Cực Võ
-
Quyển 5 - Chương 219: Nguyệt Chủ vs Nguyệt Thánh
Vô Song biết Nguyệt Thánh chuẩn bị tấn công, lần này áp lực càng thêm kinh hồn với hắn thậm chí Vô Song còn có cảm giác mình không thể tránh, chỉ cần tránh, chỉ cần dùng thân pháp tránh thì đầu lập tức lìa khỏi cổ.
Vô Song đến thời điểm hiện tại còn chưa giải thích được về bản thân Nguyệt Sát rốt cuộc làm cách gì, rốt cuộc tại sao thanh kiếm trong tay hắn bỗng chốc trở nên kinh khủng như vậy, Nguyệt Sát gần như chỉ bằng một đường chém đã vượt qua toàn bộ chiêu thức của Vô Song, Vô Song chẳng có cách nào tạo ra sát thương lớn hơn đường chém đơn giản của Nguyệt Sát cả.
Nguyệt Sát thật sự khác với tất cả cường giả mà Vô Song đã gặp bởi vì kẻ này hiểu rõ Quỳ Hoa Bảo Điển hoặc ít nhất đã từng tiếp xúc qua, rõ ràng cảm giác mà Vô Song cảm nhận thấy không sai, Nguyệt Sát thật sự biết cách tấn công Quỳ Hoa Bảo Điển nếu Vô Song lựa chọn chạy trốn.
Nhìn Nguyệ Sát vào thế, Vô Song không thể không làm ra quyết định, hắn chuẩn bị ma hóa.
Vô Song muốn giữ ma hóa cho Đại Quốc Chủ bởi vì hắn căn bản không thể ma hóa liên tục hay đúng hơn là vì Bát Chỉ Kính không thể giúp Vô Song che đậy ma khí liên tục, năng lực của Bát Chỉ Kính rõ ràng có hạn hoặc chí ít là Vô Song đang không biết dùng Bát Chỉ Kính.
Vô Song không rõ tác dụng của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc nhưng vật này tuyệt đối chẳng phải để làm màu, Nguyệt Sát rõ ràng là đang biết cách sử dụng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc còn Vô Song thì chẳng có chút thông tin nào của Bát Chỉ Kính cả.
Lại nói tới Nguyệt Sát, Vô Song chẳng thể rõ năm xưa Độc Cô Cầu Bại đã làm gì Nguyệt Sát nhưng rõ ràng là hắn vẫn sống, Nguyệt Sát có thể sống đến bây giờ thì hắn đã được xếp hạng lão quái vật, cho dù mở ra Thất Long thì tỷ lệ thắng của Vô Song vẫn chưa thể bảo đảm.
Ma Hóa Thất Long có thể so sánh với Hợp Đạo Cảnh cường giả nhưng rõ ràng Nguyệt Sát đang có thứ áp lực chẳng thua kém gì Hợp Đạo Cảnh,ngay cả khi hắn còn chưa bước vào Hợp Đạo.
Vô Song thật sự lựa chọn cực kỳ đơn giản, hắn hạ thấp trọng tâm hai chân, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đồng thời ma khí trên người hắn tuôn trào.
Kiếm của Vô Song không phải là thần binh lợi khí, nó cùng lắm chỉ coi là một thanh kiếm tốt mà Vô Song thuận tay lấy được, thanh kiếm này không thể cứng đối cứng với thứ mà Nguyệt Sát đang cầm trong tay vì vậy Vô Song chấp nhận chịu một chém của Nguyệt Sát sau đó liền trả hắn một chém.
Có Ma Hóa Thất Long, có Bất Tử Hỏa thậm chí cả Sinh Tử Nhị Khí, Vô Song dám cược mình không chết sau một chém, trái lại Nguyệt Sát có chết sau một chém hay không thì Vô Song cũng không dám chắc.
Nguyệt Sát nhìn tư thế của Vô Song, ánh mắt hắn như có điều suy ngẫm bất quá cũng không nghĩ ngợi quá lâu, Nguyệt Sát tiến lên.
Trong lúc này hai người hơn thua chỉ trong một kiếm, ít nhất Vô Song cho là như vậy.
Nguyệt Sát động, Nguyệt Giới của hắn phát ra quang mang nhu hòa sau đó dưới ánh trăng kia, một làn sương đêm xuất hiện, làn sương nhè nhẹ tỏa ra, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, chỉ có duy nhất phạm vi Sát Giới của Vô Song là thứ sương kia không thể lan vào.
Màn sương mờ mờ ảo ảo, Vô Song sau đó kinh ngạc nhận ra, Nguyệt Sát vậy mà biến mất, hắn hoàn toàn vô hình trong làn sương trắng.
Sự vô hình này có chút giống với Đại Hắc Thiên, giống với màn đêm của Đại Hắc Thiên, toàn bộ sự tồn tại của Nguyệt Sát như bị xóa đi.
Đây là lần đầu tiên Vô Song cảm nhận được cái áp lực này mà cũng là lần đầu tiên Vô Song chiến đấu theo kiểu này, giữa hai bên chỉ có duy nhất một đường sinh tử.
Nguyệt Sát không có võ kỹ, hắn cũng chẳng có chiêu thức, hắn từ lâu đã bỏ hết võ kỹ, bỏ hết chiêu thức thậm chí cũng mặc kệ cái gì là căn cơ võ học, hắn bỏ bằng sạch.
Để đuổi theo bước chân của Độc Cô Cầu Bại, hắn chỉ quan tâm tới tốc độ, cùng sức mạnh, những thứ nguyên thủy nhất của con người, đương nhiên không thể không kể tới Song Giới của hắn.
Nguyệt Sát bao năm nay chuyên tu với Song Giới, bằng vào Song Giới hắn căn bản không cần, không quan tâm bất cứ loại tuyệt học nào, chỉ chuyên tâm khai thác Song Giới của chính hắn, Nguyệt Sát hiện tại cực kỳ mạnh mà cũng cực kỳ đáng sợ.
Nếu Nguyệt Sát hiện tại gặp được Nguyệt Thánh của gần trăm năm trước, không cần đến chiêu thứ ba hắn cũng có thể chém một tay của Nguyệt Thánh, đây là sự kinh khủng của thứ gọi là chuyên nhất, đáng tiếc cho dù hắn mạnh hơn nữa, hắn chuyên chú hơn nữa thì sao?, cái bóng kia vẫn che phủ tầm mắt hắn, một đời hắn vẫn không có cách nào siêu việt Độc Cô Cầu Bại.
Trong cái thời đại của mình, cái thời đại thuộc về Độc Cô cùng Tiêu Dao Tử, tại thời đại đó là rồng thì nằm xuống, là phượng thì ngừng bay, một thời đại độc tôn hai người, bất kể cao thủ phương nào đều không có tư cách tranh phong, Nguyệt Thánh hay Nguyệt Sát có lẽ là người hiểu rõ nhất sự bi ai của các thiên tài trong thời kỳ đó, hai vầng nhật nguyệt quang huy kia tỏa sáng đến nỗi rất rất nhiều năm sau khi mà bọn họ tạ thế vẫn còn trở thành bóng ma của biết bao nhiêu bậc "kỳ nhân" trong thiên hạ.
Kiếm Giới của Vô Song rốt cuộc nhẹ run lên.
Cái run lên rất nhẹ nhưng cũng đủ để Vô Song nhận ra, Nguyệt Sát nhập giới.
Nguyệt Sát dĩ nhiên dám bước vào Kiếm Giới của Vô Song hơn nữa đến tận bây giờ Vô Song vẫn không nhìn thấy hắn.
Áp lực càng ngày càng nặng nề, thanh kiếm tử thần trong tay Nguyệt Sát càng ngày càng gần Vô Song nhưng mà Vô Song lại không có cách nào xác định hắn gần bao nhiêu, hắn sẽ tấn công từ phương nào.
Giờ khắc này, Bát Chỉ Kính xoay tròn, Bát Chỉ Kính càng tỏa ra quang mang sáng chói, giờ khắc này Bát Chỉ Kính bắt đầu vì Vô Song che đậy thiên cơ, giờ khắc này Vô Song mở ra Ma Hóa Thất Long.
Ma Hóa Thất Long còn chưa đủ, lần đầu tiên trong đời Vô Song bắt đầu thử đưa Âm Dương Nhị Khí vào thanh kiếm của mình.
Đưa nội lực vào vũ khí thì ai cũng có thể làm được nhưng mà Sinh Tử Nhị Khí thì không phải nội lực, nghe thì tương đồng nhưng độ khó cực kỳ khủng khiếp ít nhất Vô Song chưa từng đi thử nghiệm ấy vậy mà giờ khắc này hắn lại dám đi thử.
Vô Song không thử không được bởi vì hắn không đủ tự tin một kiếm chém chết Nguyệt Sát, hắn bằng mọi cách phải cường hóa một chém này.
Nguyệt Sát bước từng bước về phía Vô Song, trong ánh mắt chẳng có sát khí, chẳng có bất cứ cảm xúc nào, chỉ là theo bước chân của hắn càng ngày càng gần thì tử khí xuất hiện trên người Vô Song càng ngày càng dày đặc, tử khí xuất hiện chính là báo hiệu của người sắp chết.
Vô Song không động, hắn chỉ tụ thế, ngưng mà không phát, toàn bộ mọi thứ của Vô Song cũng đè nén tại một kiếm này, hắn hiện tại căn bản cũng chẳng còn nghĩ gì nữa, toàn tâm toàn ý cho một kiếm, một kiếm này có thể nói là thăng hoa nhất của Vô Song từ khi hắn có mặt trên cuộc đời này, giờ khắc này... trên người Nguyệt Sát cũng tràn đầy tử khí, hắn cũng là người sắp chết.
Nguyệt Sát sẽ là kẻ chém trước, nếu hắn không thể chém nát Hắc Long Giáp mà cắt đầu Vô Song xuống thì Vô Song sẽ cắt đầu hắn.
Nguyệt Sát rất mạnh, hắn là đế vị duy nhất có khả năng chiến đấu với Hợp Đạo Cảnh bởi vì Nguyệt Sát có thể giết Hợp Đạo Cảnh cường giả, ít nhất là trên lý thuyết còn thực tế tỷ lệ thành công không ai rõ.
Nguyệt Sát cũng không cần đặt mình vào sinh tử với Vô Song bởi vì trình độ của hắn hơn Vô Song nhiều lắm chỉ là khi nhìn thấy Vô Song tụ thế... Nguyệt Sát bỗng cảm thấy hắn nên bước vào sinh tử một lần.
Vô Song giờ khắc này có một thứ gọi là sự chuyên nhất, có một loại chấp niệm.
Chấp niệm của Vô Song bản thân Nguyệt Sát đương nhiên nhìn ra, chấp niệm của Vô Song chính là chém chết Nguyệt Sát trong một kiếm.
Cái chấp niệm này làm Nguyệt Sát bất giác nhớ tới Độc Cô Cầu Bại, hắn cảm thấy nếu hôm nay không thử bước vào làn ranh sinh tử kia thì hắn sẽ hối hận một đời.
Một đời Nguyệt Sát hối hận một lần là đủ rồi, hắn không muốn hối hận lần thứ hai.
Đã bao lần Nguyệt Sát tự hỏi nếu hắn gặp Độc Cô Cầu Bại, nếu Độc Cô Cầu Bại không chết thì giữa hai người ai thắng ai thua, ai cao ai thấp?, cái này hắn không có cách nào trả lời mà cũng chẳng ai có thể trả lời cho hắn.
Ngày hôm nay hắn cảm giác, nếu hắn không bước vào lằn ranh kia thì sau này chính hắn sẽ tự hỏi ngày hôm đó... nếu hắn cùng Vô Song cộng đồng xuất ra một kiếm thì ai chết trước?.
Nhiều người sẽ nói Nguyệt Sát điên nhưng nếu không điên thì sao có thể nghĩ tới Song Giới rồi sáng tạo ra Song Giới đây?.
Vô Song muốn thì Nguyệt Sát liền tới, rốt cuộc hắn chỉ còn cách Vô Song năm bước chân, khoảng cách hai người đúng bằng một lần vung kiếm.
Từng giây từng giây trôi qua, toàn bộ không gian tĩnh lặng tới mức đáng sợ bất quá có lẽ... số trời cũng không định cho Vô Sông cùng Nguyệt Sát phân định thắng thua ngay lúc này bởi vì nơi đây còn có một cường giả khác.
Gió nổi lên, bão tới.
Cơn bão như thổi tan cái không khí tĩnh lặng nơi đây.
Cơn bão làm cả Vô Song cùng Nguyệt Sát rùng mình một cái, trong phút chốc cả Vô Song cùng Nguyệt Sát đều không ai bảo ai, cả hai người lập tức nhảy bật về hai hướng khác nhau.
Vô Song cùng Nguyệt Sát lúc nãy rơi vào một loại trạng thái đặc biệt, một loại trạng thái chẳng cho bọn họ suy nghĩ, để bọn họ lấy mạng ra để cược, cược một kiếm.
Cơn gió kia nổi lên khiến cả hai người đều cảm nhận được một thứ... bọn họ cảm nhận được cái chết treo trên đầu mình để rồi theo phản ứng tự nhiên cộng đồng lùi lại, cộng đồng kéo dài vị trí an toàn của chính mình.
Vô Song lúc này đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ mà hắn không biết còn Nguyệt Sát, giờ khắc này ánh mắt của Nguyệt Sát rốt cuộc lại hiện lên sát khí, ánh mắt khóa chặt nữ nhân đang chưởng khống cơn gió kia.
"Nguyệt Thánh, ngươi sống từng đấy tuổi rồi, cũng không cần bắt nạt đệ tử Tiêu Dao Phái chúng ta ".
Đây là lời nói của Lý Thương Hải, nàng đạp không mà đứng, ngự gió mà tới.
Nguyệt Sát chỉ nhìn Lý Thương Hải rồi lại nhìn Vô Song, bất giác cười cười.
"Họ Lý, ngươi nghĩ có thể cản được lão phu sao? ".
Lý Thương Hải hừ lạnh sau đó cũng bỏ qua luôn Nguyệt Sát mà nói với Vô Song.
"Vô Song, để Cô Cô giới thiệu với ngươi, người này là Nguyệt Thánh, từng được tôn xưng là Bách Thế Kỳ Nhân, Nguyệt Thánh chính là người duy nhất trong thiên hạ nắm giữ Song Giới ".
"Tiếp theo để Cô Cô giới thiệu với ngươi một thứ khác, một truyền thống tốt đẹp của Tiêu Dao Phái ta, truyền thống này chính là lấn trẻ già tới ".
Lý Thương Hải rõ ràng không lạ gì Nguyệt Thánh hơn nữa nếu giữa Nguyệt Thánh cùng Độc Cô Cầu Bại có một đoạn chuyện xưa thì giữa Nguyệt Thánh cùng Bái Nguyệt Giáo càng có thêm một đoạn chuyện xưa.
Nhìn Lý Thương Hải tiến đến, trong nội tâm Vô Song bất giác có chút khó hiểu, hắn không hiểu vì lý do gì Lý Thương Hải lại bỏ mọi người mà chạy đến đây, bất quá thời điểm này Vô Song cũng không dám hỏi, nhìn ánh mắt của Lý Thương Hải dành cho Nguyệt Thánh thì có thể hiểu sự thù hận của "cô cô" với Nguyệt Thánh chỉ sợ rất nặng rất nặng, giữa hai người tuyệt đối có thâm cừu đại hận.
Ngoài ra thời điểm này Vô Song còn nghĩ tới một điểm đó chính là "Song Giới".
Chỉ một câu của Lý Thương Hải đã đề tỉnh Vô Song, hắn rốt cuộc biết Nguyệt Thánh hay Nguyệt Sát vì cái gì mạnh như vậy, hắn dĩ nhiên ép nguyên một "giới" vào trong vũ khí của chính mình, một kiếm của Nguyệt Sát chính là Nhất Giới Trảm.
Nhìn ra được điều này khiến cho Vô Song rung động thật sâu thật sâu.
Vô Song đến thời điểm hiện tại còn chưa giải thích được về bản thân Nguyệt Sát rốt cuộc làm cách gì, rốt cuộc tại sao thanh kiếm trong tay hắn bỗng chốc trở nên kinh khủng như vậy, Nguyệt Sát gần như chỉ bằng một đường chém đã vượt qua toàn bộ chiêu thức của Vô Song, Vô Song chẳng có cách nào tạo ra sát thương lớn hơn đường chém đơn giản của Nguyệt Sát cả.
Nguyệt Sát thật sự khác với tất cả cường giả mà Vô Song đã gặp bởi vì kẻ này hiểu rõ Quỳ Hoa Bảo Điển hoặc ít nhất đã từng tiếp xúc qua, rõ ràng cảm giác mà Vô Song cảm nhận thấy không sai, Nguyệt Sát thật sự biết cách tấn công Quỳ Hoa Bảo Điển nếu Vô Song lựa chọn chạy trốn.
Nhìn Nguyệ Sát vào thế, Vô Song không thể không làm ra quyết định, hắn chuẩn bị ma hóa.
Vô Song muốn giữ ma hóa cho Đại Quốc Chủ bởi vì hắn căn bản không thể ma hóa liên tục hay đúng hơn là vì Bát Chỉ Kính không thể giúp Vô Song che đậy ma khí liên tục, năng lực của Bát Chỉ Kính rõ ràng có hạn hoặc chí ít là Vô Song đang không biết dùng Bát Chỉ Kính.
Vô Song không rõ tác dụng của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc nhưng vật này tuyệt đối chẳng phải để làm màu, Nguyệt Sát rõ ràng là đang biết cách sử dụng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc còn Vô Song thì chẳng có chút thông tin nào của Bát Chỉ Kính cả.
Lại nói tới Nguyệt Sát, Vô Song chẳng thể rõ năm xưa Độc Cô Cầu Bại đã làm gì Nguyệt Sát nhưng rõ ràng là hắn vẫn sống, Nguyệt Sát có thể sống đến bây giờ thì hắn đã được xếp hạng lão quái vật, cho dù mở ra Thất Long thì tỷ lệ thắng của Vô Song vẫn chưa thể bảo đảm.
Ma Hóa Thất Long có thể so sánh với Hợp Đạo Cảnh cường giả nhưng rõ ràng Nguyệt Sát đang có thứ áp lực chẳng thua kém gì Hợp Đạo Cảnh,ngay cả khi hắn còn chưa bước vào Hợp Đạo.
Vô Song thật sự lựa chọn cực kỳ đơn giản, hắn hạ thấp trọng tâm hai chân, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đồng thời ma khí trên người hắn tuôn trào.
Kiếm của Vô Song không phải là thần binh lợi khí, nó cùng lắm chỉ coi là một thanh kiếm tốt mà Vô Song thuận tay lấy được, thanh kiếm này không thể cứng đối cứng với thứ mà Nguyệt Sát đang cầm trong tay vì vậy Vô Song chấp nhận chịu một chém của Nguyệt Sát sau đó liền trả hắn một chém.
Có Ma Hóa Thất Long, có Bất Tử Hỏa thậm chí cả Sinh Tử Nhị Khí, Vô Song dám cược mình không chết sau một chém, trái lại Nguyệt Sát có chết sau một chém hay không thì Vô Song cũng không dám chắc.
Nguyệt Sát nhìn tư thế của Vô Song, ánh mắt hắn như có điều suy ngẫm bất quá cũng không nghĩ ngợi quá lâu, Nguyệt Sát tiến lên.
Trong lúc này hai người hơn thua chỉ trong một kiếm, ít nhất Vô Song cho là như vậy.
Nguyệt Sát động, Nguyệt Giới của hắn phát ra quang mang nhu hòa sau đó dưới ánh trăng kia, một làn sương đêm xuất hiện, làn sương nhè nhẹ tỏa ra, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, chỉ có duy nhất phạm vi Sát Giới của Vô Song là thứ sương kia không thể lan vào.
Màn sương mờ mờ ảo ảo, Vô Song sau đó kinh ngạc nhận ra, Nguyệt Sát vậy mà biến mất, hắn hoàn toàn vô hình trong làn sương trắng.
Sự vô hình này có chút giống với Đại Hắc Thiên, giống với màn đêm của Đại Hắc Thiên, toàn bộ sự tồn tại của Nguyệt Sát như bị xóa đi.
Đây là lần đầu tiên Vô Song cảm nhận được cái áp lực này mà cũng là lần đầu tiên Vô Song chiến đấu theo kiểu này, giữa hai bên chỉ có duy nhất một đường sinh tử.
Nguyệt Sát không có võ kỹ, hắn cũng chẳng có chiêu thức, hắn từ lâu đã bỏ hết võ kỹ, bỏ hết chiêu thức thậm chí cũng mặc kệ cái gì là căn cơ võ học, hắn bỏ bằng sạch.
Để đuổi theo bước chân của Độc Cô Cầu Bại, hắn chỉ quan tâm tới tốc độ, cùng sức mạnh, những thứ nguyên thủy nhất của con người, đương nhiên không thể không kể tới Song Giới của hắn.
Nguyệt Sát bao năm nay chuyên tu với Song Giới, bằng vào Song Giới hắn căn bản không cần, không quan tâm bất cứ loại tuyệt học nào, chỉ chuyên tâm khai thác Song Giới của chính hắn, Nguyệt Sát hiện tại cực kỳ mạnh mà cũng cực kỳ đáng sợ.
Nếu Nguyệt Sát hiện tại gặp được Nguyệt Thánh của gần trăm năm trước, không cần đến chiêu thứ ba hắn cũng có thể chém một tay của Nguyệt Thánh, đây là sự kinh khủng của thứ gọi là chuyên nhất, đáng tiếc cho dù hắn mạnh hơn nữa, hắn chuyên chú hơn nữa thì sao?, cái bóng kia vẫn che phủ tầm mắt hắn, một đời hắn vẫn không có cách nào siêu việt Độc Cô Cầu Bại.
Trong cái thời đại của mình, cái thời đại thuộc về Độc Cô cùng Tiêu Dao Tử, tại thời đại đó là rồng thì nằm xuống, là phượng thì ngừng bay, một thời đại độc tôn hai người, bất kể cao thủ phương nào đều không có tư cách tranh phong, Nguyệt Thánh hay Nguyệt Sát có lẽ là người hiểu rõ nhất sự bi ai của các thiên tài trong thời kỳ đó, hai vầng nhật nguyệt quang huy kia tỏa sáng đến nỗi rất rất nhiều năm sau khi mà bọn họ tạ thế vẫn còn trở thành bóng ma của biết bao nhiêu bậc "kỳ nhân" trong thiên hạ.
Kiếm Giới của Vô Song rốt cuộc nhẹ run lên.
Cái run lên rất nhẹ nhưng cũng đủ để Vô Song nhận ra, Nguyệt Sát nhập giới.
Nguyệt Sát dĩ nhiên dám bước vào Kiếm Giới của Vô Song hơn nữa đến tận bây giờ Vô Song vẫn không nhìn thấy hắn.
Áp lực càng ngày càng nặng nề, thanh kiếm tử thần trong tay Nguyệt Sát càng ngày càng gần Vô Song nhưng mà Vô Song lại không có cách nào xác định hắn gần bao nhiêu, hắn sẽ tấn công từ phương nào.
Giờ khắc này, Bát Chỉ Kính xoay tròn, Bát Chỉ Kính càng tỏa ra quang mang sáng chói, giờ khắc này Bát Chỉ Kính bắt đầu vì Vô Song che đậy thiên cơ, giờ khắc này Vô Song mở ra Ma Hóa Thất Long.
Ma Hóa Thất Long còn chưa đủ, lần đầu tiên trong đời Vô Song bắt đầu thử đưa Âm Dương Nhị Khí vào thanh kiếm của mình.
Đưa nội lực vào vũ khí thì ai cũng có thể làm được nhưng mà Sinh Tử Nhị Khí thì không phải nội lực, nghe thì tương đồng nhưng độ khó cực kỳ khủng khiếp ít nhất Vô Song chưa từng đi thử nghiệm ấy vậy mà giờ khắc này hắn lại dám đi thử.
Vô Song không thử không được bởi vì hắn không đủ tự tin một kiếm chém chết Nguyệt Sát, hắn bằng mọi cách phải cường hóa một chém này.
Nguyệt Sát bước từng bước về phía Vô Song, trong ánh mắt chẳng có sát khí, chẳng có bất cứ cảm xúc nào, chỉ là theo bước chân của hắn càng ngày càng gần thì tử khí xuất hiện trên người Vô Song càng ngày càng dày đặc, tử khí xuất hiện chính là báo hiệu của người sắp chết.
Vô Song không động, hắn chỉ tụ thế, ngưng mà không phát, toàn bộ mọi thứ của Vô Song cũng đè nén tại một kiếm này, hắn hiện tại căn bản cũng chẳng còn nghĩ gì nữa, toàn tâm toàn ý cho một kiếm, một kiếm này có thể nói là thăng hoa nhất của Vô Song từ khi hắn có mặt trên cuộc đời này, giờ khắc này... trên người Nguyệt Sát cũng tràn đầy tử khí, hắn cũng là người sắp chết.
Nguyệt Sát sẽ là kẻ chém trước, nếu hắn không thể chém nát Hắc Long Giáp mà cắt đầu Vô Song xuống thì Vô Song sẽ cắt đầu hắn.
Nguyệt Sát rất mạnh, hắn là đế vị duy nhất có khả năng chiến đấu với Hợp Đạo Cảnh bởi vì Nguyệt Sát có thể giết Hợp Đạo Cảnh cường giả, ít nhất là trên lý thuyết còn thực tế tỷ lệ thành công không ai rõ.
Nguyệt Sát cũng không cần đặt mình vào sinh tử với Vô Song bởi vì trình độ của hắn hơn Vô Song nhiều lắm chỉ là khi nhìn thấy Vô Song tụ thế... Nguyệt Sát bỗng cảm thấy hắn nên bước vào sinh tử một lần.
Vô Song giờ khắc này có một thứ gọi là sự chuyên nhất, có một loại chấp niệm.
Chấp niệm của Vô Song bản thân Nguyệt Sát đương nhiên nhìn ra, chấp niệm của Vô Song chính là chém chết Nguyệt Sát trong một kiếm.
Cái chấp niệm này làm Nguyệt Sát bất giác nhớ tới Độc Cô Cầu Bại, hắn cảm thấy nếu hôm nay không thử bước vào làn ranh sinh tử kia thì hắn sẽ hối hận một đời.
Một đời Nguyệt Sát hối hận một lần là đủ rồi, hắn không muốn hối hận lần thứ hai.
Đã bao lần Nguyệt Sát tự hỏi nếu hắn gặp Độc Cô Cầu Bại, nếu Độc Cô Cầu Bại không chết thì giữa hai người ai thắng ai thua, ai cao ai thấp?, cái này hắn không có cách nào trả lời mà cũng chẳng ai có thể trả lời cho hắn.
Ngày hôm nay hắn cảm giác, nếu hắn không bước vào lằn ranh kia thì sau này chính hắn sẽ tự hỏi ngày hôm đó... nếu hắn cùng Vô Song cộng đồng xuất ra một kiếm thì ai chết trước?.
Nhiều người sẽ nói Nguyệt Sát điên nhưng nếu không điên thì sao có thể nghĩ tới Song Giới rồi sáng tạo ra Song Giới đây?.
Vô Song muốn thì Nguyệt Sát liền tới, rốt cuộc hắn chỉ còn cách Vô Song năm bước chân, khoảng cách hai người đúng bằng một lần vung kiếm.
Từng giây từng giây trôi qua, toàn bộ không gian tĩnh lặng tới mức đáng sợ bất quá có lẽ... số trời cũng không định cho Vô Sông cùng Nguyệt Sát phân định thắng thua ngay lúc này bởi vì nơi đây còn có một cường giả khác.
Gió nổi lên, bão tới.
Cơn bão như thổi tan cái không khí tĩnh lặng nơi đây.
Cơn bão làm cả Vô Song cùng Nguyệt Sát rùng mình một cái, trong phút chốc cả Vô Song cùng Nguyệt Sát đều không ai bảo ai, cả hai người lập tức nhảy bật về hai hướng khác nhau.
Vô Song cùng Nguyệt Sát lúc nãy rơi vào một loại trạng thái đặc biệt, một loại trạng thái chẳng cho bọn họ suy nghĩ, để bọn họ lấy mạng ra để cược, cược một kiếm.
Cơn gió kia nổi lên khiến cả hai người đều cảm nhận được một thứ... bọn họ cảm nhận được cái chết treo trên đầu mình để rồi theo phản ứng tự nhiên cộng đồng lùi lại, cộng đồng kéo dài vị trí an toàn của chính mình.
Vô Song lúc này đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ mà hắn không biết còn Nguyệt Sát, giờ khắc này ánh mắt của Nguyệt Sát rốt cuộc lại hiện lên sát khí, ánh mắt khóa chặt nữ nhân đang chưởng khống cơn gió kia.
"Nguyệt Thánh, ngươi sống từng đấy tuổi rồi, cũng không cần bắt nạt đệ tử Tiêu Dao Phái chúng ta ".
Đây là lời nói của Lý Thương Hải, nàng đạp không mà đứng, ngự gió mà tới.
Nguyệt Sát chỉ nhìn Lý Thương Hải rồi lại nhìn Vô Song, bất giác cười cười.
"Họ Lý, ngươi nghĩ có thể cản được lão phu sao? ".
Lý Thương Hải hừ lạnh sau đó cũng bỏ qua luôn Nguyệt Sát mà nói với Vô Song.
"Vô Song, để Cô Cô giới thiệu với ngươi, người này là Nguyệt Thánh, từng được tôn xưng là Bách Thế Kỳ Nhân, Nguyệt Thánh chính là người duy nhất trong thiên hạ nắm giữ Song Giới ".
"Tiếp theo để Cô Cô giới thiệu với ngươi một thứ khác, một truyền thống tốt đẹp của Tiêu Dao Phái ta, truyền thống này chính là lấn trẻ già tới ".
Lý Thương Hải rõ ràng không lạ gì Nguyệt Thánh hơn nữa nếu giữa Nguyệt Thánh cùng Độc Cô Cầu Bại có một đoạn chuyện xưa thì giữa Nguyệt Thánh cùng Bái Nguyệt Giáo càng có thêm một đoạn chuyện xưa.
Nhìn Lý Thương Hải tiến đến, trong nội tâm Vô Song bất giác có chút khó hiểu, hắn không hiểu vì lý do gì Lý Thương Hải lại bỏ mọi người mà chạy đến đây, bất quá thời điểm này Vô Song cũng không dám hỏi, nhìn ánh mắt của Lý Thương Hải dành cho Nguyệt Thánh thì có thể hiểu sự thù hận của "cô cô" với Nguyệt Thánh chỉ sợ rất nặng rất nặng, giữa hai người tuyệt đối có thâm cừu đại hận.
Ngoài ra thời điểm này Vô Song còn nghĩ tới một điểm đó chính là "Song Giới".
Chỉ một câu của Lý Thương Hải đã đề tỉnh Vô Song, hắn rốt cuộc biết Nguyệt Thánh hay Nguyệt Sát vì cái gì mạnh như vậy, hắn dĩ nhiên ép nguyên một "giới" vào trong vũ khí của chính mình, một kiếm của Nguyệt Sát chính là Nhất Giới Trảm.
Nhìn ra được điều này khiến cho Vô Song rung động thật sâu thật sâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook