Cúc Trắng Trong Mưa
Quyển 1 - Chương 85: Điện giật

Lơ bước theo tay chèo kéo của Nanami. Trong lòng lại dấy lên lo lắng, lỡ như anh Iori đang đi tìm cô thì sao? Lúc trước còn chờ được cho câu chuyện kết thúc, để Iori đi lòng vòng cũng đủ, nhưng bây giờ.... Lúc đó cô không có thời gian để dừng câu chuyện lạ đúng hơn hai người kia không cho rời đi. Nhưng giờ..

” Meyami nhanh lên!”

” Nanami cậu có đem điện thoại không cho mình mượn đi!”

Nanami nghe lời đưa điện thoại cho cô, dù mình ngơ ngác đến thế nào. Meyami nhìn cô bạn mà thấy thương. Không phải chứ, lỡ như cô nói dối đem điện thoại cô đi mất thì làm sao? Đừng giỡn mà đúng không?! Thường thì người quen nếu muốn lợi dụng cô....

” Này xong chưa..??”

” Meyami... Meyami..”

”Anh Iori em đang ở đại sảnh sân khấu của thần tượng. “

”Em làm gì nơi đó thế hả?!”

”... Em... em...xin... lỗi...”

” Được rồi được rồi! Ở đó đi anh đến đoán em”

Cúp điện thoại lại bị cô bạn lại vội vội vàng vàng kéo Meyami chạy về phía dưới sân khấu. Meyami không biết khóc hay biết cười bây giờ, đang yên đang lành không biết thế nào cô bạn kia trở thành một fan cuồng cũng ra ác quỷ. Chen chút từ hồi sáng tới giờ vẫn chưa đủ, chạy theo Nanami vẫn phải len lỏi qua các fan khác, bên tai thì không ngừng nghe tiếng hét của mọi người, nhạc thì rầm rộ. Dường như Meyami bắt đầu hiểu những nổi khổ của khán giả rồi. Những buổi hòa nhạc của cô rất nhiều người nữa mà ... nhưng mà...khi vừa bước bên dưới bắt tay các fan, thì khí nóng lại ập tới. Bây giờ cô biết những thứ này dường như đã tự trải nghiệm đi.

” Meyami, nhanh xem sama kìa!”

Nghe tiếng thét bên tai của Nanami tự nhiên trán lăn dài hắc tuyến. Này cho cô biết đi, ở trường như một con thỏ, vì cái gì đến nơi này trở thành quỷ rồi? Đem tay xoa mi tâm một chút, lại bị Nanami kéo qua bên khác, lại bị đám đông đè lên. Bàn tay níu chặt của cô bạn cũng bị nối lỏng.

” Nanami!!”

Hốt hoảng kêu lên, nhưng đáng tiếc vì cô bạn không nhận ra được chuyện xảy ra mà tự động tách cô ra luôn. Meyami đứng một mình trong dòng người, hết bị đẩy tới rồi lại bị đẩy ra sau, đến cuối cùng đứng ra cuối dãy hàng. Nơi cuối cùng của bóng tối, bóng đèn không thể chiếu rọi. Nhìn dòng người lướt qua mình rồi lại bị đẩy ra khi chen chút, tự nhiên cô thật sự cảm thất nực cười dòng đời này. Những ngừoi kia cũng giống như cuộc sống này, muốn đạt được mục đích thì phải xô đẩy mỗi người đứng trước mình. Dòng đời cũng giống như cơn sóng người vậy, cứ thay phiên nhau mà tiến tới.

” A.. bịch..”

” Này cô có sao không đấy?!”

Cô bé tóc vàng, nhìn cô. Cô vừa mới chen chút từ dòng người trong kia bị đẩy ra ngoài.

” Chị... Chị... Meyami?? Chị Meyami..”

” Em là... Lisa hả? Đúng em rồi! Bé Lisa đúng không?!”

Lisa gật đầu, Meyami vui mừng ôm cô bé. Lúc trước vì khi xuất viện rồi, người trong cô nhi nói cô bé được người nhà thân quen đến dẫn đi rồi. Từ đó cô cũng không có một chút gì về thông tin liên lạc của cô bé. Meyami cũng không thể hỏi về tình trạng ruột thừa của cô bé qua anh Masaomi, anh nói cô bé cũng đã không còn đến bệnh viện anh để chữa trị nữa. Lâu như thế rồi, cô bé cũng đã trở thành một học sinh cấp 2 rồi. Đáng yêu chết mất, đôi mắt vàng to tròn, dáng hình nhỏ nhắn xinh xắn, còn mang một vẻ mặt trắng mịm như thế. Anh chàng nào không đổ mới lạ.

Nhưng mà có một điều... Meyami nhìn vào đôi mắt vàng kia, tự nhiên liên tưởng đến một bóng người nào đó. Khó chịu thật, hắn ta là người cô không muốn dính liếu vào. Yukino!!

Nhưng đối với cô bé này tại sao lại nghĩ đến anh ta? Con người hay phải nghĩ về nhiều điều, hoặc là một kí ức nào đó quá in sâu vào tâm con người thì sẽ tự nhiên liên tưởng. Và Meyami từ một cô bé không có chút dòng máu nào với Yukino mà liên tưởng đến anh ta.... Cô thích hắn sao? Cho tiền cô cũng không dám!!

” Annsa! Annsa!”

” Anh hai!”

Giọng nói từ trong đám người pha lẫn với tiếng âm nhạc phát ra. Bóng đen dần chạy ra đứng trước mặt hai người. Lúc này Meyami cũng để Lisa đứng dậy, nhìn người trước mặt. Mặt cô chuyển từ vui mừng sang đơ ra.

” Yukino??!!”

Làm cái gì mới nghĩ tới anh ta lại tới? Ôn thần không tan sao? Với lại cô nhớ không có nợ nần gì anh ta mà. Đi chơi cũng không được hả?

” Meyami... Thì ra Annsa gọi chị kẹo là cậu sao?!”

” Chị kẹo???!”

Đưa mắt nhìn Lisa, chị kẹo? Kẹo kéo hay kẹo dẻo?

” Thì chị đến lúc nào cũng cho bọn em kẹo, cả cô nhi viện cũng đã gọi chị thế rồi!”

Gọi thế sao? Ủa gọi vậy khi nào cô không biết trời?

Yukino nhìn cô mỉm cười, xoa đầu Annsa. Thì ra họ là anh em họ, cô bé là con của dì ba anh. Lúc trước vì sơ suất mà để lạc, sau về tìm được tin tức kêu gọi tiềng ủng hộ trên mạng giúp cô bé mỗ ruột thừa mà tìm thấy. Có điều Meyami không biết, số tiền do nhà tài trợ lớn nhất trong cuộc phẫu thuật giấu mặt là do gia đình của Yukino gửi đến. Lúc đầu họ sợ cô bé không nhận người thân, và cũng không muốn cô bé bị sốc mà trở thành người giấu mặt, sau này biết hết mọi chuyện, Lisa không những không trách họ mà còn tỏ thái độ rất khoan dung vui vẻ gọi ba mẹ và giai cấp từng người thân trong nhà. Hiện tại cô bé được học tập theo sở thích của mình, nhờ câu thuyết phục rất có lý lẽ của cô khi bước vào nhà gặp bà ngoại nghiêm khắc.

Nghe xong câu chuyện, Meyami thở phào đỡ lo hơn. Tuy cô đọc qua truyện thấy người bà của Yukino thật sự là nghiêm khắc, và khó tính. Một cách cỗ hủ bà áp đặt mọi người vào bất cứ địa vị nào để làm rạng danh gia tộc, bây giờ bà chấp nhận ước mơ của một cô bé nhỏ như Lisa như thế thì đã là một kì tích, dù có được hay không, sau này cô bé cũng sẽ có con đường được chọn của mình. CHỉ cần cô bé biết đi đến cuối.

Nghe hai anh em họ nói chuyện một chút, Meyami cũng tìm cách trốn. Đi tìm Iori, anh nói sẽ đến tìm cô chỉ sợ với những dòng người thế này, anh ấy không tìm thấy cô lại lo lắng.

” Rẹt....Rẹt... Rầm... a a a a a...”

Bên tai bỗng tiếng la hét của mọi người, rồi tiếng chạy của đôi giày giẫm lên sàn, tiếng sét đánh vào loa rồi làm náo loạn cả một không gian.

” Meyami, Annsa đi nhanh lên nơi này nguy hiểm!!”

Yukino một tay níu tay Lisa một tay giật lấy tay cô kéo đi. Tìm một nơi an toàn cho cả ba người, chạy đến cổng xe, nhìn chú tài xế bên cạnh. Yukino dừng lại đẩy Lisa cho cô, tự mình đi trước.

Meyami đưa mắt nhìn quanh, nơi sân khấu này toàn dây điện chằng chịt, để đáp ứng tốt cho khán giả, mỗi loa được đặt cách nhau không quá xa, nhưng chắt chắng phải to và nhiều. Nhìn dây điện kéo lê trên mặt đất, khó hiểu nhìn dáng người đi trước. Meyami hỏi anh ta chạy? Không phải, nếu chạy thì đã không cần dẫn cả hai đến gần nơi này. Hoặc là muốn... Khoan thử độ an toàn của độ dây điện sao? Điên à, nó sắp đứt rồi đấy!

” Lisa ra ngoài nhanh đi! Nhanh!”

Tay kéo lấy tay cô bé, chạy đến gần xe ô to rồi đẩy cô bé ra ngoài. Không ngờ, tay kia bị Yukino giữ lại, anh bước lên một bước, ôm cô vào trong. Ép cô ngồi xuống, đúng lúc dây điện rơi xuống sàn, tạo ra những vạch pháo hoa với tiếng rẹt rẹt của dòng điện chảy nức.

” Anh Yukino, chị..”

” Không sao! Em đi trước đi!”

” a... Yukino bên này sắp mưa tìm nơi khô ráo trước đã!”

Yukino gật đầu vội kéo cô tránh đi những bóng loa cao to kia, có mấy cái sập xuống khiến việc chạy đi khó khăn. Tay bị anh nắm chắc, không thể vùng ra được thực chất Meyami có thể tự chạy, tự giữ an toàn cho mình. Anh ta nổi điên gì muốn tự tử sao? Ra khỏi vùng nguy hiểm rồi còn nhào vào nữa?

” Meyami, nhanh lên.. bên kia!”

Nghe anh giục, cô cũng phải bước thấp bước cao theo anh. Tay bị níu cũng không thể chạy tự do, chạy nhanh thì bỏ anh, chạy chậm thì sau anh, chạy thường cũng bị anh níu đi. Thật sự Meyami hết cách, nếu mà trời này cúp đi điện.... Đúng rồi, không cần chạy mà làm cúp điện. Dừng lại mò mẩn trên đất tìm cành cây, hay viên đã nhỏ, mặc cho bên tại bị Yukino giục đi nhanh.

” Tìm cái gì đấy!?”

” Đâu rồi... đâu rồi..!”

Tay mò trên mặt đất lạnh. Thấy rồi, dù gì bóng đèn chói thế kia chính cô cũng không thể nhìn thấy được. Đem đá nhỏ, đập lên cầu dao điện gần đó, may mắn là cầu chính, cách li rất đặc biết với mọi cái khác.

” Rụp..”

”... cúp điện rồi? An toàn!!”

Ném hòn đá trên tay xuống, thật sự ai biết cô lo lắng đến mức nào khi cầu dao kia không phải là mạch chính mà chỉ là mạch phụ. Mà lỡ như là mạch của máy phát điện nào đó thì... Cô liều rồi, một lần liều cũng mất luôn không biết bao nhiêu đời tuổi thọ của mình.

Yukino nhìn cô im lặng, đưa mắt nhìn Annsa an ổn, mới thở phào. Không nghĩ anh lại cùng cô bé này nhảy vào nguy hiểm. Lúc đó trí chẳng hoạt động chị muốn cô được bình an, cái cảm giác này... Từ khi nào đã nảy sinh trong anh? Có thể cô đặc biệt đi!

” Mimi-chan!”

” Anh Iori”

” Em thật là đi lạc cũng giỏi thật tìm tới tận nơi này!!........ Anh lo lắm biết không hả?!”

Iori vừa đến đã giận dữ cốc lên đầu cô, rồi im lặng. Đưa mắt nhìn cô một chút rồi, kéo cô ôm vào lòng. Thở ra như vừa trút được gánh nặng. Nhiều lần cô đến và cô đi trước mặt anh rồi. Cũng như vậy anh không muốn bỏ đôi tay kia ra.

” e hèm.. đây là...”

Yukino im lặng một chút, liền nổi khí lạnh, chỉ về người tóc bạc đang ôm cô. Nheo mắt nhìn, rồi quay người đi nơi khác. Ánh mắt như mỉm cười nhìn cô, và cũng có ý dịu dàng hỏi nhỏ.

” Dạ đây là Iori, anh là..”

” Là gì không quan trong, cậu là ai?!”

Iori cắt ngang lời cô, Meyami biết điều liền dừng lại, liếc mắt sang Yukino cười vui vẻ.

” Dạ đây là..”

” XIn chào tôi là bạn trai của cô ấy!”

” Bạn trai? À ra bạn học rồi! Rất vui khi cậu giúp đỡ Mimi-chan”

Meyami một lần bị cắt lời im lặng thù thường lui đằng sau, nữa a~ Ăn điện nữa a~. Thật ra họ bị cái quái gì vậy? Cô biết là đèn pin rồi, chạy cho sớm a~.

Trong khi hai người kia nổi đóa với nhau, riêng cô nhìn họ rồi im lặng rời đi. Tìm bóng dáng của Nanami.

” Vậy không biết Iori là..”

” Dường như tôi nói là gì không quan trọng với Mimi-chan thì cậu không cần biết mà!”

Iori một câu hai câu lại để từ Mimi-chan vào nó, không khỏi khiến cho bàn tay sau lưng của Yukino nắm chặc rướm máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương