Cực Quang Trong Mắt
-
Chương 10
Edit: Dun, đã beta
10
Đoàn người trở về khách sạn đã hai giờ sáng, Tưởng Viêm và Trần Thạc lần lượt tắm rửa, liền bò lên giường nằm. Kỳ thực lúc tắm Tưởng Viêm có hơi chờ mong, nước nóng hun người cậu thoải mái, trong đầu còn thầm cầu nguyện thầy Trần phá cửa xông vào, mặc dù lý trí nhắc nhở cậu là chuyện không có khả năng. Người người nhà nhà đều thích người quân tử, chính là tùy trường hợp tùy thời gian sẽ hy vọng quân tử biến thành cầm thú.
Lúc Trần Thạc ra khỏi phòng tắm, Tưởng Viêm đã nằm sẵn trên giường, còn hơi thẹn thùng giả bộ nhắm mắt ngủ.
Cậu không biết nên ở chung phòng với Trần Thạc như thế nào, tâm ý đương nhiên rất mãn nguyện, nhưng mà còn có nhiều chuyện cậu bỡ ngỡ, cậu đột nhiên sát phong cảnh nghĩ, mình cũng từng yêu đương rồi mà, sao tự nhiên tay chân luống cuống thế nhỉ? Yêu đương thì tiến độ nên thế nào nhỉ? Thầy Trần sẽ thích loại chủ động hay loại ngây thơ? Người ta bảo khi yêu nên là chính mình, nhưng mà, muốn làm người yêu hạnh phúc, muốn để anh ấy luôn là chính mình, mới là cách Tưởng Viêm muốn yêu. Nghe có vẻ hơi tùy hứng, nhưng Tưởng Viêm vẫn còn trẻ tuổi, vẫn có thể bốc đồng.
Tưởng Viêm nhắm hai mắt lại, lông mi có chút run rẩy, hít thở thật nhẹ nhàng. Cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần của Trần Thạc, giống như cố ý đi chậm lại, thầy Trần cũng đang căng thẳng sao? Cũng đúng, hình như đây là lần đầu anh ấy yêu đương…
Đèn đầu giường còn chưa tắt, dù đang nhắm mắt, Tưởng Viêm cũng cảm nhận được một tầng ánh sáng cam nhạt. Cậu nghe tiếng bước chân Trần Thạc dừng lại, đại khái chắc đang đứng ở đầu giường, hơi che đi ánh đèn. Tưởng Viêm chưa bao giờ biết, sự tồn tại của một người lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, tựa như hiện tại, cậu tuy không nhìn thấy, bốn phía đều yên tĩnh, nhưng cậu biết Trần Thạc đang nhìn cậu, ánh mắt như thiêu cháy khuôn mặt Tưởng Viêm.
Cậu cảm nhận được độ ấm của Trần Thạc đang dần sát lại, gần đến mức chóp mũi cậu ngửi thấy mùi trà xanh thơm ngát. Mặc dù dùng chung một loại sữa tắm, không biết vì sao mùi này ở trên cơ thể người yêu lại phá lệ dễ ngửi. Hơi thở của Trần Thạc phả lên mặt cậu, cậu thậm chí nghe được tiếng tim đập của bản thân.
Một chiếc hôn vô cùng đơn giản rơi trên trán Tưởng Viêm, ôn nhu, kiềm chế. Môi Trần Thạc có hơi lạnh, dường như còn hơi run rẩy. Tưởng Viêm nghe được tiếng thở dài thật khẽ của anh, sau đó là thanh âm mềm mại: “Ngủ ngon, Viêm Viêm, anh yêu em…”
Em cũng yêu anh, Tưởng Viêm lén lút nói trong lòng.
Đợi đến khi Trần Thạc thật sự tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, Tưởng Viêm lại không ngủ được. Cậu có chút hối hận ban nãy giả vờ ngủ, tại cậu mắc cỡ mà, một bên vừa muốn tiến triển thêm một bước, một bên lại lo lắng phát sinh chuyện gì đó lưu lại ấn tượng không tốt cho Trần Thạc. Chính là hai người yêu nhau không chỉ nên hôn hôn sờ sờ ôm ôm đúng hông! Cái phòng một giường ok thế này mà không có gì xảy ra, khổ thân…
Trên bầu trời lấp ló ánh trăng cong cong, bị những nhánh cây khô khốc che khuất, ánh sáng lộn xộn chiếu vào phòng. Tưởng Viêm mất ngủ nằm không yên, cứ trăn trở trên giường, lại cứ mặc kệ, nương theo ánh trăng bên giường, quang minh chính đại ngắm Trần Thạc. Tưởng Viêm chung quy cảm thấy ánh trăng thật lạnh lẽo, cùng với đêm đông thật sự là tuyệt phối, nhưng giờ khắc này, cậu cảm thấy ánh trăng dịu dàng quá ––– đại khái là phong cảnh luôn bị ảnh hưởng bởi con người.
Ánh trăng phủ lên một tầng ánh sáng, làn da của Trần Thạc cũng trở nên trắng ngà, những đường nét thuần thục thuộc về đàn ông trưởng thành càng trở nên nhu hòa. Lúc Trần Thạc không đeo kiếng bớt đi vài phần nho nhã, sống mũi hết sức thẳng lộ ra rõ hơn. Đều nói mũi đàn ông càng thẳng bộ phận dưới kia càng… khụ… Ngủ thôi Tưởng Viêm…
Nhưng mà Tưởng Viêm vẫn không kiềm chế được, mắt Trần Thạc là mắt hai mí, đuôi mắt lờ mờ không rõ ràng có nếp nhăn, không đeo mắt kiếng, trông có hơi trẻ con không phù hợp với người. Đôi đồng tử của Trần Thạc đen nhánh sâu thẳm, thản nhiên nhiễm ánh trăng nhạt màu xám, khóe mắt cong cong mang ý cười, Tưởng Viêm cảm thấy mình hít thở không thông với sự dịu dàng này rồi… Ủa?
“…?!” Sao thầy Trần lại mở mắt!
Tầm mắt của Trần Thạc và Tưởng Viêm đan xen vào nhau, không ai dời đi. Ánh trăng lẳng lặng rót vào, cũng không thúc giục.
Một lúc sau, vẫn là Trần Thạc thở dài một hơi, có chút ranh mãnh: “Tỉnh rồi?”
“Ừm…” Tưởng Viêm khẽ rì rầm, thanh âm hơi gượng gạo, “Thầy Trần cũng tỉnh rồi hả…”
“Anh không ngủ, không ngủ được.” Giọng nói Trần Thạc vẫn cứ ôn nhu như vậy, thế nhưng ánh mắt lại trắng trợn rơi trên người Tưởng Viêm, không che giấu chút nào.
Tưởng Viêm nửa ngày không trả lời, cắn môi, đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng dứt khoát không đấu tranh nữa, đưa ra kết luận “Làm chuyện vui vẻ không cần biết là bị ép hay tự nguyện”, tung chăn nhấc chân, nhích hai ba bước dán tới Trần Thạc trên giường. Cậu chui vào lồng ngực Trần Thạc, túm lấy tay anh ôm bên người, vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ nói: “Thầy Trần, em cảm thấy trong phòng lạnh quá đi… Em, em bị lạnh đến tỉnh luôn!”
Hệ thống sưởi trong phòng mở rất vừa, Trần Thạc cũng không vạch trần cái cớ đáng yêu này của cậu. Một tay Trần Thạc ôm lưng Tưởng Viêm, một tay vén vạt áo thun lên, vuốt ve phần eo Tưởng Viêm.
Môi Trần Thạc dán lên vành tai Tưởng Viêm, thanh âm có chút khàn khàn, hàm chứa sự kiềm chế dục vọng: “Muốn anh làm em nóng lên không..” Lúc trước anh sợ Tưởng Viêm nghĩ rằng anh quá mức lỗ mãng, hiện tại lại sợ cậu ghét bỏ anh không đủ chủ động. (chà lần đầu tiên yêu mà khá đấy anh giai)
Tưởng Viêm dùng hết can đảm, vùi đầu thật sâu vào bả vai Trần Thạc, nhỏ giọng ừ hử: “Ừm…” Nói xong lại sợ Trần Thạc không nghe rõ, lại bồi thêm một câu: “Muốn…”
Tuy Trần Thạc là một quân tử chính hiệu, nhưng hiện tại trước mắt là người yêu phá lệ nhu thuận mê người, cũng thành thật không thể khắc chế phản ứng tự nhiên. Trần Thạc hung hăng quấn Tưởng Viêm vào trong ngực, nằm nghiêng bá đạo hôn lên môi Tưởng Viêm, hung hăng tách hai cánh môi ra, đầu lưỡi càn quét khoang miệng người yêu, lướt qua răng lợi, dây dưa cùng đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại. Tưởng Viêm chưa từng thấy Trần Thạc mất khống chế như vậy, nội tâm dâng lên cảm giác thích thú bị chinh phục, môi răng đều là hương vị của Trần Thạc, tiếng rên rỉ từ khóe miệng tràn ra.
Trần Thạc mở đèn bàn, xoay người đặt Tưởng Viêm dưới thân, thô bạo vén áo thun của cậu lên, bàn tay to lớn hung hăng vuốt ve ngực Tưởng Viêm, nghiêng đầu hôn lên môn Tưởng Viêm.
“Ưm… thầy Trần… nhẹ chút… a…” Trần Thạc bình thường tập gym đều nâng tạ, lòng bàn tay có lớp chai thật dày, hai điểm trước ngực Tưởng Viêm không ngừng bị dày vò, vuốt ve, cậu tự giác ưỡn ngực, muốn lại gần hơn một chút. Tưởng Viêm tách chân kẹp lấy thắt lưng Trần Thạc, tính khí Trần Thạc nóng rực cọ lên bụng dưới cậu, Tưởng Viêm đưa tay sờ soạng vói vào trong quần lót Trần Thạc, ngón tay khẽ chạm vào phần đỉnh, chất lỏng dính dính rỉ ra, dính khắp tay Tưởng Viêm. Cậu rút tay ra, đem theo dịch lỏng của Trần Thạc trét lên ngực, gảy gảy đầu v* mình, “Thầy Trần… em… ưm… muốn anh”
“Đừng vội… cục cưng…” Trần Thạc bắt lấy tay Tưởng Viêm, đặt lên thắt lưng mình. Anh gặm lấy môi Tưởng Viêm, hô hấp nóng bóng phả vào tai Tưởng Viêm, một dòng điện chạy dọc từ xương sống lên thẳng đại não Tưởng Viêm. Trần Thạc gặm xương quai xanh của Tưởng Viêm, lại xé toạc áo thun của cậu. “Cho em thoải mái…”
Trần Thạc dã tính thế này cũng làm Tưởng Viêm say mê. Tưởng Viêm đưa tay vuốt ve thắt lưng kiện mỹ của Trần Thạc, không thành thật muốn cởi quần lót Trần Thạc. Trần Thạc dứt khoát ngồi lên, lột đồ Tưởng Viêm không còn một mảnh, lại tự cởi quần áo của mình. Tưởng Viêm mê luyến ngắm cơ ngực Tưởng Viêm, cơ bụng, lại nhìn đến tính khí thẳng tắp dưới háng, gân xanh nổi trên côn th*t cực đại, quy đầu đã sớm rỉ nước, thản nhiên kích thích giác quan của Tưởng Viêm. Cậu nuốt nước miếng, vừa sợ lại vừa mong chờ.
Trần Thạc nắm tay Tưởng Viêm đặt lên hạ thân mình, nhìn chằm chằm Tưởng Viêm, khóe mắt được dục vọng hun đỏ, trong mắt đều là luyến ái mê say: “Viêm Viêm, anh muốn phát điên rồi, anh thật sự rất yêu em Viêm Viêm…”
Tưởng Viêm quỳ trên giường, nắm lấy tính khí nóng hổi của Trần Thạc, đầu lưỡi run rẩy liếm lên đỉnh, vừa xoay tròn vừa an ủi quy đầu, há miệng ngậm lấy đầu côn th*t. Trần Thạc rên một tiếng đầy thỏa mãn, hai tay bất giác nắm sau gáy Tưởng Viêm. Tưởng Viêm vừa phun ra nuốt vào, vừa dùng lưỡi liếm láp. Cậu muốn ngậm sau thêm một chút, nhưng mà Trần Thạc thật sự lớn quá, chỉ đành liếm láp đỉnh đầu, lấy tay tuốt nửa đoạn sau. Không bao lâu, cậu cảm giác côn th*t trong miệng rạo rực, Trần Thạc muốn kéo cậu ra, nhưng không kịp, tất cả tinh dịch đều bắn trên mặt và ngực Tưởng Viêm, Tưởng Viêm nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn thầy Trần của cậu. (ơ bao phút đấy anh giai:)))
“…” Chưa gì đã bắn ra, Trần Thạc có hơi ngượng ngùng, anh nhìn trên mặt Tưởng Viêm đều là tinh hoa của mình, dưới háng lại cứng lên, từ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy, lau lau mặt Tưởng Viêm, “Viêm Viêm, sướng quá… Anh nhịn không được.” Lau sạch lại hôn môi Tưởng Viêm, vuốt ve mặt cậu nói: “Xin lỗi, em đừng giận… Anh không cố ý tới đâu… Anh không nghĩ tới nhanh như vậy…” Nói xong cũng tự ngại ngùng.
Tưởng Viêm cũng bị Trần Thạc làm cho tinh thần phân liệt một lúc, một giây trước bá đạo như dã thú, một giây sau lại ngây thơ như vậy, cậu cũng không biết nên nói cái gì, kỳ thực cậu cũng rất thích Trần Thạc bắn lên mặt mình, trong lòng có loại thích thú được đánh dấu. Thoáng rũ mắt nhìn, phát hiện Trần Thạc lại cương rồi… Cậu dứt khoát không nói lời nào, ngồi dậy ôm cổ Trần Thạc, mổ mổ hôn lên môi anh.
Trần Thạc một hồi lại bị chọc đến không xong, anh ôm Tưởng Viêm nằm xuống, đầu lưỡi ấm nóng liếm đầu v* cậu.
“A… ưm… bên này cũng muốn…” Tưởng Viêm cố gắng ưỡn đầu ngực còn lại lên.
Bàn tay to rộng của Trần Thạc xoa nắn, dùng móng tay nhẹ nhàng gảy đầu v* mơn mởn. Tiện đà hôn xuống cái bụng trắng nõn phẳng lỳ của Tưởng Viêm, lại há miệng ngậm tiểu tử kia, học theo chậm rãi liếm.
Tưởng Viêm chưa chịu kích thích thế này bao giờ, bạn trai cũ lúc nào cũng không muốn khẩu giao cho cậu, lâu ngày cậu cũng không để ý nữa. Nhưng mà hiện tại, thầy Trần ôn nhu vỗ về cậu, khoang miệng ấm áp bao lấy hạ thân, cậu đột nhiên bật khóc, cũng không biết là do thích hay do xúc động. “A… không cần đâu… thầy Trần… a!” Tưởng Viêm cong đầu ngón chân, lúc sắp bắn liền đẩy Trần Thạc ra, bắn lên ngực anh.
Cao trào tới quá mãnh liệt, Tưởng Viêm há miệng thở dốc, hai mắt thất thần nhìn trần nhà. Tưởng Viêm hôn đùi cậu, da thịt nơi này nhẵn bóng, hôn một cái là đánh dấu một cái.
Thanh âm Tưởng Viêm sau cao trào liền dính dính: “Thầy Trần… em…” Cậu túm tay anh đưa đến hậu huyệt mình. “Em muốn anh…”
Trần Thạc quét lấy tinh dịch trên ngực, ngón tay dính tinh hoa của Tưởng Viêm, cẩn thận chen vào ngón tay, tay còn lại nhéo nhéo bờ mông cậu: “Viêm Viêm, đau thì bảo anh”
“Ưm… được…” Tưởng Viêm đỏ mặt lầm bầm, đột nhiên lại kêu lên, “Aaa!”
“Là nơi này sao?” Trần Thạc lại tiến vào một ngón tay, đâm chọc nơi nào đó, vách tràng ấm áp gắt gao siết lấy ngón tay anh, tính khí Tưởng Viêm cũng ngẩng đầu vừa cứng vừa chảy nước.
“Aaaaa… muốn…” Tưởng Viêm phát điên, cậu muốn một thứ cứng hơn tiến vào, cậu muốn Trần Thạc hung hăng tiến vào chiếm lấy cậu.
Có lẽ do vừa mới bắn, Trần Thạc hiện tại cực kì kiên nhẫn, anh lại chen thêm một ngón tay vào, ấn ấn điểm nhạy cảm của Tưởng Viêm, tiểu Tưởng Viêm bị kích thích đến run rẩy đứng lên.
Lối vào đã rất mềm mại ẩm ướt rồi, Trần Thạc lúc này mới tách hai chân Tưởng Viêm ra, cọ tính khí dữ tợn lên hậu huyệt, cúi đầu nhìn vào đôi mắt Tưởng Viêm, thanh âm tràn ngập ái dục khàn khàn nói: “Viêm Viêm, có thể chứ?”
Hai chân Tưởng Viêm câu trên thắt lưng Trần Thạc, đôi mắt ngập nước nhìn Tưởng Viêm, như con mèo con rên rỉ: “Ưm… thầy Trần… anh mau vào đi… a… a –––!”
Bôi trơn đã đầy đủ, lúc côn th*t thô to kia tiến vào, phía sau Tưởng Viêm nháy mắt truyền đến một tia đau đớn, cậu há miệng thở dốc, run lên nhè nhẹ.
Trần Thạc đút vào một chút, sau đó không dám động nữa, chờ Tưởng Viêm thích ứng. Anh cúi người hôn tai Tưởng Viêm, liếm lỗ tai, đầu lưỡi bắt chước tư thế giao hợp đút vào lỗ tai, tai Tưởng Viêm cực kỳ nhạy cảm, cả người bị hôn đến tê dại, thoải mái rên rỉ.
Trần Thạc vào được phân nửa, khơi dậy ham muốn của Tưởng Viêm, đó là một loại chướng bụng thoải mái không sao tả được. Tưởng Viêm chủ động nâng mông, muốn Trần Thạc tiến vào sâu hơn nữa. Trần Thạc cố gắng chuyển động hạ thân, rất nhanh lấp đầy hậu huyệt, chôn hoàn toàn tính khí mình vào trong.
Tưởng Viêm có thể cảm giác được mạch đập của thứ kia bên trong cậu, nồng nhiệt, nóng bỏng, lấp kín toàn bộ kẽ hở trong cậu. Bọn họ gắt gao dán lại với nhau, thân mật khắng khít.
Trần Thạc hôn lên môi Tưởng Viêm, môi lưỡi quấn quýt triền miên, châm lên ngọn lửa tình dục vô biên. Trần Thạc bắt đầu rút ra đẩy vào nhè nhẹ. Tưởng Viêm cảm nhận tính khí cương ngạnh ra vào bên trong mình, cảm giác thỏa mãn khác thường từ hậu huyệt truyền đến. Tưởng Viêm đổi góc độ, chuẩn xác chạm vào điểm nhạy cảm của Tưởng Viêm. Cậu mất kiểm soát bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, cuối cùng không chịu nổi bắn ra. Tinh dịch phun lên bụng dưới, khoảnh khắc Tưởng Viêm thất thần, hậu huyệt bất giác co rút, sau khi cao trào bị cọ xát sẽ không quá dễ chịu, Trần Thạc liền chôn trong cơ thể cậu, chỉ trìu mến hôn khắp mặt cậu.
Một lát sau, hô hấp của Tưởng Viêm khôi phục lại, Trần Thạc lật người cậu lại, quỳ lên giường, từ phía sau trừu sáp lên thắt lưng cậu. Hai túi bóng giữa chân va chạm tạo nên âm thanh ba ba, Tưởng Viêm nức nở vùi đầu vào trong gối…
Tưởng Viêm cuối cùng choáng váng được ôm đi tắm rửa, cũng không biết mình đã bắn mấy lần. Mê man nằm trong ngực Trần Thạc, cậu chỉ một ý niệm duy nhất: thầy Trần này đại khái chính là, lên được phòng khách, xuống được phòng ngủ, còn rất biết lên giường đó…
10
Đoàn người trở về khách sạn đã hai giờ sáng, Tưởng Viêm và Trần Thạc lần lượt tắm rửa, liền bò lên giường nằm. Kỳ thực lúc tắm Tưởng Viêm có hơi chờ mong, nước nóng hun người cậu thoải mái, trong đầu còn thầm cầu nguyện thầy Trần phá cửa xông vào, mặc dù lý trí nhắc nhở cậu là chuyện không có khả năng. Người người nhà nhà đều thích người quân tử, chính là tùy trường hợp tùy thời gian sẽ hy vọng quân tử biến thành cầm thú.
Lúc Trần Thạc ra khỏi phòng tắm, Tưởng Viêm đã nằm sẵn trên giường, còn hơi thẹn thùng giả bộ nhắm mắt ngủ.
Cậu không biết nên ở chung phòng với Trần Thạc như thế nào, tâm ý đương nhiên rất mãn nguyện, nhưng mà còn có nhiều chuyện cậu bỡ ngỡ, cậu đột nhiên sát phong cảnh nghĩ, mình cũng từng yêu đương rồi mà, sao tự nhiên tay chân luống cuống thế nhỉ? Yêu đương thì tiến độ nên thế nào nhỉ? Thầy Trần sẽ thích loại chủ động hay loại ngây thơ? Người ta bảo khi yêu nên là chính mình, nhưng mà, muốn làm người yêu hạnh phúc, muốn để anh ấy luôn là chính mình, mới là cách Tưởng Viêm muốn yêu. Nghe có vẻ hơi tùy hứng, nhưng Tưởng Viêm vẫn còn trẻ tuổi, vẫn có thể bốc đồng.
Tưởng Viêm nhắm hai mắt lại, lông mi có chút run rẩy, hít thở thật nhẹ nhàng. Cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần của Trần Thạc, giống như cố ý đi chậm lại, thầy Trần cũng đang căng thẳng sao? Cũng đúng, hình như đây là lần đầu anh ấy yêu đương…
Đèn đầu giường còn chưa tắt, dù đang nhắm mắt, Tưởng Viêm cũng cảm nhận được một tầng ánh sáng cam nhạt. Cậu nghe tiếng bước chân Trần Thạc dừng lại, đại khái chắc đang đứng ở đầu giường, hơi che đi ánh đèn. Tưởng Viêm chưa bao giờ biết, sự tồn tại của một người lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, tựa như hiện tại, cậu tuy không nhìn thấy, bốn phía đều yên tĩnh, nhưng cậu biết Trần Thạc đang nhìn cậu, ánh mắt như thiêu cháy khuôn mặt Tưởng Viêm.
Cậu cảm nhận được độ ấm của Trần Thạc đang dần sát lại, gần đến mức chóp mũi cậu ngửi thấy mùi trà xanh thơm ngát. Mặc dù dùng chung một loại sữa tắm, không biết vì sao mùi này ở trên cơ thể người yêu lại phá lệ dễ ngửi. Hơi thở của Trần Thạc phả lên mặt cậu, cậu thậm chí nghe được tiếng tim đập của bản thân.
Một chiếc hôn vô cùng đơn giản rơi trên trán Tưởng Viêm, ôn nhu, kiềm chế. Môi Trần Thạc có hơi lạnh, dường như còn hơi run rẩy. Tưởng Viêm nghe được tiếng thở dài thật khẽ của anh, sau đó là thanh âm mềm mại: “Ngủ ngon, Viêm Viêm, anh yêu em…”
Em cũng yêu anh, Tưởng Viêm lén lút nói trong lòng.
Đợi đến khi Trần Thạc thật sự tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, Tưởng Viêm lại không ngủ được. Cậu có chút hối hận ban nãy giả vờ ngủ, tại cậu mắc cỡ mà, một bên vừa muốn tiến triển thêm một bước, một bên lại lo lắng phát sinh chuyện gì đó lưu lại ấn tượng không tốt cho Trần Thạc. Chính là hai người yêu nhau không chỉ nên hôn hôn sờ sờ ôm ôm đúng hông! Cái phòng một giường ok thế này mà không có gì xảy ra, khổ thân…
Trên bầu trời lấp ló ánh trăng cong cong, bị những nhánh cây khô khốc che khuất, ánh sáng lộn xộn chiếu vào phòng. Tưởng Viêm mất ngủ nằm không yên, cứ trăn trở trên giường, lại cứ mặc kệ, nương theo ánh trăng bên giường, quang minh chính đại ngắm Trần Thạc. Tưởng Viêm chung quy cảm thấy ánh trăng thật lạnh lẽo, cùng với đêm đông thật sự là tuyệt phối, nhưng giờ khắc này, cậu cảm thấy ánh trăng dịu dàng quá ––– đại khái là phong cảnh luôn bị ảnh hưởng bởi con người.
Ánh trăng phủ lên một tầng ánh sáng, làn da của Trần Thạc cũng trở nên trắng ngà, những đường nét thuần thục thuộc về đàn ông trưởng thành càng trở nên nhu hòa. Lúc Trần Thạc không đeo kiếng bớt đi vài phần nho nhã, sống mũi hết sức thẳng lộ ra rõ hơn. Đều nói mũi đàn ông càng thẳng bộ phận dưới kia càng… khụ… Ngủ thôi Tưởng Viêm…
Nhưng mà Tưởng Viêm vẫn không kiềm chế được, mắt Trần Thạc là mắt hai mí, đuôi mắt lờ mờ không rõ ràng có nếp nhăn, không đeo mắt kiếng, trông có hơi trẻ con không phù hợp với người. Đôi đồng tử của Trần Thạc đen nhánh sâu thẳm, thản nhiên nhiễm ánh trăng nhạt màu xám, khóe mắt cong cong mang ý cười, Tưởng Viêm cảm thấy mình hít thở không thông với sự dịu dàng này rồi… Ủa?
“…?!” Sao thầy Trần lại mở mắt!
Tầm mắt của Trần Thạc và Tưởng Viêm đan xen vào nhau, không ai dời đi. Ánh trăng lẳng lặng rót vào, cũng không thúc giục.
Một lúc sau, vẫn là Trần Thạc thở dài một hơi, có chút ranh mãnh: “Tỉnh rồi?”
“Ừm…” Tưởng Viêm khẽ rì rầm, thanh âm hơi gượng gạo, “Thầy Trần cũng tỉnh rồi hả…”
“Anh không ngủ, không ngủ được.” Giọng nói Trần Thạc vẫn cứ ôn nhu như vậy, thế nhưng ánh mắt lại trắng trợn rơi trên người Tưởng Viêm, không che giấu chút nào.
Tưởng Viêm nửa ngày không trả lời, cắn môi, đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng dứt khoát không đấu tranh nữa, đưa ra kết luận “Làm chuyện vui vẻ không cần biết là bị ép hay tự nguyện”, tung chăn nhấc chân, nhích hai ba bước dán tới Trần Thạc trên giường. Cậu chui vào lồng ngực Trần Thạc, túm lấy tay anh ôm bên người, vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ nói: “Thầy Trần, em cảm thấy trong phòng lạnh quá đi… Em, em bị lạnh đến tỉnh luôn!”
Hệ thống sưởi trong phòng mở rất vừa, Trần Thạc cũng không vạch trần cái cớ đáng yêu này của cậu. Một tay Trần Thạc ôm lưng Tưởng Viêm, một tay vén vạt áo thun lên, vuốt ve phần eo Tưởng Viêm.
Môi Trần Thạc dán lên vành tai Tưởng Viêm, thanh âm có chút khàn khàn, hàm chứa sự kiềm chế dục vọng: “Muốn anh làm em nóng lên không..” Lúc trước anh sợ Tưởng Viêm nghĩ rằng anh quá mức lỗ mãng, hiện tại lại sợ cậu ghét bỏ anh không đủ chủ động. (chà lần đầu tiên yêu mà khá đấy anh giai)
Tưởng Viêm dùng hết can đảm, vùi đầu thật sâu vào bả vai Trần Thạc, nhỏ giọng ừ hử: “Ừm…” Nói xong lại sợ Trần Thạc không nghe rõ, lại bồi thêm một câu: “Muốn…”
Tuy Trần Thạc là một quân tử chính hiệu, nhưng hiện tại trước mắt là người yêu phá lệ nhu thuận mê người, cũng thành thật không thể khắc chế phản ứng tự nhiên. Trần Thạc hung hăng quấn Tưởng Viêm vào trong ngực, nằm nghiêng bá đạo hôn lên môi Tưởng Viêm, hung hăng tách hai cánh môi ra, đầu lưỡi càn quét khoang miệng người yêu, lướt qua răng lợi, dây dưa cùng đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại. Tưởng Viêm chưa từng thấy Trần Thạc mất khống chế như vậy, nội tâm dâng lên cảm giác thích thú bị chinh phục, môi răng đều là hương vị của Trần Thạc, tiếng rên rỉ từ khóe miệng tràn ra.
Trần Thạc mở đèn bàn, xoay người đặt Tưởng Viêm dưới thân, thô bạo vén áo thun của cậu lên, bàn tay to lớn hung hăng vuốt ve ngực Tưởng Viêm, nghiêng đầu hôn lên môn Tưởng Viêm.
“Ưm… thầy Trần… nhẹ chút… a…” Trần Thạc bình thường tập gym đều nâng tạ, lòng bàn tay có lớp chai thật dày, hai điểm trước ngực Tưởng Viêm không ngừng bị dày vò, vuốt ve, cậu tự giác ưỡn ngực, muốn lại gần hơn một chút. Tưởng Viêm tách chân kẹp lấy thắt lưng Trần Thạc, tính khí Trần Thạc nóng rực cọ lên bụng dưới cậu, Tưởng Viêm đưa tay sờ soạng vói vào trong quần lót Trần Thạc, ngón tay khẽ chạm vào phần đỉnh, chất lỏng dính dính rỉ ra, dính khắp tay Tưởng Viêm. Cậu rút tay ra, đem theo dịch lỏng của Trần Thạc trét lên ngực, gảy gảy đầu v* mình, “Thầy Trần… em… ưm… muốn anh”
“Đừng vội… cục cưng…” Trần Thạc bắt lấy tay Tưởng Viêm, đặt lên thắt lưng mình. Anh gặm lấy môi Tưởng Viêm, hô hấp nóng bóng phả vào tai Tưởng Viêm, một dòng điện chạy dọc từ xương sống lên thẳng đại não Tưởng Viêm. Trần Thạc gặm xương quai xanh của Tưởng Viêm, lại xé toạc áo thun của cậu. “Cho em thoải mái…”
Trần Thạc dã tính thế này cũng làm Tưởng Viêm say mê. Tưởng Viêm đưa tay vuốt ve thắt lưng kiện mỹ của Trần Thạc, không thành thật muốn cởi quần lót Trần Thạc. Trần Thạc dứt khoát ngồi lên, lột đồ Tưởng Viêm không còn một mảnh, lại tự cởi quần áo của mình. Tưởng Viêm mê luyến ngắm cơ ngực Tưởng Viêm, cơ bụng, lại nhìn đến tính khí thẳng tắp dưới háng, gân xanh nổi trên côn th*t cực đại, quy đầu đã sớm rỉ nước, thản nhiên kích thích giác quan của Tưởng Viêm. Cậu nuốt nước miếng, vừa sợ lại vừa mong chờ.
Trần Thạc nắm tay Tưởng Viêm đặt lên hạ thân mình, nhìn chằm chằm Tưởng Viêm, khóe mắt được dục vọng hun đỏ, trong mắt đều là luyến ái mê say: “Viêm Viêm, anh muốn phát điên rồi, anh thật sự rất yêu em Viêm Viêm…”
Tưởng Viêm quỳ trên giường, nắm lấy tính khí nóng hổi của Trần Thạc, đầu lưỡi run rẩy liếm lên đỉnh, vừa xoay tròn vừa an ủi quy đầu, há miệng ngậm lấy đầu côn th*t. Trần Thạc rên một tiếng đầy thỏa mãn, hai tay bất giác nắm sau gáy Tưởng Viêm. Tưởng Viêm vừa phun ra nuốt vào, vừa dùng lưỡi liếm láp. Cậu muốn ngậm sau thêm một chút, nhưng mà Trần Thạc thật sự lớn quá, chỉ đành liếm láp đỉnh đầu, lấy tay tuốt nửa đoạn sau. Không bao lâu, cậu cảm giác côn th*t trong miệng rạo rực, Trần Thạc muốn kéo cậu ra, nhưng không kịp, tất cả tinh dịch đều bắn trên mặt và ngực Tưởng Viêm, Tưởng Viêm nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn thầy Trần của cậu. (ơ bao phút đấy anh giai:)))
“…” Chưa gì đã bắn ra, Trần Thạc có hơi ngượng ngùng, anh nhìn trên mặt Tưởng Viêm đều là tinh hoa của mình, dưới háng lại cứng lên, từ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy, lau lau mặt Tưởng Viêm, “Viêm Viêm, sướng quá… Anh nhịn không được.” Lau sạch lại hôn môi Tưởng Viêm, vuốt ve mặt cậu nói: “Xin lỗi, em đừng giận… Anh không cố ý tới đâu… Anh không nghĩ tới nhanh như vậy…” Nói xong cũng tự ngại ngùng.
Tưởng Viêm cũng bị Trần Thạc làm cho tinh thần phân liệt một lúc, một giây trước bá đạo như dã thú, một giây sau lại ngây thơ như vậy, cậu cũng không biết nên nói cái gì, kỳ thực cậu cũng rất thích Trần Thạc bắn lên mặt mình, trong lòng có loại thích thú được đánh dấu. Thoáng rũ mắt nhìn, phát hiện Trần Thạc lại cương rồi… Cậu dứt khoát không nói lời nào, ngồi dậy ôm cổ Trần Thạc, mổ mổ hôn lên môi anh.
Trần Thạc một hồi lại bị chọc đến không xong, anh ôm Tưởng Viêm nằm xuống, đầu lưỡi ấm nóng liếm đầu v* cậu.
“A… ưm… bên này cũng muốn…” Tưởng Viêm cố gắng ưỡn đầu ngực còn lại lên.
Bàn tay to rộng của Trần Thạc xoa nắn, dùng móng tay nhẹ nhàng gảy đầu v* mơn mởn. Tiện đà hôn xuống cái bụng trắng nõn phẳng lỳ của Tưởng Viêm, lại há miệng ngậm tiểu tử kia, học theo chậm rãi liếm.
Tưởng Viêm chưa chịu kích thích thế này bao giờ, bạn trai cũ lúc nào cũng không muốn khẩu giao cho cậu, lâu ngày cậu cũng không để ý nữa. Nhưng mà hiện tại, thầy Trần ôn nhu vỗ về cậu, khoang miệng ấm áp bao lấy hạ thân, cậu đột nhiên bật khóc, cũng không biết là do thích hay do xúc động. “A… không cần đâu… thầy Trần… a!” Tưởng Viêm cong đầu ngón chân, lúc sắp bắn liền đẩy Trần Thạc ra, bắn lên ngực anh.
Cao trào tới quá mãnh liệt, Tưởng Viêm há miệng thở dốc, hai mắt thất thần nhìn trần nhà. Tưởng Viêm hôn đùi cậu, da thịt nơi này nhẵn bóng, hôn một cái là đánh dấu một cái.
Thanh âm Tưởng Viêm sau cao trào liền dính dính: “Thầy Trần… em…” Cậu túm tay anh đưa đến hậu huyệt mình. “Em muốn anh…”
Trần Thạc quét lấy tinh dịch trên ngực, ngón tay dính tinh hoa của Tưởng Viêm, cẩn thận chen vào ngón tay, tay còn lại nhéo nhéo bờ mông cậu: “Viêm Viêm, đau thì bảo anh”
“Ưm… được…” Tưởng Viêm đỏ mặt lầm bầm, đột nhiên lại kêu lên, “Aaa!”
“Là nơi này sao?” Trần Thạc lại tiến vào một ngón tay, đâm chọc nơi nào đó, vách tràng ấm áp gắt gao siết lấy ngón tay anh, tính khí Tưởng Viêm cũng ngẩng đầu vừa cứng vừa chảy nước.
“Aaaaa… muốn…” Tưởng Viêm phát điên, cậu muốn một thứ cứng hơn tiến vào, cậu muốn Trần Thạc hung hăng tiến vào chiếm lấy cậu.
Có lẽ do vừa mới bắn, Trần Thạc hiện tại cực kì kiên nhẫn, anh lại chen thêm một ngón tay vào, ấn ấn điểm nhạy cảm của Tưởng Viêm, tiểu Tưởng Viêm bị kích thích đến run rẩy đứng lên.
Lối vào đã rất mềm mại ẩm ướt rồi, Trần Thạc lúc này mới tách hai chân Tưởng Viêm ra, cọ tính khí dữ tợn lên hậu huyệt, cúi đầu nhìn vào đôi mắt Tưởng Viêm, thanh âm tràn ngập ái dục khàn khàn nói: “Viêm Viêm, có thể chứ?”
Hai chân Tưởng Viêm câu trên thắt lưng Trần Thạc, đôi mắt ngập nước nhìn Tưởng Viêm, như con mèo con rên rỉ: “Ưm… thầy Trần… anh mau vào đi… a… a –––!”
Bôi trơn đã đầy đủ, lúc côn th*t thô to kia tiến vào, phía sau Tưởng Viêm nháy mắt truyền đến một tia đau đớn, cậu há miệng thở dốc, run lên nhè nhẹ.
Trần Thạc đút vào một chút, sau đó không dám động nữa, chờ Tưởng Viêm thích ứng. Anh cúi người hôn tai Tưởng Viêm, liếm lỗ tai, đầu lưỡi bắt chước tư thế giao hợp đút vào lỗ tai, tai Tưởng Viêm cực kỳ nhạy cảm, cả người bị hôn đến tê dại, thoải mái rên rỉ.
Trần Thạc vào được phân nửa, khơi dậy ham muốn của Tưởng Viêm, đó là một loại chướng bụng thoải mái không sao tả được. Tưởng Viêm chủ động nâng mông, muốn Trần Thạc tiến vào sâu hơn nữa. Trần Thạc cố gắng chuyển động hạ thân, rất nhanh lấp đầy hậu huyệt, chôn hoàn toàn tính khí mình vào trong.
Tưởng Viêm có thể cảm giác được mạch đập của thứ kia bên trong cậu, nồng nhiệt, nóng bỏng, lấp kín toàn bộ kẽ hở trong cậu. Bọn họ gắt gao dán lại với nhau, thân mật khắng khít.
Trần Thạc hôn lên môi Tưởng Viêm, môi lưỡi quấn quýt triền miên, châm lên ngọn lửa tình dục vô biên. Trần Thạc bắt đầu rút ra đẩy vào nhè nhẹ. Tưởng Viêm cảm nhận tính khí cương ngạnh ra vào bên trong mình, cảm giác thỏa mãn khác thường từ hậu huyệt truyền đến. Tưởng Viêm đổi góc độ, chuẩn xác chạm vào điểm nhạy cảm của Tưởng Viêm. Cậu mất kiểm soát bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, cuối cùng không chịu nổi bắn ra. Tinh dịch phun lên bụng dưới, khoảnh khắc Tưởng Viêm thất thần, hậu huyệt bất giác co rút, sau khi cao trào bị cọ xát sẽ không quá dễ chịu, Trần Thạc liền chôn trong cơ thể cậu, chỉ trìu mến hôn khắp mặt cậu.
Một lát sau, hô hấp của Tưởng Viêm khôi phục lại, Trần Thạc lật người cậu lại, quỳ lên giường, từ phía sau trừu sáp lên thắt lưng cậu. Hai túi bóng giữa chân va chạm tạo nên âm thanh ba ba, Tưởng Viêm nức nở vùi đầu vào trong gối…
Tưởng Viêm cuối cùng choáng váng được ôm đi tắm rửa, cũng không biết mình đã bắn mấy lần. Mê man nằm trong ngực Trần Thạc, cậu chỉ một ý niệm duy nhất: thầy Trần này đại khái chính là, lên được phòng khách, xuống được phòng ngủ, còn rất biết lên giường đó…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook