Và ánh mặt trời ôm lấy mặt đất

Và ánh trăng chiếu, hôn mặt biển

Những nụ hôn đó có nghĩa gì đâu

Nếu như em không hôn anh?

—— "Triết lý về tình yêu" – Shelly

*

"Tại sao em phải hỏi câu hỏi đầy ngu ngốc đó, em có trong trái tim anh hay không ư? Từ khi gặp em ở Israel, nó đã chẳng còn thuộc về anh nữa rồi."

Nói xong lời kia, Tiết Định cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Không đợi cô trả lời, lại một lần nữa tiến tới.

Nụ hôn lần này của Tiết Định không còn dịu dàng như lần đầu.

Có lẽ là do phải kiềm chế quá lâu, nín nhịn lâu ngày, nụ hôn của anh giống như ngọn lửa, nóng hổi rừng rực, thiêu đốt hoàn toàn lý trí của Chúc Thanh Thần, đầu mũi và khoang miệng tràn ngập hơi thở của anh.

Dường như tim cũng ngừng đập, bóp nghẹn không thở nổi.

Chúc Thanh Thần cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường, như đang phiêu du giữa những tầng mây.

Tâm hồn hòa quyện vào lời nói của anh, hô hấp hòa tan nơi đầu môi của anh.

Có thể là do luôn chết mê chết mệt người đàn ông này, nên cô cũng buông thả bản thân, nỗ lực đáp lại nụ hôn kia.

Nhưng cô lại không nhịn được cười, hai gò má ửng đỏ, đáy mắt long lanh như nước, hai tay che mặt len lén nhìn anh, "Nào có thể như vậy, đã nửa tiếng... "

Tiết Định nhìn cô đầy ẩn ý.

Người con gái này, thật sự quá dễ thương, thật sự khiến người ta hận không thể muốn cô ngay tại chỗ.

Nhưng có lẽ như vậy lại quá nhanh.

Anh thực sự không hối hận vì nụ hôn trong lúc xúc động vừa rồi của mình, lời trong lòng cũng đã nói ra nhưng còn có quá nhiều chuyện cần phải sắp xếp, nên tiến hơn một bước là không thể.

Đồng hồ treo tường chỉ một giờ sáng.

Anh nói: "Anh đi chuẩn bị giường cho em."

Chúc Thanh Thần ngồi trên ghế sofa cười toét miệng, "Hay là chúng ta ngủ chung đi?"

Tiết Định dừng bước, quay đầu nhìn cô, " Chúc Thanh Thần, em có thể rụt rè một chút được không?"

Cô bĩu môi, "Thiếu nợ anh nhiều tiền như vậy, cũng không biết đời này có thể trả hết hay không? Bằng không dùng con người của em đi, được không?"

"..."

Tiết Định thật sự không muốn nói cho cô biết lý do thời gian này họ không thể gần gũi.

Cũng chỉ là xoay cổ lại chứ không quay đầu lại.

Cô vẫn không biết ngại mà trêu chọc anh.

Liếc cô một cái, mặt anh không một chút cảm xúc quay đi, nhưng vẫn nói với lại một câu: "Anh là đàn ông, sao có thể dễ dàng bị em dụ dỗ như vậy?"

Phía sau truyền đến tiếng cười ha ha không dứt.

Anh cúi đầu đi vào phòng, cũng không vội vã bật đèn lên.

Anh lười nhác dựa vào vách tiếng, im lặng nở nụ cười. Đêm nay hoang đường mà lại điên cuồng, là do anh đã rất nhiều năm chưa từng sinh hoạt như thế này nên đã năm lần bảy lượt phá vỡ quy tắc.

Nhưng nghĩ lại, vì gặp được cô nên chuyện hoang đường này cũng trở nên rất bình thường.

Con người Chúc Thanh Thần chính là sự phản ánh bản thân Tiết Định.

Ngôi nhà này có quá nhiều phòng, phòng ngủ này là của anh, sau là của Lưu Học Anh. Tiết Định thay Chúc Thanh Thần dọn dẹp phòng nghỉ cho khách thật sạch sẽ, chỉ cần lấy ga giường và chăn gối trong ngăn kéo trải ra là được.

Cửa sổ của căn phòng này nhìn ra sẽ là sân trước.

Tiết Định đang trải giường lại bỗng thoáng thấy bên ngoài có bóng người, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy không biết từ lúc nào Chúc Thanh Thần đã chạy ra bên ngoài.

Cô chỉ mặc đồ ngủ mỏng, áo khoác thậm chí còn không mặc.

Bên ngoài còn có tuyết rơi.

Anh đẩy cửa sổ ra, muốn nhắc cô nhanh chóng vào nhà.

Gió lạnh lùa vào trong phòng, anh còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Chúc Thanh Thần đứng giữa trời tuyết vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng không ngớt lời reo hò.

Cô ngửa đầu nhìn lên trời tuyết bay nhẹ nhàng, giơ hai tay đón lấy.

Trên khóe miệng nở nụ cười tươi rói bừng sáng cả trời đêm.

Tiết Định chỉ biết há miệng, một chữ cũng không thể nói ra.

Anh chăm chú nhìn dáng vẻ chơi đùa đến ngây ngốc của cô, trái tim như chệch đi một nhịp, hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng anh thở dài, đặt chăn trong tay xuống, vòng qua phòng khách đi ra ngoài. Tiện tay lấy áo khoác trên móc treo áo khoác vội lên người rồi im lặng đạp tuyết đi tới phía sau cô.

"Trời lạnh." Anh thấp giọng nói, choàng áo khoác trên người lên người cô.

"Không lạnh." Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười cười.

Còn mạnh miệng nói không lạnh.

Mũi đỏ bừng, tay cũng lạnh đến dọa người.

Nhìn cô khoác chiếc áo của mình, Tiết Định tưởng cô như đứa trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, rất muốn cười nhưng phải nhịn lại, vừa cố gắng kéo cô trở vào nhà vừa trách mắng, "Em có bị làm sao không vậy? Ăn mặc như thế này chạy ra ngoài rồi trúng gió thì sao? Em nghĩ thân thể mình khỏe mạnh, thật sự khỏe như trâu bò sao?"

Bị kéo vào trong cũng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại trong nháy mắt cô đóng cửa, đột nhiên kéo anh lại.

Xoay người ép anh sát vào cửa.

Anh rất cao, còn cô lại quá thấp, chênh lệch đến gần 20cm khiến cô phải kiễng chân ngửa đầu mới có thể chạm sát đến khuôn mặt Tiết Định.

Chúc Thanh Thần nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chỉ là muốn xác định." Cô ngửa đầu, chỉ cần kiễng chân thêm vài centimet nữa là môi chạm môi, "Đêm nay không phải là mơ."

Tiết Định cúi đầu nhìn cô, nghĩ mãi không nói được một từ.

Còn cô thì cười như một chú mèo con bị trêu chọc, nhón chân muốn hôn anh.

Chỉ còn cách một tẹo nữa thôi vậy mà anh lại đưa tay kéo cổ áo, kéo cô ra.

Tiết Định lách người ra, liếc cô một cái.

"Chúc Thanh Thần, anh biết em rất bạo. Nhưng có một điều em phải nhớ cho kĩ." Vừa dứt lời, anh đã xoay cô lại đè lên cửa, lấy thân thể cao lớn chắn ngang khiến cô hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.

Cúi người hôn cô, anh nói: "Anh là đàn ông. Loại chuyện như vậy, phải để cho anh chủ động."

*

Không biết rõ tối hôm đó đến cùng hôn bao nhiêu lần, thời gian dài tới bao lâu.

Cũng thực sự là lạ lùng, cứ tưởng rằng hôn môi cùng lắm là yêu, là khúc dạo đầu nhưng lại không phải như vậy, không có sự giao hòa thể xác, vẻn vẹn chỉ có môi chạm môi lại có thể làm cho con người ta mê muội đến quên cả thời gian.

Lúc ở ngoài sân, Chúc Thanh Thần có nói trong tối nay có đến hai lần anh muốn hôn cô.

Lời này không đúng.

Bởi vì từ lúc cô xuất hiện ở ngõ, ngoài cửa lớn, bất kỳ giờ phút nào anh cũng muốn làm vậy.

Cuối cùng, Tiết Định phải đem hết ý chí kiên nghị của bản thân, cố kìm nén không "thịt" Chúc Thanh Thần ngay tại chỗ để xách cô vào trong phòng, "Ngủ."

Người con gái kia thì lại luôn miệng nhắc đến vấn đề nhạy cảm mà anh đang muốn kiềm chế.

Tiết Định ngoài cười nhưng trong không cười, "Một đêm trị giá ba mươi vạn, thịt đắt như vậy anh không dùng nổi đâu."

Anh không phải bảo thủ, càng không phải chính nhân quân tử.

Anh và cô đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, hôn cô là do kích thích đến cực điểm, cử chỉ thân mật hơn nữa thì chí ít cần phải nhìn nhận lại một cách chính thức mối quan hệ này.

Cách nhau một bức tường, hai người đều đi vào giấc ngủ.

Chúc Thanh Thần nhìn trần nhà bắt đầu tính toán cho tương lai, Tiết Định trong bóng đêm trầm tư.

Cô nghĩ.

Sẽ không phải một đêm qua đi anh ấy đã thay đổi chứ?

Nếu như anh thay đổi thật, cô sẽ phải cho anh ấy biết rằng, các tế bào trên người cô mỗi ngày đều không ngừng thay đổi, vậy nên mỗi một ngày đều là nụ hôn đầu của cô, anh phải chịu trách nhiệm!

Anh nghĩ.

Nguy rồi, đại khái thật sự muốn thỏa hiệp, nhưng người phụ nữ kia lại mãnh liệt giống như ngọn lửa, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Vậy thì không quan tâm mà cứ đi thôi, vậy thì sẽ mang theo nữ chiến sĩ này, dù ích kỷ, dù cho một ngày kia sẽ hối hận thì cũng đã cùng nhau đến mảnh đất vàng, cùng nhau trải qua một khoảng thời gian dù không biết dài ngắn thế nào.

Nếu một ngày nào đó cô hối hận, anh sẽ để cho cô đi.

Cô nghĩ.

Hôn cũng hôn cả đêm, tại sao một chân bước vào cửa chính cũng khó khăn đến vậy? Chẳng lẽ cô còn chưa đủ nữ tính?

Không xong rồi, anh cho rằng cô giống như một người đàn ông.

Thật sự rất giống sao?

Chúc Thanh Thần cúi đầu, đưa tay sờ sờ ngực mình trong chăn, người ta nói thời gian giống như phép màu, chỉ cần cố gắng xoa bóp một chút rồi sẽ có. Nhưng ở mức độ này, cô không cần cố gắng cũng đã có, thật không đến nỗi giống như đàn ông được.

Anh nghĩ.

Thật sự chưa từng thấy người con gái nào như vậy, động một chút là đòi hỏi về vấn đề "thịt" này.

Xoay người, biết cô ở cách vách, cách nhau một bức tường, cũng không biết làm thế nào để ngủ. Trong đầu mơ hồ hiện ra vài hình ảnh, ban đầu ở Israel, lúc cô ở phòng tắm lạnh cóng anh đã ở trần ôm trọn cô vào lòng, dòng nước trong suốt từ giữa hai hàng lông mày lăn xuống, tràn ra...

Ngừng.

Thật con mẹ nó muốn điên rồi.

Hai người đều theo đuổi tâm tư riêng mình, không thể lập tức ngủ ngay.

Bỗng nhiên Tiết Định nghe thấy từ vách tường truyền đến hai tiếng, là Chúc Thanh Thần ở bên kia gõ nhẹ.

Nhà cũ không cách âm, dù cách một bức tường, nhưng chỉ cần thanh âm hơi lớn một chút là bên kia hoàn toàn có thể nghe rõ mồn một.

Tiết Định cất giọng hỏi, "Còn chưa ngủ sao?"

Giọng nói trong trẻo của Chúc Thanh Thần vang lên, mang theo ý ngủ, "Anh cũng chưa ngủ à?"

"Bây giờ ngủ đây."

"Em cũng vậy."

"Vậy em gõ làm gì?"

Cô dừng một chút, ý cười ngập tràn, " Muốn chúc anh ngủ ngon."

Tiết Định im lặng thở dài, biết mình đã hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, nhắm hai mắt, cũng cười khẽ, "Ngủ ngon, Chúc Thanh Thần."

Một giây lo lắng và lưỡng lự, chỉ một câu ngủ ngon đã tan biến hết.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi không ngừng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt che phủ toàn bộ người tuyết, đây cũng là điều đáng lo ngại.

Trong một khắc cuối cùng trước khi ngủ, Tiết Định nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, sự bứt rứt không an lòng kia cũng dần dần ổn định lại.

Có thể mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức anh lo lắng.

Nếu như bọn họ thực sự may mắn, cả quãng đường này không có sinh ly tử biệt thì cũng sẽ không bỏ dở giữa chừng chứ?

*

Bị tiếng chuông đánh thức, Tiết Định mở mắt, mất mấy giây để phục hồi tinh thần lại.

Móc điện thoại từ dưới gối ra.

Trên màn hình hiện rõ bây giờ là ba giờ rưỡi sáng.

Vậy là anh đã ngủ được hai tiếng.

Là chủ nhiệm Triệu gọi tới.

Nếu không có việc gấp thì cơ quan cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại.

Chí ít trong tám năm qua, anh chỉ nhận điện thoại vào ban đêm vẻn vẹn hai lần. Lần đầu tiên là lúc đóng quân ở Nam Phi bị tập kích, lần thứ hai là một đồng sự ở vùng Trung Đông bị phần tử vũ trang phi pháp bắt cóc.

Ánh mắt Tiết Định dừng lại trên màn hình điện thoại.

Mồ hôi sau gáy khiến anh lạnh cả người.

Trong lòng cũng trầm xuống.

Loại dự cảm bất thường tràn tới, bồn chồn cả người.

Anh ngồi dậy, vén chăn lên, đi chân trần tới bên cửa sổ, dường như không cảm nhận được cái lạnh buốt.

Nhận điện thoại, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói Triệu Lệnh Bình giống như vọng từ núi xa tới, trống rỗng, so với mấy ngày ở cơ quan lúc Tết thì đã già đi mấy phần.

Ông nói: "Tiết Định, Trần Nhất Đinh chết rồi."

Trần Nhất Đinh, 35 tuổi, phóng viên chiến trường Syria của Tân Hoa Xã, chi nhánh Bắc Kinh.

Anh ta lớn hơn Tiết Định năm tuổi, kinh nghiệm phong phú, là một phóng viên có năng lực xuất sắc. Lúc Tiết Định mới vào nghề từng được truyền đạt không ít kinh nghiệm, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Trong khoảng thời gian ngắn Tiết Định không nói gì.

Phía ngoài đèn đường vẫn sáng, trong đêm tối tuyết bay lả tả.

Lát sau, chỉ còn nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh hỏi một câu, "... Chết như thế nào?"

Triệu Lệnh Bình nói: "Biên giới Syria bùng lên xung đột vũ trang, Nhất Đinh theo quân chính phủ dùng xe thiết giáp đến chỗ xung đột, nửa đường gặp phải IS, bị cướp."

"Chết như thế nào?" Mỗi câu mỗi chữ đều không còn cảm xúc.

Triệu Lệnh Bình biết anh muốn hỏi điều gì.

Trầm mặc một lúc lâu mới nói rõ chân tướng.

"Đám người kia dùng lốp xe tải bọc qua thân thể cậu ấy, từ đầu đến chân tưới đầy xăng rồi cầm đầu điếu thuốc đốt."

Trong toàn bộ quá trình, anh ta bị băng keo dán kín miệng, chưa kịp kêu thành tiếng đã bị lửa thiêu toàn thân.

Đám người kia dùng di động quay lại video, đăng lên mạng, cuối cùng ghi chú: IS tuyên bố chịu trách nhiệm cho cuộc tấn công này.

Mà trong lúc này Trần Nhất Đinh đang lăn lộn dưới đất, quằn quại đau đớn trong lửa, trong video truyền đến tiếng người cười. Trong tiếng cười này không có chút tình thương hại đồng loại mà hoàn toàn vô tình, mất nhân tính.

Trần Nhất Đinh, 35 tuổi. Phóng viên chiến trường Syria của Tân Hoa Xã, sinh năm 1982 ở Hà Bắc, Trung Quốc, mất năm 2017 ở Syria.

Nguyên nhân cái chết: Trên đường ra chiến trường, bị IS thiêu chết.

Tiết Định cầm điện thoại, nghe Triệu Lệnh Bình hít thở nặng nề, không biết qua bao lâu, cất tiếng: "Đã hiểu, tôi lập tức đến cơ quan."

Cúp điện thoại, anh thay bộ quần áo ở nhà, mặc quần áo nghiêm túc.

Quần áo trong, cà vạt, âu phục, áo khoác bông.

Anh thay giày da, tự tay đặt lại điện thoại trên tủ giày, nhìn giống như đi làm, chỉ ngoại trừ ngoài cửa sổ là bóng đêm yên tĩnh, trời vẫn chưa sáng.

Cầm điện thoại trong tay, ngón cái dùng sức đến trắng bệch, dường như muốn bóp nát điện thoại.

Một đêm mộng đẹp, tiếc rằng chỉ có một nửa.

Phần còn lại, là ác mộng khó có thể quên được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương