Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
-
Quyển 1 - Chương 1-2: Ta là ngốc tử 2
Thôn ở trong vùng núi, sương mù lượng lờ quanh năm, trong thôn đại đa số hộ dân đều dựa vào trồng trà mà sống, kèm thêm chút hạt thóc lúa vân vân. Cũng may vị trí thôn cách chợ không xa lắm, bình thường đều tự mình mang trà nhà mình đi bán, đổi lại chút vật phẩm cần thiết trong cuộc sống trở về.
Quả Quả rất nhanh tiếp nhận thân phận mới của mình, Bảo Nhi, theo họ Nhạc của Nhạc Mặc, Nhạc Bảo. Nghe ngóng rõ ràng tất cả mọi việc, Bảo Nhi mới biết được Nhạc Mặc cưng chiều mình đến bao nhiêu, cưng chìu một người ngốc đến người người hâm mộ, người người ghen tỵ.
Hiện tại Bảo Nhi cũng không rõ lắm, Nhạc Mặc xem nàng là tức phụ hay là đang nuôi khuê nữ? Nhạc Mặc lớn hơn Bảo Nhi mười tuổi, Bảo Nhi cũng mới mười lăm tuổi. Bảo Nhi nhìn thế nào cũng cảm thấy không xứng với Nhạc Mặc á, đúng là dung mạo dễ nhìn hơn người bình thường một chút, da thịt trắng nõn, ánh mắt trong veo như nước, lỗ mũi cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, có chút nẩy nở mới có thể càng đẹp mắt hơn một chút, là một mỹ nhân bại hoại.
Tức phụ của Nhạc Đông là người thôn lân cận, họ Lưu, gọi là Lưu Thúy Hoa, bộ dạng rất khỏe mạnh, rất có năng lực, Nhạc lão bà tử rất thích, Nhạc Đông chính là một nông dân trồng trà trung thực, rất thật thà, bộ dạng rất giống Nhạc Trương thị, Bảo Nhi cảm thấy bộ dạng Nhạc Mặc hẳn là giống cha hắn nhiều hơn, bởi vì da hắn trắng, ngũ quan tinh xảo, vóc người thon gầy, bộ dạng ước chừng một mét tám tuyệt đối không giống như nương hắn. Hiện tại Bảo Nhi chỉ có thể cao đến ngực của hắn, quá lùn, thề phải ăn nhiều một chút, ít nhất phải đến bả vai của hắn mới được.
Sau khi biết mình là kẻ ngốc, Bảo Nhi tận lực bớt nói chuyện, sợ lộ tẩy, nàng không muốn để cho người biết nàng tốt rồi. Nàng muốn cùng tướng công sống tốt qua ngày, muốn được cưng chiều, được yêu thương, để đền bù kiếp trước, nàng không có được yêu thương. Đây cũng là ông trời thương xót cho nàng chăng, để cho nàng rốt cuộc cũng nếm thử được cảm giác được đặt ở trong hũ mật.
"Bảo Nhi, chút nữa tướng công phải đi hái trà rồi, nàng có đi theo ta hay không?" Kể từ sau khi rơi xuống nước, mỗi lần Bảo Nhi không muốn rời giường sớm, luôn đổ thừa không thức dậy nổi. Nhạc Mặc thấy bảo bối mệt mỏi như thế, thật sự rất không đành lòng, nhưng vứt nàng ở nhà một mình, hắn lại không yên tâm.
"Bảo Nhi, buổi tối chúng ta quay về rồi ngủ tiếp có được hay không?" Cẩn thận dụ dỗ, nhưng Bảo Nhi vẫn không có động tĩnh."Lão Nhị, ngươi muốn kì kèo bao lâu, mặt trời đã lên cao lắm rồi, còn không đi hái trà, muốn làm lão bà tử ta đây mệt chết hả." Phía sau còn có một chuỗi lời oán trách dài, Bảo Nhi phiền nhíu mày. Trời ạ, cái lão bà tử này thực đáng ghét. Nhạc Mặc nhẹ nhàng đắp kín chăn cho nàng, "Nương, đến ngay đây." Quay đầu lại liếc mắt nhìn người nằm vạ ở trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi Bảo Nhi tỉnh lại, cũng không biết là lúc nào rồi, vuốt tóc lung tung, đi tới nhà chính của nhà Nhạc Mặc, nhà chính có ba gian, là chỗ Nhạc Trương thị và một nhà đại nhi tử ở, mỗi ngày bọn Bảo Nhi đều đến bên này ăn cơm. Mới bắt đầu Bảo Nhi còn không hiểu, tại sao lão bà tử không phân gia, sau đó mới biết, mỗi tháng Nhạc Mặc đều có không ít công lương (lương thực nộp thuế), đủ ba bốn người ăn, chả trách được.
Bảo Nhi cũng không nói nhiều, muốn tới lấy chút đồ ăn. Hôm nay Lưu thị không có ra đồng, ở đó dẫn theo hai đứa bé, một nữ nhi chừng mười tuổi, còn có một nhi tử bốn năm tuổi. Thấy Bảo Nhi, Lưu thị chán ghét cau mày, "Ôi chao, ta nói sao hôm nay tiểu thúc ra ruộng chỉ có một mình, thì ra đồ ngốc mới tỉnh ngủ cơ đấy, tới làm gì?" Bảo Nhi thật sự không muốn cùng người như vậy cãi vả làm gì, đi thẳng vào phòng bếp.
Ồ, con ngốc này, sao hôm nay không cười ngây dại rồi? Lưu thị bế tiểu nhi tử, đi theo vào phòng bếp. Trong nồi thật sự không còn lại gì, chỉ còn một chút cháo cháy sém dính vào đáy nồi, là đợi nàng tới rửa nồi à? Lưu thị âm thầm cười đến nghẹn, "Con ngốc, ai bảo mày đậy trễ, đến chậm không phải không có cơm ăn, ừh, trong nồi còn có một chút cháo, cạo xuống ăn tạm một chút đi."
Bảo Nhi không có phản ứng gì, tròng mắt xoay một vòng, "Ô ô, ô ô, " ngồi thẳng xuống đất gào khóc, Lưu thị trợn tròn mắt. Lúc này vừa khóc, thì có một vài lão bà tử trong thôn không có ra ruộng vân vân đều tụ tập tới. Bảo Nhi thấy có hiệu quả rồi, dời trận địa, dời đến trong sân khóc, "Ô ô, đừng đánh ta, đừng đánh ta" thuận tiện cào tóc vốn đang rối loạn thành ổ gà, khóc kinh thiên động địa, đứt gan ruột người, khóc đến thê thảm.
"Ta nói nhà Đông Tử, ngươi ức hiếp một kẻ ngu làm gì? Ngươi làm tẩu tử sao ác như vậy, thừa dịp lão Nhị không ở nhà, đánh nàng dâu nhà người ta." Một lão bà tử rất biết lý lẽ nói, Bảo Nhi yên lặng gục đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Lưu thị còn đang lơ mơ, "Ta không có, ta không có đánh nàng." Cố gắng biện giải, chỉ tiếc bà tử chung quanh đều chỉ chỉ chõ chõ về phía Lưu thị.
"Ngươi không đánh nàng, tại sao nàng khóc hả, mặc dù nàng ngốc, nhưng nàng cũng biết đau ah, ngươi xem túm tóc kéo đi, có đau hay không." Một bà tử khác nói tiếp. Lưu thị ở nơi này thật sự nóng nảy, để con xuống cầm cây chổi lên đuổi người, "Chuyện nhà ta không cần mấy bà lão các người trông nom, các người đừng xen vào." "Xem ah, bắt đầu khóc lóc om sòm, nhanh kêu lão Nhị về nhà, không được rồi, sắp xảy ra án mạng." Các bà tử rối rít rời đi, còn có người chạy đến vườn trà gọi Nhạc Mặc rồi.
Bảo Nhi hài lòng thưởng thức kết quả, vừa lau nước mắt vừa cười đắc ý. Đấu với ta, ngươi vẫn nên đầu thai lần nữa đi. Lưu thị cũng cảm thấy đợi Nhạc Mặc trở về không có cách nào giao phó, vội vàng muốn kéo Bảo Nhi từ trên mặt đất lên, nhưng Bảo Nhi một mực ngồi yên, Lưu thị càng kéo, khóc càng lớn tiếng. Nhi tử của Lưu thị sợ kéo lấy quần áo của tỷ tỷ, bé gái dẫn nó trốn ra phía sau cửa.
Lưu thị cũng không còn cách nào nữa, đã từng thấp giọng dụ dỗ rồi, bởi vì trước kia con ngốc này ngốc nhưng nghe lời, dụ dỗ là được. Không biết hôm nay sao ấy nhỉ, dụ dỗ thế nào cũng vô dụng, chỉ một mực gào khóc.
Nhạc Mặc nghe nói Lưu thị đánh Bảo Nhi kêu trời trách đất, ném thẳng sọt xuống chạy như bay về. Nhạc Trương thị và Nhạc Đông cũng cùng trở về, lần này Thúy Hoa có chút quá đáng, tại sao có thể đè người xuống đất đánh, còn cầm chổi đánh bà tử khuyên can nhà người ta nữa.
Nhạc Mặc chạy vào sân, liền thấy được tiểu nhân nhi ngồi dưới đất cả người đều là tro bụi, tim thắt lại. Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trở về, khóc thương tâm hơn, vẫn không muốn đứng dậy, đợi đến khi Nhạc Trương thị và Nhạc Đông trở về, mới đồng ý cho Nhạc Mặc ôm đứng dậy. Bảo Nhi gục ở trong ngực Nhạc Mặc, không ngừng nức nở, híp mắt nhìn sắc mặt của mọi người. Ta chính là cho các ngươi biết, Lưu thị đối xử với ta như thế nào, suy cho cùng các ngươi cũng nên có một chút lòng đồng tình đi chứ, ta chính là đứa ngốc, cái gì cũng không hiểu, một nụ cười đắc thắng thoáng hiện trên khóe miệng, chỉ là ai cũng không thấy được.
Quả Quả rất nhanh tiếp nhận thân phận mới của mình, Bảo Nhi, theo họ Nhạc của Nhạc Mặc, Nhạc Bảo. Nghe ngóng rõ ràng tất cả mọi việc, Bảo Nhi mới biết được Nhạc Mặc cưng chiều mình đến bao nhiêu, cưng chìu một người ngốc đến người người hâm mộ, người người ghen tỵ.
Hiện tại Bảo Nhi cũng không rõ lắm, Nhạc Mặc xem nàng là tức phụ hay là đang nuôi khuê nữ? Nhạc Mặc lớn hơn Bảo Nhi mười tuổi, Bảo Nhi cũng mới mười lăm tuổi. Bảo Nhi nhìn thế nào cũng cảm thấy không xứng với Nhạc Mặc á, đúng là dung mạo dễ nhìn hơn người bình thường một chút, da thịt trắng nõn, ánh mắt trong veo như nước, lỗ mũi cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, có chút nẩy nở mới có thể càng đẹp mắt hơn một chút, là một mỹ nhân bại hoại.
Tức phụ của Nhạc Đông là người thôn lân cận, họ Lưu, gọi là Lưu Thúy Hoa, bộ dạng rất khỏe mạnh, rất có năng lực, Nhạc lão bà tử rất thích, Nhạc Đông chính là một nông dân trồng trà trung thực, rất thật thà, bộ dạng rất giống Nhạc Trương thị, Bảo Nhi cảm thấy bộ dạng Nhạc Mặc hẳn là giống cha hắn nhiều hơn, bởi vì da hắn trắng, ngũ quan tinh xảo, vóc người thon gầy, bộ dạng ước chừng một mét tám tuyệt đối không giống như nương hắn. Hiện tại Bảo Nhi chỉ có thể cao đến ngực của hắn, quá lùn, thề phải ăn nhiều một chút, ít nhất phải đến bả vai của hắn mới được.
Sau khi biết mình là kẻ ngốc, Bảo Nhi tận lực bớt nói chuyện, sợ lộ tẩy, nàng không muốn để cho người biết nàng tốt rồi. Nàng muốn cùng tướng công sống tốt qua ngày, muốn được cưng chiều, được yêu thương, để đền bù kiếp trước, nàng không có được yêu thương. Đây cũng là ông trời thương xót cho nàng chăng, để cho nàng rốt cuộc cũng nếm thử được cảm giác được đặt ở trong hũ mật.
"Bảo Nhi, chút nữa tướng công phải đi hái trà rồi, nàng có đi theo ta hay không?" Kể từ sau khi rơi xuống nước, mỗi lần Bảo Nhi không muốn rời giường sớm, luôn đổ thừa không thức dậy nổi. Nhạc Mặc thấy bảo bối mệt mỏi như thế, thật sự rất không đành lòng, nhưng vứt nàng ở nhà một mình, hắn lại không yên tâm.
"Bảo Nhi, buổi tối chúng ta quay về rồi ngủ tiếp có được hay không?" Cẩn thận dụ dỗ, nhưng Bảo Nhi vẫn không có động tĩnh."Lão Nhị, ngươi muốn kì kèo bao lâu, mặt trời đã lên cao lắm rồi, còn không đi hái trà, muốn làm lão bà tử ta đây mệt chết hả." Phía sau còn có một chuỗi lời oán trách dài, Bảo Nhi phiền nhíu mày. Trời ạ, cái lão bà tử này thực đáng ghét. Nhạc Mặc nhẹ nhàng đắp kín chăn cho nàng, "Nương, đến ngay đây." Quay đầu lại liếc mắt nhìn người nằm vạ ở trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi Bảo Nhi tỉnh lại, cũng không biết là lúc nào rồi, vuốt tóc lung tung, đi tới nhà chính của nhà Nhạc Mặc, nhà chính có ba gian, là chỗ Nhạc Trương thị và một nhà đại nhi tử ở, mỗi ngày bọn Bảo Nhi đều đến bên này ăn cơm. Mới bắt đầu Bảo Nhi còn không hiểu, tại sao lão bà tử không phân gia, sau đó mới biết, mỗi tháng Nhạc Mặc đều có không ít công lương (lương thực nộp thuế), đủ ba bốn người ăn, chả trách được.
Bảo Nhi cũng không nói nhiều, muốn tới lấy chút đồ ăn. Hôm nay Lưu thị không có ra đồng, ở đó dẫn theo hai đứa bé, một nữ nhi chừng mười tuổi, còn có một nhi tử bốn năm tuổi. Thấy Bảo Nhi, Lưu thị chán ghét cau mày, "Ôi chao, ta nói sao hôm nay tiểu thúc ra ruộng chỉ có một mình, thì ra đồ ngốc mới tỉnh ngủ cơ đấy, tới làm gì?" Bảo Nhi thật sự không muốn cùng người như vậy cãi vả làm gì, đi thẳng vào phòng bếp.
Ồ, con ngốc này, sao hôm nay không cười ngây dại rồi? Lưu thị bế tiểu nhi tử, đi theo vào phòng bếp. Trong nồi thật sự không còn lại gì, chỉ còn một chút cháo cháy sém dính vào đáy nồi, là đợi nàng tới rửa nồi à? Lưu thị âm thầm cười đến nghẹn, "Con ngốc, ai bảo mày đậy trễ, đến chậm không phải không có cơm ăn, ừh, trong nồi còn có một chút cháo, cạo xuống ăn tạm một chút đi."
Bảo Nhi không có phản ứng gì, tròng mắt xoay một vòng, "Ô ô, ô ô, " ngồi thẳng xuống đất gào khóc, Lưu thị trợn tròn mắt. Lúc này vừa khóc, thì có một vài lão bà tử trong thôn không có ra ruộng vân vân đều tụ tập tới. Bảo Nhi thấy có hiệu quả rồi, dời trận địa, dời đến trong sân khóc, "Ô ô, đừng đánh ta, đừng đánh ta" thuận tiện cào tóc vốn đang rối loạn thành ổ gà, khóc kinh thiên động địa, đứt gan ruột người, khóc đến thê thảm.
"Ta nói nhà Đông Tử, ngươi ức hiếp một kẻ ngu làm gì? Ngươi làm tẩu tử sao ác như vậy, thừa dịp lão Nhị không ở nhà, đánh nàng dâu nhà người ta." Một lão bà tử rất biết lý lẽ nói, Bảo Nhi yên lặng gục đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Lưu thị còn đang lơ mơ, "Ta không có, ta không có đánh nàng." Cố gắng biện giải, chỉ tiếc bà tử chung quanh đều chỉ chỉ chõ chõ về phía Lưu thị.
"Ngươi không đánh nàng, tại sao nàng khóc hả, mặc dù nàng ngốc, nhưng nàng cũng biết đau ah, ngươi xem túm tóc kéo đi, có đau hay không." Một bà tử khác nói tiếp. Lưu thị ở nơi này thật sự nóng nảy, để con xuống cầm cây chổi lên đuổi người, "Chuyện nhà ta không cần mấy bà lão các người trông nom, các người đừng xen vào." "Xem ah, bắt đầu khóc lóc om sòm, nhanh kêu lão Nhị về nhà, không được rồi, sắp xảy ra án mạng." Các bà tử rối rít rời đi, còn có người chạy đến vườn trà gọi Nhạc Mặc rồi.
Bảo Nhi hài lòng thưởng thức kết quả, vừa lau nước mắt vừa cười đắc ý. Đấu với ta, ngươi vẫn nên đầu thai lần nữa đi. Lưu thị cũng cảm thấy đợi Nhạc Mặc trở về không có cách nào giao phó, vội vàng muốn kéo Bảo Nhi từ trên mặt đất lên, nhưng Bảo Nhi một mực ngồi yên, Lưu thị càng kéo, khóc càng lớn tiếng. Nhi tử của Lưu thị sợ kéo lấy quần áo của tỷ tỷ, bé gái dẫn nó trốn ra phía sau cửa.
Lưu thị cũng không còn cách nào nữa, đã từng thấp giọng dụ dỗ rồi, bởi vì trước kia con ngốc này ngốc nhưng nghe lời, dụ dỗ là được. Không biết hôm nay sao ấy nhỉ, dụ dỗ thế nào cũng vô dụng, chỉ một mực gào khóc.
Nhạc Mặc nghe nói Lưu thị đánh Bảo Nhi kêu trời trách đất, ném thẳng sọt xuống chạy như bay về. Nhạc Trương thị và Nhạc Đông cũng cùng trở về, lần này Thúy Hoa có chút quá đáng, tại sao có thể đè người xuống đất đánh, còn cầm chổi đánh bà tử khuyên can nhà người ta nữa.
Nhạc Mặc chạy vào sân, liền thấy được tiểu nhân nhi ngồi dưới đất cả người đều là tro bụi, tim thắt lại. Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trở về, khóc thương tâm hơn, vẫn không muốn đứng dậy, đợi đến khi Nhạc Trương thị và Nhạc Đông trở về, mới đồng ý cho Nhạc Mặc ôm đứng dậy. Bảo Nhi gục ở trong ngực Nhạc Mặc, không ngừng nức nở, híp mắt nhìn sắc mặt của mọi người. Ta chính là cho các ngươi biết, Lưu thị đối xử với ta như thế nào, suy cho cùng các ngươi cũng nên có một chút lòng đồng tình đi chứ, ta chính là đứa ngốc, cái gì cũng không hiểu, một nụ cười đắc thắng thoáng hiện trên khóe miệng, chỉ là ai cũng không thấy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook