Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 4:
Chương 4: Thế giới nợ mình một người anh trai.
Ác mộng trở thành sự thật, quả nhiên cô đã bị Trần Tứ bắt được.
Tống Gia Mạt hơi co rúm lại, đối diện với tầm mắt lạnh băng của Trần Tứ, nhất thời không nói nên lời, mãi cho tới khi bị Triệu Duyệt kéo kéo vạt áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Không bao lâu, cô mở một phòng bao, vẻ mặt phức tạp ngồi xuống cạnh bàn.
“Vậy,” Cô nhìn về phía Triệu Duyệt, “Người cậu nhìn trúng…… là anh mình hả?”
Triệu Duyệt vừa mừng vừa sợ, một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc, nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Sao anh cậu không phải họ Tống vậy?”
Hơn nữa trông hai người cũng không giống nhau nên cô ấy mới không nhận ra được.
Nghe tới vấn đề này, Tống Gia Mạt nghẹn lại một lát.
Ngược lại Trần Tứ thay cô mở miệng trước, thấp giọng hờ hững nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em ấy theo họ mẹ tôi.”
Mặc dù là nhận nuôi, nhưng đối với bên ngoài, nhà họ Trần đều nói cô là con ruột.
“Ra là vậy,” Triệu Duyệt phản ứng rất nhanh, cơ thể nhoài về phía trước, cười nói, “Một người theo cha, một người theo mẹ, rất tốt.”
Kỳ thực Triệu Duyệt là một cô gái rất dễ gần, cũng giỏi dùng một số kỹ xảo nhỏ kéo gần khoảng cách giữa mình và đối phương.
Lẽ ra Tống Gia Mạt phải nhìn cô ấy, nhưng lúc này, cô thật sự không cách nào tập trung được.
Không có nguyên nhân nào khác, vẫn là bởi vì Trần Tứ——
Kể từ khi bước vào, anh đã không nói chuyện, đây là câu đầu tiên, không hề có ngữ khí, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh lúc này.
Cô luôn cảm thấy có gì đó sai sai, song lại không nói ra được là sai chỗ nào.
Quả nhiên, chờ Triệu Duyệt nói xong, không khí lại chìm vào sự trầm mặc vi diệu.
Tống Gia Mạt khẽ đẩy đẩy khuỷu tay Trần Tứ: “Không phải anh đã thêm wechat của người ta rồi sao, nói vài câu đi chứ.”
“……”
Trần Tứ giương mắt: “Anh không thêm cô ấy.”
Tống Gia Mạt: “……Hả? Vậy sao anh lại đồng ý đến đây?”
“Anh cũng không đồng ý đến đây.”
Tống Gia Mạt kinh ngạc quay đầu, đưa mắt nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt: “Thật sự đã đồng ý rồi mà, mình xác nhận wechat hai lần rồi!”
Lý Uy bên cạnh ho khan một tiếng, lịch sự nhắc nhở: “Gần đây cậu ấy mới đổi số… Có phải là có hiểu lầm gì không?”
“À đúng rồi,” Tống Gia Mạt nhanh chóng phản ứng lại, nói với Triệu Duyệt, “Có phải cậu đã kết bạn nhầm với chủ trước của tài khoản này rồi hay không?”
“Có thể người này vẫn chưa hủy liên kết, anh mình không thể đổi lại được.”
Triệu Duyệt: “Cậu biết anh ấy đổi số sao?”
“Biết chứ, nhưng lúc đó cậu bảo mình giúp cậu gửi tin nhắn, hiển thị phía trên không phải số của anh ấy.”
Sau đó Tống Gia Mạt không nói tiếp nữa, bởi vì Triệu Duyệt ghi chú cho Trần Tứ là “Anh đẹp trai số 7”, như thể tàu sân bay.
Làm cả buổi trời, hóa ra là ô long[1].
[1] Ô long: chuyện nhầm lẫn, dẫn đến tổn thất không đáng có.
Tống Gia Mạt chống đầu, hệt như một cái máy hoạt động, đảo qua đảo lại giữa hai người.
Cô hỏi Trần Tứ: “Nhưng anh vào đội bóng rổ từ khi nào vậy? Em thật sự không biết chuyện này đấy?”
“Mới vào,” Lý Uy nói, “Chỉ học tập thôi thì quá chán, anh nghĩ cậu ấy tới tập luyện với anh cũng rất tốt, suy cho cùng với kiến thức căn bản của cậu ấy thì có học nữa cũng chẳng có thứ gì có thể học.”
“Vậy cũng đúng.”
Trần Tứ ngồi ở đằng kia, nghe bọn họ anh một câu em một câu, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, đang lúc Tống Gia Mạt lơi lỏng, mí mắt của thiếu niên lười biếng nâng lên, mở miệng.
Có vẻ anh đã nhớ lại gì đó, ánh mắt nhìn về phía Tống Gia Mạt, giọng nói hơi uể oải chán chường.
“Em là người gửi tin nhắn kia?”
Cô đang muốn hỏi tin nhắn gì, đột nhiên, trong đầu hiện lên hai hàng chữ ——
[Dùng AJ và bóng rổ phiên bản giới hạn mà anh mới mua đập vào đầu anh thì cái nào đau hơn?]
[Sai, tim em đau hơn.]
“……”
A không phải chứ, sao lại biết vậy hả!
“Hình như là vậy,” Cô lấp lửng không rõ ràng, liếm liếm miệng nắp sữa, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Haizz, mọi người nói xem, tại sao chủ trước của số điện thoại này lại đồng ý chuyện này chứ?”
Triệu Duyệt: “Không biết, có thể là bị bệnh.”
Lý Uy lại không nói lời nào, nhìn wechat của Triệu Duyệt, lúc này mới nói: “Chị gái nhỏ à, em set avatar là ảnh tự chụp, vòng bạn bè cũng có ảnh chụp, có khi người ta thấy em cũng không tồi, lại rảnh rỗi không có gì làm nên muốn chọc ghẹo chơi đùa em đó.”
Trong lúc nghe bọn họ nói chuyện, Tống Gia Mạt vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua đâu đó, đến khi muốn nhìn kĩ lại lần nữa, người kia đã biến mất.
Cô cho là mình hoa mắt, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Nếu như hôm nay Trần Tứ không đến, có phải người đến sẽ là người đó hay không?”
Cô không dám nghĩ xa hơn, cho dù bây giờ là ban ngày, cô vẫn không khỏi rùng mình một cái.
“Biết là tốt,” Trần Tứ không nhìn nữa, cười nói, “Không biết nguy hiểm cỡ nào còn dám hẹn người ta tới?”
Cho dù người sắp đặt tất cả chuyện này là Triệu Duyệt, nhưng Tống Gia Mạt vẫn biết rằng, Trần Tứ đang quở trách cô.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy hơi mất mặt, lại không có lý do uất ức, già mồm nói: “Nhưng nếu không xảy ra sự cố bất ngờ gì, người bọn em hẹn vốn là người cùng trường!”
“Làm sao em xác định được sự cố bất ngờ này sẽ không xảy ra trên người em?” Trần Tứ nói, "Cùng trường thì sẽ an toàn? Lục Trung không có hỗn tạp hả?”
Cô phồng má, sự tức giận đã dâng lên tận cổ họng, nhưng anh lại cầm điện thoại trên bàn, đứng dậy nói: “Về nhà.”
—— Cô biết nó có ý nghĩa gì.
Trần Tứ yêu cầu cô cùng về với anh.
Nhưng cô giả vờ không hiểu, cúi đầu uống trà sữa hương nhài của mình, thiếu niên đứng chờ cô hai giây, đột nhiên bật cười.
Âm tiết ngắn gọn chưa tới một giây, cô đã nghe ra ẩn ý trong đó.
Anh đang nói: Giỏi lắm, Tống Gia Mạt.
Đúng vậy! Em rất giỏi!
Cô vừa sợ vừa phản nghịch không nhúc nhích, mạnh miệng, nghe tiếng bước chân của anh đi ngày một xa, thậm chí có thể phân biệt được lúc nào anh đẩy cửa, lúc nào anh chỉnh lại ba lô, khóa kéo kim loại va chạm vang lên tiếng kêu rất nhỏ.
Mãi đến khi Trần Tứ hoàn toàn rời đi, cô mới dám ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Triệu Duyệt giật mình nói: “Cậu làm sao vậy? Cổ đỏ hết lên rồi.”
Cô chột dạ sờ sờ, nói, “Không có gì.”
Không phải chỉ là anh trai sao! Anh là cái gì cơ chứ! Em không sợ anh!
Các thành viên đội bóng rổ vẫn ở bên ngoài, nói cùng nhau ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt giúp đỡ ở quán cà phê một lúc, ba giờ sau không còn ai đến nữa, cô nhoài xuống bàn làm đề thi.
Ánh chiều nhàn nhạt rọi lên người khiến người ta buồn ngủ, nhưng cô không thể ngủ, cô muốn giành được top 10. Tống Gia Mạt ra sức dụi mắt, buộc bản thân phải vực dậy tinh thần.
Bởi vì có mục tiêu, nhiệm vụ học tập cô đặt ra cho bản thân cũng tăng lên gấp bội, hơn tám giờ mới hoàn thành xong bộ đề thi phải làm hôm nay, rồi cùng Triệu Duyệt về nhà.
Trên đường ngồi xe về, Triệu Duyệt cảm thán: “Anh của cậu tốt thật đấy, không chỉ đẹp trai mà còn quan tâm cậu như vậy. Cậu nhìn dáng vẻ lúc trưa của anh ấy, sợ cậu gặp phải nguy hiểm… điệu bộ nhíu mày ấy đẹp ghê á, mình thích quá đi mất!”
Tống Gia Mạt: “……”
Triệu Duyệt thở ngắn than dài: “Thế giới nợ mình một người anh trai.”
Tống Gia Mạt phồng má, kéo quai đeo cặp sách.
“Vậy không thì cậu đến làm em gái của anh ấy đi?”
“Không đâu, mình không cam tâm làm em gái của anh ấy,” Triệu Duyệt mỉm cười, “Người mình muốn theo đuổi là anh trai của bạn mình…… mình chẳng phải là, gần quan được ban lộc sao?”
Tống Gia Mạt mím môi, còn chưa kịp nói, Triệu Duyệt lại dùng sức lắc lắc cánh tay của cô: “Haizz, tối về nói cậu chuyện này, là bạn bè thì phải đồng ý với mình đó!”
……
Trên đường kẹt xe, các cô lại đi mua đồ ăn vặt, đến khi Tống Gia Mạt về nhà đã gần mười giờ đêm.
Tuy cô cảm thấy mười giờ về nhà cũng không phải chuyện gì quá giới hạn, nhưng ba ngọn đèn sáng trong phòng khách và người ngồi bất động trên sô pha đã nhắc nhở cô, tất cả đều không đơn giản.
Trần Tứ như thể đã ngồi đây chờ cô từ trưa đến tối.
Làm gì, tính sổ với cô à?
Cô đứng ngoài hành lang nhìn anh, anh giơ tay, tắt TV đi.
Trong chớp mắt, căn phòng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, dì giúp việc ở trong phòng, tầng một chỉ có hai người bọn họ.
Tống Gia Mạt vẫn mặc bộ đồ trước khi ra khỏi cửa—— Thậm chí cô còn không nghĩ tới việc thay ra, lúc này, hai chiếc tai thỏ trên đầu mềm oặt rủ xuống, chiếc nơ ở cổ áo hơi lộn xộn, gió ùa vào từ cửa sổ, thổi bay làn váy của cô.
Có lẽ là do dụi nên mắt cô hơi ửng đỏ, đầu gối cũng đỏ hồng.
Trần Tứ: “Cả ngày hôm nay đều ăn mặc như vậy?”
Khuôn mặt của thiếu niên không chút biểu cảm, âm thanh cũng như vừa chần qua băng, những câu bình thường anh nói đều vô cùng áp bức, huống chi là loại câu hỏi này.
Tống Gia Mạt thích mềm không thích cứng, chỉ với một câu nói đó, cô thiếu chút nữa đã lật tung cả đầu.
Làm gì, từ lúc bước vào quán cà phê đã bắt đầu lên mặt với cô, cũng đã mười tiếng rồi, anh vẫn muốn chưng ra cái vẻ mặt như mọi người nợ anh một trăm vạn sao?
Cô mệt cả một ngày, váy cũng siết chặt đến không thoải mái, vốn tưởng về nhà có thể cởi ra, vui vẻ tắm rửa đi ngủ, ai ngờ vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy ánh đèn lạnh như băng, còn có một khuôn mặt lạnh hơn cả đèn.
…Đúng là phá hoại tâm trạng.
Cảm xúc bị kìm nén lúc trưa nay lại dâng lên, sau một buổi chiều lên men từ cổ họng xông thẳng lên đại não.
“Mặc cái này thì có làm sao,” Cô nói, “Mặc như vậy rất bình thường mà.”
Trần Tứ: “Nếu em thấy bình thường, vậy tại sao tối qua anh thấy em lại muốn giấu?”
Sự bối rối của thiếu nữ lập tức hiện lên, cô không có cách nào giải thích —— Cô hoàn toàn không mở miệng được, sau một hồi lâu mới nói:
“Em không thể giải thích rõ ràng với anh.”
“Có lý do thì làm sao không thể giải thích?” Trần Tứ nhíu mày, “Không phải không thể mặc như vậy, nhưng ít nhất em cũng nên nghĩ đến trường hợp, lỡ như hôm nay thật sự gặp phải một tên biến thái, em phải làm thế nào?”
“Sao em lại không nghĩ đến trường hợp đó chứ, trong lòng anh em chỉ là một đứa ngây thơ ngốc nghếch,” Tống Gia Mạt chỉ trích đến bất chấp, “Mỗi ngày đều phải anh trai trước anh trai sau, cái gì anh cũng quản, cái gì cũng đều nghe lời anh, không thể có một chút chủ kiến của bản thân mình, quần áo bình thường như thế này cũng không thể tùy tiện mặc, cứ như em đang sống ở triều Thanh vậy!”
Trần Tứ liếm liếm môi, mỉm cười.
“Ý em là chê anh quản quá nhiều?”
Cơ chế phòng ngự của cô hoàn toàn được bật lên, cái miệng nhỏ bi bi bô bô, ánh mắt dời đi lại rơi xuống.
“Anh nhất định cứ phải nghĩ như vậy, em cũng hết cách.”
“……”
Đầu sắt của cô đang điên cuồng nhảy disco trên đường dây cao áp, kiên nghị bổ sung thêm câu thứ hai:
“Anh nói cái gì thì là cái đó.”
“…………”
Trí mạng, quá trí mạng.
Tống Gia Mạt cảm thấy cả đời này mình chưa từng nói chuyện như vậy, trích lấy lời của thẳng nam thực sự phù hợp để lấy độc trị độc, lúc mỗi chấm câu rơi xuống, Trần Tứ đều trầm mặc, đáng để cô nâng cốc chúc mừng chiến thắng của bản thân.
Cuối cùng, anh lại cười một tiếng, lúc này hẳn là nên thỏa hiệp, nhưng cũng không giống thỏa hiệp, càng như một điệu cười lạnh sau khi im lặng đến cực điểm.
“Được, không quản nữa.”
Nói không quản thì anh thật sự không quản, Tống Gia Mạt tưởng rằng anh sẽ về phòng để tránh mắt không thấy tâm không phiền, kết quả anh vẫn ngồi ở phòng khách chơi game, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không biết tối nay số mệnh của cô đụng phải ngôi sao tai họa hay thế nào, đầu tiên là đá trúng máy giặt, đau đến mức mắt nổ đom đóm, tiếp đó suýt nữa bị cửa kẹp, còn suýt chút nữa làm hỏng máy rửa chén, chén đĩa lách cách đánh gõ lộn xộn trong ngăn tủ đầy, động tĩnh cực lớn.
Mặc dù không có chuyện gì, nhưng nghe thì rất nguy hiểm ——
Song người trên sô pha vẫn không nhúc nhích, cũng không liếc nhìn cô lấy một lần.
Ngay cả dì giúp việc trên tầng hai cũng hỏi thăm: “Có chuyện gì à, cần dì giúp không?”
Trần Tứ: “Không có gì đâu ạ, dì cứ nghỉ ngơi đi.”
Tống Gia Mạt: “……”
Vâng vâng vâng, lúc từ chối viện trợ giúp em thì anh lại có thể nghe được, trả lời rất nhanh, em rất cảm động.
Cô như một đứa trẻ ấu trĩ, càng không được coi trọng thì càng phải kiếm cảm giác tồn tại, hăng hái so đo với Trần Tứ, xem anh có thể giả vờ câm điếc tới khi nào, nhất định phải đi lấy đệm giường ở ngăn tủ trên cùng để đổi.
Ngăn tủ này quá cao, cô dời ghế qua, bận rộn tới lui, trong nháy mắt kéo đệm giường xuống ——
Hệt như hiệu ứng bài domino, tất cả chăn bên trên ầm ầm nện xuống, đổ xuống đầy đất.
Trần Tứ vẫn chơi game của mình, vô cùng thản nhiên, vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái, tựa như người sắp bị đè chết này không phải là em gái của mình.
Được, được lắm Trần Tứ, nói không quản thì anh lập tức không quản, đúng là đàn ông, nói là làm, làm tốt lắm ——
Tống Gia Mạt nghiến răng nghiến lợi, hơi buồn bực, không biết vì sao hốc mắt lại trướng trướng, một mình cô ngồi xổm xuống mặt đất, nhặt từng cái chăn lên, xếp chồng lên nhau rồi gắng sức nhét vào tủ quần áo.
Sức cô vốn nhỏ, người cũng nhỏ con, làm hơn nửa tiếng đồng hồ, tắm cũng chưa tắm.
Lúc này càng tủi thân, như có gì đó nghẹn trong cổ họng, lúc quay người không nhìn thấy, đầu gối đập mạnh vào góc bàn ——
Lần này thật sự rất đau, thoắt cái máu đã tuôn ra, cô ngơ ngác nhìn miệng vết thương, chưa kịp phản ứng lại.
Cơn đau tê rần.
Lúc này, cuối cùng người trên sô pha cũng đứng dậy.
Không biết tại sao, cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ: Xem ra sóng gió này cũng không quá lỗ, nếu như anh chủ động hỏi vết thương của cô, cô sẽ miễn cưỡng có thể cho anh một bậc thang đi xuống.
Suy cho cùng, cô cũng là một cô gái khoan dung rộng lượng.
Thiếu niên rủ mắt nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh đi ngang qua, kéo cửa ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tống Gia Mạt: “…………”
Anh đừng quản em nữa! Em chết anh cũng đừng quản!!
Vài phút sau, cửa lớn lại mở ra, người cô nghĩ rằng đi tản bộ xuất hiện ở cửa, trong tay cầm tuýp thuốc mỡ.
Tình thế đảo lộn quá nhanh, Tống Gia Mạt chớp chớp mắt.
Một loại cảm giác tương tự như “mất mà lấy lại được” dấy lên trong lòng, khiến cô có chút cảm động và áy náy, hạ mình quyết định, được rồi, nếu anh đã chủ động phá băng, vậy cô cũng không phải không thể nói nhiều với anh hơn hai câu.
Cô ngồi trên sô pha, chân phải cong lên, nhìn Trần Tứ đi thẳng đến trước mặt mình, một câu làm ra vẻ “Thuốc này là mua cho em sao” còn chưa nói ra miệng ——
Thiếu niên ném thuốc vào lòng cô, sau đó vô cảm, không nói một lời mà xoay người trở về phòng.
Đối thoại trong đầu Tống Gia Mạt bách chuyển thiên hồi[2] còn chưa trình diễn được câu nào, đáp lại cô đã là khuôn mặt hàn băng ngàn năm.
[2] Bách chuyển thiên hồi: suy nghĩ rối bời.
Ngực cô phập phồng lên xuống mấy lần, cuối cùng nhất thời nghẹn lời.
Sau hồi lâu khập khiễng trở lại phòng, cô thở phì phì kéo chăn qua đỉnh đầu ——
Trần Tứ! Em còn nói chuyện với anh nữa!! Em là chó!!!
Điện thoại bên gối bừng sáng, cô còn tưởng chú chó lạc đường Trần Tứ biết quay về, kết quả vừa cầm lên nhìn, trái tim lại trở nên lạnh lẽo.
Triệu vui vẻ: [Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, cậu có thể hỏi thử anh trai cậu, ngày mai có thời gian gian rảnh không?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook