Cực Võ
-
Quyển 5 - Chương 196: Chuyện hai người
Vô Song một đời này thực sự rất quen thuộc với nữ nhân, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bất quá Quỳnh Hương lại là một trường hợp đặc biệt, kể từ lần hai người chia tay ở gần phụ cận Hành Sơn thì Vô Song rất ái ngại Quỳnh Hương.
Quỳnh Hương có lẽ là nữ tử mà Vô Song không muốn gặp nhất nhưng mà số phận như trò đùa lại đưa hai người gặp nhau.
Quỳnh Hương muốn đi thật xa, nàng đã không còn nhiệm vụ, bỏ qua mọi phiền lo mà rời khỏi trung nguyên, vận mệnh của nàng đã thay đổi để rồi vận mệnh hướng nàng đến Bồng Lai.
Vô Song cũng muốn đi thật xa, muốn tới Tây Vực gây dựng cơ đồ, bắt đầu lại những gì còn dang dở thậm chí là những mộng tưởng của hắn nhưng mà vận mệnh lại đưa hắn tới Phù Tang rồi một lần nữa hướng hắn về Bồng Lai.
Ở Bồng Lai là nơi mà hai con người muốn tránh mặt nhau lại thấy nhau.
Giờ khắc này trên một vách đá dựng đứng nơi Bồng Lai chỗ mà từng được Oni xây tổ, nơi này có một thân ảnh nhè nhẹ dựa lưng vào vách đá, ánh mắt nhìn về Quỷ Lâm xa xăm.
Thân ản này chính là Vô Song, trong hai ngày nay hắn cảm thấy cực kỳ không ổn nhưng mà chính hắn cũng không biết nên làm gì.
Hai ngày là một khái niệm mơ hồ, nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn nhưng nếu muốn có hành động gì thì trong hai ngày có lẽ cũng đủ rồi.
Vô Song cảm thấy bất an bởi mọi thứ quá yên tĩnh, chẳng có bất cứ dấu hiệu gì nơi Thạch Thành, sự yên tĩnh này còn khủng khiếp hơn cả cái việc lực lượng Thạch Thành điên cuồng truy sát bọn hắn, sự chờ đợi này là thứ Vô Song không thích nhưng hắn biết làm thế nào?.
Nơi này chỉ có một mình Đại Quốc Chủ được phép hạ cờ, chỉ có sau khi hắn hạ cờ thì những vị khách như Vô Song mới được hạ cờ theo, mới có thể tính gì thì tính.
Việc chờ đợi nhiều khi rất dằn vặt, sự dằn vặt này không phải đến từ sợ hãi mà là lo lắng, lo lắng của con người vì những thứ chẳng thể nắm trong tay.
Vô Song đêm nay không ngủ được, lý do vì sao thì hắn cũng không hiểu chỉ là đêm nay hắn đặc biệt khó chợp mắt vì vậy hắn rời khỏi hang động sâu trong vách núi mà bước ra ngoài, hắn muốn dùng ánh mắt của mình nhìn xuyên Quỷ Lâm nhưng đáng tiếc không thể, nơi Quỷ Lâm kia vẫn tràn ngập cảm giác u tối cùng thần bí.
Với thực lực của Vô Song hiện tại hắn xé tan Quỷ Lâm chẳng có gì khó nhưng thứ mà Quỷ Lâm che đi, cái tòa thành lừng lững nơi Bồng Lai, cái tòa thành âm trầm vô cùng kia mới là thứ làm Vô Song không nắm chắc, ngay cả khi hắn mở ra Thất Long thì hắn cũng không nắm chắc.
Vô Song đêm nay cũng như Hạ Lan Ánh Nguyệt, mang hồn theo gió mà bay.
Khác biệt giữa hai người là Hạ Lan Ánh Nguyệt chỉ có một mình.
Trong màn đêm yên tĩnh có tiếng bước chân vang lên, với thực lực của chủ nhân bước chân này nàng thừa sức không gây tiếng động nhưng mà nàng cũng chẳng muốn che đậy làm gì.
Một tà áo đỏ quen thuộc, nàng xuất hiện bên cạnh Vô Song, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Không ngủ được? ".
Vô Song cũng không quay về phía nàng, đến tận thời điểm này khi ở bên cạnh nàng Vô Song vẫn luôn có một cảm giác mà hắn chẳng thể gọi tên.
"Ừ, không ngủ được, không rõ vì sao đêm nay đặc biệt bất an ".
Vô Song nhắm mắt lại, ngửa đầu lên nhìn thiên không tăm tối mà nói.
Quỳnh Hương ở bên cạnh nghe vậy nhẹ thở ra một hơi, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt lại, không gian bỗng chốc lại trở về với cái vẻ yên tĩnh của nó.
"Cảm ơn ngươi đã cứu Thiên thúc ".
Một câu nói này làm Vô Song hơi nghi hoặc sau đó mở mắt ra mà nhìn Quỳnh Hương.
Nàng nhàn nhạt mà cười.
"Người ngoài luôn nói Thiên thúc là đại đệ tử của cha nuôi nhưng mà cha nuôi thực sự coi Thiên thúc như đệ đệ chứ không phải đệ tử, thiên hạ này có lẽ chỉ có Thiên thúc đi theo cha nuôi lâu nhất cũng chỉ có Thiên thúc mới đủ khả năng trở thành đệ đệ của cha nuôi ".
Quỳnh Hương giải đáp như vậy thì Vô Song cũng không có gì để nói, phải biết Địa Thánh, Nhân Thánh hoặc Y Thánh muốn xưng hô Quỳnh Hương đều sẽ gọi Hương nhi nhưng về mặt vai vế thì Quỳnh Hương có thể coi là tiểu sư muội của Võ Đang Tứ Thánh, là cấp bậc sư thúc tổ của đám người Tống Viễn Kiều.
Quỳnh Hương cũng giống Vô Song, trong hai ngày nay nàng gần như tập trung toàn lực chăm sóc Trương Thiên nhưng thật ra là nàng không quen mở miệng với Vô Song.
Nàng bình thường cũng không thích nói chuyện nhưng không đến mức này, chỉ có Vô Song... chỉ có Vô Song mới khiến nàng thực sự rất khó mở lời, rất không muốn mở lời.
Đêm nay nàng thấy Vô Song không ngủ một mình đi ra ngoài sau đó lại thấy hắn ngồi nơi cao ánh mắt nhìn về phía xa xăm, lúc này nàng mới có xúc động muốn mở lời.
Chẳng rõ tại sao Quỳnh Hương giờ khắc này cảm thấy Vô Song thật cô độc.
Trên đỉnh Hắc Mộc Nhai chính Quỳnh Hương cũng đã trải nghiệm cảm giác này nhiều lần.
Cô độc không phải vì không có thân nhân, bằng hữu, huynh đệ mà cô độc bởi sự khác biệt với thế gian.
"Ta không hiểu ngươi đang nghĩ gì bất quá ta cũng cảm thấy rất nặng nề, chẳng biết cái gì đang đến, cái gì sẽ đến,lần này là ta kéo mọi người tới Bồng Lai, nếu có một ai không thể trở về ta liền là tội nhân, cả đời có lẽ chẳng thể an tâm ".
Vô Song nhìn nàng, hai người giao tiếp với nhau nhưng thủy chung tạo thành một sự ăn ý, thủy chung không để ánh mắt chạm vào nhau.
"Đấy là lý do ngươi không chịu rời đi? ".
Quỳnh Hương đáng lẽ phải rời đi từ sớm chỉ là nàng không rời đi mà thôi.
Thời khắc Vô Song mang Thiên Thánh trở về hội quân với nàng, mong ước lớn nhất của Thiên Thánh chính là để Vô Song mang Quỳnh Hương lập tức rời đi.
Dĩ nhiên Vô Song sẽ không muốn, không phải vì hắn muốn giữ nàng ở đây mà là hắn không thể rời đi, hắn còn việc nhất định phải làm hơn nữa với sức mạnh của Quỳnh Hương nàng muốn đi thì ai cản được?.
Thời điểm hai ngày trước, phong cấm của Bồng Lai đã bị phá, chỉ cần có tâm muốn đi liền có thể rời đi.
Quỳnh Hương đương nhiên cũng như Vô Song, nàng có lý do ở lại, nàng biết Thiên Thánh hiện tại cần nhất cái gì, cần nhất một người chăm sóc.
Nàng rời đi như không có chuyện gì vậy những người mà nàng mang theo thì sao?, qua lời của Vô Song kể lại thì nàng biết Vô Hà Tử cũng chẳng khá hơn Thiên Thánh là bao.
Vô Song là vì công việc, hắn không thể rời đi.
Quỳnh Hương có lẽ vì trách nhiệm, trách nhiệm không cho phép nàng rời đi, chí ít nàng mang lên đảo ba người thì nàng cũng phải đưa cả ba người về.
Vô Song cũng chẳng biết Quỳnh Hương lấy đâu tự tin cũng chẳng biết nàng làm cách nào thuyết phục Thiên Thánh chỉ là nàng thực sự ở lại cho đến hôm nay.
Đêm nay, nghe lời nói của nàng chẳng hiểu sao Vô Song lại có chút xúc động.
Trên vách đá hắn bỗng đưa tay ra, bàn tay nhẹ đặt lên tay Quỳnh Hương.
Động tác của Vô Song làm nàng giật mình, làm nàng lập tức rụt tay lại, không tin được mà hướng về phía Vô Song.
"Ngươi làm gì? ".
Vô Song cũng chẳng biết mình làm gì nữa, lúc này hắn đột nhiên mở miệng.
"Theo ta về Tây Vực đi ".
Quỳnh Hương có lẽ là nữ tử mà Vô Song không muốn gặp nhất nhưng mà số phận như trò đùa lại đưa hai người gặp nhau.
Quỳnh Hương muốn đi thật xa, nàng đã không còn nhiệm vụ, bỏ qua mọi phiền lo mà rời khỏi trung nguyên, vận mệnh của nàng đã thay đổi để rồi vận mệnh hướng nàng đến Bồng Lai.
Vô Song cũng muốn đi thật xa, muốn tới Tây Vực gây dựng cơ đồ, bắt đầu lại những gì còn dang dở thậm chí là những mộng tưởng của hắn nhưng mà vận mệnh lại đưa hắn tới Phù Tang rồi một lần nữa hướng hắn về Bồng Lai.
Ở Bồng Lai là nơi mà hai con người muốn tránh mặt nhau lại thấy nhau.
Giờ khắc này trên một vách đá dựng đứng nơi Bồng Lai chỗ mà từng được Oni xây tổ, nơi này có một thân ảnh nhè nhẹ dựa lưng vào vách đá, ánh mắt nhìn về Quỷ Lâm xa xăm.
Thân ản này chính là Vô Song, trong hai ngày nay hắn cảm thấy cực kỳ không ổn nhưng mà chính hắn cũng không biết nên làm gì.
Hai ngày là một khái niệm mơ hồ, nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn nhưng nếu muốn có hành động gì thì trong hai ngày có lẽ cũng đủ rồi.
Vô Song cảm thấy bất an bởi mọi thứ quá yên tĩnh, chẳng có bất cứ dấu hiệu gì nơi Thạch Thành, sự yên tĩnh này còn khủng khiếp hơn cả cái việc lực lượng Thạch Thành điên cuồng truy sát bọn hắn, sự chờ đợi này là thứ Vô Song không thích nhưng hắn biết làm thế nào?.
Nơi này chỉ có một mình Đại Quốc Chủ được phép hạ cờ, chỉ có sau khi hắn hạ cờ thì những vị khách như Vô Song mới được hạ cờ theo, mới có thể tính gì thì tính.
Việc chờ đợi nhiều khi rất dằn vặt, sự dằn vặt này không phải đến từ sợ hãi mà là lo lắng, lo lắng của con người vì những thứ chẳng thể nắm trong tay.
Vô Song đêm nay không ngủ được, lý do vì sao thì hắn cũng không hiểu chỉ là đêm nay hắn đặc biệt khó chợp mắt vì vậy hắn rời khỏi hang động sâu trong vách núi mà bước ra ngoài, hắn muốn dùng ánh mắt của mình nhìn xuyên Quỷ Lâm nhưng đáng tiếc không thể, nơi Quỷ Lâm kia vẫn tràn ngập cảm giác u tối cùng thần bí.
Với thực lực của Vô Song hiện tại hắn xé tan Quỷ Lâm chẳng có gì khó nhưng thứ mà Quỷ Lâm che đi, cái tòa thành lừng lững nơi Bồng Lai, cái tòa thành âm trầm vô cùng kia mới là thứ làm Vô Song không nắm chắc, ngay cả khi hắn mở ra Thất Long thì hắn cũng không nắm chắc.
Vô Song đêm nay cũng như Hạ Lan Ánh Nguyệt, mang hồn theo gió mà bay.
Khác biệt giữa hai người là Hạ Lan Ánh Nguyệt chỉ có một mình.
Trong màn đêm yên tĩnh có tiếng bước chân vang lên, với thực lực của chủ nhân bước chân này nàng thừa sức không gây tiếng động nhưng mà nàng cũng chẳng muốn che đậy làm gì.
Một tà áo đỏ quen thuộc, nàng xuất hiện bên cạnh Vô Song, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Không ngủ được? ".
Vô Song cũng không quay về phía nàng, đến tận thời điểm này khi ở bên cạnh nàng Vô Song vẫn luôn có một cảm giác mà hắn chẳng thể gọi tên.
"Ừ, không ngủ được, không rõ vì sao đêm nay đặc biệt bất an ".
Vô Song nhắm mắt lại, ngửa đầu lên nhìn thiên không tăm tối mà nói.
Quỳnh Hương ở bên cạnh nghe vậy nhẹ thở ra một hơi, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt lại, không gian bỗng chốc lại trở về với cái vẻ yên tĩnh của nó.
"Cảm ơn ngươi đã cứu Thiên thúc ".
Một câu nói này làm Vô Song hơi nghi hoặc sau đó mở mắt ra mà nhìn Quỳnh Hương.
Nàng nhàn nhạt mà cười.
"Người ngoài luôn nói Thiên thúc là đại đệ tử của cha nuôi nhưng mà cha nuôi thực sự coi Thiên thúc như đệ đệ chứ không phải đệ tử, thiên hạ này có lẽ chỉ có Thiên thúc đi theo cha nuôi lâu nhất cũng chỉ có Thiên thúc mới đủ khả năng trở thành đệ đệ của cha nuôi ".
Quỳnh Hương giải đáp như vậy thì Vô Song cũng không có gì để nói, phải biết Địa Thánh, Nhân Thánh hoặc Y Thánh muốn xưng hô Quỳnh Hương đều sẽ gọi Hương nhi nhưng về mặt vai vế thì Quỳnh Hương có thể coi là tiểu sư muội của Võ Đang Tứ Thánh, là cấp bậc sư thúc tổ của đám người Tống Viễn Kiều.
Quỳnh Hương cũng giống Vô Song, trong hai ngày nay nàng gần như tập trung toàn lực chăm sóc Trương Thiên nhưng thật ra là nàng không quen mở miệng với Vô Song.
Nàng bình thường cũng không thích nói chuyện nhưng không đến mức này, chỉ có Vô Song... chỉ có Vô Song mới khiến nàng thực sự rất khó mở lời, rất không muốn mở lời.
Đêm nay nàng thấy Vô Song không ngủ một mình đi ra ngoài sau đó lại thấy hắn ngồi nơi cao ánh mắt nhìn về phía xa xăm, lúc này nàng mới có xúc động muốn mở lời.
Chẳng rõ tại sao Quỳnh Hương giờ khắc này cảm thấy Vô Song thật cô độc.
Trên đỉnh Hắc Mộc Nhai chính Quỳnh Hương cũng đã trải nghiệm cảm giác này nhiều lần.
Cô độc không phải vì không có thân nhân, bằng hữu, huynh đệ mà cô độc bởi sự khác biệt với thế gian.
"Ta không hiểu ngươi đang nghĩ gì bất quá ta cũng cảm thấy rất nặng nề, chẳng biết cái gì đang đến, cái gì sẽ đến,lần này là ta kéo mọi người tới Bồng Lai, nếu có một ai không thể trở về ta liền là tội nhân, cả đời có lẽ chẳng thể an tâm ".
Vô Song nhìn nàng, hai người giao tiếp với nhau nhưng thủy chung tạo thành một sự ăn ý, thủy chung không để ánh mắt chạm vào nhau.
"Đấy là lý do ngươi không chịu rời đi? ".
Quỳnh Hương đáng lẽ phải rời đi từ sớm chỉ là nàng không rời đi mà thôi.
Thời khắc Vô Song mang Thiên Thánh trở về hội quân với nàng, mong ước lớn nhất của Thiên Thánh chính là để Vô Song mang Quỳnh Hương lập tức rời đi.
Dĩ nhiên Vô Song sẽ không muốn, không phải vì hắn muốn giữ nàng ở đây mà là hắn không thể rời đi, hắn còn việc nhất định phải làm hơn nữa với sức mạnh của Quỳnh Hương nàng muốn đi thì ai cản được?.
Thời điểm hai ngày trước, phong cấm của Bồng Lai đã bị phá, chỉ cần có tâm muốn đi liền có thể rời đi.
Quỳnh Hương đương nhiên cũng như Vô Song, nàng có lý do ở lại, nàng biết Thiên Thánh hiện tại cần nhất cái gì, cần nhất một người chăm sóc.
Nàng rời đi như không có chuyện gì vậy những người mà nàng mang theo thì sao?, qua lời của Vô Song kể lại thì nàng biết Vô Hà Tử cũng chẳng khá hơn Thiên Thánh là bao.
Vô Song là vì công việc, hắn không thể rời đi.
Quỳnh Hương có lẽ vì trách nhiệm, trách nhiệm không cho phép nàng rời đi, chí ít nàng mang lên đảo ba người thì nàng cũng phải đưa cả ba người về.
Vô Song cũng chẳng biết Quỳnh Hương lấy đâu tự tin cũng chẳng biết nàng làm cách nào thuyết phục Thiên Thánh chỉ là nàng thực sự ở lại cho đến hôm nay.
Đêm nay, nghe lời nói của nàng chẳng hiểu sao Vô Song lại có chút xúc động.
Trên vách đá hắn bỗng đưa tay ra, bàn tay nhẹ đặt lên tay Quỳnh Hương.
Động tác của Vô Song làm nàng giật mình, làm nàng lập tức rụt tay lại, không tin được mà hướng về phía Vô Song.
"Ngươi làm gì? ".
Vô Song cũng chẳng biết mình làm gì nữa, lúc này hắn đột nhiên mở miệng.
"Theo ta về Tây Vực đi ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook