Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
-
Chương 70
Chuyện này. Nghiêm khắc thì là do Lục Bảo Ny gây ra
Lại nói ngày hôm đó, Lục Bảo Ny được Trần Nhược Vũ khích lệ, đấu tranh giãy giụa một phen, rốt cuộc vẫn quyết định đem tâm ý của mình nói ra.
Cô ấy gọi cho Trần Nhược Vũ, bày tỏ muốn tìm cơ hội hành động, cô nói coi như cô không có may mắn như Trần Nhược Vũ cuối cùng thỏa mãn được mong muốn của mình, nhưng cô cũng không muốn tình cảm của bản thân được bỏ qua, không muốn tâm ý của mình uất ức, cũng coi như không còn gì để nuối tiếc
Trần Nhược Vũ nghe cô nói xong có chút khẩn trương, Lục Bảo Ny lại an ủi cô, nói mình đã nghĩ rõ, đã chuẩn bị tốt lắm, còn nói cho dù kết quả thế nào, cô ấy đều sẽ nói cho cô biết.
Ba ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny, cô ấy gào khóc trong điện thoại, nói cô vừa mới hẹn Chu Triết ra ngoài, đã nói hết với anh, Phản ứng của anh là sững sờ, dường như không biết trả lời cô thế nào, cuối cùng chỉ nói chuyện về thành phố C anh đã sắp xếp xong, không lâu sẽ về lại đó.
Lục Bảo Ny nói cô hiểu ý của Chu Triết, cho nên bây giờ xem như hai người họ chẳng có gì hết, tất cả đều trở về ban đầu, nhưng cô nửa đường nhịn không được liền gọi cho Trần Nhược Vũ. Cô nói mặc dù biết rõ kết quả là như vậy, nhưng nói ra được cô cũng rất cao hứng, nhưng lại cao hứng đến mức không khống chế được mà rơi nước mắt
Trần Nhược Vũ thấy cô ấy khổ sở như vậy, cô nói: “Thật xin lỗi”, cô cảm thấy nếu không phải cô, Lục Bảo Ny cũng sẽ không chịu những thứ này, còn không phải khóc đến như vậy, nhưng Lục Bảo Ny lại nói “Cảm ơn” với cô.
Trần Nhược Vũ nói việc này với Cao Ngữ Lam, hỏi cách nhìn của cô ấy. Cao Ngữ Lam nói thật ra như vậy cũng tốt, nói ra so với giữ mãi trong lòng sẽ tốt hơn nhiều. Cô cảm thấy Lục Bảo Ny nói cao hứng là bởi vì cô ấy dám làm chuyện mà ban đầu bản thân không dám làm, khổ sở là cho dù miệng nói không ôm hi vọng, nhưng thật ra trong lòng cũng ảo tưởng rằng Chu Triết cũng có gì đó với cô ấy.
Lương Tư Tư đối với chuyện này cũng có suy nghĩ, cô ấy cảm thấy chẳng có gì mà khổ sở hay không khổ sở, chàng trai kia nói là sắp xếp xong về quê, lại không có nói không thích cô ấy. Nếu như cô ấy chỉ là muốn lấy được một phần tình yêu, vậy thì có lẽ là có, đã từng có người thích cô ấy, vậy là cũng như cô ấy mong muốn. Còn nếu như cô ấy muốn một lòng một dạ, vậy bây giờ liền bắt đầu đi, đi giải quyết thử thách của tìn yêu, hoặc là cùng hắn đi thành phố C, hoặc là tranh thủ khiến chàng trai này lưu lại, đây không phải là chuyện tốt sao?
“Nhưng mà có lẽ Chu Triết không nói thích cô ấy, chỉ là muốn cự tuyệt một cách uyển chuyển, anh ấy thật ra là một người tốt”
“Vậy nói cô nương Lục Bảo Ny kia đi xác định lại đi? Cô ta có hỏi sao? Hỏi rõ chưa? Đàn ông có lúc cũng không chăm sóc như mọi người nghĩ đâu. Hắn cùng cô ấy không phải là đồng nghiệp, rất nhanh đến một thành phố khác sẽ không gặp mặt nữa rồi, uyển chuyển cái rắm a. Tình huống như vậy anh ta phải cự tuyệt sạch sẽ, không để cho đàn gái chết tâm chẳng phải tệ hơn sao?”
Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, đúng là khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng cô lại không dám đi khích lệ Lục Bảo Ny nữa, ngộ nhỡ Chu Triết thật không có ý này, cô chẳng phải là bảo Lục Bảo Ny rạch vết sẹo lần nữa sao, lại khiến Chu Triết phiền toái
“Đúng, chuyện này cậu đều lầm lẫn hết rồi” Lương Tư Tư nói: “Bọn họ đã như vậy, dù sao không phải kết thúc chính là bắt đầu, do bọn họ cả thôi”
Vì vậy Trần Nhược Vũ không nói với Lục Bảo Ny chuyện này, cô sau đó cũng gặp qua Chu Triết, chào hỏi hàn huyên mấy câu, ngược lại không nhìn ra anh có gì khác thường, hai người cũng không ai đề cập đến Lục Bảo Ny
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhược Vũ cũng có cả đống chuyện phải làm. Cô rốt cuộc cũng quyết định muốn nghỉ việc ở công ty bảo hiểm, tới công ty của Triệu Hạ làm, làm chủ bộ phận tuyên truyền sản phẩm.
Bởi vì mùa xuân càng ngày càng đến gần, cô cũng vì cuộc sống sau này của mình mà an bài xong, ở chỗ Triệu Hạ phát triển tốt hơn, tiền lương cũng ổn định, như vậy nếu cần mướn nhà,về phương diện kinh tế cũng có thể chống đỡ được.
Mặc dù cô ôm hy vọng lớn có thể cùng Mạnh Cổ sớm tu thành chánh quả, nhưng thời gian quá nhanh, cô cũng không thể khẳng định đến lúc trả phòng này rồi cô cùng Mạnh Cổ có thể ở chung hay không.
Cô còn chưa nắm thật chắc, nên hi vọng bản thân có thể độc lập một chút, không cần phụ thuộc anh, rồi lại tưởng tượng anh ảnh hưởng cô như vậy, cô cũng có ảnh hưởng như thế với anh
Giống như cô sẽ sợ anh mất hứng mà nhân nhượng, cũng hi vọng anh cũng giống như vậy đối với cô. Lại giống như cô vì để anh cao hứng một chút mà làm những món anh thích ăn, cũng hi vọng anh sẽ bao dung giống vậy với cô, lúc cô mua sầu riêng cũng không cần trưng ra bản mặt như vậy
Giữa bọn họ, cũng có lúc gây gổ.
Lần thứ nhất là lúc hẹn đi xem film, Trần Nhược Vũ chọn film hoạt hình mình thích. Nhưng hôm đó Mạnh Cổ lại phải làm thêm giờ, cho nên kéo dài tới rất khuya. Trần Nhược Vũ cảm thấy nếu vậy thì thôi, đừng xem, sớm về nhà nghỉ ngơi một chút. Nhưng Mạnh Cổ lại kiên trì nhất định phải đi xem, có điều coi được đến một phần ba film anh liền ngủ mất, điều này làm Trần Nhược Vũ rất tức giận
Cô nói anh mấy câu, nếu làm thêm giờ mệt mỏi cũng không cần miễn cưỡng đi xem film, như vậy cô xem cũng không được, trong lòng cũng không thoải mái, Nhưng anh cũng không phải mất hứng không thôi, còn to tiếng hơn cả cô, anh cho là anh chăm sóc cô, khổ cực theo cô đi xem film, cô không cảm kích thì thôi, còn oán giận cái này cái nọ.
Vì chuyện này mà hai người không vui. Mạnh Cổ thậm chí còn nói lẫy sau này sẽ không đi xem film nữa, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất không thoải mái
Có một lần, Mạnh Cổ nhịn mấy ngày làm thêm, rảnh liền mang Trần Nhược Vũ ra ngoài ăn cơm. Trần Nhược Vũ cảm thấy ở nhà tùy tiện là được rồi, nhưng Mạnh Cổ không đồng ý, cảm thấy mới mấy ngày không gặp, sao cô lại lãnh đạm như vậy. Vì vậy, Trần Nhược Vũ nhân nhượng anh, cùng anh đi ra ngoài. Sau đó ăn một lúc anh liền cảm thấy mệt, khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy không thoải mái. Sau khi ăn xong, cô nói mình ngồi xe bus về nhà, nói Mạnh Cổ về nghỉ ngơi. Mạnh Cổ lại cảm thấy cô rất không tôn trọng anh, để bạn gái ngồi xe bus về còn mình thì lái xe đi, cái này thì mặt mũi mình còn để ở đâu nữa.
Bởi vì cái gọi là mặt mũi nhàm chán này, sớm biết cô sẽ không ra ngoài ăn cơm, bọn họ sẽ không cần mất hứng.
Cũng đừng nói đến chuyện Mạnh Cổ không thích đi dạo phố, muốn mua cái gì cũng chạy thẳng tới chỗ đó mua, so với cách Trần Nhược Vũ thích đi từng chỗ so sánh giá, coi tặng phẩm. Còn có anh không thích đi dạo phố đến cảnh giới nhất định rồi, kể từ khi có Trần Nhược Vũ giúp anh mua đồ dùng, anh thậm chí bắt đầu giống lão đại đưa cho cô danh sách, cự tuyệt yêu cầu của cô cùng đi mua đồ, nhưng lại bắt bẻ đồ cô mua về không hài lòng.
Vì chuyện mua đồ này, hai người bọn họ ít nhất cũng cãi nhau hai, ba lần
Những chuyện nhỏ này khiến Trần Nhược Vũ có chút cảnh giác, cô lo lắng tình cảm của họ còn chưa đủ sâu, nếu như sớm ở chung một chỗ, sợ rằng những thứ nhỏ nhặt này ngày càng nhiều. Tiểu sảo tiếu náo nhiều khiến cô cảm thấy tình cảm có chút đau. Thay vì như vậy, không bằng phát triển chậm một chút, đợi đến khi thích hợp, hai người cũng thích ứng được, có thể bao dung lẫn nhau, mới quyết định sống chung vẫn hay hơn.
Mạnh Cổ đối với ý tưởng của cô vô cùng bất mãn, anh cảm thấy anh trước nay đối với cô rất bao dung, cô đới với anh cũng vậy nên không tin rằng là không nên
Trần Nhược Vũ không chỉ một lần than thở, cùng Lương Tư Tư gọi điện, đôi lúc tán gẫu, Lương Tư Tư nói thần kinh đàn ông thô như chân voi. Còn đối với hành động ngây thơ thỉnh thoảng xuất hiện của Mạnh Cổ, Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ biết đủ hết, cô nói muốn bàn về ngây thơ, hiếm chàng trai nào hơn được Doãn Tắc nhà cô ấy rồi. Nhưng cô ấy nói xong lại là biện hộ cho Doãn Tắc, nói trong lòng mỗi người đàn ông đều sẽ có một đưa trẻ, đàn ông nào cũng như vậy cả, mà Doãn Tắc chỉ là do đứa trẻ đó hoạt bát hơn một chút thôi .
Trần Nhược Vũ bật cười, suy nghĩ một chút, phụ nữ thật là loại động vật kỳ lạ, có thể ở trong việc nhỏ nhất tìm ra lỗi của người đàn ông, rồi lại có thể tìm một việc khác giúp người đàn ông đó tìm ra cái cớ.
Tóm lại, đang trong lúc Trần Nhược Vũ bận rộn nhiều việc. Cố gắng duy trì công việc và tình cảm, cô cũng không biết Lục Bảo Ny cùng với Chu Triết đã gợn sóng
Đầu tiên là ngày nào đó cô ở tiểu khu gặp được Chu Triết, sau khi chào hỏi cô lên lầu, chợt nhớ tới lần trước gặp Chu Triết có nói về thành phố C, nhưng mà giờ đã qua lúc đó rồi, vậy mà anh vẫn còn ở đây sao?
Không quá hai ngày, cô nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny. Giọng cô ấy có chút hưng phấn nói cô biết Chu Triết bây giờ vẫn chưa đi, cô gặp được anh nhiều lần rồi, anh còn nói chuyện với cô, lúc nói còn có chút khẩn trương, rất quan tâm cô, nhưng lại hỏi mấy vấn đề rất ngu ngốc. Cô hỏi Trần Nhược Vũ cái này có nghĩa là gì? Có phải là cô có hy vọng không?
Trần Nhược Vũ không dám đoán, cũng không dám khích lệ cô ấy tiến về phía trước. Trên thực tế, cô không cần phải khích lệ, Lục Bảo Ny chắc là cũng không suy nghĩ không ít rồi. Vì vậy, Trần Nhược Vũ chỉ nhắc nhở cô, Chu Triết thật là không bày tỏ được, ý nghĩ rời đi thành phố A cũng không đổi, coi như mập mờ, kéo cũng không được bao lâu. Thời gian cũng khoảng cách sẽ giết chết tất cả tình cảm không ổn định.
Lục Bảo Ny ở đầu bên kia hít một hơi sâu, nói cô biết nên làm thế nào rồi, cám ơn Trần Nhược Vũ
Trần Nhược Vũ sau khi cúp điện thoại đột nhiên cảm thấy, mình cũng lợi hại như Lương Tư Tư, vừa chu toàn được tình cảm của cô với Phách Vương Long, vừa có thể làm chuyên gia tâm lý
Sau đó, Trần Nhược Vũ nhận được tin, Lục Bảo Ny bắt đầu theo đuổi Chu Triết rồi. Chu Triết không dám đáp ứng, cũng không cự tuyệt, hai người coi như động tình
Lục Bảo Ny thường tới tiểu khu tìm Chu Triết, vì vậy cũng sẽ thỉnh thoảng tới trò chuyện với Trần Nhược Vũ. Cô nói với Trần Nhược Vũ cô cảm thấy Chu Triết có thích cô, trước kia không dám đối với anh có ý niệm gì, cho nên đối với sự quan tâm chăm sóc của anh cô cảm thấy là do anh là người tốt, anh đối với anh cũng tốt. Nhưng bây giờ cật lực theo đuổi như vậy, từ phản ứng của anh, cô chợt nghĩ thông suốt trước kia đối tốt với cô, là bày tỏ anh có tình cảm với cô
Cô cảm thấy vì vậy, Chu Triết mới chậm chạp thu dọn hành lý về thành phố C, điều này cũng chứng minh.
“Tôi cũng có chuẩn bị, nếu hai người không đến được với nhau,tuy đau khổ nhưng, coi như đã có cố gắng, sẽ không phải hối hận”
Trần Nhược Vũ cảm thấy Lục Bảo Ny thật dũng cảm, lại cảm thấy Chu Triết như vậy thật sự không dứt khoát. Có chút giống Mạnh Cổ ban đầu, cả ngày mập mờ, lại không nói rõ ràng, rốt cuộc là có ý gì? Cô thật muốn biết trong đầu người đàn ông tìm ra cái cớ.
Tóm lại, đang trong kia rốt cuộc là bỏ thứ gì trong đó.
Vì chuyện này, cô thật sự đã đi hỏi Mạnh Cổ. Anh nói: “Khi đó không chắc, dĩ nhiên không nói rõ với em. Em cũng phải biết trước kia khi em tỏ tình với anh, anh phải xác nhận trước, xem em có phải hay không chỉ là đùa cợt mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đúng không?”
“Không đúng, có thành ý giống như Bảo Ny vậy, bất kể con đường phía trước như thế nào, cũng dám theo đuổi”
“Bảo Ny đó là tìm đường sống trong chỗ chết. Anh ấy làm như vậy để có thời gian từ từ tìm hiểu . So với anh ấy anh tốt hơn nhiều” (??? Thật sự câu này mình chẳng hiểu gì hết)
“Loại ý nghĩ như vậy thật không đúng, rất không có trách nhiệm” Nếu không thích, liền nói rõ, sao phải mập mờ chứ?”
Mạnh Cổ liếc mắt nhìn cô nửa ngày: “Trong óc em cả ngày nghĩ gì vậy hả, rãnh rỗi quá rồi sao? Mập mờ là chuyện chúng ta có thể khống chế sao? Không có sự phối hợp của phụ nữ các em, có thể mập mờ sao? Còn chê anh không phụ trách, em làm hồ nước gợn sóng rồi bỏ chạy, em có phụ trách không? Anh nghĩ lúc đầu em tới trêu chọc anh, vừa quay đầu liền bày ra bộ dạng rất vô tội, kiểu “Cái gì em cũng không làm”, anh liền tức”
“Dù sao đàn ông các anh mập mờ cũng không đúng” Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không tìm ra được câu phản bác tốt hơn, chỉ có thể nói câu “Dù sao”
“Vậy em cứ coi như đàn ông thích tìm ra cái cớ đi ”
Tóm lại, đang trong thích chiếm hầm cầu không để sót gì thôi”
Lại còn lý luận? “Pằng” Trần Nhược Vũ không ngừng đánh Phách Vương Long
Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, chuyện của Chu Triết với Lục Bảo Ny không chỉ mình cô quan tâm, Chu Triết chậm chạp không về quê. Ngày đó, cha mẹ anh tới thành phố A, đến cứ đến, nhưng lại còn tới cửa tìm cô, hẹn cô đi ăn cơm.
Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy báo ứng tới rồi, nhàn rỗi quản chuyện người khác thật là không nên.
Chuyện đời dạy không hết? Dạy ngươi tiểu chiêu thôi.
Lại nói ngày hôm đó, Lục Bảo Ny được Trần Nhược Vũ khích lệ, đấu tranh giãy giụa một phen, rốt cuộc vẫn quyết định đem tâm ý của mình nói ra.
Cô ấy gọi cho Trần Nhược Vũ, bày tỏ muốn tìm cơ hội hành động, cô nói coi như cô không có may mắn như Trần Nhược Vũ cuối cùng thỏa mãn được mong muốn của mình, nhưng cô cũng không muốn tình cảm của bản thân được bỏ qua, không muốn tâm ý của mình uất ức, cũng coi như không còn gì để nuối tiếc
Trần Nhược Vũ nghe cô nói xong có chút khẩn trương, Lục Bảo Ny lại an ủi cô, nói mình đã nghĩ rõ, đã chuẩn bị tốt lắm, còn nói cho dù kết quả thế nào, cô ấy đều sẽ nói cho cô biết.
Ba ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny, cô ấy gào khóc trong điện thoại, nói cô vừa mới hẹn Chu Triết ra ngoài, đã nói hết với anh, Phản ứng của anh là sững sờ, dường như không biết trả lời cô thế nào, cuối cùng chỉ nói chuyện về thành phố C anh đã sắp xếp xong, không lâu sẽ về lại đó.
Lục Bảo Ny nói cô hiểu ý của Chu Triết, cho nên bây giờ xem như hai người họ chẳng có gì hết, tất cả đều trở về ban đầu, nhưng cô nửa đường nhịn không được liền gọi cho Trần Nhược Vũ. Cô nói mặc dù biết rõ kết quả là như vậy, nhưng nói ra được cô cũng rất cao hứng, nhưng lại cao hứng đến mức không khống chế được mà rơi nước mắt
Trần Nhược Vũ thấy cô ấy khổ sở như vậy, cô nói: “Thật xin lỗi”, cô cảm thấy nếu không phải cô, Lục Bảo Ny cũng sẽ không chịu những thứ này, còn không phải khóc đến như vậy, nhưng Lục Bảo Ny lại nói “Cảm ơn” với cô.
Trần Nhược Vũ nói việc này với Cao Ngữ Lam, hỏi cách nhìn của cô ấy. Cao Ngữ Lam nói thật ra như vậy cũng tốt, nói ra so với giữ mãi trong lòng sẽ tốt hơn nhiều. Cô cảm thấy Lục Bảo Ny nói cao hứng là bởi vì cô ấy dám làm chuyện mà ban đầu bản thân không dám làm, khổ sở là cho dù miệng nói không ôm hi vọng, nhưng thật ra trong lòng cũng ảo tưởng rằng Chu Triết cũng có gì đó với cô ấy.
Lương Tư Tư đối với chuyện này cũng có suy nghĩ, cô ấy cảm thấy chẳng có gì mà khổ sở hay không khổ sở, chàng trai kia nói là sắp xếp xong về quê, lại không có nói không thích cô ấy. Nếu như cô ấy chỉ là muốn lấy được một phần tình yêu, vậy thì có lẽ là có, đã từng có người thích cô ấy, vậy là cũng như cô ấy mong muốn. Còn nếu như cô ấy muốn một lòng một dạ, vậy bây giờ liền bắt đầu đi, đi giải quyết thử thách của tìn yêu, hoặc là cùng hắn đi thành phố C, hoặc là tranh thủ khiến chàng trai này lưu lại, đây không phải là chuyện tốt sao?
“Nhưng mà có lẽ Chu Triết không nói thích cô ấy, chỉ là muốn cự tuyệt một cách uyển chuyển, anh ấy thật ra là một người tốt”
“Vậy nói cô nương Lục Bảo Ny kia đi xác định lại đi? Cô ta có hỏi sao? Hỏi rõ chưa? Đàn ông có lúc cũng không chăm sóc như mọi người nghĩ đâu. Hắn cùng cô ấy không phải là đồng nghiệp, rất nhanh đến một thành phố khác sẽ không gặp mặt nữa rồi, uyển chuyển cái rắm a. Tình huống như vậy anh ta phải cự tuyệt sạch sẽ, không để cho đàn gái chết tâm chẳng phải tệ hơn sao?”
Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, đúng là khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng cô lại không dám đi khích lệ Lục Bảo Ny nữa, ngộ nhỡ Chu Triết thật không có ý này, cô chẳng phải là bảo Lục Bảo Ny rạch vết sẹo lần nữa sao, lại khiến Chu Triết phiền toái
“Đúng, chuyện này cậu đều lầm lẫn hết rồi” Lương Tư Tư nói: “Bọn họ đã như vậy, dù sao không phải kết thúc chính là bắt đầu, do bọn họ cả thôi”
Vì vậy Trần Nhược Vũ không nói với Lục Bảo Ny chuyện này, cô sau đó cũng gặp qua Chu Triết, chào hỏi hàn huyên mấy câu, ngược lại không nhìn ra anh có gì khác thường, hai người cũng không ai đề cập đến Lục Bảo Ny
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhược Vũ cũng có cả đống chuyện phải làm. Cô rốt cuộc cũng quyết định muốn nghỉ việc ở công ty bảo hiểm, tới công ty của Triệu Hạ làm, làm chủ bộ phận tuyên truyền sản phẩm.
Bởi vì mùa xuân càng ngày càng đến gần, cô cũng vì cuộc sống sau này của mình mà an bài xong, ở chỗ Triệu Hạ phát triển tốt hơn, tiền lương cũng ổn định, như vậy nếu cần mướn nhà,về phương diện kinh tế cũng có thể chống đỡ được.
Mặc dù cô ôm hy vọng lớn có thể cùng Mạnh Cổ sớm tu thành chánh quả, nhưng thời gian quá nhanh, cô cũng không thể khẳng định đến lúc trả phòng này rồi cô cùng Mạnh Cổ có thể ở chung hay không.
Cô còn chưa nắm thật chắc, nên hi vọng bản thân có thể độc lập một chút, không cần phụ thuộc anh, rồi lại tưởng tượng anh ảnh hưởng cô như vậy, cô cũng có ảnh hưởng như thế với anh
Giống như cô sẽ sợ anh mất hứng mà nhân nhượng, cũng hi vọng anh cũng giống như vậy đối với cô. Lại giống như cô vì để anh cao hứng một chút mà làm những món anh thích ăn, cũng hi vọng anh sẽ bao dung giống vậy với cô, lúc cô mua sầu riêng cũng không cần trưng ra bản mặt như vậy
Giữa bọn họ, cũng có lúc gây gổ.
Lần thứ nhất là lúc hẹn đi xem film, Trần Nhược Vũ chọn film hoạt hình mình thích. Nhưng hôm đó Mạnh Cổ lại phải làm thêm giờ, cho nên kéo dài tới rất khuya. Trần Nhược Vũ cảm thấy nếu vậy thì thôi, đừng xem, sớm về nhà nghỉ ngơi một chút. Nhưng Mạnh Cổ lại kiên trì nhất định phải đi xem, có điều coi được đến một phần ba film anh liền ngủ mất, điều này làm Trần Nhược Vũ rất tức giận
Cô nói anh mấy câu, nếu làm thêm giờ mệt mỏi cũng không cần miễn cưỡng đi xem film, như vậy cô xem cũng không được, trong lòng cũng không thoải mái, Nhưng anh cũng không phải mất hứng không thôi, còn to tiếng hơn cả cô, anh cho là anh chăm sóc cô, khổ cực theo cô đi xem film, cô không cảm kích thì thôi, còn oán giận cái này cái nọ.
Vì chuyện này mà hai người không vui. Mạnh Cổ thậm chí còn nói lẫy sau này sẽ không đi xem film nữa, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất không thoải mái
Có một lần, Mạnh Cổ nhịn mấy ngày làm thêm, rảnh liền mang Trần Nhược Vũ ra ngoài ăn cơm. Trần Nhược Vũ cảm thấy ở nhà tùy tiện là được rồi, nhưng Mạnh Cổ không đồng ý, cảm thấy mới mấy ngày không gặp, sao cô lại lãnh đạm như vậy. Vì vậy, Trần Nhược Vũ nhân nhượng anh, cùng anh đi ra ngoài. Sau đó ăn một lúc anh liền cảm thấy mệt, khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy không thoải mái. Sau khi ăn xong, cô nói mình ngồi xe bus về nhà, nói Mạnh Cổ về nghỉ ngơi. Mạnh Cổ lại cảm thấy cô rất không tôn trọng anh, để bạn gái ngồi xe bus về còn mình thì lái xe đi, cái này thì mặt mũi mình còn để ở đâu nữa.
Bởi vì cái gọi là mặt mũi nhàm chán này, sớm biết cô sẽ không ra ngoài ăn cơm, bọn họ sẽ không cần mất hứng.
Cũng đừng nói đến chuyện Mạnh Cổ không thích đi dạo phố, muốn mua cái gì cũng chạy thẳng tới chỗ đó mua, so với cách Trần Nhược Vũ thích đi từng chỗ so sánh giá, coi tặng phẩm. Còn có anh không thích đi dạo phố đến cảnh giới nhất định rồi, kể từ khi có Trần Nhược Vũ giúp anh mua đồ dùng, anh thậm chí bắt đầu giống lão đại đưa cho cô danh sách, cự tuyệt yêu cầu của cô cùng đi mua đồ, nhưng lại bắt bẻ đồ cô mua về không hài lòng.
Vì chuyện mua đồ này, hai người bọn họ ít nhất cũng cãi nhau hai, ba lần
Những chuyện nhỏ này khiến Trần Nhược Vũ có chút cảnh giác, cô lo lắng tình cảm của họ còn chưa đủ sâu, nếu như sớm ở chung một chỗ, sợ rằng những thứ nhỏ nhặt này ngày càng nhiều. Tiểu sảo tiếu náo nhiều khiến cô cảm thấy tình cảm có chút đau. Thay vì như vậy, không bằng phát triển chậm một chút, đợi đến khi thích hợp, hai người cũng thích ứng được, có thể bao dung lẫn nhau, mới quyết định sống chung vẫn hay hơn.
Mạnh Cổ đối với ý tưởng của cô vô cùng bất mãn, anh cảm thấy anh trước nay đối với cô rất bao dung, cô đới với anh cũng vậy nên không tin rằng là không nên
Trần Nhược Vũ không chỉ một lần than thở, cùng Lương Tư Tư gọi điện, đôi lúc tán gẫu, Lương Tư Tư nói thần kinh đàn ông thô như chân voi. Còn đối với hành động ngây thơ thỉnh thoảng xuất hiện của Mạnh Cổ, Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ biết đủ hết, cô nói muốn bàn về ngây thơ, hiếm chàng trai nào hơn được Doãn Tắc nhà cô ấy rồi. Nhưng cô ấy nói xong lại là biện hộ cho Doãn Tắc, nói trong lòng mỗi người đàn ông đều sẽ có một đưa trẻ, đàn ông nào cũng như vậy cả, mà Doãn Tắc chỉ là do đứa trẻ đó hoạt bát hơn một chút thôi .
Trần Nhược Vũ bật cười, suy nghĩ một chút, phụ nữ thật là loại động vật kỳ lạ, có thể ở trong việc nhỏ nhất tìm ra lỗi của người đàn ông, rồi lại có thể tìm một việc khác giúp người đàn ông đó tìm ra cái cớ.
Tóm lại, đang trong lúc Trần Nhược Vũ bận rộn nhiều việc. Cố gắng duy trì công việc và tình cảm, cô cũng không biết Lục Bảo Ny cùng với Chu Triết đã gợn sóng
Đầu tiên là ngày nào đó cô ở tiểu khu gặp được Chu Triết, sau khi chào hỏi cô lên lầu, chợt nhớ tới lần trước gặp Chu Triết có nói về thành phố C, nhưng mà giờ đã qua lúc đó rồi, vậy mà anh vẫn còn ở đây sao?
Không quá hai ngày, cô nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny. Giọng cô ấy có chút hưng phấn nói cô biết Chu Triết bây giờ vẫn chưa đi, cô gặp được anh nhiều lần rồi, anh còn nói chuyện với cô, lúc nói còn có chút khẩn trương, rất quan tâm cô, nhưng lại hỏi mấy vấn đề rất ngu ngốc. Cô hỏi Trần Nhược Vũ cái này có nghĩa là gì? Có phải là cô có hy vọng không?
Trần Nhược Vũ không dám đoán, cũng không dám khích lệ cô ấy tiến về phía trước. Trên thực tế, cô không cần phải khích lệ, Lục Bảo Ny chắc là cũng không suy nghĩ không ít rồi. Vì vậy, Trần Nhược Vũ chỉ nhắc nhở cô, Chu Triết thật là không bày tỏ được, ý nghĩ rời đi thành phố A cũng không đổi, coi như mập mờ, kéo cũng không được bao lâu. Thời gian cũng khoảng cách sẽ giết chết tất cả tình cảm không ổn định.
Lục Bảo Ny ở đầu bên kia hít một hơi sâu, nói cô biết nên làm thế nào rồi, cám ơn Trần Nhược Vũ
Trần Nhược Vũ sau khi cúp điện thoại đột nhiên cảm thấy, mình cũng lợi hại như Lương Tư Tư, vừa chu toàn được tình cảm của cô với Phách Vương Long, vừa có thể làm chuyên gia tâm lý
Sau đó, Trần Nhược Vũ nhận được tin, Lục Bảo Ny bắt đầu theo đuổi Chu Triết rồi. Chu Triết không dám đáp ứng, cũng không cự tuyệt, hai người coi như động tình
Lục Bảo Ny thường tới tiểu khu tìm Chu Triết, vì vậy cũng sẽ thỉnh thoảng tới trò chuyện với Trần Nhược Vũ. Cô nói với Trần Nhược Vũ cô cảm thấy Chu Triết có thích cô, trước kia không dám đối với anh có ý niệm gì, cho nên đối với sự quan tâm chăm sóc của anh cô cảm thấy là do anh là người tốt, anh đối với anh cũng tốt. Nhưng bây giờ cật lực theo đuổi như vậy, từ phản ứng của anh, cô chợt nghĩ thông suốt trước kia đối tốt với cô, là bày tỏ anh có tình cảm với cô
Cô cảm thấy vì vậy, Chu Triết mới chậm chạp thu dọn hành lý về thành phố C, điều này cũng chứng minh.
“Tôi cũng có chuẩn bị, nếu hai người không đến được với nhau,tuy đau khổ nhưng, coi như đã có cố gắng, sẽ không phải hối hận”
Trần Nhược Vũ cảm thấy Lục Bảo Ny thật dũng cảm, lại cảm thấy Chu Triết như vậy thật sự không dứt khoát. Có chút giống Mạnh Cổ ban đầu, cả ngày mập mờ, lại không nói rõ ràng, rốt cuộc là có ý gì? Cô thật muốn biết trong đầu người đàn ông tìm ra cái cớ.
Tóm lại, đang trong kia rốt cuộc là bỏ thứ gì trong đó.
Vì chuyện này, cô thật sự đã đi hỏi Mạnh Cổ. Anh nói: “Khi đó không chắc, dĩ nhiên không nói rõ với em. Em cũng phải biết trước kia khi em tỏ tình với anh, anh phải xác nhận trước, xem em có phải hay không chỉ là đùa cợt mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đúng không?”
“Không đúng, có thành ý giống như Bảo Ny vậy, bất kể con đường phía trước như thế nào, cũng dám theo đuổi”
“Bảo Ny đó là tìm đường sống trong chỗ chết. Anh ấy làm như vậy để có thời gian từ từ tìm hiểu . So với anh ấy anh tốt hơn nhiều” (??? Thật sự câu này mình chẳng hiểu gì hết)
“Loại ý nghĩ như vậy thật không đúng, rất không có trách nhiệm” Nếu không thích, liền nói rõ, sao phải mập mờ chứ?”
Mạnh Cổ liếc mắt nhìn cô nửa ngày: “Trong óc em cả ngày nghĩ gì vậy hả, rãnh rỗi quá rồi sao? Mập mờ là chuyện chúng ta có thể khống chế sao? Không có sự phối hợp của phụ nữ các em, có thể mập mờ sao? Còn chê anh không phụ trách, em làm hồ nước gợn sóng rồi bỏ chạy, em có phụ trách không? Anh nghĩ lúc đầu em tới trêu chọc anh, vừa quay đầu liền bày ra bộ dạng rất vô tội, kiểu “Cái gì em cũng không làm”, anh liền tức”
“Dù sao đàn ông các anh mập mờ cũng không đúng” Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu không tìm ra được câu phản bác tốt hơn, chỉ có thể nói câu “Dù sao”
“Vậy em cứ coi như đàn ông thích tìm ra cái cớ đi ”
Tóm lại, đang trong thích chiếm hầm cầu không để sót gì thôi”
Lại còn lý luận? “Pằng” Trần Nhược Vũ không ngừng đánh Phách Vương Long
Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, chuyện của Chu Triết với Lục Bảo Ny không chỉ mình cô quan tâm, Chu Triết chậm chạp không về quê. Ngày đó, cha mẹ anh tới thành phố A, đến cứ đến, nhưng lại còn tới cửa tìm cô, hẹn cô đi ăn cơm.
Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy báo ứng tới rồi, nhàn rỗi quản chuyện người khác thật là không nên.
Chuyện đời dạy không hết? Dạy ngươi tiểu chiêu thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook