một chút ánh sáng nào
Tần Thương nằm trên giường bệnh, anh vẫn luôn nhàn nhạt mỉm cười, mời Vương Nhiên ngồi xuống.


Vương Nhiên sao có thể ngồi được chứ, nhìn bộ dáng này của Tần Thương, Vương Nhiên suýt chút nữa bật khóc, hỏi anh
"Tại sao lại nhanh như vậy, thời kỳ ủ bệnh bình thường không phải là mấy năm lẫn sao?".
Tần Thương xua tay ra hiệu bảo cô cách xa anh một chút, Vương Nhiên khăng khăng bước tới, nước mắt ngưng tụ ở trong hốc mắt, Tần Thương tựa mình ngồi dậy, mệt mỏi thở dài
"Có thể do cơ địa của tôi hơi kém."
Vương Nhiên im lặng rơi nước mắt, Tần Thương an ủi cô "Sống chết có số, phận số sẽ có ngày khô cằn, tôi đã dự đoán được, cho dù có hơi sớm, nhưng tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi, cũng coi như giải thoát
Vương Nhiên khóc lóc nói không ra lời, cô nhìn Tần Thương, gầy trơ cả xương, mặt không còn chút máu.

Ánh đèn trắng trong phòng bệnh thật chói mắt, con bướm trắng tinh kia đã gần như trong suốt, Vương Nhiên muốn vươn tay chạm vào, đầu ngón tay lại xuyên thấu qua, làm thế nào cũng bắt không được.
"Anh Dương….

Có sao không?"
Tần Thương nhấp miệng, rũ mắt xuống, giọng nói yếu ớt: "Tôi không biết."
"Anh ấy chắc sẽ buồn lắm."
"Ừm."
"Anh chắc chắn phải khỏe lại, còn hy vọng, khoảng thời gian trước em có đọc qua một bài viết, nói rằng đã có kết quả nghiên cứu mới, có hy vọng bệnh HIV sẽ chấm dứt vào cuối năm 2030
Tần Thương nói "Được"
Vương Nhiên lại cùng Tần Thương nói chuyện khác, cô nói ở đây sắp tổ chức một buổi triển lãm hoa mùa thu, có rất nhiều loại hoa để xem như hoa cúc hoa hướng dương hoa hải đường…, rất đồ sộ, đến lúc đó có thể cùng nhau đi xem
Tần Thương mỉm cười nhợt nhạt, thong thả chớp mắt, không từ chối cũng không đồng ý
Trời đã tối muộn, mặc dù Vương Nhiên muốn cùng Tần Thương nói thêm một lúc, nhưng mà nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Vương Nhiên, cũng chỉ kêu anh sớm nghỉ ngơi, hôm khác lại tới thăm
Tần Thương gật đầu, nhìn cô rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương