Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
-
Chương 29
Trần Nhược Vũ chợt cúi đầu thu dọn đồ đạc, giả bộ không nghe thấy. Người này thật là ghét, có lời gì không thể đợi hai vị trưởng bối đi rồi hãy nói. Như vậy thật không cho cô chút mặt mũi, thật là không có mắt mà.
Cô nhanh nhẹn đem hộp đồ ăn cất đi, lại đem túi xương thu thập, vo thành một cục, chạy vội tới thùng rác vứt bỏ. Lúc về tới vừa đúng lúc nghe phó viện trưởng Mạnh nhỏ giọng giáo huấn bà xã: “Không phải nói em chờ một chút sao? Thứ gì cũng nhặt ăn được”
Mẹ Mạnh đáp: “Em cũng không phải chó”
Trần Nhược Vũ tự giác đáp: “Mới mẻ, sạch sẽ”
Hai vị bác sĩ Mạnh, một lớn một nhỏ nhìn qua cô. Trần Nhược Vũ sờ sờ mũi, cúi đầu cầm cái bọc của cô. Được rồi, ý của cô là bữa tiệc lớn này thực mới mẽ, mùi vị rất tốt. Lão bác sĩ Mạnh nói như vậy thật có chút vũ nhục món ăn của cô
Mẹ Mạnh cười híp mắt, nhưng sắc mặt của ba Mạnh không đẹp mắt như vậy. Trần Nhược Vũ cảm thấy có chút uất ức, cũng không phải là cô bảo mẹ Mạnh ăn, cô muốn tặng cho Mạnh Cổ cũng bị ăn sạch sẽ rồi, cô cũng là người bị hại đó.
Lúc này, lương tâm Mạnh Cổ đột nhiên xuất hiện: “Cha, mẹ, hai người đi ăn cơm đi. Con với Trần Nhược Vũ còn có chút việc”
Trần Nhược Vũ trong tâm có chút vui mừng, vội vàng gật đầu. Hai người lớn còn khách khí thêm mấy câu, rốt cuộc cũng đi
Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng hai người, chợt cảm thấy có chút hâm mộ. Nếu cô già rồi, cũng có thể cùng bạn già dắt tay nhau như vậy thật là tốt
“Bác sĩ Mạnh, cha mẹ anh rất ân ái”
“Ừ, tạm được.” Mạnh Cổ cũng xoay người đi, Trần Nhược Vũ đuổi theo sát anh
“Bọn họ sao lại biết nhau?”
“Xem mắt”
“Nha”. Thì ra chuyện xem mắt đúng là không phân giàu nghèo, cũng chẳng phân biệt thập niên, toàn bộ vũ trụ đều lưu hành. Trần Nhược Vũ tăng thêm lòng tin cho mình, người ta xem mắt cũng có thể tìm được người cùng mình ân ái cả đời, bản thân nói không chừng cũng có thể có vận số này, xem ra vẫn không thể tiết bực tức, phải cố gắng tiếp tục.
“Em cùng Đường tiên sinh nói chuyện chưa?” Mạnh Cổ đột nhiên hỏi
“Cái gì? A, em nói rồi. Nói cho anh ta biết khi nào em lấy thì gọi cho anh ấy”
Mạnh Cổ ngừng chân: “Anh là nói, em nên nói rõ ràng với anh ta, chỉ có lần này thôi, lần sau không thể theo lệ mà làm tới”
Trần Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “Nói rồi, nói rồi. Ý người ta muốn cảm ơn anh, còn nói muốn mời anh ăn cơm”
“Trừ ăn cơm ra cũng không có gì mới mẻ nữa sao?” Mạnh Cổ tức giận
Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay một chút, cô cảm thấy cái này là ý mới. Lại không cần cùng nhau ăn cơm, lại coi như sau khi anh ăn cơm, sau đó còn biểu dạt áy náy của cô, cũng có thể thực hiện ý nguyện nho nhỏ là chỉnh anh một cái
Chỉ là, bây giờ bị nhỡ kế hoạch. Thật đáng tiếc
Mạnh Cổ nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Này thật đúng là vui mừng. Trần Nhược Vũ, em thật có sáng ý. Em nói thử xem, người có tính tình vui vẻ đến mức nào mới có thể tìm được niềm vui trong chuyện này?”
“Vừa rồi dì rất vui mà.” Trần Nhược Vũ cảm thấy cô cần vì bữa tiệc đại chân giò này mà biện hộ
Mạnh Cổ nhếch môi cười, xoay người đi tiếp
Trần Nhược Vũ đuổi theo sau lưng anh “Anh cười cái gì, thật mà, mới vừa rồi dì ăn rất vui vẻ. Bà còn khen mùi vị rất tốt”
“Trần Nhược Vũ, em có biết là anh không thích gặm móng?” Mạnh Cổ không ngừng chân, hỏi
“Không biết” Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần liền biện minh: “Lần này em thật là vô cùng thành khẩn, ngày hôm qua em cố ý mua đồ ăn về làm. Đồ ăn chín bên ngoài bán đều có thêm hương liệu, không khỏe mạnh”
“Chẳng lẽ không phải vì bên ngoài bán đắt, mình làm thì tiện hơn sao?” Mạnh Cổ quay đầu lại, miệng cô liệt rồi, đáng tiếc ánh mắt cùng nụ cười đều bại lộ ý đồ của cô
“Cái này, dĩ nhiên cũng là một nhân tố quan trọng” Trần Nhược Vũ có chút tức giận. Cô giày vò nửa ngày, không đạt tới mục đích còn bị cười
Mạnh Cổ không nói, vẫn tiếp tục đi. Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng của anh, vẫn cảm thấy anh đang cười cô. Cô buồn buồn không vui, chợt phản ứng kịp, tại sao cô phải đi cùng anh, rõ ràng cầm số là có thể rút lui rồi
“Bác sĩ Mạnh, anh muốn đi đâu? Chuyện đó, em không làm phiền anh nữa. Anh đem số đưa cho em, em phải về từ trước”
Mạnh Cổ chợt dừng lại, xoay người nói với cô: “Qua cầu rút ván vậy sao? Dùng xong liền ném đi vậy à?”
Trần Nhược Vũ há to mồm, rất kinh ngạc, một lát sau nhỏ giọng trả lời một câu: “Có cần gán tội cho người khác vậy không?”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm nửa ngày, chợt thở dài. Xoay người đi tiếp, chỉ để lại câu: “Đi theo anh mới đưa số cho em”
Trần Nhược Vũ cau mày, đang yên bình lại muốn gì thế? Cô hôm nay mồm miệng lanh lợi, hoàn toàn phát huy tài nghệ làm anh phiền muộn rồi sao? Cô chạy hai bước đuổi theo anh, một đường đuổi theo đến xe: “Muốn đi đâu?”
“Ăn cơm”
Anh mở cửa xe, nhét cô vào xe
Chờ Mạnh Cổ ngồi vào ghế lái, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trần Nhược Vũ
“Sao?”
“Chính anh vừa mới nói ăn cơm là ý tưởng cũ rích mà.”
“Ý anh muốn nói là, muốn xin lỗi, cảm ơn đều phải gặp mặt, chỉ biết hẹn người ta ăn cơm thật không có ý mới. Anh bây giờ ăn cơm là giải quyết nhu cầu sinh lý, đói bụng rồi sẽ phải ăn cơm, cái này không cần mới mẻ, cần thực tế”
“Cái gì anh cũng nói được”
Mạnh Cổ giống như không nghe thấy cô nói thầm mấy điều bất mãn, vươn tay cho cô: “Lấy ra xem thử”
“Cái gì?”
“Kinh hỉ mà em muốn tặng cho anh”
“Không có, chỉ còn lại hai cái” Trần Nhược Vũ ôm lấy hộp cơm
Mạnh Cổ với tay, không thu lại, đợi một hồi, Trần Nhược Vũ mới bất đắc dĩ đem hộp cơm đưa cho anh
Mạnh Cổ nén cười đem hộp cơm mở ra, nhìn chằm chằm hai cái chân, cuối cùng không nhịn được lại cười toét miệng
“Có gì đáng cười. Hộp cơm vốn dĩ rất lớn, nhìn qua rất ngon, hiện lại là ăn quan một lần mời nhìn tương đối đáng thương” Trần Nhược Vũ chợt nghĩ đến “Này, không phải là tại anh không thích ăn mấy thứ chân gà chân heo, nên mẹ anh mới vội vàng ăn hết đấy chứ?”
“Không, chính là vì bà thích ăn”
“À” Trần Nhược Vũ yên tâm “Vậy tại sao anh không thích? Món kho ăn rất ngon”
“Phiền toái” Ác bá tiên sinh vừa nói phiền toái vừa cầm hộp cơm đóng lại, để qua một bên
Không trả cô? Coi là nhận? Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ có nên nói cho anh hiểu món chân giò này có ý nghĩ trọng đại, bày tỏ chấm dứt chuyện cô cắn anh, lại bày tỏ cô muốn cảm ơn hai lần anh giúp đỡ khong?
Cô còn chưa nghĩ ra nói thế nào, Mạnh Cổ đã lái xe đi. Xe chạy nhanh trên đường nhựa, anh hỏi: “Mẹ anh với em tán gẫu cái gì?”
“Dì ấy nói anh cũng đi xem mắt” Trần Nhược Vũ vừa nói vừa lén nhìn anh
Mạnh Cổ gật đầu một cái
“Dì còn nói ba anh thích cô gái kia” Lại tiếp tục lén nhìn anh
Anh lại gật đầu
Trần Nhược Vũ không muốn hỏi anh có thích hay không, mà Mạnh Cổ đương nhiên cũng không chủ động nói.
Bên trong xe yên lặng mấy giây
Trần Nhược Vũ rất muốn mắng anh nói lòng vòng, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt lại giảo hoạt ấy mấy trăm lần. Mà Mạnh Cổ xoay đầu hướng về phias cô cười cười, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc nhìn đường “Sau đó mẹ Mạnh khen em làm món kho rất ngon”
Lúc này đến lượt Mạnh Cổ nhìn cô, Trần Nhược Vũ không biết
Một lát sau, Mạnh Cổ ho một tiếng, hỏi cô: “Còn em, gần đây có đi xem mắt nữa không?”
Trần Nhược Vũ len lén nắm lấy vạt áo, trong đầu do dự có nên nói láo không, có nên nói mình cũng đi xem mắt không, như vậy có phải sẽ có chút mặt mũi không?
“Hả?” Đợi không thấy đáp án của cô, anh lại hỏi tới
“Không có” Cô nhụt chí, thôi, mặt mũi cái gì chứ, cứ nói sự thật đi, nói láo bị vạch trần có mất thể diện hơn
“Đường tiên sinh với bạn trai cũ của em có phải cùng một loại không?”
Thật đúng vậy. Trần Nhược Vũ lúc này mới phát hiện ra, bọn họ nhìn qua đều là những người đàn ông sống thực tế “Có giống một chút”
“Cho nên em mới phát hiện mình vẫn ưa thích kiểu nam nhân này?”
Vấn đề này có chút sâu, cô phải suy nghĩ cẩn thận một chút
“Dù sao kinh nghiệm thảm bại của quá khứ đã thật sự chứng minh, loại người này thật không hợp với em” Trần Nhược Vũ giả vờ thoải máii không chấp nhất phất tay một cái “Cho nên loại người khác có thể thử một lần”
Nói như vậy sẽ không có lỗi. Vừa có thể làm cho anh an tâm, để cho hai bọn họ có thể thoải mái làm bạn bè, lại cho thấy tương lai của cô có rất nhiều khả năng, không có làm rớt giá trị con người của mình
Được, tương đối tốt
Trần Nhược Vũ đối với biểu hiện của mình tương đối hài lòng
Mạnh Cổ không nói chuyện nữa, hình như là chuyên tâm lái xe
Mở cửa xe ra, Trần Nhược Vũ phát hiện con đường này có chút quen, không lâu sau, cô mới phát hiện đây là đường về nhà mình. Cô quay đầu nhìn Mạnh Cổ một chút, gò má của anh anh tuấn đẹp trai, ngay lúc này cũng không có biểu cảm gì
Anh muốn mang cô đi đâu?
Đáp án dĩ nhiên là: Đưa về nhà
Tự nhiên buồn bực không lên tiếng, đưa cô về nhà!
Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt
Không phải đi ăn cơm? Chẳng lẽ không phải muốn cùng cô ăn cơm? Chẳng lẽ anh vừa mới nói đi ăn cơm ý là chính anh đi ăn một mình?
Xe dừng ở dưới lầu nhà Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ nghiêng đầu nhìn cô, giống đợi cô xuống xe
Tâm Trần Nhược Vũ nổi giận, gạch chéo, gạch bỏ anh, là lại đùa bỡn cô sao? Cô mặt nhăn nhó, cầm túi xách, dùng sức mở cửa xe
“Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại!”
Cô gặp quỷ mới muốn gặp lại anh, cái con người hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, khốn kiếp
“Bùm” một tiếng, cô dùng hết sức đóng cửa xe anh lại. Tốt nhất là cái cửa này rớt xuống, để anh tốn tiền tu sửa, để anh đau lòng
Vòng qua đầu xe, cô đi lên lầu. Chợt nghe Mạnh Cổ gọi cô
“Trần Nhược Vũ”
“Cái gì!” Cô hung hăng quay đầu lại
“Em qua đây”
“Qua làm gì?” cô đứng im. Người này nói không chừng là muốn trêu tức cô vì cô đóng cửa xe anh
Cô không chịu đi qua, anh đã xuống xe đi tới
Mạnh Cổ đi tới trước mặt Trần Nhược Vũ, nhíu mày nhìn cô. Cô cũng cau mày đáp trả
Anh chợt kéo tay cô, há mồm tiến tới dùng sức khẽ cắn (Thế mà ta còn tưởng là kiss cơ!!)
“A!” Trần Nhược Vũ vừa sợ vừa đau
Mạnh Cổ không lên tiếng, cắn xong rồi buông cô ra. Lên xe, liền đi mất
Trần Nhược Vũ thật lâu mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Tay vẫn còn đau, dấu răng rất rõ ràng
A, a, a! Trần Nhược Vũ thật muốn hét chói tai, tên khốn khiếp này, lấy món chân gà của cô còn cắn cô! Lừa gạt cô nói mang cô đi ăn cơm kết quả ném cô về nhà!
Chờ một chút!
Số khám bệnh! Số khám chỗ chủ nhiệm Lưu! Anh còn chưa đưa cho cô!
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm con đường trước mặt, đem Mạnh Cổ nguyền rủa mười vạn lần
Khốn kiếp a!
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, chứng kiêu ngạo của bác sĩ Mạnh Cổ bắt đầu phát tác, mọi người lượng thứ
Cô nhanh nhẹn đem hộp đồ ăn cất đi, lại đem túi xương thu thập, vo thành một cục, chạy vội tới thùng rác vứt bỏ. Lúc về tới vừa đúng lúc nghe phó viện trưởng Mạnh nhỏ giọng giáo huấn bà xã: “Không phải nói em chờ một chút sao? Thứ gì cũng nhặt ăn được”
Mẹ Mạnh đáp: “Em cũng không phải chó”
Trần Nhược Vũ tự giác đáp: “Mới mẻ, sạch sẽ”
Hai vị bác sĩ Mạnh, một lớn một nhỏ nhìn qua cô. Trần Nhược Vũ sờ sờ mũi, cúi đầu cầm cái bọc của cô. Được rồi, ý của cô là bữa tiệc lớn này thực mới mẽ, mùi vị rất tốt. Lão bác sĩ Mạnh nói như vậy thật có chút vũ nhục món ăn của cô
Mẹ Mạnh cười híp mắt, nhưng sắc mặt của ba Mạnh không đẹp mắt như vậy. Trần Nhược Vũ cảm thấy có chút uất ức, cũng không phải là cô bảo mẹ Mạnh ăn, cô muốn tặng cho Mạnh Cổ cũng bị ăn sạch sẽ rồi, cô cũng là người bị hại đó.
Lúc này, lương tâm Mạnh Cổ đột nhiên xuất hiện: “Cha, mẹ, hai người đi ăn cơm đi. Con với Trần Nhược Vũ còn có chút việc”
Trần Nhược Vũ trong tâm có chút vui mừng, vội vàng gật đầu. Hai người lớn còn khách khí thêm mấy câu, rốt cuộc cũng đi
Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng hai người, chợt cảm thấy có chút hâm mộ. Nếu cô già rồi, cũng có thể cùng bạn già dắt tay nhau như vậy thật là tốt
“Bác sĩ Mạnh, cha mẹ anh rất ân ái”
“Ừ, tạm được.” Mạnh Cổ cũng xoay người đi, Trần Nhược Vũ đuổi theo sát anh
“Bọn họ sao lại biết nhau?”
“Xem mắt”
“Nha”. Thì ra chuyện xem mắt đúng là không phân giàu nghèo, cũng chẳng phân biệt thập niên, toàn bộ vũ trụ đều lưu hành. Trần Nhược Vũ tăng thêm lòng tin cho mình, người ta xem mắt cũng có thể tìm được người cùng mình ân ái cả đời, bản thân nói không chừng cũng có thể có vận số này, xem ra vẫn không thể tiết bực tức, phải cố gắng tiếp tục.
“Em cùng Đường tiên sinh nói chuyện chưa?” Mạnh Cổ đột nhiên hỏi
“Cái gì? A, em nói rồi. Nói cho anh ta biết khi nào em lấy thì gọi cho anh ấy”
Mạnh Cổ ngừng chân: “Anh là nói, em nên nói rõ ràng với anh ta, chỉ có lần này thôi, lần sau không thể theo lệ mà làm tới”
Trần Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “Nói rồi, nói rồi. Ý người ta muốn cảm ơn anh, còn nói muốn mời anh ăn cơm”
“Trừ ăn cơm ra cũng không có gì mới mẻ nữa sao?” Mạnh Cổ tức giận
Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay một chút, cô cảm thấy cái này là ý mới. Lại không cần cùng nhau ăn cơm, lại coi như sau khi anh ăn cơm, sau đó còn biểu dạt áy náy của cô, cũng có thể thực hiện ý nguyện nho nhỏ là chỉnh anh một cái
Chỉ là, bây giờ bị nhỡ kế hoạch. Thật đáng tiếc
Mạnh Cổ nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Này thật đúng là vui mừng. Trần Nhược Vũ, em thật có sáng ý. Em nói thử xem, người có tính tình vui vẻ đến mức nào mới có thể tìm được niềm vui trong chuyện này?”
“Vừa rồi dì rất vui mà.” Trần Nhược Vũ cảm thấy cô cần vì bữa tiệc đại chân giò này mà biện hộ
Mạnh Cổ nhếch môi cười, xoay người đi tiếp
Trần Nhược Vũ đuổi theo sau lưng anh “Anh cười cái gì, thật mà, mới vừa rồi dì ăn rất vui vẻ. Bà còn khen mùi vị rất tốt”
“Trần Nhược Vũ, em có biết là anh không thích gặm móng?” Mạnh Cổ không ngừng chân, hỏi
“Không biết” Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần liền biện minh: “Lần này em thật là vô cùng thành khẩn, ngày hôm qua em cố ý mua đồ ăn về làm. Đồ ăn chín bên ngoài bán đều có thêm hương liệu, không khỏe mạnh”
“Chẳng lẽ không phải vì bên ngoài bán đắt, mình làm thì tiện hơn sao?” Mạnh Cổ quay đầu lại, miệng cô liệt rồi, đáng tiếc ánh mắt cùng nụ cười đều bại lộ ý đồ của cô
“Cái này, dĩ nhiên cũng là một nhân tố quan trọng” Trần Nhược Vũ có chút tức giận. Cô giày vò nửa ngày, không đạt tới mục đích còn bị cười
Mạnh Cổ không nói, vẫn tiếp tục đi. Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng của anh, vẫn cảm thấy anh đang cười cô. Cô buồn buồn không vui, chợt phản ứng kịp, tại sao cô phải đi cùng anh, rõ ràng cầm số là có thể rút lui rồi
“Bác sĩ Mạnh, anh muốn đi đâu? Chuyện đó, em không làm phiền anh nữa. Anh đem số đưa cho em, em phải về từ trước”
Mạnh Cổ chợt dừng lại, xoay người nói với cô: “Qua cầu rút ván vậy sao? Dùng xong liền ném đi vậy à?”
Trần Nhược Vũ há to mồm, rất kinh ngạc, một lát sau nhỏ giọng trả lời một câu: “Có cần gán tội cho người khác vậy không?”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm nửa ngày, chợt thở dài. Xoay người đi tiếp, chỉ để lại câu: “Đi theo anh mới đưa số cho em”
Trần Nhược Vũ cau mày, đang yên bình lại muốn gì thế? Cô hôm nay mồm miệng lanh lợi, hoàn toàn phát huy tài nghệ làm anh phiền muộn rồi sao? Cô chạy hai bước đuổi theo anh, một đường đuổi theo đến xe: “Muốn đi đâu?”
“Ăn cơm”
Anh mở cửa xe, nhét cô vào xe
Chờ Mạnh Cổ ngồi vào ghế lái, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trần Nhược Vũ
“Sao?”
“Chính anh vừa mới nói ăn cơm là ý tưởng cũ rích mà.”
“Ý anh muốn nói là, muốn xin lỗi, cảm ơn đều phải gặp mặt, chỉ biết hẹn người ta ăn cơm thật không có ý mới. Anh bây giờ ăn cơm là giải quyết nhu cầu sinh lý, đói bụng rồi sẽ phải ăn cơm, cái này không cần mới mẻ, cần thực tế”
“Cái gì anh cũng nói được”
Mạnh Cổ giống như không nghe thấy cô nói thầm mấy điều bất mãn, vươn tay cho cô: “Lấy ra xem thử”
“Cái gì?”
“Kinh hỉ mà em muốn tặng cho anh”
“Không có, chỉ còn lại hai cái” Trần Nhược Vũ ôm lấy hộp cơm
Mạnh Cổ với tay, không thu lại, đợi một hồi, Trần Nhược Vũ mới bất đắc dĩ đem hộp cơm đưa cho anh
Mạnh Cổ nén cười đem hộp cơm mở ra, nhìn chằm chằm hai cái chân, cuối cùng không nhịn được lại cười toét miệng
“Có gì đáng cười. Hộp cơm vốn dĩ rất lớn, nhìn qua rất ngon, hiện lại là ăn quan một lần mời nhìn tương đối đáng thương” Trần Nhược Vũ chợt nghĩ đến “Này, không phải là tại anh không thích ăn mấy thứ chân gà chân heo, nên mẹ anh mới vội vàng ăn hết đấy chứ?”
“Không, chính là vì bà thích ăn”
“À” Trần Nhược Vũ yên tâm “Vậy tại sao anh không thích? Món kho ăn rất ngon”
“Phiền toái” Ác bá tiên sinh vừa nói phiền toái vừa cầm hộp cơm đóng lại, để qua một bên
Không trả cô? Coi là nhận? Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ có nên nói cho anh hiểu món chân giò này có ý nghĩ trọng đại, bày tỏ chấm dứt chuyện cô cắn anh, lại bày tỏ cô muốn cảm ơn hai lần anh giúp đỡ khong?
Cô còn chưa nghĩ ra nói thế nào, Mạnh Cổ đã lái xe đi. Xe chạy nhanh trên đường nhựa, anh hỏi: “Mẹ anh với em tán gẫu cái gì?”
“Dì ấy nói anh cũng đi xem mắt” Trần Nhược Vũ vừa nói vừa lén nhìn anh
Mạnh Cổ gật đầu một cái
“Dì còn nói ba anh thích cô gái kia” Lại tiếp tục lén nhìn anh
Anh lại gật đầu
Trần Nhược Vũ không muốn hỏi anh có thích hay không, mà Mạnh Cổ đương nhiên cũng không chủ động nói.
Bên trong xe yên lặng mấy giây
Trần Nhược Vũ rất muốn mắng anh nói lòng vòng, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt lại giảo hoạt ấy mấy trăm lần. Mà Mạnh Cổ xoay đầu hướng về phias cô cười cười, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc nhìn đường “Sau đó mẹ Mạnh khen em làm món kho rất ngon”
Lúc này đến lượt Mạnh Cổ nhìn cô, Trần Nhược Vũ không biết
Một lát sau, Mạnh Cổ ho một tiếng, hỏi cô: “Còn em, gần đây có đi xem mắt nữa không?”
Trần Nhược Vũ len lén nắm lấy vạt áo, trong đầu do dự có nên nói láo không, có nên nói mình cũng đi xem mắt không, như vậy có phải sẽ có chút mặt mũi không?
“Hả?” Đợi không thấy đáp án của cô, anh lại hỏi tới
“Không có” Cô nhụt chí, thôi, mặt mũi cái gì chứ, cứ nói sự thật đi, nói láo bị vạch trần có mất thể diện hơn
“Đường tiên sinh với bạn trai cũ của em có phải cùng một loại không?”
Thật đúng vậy. Trần Nhược Vũ lúc này mới phát hiện ra, bọn họ nhìn qua đều là những người đàn ông sống thực tế “Có giống một chút”
“Cho nên em mới phát hiện mình vẫn ưa thích kiểu nam nhân này?”
Vấn đề này có chút sâu, cô phải suy nghĩ cẩn thận một chút
“Dù sao kinh nghiệm thảm bại của quá khứ đã thật sự chứng minh, loại người này thật không hợp với em” Trần Nhược Vũ giả vờ thoải máii không chấp nhất phất tay một cái “Cho nên loại người khác có thể thử một lần”
Nói như vậy sẽ không có lỗi. Vừa có thể làm cho anh an tâm, để cho hai bọn họ có thể thoải mái làm bạn bè, lại cho thấy tương lai của cô có rất nhiều khả năng, không có làm rớt giá trị con người của mình
Được, tương đối tốt
Trần Nhược Vũ đối với biểu hiện của mình tương đối hài lòng
Mạnh Cổ không nói chuyện nữa, hình như là chuyên tâm lái xe
Mở cửa xe ra, Trần Nhược Vũ phát hiện con đường này có chút quen, không lâu sau, cô mới phát hiện đây là đường về nhà mình. Cô quay đầu nhìn Mạnh Cổ một chút, gò má của anh anh tuấn đẹp trai, ngay lúc này cũng không có biểu cảm gì
Anh muốn mang cô đi đâu?
Đáp án dĩ nhiên là: Đưa về nhà
Tự nhiên buồn bực không lên tiếng, đưa cô về nhà!
Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt
Không phải đi ăn cơm? Chẳng lẽ không phải muốn cùng cô ăn cơm? Chẳng lẽ anh vừa mới nói đi ăn cơm ý là chính anh đi ăn một mình?
Xe dừng ở dưới lầu nhà Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ nghiêng đầu nhìn cô, giống đợi cô xuống xe
Tâm Trần Nhược Vũ nổi giận, gạch chéo, gạch bỏ anh, là lại đùa bỡn cô sao? Cô mặt nhăn nhó, cầm túi xách, dùng sức mở cửa xe
“Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại!”
Cô gặp quỷ mới muốn gặp lại anh, cái con người hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, khốn kiếp
“Bùm” một tiếng, cô dùng hết sức đóng cửa xe anh lại. Tốt nhất là cái cửa này rớt xuống, để anh tốn tiền tu sửa, để anh đau lòng
Vòng qua đầu xe, cô đi lên lầu. Chợt nghe Mạnh Cổ gọi cô
“Trần Nhược Vũ”
“Cái gì!” Cô hung hăng quay đầu lại
“Em qua đây”
“Qua làm gì?” cô đứng im. Người này nói không chừng là muốn trêu tức cô vì cô đóng cửa xe anh
Cô không chịu đi qua, anh đã xuống xe đi tới
Mạnh Cổ đi tới trước mặt Trần Nhược Vũ, nhíu mày nhìn cô. Cô cũng cau mày đáp trả
Anh chợt kéo tay cô, há mồm tiến tới dùng sức khẽ cắn (Thế mà ta còn tưởng là kiss cơ!!)
“A!” Trần Nhược Vũ vừa sợ vừa đau
Mạnh Cổ không lên tiếng, cắn xong rồi buông cô ra. Lên xe, liền đi mất
Trần Nhược Vũ thật lâu mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Tay vẫn còn đau, dấu răng rất rõ ràng
A, a, a! Trần Nhược Vũ thật muốn hét chói tai, tên khốn khiếp này, lấy món chân gà của cô còn cắn cô! Lừa gạt cô nói mang cô đi ăn cơm kết quả ném cô về nhà!
Chờ một chút!
Số khám bệnh! Số khám chỗ chủ nhiệm Lưu! Anh còn chưa đưa cho cô!
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm con đường trước mặt, đem Mạnh Cổ nguyền rủa mười vạn lần
Khốn kiếp a!
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, chứng kiêu ngạo của bác sĩ Mạnh Cổ bắt đầu phát tác, mọi người lượng thứ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook