Cực Võ
-
Quyển 1 - Chương 24: Trình Linh Tố (2)
Người ngoài nhìn Dược Vương lúc này có thể cảm thấy bình thường nhưng trong mắt Trình Linh Tố bản thân sư phụ tuyệt đối không bình thường.
Trình Linh Tố vốn là cô nhi, nàng năm 4 tuổi được Dược Vương thu nhận, đến nay đã trải qua 4 năm.
Trong 4 năm ở Dược Vương Cốc bản thân Trình Linh Tố đều rất sợ hãi vị sư phụ này của mình, Dược Vương chính là hỷ nộ thất thường, hỷ thì ít mà nộ thì nhiêu, bản thân Dược Vương cũng cự tuyệt tiếp khách ngoài ngàn dặm, Dược Vương Cốc thậm chí không còn tiếp khách, không có ai có thể lại để cho Dược Vương luyện dược.
Hầu hết thời gian trong ngày Dược Vương đều chỉ dùng để chỉ dạy Trình Linh Tố làm thế nào nhận biết dược thảo, làm thế nào luyện đan, làm thế nào sử dụng đang dược, Dược Vương trong mắt Trình Linh Tố liền là một vị sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đồng thời nàng cũng chưa bao giờ thấy sư phụ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Trình Linh Tố nhìn thấy sư phụ nghiêm khắc khiến nàng sợ hãi hàng ngày lại mỉm cười hết sức nhẹ nhàng, lúc này khuôn mặt Dược Vương đâu khác gì một lão nhân bình thường đang ôm đứa cháu nhỏ?.
Việc này khiến trong lòng Trình Linh Tố có chút mất mát, có chút mong ước thậm chí là ghen tị với Vô Song nhưng trên tất cả, Trình Linh Tố thật sự cảm thấy vui mừng cho Dược Vường.
Nàng năm nay mới 8 tuổi, độ tuổi này thật sự quá nhỏ giống như một chú chim non còn chưa học bay vậy có điều Trình Linh Tố không giống những đứa bé 8 tuổi khác, ít nhất nàng không phải là chim non.
Nàng là cô nhi, ít nhất nàng trưởng thành cùng mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm, cho dù Dược Vương chưa từng một lần tỏ ra ân cần với nàng, tất cả chỉ có giáo huấn nghiêm khắc thì nàng vẫn coi Dược Vương như cha, nàng biết sâu trong lòng người cha này của mình có một vết thương chưa lành, một vết thương khiến Dược Vương luôn luôn căm ghét toàn bộ thế giới này.
Bản thân Trình Linh Tố biết, nếu nàng không phải là Tiên Thiên Ách Nan Độc Thể trong truyền thuyết liền không có tư cách được DượC Vương thu nhận, nàng mơ hồ có một loại cảm giác, Dược Vương chỉ như đang muốn truyền thụ lại cho nàng toàn bộ bản lĩnh, khiến một thân dược đạo của ông có người kế tục sau đó... sau đó sẽ thực sự lựa chọn rời khỏi thế giới này.
Thứ suy nghĩ này ở bên cạnh Trình Linh Tố rất lâu rất lâu, nàng căn bản không dám nghĩ tiếp nhưng lại không cách nào xóa đi nó, chỉ có hôm nay, chỉ có duy nhất hôm nay nàng thấy Dược Vường cười, một nụ cười chân thành từ tận trái tim, một nụ cười chứng minh ít nhất còn có thứu có thể níu kéo Dược Vương với nhân gian.
........
Bên trong xe ngựa chở hai thầy trò Dược Vương quả thật có rất nhiều đồ đạc, từng rương từng rương lớn thoạt nhìn lần này Dược Vương chuẩn bị rất kỹ càng để đến Tiêu Dao Cốc.
Điều này nói ra cũng hợp lý, khoảng cách từ Dược Vương Cốc đến Tử Ngọc Sơn chỉ tốn khoảng 2 tháng thời gian đi bằng xe ngựa, còn đường chim bồ câu đưa thư cũng chỉ mất chưa đến 1 tuần, Dược Vương gần như dùng gấp đôi thời gian bình thường để đến Tử Ngọc Sơn, nghĩ đi nghĩ lại khoảng thời gian thừa ra chỉ sợ Dược Vương liền bắt đầu dọn dẹp toàn bộ Dược Vương Cốc.
Vô Song cũng không biết một việc, đáng lẽ bình thường Dược Vương xuất cốc sẽ không chuẩn bị nhiều đồ đạc thế này, cho dù là Vô Hà Tử gửi thư mời cho ông ta, ít nhất Dược Vương cũng phải xác định Vô Song có phải cháu ngoại của mình hay không sau đó mới bắt đầu suy tính việc tiếp theo. Trong những hòm đồ trên xe ngựa kia đã được coi gần như là toàn bộ tài sản đáng quý nhất của Dược Vương Cốc.
Một điểm này có thể nói lên, Dược Vương lần này chỉ sợ ở lại với Vô Song một đoạn thời gian tương đối dài, với cá tính của Dược Vương nếu không nắm chắc thân phận của Vô Song sẽ tuyệt hkoong làm ra hành động này.
Nếu không phải từ hơn bốn tháng trước, Tiên Âm rời khỏi Tiêu Dao Cốc liền đến Dược Vương Cốc, tự mình dùng Dược Vương nói chuyện, ông ngoại của hắn chắc chắn sẽ không chuẩn bị kỹ càng như vậy đi tới Tử Ngọc Sơn.
Không thể không nói Tiên Âm nghĩ rất xa, nàng hôm đó rời đi liền đã tính trước cho Vô Song, Tiên Âm có thể không biết Vô Song sẽ luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển nhưng nàng biết Dược Vương chắc chắn có thể là đại lực trợ giúp cho Vô Song sau này, bản thân nàng cũng có thể coi là hiểu rõ cá tính Dược Vương, chính vì vậy nàng quyết định đi trước Dược Vương Cốc, trước cả khi Vô Hà Tử gửi thư đến Dược Vương Cốc, nàng quyết định muốn thông báo cho Dược Vương về sự tồn tại của đứa cháu này, một điểm này có thể khiến Dược Vương chuẩn bị tinh thần, khiến Dược Vương ngay sau khi nhận được thư của Vô Hà Tử cơ hồ lập tức thu dọn sạch đồ đạc của Dược Vương Cốc sau đó rời đi.
Dương Vương đương nhiên sẽ có vài phần tin tưởng với phong thư Vô Hà Tử gửi đến nhưng ông ta lại càng tin tưởng Tiên Âm hơn, Tiên Âm chính mà tỷ muội chí thân với con gái của Dược Vương cũng là mẹ của Vô Song- Trình Tố Dao.
........
Di chuyển hòm đồ của Dược Vương lên trên núi cũng không phải là việc dễ dàng, trong cốc hiện nay cũng không có nam nhân chân chính, lục sư tỷ Mẫn Mẫn chắc chắn không đủ sức bê đống rương đồ này, tất cả cũng chỉ có thể nhờ Vô Hà Tử cùng Vạn lão, hai người tạm thời liền làm cửu vạn khuân đồ lên tới Vong Ưu Thôn.
Cũng may cả hai đều là nhân vật cấp ngũ đế trong chốn võ lâm, mỗi người mang theo 50 kg đồ đạc đi lên núi căn bản không phải là vấn đề gì lớn, mất khoảng 3 giờ đồng hồ, rốt cuộc toàn bộ đồ đạc của Dược Vương cũng được vận chuyển đến Vong Ưu Thôn.
Về phần chỗ ở của Dược Vương cùng Trình Linh Tố tạm thời sẽ không phải lo, hai người trực tiếp ở trong nhà Thần Y là được, chưa kể trong nhà Thần Y không thiếu dược liệu, một điểm này liền khiến Dược Vương tương đối hài lòng.
Vô Song không có quá nhiều thời gian thân thiết với ông ngoại, chuyển đồ đạc của ông ngoại lên núi sau đó sắp xếp một chút chỗ ở liền bắt đầu xuống bếp chuẩn bị cơm nước buổi chiều, về phần ông ngoại hắn liền đến gặp mặt Vô Hà Tử, tất nhiên hai vị lão nhân này nói gì Vô Song cũng sẽ không biết.
Lúc trước mỗi ngôi nhà bên trong Vong Ưu Thôn vẫn sẽ có một phòng bếp nhỏ nhưng 4 tháng này từ khi Vô Song chuyển đến đây thì mấy sư huynh liền góp sức xây một nhà bếp tương đối lớn làm nhà bếp chung cho cả thôn, đương nhiên bếp trưởng liền là Vô Song, dù sao ăn quen đồ ăn do Vô Song nấu, mấy sư huynh sư tỷ của hắn liền căn bản ăn không quen đồ ăn bản thân mình nấu.
Lúc này trong nhà bếp, Vô Song khẽ mỉm cười, miệng khẽ hát nghêu ngao những câu hát của tiền kiếp, cho dù lời xiêu xiêu vẹo vẹo thậm chí nhiều câu còn là hắn chế thêm vào bất quá Vô Song liền cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng hắn liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngày hôm nay hắn liền được trải nghiệm cảm giác nấu ăn cho thân nhân của mình, thử hỏi sao có thể không vui?.
Vô Song mải mê hát, hắn cũng không nhận ra cánh cửa gỗ đã hé mở từa bao giờ, một thân ảnh nhỏ nhắn bất giác xuất hiện sau lưng hắn.
“Ngươi hát thật khó nghe”.
Giọng nói nữ nhân vang lên làm Vô Song giật bắn mình, hắn vội quay đầu lại thì liền phát hiện Trình Linh Tố chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng mình.
Nhìn thiếu nữ có đôi mắt to tròn này, Vô Song liền khẽ gãi đầu, mặt có chút đỏ lên.
Hắn đã quên một việc, hắn quá chú tâm đến ông ngoại trực tiếp bỏ qua nàng, đến cả tên nàng hắn cũng không có hỏi.
Cố gắng dùng một nụ cười ấm áp hướng về phía Trình Linh Tố sau đó Vô Song nhẹ gật đầu.
“Cô nương... ngươi sao lại vào trong này?”.
Vô Song đương nhiên muốn hỏi tên nàng là gì bất quá hắn lại có chút ngại, gần nửa ngày mới chịu đi hỏi tên ‘người ta’, nghe có vẻ không đúng cho lắm...
Trình Linh Tố bị Vô Song hỏi cũng không vội đáp lời hắn, đôi chân nhỏ nhắn khẽ kiễng lên, ánh mắt nhìn về phía chảo lớn bên bếp lò, sau đó khẽ gật đầu, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng liền biến thành vui vẻ.
“Thật thơm, ngươi hát phi thường khó nghe bất quá nấu ăn không ngờ lại thơm như vậy. Bình thường ta vốn phụ trách nấu ăn cho sư phụ, thấy ngươi đi vào phòng bếp liền có chút tò mò muốn đến xem dù sao ta... ta có chút sợ ngươi nấu ăn không thích hợp khẩu vị của sư phụ nhưng không ngờ trù nghệ của ngươi lại cao như vậy... ta cũng cảm thấy không bằng ngươi”.
Thấy khuôn mặt của Trình Linh Tố có chút đỏ lên, Vô Song khẽ mỉm cười.
“Không quan hệ, nếu cô nương đã muốn trợ giúp liền giúp ta một tay là được, hơn nữa ngươi bình thường vẫn là phụ trách nấu ăn cho ông ngoại, ngươi có biết ông ngoại thích ăn nhất món gì không?”.
Vô Song đương nhiên tự tin vào tay nghề của mình bất quá hắn cũng muốn biết Dược Vương thích ăn nhất món gì, đây đại khái có thể coi là cháu ngoại quan tâm đến ông đi.
Trình Linh Tố nghe Vô Song nói, nàng vậy mà khẽ dùng một ngón tay gõ vào đầu Vô Song, cứ như đang gõ tiểu đệ đệ vậy.
“Một câu cô nương dài, một câu cô nương ngắn, ngươi tiểu tử này vắt mũi còn chưa sạch lại bày đặt học làm người lớn rồi?, ta gọi là Trình Linh Tố, sau này liền gọi ta là Trình tỷ tỷ là được”.
Trình Linh Tố nhoẻn miệng, có chút tinh nghịch nhìn Vô Song.
Về phần Vô Song lúc này cũng không quá để ý đến cái tên của Linh Tố, hắn liền hất mặt lên nhìn nàng.
“Ta gọi là Vô Song, bất quá ta không hiểu tại sao ta phải gọi ngươi là Trình tỷ tỷ nha, ngươi sao không gọi ta là Vô Song ca ca?”.
Trình Linh Tố rõ ràng cao hơn Vô Song một chút, nhưng thân thể nữ tử thoạt nhìn rõ ràng lại nhỏ bé cùng yếu ớt vô cùng, Vô Song đứng cạnh nàng thậm chí còn khiến người ta có cảm giác Vô Song là lớn, Trình Linh Tố là nhỏ.
Trình Linh Tố nghe Vô Song nói vậy lập tức bĩu môi.
“Hừ, ta đã đi hỏi Mẫn Mẫn tỷ, ngươi năm nay mới có 6 tuổi, ta liền đã 8 tuổi, hơn ngươi 2 tuổi chẳng nhẽ không thể làm tỷ tỷ ngươi?”.
Trình Linh Tố hai tay chống hồng, khuôn mặt có chút khiêu khích nhưng vì nàng quá nhỏ, biểu cảm liền trở thành dễ thương vô cùng, quả thật làm Vô Song có vài phần yêu thích.
“Hừ hừ, thương thay cho phận đàn bà, hơn hai ba tuổi cũng là đàn em, ngươi đã nghe câu này chưa?, tuổi tác lớn liền muốn làm tỷ tỷ?, xin lỗi không có cửa nha”.
Trình Linh Tố bị Vô Song nói như vậy, lại càng tiến lên một bước, thậm chí Vô Song có thể cảm nhận được hương khí trên cơ thể nàng, khuôn mặt của nàng hướng về phía Vô Song, thậm chí bộ ngực nhỏ nhắn còn có chút hướng về phía trước.
“Lừa người dối mình, câu nói đó ta liền chưa từng nghe nha, ta chưa nghe đương nhiên không tính, ta lớn hơn ngươi, ngươi vẫn phải gọi ta là tỷ tỷ đi thôi”.
Hai người đang cãi nhau đột nhiên đều nhíu mày, khuôn mặt hốt hoảng vội quay về phía bếp lửa, dĩ nhiên chảo rau xào của Vô Song bị bén lửa, lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu quá lửa, liền khiến sắc mặt của Vô Song khó coi vô cùng.
“Hừ, tại ngươi ta liền hỏng mất một đãi rau xào, ngươi tính bồi thường thế nào đây”.
“Ai bảo tại ta?, rõ ràng tại ngươi không chú ý?”.
Cứ như vậy Vô Song cùng Trình Linh Tố người đưa ta đẩy, chẳng mấy chốc trong phòng bếp dĩ nhiên lại tràn ngập tiếng trẻ con cười.
Vô Song hắn không ngờ lại tranh hơn thua cùng với một đứa bé 8 tuổi?.
Về phần Trình Linh Tố nàng từ khi nào muốn đối với một đứa bé 6 tuổi sinh khí.
Nghĩ đến đây hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng bật cười.
........
Đáng tiếc Vô Song bản thân hắn kiếp trước lại không phải cái gì yêu thuyết Kim Dung cuồng, hắn đương nhiên cũng theo dõi phim kiếm hiệp Kim Dung bất quá chỉ để ý đến Xạ Điêu Tam Bộ Khúc ( Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp, Ỷ Thiên Đồ Long Ký), Tiếu Ngạo Giang Hồ cùng Lộc Đỉnh Ký, những tác phẩm khác của Kim Dung liền không quá rõ ràng, chính vì vậy nghe đến tên Trình Linh Tố hắn liền không có bất cứ ấn tượng gì đặc biệt.
Vô Song lúc này vẫn chưa hề nhận ra, hắn đã mơ hồ bước vào trung tâm vòng quay của thế giới này, bắt đầu bước vào chân chính một thế giới Kim Dung khác.
Trình Linh Tố vốn là cô nhi, nàng năm 4 tuổi được Dược Vương thu nhận, đến nay đã trải qua 4 năm.
Trong 4 năm ở Dược Vương Cốc bản thân Trình Linh Tố đều rất sợ hãi vị sư phụ này của mình, Dược Vương chính là hỷ nộ thất thường, hỷ thì ít mà nộ thì nhiêu, bản thân Dược Vương cũng cự tuyệt tiếp khách ngoài ngàn dặm, Dược Vương Cốc thậm chí không còn tiếp khách, không có ai có thể lại để cho Dược Vương luyện dược.
Hầu hết thời gian trong ngày Dược Vương đều chỉ dùng để chỉ dạy Trình Linh Tố làm thế nào nhận biết dược thảo, làm thế nào luyện đan, làm thế nào sử dụng đang dược, Dược Vương trong mắt Trình Linh Tố liền là một vị sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đồng thời nàng cũng chưa bao giờ thấy sư phụ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Trình Linh Tố nhìn thấy sư phụ nghiêm khắc khiến nàng sợ hãi hàng ngày lại mỉm cười hết sức nhẹ nhàng, lúc này khuôn mặt Dược Vương đâu khác gì một lão nhân bình thường đang ôm đứa cháu nhỏ?.
Việc này khiến trong lòng Trình Linh Tố có chút mất mát, có chút mong ước thậm chí là ghen tị với Vô Song nhưng trên tất cả, Trình Linh Tố thật sự cảm thấy vui mừng cho Dược Vường.
Nàng năm nay mới 8 tuổi, độ tuổi này thật sự quá nhỏ giống như một chú chim non còn chưa học bay vậy có điều Trình Linh Tố không giống những đứa bé 8 tuổi khác, ít nhất nàng không phải là chim non.
Nàng là cô nhi, ít nhất nàng trưởng thành cùng mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều lắm, cho dù Dược Vương chưa từng một lần tỏ ra ân cần với nàng, tất cả chỉ có giáo huấn nghiêm khắc thì nàng vẫn coi Dược Vương như cha, nàng biết sâu trong lòng người cha này của mình có một vết thương chưa lành, một vết thương khiến Dược Vương luôn luôn căm ghét toàn bộ thế giới này.
Bản thân Trình Linh Tố biết, nếu nàng không phải là Tiên Thiên Ách Nan Độc Thể trong truyền thuyết liền không có tư cách được DượC Vương thu nhận, nàng mơ hồ có một loại cảm giác, Dược Vương chỉ như đang muốn truyền thụ lại cho nàng toàn bộ bản lĩnh, khiến một thân dược đạo của ông có người kế tục sau đó... sau đó sẽ thực sự lựa chọn rời khỏi thế giới này.
Thứ suy nghĩ này ở bên cạnh Trình Linh Tố rất lâu rất lâu, nàng căn bản không dám nghĩ tiếp nhưng lại không cách nào xóa đi nó, chỉ có hôm nay, chỉ có duy nhất hôm nay nàng thấy Dược Vường cười, một nụ cười chân thành từ tận trái tim, một nụ cười chứng minh ít nhất còn có thứu có thể níu kéo Dược Vương với nhân gian.
........
Bên trong xe ngựa chở hai thầy trò Dược Vương quả thật có rất nhiều đồ đạc, từng rương từng rương lớn thoạt nhìn lần này Dược Vương chuẩn bị rất kỹ càng để đến Tiêu Dao Cốc.
Điều này nói ra cũng hợp lý, khoảng cách từ Dược Vương Cốc đến Tử Ngọc Sơn chỉ tốn khoảng 2 tháng thời gian đi bằng xe ngựa, còn đường chim bồ câu đưa thư cũng chỉ mất chưa đến 1 tuần, Dược Vương gần như dùng gấp đôi thời gian bình thường để đến Tử Ngọc Sơn, nghĩ đi nghĩ lại khoảng thời gian thừa ra chỉ sợ Dược Vương liền bắt đầu dọn dẹp toàn bộ Dược Vương Cốc.
Vô Song cũng không biết một việc, đáng lẽ bình thường Dược Vương xuất cốc sẽ không chuẩn bị nhiều đồ đạc thế này, cho dù là Vô Hà Tử gửi thư mời cho ông ta, ít nhất Dược Vương cũng phải xác định Vô Song có phải cháu ngoại của mình hay không sau đó mới bắt đầu suy tính việc tiếp theo. Trong những hòm đồ trên xe ngựa kia đã được coi gần như là toàn bộ tài sản đáng quý nhất của Dược Vương Cốc.
Một điểm này có thể nói lên, Dược Vương lần này chỉ sợ ở lại với Vô Song một đoạn thời gian tương đối dài, với cá tính của Dược Vương nếu không nắm chắc thân phận của Vô Song sẽ tuyệt hkoong làm ra hành động này.
Nếu không phải từ hơn bốn tháng trước, Tiên Âm rời khỏi Tiêu Dao Cốc liền đến Dược Vương Cốc, tự mình dùng Dược Vương nói chuyện, ông ngoại của hắn chắc chắn sẽ không chuẩn bị kỹ càng như vậy đi tới Tử Ngọc Sơn.
Không thể không nói Tiên Âm nghĩ rất xa, nàng hôm đó rời đi liền đã tính trước cho Vô Song, Tiên Âm có thể không biết Vô Song sẽ luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển nhưng nàng biết Dược Vương chắc chắn có thể là đại lực trợ giúp cho Vô Song sau này, bản thân nàng cũng có thể coi là hiểu rõ cá tính Dược Vương, chính vì vậy nàng quyết định đi trước Dược Vương Cốc, trước cả khi Vô Hà Tử gửi thư đến Dược Vương Cốc, nàng quyết định muốn thông báo cho Dược Vương về sự tồn tại của đứa cháu này, một điểm này có thể khiến Dược Vương chuẩn bị tinh thần, khiến Dược Vương ngay sau khi nhận được thư của Vô Hà Tử cơ hồ lập tức thu dọn sạch đồ đạc của Dược Vương Cốc sau đó rời đi.
Dương Vương đương nhiên sẽ có vài phần tin tưởng với phong thư Vô Hà Tử gửi đến nhưng ông ta lại càng tin tưởng Tiên Âm hơn, Tiên Âm chính mà tỷ muội chí thân với con gái của Dược Vương cũng là mẹ của Vô Song- Trình Tố Dao.
........
Di chuyển hòm đồ của Dược Vương lên trên núi cũng không phải là việc dễ dàng, trong cốc hiện nay cũng không có nam nhân chân chính, lục sư tỷ Mẫn Mẫn chắc chắn không đủ sức bê đống rương đồ này, tất cả cũng chỉ có thể nhờ Vô Hà Tử cùng Vạn lão, hai người tạm thời liền làm cửu vạn khuân đồ lên tới Vong Ưu Thôn.
Cũng may cả hai đều là nhân vật cấp ngũ đế trong chốn võ lâm, mỗi người mang theo 50 kg đồ đạc đi lên núi căn bản không phải là vấn đề gì lớn, mất khoảng 3 giờ đồng hồ, rốt cuộc toàn bộ đồ đạc của Dược Vương cũng được vận chuyển đến Vong Ưu Thôn.
Về phần chỗ ở của Dược Vương cùng Trình Linh Tố tạm thời sẽ không phải lo, hai người trực tiếp ở trong nhà Thần Y là được, chưa kể trong nhà Thần Y không thiếu dược liệu, một điểm này liền khiến Dược Vương tương đối hài lòng.
Vô Song không có quá nhiều thời gian thân thiết với ông ngoại, chuyển đồ đạc của ông ngoại lên núi sau đó sắp xếp một chút chỗ ở liền bắt đầu xuống bếp chuẩn bị cơm nước buổi chiều, về phần ông ngoại hắn liền đến gặp mặt Vô Hà Tử, tất nhiên hai vị lão nhân này nói gì Vô Song cũng sẽ không biết.
Lúc trước mỗi ngôi nhà bên trong Vong Ưu Thôn vẫn sẽ có một phòng bếp nhỏ nhưng 4 tháng này từ khi Vô Song chuyển đến đây thì mấy sư huynh liền góp sức xây một nhà bếp tương đối lớn làm nhà bếp chung cho cả thôn, đương nhiên bếp trưởng liền là Vô Song, dù sao ăn quen đồ ăn do Vô Song nấu, mấy sư huynh sư tỷ của hắn liền căn bản ăn không quen đồ ăn bản thân mình nấu.
Lúc này trong nhà bếp, Vô Song khẽ mỉm cười, miệng khẽ hát nghêu ngao những câu hát của tiền kiếp, cho dù lời xiêu xiêu vẹo vẹo thậm chí nhiều câu còn là hắn chế thêm vào bất quá Vô Song liền cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng hắn liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngày hôm nay hắn liền được trải nghiệm cảm giác nấu ăn cho thân nhân của mình, thử hỏi sao có thể không vui?.
Vô Song mải mê hát, hắn cũng không nhận ra cánh cửa gỗ đã hé mở từa bao giờ, một thân ảnh nhỏ nhắn bất giác xuất hiện sau lưng hắn.
“Ngươi hát thật khó nghe”.
Giọng nói nữ nhân vang lên làm Vô Song giật bắn mình, hắn vội quay đầu lại thì liền phát hiện Trình Linh Tố chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng mình.
Nhìn thiếu nữ có đôi mắt to tròn này, Vô Song liền khẽ gãi đầu, mặt có chút đỏ lên.
Hắn đã quên một việc, hắn quá chú tâm đến ông ngoại trực tiếp bỏ qua nàng, đến cả tên nàng hắn cũng không có hỏi.
Cố gắng dùng một nụ cười ấm áp hướng về phía Trình Linh Tố sau đó Vô Song nhẹ gật đầu.
“Cô nương... ngươi sao lại vào trong này?”.
Vô Song đương nhiên muốn hỏi tên nàng là gì bất quá hắn lại có chút ngại, gần nửa ngày mới chịu đi hỏi tên ‘người ta’, nghe có vẻ không đúng cho lắm...
Trình Linh Tố bị Vô Song hỏi cũng không vội đáp lời hắn, đôi chân nhỏ nhắn khẽ kiễng lên, ánh mắt nhìn về phía chảo lớn bên bếp lò, sau đó khẽ gật đầu, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng liền biến thành vui vẻ.
“Thật thơm, ngươi hát phi thường khó nghe bất quá nấu ăn không ngờ lại thơm như vậy. Bình thường ta vốn phụ trách nấu ăn cho sư phụ, thấy ngươi đi vào phòng bếp liền có chút tò mò muốn đến xem dù sao ta... ta có chút sợ ngươi nấu ăn không thích hợp khẩu vị của sư phụ nhưng không ngờ trù nghệ của ngươi lại cao như vậy... ta cũng cảm thấy không bằng ngươi”.
Thấy khuôn mặt của Trình Linh Tố có chút đỏ lên, Vô Song khẽ mỉm cười.
“Không quan hệ, nếu cô nương đã muốn trợ giúp liền giúp ta một tay là được, hơn nữa ngươi bình thường vẫn là phụ trách nấu ăn cho ông ngoại, ngươi có biết ông ngoại thích ăn nhất món gì không?”.
Vô Song đương nhiên tự tin vào tay nghề của mình bất quá hắn cũng muốn biết Dược Vương thích ăn nhất món gì, đây đại khái có thể coi là cháu ngoại quan tâm đến ông đi.
Trình Linh Tố nghe Vô Song nói, nàng vậy mà khẽ dùng một ngón tay gõ vào đầu Vô Song, cứ như đang gõ tiểu đệ đệ vậy.
“Một câu cô nương dài, một câu cô nương ngắn, ngươi tiểu tử này vắt mũi còn chưa sạch lại bày đặt học làm người lớn rồi?, ta gọi là Trình Linh Tố, sau này liền gọi ta là Trình tỷ tỷ là được”.
Trình Linh Tố nhoẻn miệng, có chút tinh nghịch nhìn Vô Song.
Về phần Vô Song lúc này cũng không quá để ý đến cái tên của Linh Tố, hắn liền hất mặt lên nhìn nàng.
“Ta gọi là Vô Song, bất quá ta không hiểu tại sao ta phải gọi ngươi là Trình tỷ tỷ nha, ngươi sao không gọi ta là Vô Song ca ca?”.
Trình Linh Tố rõ ràng cao hơn Vô Song một chút, nhưng thân thể nữ tử thoạt nhìn rõ ràng lại nhỏ bé cùng yếu ớt vô cùng, Vô Song đứng cạnh nàng thậm chí còn khiến người ta có cảm giác Vô Song là lớn, Trình Linh Tố là nhỏ.
Trình Linh Tố nghe Vô Song nói vậy lập tức bĩu môi.
“Hừ, ta đã đi hỏi Mẫn Mẫn tỷ, ngươi năm nay mới có 6 tuổi, ta liền đã 8 tuổi, hơn ngươi 2 tuổi chẳng nhẽ không thể làm tỷ tỷ ngươi?”.
Trình Linh Tố hai tay chống hồng, khuôn mặt có chút khiêu khích nhưng vì nàng quá nhỏ, biểu cảm liền trở thành dễ thương vô cùng, quả thật làm Vô Song có vài phần yêu thích.
“Hừ hừ, thương thay cho phận đàn bà, hơn hai ba tuổi cũng là đàn em, ngươi đã nghe câu này chưa?, tuổi tác lớn liền muốn làm tỷ tỷ?, xin lỗi không có cửa nha”.
Trình Linh Tố bị Vô Song nói như vậy, lại càng tiến lên một bước, thậm chí Vô Song có thể cảm nhận được hương khí trên cơ thể nàng, khuôn mặt của nàng hướng về phía Vô Song, thậm chí bộ ngực nhỏ nhắn còn có chút hướng về phía trước.
“Lừa người dối mình, câu nói đó ta liền chưa từng nghe nha, ta chưa nghe đương nhiên không tính, ta lớn hơn ngươi, ngươi vẫn phải gọi ta là tỷ tỷ đi thôi”.
Hai người đang cãi nhau đột nhiên đều nhíu mày, khuôn mặt hốt hoảng vội quay về phía bếp lửa, dĩ nhiên chảo rau xào của Vô Song bị bén lửa, lúc này đã bắt đầu có dấu hiệu quá lửa, liền khiến sắc mặt của Vô Song khó coi vô cùng.
“Hừ, tại ngươi ta liền hỏng mất một đãi rau xào, ngươi tính bồi thường thế nào đây”.
“Ai bảo tại ta?, rõ ràng tại ngươi không chú ý?”.
Cứ như vậy Vô Song cùng Trình Linh Tố người đưa ta đẩy, chẳng mấy chốc trong phòng bếp dĩ nhiên lại tràn ngập tiếng trẻ con cười.
Vô Song hắn không ngờ lại tranh hơn thua cùng với một đứa bé 8 tuổi?.
Về phần Trình Linh Tố nàng từ khi nào muốn đối với một đứa bé 6 tuổi sinh khí.
Nghĩ đến đây hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng bật cười.
........
Đáng tiếc Vô Song bản thân hắn kiếp trước lại không phải cái gì yêu thuyết Kim Dung cuồng, hắn đương nhiên cũng theo dõi phim kiếm hiệp Kim Dung bất quá chỉ để ý đến Xạ Điêu Tam Bộ Khúc ( Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp, Ỷ Thiên Đồ Long Ký), Tiếu Ngạo Giang Hồ cùng Lộc Đỉnh Ký, những tác phẩm khác của Kim Dung liền không quá rõ ràng, chính vì vậy nghe đến tên Trình Linh Tố hắn liền không có bất cứ ấn tượng gì đặc biệt.
Vô Song lúc này vẫn chưa hề nhận ra, hắn đã mơ hồ bước vào trung tâm vòng quay của thế giới này, bắt đầu bước vào chân chính một thế giới Kim Dung khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook