Cúc Trắng Trong Mưa
-
Quyển 1 - Chương 77: Về nhà
Rời khỏi trường Seisu là lúc linh hồn cô thăng thiên.
Meyami chà lếch về kí túc xá, khi trên mặt đổ đầy hắc tuyến. Nếu cô biết hôm nay, chị Hino mời tất cả các thành viên trong cuộc thi đến chuẩn bị cho kế hoạch “ Buổi giả ngoại tập huấn” cho cuối tuần này. Nhìn đám nam chính hết đưa ra ý kiến này đến ý kiến khác, rồi đến hai nàng kia đồng ý liên tục. Và cuối cùng mọi quyết định để cho Meyami hưởng trọn. Làm bữa tiếc, quà lưu niệm, vòng tặng cho người mọi ngừoi đến ở nhờ........lá lá và cây cây. Cô hắc tuyến đổ đầy mặt.
Đùa nhau à, chơi kiểu đó ai chơi không được. Mọi ý kiến muốn góp thì tự làm đi chứ, cô là kẻ ngoài cuộc bắt cô làm hết là sao?
Từ chối, từ chối gấp, nói không có thời gian. Với lại bản tính làm biếng nhớt thây của cô không đủ điều kiện để đáp ứng. Không cho từ chối cô chắc chắng sẽ xin khỏi đi. Mà chuyện này có sao không? Chắc chắng có, bởi vì bà chị Lily biết chuyện sẽ trám cô trước thị chúng đấy.
Thật khóc không ra nước mắt.
Còn về chuyện chép phạt, ha ha một trăm từ, ít dễ sợ. Chết đến rụt tay.... Đùa nhau vui ghê. Tự nhiên có cảm xúc muốn quay ngược lên trời hỏi
” Sao ông không gọi sét đến đánh chết tôi luôn đi cho rồi!”
Đáng tiếc, cảm xúc không thể biểu cảm. Mọi chuyện lại tiếp tục đẩy lên một bậc thang mới. Đó là buổi dã ngoại này ai sẽ là ngừoi kết hợp với cô? Còn ở học viện Saotome chuẩn bị lại bắt đầu cuộc thi ghép cặp mới. Tiêu cô rồi, hồi giờ có biết ghép với ai đâu mà ghép cặp ngon ơ vậy. Mà không chừng là mọi ngừoi đã có ngừoi cùng làm bài thi rồi cũng nên. Kiểu này Meyami chắc phải bị chịu hình phát sáng tác hai ba bài gì đó về phổ nhạc hay lời hát nữa cho xem. Nhờ hình phạt của thầy Shinning mà cô cảm giác như đang dần tăng lên cấp độ cộng hưởng với âm nhạc của mình rồi.
Nhưng mà.... Cái cảm giác thiếu vắng cái gì đó vẫn xuất hiện sau khi nghe những bản nhạc. Thầy Shinning cũng đã nói thế, nhưng ông cũng không thể đoán ra được đó là gì. Mặc khác, các thầy cô khác như thầy chủ nhiệm lớp cô_Hyuga, hay thầy chủ nhiệm lớp A của Nanami_ Rinngo không nhận ra bất cứ gì thiếu sót của cô. Số điểm cứ dần tăng lên như thế, hiện nay tại trường cô và Nanami giống như đang tranh chức dẫn nhất nhì của nhau vậy. Bài hát Nanami vừa sáng tác đó, sau khi đứng hạng nhất thì bài hát của cô lại nhảy ra chiếm đoạt của cô bạn. Điều này có thể khiến Meyami thấy khó chịu, cái cảm giác tranh đoạt không phải là ý chí cô muốn hướng tới.
Còn Nanami vẫn ngây thơ mỉm cười nhìn cô nói rằng không sao và hết lời khen cô.
Nhiều lúc Meyami thật sự nghi ngờ, có phải Nanami có vấn đề về thần kinh? Vị trí nhất là của cô đấy, bây giờ Meyami chiếm lấy không khó chịu sao? Lúc đó Na nami chỉ vui cười, đưa tay ra xoa đầu cô
” Meyami cậu là thiên tài, chuyện mình và cậu tranh vị trí nhất nhì không còn quan trọng nữa rồi. Vì chúng ta không quan tâm đến chúng, mà là âm nhạc của chúng ta sẽ ra sao!”
Lúc đó, Meyami thật sự ngẩn người, Nanami nói đúng, vị trí nhất hay nhì chính cô cũng chẳng quan tâm, đơn giản chỉ là viết, hát và hưởng thụ chúng. Tự chế giễu mình, đã lâu lắm rồi, tâm hồn âm nhạc của cô dường như bị biến động chôn vùi trong quá khứ của kiếp búp bê. Cái con búp bê dơ bẩn chẳng ai cần, mấy tấm bản áp phíc bị ném vào thùng rác bị lãng quên, lâu ngày cũng trở thành mục rửa. Từ khi chuyển sang kiếp đời này, thì cô đã quên lãng cái âm nhạc trong ngừoi cô rồi. Quên mất kí ức vui cừoi cùng nó rồi.
Qua kiếp này, lại tạo điều kiện cho cô tiếp tục trên con đường này, gây thêm một đam mê của cô đã nhen nhói. Meyami không biết, âm nhạc không phải con đường cô hướng về tương lai mà chính là niềm đam mê đang trổi dậy lần nữa trong con ngừoi của Meyami. Một lần nữa nảy nở trong ước mơ vĩnh hằng của một ngừoi đã sinh ra và trưởng thành trong những nột nhạc.
Về tới kí túc xá là gần đến 10 h đêm. Nằm vật vả trên giường, thật sự tốn nước bọt để nói những lý do vô nghĩa từ chối những trí óc sáng tạo đến kinh hồn mà. Nhớ lại cái cảnh khi Yukino đề nghị, rồi lại đến hai nàng kia đồng ý luôn cả hai tay, khuôn mặt Meyami lại đổ hắc tuyến. Có thể ngừoi xung quanh không nhận ra, nhưng cô biết. ANh ta đang muốn làm khó dễ cô, anh ra biết tay cô bị đau lại muốn làm đất sét nung. Anh ta nhìn thấy cây sáo của cô, lại đòi muốn cô chỉ tự làm một cái. Mặc dù cô đã bảo đó là do một người quen tặng, nhưng lời nói của anh ta làm cô đứng họng
” Là một ngừoi cầm sáo phải biết làm ra cây sao của mình!”
Dù thật sự rất muốn cãi, nhưng người xung quanh đã nói dừng lại, và cũng không nên làm mất hào khí của các thành viên nên cô nhịn. Nhưng nhịn cũng có giới hạn. Suốt buổi đó, cô không nói không rằng, chỉ ngồi một góc, nhìn đồng hồ, chờ đến khi có thể ra về.
Mệt lắm rồi! Cuộc thi vừa rồi anh ta đứng thứ nhì cô đứng thứ ba, vẫn đứng sau anh ta một bậc. Bây giờ cô đã thù óa gì với hắn sao?Chưa hề, nhưng tại sao hắn cứ cay cô thế?!
Tiiiing....Tiiiiiiiiiing........
” Alo, xin chào!”
Meyami không xem màng hình vơ tay lục tìm điện thoại ở dưới gối nằm. Quen rồi, bây giờ mất điện thoại thì tìm mấy chỗ có gấu êm hay chỗ bông gòn mà kiếm. Cô không biết làm cái gì mà cô thích vứt khôn đến thế nữa. Nhưng đầu dây bên kia chẳng nói, im lặng rất lâu. Meyami liếc màng hình điện thoại.
” Xin lỗi cho hỏi ai vậy ạ?!”
”....”
Nhìn lại màng hình điện thoại, chỉ có số cô không có lưu tên ngừoi này, và dường cô càng không biết ngừoi này. Bên kia còn có hơi thở gấp gáp như kiểu người thở ra rồi lại nuốt lại.
” Xin lỗi cho hỏi ai vậy? Anh Masaomi? Fuutan? Fuyuumi? Xin hãy trả lời đi ạ!”
”...”
Nhìn màng hình điện thoại, tắt đi. Cô không muốn dây dưa nhiều nữa với nhiều ngừoi không biết mặt hay bí mật quá đáng. Khi gọi cô còn lo lắng hơn khi gặp trúng số của nhà báo lá cải. Cô có thể sẽ không sao, dù gì cũng trở lại sàn diễn, mà Meyami tiếc cho công sức của chị Lily đổ sống đổ biển cả khi kế hoạch bị phá vỡ. Chị cũng đã khổ lắm rồi.
Tiiiiiiing.......Tiiiiiiiiiing.......
Điện thoại lại rung lên. Lần này, nhấc điện thoại, Meyami đã nhìn lại màng hình, đó vẫn là số cũ. Có chuyện gì đó hoặc là một ai đó muốn gọi cho cô sao?
” Xin lỗi, hay nói chuyện đi ạ!”
”...”
” Xin....”
” Mimi...”
Khi chưa nói hết câu, thì đầu máy bên kia đã trả lời. Giọng nói nghe qua điện thoại có chút nhờn nhợt, rất khó nhận biết. Còn khi ngừoi kia nói rất nhỏ, như tiếng phát ra từ cổ họng vậy. Meyami lục trong trí nhớ của mình, mọi người khi gọi điện cho cô thường xuyên chỉ có Fuutan hay Yuki hay Kyo. Nhưng không có ai lại nói tiếng trong họng với cô qua điện thoại như thế này.
” Anh hai....”
Meyami đoán mò đấy, vì tính Masaomi rất dịu dàng, nhưng anh ấy luôn giấu cái gì đó bên trong cảm xúc của mình. Meyami nhìn anh không thể hiểu được, anh cũng chính là một trong nhưng ngừoi anh ít trêu chọc cô nhất trong nhà. Mỗi lần bị ăn hiếp, hay các anh khác bắt nạt. Masaomi là ngừơi đầu tiên đứng về phía cô đầu tiên. Anh cũng là người dễ dàng làm ngưng các buổi trêu cô ngay lập tức. Nhờ anh mà cô thoát nạn đấy.
” Mimi... ừm anh đây!”
” Thật... thật sự là anh hai sao? Anh làm em sợ quá!”
” Ừm.... Anh.... anh... anh muốn hỏi cuối tuần này em có về nhà không?!”
Meyami vui cười trả lời “ Có” với anh. Vì tuần trước khi cô trở về thì anh đã có ca trực trên bệnh viện. Khi tuần trước, tự nhiên trốn học đi chơi với Akito, xém tý nữa lại bị cậu cho vào chuồng nhốn. Vì thế đã ba tuần rồi cô không gặp được anh. Cuối tuần này.... Cô cũng phải đi.... Vậy thời gian ở nhà chỉ có một buổi tối và vài tiếng đồng hồ vào buổi sáng ngày mai.
Masaomi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Tạm biệt rồi cúp máy.
Meyami nghiên đầu khó hiểu, nửa đêm, hành người khác bằng một cú điện thoại vô nghĩa?! Anh hai, ngày càng có cảm giác, điểm gì đó rất lạ ở nơi anh.
--- ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------
” Ừm Meyami!.....”
” Gì thế Syo?!”
Xách balo ra khỏi kí túc xá, lại gặp cậu bạn giữa sân trường. Nhìn cậu bạn vẫn năng động như ngày nào, chỉ là có điểm khác là khuôn mặt có chút ửng hồng. Nhìn từ trên xuống dưới cậu bạn. Rồi kéo cậu vào bóng mát. Trước hành động của cô, Syo lại đem khuôn mặt mình đốt cháy, ấp a ấp úng quay người nhìn cô mỉm cười.
” Kỳ lạ thật!”
” Kỳ...kỳ... Lạ?!”
” Ừm, mình đã kéo cậu vào chỗ mát tại sao vẫn bị đỏ? Hay là cậu đi khám thử xem. Cậu có bị dị ứng với ánh nắng không? “
” Cái này...”
” À cẩn thận say nắng đây! Mà cậu gọi mình chuyện gì?!”
Syo tự nhiên đỏ hơn tôm đứng trần người. Meyami nheo mắt nhìn cậu, giỡn hả? Tên cô thích gọi thì gọi. Gọi rồi đứng nhìn là sao?
” Syo cậu?”
” À mình... xin.... xin lỗi về chuyện lần trước!”
Meyami không nói nhìn cậu gật đầu, mỉm cười. Lúc đó cũng có xe anh ba đến đón, cô chào cậu rồi rời đi.
Ngồi trên xe, nhìn ra ngoài vẫy tay, mỉm cười với cậu. Syo đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt. Cho đến khi chiếc xe chạy xa ngôi trường, Kaname lên tiếng.
” Cậu nhóc đó là ai?!”
” Là bạn cũng lớp với em ạ!”
” Mối quan hệ giữa em với cậu ấy chỉ là bạn thôi đúng không?”
” Dạ, chỉ là bạn. Nhưng sao anh ba lại hỏi vậy ạ?”
Kaname không nói thêm, quay ngừoi tập trung lái xe. Anh không muốn đứa em gái này bị anh dọa mà chạy mất như lần của Ukyo lúc trước. Ngay cả hai đứa sinh đôi cũng hành động rồi. Chết tiệc! Thời gian bên cô quá ít, nhưng đám anh em thì lại luôn tấp nập như thế xung quanh. Gần đây lại nghe tin tức Fuutan cùng cô tham dự cuộc thi. Đó chẳng phải là chuyện sớm muộn tâm cô bị mất, mà là chuyện gần cờ. Bây giờ đến đoán cô, ở trước trường lại thêm một tên nhóc. Cái biểu cảm của nhóc đã hiện lên mặt còn muốn nói thêm? Chỉ tại cô em gái này quá ngốc. Nhưng nhiêu đó vẫn được, anh vẫn sẽ có thời gian kéo cô đi nơi khác nhanh hơn. Nhưng mà...
” Mimi...em có thể đừng kéo hoa đào tới được không?!”
” Dạ?!”
Giọng nói cùng tiếng thở dài của Kaname rất nhỏ, như là lời nói thầm gì đó. Lúc đó cũng có chiếc xe tải chạy ngang qua, cô thật sự không thể nghe thấy. Và anh cũng không có nói lại cho cô nghe nữa. Vì thế cô lại thả tâm hồn mình lên chín tầng mây. Rồi tự ngồi mỉm cười một mình.
Meyami thật không nghĩ cậu bạn Syo lại còn ngại chuyện sợ độ cao kia. Hèn gì khi gặp cô lại đỏ mặt
( Giờ người mới biết hả?/ Biết cái gì?!/ *hắc tuyến*)
Nhưng sao chỉ xin lỗi cũng dễ đỏ mặt thế nhỉ? Nhìn thường ngày Syo rất ngang bướng mà tại sao cứ nhìn thấy cô là đỏ mặt? Cô làm hắn dị ứng hả? Chắc thế... Haizzz....
QUa mấy ngày, đúng hơn qua cái vụ nhảy dù đó. Masato không nói chuyện với cô nữa, cô cũng rất khó hiểu nhìn cậu rồi cũng không hỏi. Trước giờ Masato có chuyện không nói cũng có nghĩa cạy miệng cậu thì đừng mơ có chuyện thoát được nửa chữ. Nhưng ngược lại tin mừng là, Syo đã khắc được chứng sợ độ cao của mình. Như thế chẳng phải cốt truyện vẫn tiếp tục sao? Và cô thoát được cái kiếp rổi hơi nhảy vào chuyện của ngừoi khác rồi.
Meyami chà lếch về kí túc xá, khi trên mặt đổ đầy hắc tuyến. Nếu cô biết hôm nay, chị Hino mời tất cả các thành viên trong cuộc thi đến chuẩn bị cho kế hoạch “ Buổi giả ngoại tập huấn” cho cuối tuần này. Nhìn đám nam chính hết đưa ra ý kiến này đến ý kiến khác, rồi đến hai nàng kia đồng ý liên tục. Và cuối cùng mọi quyết định để cho Meyami hưởng trọn. Làm bữa tiếc, quà lưu niệm, vòng tặng cho người mọi ngừoi đến ở nhờ........lá lá và cây cây. Cô hắc tuyến đổ đầy mặt.
Đùa nhau à, chơi kiểu đó ai chơi không được. Mọi ý kiến muốn góp thì tự làm đi chứ, cô là kẻ ngoài cuộc bắt cô làm hết là sao?
Từ chối, từ chối gấp, nói không có thời gian. Với lại bản tính làm biếng nhớt thây của cô không đủ điều kiện để đáp ứng. Không cho từ chối cô chắc chắng sẽ xin khỏi đi. Mà chuyện này có sao không? Chắc chắng có, bởi vì bà chị Lily biết chuyện sẽ trám cô trước thị chúng đấy.
Thật khóc không ra nước mắt.
Còn về chuyện chép phạt, ha ha một trăm từ, ít dễ sợ. Chết đến rụt tay.... Đùa nhau vui ghê. Tự nhiên có cảm xúc muốn quay ngược lên trời hỏi
” Sao ông không gọi sét đến đánh chết tôi luôn đi cho rồi!”
Đáng tiếc, cảm xúc không thể biểu cảm. Mọi chuyện lại tiếp tục đẩy lên một bậc thang mới. Đó là buổi dã ngoại này ai sẽ là ngừoi kết hợp với cô? Còn ở học viện Saotome chuẩn bị lại bắt đầu cuộc thi ghép cặp mới. Tiêu cô rồi, hồi giờ có biết ghép với ai đâu mà ghép cặp ngon ơ vậy. Mà không chừng là mọi ngừoi đã có ngừoi cùng làm bài thi rồi cũng nên. Kiểu này Meyami chắc phải bị chịu hình phát sáng tác hai ba bài gì đó về phổ nhạc hay lời hát nữa cho xem. Nhờ hình phạt của thầy Shinning mà cô cảm giác như đang dần tăng lên cấp độ cộng hưởng với âm nhạc của mình rồi.
Nhưng mà.... Cái cảm giác thiếu vắng cái gì đó vẫn xuất hiện sau khi nghe những bản nhạc. Thầy Shinning cũng đã nói thế, nhưng ông cũng không thể đoán ra được đó là gì. Mặc khác, các thầy cô khác như thầy chủ nhiệm lớp cô_Hyuga, hay thầy chủ nhiệm lớp A của Nanami_ Rinngo không nhận ra bất cứ gì thiếu sót của cô. Số điểm cứ dần tăng lên như thế, hiện nay tại trường cô và Nanami giống như đang tranh chức dẫn nhất nhì của nhau vậy. Bài hát Nanami vừa sáng tác đó, sau khi đứng hạng nhất thì bài hát của cô lại nhảy ra chiếm đoạt của cô bạn. Điều này có thể khiến Meyami thấy khó chịu, cái cảm giác tranh đoạt không phải là ý chí cô muốn hướng tới.
Còn Nanami vẫn ngây thơ mỉm cười nhìn cô nói rằng không sao và hết lời khen cô.
Nhiều lúc Meyami thật sự nghi ngờ, có phải Nanami có vấn đề về thần kinh? Vị trí nhất là của cô đấy, bây giờ Meyami chiếm lấy không khó chịu sao? Lúc đó Na nami chỉ vui cười, đưa tay ra xoa đầu cô
” Meyami cậu là thiên tài, chuyện mình và cậu tranh vị trí nhất nhì không còn quan trọng nữa rồi. Vì chúng ta không quan tâm đến chúng, mà là âm nhạc của chúng ta sẽ ra sao!”
Lúc đó, Meyami thật sự ngẩn người, Nanami nói đúng, vị trí nhất hay nhì chính cô cũng chẳng quan tâm, đơn giản chỉ là viết, hát và hưởng thụ chúng. Tự chế giễu mình, đã lâu lắm rồi, tâm hồn âm nhạc của cô dường như bị biến động chôn vùi trong quá khứ của kiếp búp bê. Cái con búp bê dơ bẩn chẳng ai cần, mấy tấm bản áp phíc bị ném vào thùng rác bị lãng quên, lâu ngày cũng trở thành mục rửa. Từ khi chuyển sang kiếp đời này, thì cô đã quên lãng cái âm nhạc trong ngừoi cô rồi. Quên mất kí ức vui cừoi cùng nó rồi.
Qua kiếp này, lại tạo điều kiện cho cô tiếp tục trên con đường này, gây thêm một đam mê của cô đã nhen nhói. Meyami không biết, âm nhạc không phải con đường cô hướng về tương lai mà chính là niềm đam mê đang trổi dậy lần nữa trong con ngừoi của Meyami. Một lần nữa nảy nở trong ước mơ vĩnh hằng của một ngừoi đã sinh ra và trưởng thành trong những nột nhạc.
Về tới kí túc xá là gần đến 10 h đêm. Nằm vật vả trên giường, thật sự tốn nước bọt để nói những lý do vô nghĩa từ chối những trí óc sáng tạo đến kinh hồn mà. Nhớ lại cái cảnh khi Yukino đề nghị, rồi lại đến hai nàng kia đồng ý luôn cả hai tay, khuôn mặt Meyami lại đổ hắc tuyến. Có thể ngừoi xung quanh không nhận ra, nhưng cô biết. ANh ta đang muốn làm khó dễ cô, anh ra biết tay cô bị đau lại muốn làm đất sét nung. Anh ta nhìn thấy cây sáo của cô, lại đòi muốn cô chỉ tự làm một cái. Mặc dù cô đã bảo đó là do một người quen tặng, nhưng lời nói của anh ta làm cô đứng họng
” Là một ngừoi cầm sáo phải biết làm ra cây sao của mình!”
Dù thật sự rất muốn cãi, nhưng người xung quanh đã nói dừng lại, và cũng không nên làm mất hào khí của các thành viên nên cô nhịn. Nhưng nhịn cũng có giới hạn. Suốt buổi đó, cô không nói không rằng, chỉ ngồi một góc, nhìn đồng hồ, chờ đến khi có thể ra về.
Mệt lắm rồi! Cuộc thi vừa rồi anh ta đứng thứ nhì cô đứng thứ ba, vẫn đứng sau anh ta một bậc. Bây giờ cô đã thù óa gì với hắn sao?Chưa hề, nhưng tại sao hắn cứ cay cô thế?!
Tiiiing....Tiiiiiiiiiing........
” Alo, xin chào!”
Meyami không xem màng hình vơ tay lục tìm điện thoại ở dưới gối nằm. Quen rồi, bây giờ mất điện thoại thì tìm mấy chỗ có gấu êm hay chỗ bông gòn mà kiếm. Cô không biết làm cái gì mà cô thích vứt khôn đến thế nữa. Nhưng đầu dây bên kia chẳng nói, im lặng rất lâu. Meyami liếc màng hình điện thoại.
” Xin lỗi cho hỏi ai vậy ạ?!”
”....”
Nhìn lại màng hình điện thoại, chỉ có số cô không có lưu tên ngừoi này, và dường cô càng không biết ngừoi này. Bên kia còn có hơi thở gấp gáp như kiểu người thở ra rồi lại nuốt lại.
” Xin lỗi cho hỏi ai vậy? Anh Masaomi? Fuutan? Fuyuumi? Xin hãy trả lời đi ạ!”
”...”
Nhìn màng hình điện thoại, tắt đi. Cô không muốn dây dưa nhiều nữa với nhiều ngừoi không biết mặt hay bí mật quá đáng. Khi gọi cô còn lo lắng hơn khi gặp trúng số của nhà báo lá cải. Cô có thể sẽ không sao, dù gì cũng trở lại sàn diễn, mà Meyami tiếc cho công sức của chị Lily đổ sống đổ biển cả khi kế hoạch bị phá vỡ. Chị cũng đã khổ lắm rồi.
Tiiiiiiing.......Tiiiiiiiiiing.......
Điện thoại lại rung lên. Lần này, nhấc điện thoại, Meyami đã nhìn lại màng hình, đó vẫn là số cũ. Có chuyện gì đó hoặc là một ai đó muốn gọi cho cô sao?
” Xin lỗi, hay nói chuyện đi ạ!”
”...”
” Xin....”
” Mimi...”
Khi chưa nói hết câu, thì đầu máy bên kia đã trả lời. Giọng nói nghe qua điện thoại có chút nhờn nhợt, rất khó nhận biết. Còn khi ngừoi kia nói rất nhỏ, như tiếng phát ra từ cổ họng vậy. Meyami lục trong trí nhớ của mình, mọi người khi gọi điện cho cô thường xuyên chỉ có Fuutan hay Yuki hay Kyo. Nhưng không có ai lại nói tiếng trong họng với cô qua điện thoại như thế này.
” Anh hai....”
Meyami đoán mò đấy, vì tính Masaomi rất dịu dàng, nhưng anh ấy luôn giấu cái gì đó bên trong cảm xúc của mình. Meyami nhìn anh không thể hiểu được, anh cũng chính là một trong nhưng ngừoi anh ít trêu chọc cô nhất trong nhà. Mỗi lần bị ăn hiếp, hay các anh khác bắt nạt. Masaomi là ngừơi đầu tiên đứng về phía cô đầu tiên. Anh cũng là người dễ dàng làm ngưng các buổi trêu cô ngay lập tức. Nhờ anh mà cô thoát nạn đấy.
” Mimi... ừm anh đây!”
” Thật... thật sự là anh hai sao? Anh làm em sợ quá!”
” Ừm.... Anh.... anh... anh muốn hỏi cuối tuần này em có về nhà không?!”
Meyami vui cười trả lời “ Có” với anh. Vì tuần trước khi cô trở về thì anh đã có ca trực trên bệnh viện. Khi tuần trước, tự nhiên trốn học đi chơi với Akito, xém tý nữa lại bị cậu cho vào chuồng nhốn. Vì thế đã ba tuần rồi cô không gặp được anh. Cuối tuần này.... Cô cũng phải đi.... Vậy thời gian ở nhà chỉ có một buổi tối và vài tiếng đồng hồ vào buổi sáng ngày mai.
Masaomi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Tạm biệt rồi cúp máy.
Meyami nghiên đầu khó hiểu, nửa đêm, hành người khác bằng một cú điện thoại vô nghĩa?! Anh hai, ngày càng có cảm giác, điểm gì đó rất lạ ở nơi anh.
--- ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------
” Ừm Meyami!.....”
” Gì thế Syo?!”
Xách balo ra khỏi kí túc xá, lại gặp cậu bạn giữa sân trường. Nhìn cậu bạn vẫn năng động như ngày nào, chỉ là có điểm khác là khuôn mặt có chút ửng hồng. Nhìn từ trên xuống dưới cậu bạn. Rồi kéo cậu vào bóng mát. Trước hành động của cô, Syo lại đem khuôn mặt mình đốt cháy, ấp a ấp úng quay người nhìn cô mỉm cười.
” Kỳ lạ thật!”
” Kỳ...kỳ... Lạ?!”
” Ừm, mình đã kéo cậu vào chỗ mát tại sao vẫn bị đỏ? Hay là cậu đi khám thử xem. Cậu có bị dị ứng với ánh nắng không? “
” Cái này...”
” À cẩn thận say nắng đây! Mà cậu gọi mình chuyện gì?!”
Syo tự nhiên đỏ hơn tôm đứng trần người. Meyami nheo mắt nhìn cậu, giỡn hả? Tên cô thích gọi thì gọi. Gọi rồi đứng nhìn là sao?
” Syo cậu?”
” À mình... xin.... xin lỗi về chuyện lần trước!”
Meyami không nói nhìn cậu gật đầu, mỉm cười. Lúc đó cũng có xe anh ba đến đón, cô chào cậu rồi rời đi.
Ngồi trên xe, nhìn ra ngoài vẫy tay, mỉm cười với cậu. Syo đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt. Cho đến khi chiếc xe chạy xa ngôi trường, Kaname lên tiếng.
” Cậu nhóc đó là ai?!”
” Là bạn cũng lớp với em ạ!”
” Mối quan hệ giữa em với cậu ấy chỉ là bạn thôi đúng không?”
” Dạ, chỉ là bạn. Nhưng sao anh ba lại hỏi vậy ạ?”
Kaname không nói thêm, quay ngừoi tập trung lái xe. Anh không muốn đứa em gái này bị anh dọa mà chạy mất như lần của Ukyo lúc trước. Ngay cả hai đứa sinh đôi cũng hành động rồi. Chết tiệc! Thời gian bên cô quá ít, nhưng đám anh em thì lại luôn tấp nập như thế xung quanh. Gần đây lại nghe tin tức Fuutan cùng cô tham dự cuộc thi. Đó chẳng phải là chuyện sớm muộn tâm cô bị mất, mà là chuyện gần cờ. Bây giờ đến đoán cô, ở trước trường lại thêm một tên nhóc. Cái biểu cảm của nhóc đã hiện lên mặt còn muốn nói thêm? Chỉ tại cô em gái này quá ngốc. Nhưng nhiêu đó vẫn được, anh vẫn sẽ có thời gian kéo cô đi nơi khác nhanh hơn. Nhưng mà...
” Mimi...em có thể đừng kéo hoa đào tới được không?!”
” Dạ?!”
Giọng nói cùng tiếng thở dài của Kaname rất nhỏ, như là lời nói thầm gì đó. Lúc đó cũng có chiếc xe tải chạy ngang qua, cô thật sự không thể nghe thấy. Và anh cũng không có nói lại cho cô nghe nữa. Vì thế cô lại thả tâm hồn mình lên chín tầng mây. Rồi tự ngồi mỉm cười một mình.
Meyami thật không nghĩ cậu bạn Syo lại còn ngại chuyện sợ độ cao kia. Hèn gì khi gặp cô lại đỏ mặt
( Giờ người mới biết hả?/ Biết cái gì?!/ *hắc tuyến*)
Nhưng sao chỉ xin lỗi cũng dễ đỏ mặt thế nhỉ? Nhìn thường ngày Syo rất ngang bướng mà tại sao cứ nhìn thấy cô là đỏ mặt? Cô làm hắn dị ứng hả? Chắc thế... Haizzz....
QUa mấy ngày, đúng hơn qua cái vụ nhảy dù đó. Masato không nói chuyện với cô nữa, cô cũng rất khó hiểu nhìn cậu rồi cũng không hỏi. Trước giờ Masato có chuyện không nói cũng có nghĩa cạy miệng cậu thì đừng mơ có chuyện thoát được nửa chữ. Nhưng ngược lại tin mừng là, Syo đã khắc được chứng sợ độ cao của mình. Như thế chẳng phải cốt truyện vẫn tiếp tục sao? Và cô thoát được cái kiếp rổi hơi nhảy vào chuyện của ngừoi khác rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook