7

Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường.

Bố mẹ và tôi vừa về đến nhà đã có đồng chí cảnh sát tới tận nhà lấy lời khai.

Đầu tiên bọn họ hỏi thăm một chút thông tin cơ bản theo thường lệ, sau đó nhìn sang tôi bằng ánh mắt dò xét:

"Nghe nói chiều nay đột nhiên cháu xông ra khỏi lớp đúng không? Tại sao thế? Rõ là chưa tới giờ tan trường mà?"

Tôi sửng sốt một lát rồi tỉnh bơ nói dối:

"Tự nhiên cháu đau bụng."

Sao tôi dám nói mình mơ thấy chị gái xảy ra chuyện được?

Bố mẹ hung tợn trợn trừng nhìn tôi chằm chằm như thể tin chắc là tôi đã hại chết chị mình:

"Đồng chí cảnh sát, có phải chính nó giết Nhất Thù không?!"

Cảnh sát đơ cả người, bọn họ chưa thấy bố mẹ nào muốn nhanh chóng kết tội con gái ruột như thế bao giờ:

"Nhận định sơ bộ là tự sát, người chết nắm chặt di thư trong tay. Chúng tôi chỉ điều tra theo thông lệ chút thôi..."

Bố mẹ hoảng loạn, vội vàng ngắt lời:

"Di thư á? Viết gì?!"

Cảnh sát lấy ra lá thư tuyệt mệnh được bọc trong túi nilon niêm phong.

Trên giấy chỉ có hai chữ: Xin lỗi.

Không biết có phải tôi nhạy cảm quá không nhưng hình như khi nhìn rõ nội dung chị viết, chỉ trong một tích tắc thôi, bố mẹ tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Sự nghi ngờ càng dấy lên trong lòng tôi.

Sau khi cảnh sát ra về, bố mẹ tôi lập tức kéo nhau vào phòng ngủ đóng cửa nhỏ giọng tranh luận gì đó.

Tôi rón rén đi tới, ghé tai lên cánh cửa định nghe lén.

Ai ngờ một giây sau, cánh cửa bỗng bật mở.

Bố mẹ tôi đứng ngay ngưỡng cửa, họ nhìn tôi với ánh mắt hung ác:

"Mày làm cái gì đấy?"

Tôi nhún nhún vai: "Đói."

Nếu nói chị tôi giỏi tất cả mọi thứ thì tôi chỉ làm tốt được một việc, đó chính là che giấu cảm xúc chân thật nhất của mình.

Nhất thời, bố mẹ cũng không có cách nào phân biệt tôi nói thật hay dối.

Bọn họ chỉ lạnh lùng gắt:

"Nhà đang có người mất mà mày còn có tâm tình ăn với chả uống!"

"Nhịn đi! Chúng tao đi có việc bây giờ đây."

Nói xong, hai người họ sốt sắng bỏ đi như có lửa đốt sau lưng.

Khi cửa ra vào đóng lại, một tiếng ‘cùm cụp’ vang lên.

Tôi nhíu mày:

Bố mẹ khóa trái cửa ư? Vì sao?

Chẳng lẽ sợ tôi đi mất?

Tôi vừa về phòng vừa cố gắng sắp xếp lại các suy nghĩ phức tạp trong đầu.

Ngay giây phút thả mình phịch xuống giường, tôi cảm nhận có gì đó cộm cộm dưới gối.

Tôi luồn tay mò mò.

Nhật ký của chị tôi?

Nhưng sao nhật ký của chị ấy lại ở phòng tôi?

Lưỡng lự chốc lát, cuối cùng tôi vẫn quyết định mở quyển sổ ra.


8

Đáng thất vọng là trong đó chẳng có thông tin gì giá trị.

Hơn trăm trang đầu toàn là diễn tả lòng biết ơn với bố mẹ và loanh quanh chuyện học hành, cuộc sống thường ngày.

Cái kiểu văn mẫu con nhà người ta mà trích dẫn ra bất kỳ đoạn nào cũng có thể khiến những đứa trẻ khác áp lực đến ngạt thở ấy.

Thật ra việc chị tôi viết nhật ký không phải là bí mật gì.

Mẹ tôi thường xuyên mang nhật ký của chị ra khoe khoang trước mặt người ngoài. Chậm rãi đọc to những dòng chữ ngập tràn cảm kích kia là một trong những thú tiêu khiển bà ấy thích nhất.

Lật mãi, đột nhiên tôi phát hiện đoạn nhật ký mấy hôm nọ hơi khác lạ.

Chữ viết ngày đó vô cùng cẩu thả, không hề ngay ngắn nắn nót như kiểu chữ xinh đẹp bình thường chị tôi hay viết:

[Sao lại như vậy? Mình thật sự có lỗi với em gái.]

Tôi lại lật thêm một tờ, mấy dòng chữ đỏ như máu trông mà giật mình.

Ngày viết là hôm nay, hình như chị tôi viết rất vội nên vô cùng lộn xộn, gần như không phân biệt nổi chữ nào với chữ nào:

[Của người trả lại cho người;

Của ta cũng lại trả cho riêng mình.

Tiếc rằng đời này ngắn ngủi, chị còn chưa được nhìn thấy biển cả và thưởng thức lẩu hải sản.

Hãy sống thay chị nhé. Đi đi em, đi ngắm hoàng hôn bên bờ biển và cảm nhận chân trời lộng gió.

Mong em vui vẻ hạnh phúc suốt đời.

Chị yêu em.]

Mũi tôi cay xè, nước mắt lã chã rơi trên nhật ký của chị.

Chị, em hối hận quá!

Hối hận sáng nay không ôm chị một cái;

Hối hận lúc đi chưa chào chị tử tế;

Để giờ gặp lại chị em mình đã âm dương cách biệt.

9

Tôi gạt nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại.

Có một loại cảm giác ‘yên bình giả tạo’ giữa những dòng chữ chị viết.

Có vẻ chị không muốn để tôi truy cứu nguyên nhân cái chết của mình.

Nhưng chuyện này quái dị như vậy, sao tôi nỡ cam lòng?

Tôi đột ngột nhảy xuống giường, xông vào phòng chị tìm điện thoại di động và máy tính, vội vàng xem xét một phen.

Vẫn không thu hoạch được manh mối gì như cũ.

Ngay cả cookies và lịch sử duyệt web cũng đã bị xoá sạch.

Trong điện thoại chỉ có một cuộc gọi nhỡ đến máy tôi, chị ấy không để lại bất kỳ dấu vết nào cho tôi lần theo.

Tôi không cam tâm.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo vang, màn hình hiển thị một lời mời nhận cuộc gọi video trên Wechat.

Vừa mới kết nối, giọng nói sang sảng của Vương Tiểu Bàn đã truyền tới từ đầu dây bên kia:

"Chị hai ơi! Bà bảo hôm nay đến căn cứ làm vài ván cơ mà?!"

"Hỏa Sài đến rồi đây này, thiếu mỗi bà thôi đấy... ĐẬU MÁAAAA???"

"Thẩm Viên, sao tự nhiên trông bà đẹp lên vậy?"

Lập tức một giọng nói khác vang lên bên cạnh:

"Gì cơ? Đâu đâu tao xem nào?!"

Giây sau, hai khuôn mặt một béo một gầy của Vương Tiểu Bàn và Hỏa Sài chen chúc nhau trước màn hình, thi nhau trợn to mắt nhìn tôi:


"Má ơi! Đừng bảo là bà phẫu thuật thẩm mỹ đấy nhé?"

"Không đúng, phẫu thuật gì một ngày đã lành được như này!"

Trở nên xinh đẹp ư?

Tôi nhíu mày tìm gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình mà tôi hãi hùng đến đơ cả ra.

Làn da vốn vừa đen đúa vừa vàng vọt giờ vừa non mịn vừa trắng trẻo.

Đôi mắt một mí ti hí vô hồn đã biến thành mắt hai mí to tròn trong veo, khóe mắt hơi cong hất lên lóng lánh như chứa ánh sáng tinh tú.

Ngay cả hàm răng cũng trắng sáng, đều tăm tắp như bắp, không còn xiêu xiêu vẹo vẹo như trước.

Tuy nhiên tôi không hề vui vẻ mà chỉ cảm thấy rùng mình.

Bởi vì khuôn trăng nét ngài này khiến tôi liên tưởng đến bóng dáng chị tôi!

Nhất là cặp mắt lấp lánh rực rỡ kia, chúng giống mắt chị ấy như đúc!

10

Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhìn Vương Tiểu Bàn đang tấm tắc xuýt xoa cảm thán ‘Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ’ trên màn hình:

"Ông có thể khôi phục được dữ liệu bị xoá trong điện thoại và máy tính đúng không?"

Thấy nó gật đầu, tôi liến thoắng:

"Chờ tôi ở căn cứ."

Nói xong, tôi ngắt kết nối rồi vội vàng bỏ các thứ vào ba lô.

Tức khắc, một mùi khác thường xộc vào mũi tôi.

Như mùi trứng thối.

Tôi nghi ngờ đi về phía phòng bếp, chỉ thấy chốt bếp gas đã bị vặn ra từ bao giờ.

Rò rỉ khí gas!

Tôi vội nín thở lao đến đẩy cửa sổ và xoay chốt bình gas lại.

Còn chưa hết bàng hoàng thì một cảnh tượng khiến người ta kinh hoảng xuất hiện trước mắt tôi.

Không một ai chạm vào nhưng nút vặn tự dưng chầm chậm chuyển động.

Tạch!

Hơi gas lại xộc lên lần nữa.

Tôi sợ hãi đến ngây dại.

Trực giác mách bảo tôi rằng không thể ở lại nơi này được nữa.

Như kiểu có thứ gì đó đang muốn lấy mạng tôi.

Nhưng cửa phòng bị khóa trái rồi…

Tôi sực nhớ ra trong phòng để đồ có một cái rìu chữa cháy khá sắc.

Không kịp suy nghĩ chu toàn, tôi chạy thẳng đến phòng để đồ. Đúng lúc đẩy cửa ra, tôi suýt húc đầu vào một chiếc cưa gỗ đang rơi xuống, tí thì bay một mảnh sọ.

Vừa chửi thề tôi vừa khiêng rìu chữa cháy ra cửa trước, vung lên, bổ xuống ổ khoá.

Một lần, hai lần, ba lần…

Nỗi bực bội tích tụ trong lòng tựa như cũng thét gào mà chui ra theo từng nhát rìu.

Loáng thoáng nghe như có mấy tiếng nói lạnh lẽo âm u nhao nhao rì rầm phàn nàn:

"Ơ hay, chẳng phải bảo ở đây tổ chức Quỷ Yến à?"

"Đúng thế, rồi cô ta có chết không đây!"

Hôm nay có quá nhiều chuyện lạ lùng, nhiều đến mức tôi đã chết lặng.


Tôi không muốn nghĩ xem ai đang nói hay người đó có ý gì nữa.

Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật!

Tôi chỉ muốn chị tôi trở về!

Tôi ra sức bổ cửa như điên, vừa hay bị ông lão nhà đối diện dắt chó đi dạo xong bắt gặp. Ông ấy nhìn tôi và cây rìu trong tay tôi chằm chằm với khuôn mặt khiếp sợ.

Tôi cười giả lả tỏ ra thân thiện nhưng có vẻ ông ấy càng sợ hơn.

Thế là tôi đành phải nghiêm túc giải thích:

"Cháu đói quá nên ra ngoài ăn một bữa ạ. Nếu bố mẹ cháu về thì nhờ ông chuyển lời một tiếng nhé."

Nói xong, tôi bỏ ông cụ lại rồi chạy đi.

Ông ấy ngạc nhiên:

"Trông nhà ấy để con đói đến mức kia kìa..."

11

Đến khi tôi chật vật lết được đến cửa căn cứ thì nom cũng chẳng hơn dân tị nạn là bao.

Tôi được trải nghiệm đủ loại biến cố bất ngờ dọc đường đi: chậu hoa từ trên trời rơi xuống, dây điện rò điện, chó dữ điên tiết đuổi theo…

May mà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nâng cao cảnh giác, vô cùng cẩn thận trên từng bước chân nên lúc này mới giữ được cái mạng nhỏ.

Vương Tiểu Bàn ra đỡ tôi:

"Chúng tôi vừa hay tin chị gái bà... Xin chia buồn nhé..."

"Khoan đã, sao đột nhiên bà cao lên thế?"

Bấy giờ tôi mới phát hiện rằng không biết từ bao giờ tôi chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã có thể thấy mặt Vương Tiểu Bàn.

Vốn dĩ tôi ba mét bẻ đôi dôi thêm dăm phân nữa, đứng chưa tới bả vai cậu ta cơ.

Đột nhiên nhớ ra trên đường tới đây, trong suốt những tình huống rối loạn, xương cốt toàn thân tôi cứ kêu răng rắc đau đớn, nhất là xương đùi.

Chẳng lẽ là tại cao lên?

Hỏa Sài cũng xúm lại:

"Ối giời! Kỳ quan thứ tám trên thế giới đây!"

Tôi mệt phờ thều thào phẩy phẩy tay:

"Hỏa Sài, ông cố của ông có đây không?"

Dù gọi nơi này là căn cứ nhưng đúng ra nó phải là nhà tổ của gia tộc họ Hỏa.

Chỉ là một căn Tứ Hợp Viện không lớn nhưng lại là nơi tôi thích ở nhất.

Tôi, Vương Tiểu Bàn và Hỏa Sài là quái thai trong mắt tất cả các bạn học khác.

Không ai muốn chơi cùng chúng tôi.

Vương Tiểu Bàn có một anh trai, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau.

Anh ấy là hacker siêu giỏi, kiểu có thể dùng bàn phím hack cả Lầu Năm Góc ấy.

Về sau anh ấy bị truy nã vì viết một chương trình điều khiển tất cả các tài khoản ngân hàng trên cả nước chuyển một tệ cho chính mình.

Anh ấy đang lẩn trốn ngon nghẻ thì Vương Tiểu Bàn học lên cấp hai nhưng hồ sơ của nó bị kẹt lại bởi chuyện này.

Bấy giờ anh trai nó mới nghênh ngang đi tự thú.

Nghe nói bị phán tù chung thân.

Ấy thế mà lạ thay, từ sau khi anh ấy vào tù, tháng nào cũng có người chuyển tiền cho Vương Tiểu Bàn.

Nếu nó gặp chuyện khó khăn thì sẽ có người bí ẩn đứng ra xử lý giùm.

Cách mấy tháng anh trai còn viết thư gửi nó.

Thành ra Vương Tiểu Bàn tin chắc anh nó đã gia nhập vào biên chế công nhân viên nhà nước để cống hiến cho quốc gia rồi.

Nhưng thiên hạ không nghĩ như thế, rất nhiều người gièm pha anh nó là ‘tội phạm xấu xa nhất trần đời’.

Vì việc này mà không ít lần Vương Tiểu Bàn đánh bạn rồi dần dần trở thành đứa quái thai bị xa lánh.

Còn Hỏa Sài, thật ra bản thân nó rất bình thường, người kỳ lạ là ông cố của nó cơ.

Gia tộc họ Hỏa rất kỳ lạ, ông bà và bố mẹ đều hưởng dương sớm, chỉ có ông cố vẫn luôn khoẻ mạnh sống cùng nó.

Ông cụ tự gọi mình ‘người tu tiên’, chỉ cách đắc đạo thành tiên một bước nữa thôi.

Bình thường ông cụ trông xấu xấu bẩn bẩn nhưng biết đầy chuyện quái dị kỳ lạ.

Dù chúng tôi không phân biệt được có phải chuyện thật hay bịa nhưng đều nghe rất mê mẩn.


Thiên hạ lại bảo ông ấy là ‘lão già bất tử*’, hại chết hai đời con cháu rồi sau này kiểu gì cũng hại chết Hỏa Sài nốt.

(*thường dùng để xúc phạm người già, kiểu già thế rồi còn sống chi cho chật đất, vô dụng…)

Nó tức đến mắt đỏ bừng, xông lên táng liền, lúc bị kéo ra còn vừa khóc vừa gào:

"Có hại tao đi nữa thì đấy cũng là ông cố của tao! Chết vì ông cố tao rất vui lòng!"

Còn tôi ấy à, dáng dấp không ra sao, tính tình lại còn khó ưa nên đương nhiên cũng không được các bạn học chào đón cho lắm.

Đám bạn ở trường gọi chúng tôi là ‘nhóm ba đứa quái thai’.

Tất cả mọi người cô lập chúng tôi, không ai yêu quý chúng tôi.

Bình thường sau khi tan học chúng tôi sẽ tụ tập ở ‘căn cứ’ này chơi vài ván game hoặc chém gió linh tinh, không thèm để ý cái nhìn của người khác.

12

Nhân lúc Hỏa Sài đi tìm ông cố, tôi giao máy tính và điện thoại của chị tôi cho Vương Tiểu Bàn:

"Có thể khôi phục được không?"

Vương Tiểu Bàn gõ mấy phím, ngập tràn tự tin nói:

"Không thành vấn đề, easy game!"

Vừa hay Hỏa Sài dắt ông cố ra.

Vừa thấy tôi ông cụ đã hốt hoảng nhảy thẳng lên cây hòe già trong sân:

"Má ơi! Mở Quỷ Yến ngày Tứ Ly*! Nhóc con, cháu là Bồ Tát sống à!"

(*Ngày trước các tiết Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân và Đông Chí một ngày là ngày Tứ Ly. Ngày trước tiết Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu và Lập Đông một ngày là ngày Tứ Tuyệt. Đây là 8 ngày xấu nhất năm)

Ba chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi đầy vẻ ngờ nghệch:

"Cái gì cơ ạ?"

Ông cố thở dài, ôm thân cây trượt xuống:

"Nhóc con, cháu xem sau tai mình chút đi."

Vương Tiểu Bàn thò lại gần:

"Ấy? Có một ký hiệu kỳ quái thật này. Trông giống một vòng tròn với hai sọc thẳng đứng."

Ông cụ lạnh lùng cười một tiếng:

"Đấy là dấu Quỷ Chước, thể hiện người mang dấu này mở yến tiệc chiêu đãi quỷ, mời chúng quỷ tám phương trời đến lấy mạng."

"Hôm nay vừa hay là ngày 19 tháng 3, một ngày trước tiết Xuân Phân. Ngày xưa còn gọi là một trong bốn ngày Tứ Ly. Ngày Tứ Ly đánh dấu thời điểm giao mùa, đất trời xoay vần, thường xảy ra chuyện không lành."

"Mở Quỷ Yến ngày Tứ Ly thì ác quỷ trong phạm vi trăm dặm sẽ bị thu hút hết tới đây, dùng trăm phương ngàn kế hại chết cháu."

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi và chị gái vừa hay sinh ra đúng ngày này, liệu có phải điều ấy cũng đã được ai đó tính toán tỉ mỉ?

Ông cụ vẽ một lá bùa, đốt thành tro rồi bỏ vào trong nước để tôi uống.

Dù vị là lạ nhưng uống xong tự nhiên tôi thấy khoan khoái hẳn, ký hiệu sau tai cũng biến mất.

Giây tiếp theo, tôi bỗng căng thẳng cứng đờ người:

"Ông cố,... sao hình như cháu nhìn ra..."

Ông cụ lẩm bẩm:

"Không nhìn lầm đâu, mà từ giờ về sau lúc nào cháu cũng có thể nhìn thấy chúng. Bùa của ta đây ngàn vàng khó mua đấy nhé, hôm nay coi như cho không cháu vậy."

Tôi: "..."

Đội ơn quá!

Như này khách khí quá mức rồi ông biết không?

Hoàn toàn không cần thiết mà!

Tôi bắt gặp cả đống ‘người’ kỳ lạ chất đống bên ngoài: có kẻ nâng đầu trên tay, có kẻ đang khiêng cái chân gãy của mình, còn có kẻ bưng ruột nữa…

Bọn họ nhìn tôi tức giận:

"Cô bị điên à?"

"Chơi chúng tôi đấy phỏng?"

"Có lẽ chúng tôi không phải người, nhưng cô chó thật đấy."

Tôi đờ đẫn:

Không chết, tôi có tội

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương