Cúc Trắng Trong Mưa
Quyển 2 - Chương 2: Thần kinh

Vào những ngày thi không khí ở trường bắt đầu khẩn trương và bắt đầu lo lắng ập đến. Mọi học viên đều chuẩn bị cho vòng thi cuối của mình, tấp đầu ngập cổ với đống bài tập. Và vắt óc suy nghĩ về những bản nhạc sau buổi giả ngoại tập huấn mới vừa qua của trường âm nhạc hiện đại.

Chỉ có một người nhàn rỗi hết sức.

Meyami ngồi bên cạnh đình nhỏ nhìn ra hồ nước mà gặp bánh. Vòng cuối của cuộc thi âm nhạc truyền thống cũng đã kết thúc thì là lúc cô thả gas ngồi núi con lợn trong người mình.

Thực chất là bây giờ cô cũng không biết bắt cặp với ai. Chả biết cô ăn ở sao mà buổi đi chơi biển đó không có học viên nào tới tìm cô, còn khi cô mon men đến vui vẻ muốn bắt cặp thì họ lại e ngại cái gì đó mà từ chối. Thế là buổi đi biển đó toai công.

Chống tay lên cằm suy nghĩ. Hình như ngày thường cô ăn ở phúc đức lắm mà ta. Thường ngày cô rất ngoan nha. Học xong một trò trong phòng hai biến mất danh lấy gì mà chọc họ ghét gơ vậy? Tới cả cặp còn không bắt giúp cô.

” Giời ơi! Cặp ai cũng vậy ai tới hốt tôi giúp đi”

” Là cậu nói đấy nhé!”

Giật mình thần người, Meyami vừa mới thân thể thôi mà. Thế ra ông trời còn thương nên mới có chuyện cầu được ước thấy à? Nhưng khi nhìn thấy chủ nhân giọng nói, hi vọng tự nhiên bị ai đó đánh vỡ thành bụi.

Tại sao Ren thích châm ngòi vào nổi đau của người khác vậy nhỉ?!

” Chẳng phải Nanami đang ở thư viện sao!”

” Huh? Nanami ở đâu liên quan gì tới mình?!”

Ren vừa nói vừa ngồi sát bên cô, mặc kệ ánh mắt cô khinh bỉ mình đến mức nào. Hôm nay cậu không tin không làm cho cô ngoan ngoãn được. Mà có không muốn được sao.

” Haiz...Ren bây giờ cậu có người ghi vào giấy đăng kí rồi, vậy nên đừng trêu người khốn khổ như mình nữa mà”

Dũi người, treo lũng lẳng trên thanh chắn như cái mền mặc gió phất phơ. Dáng điệu này có giống cầu xin không chứ? Đúng hơn vào mắt Ren là cô đang rất xem cậu như không khí.

” Cậu thì đáng thương cái gì chứ?!”

” Có nha..”

Ngồi thẳng dậy, bắt đầu phân tích lý lẽ.

” Thứ nhất, tui bị tẩy chay rùi. Thứ hai, tui không có cặp. Thứ ba, công sức cả năm trời sắp trở theo mây theo gió”

” Chính đáng quá...tầm phào!”

” Này này...”

Ren giật giật khoé môi nhìn cô gái trước mặt, lại nổi chứng nữa rồi. Cái gì mà tẩy chay với không có cặp. Nếu Meyami không có cặp trong cả mấy ngày giả ngoại anh có cần bày lắm kế để giấu mấy bức thư gửi tới cô không? Nếu không có cặp Ren cần gì phải hợp tác với đám kia cảnh cáo với kẻ khác.

Vậy không có ai muốn bắt cặp! Không ai hết đấy?!

” Chán tiểu thư quá đấy! Một nàng tiểu thư cứng đầu, tinh nghịch, lại còn có dây thần kinh không ổn định thì tại sao ma sui quỷ khiến thế nào tôi lại ghi tên Meyami vào bản đăng kí ghép cặp chứ? Thật là gặp quỷ mà!”

” Ờ vậy...Khoan cái gì? Ren?!”

Bây giờ hồn về lại xác, người nào kia mới tỉnh mộng. Đứng phắt dậy chắn ngang lối Ren định rời đi, tay bắt lấy cổ tay áo anh. Trừng mắt lớn

” Cậu vừa nói cái gì đấy?!”

” Tiêủ thư của tôi ơi! Tôi đã ghi tên nàng vào bản đăng kí!”

” Thật hả?!”

Ren không trả lời liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.

Meyami trợn mắt nhìn cậu, đần ra, sau mới phục hồi. Nhào vào ôm cậu. Ren bất ngờ trước hành động của cô liền không né tránh, nhưng thật sự lại muốn đứng yên cho cô muốn làm thì làm. Ai biết Meyami có lúc nổi điên như vậy chứ!

” Cảm ơn! Cảm ơn nha! Papa nuôi Ren luôn là người con tin tưởng nhất!”

”..cái gì?..”

Niềm vui chưa thưởng thức, định mở miệng trêu chọc lại bị câu nói của cô mà hoá đá. Trước giờ Meyami xem anh là papa núi sao? Tổn thương, trái tim như ái đó lấy búa ác độc đập xuống. Anh còn chưa già thế đâu, anh còn đủ khả năng để làm, còn muốn sinh con mình nữa! Khí vui đâu.

Ai đời vợ tương lai của anh xem anh như là một papa nuôi chứ?

Ren có đứa con lớn đến thế à? Vậy từ trong thai đã biết làm tình chắc?

Chết tiệc, còn Meyami nữa! Cô muốn loạn luân sao? Về sau bắt buộc dạy dỗ nghiêm khắc lại.

” Meyami! Cậu vừa gọi gì đó?”

” À..à..không có gì..hôm nay trời đẹp quá há”

” Dự báo thời tiết nói chiều nay mây sẽ phũ bầu trời”

Ren trả lời thản nhiên, tay vòng ra sau lưng cô khống chế hành động muốn lui lại, áp cô sát vào người. Cái luật lệ trường chết bằm, nếu không có nó chư chắt Meyami dám chạy loạn như vậy trước mặt anh. Lúc Syo nhảy xuống ai bảo cô nhảy cứu chứ? Lỡ có chuyện thì sao? Thế thì hay rồi, chẳng phải Sương nằm trên mặt đất còn cô bị cuốn lại như con nhộng để anh ôm vào bờ sao? Cứu người thế đấy.

” Tự đưa thịt vào miệng sói, giờ muốn thoát cũng muộn!”

” Sói? Sói gì?”

Hơi thở chui vào chốt mũi ngưa ngứa, còn ôm cả mùi hương của hoa Lyly xông thẳng vào cánh mũi. Hơi thở nong nóng thả trước môi cô. Cố kìm cảm xúc động muốn đưa tay tát mình. Vui mừng quá mức rồi.

Chiêu cuối! Giả ngu, ôm lu mà chạy!

Ren nhìn ánh mắt cô liền nhíu mày, tớ giờ còn dám muốn trêu chọc anh. Được nếu vợ muốn chơi chồng chìu.

” Đoán thử xem sói là ai nào?”

” Ừm để xem...à Ren cậu quý mình là sói hả? Ui chao, người không muốn làm, lại muốn làm súc vật...Á...đau..đau..xin lỗi..xin lỗi mà..đau..!!!”

Nói chưa hết câu, eo nhỏ bị Ren ác độc nhéo lên, cô khóc khi ra nước mắt. Giờ mới biết tên tên Hoa Hoa công tử này không phải là kẻ khẩu sà tâm phật. Mà là sà độc hắn đội cùng hai lớp.

Hành hung giết người quá độc ác.

Ren rời tay khỏi eo, nhìn Meyami cúi đầu xoa xoa eo mình. Đang vẻ rất ư là khuất phục. Định mở miệng lại bị lời nói của cô đẩy xuống lại.

” Quá đáng, không ngờ papa nuôi thật độc ác!”

” Cái gì hả?!”

” Á papa Jto!”

” Meyami, mình không có đứa con như cậu đâu. Với lại...với lại..mình chưa có vợ mà!”

Thoát được gọng của Ren liền thấy người cứu nguy, chạy lại không ngờ miệng lại nhanh hơn hành động mở miệng theo suy nghĩ thảnh thơi của mình. Hoá đá trước mặt cậu bạn. Không lời trân trối. Cười ngượng.

Thật áy náy, biết Jto hay đỏ mặt không nghĩ lại bị cô chọc đến nỗi đầu bốc hơi, mặt, tai đỏ như gất.

” Xin lỗi, xin lỗi, mình bị lịu thôi đừng bận tâm Jto há! Cậu tha lỗi mình há!”

” Ờ..ừm..”

Jto nhìn cô, vội xua tay. Thật là, cậu bị làm sao thế này? Lúc trước đã chuẩn bị tinh thần khí gặp cô rồi vậy mà... Thật là, cần đảm lên nào..

Lời nói ngập ngừng thoát ra từ miệng của cậu thật khiến người khác khó nghe. Nhưng nói thật dài, thật dài. Meyami cuối cùng tốn gọn lại một ý chính. Jto quá quyết ghi tên cô vào bản đăng kí sau mới nói với cô, vầ bây giờ cô không đồng ý cũng chuyện đã rồi.

Nhưng mà...

” Jto cậu không phải cùng nhóm với Nanami sao? Với lại mình với cậu chưa hát hay soạn nhạc với nhau bao giờ mà!”

”...Cậu quên rồi hả?”

Jto bước thêm một bước giữ lấy vai cô, ánh mắt kiên nghị.

Meyami nhìn cậu, rồi nhìn Ren. Dường như anh ta đang có ý đến nhưng rồi dừng lại...Sao vậy! Nhưng mà Jto với cô là lần đầu tiên gặp buổi thi vào trường. Còn trước đó...cô làm sao nhớ được hoặc là cô không có ấn tượng gì đặc biệt.

Mà quên cái gì???

Ren nhìn cô, lại nhìn Jto..Anh nên phá sao? Jto chịu thả cô ra hay giữ thế kéo lại? Nhiều làn lắm rồi, nhìn vết bầm trên cổ tay cô anh không nỡ. Nhưng một khi tính chiếm hữu lại cao hơn lý trí thì chạm vào cô. Ren chưa bao giờ muốn vươn tay, mọi thứ đều thế. Chưa bao giờ bất luận thứ gì về cô, anh không muốn quay lưng mặc kệ.

Jto nhíu mày nhìn cô. Quên thật rồi? Quên rồi sao? Nhưng cậu còn nhớ in trong kí ức tuổi thơ.

” Ở gần nhà mẫu giáo! Nơi có một cánh đồng nhỏ, hoa hướng dương khoe sắc. Một cậu bé ngồi chờ một cô bé đến kể những câu chuyện kì lạ. Nhưng năm đó chỉ được một thời gian cô bé kia lại biến mất, không một tin tức. Lời cuối cô gặp cậu vào ngày đó tưởng chừng là nói đùa. Không ngờ lại gắn với cậu lâu đến thế Quá khứ là quá khứ, sống cho hôm nay một ngày vui vẻ, để chạy đến thế giới tương lai đầy kẹo và mặt trời. Cậu quên thật rồi Meyami”

”...”

Đặt tay mình lên bàn tay run rẩy của cậu, cậu ta tăng lực lên bàn tay bóp gãy sương vai cô rồi. Mà cô làm gì nói mấy câu đó chứ. Mặc dù trong tiềm thức còn cảm giác quen thuộc. Mà mặc đi, với một kẻ như cô việc suy nghĩ đến một điều gì đó cũng đã thật khó rồi còn chuyện mất dần kí ức nữa. Có nói thì đã sao? Không nói thì đã sao chứ? Cũng quên hay nhớ có gì khác nhau chứ?

Jto nhìn cô, im lặng, im lặng. Cô gái này, đã từng nói không phải là kẻ thích điều nhớ mọi chuyện. Nhưng có phải là thích nhớ hay tại bệnh? Nhiều lần đang bàn về một chuyện, cả hai bàn sôi nổi đến khi Meyami ngồi thần người ra, sau đó tất cả những chuyện cô đang thao thao bất tuyệt là là một đề tài rất mới.

Meyami thật sự khó sao chứ?!

” Không nhớ thì thôi vậy!”

Đem tay vỗ nhẹ đầu cô,tia mắt có sẹt qua ánh buồn liền đổ sang một con mắt sáng ngòi cùng nụ cười vui vẻ.

” Mình có một ca khúc muốn cho cậu nghe, này đi vớ mình chứ?!”

” Ừm...à mình quên mất. Quyển sách của mình còn trên lớp, hay là để mai. Dù sao ngày mai cũng nghỉ mà!”

” Ừm vậy cũng được!”

” Khoan!”

Ren chen vào, giỏi ghê. Tán gẫu với đàn ông khác một lúc quẻn luôn sự có mặt của anh.

” Còn về mình với cậu thì như thế nào đây? Hay thời gian chưa đủ để cậu trả lời?”

Meyami nhìn Ren, rồi nhìn Jto. Biện pháp, biện pháp nha. Thế giới đảo ngược ta đảo thuận cho thế giới. Biện pháp, biện pháp.

Á, bé thẳng thành cong!.

Khụ...khụ...nhầm đó là đam mỹ, lúc đó nữ chính chết. Đằng này Nanami xinh đẹp ngời ngời thế kia nghĩ sao không chọn cứ nhất đầu cô lên mà trảm là sao? Bây giờ mà chạy theo một trong hai người...ánh mắt của họ chưa giết cô là máy lắm rồi.

Đúng gian nan muốn thả tay mà.

Meyami làm biếng chuyện này ai cũng biết không ngoài lệ hai tên này. Thích kẻ ăn bám như cô sao? Âm nhạc ăn bám với hai người đó..Không có tính khách quan. Nên dẹp mộng.

Có điều...

Hai người mời cô vào nhóm làm cách nào để câu truyện bắt đầu đây? Nhóm Starish thiếu hai người sao? Nó trở thành cái gì trời? Tốt nhất đẩy họ về đội họ đi đã.

Tên bên trái giục, Jto bên phải đẩy tay cô qua lại như cún nhỏ đang tận hưởng nuông chiều từ chủ.

” Meyami”

” Meya-chan à!”

”...Cho mình thời gian. Mình muốn suy nghĩ. Với lại...các cậu biến đổi tộc loài rồi à? Đừng làm nủng nữa. Mọi người hiểu lầm mất, các cậu nghĩ ai chịu gió đẹp?!”

Ren mỉm môi nghiên đầu cọ vào hồm vai cô độ xoá người rời đi. Chỉ còn Jto cứng đầu, cô đi đấu hắn theo đó, quay lại như hoắc tình một mắt theo dõi cô vậy. Thật là.

” Jto đừng theo mình nữa để mình suy nghĩ đã”

Jto xoay người rời đi.

Khoé môi nhìn bóng người giật giật.

Thì ra Jto chờ câu nói đó của cô. Lúc trước Meyami chỉ nói câu hứa với Ren nên Jto không hài lòng sao? Cậu cần một câu hứa thôi.

Thật là! Có phải trẻ lên 3 chứ!?

” Roạt...Á..”

Đến phòng học lấy sách, ai nghĩ về mở cửa ra lại thấy ảnh thật đẹp. Syo cỡ trần thay áo trong lớp. Meyami nhìn cậu, nhẽo mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi dưới lên trên. Cuối cùng bước ra khỏi lớp đóng cửa, không quên để lại một câu

” Xin lỗi”

” =-=||||”

Có ai như cô gái này chứ, nhìn trên xuống dưới từ dưới lên trên. Mặt tỉnh bơ, phủi sạch quan hệ nói lời xin lỗi ra ngoài.

Meyami càng lúc em càng lạnh đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương